Chương 5
Thanh Hoan
2024-01-29 00:40:28
Lúc này đã gần 1 giờ sáng.
Các quán bar trong thành phố cũng đã lục tục đóng cửa, trên đường phố trống trải thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe chạy ngang qua, Hình Dương cũng đã hút xong điếu thuốc, nhưng vẫn còn ngậm đầu lọc trong miệng, chuẩn bị khởi động xe lái đi một lần nữa.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp mặt mà đã phải lòng cô gái tên là Tô Tô kia, nhưng hắn đã sớm qua cái tuổi dễ xúc động. Hắn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, hiện thực tuy rằng mình cô đơn, nhưng ít nhất vẫn có thể tự nuôi sống bản thân. Ít nhất tự tạo ra cơ hội để ngẫu nhiên gặp gỡ đối tượng mà mình “vừa nghe đã chung tình” trên đài kia, cũng không phải là điều cần thiết, cho nên không mấy bận tâm.
Bởi vậy mới nói, trước mắt vẫn nên ngoan ngoãn kiếm tiền thôi!
Ừ.
Ngày mai, có lẽ nên đi mua một cái máy ghi âm chức năng tốt một chút...
Hình Dương nghĩ thầm.
“Cộc cộc cộc.”
Bỗng nhiên, có tiếng gõ vào cửa xe hấp dẫn sự chú ý của Hình Dương.
“Anh ơi… xin chào.”
“Tôi thấy đèn đón khách vẫn sáng… Xin hỏi, tôi có thể bắt xe không?”
Bên ngoài cửa kính phía ghế lái phụ, là một khuôn mặt nhỏ thuần khiết. Khuôn mặt kia cũng không phải là quá xinh đẹp, nhiều lắm cũng chỉ có thể gọi là thanh tú, là một cô gái thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người khoác một cái áo lông vũ cỡ lớn, vạt áo và nón trùm đầu đều có một lớp lông vũ màu trắng bao bọc lấy cổ, khiến cho cô toát ra vẻ xinh xắn và nhanh nhẹn.
Không có gì đặc biệt.
Nhưng Hình Dương lại ngơ ngác há to miệng, đầu lọc thuốc lá vẫn còn chưa dụi tắt cứ như vậy mà rơi xuống cánh tay trần vừa mới xăn tay áo lên của hắn, chỉ là hắn không hề cảm thấy đau đớn gì.
Cho dù là cách một lớp cửa kính.
Cho dù âm thanh kia đi xuyên qua cổ áo lông xù, cửa sổ xe và một chút sương mù mênh mông cũng đã làm sai lệch đi nhiều.
Nhưng hắn hoàn toàn có thể nhận ra.
Đó chính là âm thanh mà hắn vừa nghe đã động tình, là âm thanh hắn nhớ mãi trong lòng, là âm thanh hắn vừa dùng để tự thẩm xong!
“Ôi anh không sao chứ…?”
Cô gái đứng ngoài xe, cũng chính là Tô Nhược, thấy tàn thuốc rơi trên cánh tay trần của anh chàng tài xế, tự mình cũng không nhịn được phải hít vào một hơi, lại thấy anh ấy dường như không có cảm giác gì, vội vàng quan tâm hỏi.
Hình Dương nghe thấy tiếng cô hỏi, mới quay lại nhìn xuống cánh tay mình. Bấy giờ mới có một chút cảm giác đau đớn, nhưng đối với hắn mà nói thì không có gì to tát, hắn liền dùng một tay khác dập tắt tàn thuốc, rồi có hơi xấu hổ cười với cô gái bên ngoài,
“Không sao đâu, tôi da dày thịt béo.”
Cô gái nghe thấy hắn tự chê cười mình như vậy, cũng có chút buồn cười, nhưng ở bên ngoài thật sự quá lạnh, cô phải vừa đứng vừa giậm giậm chân, lại móc bàn tay lạnh lẽo sắp đóng thành băng của mình ra khỏi túi áo rồi chỉ vào cửa xe, Hình Dương lúc này mới nhớ ra mình còn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Hắn có chút luống cuống tay chân, lập tức nhỏm dậy mở cửa phía ghế lái phụ, ra hiệu mời cô vào.
“Được chứ. Tôi đang chuẩn bị rước khách đây.”
Hắn vừa mới nói xong, thì bên tay đã truyền đến một tiếng cười khẽ vui vẻ của cô gái kia, âm thanh này giống như phát ra từ trong cổ họng, rồi lại chịu một chút áp lực từ môi lưỡi, nghe vào trong tai hắn là một sự khắc chế nhẹ nhàng.
Hình Dương có cảm giác một nửa người ở gần cô của mình đã trở nên tê dại, lỗ tai càng nóng đến đỏ rực.
“Khụ, thật xin lỗi,” cô gái kia dường như cũng cảm thấy cười như thế có vẻ không lễ phép, “Tôi cảm thấy anh rất thú vị.”
“Không sao cả” Hình Dương bị tiếng cười của cô thu hút, nhoẻn miệng cười đáp lại, “Cô là người đầu tiên khen tôi như vậy.”
Giọng nói của hắn bởi vì tâm tình vui sướng của chủ nhân mà cũng hiếm khi đề cao như thế, ngay cả thanh tuyến khàn khàn cũng có vẻ đặc biệt dịu dàng.
Hắn cố gắng kiềm chế bản thân không bị phân tâm bởi người bên cạnh, hai tay nắm chặt tay lái, mắt nhìn chăm chú vào con đường phía trước, cho nên không biết rằng, cô gái bên cạnh sau khi nghe được giọng hắn khuôn mặt đã ửng hồng lên.
Các quán bar trong thành phố cũng đã lục tục đóng cửa, trên đường phố trống trải thỉnh thoảng mới có một vài chiếc xe chạy ngang qua, Hình Dương cũng đã hút xong điếu thuốc, nhưng vẫn còn ngậm đầu lọc trong miệng, chuẩn bị khởi động xe lái đi một lần nữa.
Tuy rằng hắn chưa từng gặp mặt mà đã phải lòng cô gái tên là Tô Tô kia, nhưng hắn đã sớm qua cái tuổi dễ xúc động. Hắn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc rằng, hiện thực tuy rằng mình cô đơn, nhưng ít nhất vẫn có thể tự nuôi sống bản thân. Ít nhất tự tạo ra cơ hội để ngẫu nhiên gặp gỡ đối tượng mà mình “vừa nghe đã chung tình” trên đài kia, cũng không phải là điều cần thiết, cho nên không mấy bận tâm.
Bởi vậy mới nói, trước mắt vẫn nên ngoan ngoãn kiếm tiền thôi!
Ừ.
Ngày mai, có lẽ nên đi mua một cái máy ghi âm chức năng tốt một chút...
Hình Dương nghĩ thầm.
“Cộc cộc cộc.”
Bỗng nhiên, có tiếng gõ vào cửa xe hấp dẫn sự chú ý của Hình Dương.
“Anh ơi… xin chào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi thấy đèn đón khách vẫn sáng… Xin hỏi, tôi có thể bắt xe không?”
Bên ngoài cửa kính phía ghế lái phụ, là một khuôn mặt nhỏ thuần khiết. Khuôn mặt kia cũng không phải là quá xinh đẹp, nhiều lắm cũng chỉ có thể gọi là thanh tú, là một cô gái thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, trên người khoác một cái áo lông vũ cỡ lớn, vạt áo và nón trùm đầu đều có một lớp lông vũ màu trắng bao bọc lấy cổ, khiến cho cô toát ra vẻ xinh xắn và nhanh nhẹn.
Không có gì đặc biệt.
Nhưng Hình Dương lại ngơ ngác há to miệng, đầu lọc thuốc lá vẫn còn chưa dụi tắt cứ như vậy mà rơi xuống cánh tay trần vừa mới xăn tay áo lên của hắn, chỉ là hắn không hề cảm thấy đau đớn gì.
Cho dù là cách một lớp cửa kính.
Cho dù âm thanh kia đi xuyên qua cổ áo lông xù, cửa sổ xe và một chút sương mù mênh mông cũng đã làm sai lệch đi nhiều.
Nhưng hắn hoàn toàn có thể nhận ra.
Đó chính là âm thanh mà hắn vừa nghe đã động tình, là âm thanh hắn nhớ mãi trong lòng, là âm thanh hắn vừa dùng để tự thẩm xong!
“Ôi anh không sao chứ…?”
Cô gái đứng ngoài xe, cũng chính là Tô Nhược, thấy tàn thuốc rơi trên cánh tay trần của anh chàng tài xế, tự mình cũng không nhịn được phải hít vào một hơi, lại thấy anh ấy dường như không có cảm giác gì, vội vàng quan tâm hỏi.
Hình Dương nghe thấy tiếng cô hỏi, mới quay lại nhìn xuống cánh tay mình. Bấy giờ mới có một chút cảm giác đau đớn, nhưng đối với hắn mà nói thì không có gì to tát, hắn liền dùng một tay khác dập tắt tàn thuốc, rồi có hơi xấu hổ cười với cô gái bên ngoài,
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao đâu, tôi da dày thịt béo.”
Cô gái nghe thấy hắn tự chê cười mình như vậy, cũng có chút buồn cười, nhưng ở bên ngoài thật sự quá lạnh, cô phải vừa đứng vừa giậm giậm chân, lại móc bàn tay lạnh lẽo sắp đóng thành băng của mình ra khỏi túi áo rồi chỉ vào cửa xe, Hình Dương lúc này mới nhớ ra mình còn chưa trả lời câu hỏi của cô.
Hắn có chút luống cuống tay chân, lập tức nhỏm dậy mở cửa phía ghế lái phụ, ra hiệu mời cô vào.
“Được chứ. Tôi đang chuẩn bị rước khách đây.”
Hắn vừa mới nói xong, thì bên tay đã truyền đến một tiếng cười khẽ vui vẻ của cô gái kia, âm thanh này giống như phát ra từ trong cổ họng, rồi lại chịu một chút áp lực từ môi lưỡi, nghe vào trong tai hắn là một sự khắc chế nhẹ nhàng.
Hình Dương có cảm giác một nửa người ở gần cô của mình đã trở nên tê dại, lỗ tai càng nóng đến đỏ rực.
“Khụ, thật xin lỗi,” cô gái kia dường như cũng cảm thấy cười như thế có vẻ không lễ phép, “Tôi cảm thấy anh rất thú vị.”
“Không sao cả” Hình Dương bị tiếng cười của cô thu hút, nhoẻn miệng cười đáp lại, “Cô là người đầu tiên khen tôi như vậy.”
Giọng nói của hắn bởi vì tâm tình vui sướng của chủ nhân mà cũng hiếm khi đề cao như thế, ngay cả thanh tuyến khàn khàn cũng có vẻ đặc biệt dịu dàng.
Hắn cố gắng kiềm chế bản thân không bị phân tâm bởi người bên cạnh, hai tay nắm chặt tay lái, mắt nhìn chăm chú vào con đường phía trước, cho nên không biết rằng, cô gái bên cạnh sau khi nghe được giọng hắn khuôn mặt đã ửng hồng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro