Chương 13
Thanh Hoan
2024-01-29 00:40:28
Trước ngày hôm nay, Tô Nhược hoàn toàn không biết, tay cũng có thể trở thành điểm mẫn cảm của mình như vậy.
Cô bị anh chàng trước mặt liếm đến cả người tê dại, hai chân bị liên đới trên đùi Hình Dương, cũng nhịn không được muốn khép lại.
Hôm nay cô vẫn mặc áo lông vũ thật dày, nhưng lúc ở trong tòa nhà thì có mấy điều hòa, cho nên bên trong chỉ mặc một cái áo lông thỏ mỏng, còn nửa người bên dưới, càng là trống trải hư không, chỉ mang một đôi tất chân cao phối với váy ngắn xếp ly trăm nếp, cùng với một đôi ủng cao quá đầu gối.
Có thể là phụ nữ sau khi có người để ý, liền nhịn không được muốn phô bày một chút ưu điểm hình thể của bản thân, Tô Nhược cũng không ngoại lệ, ngày nào cô cũng mất rất nhiều thời gian soi gương vào mỗi buổi sáng, ngay cả các đồng nghiệp cũng nói thời gian gần đây cô ăn diện xinh đẹp hơn nhiều.
Giờ phút này hai chân bị tách ra, ngồi dạng hai bên trên đùi một anh chàng, phần lưng dựa sát vô lăng, cánh tay còn bị khống chế, cả người đều giam cầm trong không gian nhỏ hẹp, không thể cử động. Váy ngắn tuy mặc rất đẹp, nhưng không biết từ khi nào đã bị kéo lên để lộ cặp đùi trắng nõn ra ngoài, dưới ánh trăng càng có vẻ mờ ảo mê hoặc.
Hình Dương cuối cùng cũng lưu luyến buông môi lưỡi ra, thở hổn hển, nắm lấy mười ngón tay Tô Nhược.
Hắn giơ bàn tay đang lồng vào nhau của hai người lên, một lớn một nhỏ, một trắng nõn mịn màng, một thô ráp rám nắng. Tuy hoàn toàn bất đồng, nhưng lại vô cùng phù hợp.
“Em nhìn xem.”
Hắn tiếp tục đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, đưa ra kết luận.
“Anh bình thường như vậy, kết hợp cùng với em là bình thường, không phải là trời tạo một đôi hay sao?”
Tuy rằng đây là một câu hỏi, nhưng Hình Dương lại nói như một chân lý. Giọng nói trầm trầm quanh quẩn bên trong thùng xe có thể nghe được sự sung sướng không hề che giấu.
Tô Nhược ngây ngốc nhìn bàn tay mình bị nắm chặt, những bất an và do dự vẫn luôn quanh quẩn trong lòng rốt cuộc cũng đã bị anh chàng này phá hủy.
Đúng vậy, bọn họ là những người bình thường, có thể gặp nhau giữa mênh mang biển người, yêu thích lẫn nhau, phù hợp với nhau, chẳng lẽ không phải vì trời sinh một đôi sao?
Khuôn mặt cô giãn ra, cười tươi tắn với hắn.
“Phải!”
Đúng vậy, chúng ta chính là trời sinh một đôi!
Tiếng Tô Nhược giống như tiếng nhạc trời, truyền vào tai Hình Dương, trực tiếp khiến trái tim hắn nổ tung từng đợt pháo hoa.
Bàn tay còn trống của hắn lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo thân thể cô vào sát trong lòng mình.
“Thật sao? Em đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý làm bạn gái anh?”
Hình Dương không thể tin được, nhưng lại vui sướng vô cùng.
Tô Nhược mím môi cười, nhìn anh chàng trước mặt đang mừng rỡ như điên này, cũng không trả lời, chỉ ngượng ngùng gật đầu.
Hình Dương thấy vậy, cuối cùng cũng không kiềm nén được khát vọng bấy lâu của mình nữa, lập tức hôn lên đôi môi anh đào kiều diễm trước mắt mà mình mơ ước đã lâu, công thành đoạt đất, quét ngang ngàn quân.
“A ưm…”
Tô Nhược bị động thừa nhận sự tiến công mãnh liệt của hắn, để mặc cho môi lưỡi hắn liếm mút, cho đến khi phải thở hổn hển liên tục, cả người nhũn ra.
Hình Dương vừa thi triển môi lưỡi, vừa không để bàn tay nhàn rỗi, bắt đầu di chuyển loạn xạ.
Xoa lên tất chân bóng loáng của Tô Nhược, ánh trăng chiếu xuyên qua, mảng da thịt trắng nõn kia khiến tâm thần hắn rung chuyển.
“Anh…”
Vuốt theo vớ lụa trên đùi hướng ra phía trước, tay Hình Dương không biết từ khi nào đã thăm dò vào trong khu vực tư mật của phụ nữ bên dưới chiếc váy ngắn kia, sờ soạng đi tới lối vào hoa viên bí mật, lớp vải dệt bên ngoài đã thấm một chút nước, hơi ẩm, ngón tay hắn men theo mép quần lót thăm dò bên ngoài, từng chút một. Lúc đầu có thể sờ được một ít lông tóc lưa thưa hai bên mép, sợi lông hơi xoăn, xúc cảm ram ráp khiến hắn càng thấy ngón tay mình nóng lên. Ngón tay nóng rực dần dần cựa quậy, theo mép quần đi vào khu vực giữa đáy, mân mê cách một lớp vải. Hình Dương phải sử dụng toàn bộ cả năm ngón tay, ngón út và ngón giữa dạng ra giữ lấy khu vực cần thám thính, ngón trỏ và ngón cái vân vê âm hạch sưng to căng mọng của cô, ngón áp út rê lên rê xuống, hắn còn có thể cảm nhận âm hạch như đang run lên một chút, ngay cả lòng bàn tay cũng toả ra hơi nóng, nhẹ nhàng cọ lên trên hai cánh thịt từ bên ngoài quần.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Tô Nhược chỉ cảm thấy âm hộ bị bàn tay nóng rực lại to lớn của hắn khống chế, đốt ngón tay hắn với từng khớp rõ ràng, trêu chọc liên tục, tuy nhẹ nhàng nhưng khiến cô vô cùng ngứa ngáy, ái dịch càng lúc càng tiết ra nhiều hơn, gần như đã ướt đẫm cả quần lót.
“Lấy… mau lấy ra… A…”
Lòng bàn tay hắn dày rộng mà thô ráp, ma sát liên tục lên chỗ hơi phồng ở âm hộ, khiến hoa huy*t Tô Nhược không khỏi siết chặt lại, chống cự cơn ngứa ngáy đang dâng lên liên hồi.
Cô bị anh chàng trước mặt liếm đến cả người tê dại, hai chân bị liên đới trên đùi Hình Dương, cũng nhịn không được muốn khép lại.
Hôm nay cô vẫn mặc áo lông vũ thật dày, nhưng lúc ở trong tòa nhà thì có mấy điều hòa, cho nên bên trong chỉ mặc một cái áo lông thỏ mỏng, còn nửa người bên dưới, càng là trống trải hư không, chỉ mang một đôi tất chân cao phối với váy ngắn xếp ly trăm nếp, cùng với một đôi ủng cao quá đầu gối.
Có thể là phụ nữ sau khi có người để ý, liền nhịn không được muốn phô bày một chút ưu điểm hình thể của bản thân, Tô Nhược cũng không ngoại lệ, ngày nào cô cũng mất rất nhiều thời gian soi gương vào mỗi buổi sáng, ngay cả các đồng nghiệp cũng nói thời gian gần đây cô ăn diện xinh đẹp hơn nhiều.
Giờ phút này hai chân bị tách ra, ngồi dạng hai bên trên đùi một anh chàng, phần lưng dựa sát vô lăng, cánh tay còn bị khống chế, cả người đều giam cầm trong không gian nhỏ hẹp, không thể cử động. Váy ngắn tuy mặc rất đẹp, nhưng không biết từ khi nào đã bị kéo lên để lộ cặp đùi trắng nõn ra ngoài, dưới ánh trăng càng có vẻ mờ ảo mê hoặc.
Hình Dương cuối cùng cũng lưu luyến buông môi lưỡi ra, thở hổn hển, nắm lấy mười ngón tay Tô Nhược.
Hắn giơ bàn tay đang lồng vào nhau của hai người lên, một lớn một nhỏ, một trắng nõn mịn màng, một thô ráp rám nắng. Tuy hoàn toàn bất đồng, nhưng lại vô cùng phù hợp.
“Em nhìn xem.”
Hắn tiếp tục đoạn đối thoại vừa rồi của hai người, đưa ra kết luận.
“Anh bình thường như vậy, kết hợp cùng với em là bình thường, không phải là trời tạo một đôi hay sao?”
Tuy rằng đây là một câu hỏi, nhưng Hình Dương lại nói như một chân lý. Giọng nói trầm trầm quanh quẩn bên trong thùng xe có thể nghe được sự sung sướng không hề che giấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhược ngây ngốc nhìn bàn tay mình bị nắm chặt, những bất an và do dự vẫn luôn quanh quẩn trong lòng rốt cuộc cũng đã bị anh chàng này phá hủy.
Đúng vậy, bọn họ là những người bình thường, có thể gặp nhau giữa mênh mang biển người, yêu thích lẫn nhau, phù hợp với nhau, chẳng lẽ không phải vì trời sinh một đôi sao?
Khuôn mặt cô giãn ra, cười tươi tắn với hắn.
“Phải!”
Đúng vậy, chúng ta chính là trời sinh một đôi!
Tiếng Tô Nhược giống như tiếng nhạc trời, truyền vào tai Hình Dương, trực tiếp khiến trái tim hắn nổ tung từng đợt pháo hoa.
Bàn tay còn trống của hắn lập tức ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo thân thể cô vào sát trong lòng mình.
“Thật sao? Em đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý làm bạn gái anh?”
Hình Dương không thể tin được, nhưng lại vui sướng vô cùng.
Tô Nhược mím môi cười, nhìn anh chàng trước mặt đang mừng rỡ như điên này, cũng không trả lời, chỉ ngượng ngùng gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hình Dương thấy vậy, cuối cùng cũng không kiềm nén được khát vọng bấy lâu của mình nữa, lập tức hôn lên đôi môi anh đào kiều diễm trước mắt mà mình mơ ước đã lâu, công thành đoạt đất, quét ngang ngàn quân.
“A ưm…”
Tô Nhược bị động thừa nhận sự tiến công mãnh liệt của hắn, để mặc cho môi lưỡi hắn liếm mút, cho đến khi phải thở hổn hển liên tục, cả người nhũn ra.
Hình Dương vừa thi triển môi lưỡi, vừa không để bàn tay nhàn rỗi, bắt đầu di chuyển loạn xạ.
Xoa lên tất chân bóng loáng của Tô Nhược, ánh trăng chiếu xuyên qua, mảng da thịt trắng nõn kia khiến tâm thần hắn rung chuyển.
“Anh…”
Vuốt theo vớ lụa trên đùi hướng ra phía trước, tay Hình Dương không biết từ khi nào đã thăm dò vào trong khu vực tư mật của phụ nữ bên dưới chiếc váy ngắn kia, sờ soạng đi tới lối vào hoa viên bí mật, lớp vải dệt bên ngoài đã thấm một chút nước, hơi ẩm, ngón tay hắn men theo mép quần lót thăm dò bên ngoài, từng chút một. Lúc đầu có thể sờ được một ít lông tóc lưa thưa hai bên mép, sợi lông hơi xoăn, xúc cảm ram ráp khiến hắn càng thấy ngón tay mình nóng lên. Ngón tay nóng rực dần dần cựa quậy, theo mép quần đi vào khu vực giữa đáy, mân mê cách một lớp vải. Hình Dương phải sử dụng toàn bộ cả năm ngón tay, ngón út và ngón giữa dạng ra giữ lấy khu vực cần thám thính, ngón trỏ và ngón cái vân vê âm hạch sưng to căng mọng của cô, ngón áp út rê lên rê xuống, hắn còn có thể cảm nhận âm hạch như đang run lên một chút, ngay cả lòng bàn tay cũng toả ra hơi nóng, nhẹ nhàng cọ lên trên hai cánh thịt từ bên ngoài quần.
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Tô Nhược chỉ cảm thấy âm hộ bị bàn tay nóng rực lại to lớn của hắn khống chế, đốt ngón tay hắn với từng khớp rõ ràng, trêu chọc liên tục, tuy nhẹ nhàng nhưng khiến cô vô cùng ngứa ngáy, ái dịch càng lúc càng tiết ra nhiều hơn, gần như đã ướt đẫm cả quần lót.
“Lấy… mau lấy ra… A…”
Lòng bàn tay hắn dày rộng mà thô ráp, ma sát liên tục lên chỗ hơi phồng ở âm hộ, khiến hoa huy*t Tô Nhược không khỏi siết chặt lại, chống cự cơn ngứa ngáy đang dâng lên liên hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro