Chương 44
Trùng Áp Tiểu Trình Trình
2024-09-08 21:53:43
Có rất nhiều người phải tu luyện ngày này qua tháng khác mới hoàn thành dẫn khí nhập thể.
Tống Nhất không ngờ việc giảng giải từng câu từng chữ lại có hiệu quả tốt như vậy, thảo nào linh căn và thiên phú đã không còn là những thứ mà thế giới này coi trọng nhất.
Cô cảm thán: Không nói những chuyện khác, điều kiện tu luyện trước đây không thể sánh được với hiện tại.
Ngưỡng nhập môn tu luyện giảm xuống, "Người người tu tiên" không còn là một câu nói suông, tất nhiên giới tu tiên này sẽ ngày càng phồn vinh.
Nếu như lúc trước cũng có những thứ này thì tốt biết mấy...
Nhưng vẫn chưa giải quyết được cái thứ ở trong thức hải kia, Tống Nhất không định bắt đầu tu luyện nhanh như vậy. Cô nhanh chóng xua tan linh khí trong cơ thể, kết thúc dẫn khí nhập thể.
Cô lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện thầy giáo đã rời đi từ bao giờ.
Hơn nữa ngoài cô ra cũng có không ít bạn học đang lười biếng. Có người đang minh tưởng thì ngủ luôn, có người thì lấy lệnh bài thân phận ra chơi...
Tống Nhất vừa tự nói với bản thân là không được lo chuyện bao đồng, lại vừa không nhịn được, đứng lên, đau lòng nói: "Đám nhóc này! Có điều kiện tốt như vậy mà không biết quý trọng! Các cậu có biết trước đây có bao nhiêu người muốn tu luyện mà không có cơ hội hay không!"
Giọng điệu này y hệt như phụ huynh hoặc giáo viên. Các bạn học sợ đến nỗi nhanh tay cất lệnh bài đi, người ngủ gật cũng vội vàng tỉnh lại lau nước miếng.
Sau khi phát hiện người nói là Tống Nhất, mọi người lại thả lỏng, còn lẩm bẩm: "Tống Nhất, cậu đừng có dọa người như vậy, còn tưởng thầy tới chứ."
Lý Văn Văn còn mời chào Tống Nhất: "A Nhất cùng chơi không? Lúc nãy thấy cậu nghiêm túc quá nên không dám gọi cậu. Cậu cũng tải "Phi Thăng Thành Tiên" đi, tớ mang cậu bay."
"Cái gì?"
"Một trò chơi, chắc chắn cậu chưa từng chơi, thú vị lắm."
"Trong hiện thực cậu không cố gắng tu luyện, lại chạy vào trong trò chơi để tu luyện?"
Tống Nhất không hiểu logic của mấy người Lý Văn Văn: Đặt sự cố gắng này vào việc tu luyện thật sự không tốt hơn à?
"Tu luyện trong hiện thực vất vả lắm, nhưng trong trò chơi tớ sắp phi thăng luôn rồi." Lý Văn Văn nói đầy lý lẽ.
Tống Nhất: ...
Xin cho cô rút lại câu nói giới tu tiên trở nên ngày càng phồn vinh, cô cảm thấy giới tu tiên này không thể tốt được đâu.
Tống Nhất từ chối lời mời chơi trò chơi của Lý Văn Văn.
Nhưng Lý Văn Văn lại nói: "Cậu chưa từng thử, sao biết là không thú vị chứ?"
Tống Nhất nói lời thấm thía: "Dù có thú vị đến mấy cũng chỉ là giả tạo, đắm chìm trong sự giả tạo, đó là biểu hiện của đạo tâm không vững chắc."
Nhìn các bạn nhỏ này, Tống Nhất nhớ tới lời trong sách giáo khoa Đạo đức tư tưởng: Quan tâm bạn học, giúp đỡ chính nghĩa.
Nếu đã dần dần thích nghi với thế giới này, vậy thì cũng phải làm chút gì đó. Cô quyết định làm một tấm gương tốt, dùng thực tế nói với bọn họ rằng những thứ này không đáng để mê muội.
"Được, tớ chơi cho các cậu xem."
Tống Nhất tải trò "Phi Thăng Thành Tiên".
Trong tưởng tượng của cô, thứ này cũng giống như ảo cảnh hay mê trận, chỉ cần tìm được điểm mấu chốt thì sẽ dễ dàng phá giải.
Nhưng tình hình thực tế lại không giống cho lắm.
Sau khi mở trò chơi, hình ảnh hư ảo xuất hiện ở trước mặt, lướt ngón tay là có thể điều khiển nhân vật trò chơi ở trước mặt. Ranh giới giữa trò chơi và hiện thực rất rõ ràng, sẽ không thao túng giác quan của con người như một số ảo cảnh, khiến họ lầm tưởng đó là hiện thực.
"Kiểu trò chơi thực tế toàn cảnh mà cậu nói cũng có đó, nhưng đi học không được chơi cái đó, dễ bị giáo viên phát hiện." Ở phương diện ăn chơi, cái gì Lý Văn Văn cũng hiểu một ít.
Tống Nhất: ...
Được thôi, tạm thời không quan tâm trò chơi thực tế toàn cảnh là gì, giải quyết trò "Phi Thăng Thành Tiên" này trước rồi nói sau.
Tống Nhất không ngờ việc giảng giải từng câu từng chữ lại có hiệu quả tốt như vậy, thảo nào linh căn và thiên phú đã không còn là những thứ mà thế giới này coi trọng nhất.
Cô cảm thán: Không nói những chuyện khác, điều kiện tu luyện trước đây không thể sánh được với hiện tại.
Ngưỡng nhập môn tu luyện giảm xuống, "Người người tu tiên" không còn là một câu nói suông, tất nhiên giới tu tiên này sẽ ngày càng phồn vinh.
Nếu như lúc trước cũng có những thứ này thì tốt biết mấy...
Nhưng vẫn chưa giải quyết được cái thứ ở trong thức hải kia, Tống Nhất không định bắt đầu tu luyện nhanh như vậy. Cô nhanh chóng xua tan linh khí trong cơ thể, kết thúc dẫn khí nhập thể.
Cô lặng lẽ mở mắt ra, phát hiện thầy giáo đã rời đi từ bao giờ.
Hơn nữa ngoài cô ra cũng có không ít bạn học đang lười biếng. Có người đang minh tưởng thì ngủ luôn, có người thì lấy lệnh bài thân phận ra chơi...
Tống Nhất vừa tự nói với bản thân là không được lo chuyện bao đồng, lại vừa không nhịn được, đứng lên, đau lòng nói: "Đám nhóc này! Có điều kiện tốt như vậy mà không biết quý trọng! Các cậu có biết trước đây có bao nhiêu người muốn tu luyện mà không có cơ hội hay không!"
Giọng điệu này y hệt như phụ huynh hoặc giáo viên. Các bạn học sợ đến nỗi nhanh tay cất lệnh bài đi, người ngủ gật cũng vội vàng tỉnh lại lau nước miếng.
Sau khi phát hiện người nói là Tống Nhất, mọi người lại thả lỏng, còn lẩm bẩm: "Tống Nhất, cậu đừng có dọa người như vậy, còn tưởng thầy tới chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Văn Văn còn mời chào Tống Nhất: "A Nhất cùng chơi không? Lúc nãy thấy cậu nghiêm túc quá nên không dám gọi cậu. Cậu cũng tải "Phi Thăng Thành Tiên" đi, tớ mang cậu bay."
"Cái gì?"
"Một trò chơi, chắc chắn cậu chưa từng chơi, thú vị lắm."
"Trong hiện thực cậu không cố gắng tu luyện, lại chạy vào trong trò chơi để tu luyện?"
Tống Nhất không hiểu logic của mấy người Lý Văn Văn: Đặt sự cố gắng này vào việc tu luyện thật sự không tốt hơn à?
"Tu luyện trong hiện thực vất vả lắm, nhưng trong trò chơi tớ sắp phi thăng luôn rồi." Lý Văn Văn nói đầy lý lẽ.
Tống Nhất: ...
Xin cho cô rút lại câu nói giới tu tiên trở nên ngày càng phồn vinh, cô cảm thấy giới tu tiên này không thể tốt được đâu.
Tống Nhất từ chối lời mời chơi trò chơi của Lý Văn Văn.
Nhưng Lý Văn Văn lại nói: "Cậu chưa từng thử, sao biết là không thú vị chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Nhất nói lời thấm thía: "Dù có thú vị đến mấy cũng chỉ là giả tạo, đắm chìm trong sự giả tạo, đó là biểu hiện của đạo tâm không vững chắc."
Nhìn các bạn nhỏ này, Tống Nhất nhớ tới lời trong sách giáo khoa Đạo đức tư tưởng: Quan tâm bạn học, giúp đỡ chính nghĩa.
Nếu đã dần dần thích nghi với thế giới này, vậy thì cũng phải làm chút gì đó. Cô quyết định làm một tấm gương tốt, dùng thực tế nói với bọn họ rằng những thứ này không đáng để mê muội.
"Được, tớ chơi cho các cậu xem."
Tống Nhất tải trò "Phi Thăng Thành Tiên".
Trong tưởng tượng của cô, thứ này cũng giống như ảo cảnh hay mê trận, chỉ cần tìm được điểm mấu chốt thì sẽ dễ dàng phá giải.
Nhưng tình hình thực tế lại không giống cho lắm.
Sau khi mở trò chơi, hình ảnh hư ảo xuất hiện ở trước mặt, lướt ngón tay là có thể điều khiển nhân vật trò chơi ở trước mặt. Ranh giới giữa trò chơi và hiện thực rất rõ ràng, sẽ không thao túng giác quan của con người như một số ảo cảnh, khiến họ lầm tưởng đó là hiện thực.
"Kiểu trò chơi thực tế toàn cảnh mà cậu nói cũng có đó, nhưng đi học không được chơi cái đó, dễ bị giáo viên phát hiện." Ở phương diện ăn chơi, cái gì Lý Văn Văn cũng hiểu một ít.
Tống Nhất: ...
Được thôi, tạm thời không quan tâm trò chơi thực tế toàn cảnh là gì, giải quyết trò "Phi Thăng Thành Tiên" này trước rồi nói sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro