Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Gió Xuân Lặng...

2024-09-17 16:38:04

Editor: Khả Kỳ

Quán trọ Yên Nhiên.

Một làn gió xuân trong bất tri bất giác thổi tới, nhưng lại trong mơ mơ màng màng rời đi, lưu lại một loại ký ức lại ở trong lòng của người ta khó mà tiêu tan.

Không cách nào nói rõ loại cảm giác lần đầu tiên gặp nhau, cũng không có cách nào giải thích tại sao lại khó quên như vậy, chỉ biết là ở bên trong nhân sinh đã từng xuất hiện một người, một người rất đặc biệt.

Gối cằm lên tay, Lý Yên Nhiên tựa ở dưới tàng cây hoè, trong đầu không khỏi hiện ra một khuôn mặt lạnh lùng bên trong mang theo ấm áp kia.

Nửa tháng, nàng vẫn như cũ thỉnh thoảng nhớ tới hắn, có lẽ hắn chỉ là khách qua đường trong cuộc đời của nàng, nhưng Lý Yên Nhiên lại cảm thấy đây là một trong những hồi ức tốt đẹp nhất.

"Nha đầu ngốc! Nửa tháng gần đây con làm sao lại luôn ngẩn người ra như vậy?"

Nghe được giọng của mẹ, Lý Yên Nhiên bất đắc dĩ:

"Không có ạ! Mẹ tìm con có chuyện gì không?"

Sắp vào đông rồi, mùa đông Mễ Chi rất lạnh, đến lúc đó tuyết lông ngỗng rơi đầy trời, đồ ăn thiếu, bởi vậy mỗi nhà cũng sẽ dự trữ nhiều lương thực một chút trước khi mùa đông đến, mà Trương Tú Nga lúc này cũng không ngoại lệ.

"Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi chưa?"

"Dọn dẹp sạch sẽ rồi ạ! Toàn bộ giống như mới vậy đó!"

Đây là nhà Lý Yên Nhiên, mặc dù bởi vì cuộc sống bức bách mà bị cải tạo thành quán trọ, nhưng nàng vẫn như cũ rất để ý hương vị nhà.

"Nha đầu ngốc, đi ra xem một chút hôm nay giá lương thực như thế nào, thuận tiện đi phiên chợ bên trên mua ít thức ăn trở về."

"Được ạ!"

Nhảy nhảy nhót nhót, Lý Yên Nhiên khoác áo bông màu trắng thêu hoa hướng phía phiên chợ mà đi.

Những ngày này Lý Yên Nhiên một bên giúp đỡ Lý thị nấu ăn nội trợ, một bên thì bắt đầu học tập nữ công.

Lý Yên Nhiên năm nay mười tám, đã đến giai đoạn nói chuyện cưới gả, thậm chí có không ít bà mối thấy được dáng vẻ nàng có thể so với hoa đào đã đến nhà bái phỏng, nhưng bởi vì Lý Yên Nhiên tạm thời không cân nhắc việc này cộng thêm Lý Thu Sinh tương đối khai sáng, cho nên việc này một mực kéo tới hiện tại.

Đoạn thời gian trước, Trương Hiến Trung đến khiến Trương Tú Nga ý thức được tuổi tác Lý Yên Nhiên cũng không nhỏ, thế là bắt đầu dạy nàng những việc này, Lý Yên Nhiên thì thiên tư thông minh, khéo tay, học ngược lại là rất nhanh.

"Hôm nay đi ra ngoài, vắng vẻ đến kỳ lạ."

Lý Yên Nhiên đi trên con đường Đông nhai, chỉ cảm thấy hôm nay người thật là ít, thậm chí có thể nói ít đến thương cảm, trong ngày thường lúc này trên đường cái không nói tiếng người huyên náo, nhưng vẫn sẽ người đến người đi, bây giờ lại vô cùng tiêu điều, thậm chí có người xuất hiện cũng lén lén lút lút, sợ bị người nhìn thấy.

Nhìn thấy hàng thịt quen thuộc, hàng rau quả, thậm chí vựa gạo ven đường đều đã đóng cửa, Lý Yên Nhiên cũng không nghĩ ra, nàng ra mua thức ăn mua gạo, cái gì cũng không có, làm sao trở về đây?

Đi nửa góc đường, mắt thấy sắp đến phiên chợ, lúc này mới nhìn thấy có người đang buôn bán, Lý Yên Nhiên không khỏi thở dài một hơi.

Đây là một nhà quán ven đường, chuyên môn bán đậu hũ, bởi vì đậu hũ từ sáng sớm đã làm xong, bởi vậy vì cuộc sống, ông chủ nhà này không thể không ra bán.

Ông chủ là một lão giả lưng gù, tại Mễ Chi làm đậu hũ đã mấy thập niên, thuộc về danh tiếng lâu năm ở Mễ Chi. Nhìn thấy Lý Yên Nhiên tới, lão giả có chút nóng nảy nói:

"Lý gia nha đầu, mau trở về đi! Binh hoang mã loạn, ngươi một nữ oa như này làm sao lại dám tùy tiện ra ngoài!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Phải nói Lý Yên Nhiên cũng gan lớn, nếu không phải như vậy ngày đó cũng không dám vụng trộm đi theo đằng sau Trương Hiến Trung náo ra nhiều chuyện như vậy.

Nghe thấy lão Trần bán đậu hũ nói, nàng ngược lại một mặt hiếu kì xông tới:

"Ông Trần, làm sao vậy? Rối loạn rồi ạ?"

Trần đậu hũ nhìn nhìn vị trí phiên chợ, nơi đó là chỗ giao giới hai đường phố đông tây, cũng là khu vực náo nhiệt nhất thành Mễ Chi.

"Mau trở về đi! Nói với mẹ và a gia ngươi, Mễ Chi gặp nạn rồi, ra ngoài thành sẽ mất đầu. Bảo bọn họ hai ngày này đừng ra khỏi cửa!"

Lần này Lý Yên Nhiên có chút không dám tin:

"Thật hay giả ạ? Ông Trần ông đừng gạt con nha!"

"Lừa ngươi làm cái gì! Ngươi một nữ oa mà gan cũng lớn quá ha, như này mà cũng dám chạy đến! Không sợ bị người bắt mất. Mau trở về đi."

Nghe thấy Trần đậu hũ nói rõ ràng chân thật, trong lòng Lý Yên Nhiên cũng không khỏi nổi lên nói thầm, dự định trở về nhà.

Nhưng mà, lúc này từ góc rẽ phiên chợ đột nhiên xuất hiện một tiểu đội mười người, đồng thời tiểu đội này vậy mà vừa hay nhìn thấy Lý Yên Nhiên và Trần đậu hũ.

Phảng phất như hổ đói vồ mồi, tiểu đội lập tức lao đến.

Lý Yên Nhiên lúc này không biết mình nên chạy hay là không nên chạy, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ, chờ tiểu đội đến trước mặt nàng mới thanh tỉnh lại, vội vàng lấy tay che mặt, che miệng, nàng không dám ầm ĩ, sợ chọc giận những người này.

Nhưng lúc này nội tâm của nàng lại khẩn trương vạn phần, bởi vì cái thời đại này, quan binh cũng không phải thứ gì tốt.

"Ông chủ, ngươi chính là Trần đậu hũ đúng không?"

Tiểu đội không có ngay lập tức tiếp cận Lý Yên Nhiên, mà là đi đến trước mặt Trần đậu hũ hỏi.

Trần đậu hũ trong lòng kêu khổ thôi rồi, trong nội tâm chửi rửa những người này tàu xe không chở hết, nhưng bề ngoài vẫn a dua nịnh hót, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn tích tụ ra Ngũ Sơn nịnh nọt:

"Quan gia, tiểu nhân vừa mới bày quầy bán hàng, vốn nhỏ buôn bán kiếm không được mấy đồng tiền! Ngài mấy vị cầm đi uống trà."

Nói rồi lọ mọ tìm kiếm từ trong ngực móc ra mấy văn tiền, thận trọng đưa cho người cầm đầu.

Nam tử sau lưng tiểu đội trưởng cười nói:

"Hắc Ngưu ca, đây chính xác là xem chúng ta như những tên quan sai trước kia rồi."

Tiểu đội trưởng, cũng chính là Lâm Hắc Ngưu cười ngây ngô một cái, đoạn đường này tới phiên chợ gặp không ít loại chuyện này, cho nên hắn cũng đã quen.

Đẩy tay ông chủ đưa qua ra, Lâm Hắc Ngưu nhìn kỹ đậu hũ hắn làm một chút, bạch ngọc mượt mà, màu sắc mê người, phẩm tướng tương đối tốt.

"Lão đại gia, chúng ta là nghĩa quân. Tiền này ông giữ lại đi, chúng ta không cần. Tới đây là để cho ông biết, đậu hũ nhà các người chúng ta mua hết."

Nói rồi từ trong ngực móc ra bạc Lý Hải Đào đã sớm chuẩn bị.

Bởi vì dự định nhiều hơn hai ngàn người ăn uống, cho nên nguyên liệu nấu ăn bên trong các đại tửu lâu rõ ràng không đủ, vì thế Trương Hiến Trung cho một ý kiến, đó chính là đi phiên chợ càn quét, chỗ tốt một là có thể tuyên truyền thanh danh nghĩa quân không nhiễu dân như vậy, đem đến hiệu quả an dân, mặt khác cũng có thể bổ sung một bộ phận đồ ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà hiệu quả cũng rất rõ ràng.

Lâm Hắc Ngưu chờ mấy tiểu đội từ tây nhai một đường mua tới Đông nhai, rất nhiều cửa hàng trước kia đóng chặt cửa nhìn thấy nghĩa quân già trẻ không lừa giá cả vừa phải, cũng chầm chậm buông xuống lòng cảnh giác lại bắt đầu kinh doanh lại từ đầu, Thành Mễ Chi cũng chầm chậm khôi phục sinh cơ.

Về phần bạc ở đâu mà có ấy à?

Trương Hiến Trung biểu thị, tiền cơm lúc trước Vũ Triệu Phong còn nợ rất nhiều......

Trở lại chuyện chính.

Trần đậu hũ nghe thấy lời của Lâm Hắc Ngưu hiển nhiên có chút không dám tin, nghĩ rằng lỗ tai của mình nghe lầm, thẳng đến cầm lấy bạc mới phát hiện đây là thật.

Mừng rỡ xong, Trần đậu hũ lúc này cám ơn trời đất, con mắt kia hận không thể ôm Lâm Hắc Ngưu hôn một cái, dọa đến Lâm Hắc Ngưu lùi lại một bước.

"Được rồi! Quân gia yên tâm! Lập tức đưa đi cho ngài! Trong nhà của ta còn có rất nhiều, quân gia còn cần không?"

"Cần! Đại vương nhà ta nói! Hôm nay ăn bao no! Có bao nhiêu lấy bấy nhiêu! Đúng rồi, lão gia tử, ông biết nhà ai làm món canh thịt dê ngon nhất không?"

Trần đậu hũ lập tức chỉ một ngón tay sáng cửa hàng đối diện đang đóng chặt cửa.

"Tôn lão đầu ! Đừng giả chết nữa! Ta đã nhìn thấy ngươi rồi. Mau ra đây! Ra làm ăn lớn nè!"

Quả nhiên, theo thanh âm Trần đậu hũ vang lên, cánh cửa đối diện hé ra một chút xíu, lộ ra một lão đầu tử quấn khăn quàng cổ yếm màu trắng.

Lão đầu tử mặt lộ vẻ cười ngây ngô, răng cửa đều rụng mất tiêu hết, nhưng miệng lại rất sắc bén.

"Quân gia, nhắc tới canh thịt dê Mễ Chi, Tôn lão đầu ta có lẽ không phải ngon nhất! Nhưng ta nhất định là già nhất! Ta mười tuổi đã ở đây làm cái này, làm sắp năm mươi năm! Nếu không thì vào nếm thử?"

Tôn lão đầu một bên mở cánh cửa ra, một bên kêu gọi.

"Không tệ! Vậy ta cũng phải thử một chút."

Lâm Hắc Ngưu vừa muốn đi qua, phía sau nhắc nhở hắn:

"Hắc Ngưu ca, ở đâu có một cô nươngi tựa hồ rất đơn thuần nha!"

Lâm Hắc Ngưu lúc này mới chú ý tới Lý Yên Nhiên, thấy Lý Yên Nhiên tựa hồ có chút sợ hãi, hắn vội vàng lui lại một bước, khoát tay một cái nói:

"Vị cô nương này! Đừng lo lắng. Đại vương chúng ta nói, ai dám làm loạn, quân pháp xử trí. Cho nên chúng ta sẽ không tổn thương cô nương!"

Lý Yên Nhiên nghe vậy thả tay xuống, một đôi mắt sáng tràn đầy kinh ngạc:

"Thật sao?"

Dung nhan như hoa như ngọc nhưng lại thanh thuần ngọc khiết nhất thời làm tiểu đội này lập tức hít sâu một hơi:

"Thật đẹp!"

"Thật đơn thuần!"

......

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Số ký tự: 0