Vệt máu
2024-09-09 11:44:13
Thật lâu sau cô nghe thấy tiếng Ngôn Hy bước xuống giường, Thiên Thanh nằm yên lặng, đôi mắt khẽ hé mở. Cô thấy được bóng dáng của anh, từng chuyển động của anh đều rất nhẹ nhàng, như sợ sẽ đánh thức cô. Ngôn Hy củi người, nhặt chiếc áo sơ mi lên từ chiếc ghế gần đó rồi khoác vào. Mỗi động tác của anh đều chậm rãi, cẩn trọng, như thể anh đang cân nhắc từng chi tiết nhỏ để không phá vỡ sự yên bình vừa hình thành giữa họ.
Mặc áo xong, anh quay lại nhìn cô, Dù Thiên Thanh đã nhắm mắt lại, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tỉnh táo của cô. Bước đến bên giường, anh củi người, hôn nhẹ lên trán cô một lần nữa, một cử chỉ vừa bảo vệ vừa yêu thương.
" Anh phải đến công ty rồi " anh nói khẽ, giọng anh trầm và ấm. "Em cứ nghỉ ngơi, nếu cần gì thì gọi anh ngay."
Hạ Ngôn Hy nhìn mở vụn thủy tinh lẫn lộn với máu trên sàn nhà, cẩn thận dặn dò cô
" Đừng đi lại lung tung, anh bảo bác sĩ đến xem vết thương cho em '
Thiên Thanh vùi mặt trong chăn không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Ngôn Hy nở một nụ cười dịu dàng trước khi quay người rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, để lại Thiên Thanh một mình trong căn phòng yên tĩnh.
Cô mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, cảm giác lẫn lộn trong lòng. Mọi thứ vừa trải qua thật sự quá nhanh, quá nhiều, khiến cô không khỏi cảm thấy bàng hoàng.
Thiên Thanh nhẹ nhàng ngồi dậy, cảm nhận từng cơn đau nhói ở lòng bàn chân. Vết thương đã được anh băng bó cẩn thận, nhưng vẫn còn nhức nhối. Cô nhìn quanh căn phòng, một cảm giác cô đơn bất chợt trỗi dậy. Cô muốn gọi Ngôn Hy quay lại, muốn anh ngồi cạnh cô, không muốn anh đi đâu hết.Trong lúc bản thân đang ngổn ngang với những suy nghĩ Thiên Thanh bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mặc lại quần áo, chỉnh lại tóc tại Thiên Thanh cố gắng bình tĩnh, nhưng cơ thể cô vẫn còn run rẩy vì những gì đã trải qua. Cô cảm thấy giọng nói của mình đã khản đặc, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Khi cánh cửa mở ra, Chu Tình cùng với một vài người làm khác bước vào, ánh mắt họ thoáng chốc đọng lại sự sợ hãi và hốt hoảng. Căn phòng trông như vừa trải qua một cuộc chiến ác liệt hơn là một đêm tình cảm.
Sàn nhà lấm lem bởi mảnh vỡ chai rượu, những vệt máu kéo dài khắp nơi khiến cho khung cảnh càng thêm phần u ám. Đặc biệt, khối đá thạch anh nằm lăn lóc trên sàn, vẫn còn lưu lại dấu vết của sự xô xát vừa diễn ra. Không ai có thể tin rằng nơi đây chỉ cách đây vài giờ còn là nơi của những giây phút cuồng nhiệt và đam mê.
Chu Tình đứng chết lặng, cảm nhận được sự căng thẳng và hỗn loạn còn sót lại trong không khí. Người làm phía sau cũng không khỏi kinh hoàng trước cảnh tượng này, nhưng không ai dám nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thiên Thanh với ánh mắt lo lắng và sợ hãi.
"Không có gì đâu" cô nói, cố gắng kiểm soát giọng nói khản đặc của mình. "Chỉ là một tai nạn nhỏ. Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi."
Chu Tình nhìn Thiên Thanh với ánh mắt lo lắng.
"Tiểu thư, cô có sao không? Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra"
Thiên Thanh lắc đầu, cố nén lại cảm giác đau nhức trong cơ thể.
"Không cần đâu. Chỉ bị thương nhẹ thôi. Các cô cứ dọn dẹp đi, tôi sẽ ổn thôi."
Chu Tình vẫn còn ngập ngừng, nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của Thiên Thanh, cô biết mình không thể làm gì hơn ngoài việc tuân lệnh. Cô quay sang ra hiệu cho những người làm khác bắt đầu dọn dẹp. Mọi người nhanh chóng bắt tay vào việc, lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ, lau sạch vết máu và trả lại sự
gọn gàng cho căn phòng.
Trong khi đó, Thiên Thanh ngồi lặng lẽ trên giường, cố gắng ổn định lại hơi thở và tâm trạng của mình. Cô cảm thấy đau nhức ở nhiều chỗ trên cơ thể, đều tại Hạ Ngôn Hy không biết chừng mực. Nghĩ tới đây Thiên Thanh bật cười, giờ đây tâm trí hay con người của Ngôn Hy đều thuộc về cô.
Thiên Thanh bước vào phòng tắm, cố gắng tìm chút bình yên giữa dòng cảm xúc hỗn loạn. Tiếng nước chảy rì rào từ vòi sen tạo nên một âm thanh dịu nhẹ, giúp cô tạm thời quên đi những điều đang diễn ra trong đầu. Cô nhắm mắt lại, để làn nước ấm áp xoa dịu cơ thể mệt mỏi.
Chu Tình, sau khi hoàn thành xong việc dọn dẹp trên sàn nhà, tiến đến giường để thay drap mới. Cô kéo nhẹ chiếc chăn và drap cũ ra, chuẩn bị thay bộ drap sạch sẽ mà cô vừa mang vào. Nhưng khi tấm drap cũ được nhấc lên, ánh mắt cô bất ngờ bị thu hút bởi một đốm máu nhỏ trên nền trắng tinh khôi của tấm drap.
Đốm máu ấy không lớn, nhưng nó lập tức khiến Chu Tình cảm thấy lo lắng. Ban đầu cô nghĩ đó là vết máu do vết thương của Thiên Thanh gây ra, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra rằng vết máu ấy không hề giống như máu từ một vết cắt hay một vết thương thông thường. Nó nhỏ, nhưng rõ ràng, và màu sắc của nó... cô không thể lầm được. Đó là dấu hiệu thường thấy sau lần đầu tiên của một cô gái.
Chu Tình cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không dám chắc chắn, nhưng những gì cô nhìn thấy đã khiến cô phải dừng lại một lúc để suy nghĩ. Nếu đúng như những gì cô nghĩ, thì có lẽ đêm qua Thiên Thanh đã trải qua một điều gì đó nhiều hơn so với những gì cô và mọi người đã tưởng cùng với cái vị vừa rời khỏi kia.
[ Chẳng trách lão phu nhân dặn mình đặc biệt chú ý Đặng Thiên Thanh]
ChuTình nghĩ
[ Quan hệ anh em nuôi, Hạ gia đúng là loạn thật ]
Sau khi xong việc Chu Tình lặng lẽ bước ra khỏi phòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước mặt những người làm khác. Khi bước vào một góc khuất trong vườn, nơi ít người qua lại, Chu Tình lấy điện thoại ra và cẩn thận kiểm tra xung quanh trước khi bấm số gọi cho Dương Mẫn Quân. Chuông reo vài hồi, rồi đầu dây bên kia cũng bắt máy, giọng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc của Mẫn Quân vang lên.
[ Chu Tình? Có chuyện gì sao? ]
Chu Tình hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh khi trả lời.
"Thưa bà, con có chuyện cần báo cáo... liên quan đến nhị tiểu thư"
Giọng nói của Dương Mẫn Quân chợt trở nên nghiêm nghị hơn. Chu Tình là người bà ấy giữ để quan sát Thiên Thanh, tuy vậy Dương Mẫn Quân thật sự không mong nhận bất kì tin tức nào từ người này
[Nói đi. Có chuyện gì đã xảy ra?]
Chu Tình do dự một chút, nhưng rồi cô quyết định nói thẳng vào vấn đề.
"Thưa bà, đêm qua nhị tiểu thư uống say, cậu Ngôn Hy sau đó có tới, mãi đến sáng thì mới rời khỏi. Lúc đi trên trán còn xuất hiện vết thương rất lớn, chân của tiểu thư cũng bị băng bó, hiện trường như là một trận ẩu đả vậy"
Dương Mẫn Quân im lặng chờ nghe nói tiếp
" Thế nhưng sáng nay, khi dọn dẹp phòng của nhị tiểu thư, con phát hiện một số điều... đáng lo ngại. Trên drap giường có vết máu nhỏ, con nghi ngờ rằng nó không phải là vết thương thông thường."
hía bên kia, Mẫn Quân im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ.
[Vết máu? Ý cô là gì? Cô nghĩ đó là gì?]
Chu Tình nuốt khan, rồi nói tiếp.
" Con nghĩ... có thể đêm qua đã có chuyện gì đó xảy ra giữa nhị tiểu thư và cậu Ngôn Hy. Vệt máu đó...giống như là dấu hiệu của lần đầu tiên của một cô gái."
Không khí như chùng xuống khi Mẫn Quân im lặng, không nói gì trong vài giây. Cuối cùng, bà lên tiếng, giọng nói vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng có chút căng thẳng.
[ Cô chắc chắn chứ? Đừng nói những điều cô không chắc, cô nên biết hậu quả của việc này là gì]
"Thưa bà, con không dám chắc hoàn toàn, nhưng những gì con thấy đã khiến con nghi ngờ. Hơn nữa, sáng nay trông nhị tiểu thư rất khác lạ, có vẻ mệt mỏi và bối rối. Con không nghĩ đây chỉ là trùng hợp."
Một lần nữa, Mẫn Quân im lặng, nhưng Chu Tình có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của bà.
[ Ta biết rồi, cô đã làm đúng khi báo cho ta. Hãy giữ kín chuyện này, đừng để ai biết. Ta sẽ tự mình xử lý.]
"Vâng, thưa bà"
Chu Tình đáp lại, lòng thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không thể dập tắt cảm giác bất an và lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mặc áo xong, anh quay lại nhìn cô, Dù Thiên Thanh đã nhắm mắt lại, anh vẫn có thể cảm nhận được sự tỉnh táo của cô. Bước đến bên giường, anh củi người, hôn nhẹ lên trán cô một lần nữa, một cử chỉ vừa bảo vệ vừa yêu thương.
" Anh phải đến công ty rồi " anh nói khẽ, giọng anh trầm và ấm. "Em cứ nghỉ ngơi, nếu cần gì thì gọi anh ngay."
Hạ Ngôn Hy nhìn mở vụn thủy tinh lẫn lộn với máu trên sàn nhà, cẩn thận dặn dò cô
" Đừng đi lại lung tung, anh bảo bác sĩ đến xem vết thương cho em '
Thiên Thanh vùi mặt trong chăn không đáp lại, chỉ khẽ gật đầu. Ngôn Hy nở một nụ cười dịu dàng trước khi quay người rời khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng anh, để lại Thiên Thanh một mình trong căn phòng yên tĩnh.
Cô mở mắt ra, nhìn lên trần nhà, cảm giác lẫn lộn trong lòng. Mọi thứ vừa trải qua thật sự quá nhanh, quá nhiều, khiến cô không khỏi cảm thấy bàng hoàng.
Thiên Thanh nhẹ nhàng ngồi dậy, cảm nhận từng cơn đau nhói ở lòng bàn chân. Vết thương đã được anh băng bó cẩn thận, nhưng vẫn còn nhức nhối. Cô nhìn quanh căn phòng, một cảm giác cô đơn bất chợt trỗi dậy. Cô muốn gọi Ngôn Hy quay lại, muốn anh ngồi cạnh cô, không muốn anh đi đâu hết.Trong lúc bản thân đang ngổn ngang với những suy nghĩ Thiên Thanh bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa, cô mặc lại quần áo, chỉnh lại tóc tại Thiên Thanh cố gắng bình tĩnh, nhưng cơ thể cô vẫn còn run rẩy vì những gì đã trải qua. Cô cảm thấy giọng nói của mình đã khản đặc, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh. Khi cánh cửa mở ra, Chu Tình cùng với một vài người làm khác bước vào, ánh mắt họ thoáng chốc đọng lại sự sợ hãi và hốt hoảng. Căn phòng trông như vừa trải qua một cuộc chiến ác liệt hơn là một đêm tình cảm.
Sàn nhà lấm lem bởi mảnh vỡ chai rượu, những vệt máu kéo dài khắp nơi khiến cho khung cảnh càng thêm phần u ám. Đặc biệt, khối đá thạch anh nằm lăn lóc trên sàn, vẫn còn lưu lại dấu vết của sự xô xát vừa diễn ra. Không ai có thể tin rằng nơi đây chỉ cách đây vài giờ còn là nơi của những giây phút cuồng nhiệt và đam mê.
Chu Tình đứng chết lặng, cảm nhận được sự căng thẳng và hỗn loạn còn sót lại trong không khí. Người làm phía sau cũng không khỏi kinh hoàng trước cảnh tượng này, nhưng không ai dám nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Thiên Thanh với ánh mắt lo lắng và sợ hãi.
"Không có gì đâu" cô nói, cố gắng kiểm soát giọng nói khản đặc của mình. "Chỉ là một tai nạn nhỏ. Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi."
Chu Tình nhìn Thiên Thanh với ánh mắt lo lắng.
"Tiểu thư, cô có sao không? Để tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra"
Thiên Thanh lắc đầu, cố nén lại cảm giác đau nhức trong cơ thể.
"Không cần đâu. Chỉ bị thương nhẹ thôi. Các cô cứ dọn dẹp đi, tôi sẽ ổn thôi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tình vẫn còn ngập ngừng, nhưng khi thấy ánh mắt kiên quyết của Thiên Thanh, cô biết mình không thể làm gì hơn ngoài việc tuân lệnh. Cô quay sang ra hiệu cho những người làm khác bắt đầu dọn dẹp. Mọi người nhanh chóng bắt tay vào việc, lặng lẽ thu dọn những mảnh vỡ, lau sạch vết máu và trả lại sự
gọn gàng cho căn phòng.
Trong khi đó, Thiên Thanh ngồi lặng lẽ trên giường, cố gắng ổn định lại hơi thở và tâm trạng của mình. Cô cảm thấy đau nhức ở nhiều chỗ trên cơ thể, đều tại Hạ Ngôn Hy không biết chừng mực. Nghĩ tới đây Thiên Thanh bật cười, giờ đây tâm trí hay con người của Ngôn Hy đều thuộc về cô.
Thiên Thanh bước vào phòng tắm, cố gắng tìm chút bình yên giữa dòng cảm xúc hỗn loạn. Tiếng nước chảy rì rào từ vòi sen tạo nên một âm thanh dịu nhẹ, giúp cô tạm thời quên đi những điều đang diễn ra trong đầu. Cô nhắm mắt lại, để làn nước ấm áp xoa dịu cơ thể mệt mỏi.
Chu Tình, sau khi hoàn thành xong việc dọn dẹp trên sàn nhà, tiến đến giường để thay drap mới. Cô kéo nhẹ chiếc chăn và drap cũ ra, chuẩn bị thay bộ drap sạch sẽ mà cô vừa mang vào. Nhưng khi tấm drap cũ được nhấc lên, ánh mắt cô bất ngờ bị thu hút bởi một đốm máu nhỏ trên nền trắng tinh khôi của tấm drap.
Đốm máu ấy không lớn, nhưng nó lập tức khiến Chu Tình cảm thấy lo lắng. Ban đầu cô nghĩ đó là vết máu do vết thương của Thiên Thanh gây ra, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cô nhận ra rằng vết máu ấy không hề giống như máu từ một vết cắt hay một vết thương thông thường. Nó nhỏ, nhưng rõ ràng, và màu sắc của nó... cô không thể lầm được. Đó là dấu hiệu thường thấy sau lần đầu tiên của một cô gái.
Chu Tình cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không dám chắc chắn, nhưng những gì cô nhìn thấy đã khiến cô phải dừng lại một lúc để suy nghĩ. Nếu đúng như những gì cô nghĩ, thì có lẽ đêm qua Thiên Thanh đã trải qua một điều gì đó nhiều hơn so với những gì cô và mọi người đã tưởng cùng với cái vị vừa rời khỏi kia.
[ Chẳng trách lão phu nhân dặn mình đặc biệt chú ý Đặng Thiên Thanh]
ChuTình nghĩ
[ Quan hệ anh em nuôi, Hạ gia đúng là loạn thật ]
Sau khi xong việc Chu Tình lặng lẽ bước ra khỏi phòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh trước mặt những người làm khác. Khi bước vào một góc khuất trong vườn, nơi ít người qua lại, Chu Tình lấy điện thoại ra và cẩn thận kiểm tra xung quanh trước khi bấm số gọi cho Dương Mẫn Quân. Chuông reo vài hồi, rồi đầu dây bên kia cũng bắt máy, giọng nói lạnh lùng nhưng quen thuộc của Mẫn Quân vang lên.
[ Chu Tình? Có chuyện gì sao? ]
Chu Tình hít một hơi sâu, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh khi trả lời.
"Thưa bà, con có chuyện cần báo cáo... liên quan đến nhị tiểu thư"
Giọng nói của Dương Mẫn Quân chợt trở nên nghiêm nghị hơn. Chu Tình là người bà ấy giữ để quan sát Thiên Thanh, tuy vậy Dương Mẫn Quân thật sự không mong nhận bất kì tin tức nào từ người này
[Nói đi. Có chuyện gì đã xảy ra?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Tình do dự một chút, nhưng rồi cô quyết định nói thẳng vào vấn đề.
"Thưa bà, đêm qua nhị tiểu thư uống say, cậu Ngôn Hy sau đó có tới, mãi đến sáng thì mới rời khỏi. Lúc đi trên trán còn xuất hiện vết thương rất lớn, chân của tiểu thư cũng bị băng bó, hiện trường như là một trận ẩu đả vậy"
Dương Mẫn Quân im lặng chờ nghe nói tiếp
" Thế nhưng sáng nay, khi dọn dẹp phòng của nhị tiểu thư, con phát hiện một số điều... đáng lo ngại. Trên drap giường có vết máu nhỏ, con nghi ngờ rằng nó không phải là vết thương thông thường."
hía bên kia, Mẫn Quân im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ.
[Vết máu? Ý cô là gì? Cô nghĩ đó là gì?]
Chu Tình nuốt khan, rồi nói tiếp.
" Con nghĩ... có thể đêm qua đã có chuyện gì đó xảy ra giữa nhị tiểu thư và cậu Ngôn Hy. Vệt máu đó...giống như là dấu hiệu của lần đầu tiên của một cô gái."
Không khí như chùng xuống khi Mẫn Quân im lặng, không nói gì trong vài giây. Cuối cùng, bà lên tiếng, giọng nói vẫn giữ vẻ lạnh lùng nhưng có chút căng thẳng.
[ Cô chắc chắn chứ? Đừng nói những điều cô không chắc, cô nên biết hậu quả của việc này là gì]
"Thưa bà, con không dám chắc hoàn toàn, nhưng những gì con thấy đã khiến con nghi ngờ. Hơn nữa, sáng nay trông nhị tiểu thư rất khác lạ, có vẻ mệt mỏi và bối rối. Con không nghĩ đây chỉ là trùng hợp."
Một lần nữa, Mẫn Quân im lặng, nhưng Chu Tình có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong lời nói của bà.
[ Ta biết rồi, cô đã làm đúng khi báo cho ta. Hãy giữ kín chuyện này, đừng để ai biết. Ta sẽ tự mình xử lý.]
"Vâng, thưa bà"
Chu Tình đáp lại, lòng thở phào nhẹ nhõm khi biết mình đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn không thể dập tắt cảm giác bất an và lo lắng về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro