Chương 38
Trùng Áp Tiểu Trình Trình
2024-09-08 21:53:43
Tống Nhất lại được mời đến văn phòng "ăn bánh uống trà".
Văn phòng của thầy Đạo đức tư tưởng khác biệt rất lớn với văn phòng của thầy Toán học.
Chỗ ông ấy cũng có nhiều ngọc giản, trên đó đánh số thứ tự đại diện cho những vụ án pháp luật (Tuy Tống Nhất xem không hiểu). Nhưng ngoài ra, bên cạnh còn ngăn cách ra một phòng tu luyện, về phương diện tu luyện, ông ấy để ý hơn thầy Toán học nhiều.
Đương nhiên, ông ấy đã là Nguyên Anh Kỳ, là giáo viên có cảnh giới cao nhất mà Tống Nhất từng gặp cho đến hiện tại.
"Bạn Tống Nhất, em đã xem sách giáo khoa chưa?"
"Có xem một ít ạ." Tống Nhất thành thật nói.
Cô liếc nhìn nội dung, chỉ là một đống lời nói rỗng tuếch không có chút ý nghĩa nào, thế nên cô không tiếp tục xem nữa.
Lý Văn Văn bảo cô làm bài dựa theo kiến thức thông thường là được, rất đơn giản, hơn nữa đề kiểm tra cũng đã nói phải "Làm bài chân thành", đương nhiên cô sẽ không thêu dệt bừa bãi.
Cho dù là Trương Hiên, Lý Tu mà trước đó cô gặp, hay là mấy giáo viên hiện tại, ai cũng bảo cô có gì thì nói đó, nói sai sẽ được uốn nắn chứ không phải bị phạt. Điều này càng khiến cô muốn "Làm bài thành thật".
Trước đây vì muốn sống sót, cô có thể lá mặt lá trái, để sống sót thì làm gì cũng được. Nhưng về bản chất cô cũng không phải người có chỗ dựa, sau đó thực lực lớn mạnh không cần phải nhìn sắc mặt người khác, cô cũng thà một mình khổ tu chứ không muốn đi bợ đỡ người khác.
Tu tiên thật ra cũng là cầu tiên, càng về sau chắc chắn đều phải trở về với chính mình chân thật nhất.
Cho dù tự lừa gạt bản thân cũng sẽ không lừa được thiên đạo, sẽ có kiếp nạn như tâm ma, gặp phải rào cản không có cách nào đột phá cảnh giới.
Bây giờ sau khi phát hiện thân phận "Trẻ em" này còn an toàn hơn cô tưởng, Tống Nhất đã bắt đầu thể hiện sự ngay thẳng vốn có của mình: "Thưa thầy, ý của thầy là, em nên học cách làm một ngụy quân tử ư?"
Nếu bắt buộc phải như vậy thì cũng được thôi.
Thầy giáo: ...
Nói như thế nào đây, bạn học Tống Nhất đang điên cuồng thăm dò biên giới của đạo đức và pháp luật, nhưng lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn thành thật nhưng kỳ lạ.
Khoan đã, bây giờ không phải là lúc để cảm thấy cô là một đứa trẻ ngoan đâu!
Tưởng tượng thử:
Khi Tống Nhất trưởng thành, cô vừa bóc lịch vừa nhớ lại năm đó: Đều là nhờ thầy giáo Đạo đức tư tưởng của mình dạy tốt nên mới có một tội phạm hoàn hảo như mình, nhưng mà lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt...
Cả người thầy giáo trở nên bất ổn.
"Thầy không có ý đó!" Thầy giáo phủ nhận liên tục: "Em làm bài thành thật, điều này không sai. Nhưng những gì sách giáo khoa nói cũng không phải là điều giả tạo, đạo đức và pháp luật là nền tảng cho sự phát triển lành mạnh của xã hội."
"Bạn Tống Nhất, thầy biết có thể trước đây em sống trong một bí cảnh nào đó nên không có quan niệm như vậy. Nhưng ở thế giới này, đây là kiến thức cơ bản rất quan trọng. Bởi vì ở đây không chỉ có một mình em, em không thể thích làm gì thì làm, có đôi khi những thứ này sẽ ràng buộc bản thân, nhưng có đôi khi cũng là một loại bảo vệ."
Tống Nhất bèn nói: "Nhưng suy cho cùng, chẳng phải kẻ mạnh mới là người đặt ra quy tắc hay sao? Chẳng lẽ các thầy còn có thể ngăn cấm kẻ mạnh?"
Bản chất của việc đặt quy tắc chính là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu: Địa bàn của tôi do tôi quyết định. Cậu nói gì cơ? Đây là của cậu? Xin lỗi, từ giờ nó là của tôi.
Nói đến chuyện này, thầy giáo không buồn ngủ nữa, ông ấy vươn tay ra, một miếng ngọc giản bay đến trên tay ông ấy.
"Đương nhiên. Không phải thực lực mạnh là có thể thoát khỏi chế tài pháp luật, trong đây đều là những vụ án của người tu tiên có thực lực khá mạnh phạm tội bị trừng phạt, tuy không phải là kiến thức mà em cần học lúc này, nhưng vẫn có thể xem thật kỹ, xem xong trả cho thầy là được."
Văn phòng của thầy Đạo đức tư tưởng khác biệt rất lớn với văn phòng của thầy Toán học.
Chỗ ông ấy cũng có nhiều ngọc giản, trên đó đánh số thứ tự đại diện cho những vụ án pháp luật (Tuy Tống Nhất xem không hiểu). Nhưng ngoài ra, bên cạnh còn ngăn cách ra một phòng tu luyện, về phương diện tu luyện, ông ấy để ý hơn thầy Toán học nhiều.
Đương nhiên, ông ấy đã là Nguyên Anh Kỳ, là giáo viên có cảnh giới cao nhất mà Tống Nhất từng gặp cho đến hiện tại.
"Bạn Tống Nhất, em đã xem sách giáo khoa chưa?"
"Có xem một ít ạ." Tống Nhất thành thật nói.
Cô liếc nhìn nội dung, chỉ là một đống lời nói rỗng tuếch không có chút ý nghĩa nào, thế nên cô không tiếp tục xem nữa.
Lý Văn Văn bảo cô làm bài dựa theo kiến thức thông thường là được, rất đơn giản, hơn nữa đề kiểm tra cũng đã nói phải "Làm bài chân thành", đương nhiên cô sẽ không thêu dệt bừa bãi.
Cho dù là Trương Hiên, Lý Tu mà trước đó cô gặp, hay là mấy giáo viên hiện tại, ai cũng bảo cô có gì thì nói đó, nói sai sẽ được uốn nắn chứ không phải bị phạt. Điều này càng khiến cô muốn "Làm bài thành thật".
Trước đây vì muốn sống sót, cô có thể lá mặt lá trái, để sống sót thì làm gì cũng được. Nhưng về bản chất cô cũng không phải người có chỗ dựa, sau đó thực lực lớn mạnh không cần phải nhìn sắc mặt người khác, cô cũng thà một mình khổ tu chứ không muốn đi bợ đỡ người khác.
Tu tiên thật ra cũng là cầu tiên, càng về sau chắc chắn đều phải trở về với chính mình chân thật nhất.
Cho dù tự lừa gạt bản thân cũng sẽ không lừa được thiên đạo, sẽ có kiếp nạn như tâm ma, gặp phải rào cản không có cách nào đột phá cảnh giới.
Bây giờ sau khi phát hiện thân phận "Trẻ em" này còn an toàn hơn cô tưởng, Tống Nhất đã bắt đầu thể hiện sự ngay thẳng vốn có của mình: "Thưa thầy, ý của thầy là, em nên học cách làm một ngụy quân tử ư?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu bắt buộc phải như vậy thì cũng được thôi.
Thầy giáo: ...
Nói như thế nào đây, bạn học Tống Nhất đang điên cuồng thăm dò biên giới của đạo đức và pháp luật, nhưng lại là một đứa trẻ ngoan ngoãn thành thật nhưng kỳ lạ.
Khoan đã, bây giờ không phải là lúc để cảm thấy cô là một đứa trẻ ngoan đâu!
Tưởng tượng thử:
Khi Tống Nhất trưởng thành, cô vừa bóc lịch vừa nhớ lại năm đó: Đều là nhờ thầy giáo Đạo đức tư tưởng của mình dạy tốt nên mới có một tội phạm hoàn hảo như mình, nhưng mà lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt...
Cả người thầy giáo trở nên bất ổn.
"Thầy không có ý đó!" Thầy giáo phủ nhận liên tục: "Em làm bài thành thật, điều này không sai. Nhưng những gì sách giáo khoa nói cũng không phải là điều giả tạo, đạo đức và pháp luật là nền tảng cho sự phát triển lành mạnh của xã hội."
"Bạn Tống Nhất, thầy biết có thể trước đây em sống trong một bí cảnh nào đó nên không có quan niệm như vậy. Nhưng ở thế giới này, đây là kiến thức cơ bản rất quan trọng. Bởi vì ở đây không chỉ có một mình em, em không thể thích làm gì thì làm, có đôi khi những thứ này sẽ ràng buộc bản thân, nhưng có đôi khi cũng là một loại bảo vệ."
Tống Nhất bèn nói: "Nhưng suy cho cùng, chẳng phải kẻ mạnh mới là người đặt ra quy tắc hay sao? Chẳng lẽ các thầy còn có thể ngăn cấm kẻ mạnh?"
Bản chất của việc đặt quy tắc chính là kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu: Địa bàn của tôi do tôi quyết định. Cậu nói gì cơ? Đây là của cậu? Xin lỗi, từ giờ nó là của tôi.
Nói đến chuyện này, thầy giáo không buồn ngủ nữa, ông ấy vươn tay ra, một miếng ngọc giản bay đến trên tay ông ấy.
"Đương nhiên. Không phải thực lực mạnh là có thể thoát khỏi chế tài pháp luật, trong đây đều là những vụ án của người tu tiên có thực lực khá mạnh phạm tội bị trừng phạt, tuy không phải là kiến thức mà em cần học lúc này, nhưng vẫn có thể xem thật kỹ, xem xong trả cho thầy là được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro