Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Nha Đầu Ngốc Nã...

2024-09-17 16:38:04

Editor: khả Kỳ

Quán trọ Yên Nhiên.

Về đến nhà tiểu cô nương càng nghĩ càng giận, rõ ràng mình mới là nữ hài tử, dựa vào cái gì bắt mình khiêm nhượng hắn, không nói tới những cái khác, vừa rồi kia đó là ánh mắt gì? Chẳng lẽ nhìn không thấy mình sao?

"Vương bát đản! Đồ xấu xa!"

Dưới tà váy màu vàng nhạt thêu hoa, chân ngọc tự nhiên một cước hung hăng đạp ra đá vào gốc cây hồng khiến cành cây đung đưa, gió thu thổi nhẹ lá rụng phiêu diêu.

"Ai nha! Đau chết mất rồi!"

Che chân lại, nước mắt chực trào quanh khóe mắt, Lý Yên Nhiên lần này càng hận chết Trương Hiến Trung hơn.

"Vương bát đản! Đồ con lừa! Đều tại chàng báo hại!"

Lúc này Trương Hiến Trung đang tuần sát trong quân doanh bên cạnh sông Vô Định, không khỏi hắt xì một cái.

"Kỳ quái dị, ta không bị cảm mạo mà!"

Lý Yên Nhiên chân nhảy cà tưng một chân lại ngồi dưới gốc cây, một bên ấm ức rơi lệ tháo bỏ tất vải ra, lộ ra da chân óng ánh như ngọc, gương mặt nhẹ nhăn nhó, một bên trong miệng ấm ức lầm bầm chửi:

"Đồ hư hỏng! Vương bát đản! Ta sẽ không thèm nhìn tới chàng lần nào nữa."

"Ai u, nha đầu ngốc con bị làm sao vậy?"

Trương Tú Nga từ cửa sau bước ra, nhìn thấy Lý Yên Nhiên dưới tàng cây lặng lẽ rơi lệ, lập tức giật nảy cả mình chạy tới. Lý Yên Nhiên lúc này đang ấm ức trong lòng, thế là bổ nhào vào trong ngực Trương Tú Nga, khóc thút thít nói:

"Mẹ ơi! Tên kia khi dễ con!"

Nghe thấy có người khi dễ Lý Yên Nhiên, Trương Tú Nga lập tức đứng lên giống như gà mái xù lông:

"Nha đầu ngốc ! Mau nói cho mẹ biết là ai khi dễ con! Mẹ sẽ báo thù cho con!"

Lý Yên Nhiên lau nước mắt, nức nở nói:

"Là Trương Nghị! Tên ngốc kia vậy mà không để ý tới con!"

Trương Tú Nga lập tức ngơ người, sau đó hơi nghi hoặc một chút:

"Trừ cái đó ra thì sao? Hắn có khi dễ con hay không? Còn nữa chân con như vậy là chuyện gì vậy?"

Lý Yên Nhiên lúc này tựa hồ ý thức được Trương Tú Nga hiểu lầm cái gì, xoa xoa hai ngón trỏ ở trước ngực đỏ mặt nói:

"Không có! Chân là do vừa rồi con mới tự đá trúng."

Trương Tú Nga lúc này dở khóc dở cười, bà ấy vốn cho rằng Lý Yên Nhiên ở bên ngoài bị ấm ức, kết quả lại là cái dạng này. Ngồi ở bên cạnh nàng, Trương Tú Nga một bên thay nàng xoa bóp chân nhỏ, một bên thở dài:

"Con nha đầu ngốc này ! Cũng không nói câu nào cho hoàn chỉnh, hại mẹ lo lắng gần chết! Cả ngày điên điên khùng khùng, còn ra cái gì! Khi còn bé nếu không phải gia gia con không cho phép, hai cái chân này của con khẳng định cũng sắp biến thành chân Kim Liên ba tấc, đến lúc đó cả đời đều không chạy nổi nữa."

("Chân Kim Liên ba tấc" là một câu nói trong văn hóa Trung Quốc, có nguồn gốc từ nhân vật Kim Liên trong tiểu thuyết cổ điển "Thủy Hử" (水浒传) của tác giả Thi Nại Am. Kim Liên là vợ của Võ Đại Lang, và cô có mối quan hệ ngoại tình với Tây Môn Khánh. Cô được miêu tả là một phụ nữ có vóc dáng nhỏ nhắn, chỉ cao khoảng ba tấc (tương đương khoảng 1 mét), nhưng lại rất xinh đẹp và có sức quyến rũ.

Câu "Chân Kim Liên ba tấc" thường được dùng để chỉ những người phụ nữ có ngoại hình nhỏ nhắn nhưng quyến rũ và gợi cảm, đôi khi cũng mang ý nghĩa mỉa mai về những người có vẻ ngoài xinh đẹp nhưng có hành động không đứng đắn.)

Lý Yên Nhiên tranh thủ thời gian ôm Trương Tú Nga, đầu gối lên trên vai của bà ấy nũng nịu nói:

"Mẹ ơi! Yên Nhiên mới không muốn bị trói chân đâu! Khó chịu chết đi được!"

Nhìn thấy Lý Yên Nhiên hiện tại dáng dấp duyên dáng yêu kiều lại tự mang theo một sự ngây thơ trong sáng, Trương Tú Nga cũng vô cùng cảm khái, đưa tay phải ra vuốt cạnh một cái lên chiếc mũi như ngọc tinh xảo đang ngạo nghễ ưỡn lên của nàng.

"mẹ thấy chính là nên trói lại, miễn cho nha đầu ngốc con cứ cả ngày điên điên khùng khùng. Cũng không biết về sau ai dám lấy con!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Mẹ này! Đáng ghét! Không để ý tới mẹ nữa!"

Xoa bóp chân của Lý Yên Nhiên, Trương Tú Nga thở dài một hơi:L

"Con nhìn thấy hắn rồi?"

Lý Yên Nhiên có chút cúi đầu, thần sắc có chút ảm đạm:

"Hôm nay con gọi hắn, hắn không để ý tới con, nhìn cũng không thèm nhìn con một cái đã đi luôn."

Mắt thấy thần sắc Lý Yên Nhiên có chút cô đơn, Trương Tú Nga vuốt lên mái tóc của nàng, hỏi:

"Con thích hắn sao?"

Lý Yên Nhiên suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

"Yên Nhiên không biết. Nhưng trong đầu Yên Nhiên thường xuyên nghe thấy một người ở bên tai con nói chuyện. Thanh âm của hắn rất ôn nhu, rất có cảm giác an toàn, khiến Yên Nhiên rất an tâm. Mà người kia chính là hắn."

Trương Tú Nga ngẩng đầu nhìn cây hồng, phía trên mặc dù lá rụng bay xuống, nhưng quả hồng vẫn như cũ treo ở phía trên, lộ ra cuống quả còn liền cành.

"Yên Nhiên, con bây giờ hẳn đã biết hắn là phản tặc rồi đúng không?"

"Vâng. Yên Nhiên còn biết hắn hiện tại là thủ lĩnh nhóm phản tặc vào thành này!"

"Vậy con có từng nghĩ tới, nếu như cùng hắn dính líu quan hệ sẽ gặp phải nguy hiểm gì không?"

Lý Yên Nhiên lập tức trừng lớn hai mắt:

“Mẹ, mẹ là nói, sẽ mất đầu!"

Nhẹ gật đầu, Trương Tú Nga cũng cảm khái rất nhiều, bà ấy cũng rất xem trọng Trương Hiến Trung, nhưng bà ấy càng quan tâm người nhà hơn.

"Đúng vậy! Đây chính là hậu quả! Bọn họ là một đám người bất hạnh, mà dính líu quan hệ với bọn họ, chúng ta cũng sẽ trở nên bất hạnh. Cho nên Trương Hiến Trung trước khi đi từng nói hắn đã chết, cũng chính là nói cho con biết, kịp thời cùng hắn phủi sạch quan hệ. Hiểu không?"

Nhưng mà Lý Yên Nhiên lại đột nhiên lộ ra biểu lộ bừng tỉnh đại ngộ:

"Cho nên hắn không để ý tới con là bởi vì không muốn liên lụy con?"

Trương Tú Nga sửng sốt một chút, sau đó đứng hình. Bà ấy vốn cho rằng sẽ dọa Lý Yên Nhiên biết khó mà lui, kết quả không nghĩ tới Lý Yên Nhiên vậy mà lại hướng đến phương diện này suy nghĩ, hết lần này tới lần khác còn chó ngáp phải ruồi đoán đúng.

Ánh mắt Lý Yên Nhiên sáng rực nhìn Trương Tú Nga, trong mắt có một thứ tên là kích động.

"Mẹ ơi, con nói đúng phải không?"

Liên tục cười khổ, khóe mắt không cách nào thay đổi ý nghĩ của Lý Yên Nhiên, Trương Tú Nga bất đắc dĩ thở dài nói:

"Cũng có thể nói như vậy. Buổi tối hôm đó hắn cõng con trở về, trông con cả một đêm, hắn hẳn là rất quan tâm con!"

"Mẹ ơi! Con đi ra ngoài trước! Tối nay trở về!"

Tóm lấy tất giày, trong lúc Trương Tú Nga còn chưa kịp phản ứng Lý Yên Nhiên đã hào hứng chạy ra ngoài cửa trước.

"Yên Nhiên! Trời đã muộn lắm rồi!"

Nhưng mà Lý Yên Nhiên làm gì còn nghe lọt lời khuyên, đã sớm biến mất dần vào bóng đêm đen tối.

Mà trong thời điểm chân Lý Yên Nhiên thụ thương, trong quân doanh nghĩa quân ở bờ sông, Trương Hiến Trung cũng đang dò xét hết thảy trong quân.

Là một sinh viên đại học hiện đại, Trương Hiến Trung rất hiểu rõ đạo lý quyền lực chính trị đến từ nòng súng, và trong thời kỳ cuối triều Minh này, quân đội chính là đảm bảo cho sự sinh tồn, đó cũng là lý do vì sao Lục Dực và những người khác không muốn giao nộp binh quyền.

Có người trong tay, mới có quyền nói chuyện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Giờ này khắc này, trong toà quân doanh tọa lạc ở ven bờ sông Vô Định đã tập hợp đủ toàn bộ tất cả đại phu ở huyện Mễ Chi, thậm chí bao gồm lão đầu ngoan cố Trần đại phu kia.

Đi trên đường trong quân doanh, mùi thuốc Đông y ở khắp mọi nơi, tiếng kêu rên trong quân doanh liên tiếp vang lên, trong lòng Trương Hiến Trung mặc dù có chút áy náy, nhưng lại không hối hận, bởi vì đây chính là trả giá cho việc tạo phản.

"Đại vương! Ngài sao lại tới đây?"

Một binh sĩ trên quần áo dính đầy bùn đất đang khoác chiếc áo mỏng manh che đi vết thương nhẹ nhìn thấy Trương Hiến Trung, lập tức đứng thẳng người, chào quân lễ.

"Lâm Thiết Sơn?"

Nam tử trước mắt, chính là một trong ba khứa Đản họ Lâm tên Lâm Lư Đản.

Lâm Thiết Sơn không nghĩ tới Trương Hiến Trung vậy mà có thể nhớ rõ tên của hắn, thần sắc có một ít kích động.

"Đại vương, ngài còn nhớ ta sao?"

Trương Hiến Trung cười vỗ vỗ bờ vai của hắn:

"Đừng khẩn trương! Thiết Sơn, ngươi làm sao lại mặc ít y phục như vậy?"

Nghĩ tới đây sắc mặt Trương Hiến Trung đột nhiên lạnh lẽo:

"Chẳng lẽ là đồ quân dụng trong quân không đủ sao?"

Vừa nghĩ tới tướng sĩ trong quân không có quần áo qua mùa đông, Trương Hiến Trung lập tức có chút ảo não vì bản thân đã sơ ý chủ quan, cũng quyết định đợi chút nữa lập tức sắp xếp người phụ trách việc này.

Lâm Thiết Sơn có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, tiến lên ngăn cản Trương Hiến Trung nổi giận:

"Đại vương! Đủ rồi ạ! Đủ rồi ạ! Viên huấn luyện viên đã sắp xếp xong hết ráo rồi, là ta cảm thấy trong người quá nóng, mới ra ngoài hít thở không khí."

Sắc mặt Trương Hiến Trung ngưng trọng hỏi:

"Thật sao?"

"Thật ạ!"

Nghe thấy lời nói khẳng định của Lâm Thiết Sơn, Trương Hiến Trung lúc này mới bán tín bán nghi tiếp tục hỏi:

"Vết thương ở trận chiến hẻm Lưu Tây có khá hơn chút nào chưa?"

Chiến dịch Hẻm Lưu Tây là trận chiến đầu tiên của Huyết Hồn quân, cũng là trận chiến khốc liệt nhất.

Quân số giảm một phần ba, trọng thương một phần năm, còn lại toàn bộ cơ bản cũng bị thương, được cho là tử thương thảm trọng, cho dù về sau tương lai Huyết Hồn quân lớn mạnh, cũng hiếm có chiến dịch thảm liệt như vậy.

"Đã đỡ nhiều rồi. Đại vương, ngài cũng phải gắng bảo trọng ạ!"

Là người nối gót theo sau Trương Hiến Trung, Lâm Thiết Sơn vĩnh viễn không cách nào quên nam tử trước mắt. Đối mặt với quan binh hung thần ác sát hắn đã anh dũng không sợ như thế nào, máu đã chảy xuống từ trên người của hắn đã khơi dậy mối thù chung của tất cả huynh đệ.

Có thể nói như này, chiến dịch hẻm Lưu Tây có thể thắng, Trương Hiến Trung chiếm một nửa công lao, là hắn lao vào phía trước nhất đem lại lòng tin và sự cổ vũ cho những người khác.

Trương Hiến Trung cười nhẹ một tiếng:

"Cảm ơn. Đúng rồi, ba người kia đâu rồi? Dẫn ta đi đến doanh trướng của ngươi xem xem!"

Lâm Thiết Sơn lúc này do dự:

"Cái này?"

"Làm sao? Không nguyện ý?"

"Không! Đại vương mời đi theo ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Số ký tự: 0