Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Lẻn Vào Thành M...

2024-09-17 16:38:04

Editor: Khả Kỳ

Thành Mễ Chi, cổ xưng: Ngân Châu.

Phía trước đối diện núi Văn Bình, phía sau tựa vào Phượng Hoàng Lĩnh, sông Vô Định uốn lượn xéo phía thành tây, đã có địa thế, đã độc đáo, lại hiểm yếu, ở vùng trung nam bộ biên quan trọng trấn Du Lâm, trung du khu vực Sông Vô Định, thuộc về địa hình cao nguyên hoàng thổ điển hình.

Bởi vì gạo trắng như mỡ mà tên Mễ Chi.

Tại Thiểm Bắc, vẫn luôn lưu truyền một câu, đó chính là: đàn bà Mễ Chi, đàn ông Tuy Đức!

Ý tứ của những lời này rất rõ ràng, nói đơn giản đó chính là đàn bà ở Mễ Chi rất xinh đẹp.

Vẻ đẹp được tạo hóa ban tặng, phối hợp với vũ mị diễm lệ cùng xinh đẹp đa tình, khiến cho nữ nhân ở Mễ Chi nổi tiếng Thiểm Bắc.

Người Thiểm Bắc đều lấy có thể lấy việc cưới được nữ nhân Mễ Chi làm vinh hạnh.

Mà nam nhân Tuy Đức chỉ cần một người liền có thể nói rõ hết thảy: Lữ Bố!

Ngoài thành Mễ Chi, lúc này đã là ngày hôm sau.

Hương dân đang thông qua cửa thành đi vào nội thành, sáng sớm ánh sáng mới có chút tỏa ra, nhưng đám người xếp hàng đã rồng rắn lên mây một dãy xa lắc xa lơ.

Cho dù ở Thiểm Tây mấy năm liên tục khô hạn này, người đến trong thành làm ăn vẫn như cũ nối liền không dứt.

Đầu năm nay, lương thực mặc dù thiếu nhưng cũng không phải là không có, mà là đều ở trong tay những địa chủ thân hào nông thôn kia.

Dù cho mấy năm liên tục khô hạn, nhưng lưng tựa Sông Vô Định, Mễ Chi vẫn như cũ có bộ phận ruộng tốt có thể có được thu hoạch nhất định.

Chỉ tiếc, tất cả ruộng tốt cũng không phải của dân đen, cho nên rất nhiều người sẽ tới thành nội đổi lương thực, dù cho giá cả rất đắt.

Giờ phút này bên trong đội ngũ thật dài, đang có một nam tử thanh niên mang theo khăn trắng mũ trùm, mặc áo gai giày cỏ, vác đòn gánh mang theo áo da lông dê tuyển chọn đi vào trong thành.

Mà bên cạnh hắn thì đồng dạng cũng có nam tử trung niên vác đòn gánh mang theo áo da lông dê, bên hông cài tẩu thuốc, một sợi dây lụa màu đỏ cột vào bên hông, đang không nhanh không chậm theo đội ngũ tiến lên.

"Đại đại, người nói chúng ta còn bao lâu nữa mới có thể vào trong thành?"

Nam tử thanh niên lau đi mồ hôi trên trán, nhìn đội ngũ chậm chạp tiến lên, hỏi nam tử trung niên.

"Nhanh! Gấp cái gì! Còn sợ không thấy được bà di tâm tâm niệm niệm hay sao!"

Nam tử trung niên lấy ra cái tẩu thuốc gõ gõ đòn gánh, một nhúm tro từ trong tẩu thuốc rớt xuống, đi đến bên cạnh lặng lẽ xốc hai bên rổ đòn gánh lên, rõ ràng là từng tấm da phẩm chất không tệ.

Trước mắt Thiểm Bắc sắp bắt đầu mùa đông, những tấm da này hiển nhiên có thể đổi giá tiền rất lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đem tẩu thuốc đã sớm không còn nhả ra chút khói ngậm vào trong miệng, nam tử trung niên đột nhiên nói:

"Nghị a! Lúc này sắp phải vào thành rồi, ta đến lúc đó trước tiên đem mớ da này đi bán, ngươi đi tìm khách điếm chúng ta ở hai ngày, thuận tiện mua chút đồ ăn qua mùa đông."

Nam tử lộ ra nụ cười thật thà, da tay hơi có chút ngăm đen dưới ánh mặt trời lộ ra màu đồng cổ khỏe mạnh.

"Được! Ta đang muốn nhìn xem bà di Mễ Chi có bao nhiêu đẹp nha!"

Tục ngữ nói, chỗ nào có nam nhân, nhất định không thể rời khỏi chủ đề nữ nhân, mà có chủ đề nữ nhân, nhất định sẽ hấp dẫn nam nhân xen vào.

Cái này còn không phải sao, lời nam tử còn chưa nói hết, thương nhân bên cạnh vân du bốn phương lập tức vỗ vỗ bả vai nam tử, chen miệng nói:

"Tiểu huynh đệ! Cái khác ta không dám nói! Nhưng ngươi lần này tuyệt đối không có uổng phí đến! Nữ nhân Mễ Chi ở đây tuyệt đối sẽ không để ngươi thất vọng! Ta nói cho ngươi biết, nữ nhân Mễ chi ở đây không riêng dáng dấp yêu kiều, mà đôi mắt còn biết nói chuyện, có thể đem hồn ngươi câu đi! Cẩn thận một chút! Các nàng đều biết ăn người đó!"

"Ta thấy là đem hồn ngươi câu đi mới đúng chứ! Ngươi cái lão gia hỏa này! Đoán chừng nhìn thấy nữ nhân Mễ Chi chân của ngươi đều mềm nhũn!"

"Ha ha ha ha! Y chang y chang!"

Tiếng cười Cởi mở ở bên cạnh vang lên, lại là một tên nam tử trung niên gầy gò khác cõng một cái túi tiến tới góp vui.

Đối với trêu chọc của nam tử trung niên, thương nhân cũng không tức giận, ngược lại cùng nhau nở nụ cười.

Nam tử trung niên tiến đến bên người, lộ ra hai hàm răng trắng, phát ra thanh âm cởi mở:

"Thằng nhóc! Đừng nghe cha nội này nói lung tung! Cô nương Mễ Chi rất tốt nha! Nếu như may mắn gặp được một người, nhớ kỹ tuyệt đối không nên bỏ lỡ! Nơi này cô nương dám yêu dám hận, bỏ qua thì sẽ hối hận cả một đời!"

"Thật sao?"

"Ngươi gặp được sẽ biết! Đảm bảo ngươi hài lòng!"

......

Bất tri bất giác, trong lúc nói chuyện phiếm, mấy người đã đến cửa thành.

Bởi vì bây giờ khói lửa nổi lên bốn phía, cho nên cửa thành Mễ Chi kiểm tra tương đối nghiêm, bên cạnh cửa thành còn dán mười mấy tấm lệnh truy nã.

Nam tử thanh niên lặng lẽ nhìn thoáng qua lệnh truy nã trên tường thành, sau đó lập tức quay đầu qua binh sĩ phụ trách kiểm tra mở miệng nói:

"Mấy vị quân gia! Phía trên mấy tờ giấy dán đó đều là ai vậy?"

Nghe được có người chủ động hỏi thăm, binh sĩ lúc đầu không muốn phản ứng, nhưng nhìn thấy nam tử một mặt chất phác, lúc này mới tốt bụng dặn dò:

"Đây là thủ lĩnh phản tặc tạo phản hiện tại! Nếu như bắt được bọn họ, thưởng năm trăm lượng bạch ngân! Về phần tên thì, tự mình xem lại đi!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Nhanh lên một chút đi! Đừng ngăn cản đường tiếp theo!"

Không chút khách khí đẩy ra nam tử chất phác, binh sĩ bắt đầu kiểm tra người kế tiếp vào thành.

Mà nam tử chất phác thì cùng nam tử trung niên liếc mắt nhìn nhau, che kín khóe miệng đang cong môi cười hehe, hướng phía thành nội đi tới, trước khi đi vẫn không quên cáo biệt với thương nhân vân du bốn phương mới quen và nam tử ốm nhom.

Không sai, hai người này chính là Trương Nghị và Viên Minh Thanh đã chạy suốt một đêm đến.

Sở dĩ không có hóa trang thành công tử văn nhã ngọc thụ lâm phong, cũng không phải là Trương Nghị không đồng ý, mà là bởi vì hình tượng của hắn cùng công tử văn nhã rõ ràng không hợp, huống hồ vùng đất biên giới Thiểm Bắc này, làm gì có cái gì mà công tử văn nhã sẽ đến, trừ phi là cái chày gỗ.

Về phần binh sĩ canh cổng vì sao lại không nhận ra hắn, cái này dính đến một cái nguyên lý dưới đĩa đèn thì tối.

Trương Nghị cạo râu méo, động tay động chân sửa lại lông mày, liền cùng trước kia nhìn khác biệt quá lớn, mà hắn vì không muốn bị hoài nghi, chủ động cùng quan binh trò chuyện, cái này khiến quan binh càng sẽ không hoài nghi đến trên người hắn.

Dù sao, người nào dám to gan chủ động đụng đến như vậy đâu?

Mà trên thực tế, dễ dàng bị hoài nghi nhất ngược lại là những người né tránh kia, che che lấp lấp, người càng như vậy, ngược lại càng có thể gây sự hoài nghi.

Trương Nghị chính là nắm đúng tâm lý này, mới có ỷ lại không sợ gì.

Sự thật chứng minh, phương pháp này quả nhiên hữu hiệu.

Đi trên đường, hai bên là tầng tầng lớp lớp hầm trú ẩn.

Vị trí địa lý Mễ Chi chú định cửa hàng nơi này đều là dáng vẻ từng cái hầm trú ẩn, hầm trú ẩn đông ấm hè mát, tại địa khu Thiểm Bắc phi thường phổ biến, nhưng một cái huyện thành đều là hầm trú ẩn giống như vậy, vẫn là ít càng thêm ít.

Hai người đi trên đường, người đi đường nối liền không dứt, cái này làm cho người ta có một loại cảm giác thái bình thịnh thế, nhưng mà hai người đều biết đây đều là cảnh tượng giả thôi, ngoài thành giờ phút này đang có vô số hương dân đang chịu đông lạnh chịu đói, thậm chí tử vong.

"Sư phụ, đi đường cả một đêm rồi, chúng ta ăn một chút gì đi?"

"Ừm! Theo ta được biết, Thành Mễ Chi nổi danh nhất ngoại trừ bà di bọn họ, còn lại chính là dương canh! Hôm nay vừa hay nếm thử!"

Dương canh, kỳ thật chính là thịt dê hấp bánh bao không nhân, béo mà không ngán, mùi thơm bốn phía, ấm dạ dày chống đói, từ xưa đến nay chính là món ăn nổi tiếng ở Thiểm Tây.

Nhà thơ Bắc Tống là Tô Thức từng có câu thơ nói: "Lũng soạn hữu hùng chá, tần phanh hữu dương canh", hiển nhiên đây là cổ nhân khen ngợi đối với thịt cừu bánh bao hấp không nhân.

(Lũng soạn hữu hùng chá, tần phanh hữu dương canh: Vùng Lũng (Cam Túc) có lạp gấu (theo Kỳ nghĩ chắc giống như lạp xưởng, là một loại thịt gấu khô), và vùng Tần (Thiểm Tây) chỉ nấu Dương canh. Theo như Kỳ tra được, món này bắt nguồn từ vùng Thiểm tây từ thời Tần, là thịt cừu hoặc thịt bò sẽ được chế biến và nấu thành món canh, ăn chung với bánh bao hấp không nhân. Khi ăn, người ta sẽ xé nhỏ bánh bao ra chấm vào nước canh nóng hổi, vì bánh bao thời xưa vừa cứng vừa lạnh, nên khi chấm vào nước canh nóng sẽ mềm ra, cộng thêm hương vị nước canh thấm vào miếng bánh bao, tạo ra một món ăn đặc biệt.)

Tùy tiện tìm một tiểu điếm chọn vị trí gần cửa sổ, hai người ngồi vào bàn, Trương Nghị cầm lấy ấm nước trà giá trẻ rót cho mình cùng Viên Minh Thanh mỗi người một chén.

Theo hương trà giá rẻ tràn vào cổ họng, Trương Nghị không khỏi phát ra một tiếng tràn ngập thoải mái:

"Sảng khoái!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Số ký tự: 0