Bỏ trốn
2024-09-09 11:44:13
Hạ Ngôn Hy vội vàng bước trở lại phòng thay đồ, trong lòng chỉ nghĩ đến việc tìm chiếc điện thoại mà bản thân đã để quên đâu đó. Nhưng khi bước vào phòng, anh bất ngờ bắt gặp Lê Âu Mạn đang cầm chiếc điện thoại của mình, tay cô ta dường như vừa mới chạm vào màn hình.
Ngay lập tức, cảm giác bất an ập đến, Ngôn Hy nhanh chóng tiến tới, giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô ta. "Em đang làm gì đấy?" Giọng anh sắc bén, đầy sự nghi ngờ.
Lê Âu Mạn khẽ giật mình nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta nhìn anh, đôi mắt chứa đựng sự bình thản, như thể không hề làm gì sai.
"Không có gì, vừa rồi có số máy lạ gọi đến em giúp anh nghe máy nhưng đầu dây bên kia không nói gì chắc là gọi nhầm"
Một nỗi lo sợ âm thầm trỗi dậy khi anh mở khóa máy, kiểm tra những cuộc gọi và tin nhắn gần nhất. Và rồi, anh phát hiện ra một cuộc gọi nhỡ từ một số lạ. Trái tim anh đập nhanh hơn, nhưng khi anh cố gọi lại, không ai bắt máy.
' Sau này không được tùy tiện động vào đồ của anh nữa " Anh nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lê Âu Mạn.
Âu Mạn có chút bối rối xong vẫn gật đầu đáp ứng
' Em hiểu rồi
Thiên Thanh ngồi trong căn phòng tối tăm, đầu óc cô quay cuồng với đủ loại cảm xúc. Những lời nói dối cứ tràn ngập tâm trí cô, khiến cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Cô đứng dậy, cẩn thận quan sát xung quanh căn phòng. Trong bóng tối mờ ảo, cô nhận thấy cửa sổ lớn phía bên trái có thể là lối thoát duy nhất. Thiên Thanh cảm thấy máu trong người sôi sục. Đây chính là cơ hội duy nhất của cô.Lặng lẽ và khéo léo, cô bước đến gần cửa sổ, thử đẩy nhẹ nó. Cánh cửa có vẻ hơi cũ, nhưng không bị khóa chặt như cô nghĩ. Với chút sức lực, cô mở được nó. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào khiến Thiên Thanh phải nheo mắt lại. Hít một hơi thật sâu, cô nhìn xuống dưới. Độ cao không phải là quá đáng sợ, nhưng đủ để khiến cô do dự trong giây lát.
Cô lấy mấy bộ quần áo trong tủ cột chặt vào nhau làm thành một sợi dây dài.Thiên Thanh nhìn quanh phòng một lần nữa, chắc chắn rằng không ai phát hiện ra hành động của mình. Rồi cô quyết định leo ra ngoài cửa sổ, đôi bàn tay run rẩy nhưng kiên định. Cô trượt xuống từng chút một, cố gắng giữ thăng bằng và không gây ra tiếng động. Khi đến gần mặt đất, cô buông sợi dây ra và rơi xuống một cách nhẹ nhàng. Đất dưới chân lạnh và ẩm, nhưng cô không còn quan tâm nữa. Thiên Thanh đứng thẳng dậy, lau sơ qua quần áo và nhanh chóng tìm hướng để trốn khỏi nơi này.Khu vực mà cô bị giam giữ có vẻ như là một vùng biệt lập. Đèn đường hiu hắt soi lối, không có bất kỳ ai qua lại. May mắn thay, Thiên Thanh phát hiện ra một chiếc xe hơi đậu không xa. Cô biết đây là cơ hội duy nhất của mình. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cô phải cố giữ bình tĩnh.
Cẩn thận tiếp cận chiếc xe, cô nhận thấy nó vẫn còn chìa khóa trong ổ. Thiên Thanh không biết là do may mắn hay là sự cẩu thả của ai đó, nhưng cô không quan tâm. Cô cần phải chạy trốn ngay lập tức.
Với tay mở cửa xe, Thiên Thanh nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Cô không có bằng lái, những kỹ năng cơ bản đều do Hạ Ngôn Hy dạy cho, cô không chắc mình có điều khiển được bó hay không cũng chẳng quan tâm. Bật chìa khóa, động cơ phát ra tiếng kêu vang lên giữa đêm tối yên tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu, rồi đạp ga, chiếc xe lao vút về phía trước, rời xa khỏi căn nhà giam cầm cô suốt ba tháng qua.
Trên con đường tối tăm, Thiên Thanh cảm thấy từng nhịp tim trong lồng ngực mình đập liên hồi. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua cửa sổ, nhưng nó không thể làm nguội đi ngọn lửa quyết tâm trong lòng cô. Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là không muốn bản thân bị nhốt mãi ở cái chốn đấy.
Thiên Thanh tăng tốc, lao về phía trước, bỏ lại tất cả nỗi sợ hãi và hoài nghi phía sau. Những ánh đèn mờ ảo của thành phố dần hiện ra trước mắt. Cô tấp xe vào bên đường ngắm nhìn dòng người qua lại rồi tự bật cười trong bất lực.
Thiên Thanh ở cái chốn này không quen ai, giấy tờ tùy thân đều bị giữ hết, cô có bỏ trốn thì có ích gì ? Cô cũng chẳng thể trở về.
Có lẽ bọn họ đều biết điều đó cho nên việc cho người canh giữ cô cũng sơ sài như vậy, vì họ chắc chắn một điều rằng cô sẽ phải trở về đó mà thôi.
Thiên Thanh ngồi lặng lẽ trong xe, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía dòng người tấp nập bên ngoài. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy mình như một kẻ lạc loài, chẳng biết phải đi đâu, làm gì.
Đúng lúc đó, ánh đèn từ phía trước xe chớp nháy liên tục, gây nên sự chú ý.Thiên Thanh nhìn ra, thấy một nhóm người đang đuổi theo một thanh niên trẻ tuổi. Hắn chạy loạng choạng trên đường, đôi mắt hốt hoảng không ngừng đảo qua lại như tìm kiếm nơi trốn thoát. Thiên Thanh không có ý định quan tâm, nhưng chỉ vài giây sau, người thanh niên ấy bất ngờ lao về phía xe cô và không chút do dự trèo vào ghế hành khách phía sau.
Thiên Thanh giật mình, ngay lập tức với tay khóa cửa xe. Cô mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn người lạ mặt.
Người thanh niên thở hổn hển, hắn nói mấy câu gì đấy nhưng Thiên Thanh nghe không hiểu, giọng điệu có vẻ là tìm sự giúp đỡ.
Đám người hung hăng kia truy tìm không thấy dấu vết liền đi gõ cửa hết các xe bên đường, đến xe của Thiên Thanh... trái tim cô đập mạnh nhưng lại không còn lựa chọn nào khác, Thiên Thanh kéo nhẹ cửa kính xuống một chút, chỉ đủ để nhìn rõ người đàn ông ngoài kia.
"What happened?" [ Chuyện gì đang xảy ra vậy ? ]cô cố gắng giữ giọng bình
tĩnh
Gã đàn ông kia nhíu mày nhìn cô xong lại gọi mấy tên khác đến, cả đám cứ nói gì đó. Một tên hung hăng cầm gậy trong đấy tiến đến quan sát cô
Asian people ? " [ Người Châu Á ? ]
Thiên Thanh gật đầu chỉ hy vọng bọn chúng không nghi ngờ gì
Have a good night." [ Buổi tối tốt lành ]
Thiên Thanh cảm thấy nhịp tim của mình dần trở lại bình thường khi nghe thấy lời chào của gã đàn ông. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn không thể gạt bỏ cảm giác căng thẳng. Cô giữ nguyên vẻ ngoài bình thản, gật đầu đáp lại: "Good night."Đám người kia trao đổi vài câu bằng ngôn ngữ mà Thiên Thanh không thể hiểu, nhưng có vẻ chúng không còn nghi ngờ gì cô nữa. Gã đàn ông cúi đầu qua cửa sổ xe, nhìn cô thêm một lần nữa, như muốn kiểm tra chắc chắn rằng cô không có liên quan gì đến người mà bọn chúng đang truy đuổi. Sau một vài giây im lặng, hắn quay lưng đi, ra hiệu cho đám người kia tiếp tục kiểm tra những chiếc xe khác.
Thiên Thanh lặng lẽ kéo cửa kính lên, ngả người ra sau ghế và hít thở thật sâu. Áp lực nặng nề như vừa được giải thoát khỏi đôi vai cô. Tuy nhiên, cô vẫn không dám hoàn toàn thả lỏng. Cô quay sang nhìn người thanh niên đang ngồi cạnh mình. Hắn vẫn giữ im lặng, nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự biết ơn và lo lắng. Cả hai đều không dám nói gì cho đến khi chắc chắn rằng đám người kia đã rời khỏi khu vực.
Ngay lập tức, cảm giác bất an ập đến, Ngôn Hy nhanh chóng tiến tới, giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô ta. "Em đang làm gì đấy?" Giọng anh sắc bén, đầy sự nghi ngờ.
Lê Âu Mạn khẽ giật mình nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta nhìn anh, đôi mắt chứa đựng sự bình thản, như thể không hề làm gì sai.
"Không có gì, vừa rồi có số máy lạ gọi đến em giúp anh nghe máy nhưng đầu dây bên kia không nói gì chắc là gọi nhầm"
Một nỗi lo sợ âm thầm trỗi dậy khi anh mở khóa máy, kiểm tra những cuộc gọi và tin nhắn gần nhất. Và rồi, anh phát hiện ra một cuộc gọi nhỡ từ một số lạ. Trái tim anh đập nhanh hơn, nhưng khi anh cố gọi lại, không ai bắt máy.
' Sau này không được tùy tiện động vào đồ của anh nữa " Anh nghiến răng, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào Lê Âu Mạn.
Âu Mạn có chút bối rối xong vẫn gật đầu đáp ứng
' Em hiểu rồi
Thiên Thanh ngồi trong căn phòng tối tăm, đầu óc cô quay cuồng với đủ loại cảm xúc. Những lời nói dối cứ tràn ngập tâm trí cô, khiến cô không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.
Cô đứng dậy, cẩn thận quan sát xung quanh căn phòng. Trong bóng tối mờ ảo, cô nhận thấy cửa sổ lớn phía bên trái có thể là lối thoát duy nhất. Thiên Thanh cảm thấy máu trong người sôi sục. Đây chính là cơ hội duy nhất của cô.Lặng lẽ và khéo léo, cô bước đến gần cửa sổ, thử đẩy nhẹ nó. Cánh cửa có vẻ hơi cũ, nhưng không bị khóa chặt như cô nghĩ. Với chút sức lực, cô mở được nó. Ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài hắt vào khiến Thiên Thanh phải nheo mắt lại. Hít một hơi thật sâu, cô nhìn xuống dưới. Độ cao không phải là quá đáng sợ, nhưng đủ để khiến cô do dự trong giây lát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô lấy mấy bộ quần áo trong tủ cột chặt vào nhau làm thành một sợi dây dài.Thiên Thanh nhìn quanh phòng một lần nữa, chắc chắn rằng không ai phát hiện ra hành động của mình. Rồi cô quyết định leo ra ngoài cửa sổ, đôi bàn tay run rẩy nhưng kiên định. Cô trượt xuống từng chút một, cố gắng giữ thăng bằng và không gây ra tiếng động. Khi đến gần mặt đất, cô buông sợi dây ra và rơi xuống một cách nhẹ nhàng. Đất dưới chân lạnh và ẩm, nhưng cô không còn quan tâm nữa. Thiên Thanh đứng thẳng dậy, lau sơ qua quần áo và nhanh chóng tìm hướng để trốn khỏi nơi này.Khu vực mà cô bị giam giữ có vẻ như là một vùng biệt lập. Đèn đường hiu hắt soi lối, không có bất kỳ ai qua lại. May mắn thay, Thiên Thanh phát hiện ra một chiếc xe hơi đậu không xa. Cô biết đây là cơ hội duy nhất của mình. Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, nhưng cô phải cố giữ bình tĩnh.
Cẩn thận tiếp cận chiếc xe, cô nhận thấy nó vẫn còn chìa khóa trong ổ. Thiên Thanh không biết là do may mắn hay là sự cẩu thả của ai đó, nhưng cô không quan tâm. Cô cần phải chạy trốn ngay lập tức.
Với tay mở cửa xe, Thiên Thanh nhanh chóng ngồi vào ghế lái. Cô không có bằng lái, những kỹ năng cơ bản đều do Hạ Ngôn Hy dạy cho, cô không chắc mình có điều khiển được bó hay không cũng chẳng quan tâm. Bật chìa khóa, động cơ phát ra tiếng kêu vang lên giữa đêm tối yên tĩnh. Cô hít một hơi thật sâu, rồi đạp ga, chiếc xe lao vút về phía trước, rời xa khỏi căn nhà giam cầm cô suốt ba tháng qua.
Trên con đường tối tăm, Thiên Thanh cảm thấy từng nhịp tim trong lồng ngực mình đập liên hồi. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua cửa sổ, nhưng nó không thể làm nguội đi ngọn lửa quyết tâm trong lòng cô. Cô không biết mình sẽ đi đâu, chỉ là không muốn bản thân bị nhốt mãi ở cái chốn đấy.
Thiên Thanh tăng tốc, lao về phía trước, bỏ lại tất cả nỗi sợ hãi và hoài nghi phía sau. Những ánh đèn mờ ảo của thành phố dần hiện ra trước mắt. Cô tấp xe vào bên đường ngắm nhìn dòng người qua lại rồi tự bật cười trong bất lực.
Thiên Thanh ở cái chốn này không quen ai, giấy tờ tùy thân đều bị giữ hết, cô có bỏ trốn thì có ích gì ? Cô cũng chẳng thể trở về.
Có lẽ bọn họ đều biết điều đó cho nên việc cho người canh giữ cô cũng sơ sài như vậy, vì họ chắc chắn một điều rằng cô sẽ phải trở về đó mà thôi.
Thiên Thanh ngồi lặng lẽ trong xe, ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía dòng người tấp nập bên ngoài. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy mình như một kẻ lạc loài, chẳng biết phải đi đâu, làm gì.
Đúng lúc đó, ánh đèn từ phía trước xe chớp nháy liên tục, gây nên sự chú ý.Thiên Thanh nhìn ra, thấy một nhóm người đang đuổi theo một thanh niên trẻ tuổi. Hắn chạy loạng choạng trên đường, đôi mắt hốt hoảng không ngừng đảo qua lại như tìm kiếm nơi trốn thoát. Thiên Thanh không có ý định quan tâm, nhưng chỉ vài giây sau, người thanh niên ấy bất ngờ lao về phía xe cô và không chút do dự trèo vào ghế hành khách phía sau.
Thiên Thanh giật mình, ngay lập tức với tay khóa cửa xe. Cô mở to mắt, vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn người lạ mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người thanh niên thở hổn hển, hắn nói mấy câu gì đấy nhưng Thiên Thanh nghe không hiểu, giọng điệu có vẻ là tìm sự giúp đỡ.
Đám người hung hăng kia truy tìm không thấy dấu vết liền đi gõ cửa hết các xe bên đường, đến xe của Thiên Thanh... trái tim cô đập mạnh nhưng lại không còn lựa chọn nào khác, Thiên Thanh kéo nhẹ cửa kính xuống một chút, chỉ đủ để nhìn rõ người đàn ông ngoài kia.
"What happened?" [ Chuyện gì đang xảy ra vậy ? ]cô cố gắng giữ giọng bình
tĩnh
Gã đàn ông kia nhíu mày nhìn cô xong lại gọi mấy tên khác đến, cả đám cứ nói gì đó. Một tên hung hăng cầm gậy trong đấy tiến đến quan sát cô
Asian people ? " [ Người Châu Á ? ]
Thiên Thanh gật đầu chỉ hy vọng bọn chúng không nghi ngờ gì
Have a good night." [ Buổi tối tốt lành ]
Thiên Thanh cảm thấy nhịp tim của mình dần trở lại bình thường khi nghe thấy lời chào của gã đàn ông. Nhưng sâu trong lòng, cô vẫn không thể gạt bỏ cảm giác căng thẳng. Cô giữ nguyên vẻ ngoài bình thản, gật đầu đáp lại: "Good night."Đám người kia trao đổi vài câu bằng ngôn ngữ mà Thiên Thanh không thể hiểu, nhưng có vẻ chúng không còn nghi ngờ gì cô nữa. Gã đàn ông cúi đầu qua cửa sổ xe, nhìn cô thêm một lần nữa, như muốn kiểm tra chắc chắn rằng cô không có liên quan gì đến người mà bọn chúng đang truy đuổi. Sau một vài giây im lặng, hắn quay lưng đi, ra hiệu cho đám người kia tiếp tục kiểm tra những chiếc xe khác.
Thiên Thanh lặng lẽ kéo cửa kính lên, ngả người ra sau ghế và hít thở thật sâu. Áp lực nặng nề như vừa được giải thoát khỏi đôi vai cô. Tuy nhiên, cô vẫn không dám hoàn toàn thả lỏng. Cô quay sang nhìn người thanh niên đang ngồi cạnh mình. Hắn vẫn giữ im lặng, nhưng trong ánh mắt chứa đầy sự biết ơn và lo lắng. Cả hai đều không dám nói gì cho đến khi chắc chắn rằng đám người kia đã rời khỏi khu vực.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro