Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Sứ Giả Chiêu Hà...

2024-09-17 16:38:04

Editor: Khả Kỳ

Thời điểm Trương Nghị trở lại sườn núi Tiết gia đã là chuyện giữa trưa ngày hôm sau.

Bởi vì lần này đường về mang về lượng lớn con mồi, toàn bộ Sườn núi Tiết gia náo nhiệtgiống như ăn tết, vô số dân chúng ủng hộ đội ngũ đi săn, từng thành viên tiểu đội quấn dây lụa đỏ chót trên cổ theo đặc thù ở Thiểm Bắc.

Trong thời gian vừa múa vừa hát này, Trương Nghị nhưng không có tham dự, mà là lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, về tới Từ đường Lý gia trên núi.

"Chúc mừng đại vương lần này mang về nhiều con mồi như vậy! Lần này các hương thân có thể trải qua một ngày tháng tốt!"

Vừa lên đến, Trương Nghị liền nghe được thanh âm tổng huấn luyện viên Viên Minh Thanh, bên cạnh hắn còn có Lý Hải Đào và Lưu Kiến Vũ hiệp trợ hắn luyện binh, hai người đang hướng phía Trương Nghị bước nhanh tới.

Trương Hiến Trung nghe được âm thanh chúc mừng nhưng không có lộ vẻ mặt vui mừng, bởi vì hắn biết lần này là vận khí tốt, lần sau cũng sẽ không lại có nhiều con mồi như vậy.

Huống hồ mùa đông sắp đến, ăn uống trước mắt dựa vào những thứ này, hai vạn người hiển nhiên không cách nào chống nổi mùa đông này, bởi vậy hắn còn nhất định phải nghĩ biện pháp khác.

"Viên tướng quân, Lý tướng quân, trong thời gian ta không có ở đây, mười tám trại có xảy ra chuyện gì không?"

Hai người bảo vệ Trương Nghị cùng nhau hướng về Từ đường Lý thị trên núi được sung làm phòng hội nghị lâm thời.

Giờ phút này gió thu lạnh rung, khí lạnh từ phương bắc vượt qua dãy núi Thiên Sơn bắt đầu xuôi nam, Thiểm Bắc sắp tiến vào mùa lạnh nhất trong một năm, trong không khí lạnh khiến người run rẩy.

Nắm thật chặt áo khoác trên người, Viên Minh Thanh thổi ra hơi nhiệt nói:

"Đại vương, sau khi ngài đi trong quân hết thảy ngay ngắn rõ ràng, ngoại trừ ba người Lục Dực bọn họ thì đội ngũ bên ngoài cũng không về tay chúng ta thống nhất chỉ huy. Trước mắt chúng ta đã bắt đầu tiến hành huấn luyện với bốn ngàn cường tráng đã chọn lựa ra, chỉ cần đợi một thời gian, nhất định có thể phát huy được tác dụng."

Lý Hải Đào vuốt vuốt tay, tiếp câu chuyện Viên Minh Thanh tiếp tục nói:

"Có điều chuyện đại vương ngài khởi nghĩa bây giờ đã truyền khắp Thiểm Bắc, bọn họ gọi ngài là bát đại vương. Lệnh truy nã ngài đã dán đầy phố lớn ngõ nhỏ!"

Đối với cái này, Trương Nghị sớm có chuẩn bị tâm lý, dù sao nếu triều đình không quan tâm, đó mới là có quỷ!

Nắm thật chặt áo choàng màu trắng trên người, Trương Nghị có chút kỳ quái nói:

"Triều đình không có cái động tác gì sao?"

Nghe nói như thế, Viên Minh Thanh lập tức mở miệng:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có! Hai ngày trước phái một sứ giả tới chiêu hàng, kết quả đại vương ngài không có ở đây, thế là sứ giả đêm tối rời đi!"

"Chiêu hàng? Thú vị, bây giờ Tổng đốc ba bên là Dương Hạc đi?"

Đối với bây giờ Tổng đốc ba bên, Trương Nghị kỳ thật cũng không quen thuộc, mà hắn quen thuộc nhất ngược lại là Tổng đốc ba bên sau này, Hồng Thừa Đào, dù sao khứa này đã phản bội Đại Minh đầu nhập Hậu Kim, còn cùng Đại Ngọc Nhi có một chân, nghĩ không nhớ rõ cũng khó khăn.

(Đại Ngọc Nhi: Hiếu Trang Thái hoàng Thái hậu (1613 – 1688) hay thường gọi là Hiếu Trang Thái hậu, tên thật là Bố Mộc Bố Thái, Hán danh Đại Ngọc Nhi. Bà xuất thân trong gia tộc Mông Cổ cao quý mang dòng dõi trực hệ của em trai Thành Cát Tư Hãn. Hiếu Trang Thái hoàng Thái hậu từng là một phi tần của Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực)

"Vâng! Đại vương, đích thật là tiền Tả Đô Ngự Sử Dương Hạc. Gia hỏa này cũng coi là đa mưu túc trí, một năm qua trên cơ bản đều là trước chiêu hàng sau vây quét, rất nhiều huynh đệ khởi nghĩa chết thảm ở trong tay của hắn."

Cân nhắc đến chuyện bản thân đối với Dương Hạc cũng không hiểu rõ, Trương Nghị cũng không nói chuyện mà là chờ Viên Minh Thanh nói tiếp.

Viên Minh Thanh thấm giọng một cái, tiếp tục nói:

"Không biết vì sao, Dương Hạc tựa hồ cũng không tính quy mô vây quét chúng ta, luôn luôn co đầu rút cổ trong thành. Cho nên bây giờ cảnh nội Thiểm Tây, đội ngũ khởi nghĩa không ngừng lớn mạnh, ngay cả Tử Kim Lương đều đã phát triển đến năm vạn người, danh xưng Tử Kim Lương, thanh thế to lớn, danh tiếng nhất thời dữ dội nhất."

Đang lúc nói chuyện, ba người đã đi tới phòng hội nghị, giờ phút này phòng hội nghị đã dẹp bỏ bàn dài, chỉ còn sót lại ghế bành cùng hai bên trái phải tổng cộng tám cái ghế.

Ngồi lên trên ghế bành chủ tọa, Trương Nghị cũng không có nói lời lộ ra biểu lộ cực kỳ hâm mộ với Viên Minh Thanh, bởi vì hắn biết rõ, danh tiếng càng lớn chết càng nhanh, cho nên khi hạ thấp càng không đáng chú ý ngược lại càng tốt.

Huống hồ, Vương Tự Dụng mặc dù danh xưng có năm vạn người, nhưng trong đó binh lực hữu hiệu theo Trương Nghị xem xét thì nhiều nhất chỉ ra được một vạn.

Sở dĩ như thế cùng thời đại này có quan hệ với một quan niệm phổ biến, đó chính là phô trương thanh thế.

Tất cả đại quân khởi nghĩa đều hận không thể đối với bên ngoài la làng lên mình có trăm vạn đại quân, sau đó dọa đối thủ không chiến mà thắng. Nhưng trên thực tế, chiến lực chân chính thì thực sự đáng lo. Đây cũng là một trong những nguyên nhân về sau lưu truyền câu Nữ Chân bất mãn vạn, mãn vạn bất khả địch.

(Nữ Chân bất mãn vạn, mãn vạn bất khả địch: tộc Nữ Chân không đầy một vạn người, nếu đầy một vạn người thì không bao giờ đánh thua trận, ý nói tộc chiến lực tộc Nữ Chân không phải cao bình thường mà là cực kỳ cao, chỉ cần tộc này đủ một vạn binh thì sẽ đánh đâu thắng đó, không ai địch nổi. Nếu ai muốn tìm hiểu rõ hơn thì hỏi chị GG nha. Thêm một thông tin: tộc Nữ Chân sau này được đổi tên thành Mãn Châu, là triều Thanh đó)

Thật giả lẫn lộn thực sự nhiều lắm, một khi ngược gió, chạy nhanh hơn so với ai khác, cái này sao có thể đánh thắng được người Nữ Chân nuốt lông uống máu.

Ngoài ra, hắn đối với mục đích của Dương Hạc hơi nghi hoặc một chút, hắn luôn cảm giác mình tựa hồ đã bỏ sót cái tin tức quan trọng gì đó, mà tin tức này mới là nguyên nhân dẫn đến Dương Hạc lấy chiêu hàng làm chủ, lấy tiêu diệt làm thứ hai.

Thời đại này, tin tức truyền đi vô cùng chậm chạp, mà Trương Nghị đối với đoạn lịch sử cuối triều Minh này cũng không hiểu rõ, bởi vậy hắn cũng không biết giờ phút này Viên Sùng Hoán đã chết, mà đại bộ phận binh lực Thiểm Bắc đã sớm bị điều đi kinh sư cần vương vẫn chưa về, tự nhiên cũng không biết khó xử bây giờ của Dương Hạc.

Đương nhiên, xem như hắn có hiểu rõ cũng chỉ là hiểu rõ lịch sử mà người khác ghi chép thôi, không nói tới đoạn lịch sử này có phải là thật hay không, dù là có một chút sai lầm, có thể sẽ phải trả giá bằng vô số tính mệnh, do đó hắn cũng không đánh cược nổi.

Cầm lấy chung trà rót cho mình một ly nước rồi nốc ừng ực, thấm giọng một cái, vừa muốn mở miệng, lúc này Dương Hiểu Phong đột nhiên đi tới.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đại vương! Tên sứ giả của Tổng đốc ba bên Dương Hạc lại tới! Lần này hắn nói có chuyện quan trọng, nhất định phải gặp được đại vương!"

Trương Nghị nghe vậy trên mặt lộ ra biểu cảm thú vị, nói thật hắn thật đúng là muốn kiến thức một chút tên Dương Hạc này, dù sao biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.

Chẳng qua hiện nay gặp sứ giả của hắn cũng một chút không tệ, cũng có thể thông qua sứ giả của hắn để lý giải cách làm người của Dương Hạc!

"Hiểu Phong! Để hắn vào, ta ngược lại muốn xem xem hắn có chuyện gì quan trọng!"

"Vâng!"

Theo Dương Hiểu Phong đi ra cửa lớn, Trương Nghị ở trong lòng khe khẽ thở dài. Đối với ba người Lục Dực, Trương Nghị hiểu rõ đó là lựa chọn của người khác.

Bọn họ mang theo đội ngũ tới tham gia khởi nghĩa, từ một phương diện khác mà nói, bọn họ cũng không thiếu nợ gì Trương Nghị hắn, ngược lại là Trương Nghị hắn thiếu bọn họ người tình, cho nên Trương Nghị cũng không miễn cưỡng bọn họ, mọi người duy trì nội bộ hài hòa là đủ rồi.

Thời gian một chén trà trong chớp mắt trôi qua.

Trong lúc đó Trương Nghị và Viên Minh Thanh trò chuyện một chút về chủ đề luyện binh, đặc biệt gợi ý Viên Minh Thanh liên quan tới tầm quan trọng củakỷ luật, cái khác Trương Nghị cũng không can thiệp quá nhiều.

Dù sao chính hắn cũng chỉ là dân nửa mùa, chỉ là từng xem huấn luyện quân sự trên TV nhìn thấy chút ít như mèo ba chân, thật không tiện khoa tay múa chân đối với người khác.

Không bao lâu, sứ giả Dương Hạc rốt cục đã đến.

Xưa nay hai quân giao chiến không chém sứ giả, bây giờ sứ giả Dương Hạc đến, Trương Nghị làm một người hiện đại, đương nhiên sẽ không xanh đỏ đen trắng liền đem hắn chém, ngược lại, hắn còn lấy lễ để tiếp đón.

(xanh đỏ đen trắng: hán việt là thanh hồng tạo bạch, thành ngữ trung quốc ý chỉ đúng sai lộn xộn)

Đưa tay phải ra, chỉ hướng bên tay phải chỗ ngồi thứ ba, Trương Nghị lộ ra nụ cười hòa ái:

"Sứ giả, không biết xưng hô như thế nào?"

Đối với hành vi của Trương Nghị, sứ giả có một chút kinh ngạc.

Hắn đi theo Dương Hạc nhiều năm, gặp qua không ít giặc cỏ, thậm chí chiêu hàng qua không ít thủ lĩnh nghĩa quân, nhưng loại hòa khí giống Trương Nghị này thật sự chính là như đại cô nương lên kiệu hoa lần đầu, không khỏi có chút lau mắt mà nhìn.

Hai tay ôm quyền, sắc mặt bình tĩnh tỉnh táo:

"Bát đại vương! Tại hạ là gia phó của Tổng đốc ba bên Thiểm Tây Dương đại nhân, tên là Dương Tam Lang, lần này đến đây là ôm thành ý mà đến. Đại nhân nhà ta hi vọng đại vương có thể tiếp nhận triều đình trấn an, đem hương dân phụ cận phân phát hồi hương. Triều đình có thể chuyện cũ sẽ bỏ qua, xem như hết thảy đều chưa từng xảy ra."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gió Nổi Minh Mạt Ba Vạn Dặm

Số ký tự: 0