Chương 5
Chiết Đoạn Lệ Chi
2024-11-19 02:54:53
Cũng may quán ăn rất gần với Tiền Sảnh Lan Sinh, sau khi bữa tối kết
thúc, Lộ Trì Vũ đỡ lấy Đỗ Ngọc Lan đang bước đi khập khiễng, Châu Lệ
Hành thì đi ở phía sau giúp bọn họ canh đường.
Ban đầu bữa ăn này vốn là Đỗ Ngọc Lan ngỏ ý muốn mời, nhưng khi gần ăn xong, Lộ Trì Vũ thấy cô không được tỉnh táo cho lắm, e là đến điện thoại còn cầm không vững nữa huống chi là trả tiền, cho nên anh lấy cớ đi vệ sinh để thanh toán dùm cô.
Ai mà ngờ ngay khi vừa đến quầy thanh toán, người phục vụ nói đã có người trả tiền rồi, Lộ Trì Vũ không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Châu Lệ Hành đã thanh toán lúc mà hắn xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
Lộ Trì Vũ đỡ Đỗ Ngọc Lan về lại nhà nghỉ rồi giao cô cho Vương Mục chăm sóc, Lộ Trì Vũ bị Đỗ Ngọc Lan hết đá chân rồi túm tay, anh mệt mỏi dựa vào góc tường không muốn nhúc nhích.
"Cậu không sao chứ?" Châu Lệ Hành đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
Lộ Trì Vũ mệt mỏi gật đầu, thầm nghĩ có phải mình đã uống quá nhiều rồi hay không, anh nói: "Không sao, chút rượu này chẳng là gì so với tôi cả."
"Vậy...... Cậu có muốn lên lầu uống thêm chút nữa không?" Châu Lệ Hành hỏi anh, dường như đây chỉ là một lời mời ngẫu nhiên mà thôi, cho dù anh có từ chối cũng không sao.
Lúc đầu Lộ Trì Vũ không biết phải trả lời như thế nào, năm nay anh đã gần ba mươi tuổi rồi, không phải là anh không hiểu được hàm ý ẩn chứa trong một số câu nói.
Kể từ khi chia tay với Trương Tần, anh hiếm khi quay lại ngôi nhà trên đường Mật Vân* để ở, bởi vì chỉ cần anh quay lại đó là anh lại nhìn thấy bóng dáng của Trương Tần từ mọi ngóc ngách của ngôi nhà.
*Mật Vân: một quận ở Bắc Kinh
Sau này, chỉ cần được nghỉ làm, ban ngày anh sẽ về nhà ba mẹ ăn cơm, chơi mạt chược, buổi tối thì không có nơi nào để đi, vì vậy anh chỉ có thể chạy ra quán bar để uống rượu, anh uống nhiều đến mức không thể nhớ rõ đường về nhà.
Quán bar là nơi hội tụ nhiều thành phần, dáng người Lộ Trì Vũ rất đẹp, mỗi khi anh ngồi xuống đều sẽ thu hút vô số ánh nhìn cả nam lẫn nữ.
Anh thường từ chối lời mời của phụ nữ một cách lịch sự nhất, bởi vì xu hướng tính dục của anh là thứ không thể thay đổi.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ gặp một số người đàn ông cố gắng thể hiện sự yêu thích của bản thân bằng cách mời anh uống rượu, đối với những người này, miễn là họ tôn trọng anh, anh sẽ không từ chối, mặc dù anh không thể nhớ rõ khuôn mặt của những người đàn ông này chút nào, chớp mắt một cái là đã quên, nhưng có ai đó nói chuyện thì sẽ tốt hơn là uống rượu một mình đến say khước.
Vì tính chất công việc nên Lộ Trì Vũ không thích nói về bản thân mình, dần dần anh hình thành thói quen mỗi khi có ai đến bắt chuyện là anh lại nói dối, khi mọi người hỏi anh làm nghề gì, hôm nay anh nói mình là luật sư, ngày mai anh sẽ trở thành thợ sửa xe. Người ta hỏi anh bao nhiêu tuổi, hôm nay anh nói mình gần bốn mươi tuổi, ngày mai thì đang ở độ tuổi đôi mươi, vừa tốt nghiệp đại học.
Lộ Trì Vũ chưa bao giờ nói chuyện với người khác một cách nghiêm túc cả, vừa chớp mắt vài cái là anh đã quên ngay những gì mình đang nói, đôi lúc sẽ có người đàn ông không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn giả vờ mình là người lịch lãm, ngầm gợi ý muốn anh về nhà cùng.
Mỗi lần như vậy, Lộ Trì Vũ lập tức cảm thấy nhàm chán với trò chơi mập mờ của những con người xa lạ này, anh không muốn làm những việc vô nghĩa.
Thế nên anh chỉ bắt tay rồi ngoảnh mặt đi, không quan tâm đến người đã ở bên cạnh uống rượu với mình cả đêm.
Anh cảm thấy khá nhàm chán, sự rời đi của Trương Tần đã đánh anh một cú rất mạnh, thậm chí anh còn nghi ngờ rằng trên đời này không có ai có thể hoàn toàn chấp nhận anh được.
Trương Tần từng nói rằng mình yêu anh, nhưng anh ta lại kiên quyết rời đi như vậy, sự phản bội này đã giáng cho anh một đòn đau đớn, những người đàn ông uống rượu với anh, mặc dù họ rất dịu dàng nhưng chung quy lại họ chỉ thích vẻ bề ngoài của anh, cũng như chỉ muốn ngủ với anh mà thôi.
Khi Lộ Trì Vũ không ngủ được, anh tự hỏi liệu cuộc đời mình có phải sẽ cô đơn như thế này mãi không, khi ba mẹ anh già rồi ra đi, anh chỉ có thể nằm một mình trong viện dưỡng lão và dành phần đời còn lại của mình để chóng chọi lại với bệnh tật.
Mỗi khi nghĩ về vấn đề này, anh không khỏi cảm thấy trống trãi, nhưng anh thấy ở một mình cũng không có gì sai cả, thà rằng cô đơn đến già còn hơn là phải chung sống với một kẻ dối trá.
Bây giờ, câu nói "Cậu có muốn lên lầu uống thêm chút nữa không" phát ra từ miệng Châu Lệ Hành, Lộ Trì Vũ không khỏi nghĩ đến những ngày tháng nực cười trong quá khứ, nhưng trong lòng anh cảm thấy Châu Lệ Hành khác với những người trong quán bar khi đó.
Có lẽ Châu Lệ Hành chỉ đơn giản muốn tìm một người uống rượu cùng mà thôi.
Lộ Trì Vũ tỉnh táo lại, anh gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi đi siêu thị mua thêm chút rượu nhé?"
Châu Lệ Hành duỗi tay kéo cánh tay anh: "Không cần, chỗ tôi có rượu lúa mạch, cậu có thể uống thử."
Lộ Trì Vũ vui vẻ đi theo Châu Lệ Hành lên lầu, lần này hai người đi cạnh nhau, vai anh thỉnh thoảng sẽ va vào vai Châu Lệ Hành.
Lộ Trì Vũ ngạc nhiên phát hiện cầu thang gỗ chật hẹp này có thể chứa cả hai người bọn họ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Lên đến lầu ba, Châu Lệ Hành trực tiếp lấy thẻ phòng mở cửa, Lộ Trì Vũ đứng ở cửa không đi vào trước, vì anh sợ mình sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, sợ sẽ làm Châu Lệ Hành xấu hổ.
Nào ngờ Châu Lệ Hành không bận tâm chút nào, hắn vẫy tay gọi Lộ Trì Vũ vào trong, còn bản thân thì đi thay quần áo rồi lấy rượu.
Sau khi bước vào phòng, Lộ Trì Vũ ngồi trên ghế đối diện tivi, anh phát hiện phòng của Châu Lệ Hành được trang trí giống y như căn phòng mà anh đang ở, ngoại trừ căn phòng này có cửa sổ lớn hơn, ban ngày ở đây sẽ sáng hơn phòng anh một chút.
Châu Lệ Hành cũng giống như anh, hắn không có đồ đạc gì nhiều, Lộ Trì Vũ đưa mắt nhìn quanh phòng chỉ thấy một cái vali màu đen bị ném ở gốc tường, khóa kéo chỉ được đóng lại một nữa.
Châu Lệ Hành lấy áo sơ mi được treo trên móc áo xuống, tiếp theo, hắn trực tiếp cởi cái áo choàng Tây Tạng màu xanh rườm rà trên người mình xuống, hắn hoàn toàn không coi Lộ Trì Vũ là người ngoài, bắt đầu thay áo trong phòng.
Lộ Trì Vũ bị hành động của hắn làm cho đờ người ra, Châu Lệ Hành thay quần áo công khai như vậy làm cho một người đàn ông có xu hướng tính dục thích nam như anh khó mà bình tĩnh được.
Lộ Trì Vũ năm nay đã gần ba mươi tuổi, anh cho rằng sau khi chia tay với Trương Tần, anh cũng không phải là một người trong sáng hay chính trực gì, bây giờ bên cạnh anh lại có một Châu Lệ Hành đẹp trai như vậy, sao mà anh có thể ngồi yên mà không làm gì được.
Ánh mắt Lộ Trì Vũ ngang nhiên lướt qua thân thể của Châu Lệ Hành, ban nãy vì bị áo choàng che khuất nên anh không thể nhìn thấy rõ vóc dáng của Châu Lệ Hành, sau khi hắn cởi áo, Lộ Trì Vũ phát hiện Châu Lệ Hành có cơ thể rất săn chắc, thậm chí chẳng thua kém gì lính cứu hỏa được huấn luyện nhiều như anh.
Tuy nhiên, dáng người đẹp chỉ là phụ mà thôi, hình xăm trên lưng của Châu Lệ Hành đã thu hút ánh nhìn của anh.
Trước đây anh cũng từng nghe người ta nói rằng hình xăm là thứ rất đặc biệt, có một số hình không thể tùy tiện xăm được, nếu không tìm hiểu kỹ, hình xăm sẽ làm ảnh hướng đến bản thân.
Châu Lệ Hành có hình xăm kín cả lưng, là hình Phật kết hợp với ma quỷ trong rất sống động.
Hình xăm này rất đặc biệt, nó rất lớn, gần như bao phủ toàn bộ lưng của Châu Lệ Hành, một bên xăm hình Phật, bên còn lại xăm hình ma quỷ, hai bên chỉ cách nhau một đường xăm mỏng manh.
Lộ Trì Vũ không khỏi thắc mắc, hình xăm này có ý nghĩa gì? Có phải là đang muốn nhắc nhở bản thân rằng chỉ cần suy nghĩ lệch đi là có thể biến ý nghĩ của bản thân thành Phật hoặc có thể biến nó trở thành ma quỷ chỉ trong tích tắc
"Anh Hành, hình xăm của anh đẹp thật đấy." Lộ Trì Vũ khen ngợi.
Châu Lệ Hành cài cúc mấy cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, hắn nói: "Đây là hình mà thầy của tôi xăm cho tôi, cũng đã lâu rồi."
"Có đau không?" Lộ Trì Vũ hỏi.
Anh thấy bản thân có hơi dao động, mặc dù anh luôn cảm thấy hình xăm là thứ gì đó không phù hợp với gu thẩm mỹ của bản thân, anh không quá thích chúng cho lắm, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy hình xăm trên lưng của Châu Lệ Hành, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được nghệ thuật là như thế nào.
Nghĩ đến vết sẹo lồi lõm trên lưng mình, Lộ Trì Vũ nghĩ nếu sau này đổi việc khác, anh có thể sẽ xăm một hình gì đó lên lưng mình, để sau này khi ngủ với người khác không khiến người ta sợ hãi vết sẹo ở lưng của mình nữa.
Châu Lệ Hành ngồi xổm bên cạnh vali một lúc lâu, cuối cùng hắn lấy hai chai rượu lúa mạch ra rồi nói: "Lúc đầu thì hơi đau, sau đó sẽ hơi tê tê, nhưng đau vì xăm hình là nỗi đau đáng để trải nghiệm đó."
Lộ Trì Vũ không lên tiếng, anh không hiểu nỗi đau đáng để trải nghiệm là gì cho lắm, theo suy nghĩ của anh, đau đớn không phải là cảm giác dễ chịu gì, anh nằm viện mấy tháng, toàn thân đau đớn, ban đêm không ngủ được, thậm chí anh còn có một vài suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu nữa.
Châu Lệ Hành nhét một chai rượu vào tay anh, sau đó cầm lấy hai cái ly, lắc lắc nói: "Tôi chỉ có loại rượu này thôi."
"Thế này cũng được rồi." Lộ Trì Vũ không phải là người kén chọn, lúc trước vì làm nhiệm vụ mà khát khô cả cổ, anh không ngại gì mà uống nước ở vòi nước bên ngoài chút nào, việc này không có gì là lạ cả, nhưng sau đó anh nghĩ rằng có thể chính vì sự thiếu chú ý của mình nên anh không thể làm hài lòng những người như Trương Tần.
Liệu trong thời gian yêu đương, đối phương có thể chịu đựng được những chuyện đó trong bao lâu, khi tình yêu dần phai nhạt, những thói quen hàng ngày đã trở thành những cú đấm đau đớn, thậm chí như một lưỡi dao chí mạng đâm thẳng vào tim.
"Đi thôi, hôm nay trời cũng khá đẹp, chúng ta có thể ra ban công uống rượu." Châu Lệ Hành đứng dậy nói.
Lộ Trì Vũ đi theo hắn, anh thầm nghĩ, dường như suy nghĩ của Châu Lệ Hành rất hợp với anh, ban ngày anh cũng suy nghĩ đến việc buổi tối ra ban công uống rượu, và bây giờ Châu Lệ Hành đang giúp anh thực hiện điều đó.
Mặc dù không phải uống một mình nhưng dù sao thì nó cũng đã giúp anh đạt được ước nguyện rồi.
Ban đêm, Tây Ninh tạm biệt cái nắng gay gắt, thời tiết thoải mái hơn, không những không lạnh mà còn có gió thổi nhẹ rất thoải mái.
Trên ban công nhỏ ở lầu ba, Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành mỗi người ngồi một cái ghế, bầu trời đêm nay rất đẹp, Lộ Trì Vũ dựa vào ghế, khi ngước mắt lên có thể nhìn thấy ánh sao trên bầu trời.
Đây là một cảnh tượng mà anh không thể nhìn thấy ở Kinh Châu. Anh dành phần lớn thời gian của mình ở trong đội làm nhiệm vụ, bất kể là sáng hay tối, khi đang ăn hoặc lúc đang ngủ, mỗi khi tiếng chuông khẩn cấp vang lên, mọi người phải mặc đồng phục rồi vội vã đến hiện trường càng sớm càng tốt.
Trước những việc như vậy, thì chuyện có được một giấc ngủ ngon là chuyện quá xa xỉ với anh, chứ đừng nói đến là có thời gian ngắm trăng ngắm sao.
Nhưng bây giờ anh sắp nói lời tạm biệt với công việc lính cứu hóa này rồi, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thư giãn như vậy, không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ ngồi trên ghế và nhìn những vì sao trên bầu trời, ngắm được một lúc thì anh thấy bầu trời đầy sao này cũng có một sức hấp dẫn riêng đấy chứ.
Dường như anh đã hiểu được một chút về cuộc sống mà Trương Tần đang theo đuổi.
"Cậu thử đi, rượu lúa mạch này là do gia đình bạn tôi làm, nó khá ngon đó." Châu Lệ Hành đưa cho anh một ly đầy rượu, nói.
Lộ Trì Vũ nhận lấy, anh liếc nhìn ly của mình, là rượu lúa mạch màu vàng sữa, có mùi thơm êm dịu của ngũ cốc.
Anh nâng ly chạm vào ly của Châu Lệ Hành, sau đó hóp một miếng, rượu có chút mùi ngọt, hình như nồng độ cồn không cao, không có vị đắng thường có của rượu, mà thay vào đó là vị ngọt thoang thoảng.
"Ngon quá!" Lộ Trì Vũ chớp chớp mắt, anh nói: "Khi trở về tôi nhất định phải mang hai chai về cho ba tôi mới được, chắc là ông sẽ rất thích."
Nghe anh nói vậy, Châu Lệ Hành mỉm cười trả lời: "Được rồi, vậy tôi sẽ cho cậu hai chai để mang về làm quà cho gia đình."
"Cảm ơn anh rất nhiều." Lộ Trì Vũ không muốn từ chối lòng tốt của người khác, nhưng anh cũng không thích nợ người khác gì cả, vì vậy anh nói: "Vậy thì trước khi trở về, tôi nhất định sẽ chiêu đãi anh một bữa thật lớn, coi như là để cảm ơn."
Châu Lệ Hành nhấp một ngụm rượu, không hiểu sao hắn lại cảm thấy người trước mặt mình thật sự rất thú vị, hắn vừa cười vừa nói: "Được rồi, thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa."
Lộ Trì Vũ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn, có lẽ là do tác động của rượu nên cho dù nhìn thế nào đi nữa anh cũng cảm thấy Châu Lệ Hành rất hoàn hảo, anh thầm nghĩ, liệu có phải người Tây Bắc khi lớn lên cũng sẽ như Châu Lệ Hành không? Hắn có sống mũi cao, lông mi dài, sau khi thay áo choàng, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng được làm bằng vải cotton, dưới lớp áo lờ mờ có thể nhìn thấy thấp thoáng hình xăm trên lưng hắn, làm cho hắn trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Dưới tác động của men rượu, Lộ Trì Vũ cảm thấy tốc độ suy nghĩ của não bắt đầu chậm lại, anh to gan hỏi: "Anh Hành, gần đây anh có bận gì không?"
Châu Lệ Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa việc khôi phục lại màu sắc sẽ hoàn thành, phần còn lại sẽ được giao cho những người chuyên nghiệp hơn của Viện Di Tích Văn hóa."
"Vậy...... Khi nào rảnh, anh có thể dẫn tôi đi một vòng Tây Ninh được không?" Lộ Trì Vũ hỏi.
Châu Lệ Hành không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu như vậy, ban đầu hắn không nói gì, một lúc sau, hắn đặt ly xuống, uyển chuyển nói: "Cũng được, nhưng tôi không rành Tây Ninh lắm, nếu cậu muốn có thời gian vui vẻ ở đây thì tôi khuyên cậu nên tìm một nhóm du lịch hoặc hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp sẽ tốt hơn."
Lộ Trì Vũ lắc đầu, anh không quan tâm tới lời nói của Châu Lệ Hành, anh nói: "Tôi không đến đây để đi đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng gì đó đâu, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi cho thoải mái một chút, giống như bây giờ, tìm một chỗ ngồi ngắm bầu trời là tốt rồi."
Anh nhắm mắt lại, thì thầm: "Bởi vì nói chuyện với anh rất thoải mái, nếu anh đồng ý thì cứ dẫn tôi đi một vòng Tây Ninh đi, miễn là đừng để tôi đi lạc là được, tôi sẽ trả cho anh phí làm hướng dẫn viên du lịch để anh không bị lỗ nhé?"
Châu Lệ Hành nhìn Lộ Trì Vũ, hắn không nói gì, hắn chỉ cảm thấy người này thật sự rất thú vị, lúc đầu khi thấy Lộ Trì Vũ bỏ tiền ra mua thangka mà không nghĩ ngợi gì, hắn đoán anh hẳn là đại gia đến từ thành phố lớn nào đó, chắc anh cũng giống những người khách du lịch khác, tình cờ xem được một số video cảnh đẹp Tây Bắc nên muốn đi để giải tỏa căng thẳng.
Nhưng sau khi nghe Lộ Trì Vũ nói về nghề nghiệp của mình, cái nhìn của Châu Lệ Hành về anh đã thay đổi rất nhiều, suy cho cùng, người ta nói rằng lính cứu hỏa và công an là những nghề có tỷ lệ hy sinh cao nhất, hắn thầm nghĩ, một người có thể gạt bỏ sự sống của bản thân qua một bên là người rất đặc biệt.
Bây giờ sau khi uống một chút rượu, Châu Lệ Hành phát hiện Lộ Trì Vũ là người khá kì lạ, người bình thường khi đi du lịch sẽ đến tham quan các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhưng chuyến đi của Lộ Trì Vũ giống như là để thư giãn hơn là du lịch.
"Vậy thì tôi phải xứng đáng với danh hướng dẫn viên du lịch mới được." Châu Lệ Hành lắc đầu cười cười, hắn thì thầm: "Cũng lâu rồi tôi không đến Tây Ninh, khi triển lãm của Ngọc Lan kết thúc, tôi sẽ quay về, nếu cậu muốn muốn thì khoảng thời gian này cứ đi theo tôi, đừng đưa tiền gì cả, trước khi quay về chỉ cần đãi tôi một bữa là được rồi."
"Được rồi, dù sao thì tôi cũng không còn sức làm gì nhiều nữa, có lẽ sau đêm nay tôi phải nằm trên giường mất mấy ngày đó." Lộ Trì Vũ nói thật về tình hình của mình, lịch trình và thời gian nghỉ ngơi hiện tại của anh không ổn định lắm, tình trạng thể chất cũng tệ đi nhiều.
Anh lấy điện thoại di động ra, dĩ nhiên là bật QR WeChat lên, lắc lắc điện thoại rồi nói với Châu Lệ Hành: "Vậy chúng ta thêm WeChat nhé? "
"Được."
Châu Lệ Hành nhanh chóng quét mã gửi lời mời kết bạn, khi nhìn thấy tên Wechat của hắn, suýt chút nữa là Lộ Trì Vũ bật cười thành tiếng.
Tài khoản WeChat của Châu Lệ Hành rất đơn giản, hình đại diện là logo của studio, còn tên hiển thị là Lệ Hành Thangka Art Studio.
"Anh Hành, anh đang dùng WeChat của studio để kết bạn với tôi đấy à?" Lộ Trì Vũ vừa nói vừa trêu chọc hắn.
"Không phải." Châu Lệ Hành nghiêm túc nói: "Tôi chỉ là một tài khoản WeChat mà thôi."
Ban đầu bữa ăn này vốn là Đỗ Ngọc Lan ngỏ ý muốn mời, nhưng khi gần ăn xong, Lộ Trì Vũ thấy cô không được tỉnh táo cho lắm, e là đến điện thoại còn cầm không vững nữa huống chi là trả tiền, cho nên anh lấy cớ đi vệ sinh để thanh toán dùm cô.
Ai mà ngờ ngay khi vừa đến quầy thanh toán, người phục vụ nói đã có người trả tiền rồi, Lộ Trì Vũ không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Châu Lệ Hành đã thanh toán lúc mà hắn xin phép ra ngoài nghe điện thoại.
Lộ Trì Vũ đỡ Đỗ Ngọc Lan về lại nhà nghỉ rồi giao cô cho Vương Mục chăm sóc, Lộ Trì Vũ bị Đỗ Ngọc Lan hết đá chân rồi túm tay, anh mệt mỏi dựa vào góc tường không muốn nhúc nhích.
"Cậu không sao chứ?" Châu Lệ Hành đứng bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
Lộ Trì Vũ mệt mỏi gật đầu, thầm nghĩ có phải mình đã uống quá nhiều rồi hay không, anh nói: "Không sao, chút rượu này chẳng là gì so với tôi cả."
"Vậy...... Cậu có muốn lên lầu uống thêm chút nữa không?" Châu Lệ Hành hỏi anh, dường như đây chỉ là một lời mời ngẫu nhiên mà thôi, cho dù anh có từ chối cũng không sao.
Lúc đầu Lộ Trì Vũ không biết phải trả lời như thế nào, năm nay anh đã gần ba mươi tuổi rồi, không phải là anh không hiểu được hàm ý ẩn chứa trong một số câu nói.
Kể từ khi chia tay với Trương Tần, anh hiếm khi quay lại ngôi nhà trên đường Mật Vân* để ở, bởi vì chỉ cần anh quay lại đó là anh lại nhìn thấy bóng dáng của Trương Tần từ mọi ngóc ngách của ngôi nhà.
*Mật Vân: một quận ở Bắc Kinh
Sau này, chỉ cần được nghỉ làm, ban ngày anh sẽ về nhà ba mẹ ăn cơm, chơi mạt chược, buổi tối thì không có nơi nào để đi, vì vậy anh chỉ có thể chạy ra quán bar để uống rượu, anh uống nhiều đến mức không thể nhớ rõ đường về nhà.
Quán bar là nơi hội tụ nhiều thành phần, dáng người Lộ Trì Vũ rất đẹp, mỗi khi anh ngồi xuống đều sẽ thu hút vô số ánh nhìn cả nam lẫn nữ.
Anh thường từ chối lời mời của phụ nữ một cách lịch sự nhất, bởi vì xu hướng tính dục của anh là thứ không thể thay đổi.
Thỉnh thoảng anh cũng sẽ gặp một số người đàn ông cố gắng thể hiện sự yêu thích của bản thân bằng cách mời anh uống rượu, đối với những người này, miễn là họ tôn trọng anh, anh sẽ không từ chối, mặc dù anh không thể nhớ rõ khuôn mặt của những người đàn ông này chút nào, chớp mắt một cái là đã quên, nhưng có ai đó nói chuyện thì sẽ tốt hơn là uống rượu một mình đến say khước.
Vì tính chất công việc nên Lộ Trì Vũ không thích nói về bản thân mình, dần dần anh hình thành thói quen mỗi khi có ai đến bắt chuyện là anh lại nói dối, khi mọi người hỏi anh làm nghề gì, hôm nay anh nói mình là luật sư, ngày mai anh sẽ trở thành thợ sửa xe. Người ta hỏi anh bao nhiêu tuổi, hôm nay anh nói mình gần bốn mươi tuổi, ngày mai thì đang ở độ tuổi đôi mươi, vừa tốt nghiệp đại học.
Lộ Trì Vũ chưa bao giờ nói chuyện với người khác một cách nghiêm túc cả, vừa chớp mắt vài cái là anh đã quên ngay những gì mình đang nói, đôi lúc sẽ có người đàn ông không chịu bỏ cuộc, thậm chí còn giả vờ mình là người lịch lãm, ngầm gợi ý muốn anh về nhà cùng.
Mỗi lần như vậy, Lộ Trì Vũ lập tức cảm thấy nhàm chán với trò chơi mập mờ của những con người xa lạ này, anh không muốn làm những việc vô nghĩa.
Thế nên anh chỉ bắt tay rồi ngoảnh mặt đi, không quan tâm đến người đã ở bên cạnh uống rượu với mình cả đêm.
Anh cảm thấy khá nhàm chán, sự rời đi của Trương Tần đã đánh anh một cú rất mạnh, thậm chí anh còn nghi ngờ rằng trên đời này không có ai có thể hoàn toàn chấp nhận anh được.
Trương Tần từng nói rằng mình yêu anh, nhưng anh ta lại kiên quyết rời đi như vậy, sự phản bội này đã giáng cho anh một đòn đau đớn, những người đàn ông uống rượu với anh, mặc dù họ rất dịu dàng nhưng chung quy lại họ chỉ thích vẻ bề ngoài của anh, cũng như chỉ muốn ngủ với anh mà thôi.
Khi Lộ Trì Vũ không ngủ được, anh tự hỏi liệu cuộc đời mình có phải sẽ cô đơn như thế này mãi không, khi ba mẹ anh già rồi ra đi, anh chỉ có thể nằm một mình trong viện dưỡng lão và dành phần đời còn lại của mình để chóng chọi lại với bệnh tật.
Mỗi khi nghĩ về vấn đề này, anh không khỏi cảm thấy trống trãi, nhưng anh thấy ở một mình cũng không có gì sai cả, thà rằng cô đơn đến già còn hơn là phải chung sống với một kẻ dối trá.
Bây giờ, câu nói "Cậu có muốn lên lầu uống thêm chút nữa không" phát ra từ miệng Châu Lệ Hành, Lộ Trì Vũ không khỏi nghĩ đến những ngày tháng nực cười trong quá khứ, nhưng trong lòng anh cảm thấy Châu Lệ Hành khác với những người trong quán bar khi đó.
Có lẽ Châu Lệ Hành chỉ đơn giản muốn tìm một người uống rượu cùng mà thôi.
Lộ Trì Vũ tỉnh táo lại, anh gật đầu nói: "Được rồi, vậy tôi đi siêu thị mua thêm chút rượu nhé?"
Châu Lệ Hành duỗi tay kéo cánh tay anh: "Không cần, chỗ tôi có rượu lúa mạch, cậu có thể uống thử."
Lộ Trì Vũ vui vẻ đi theo Châu Lệ Hành lên lầu, lần này hai người đi cạnh nhau, vai anh thỉnh thoảng sẽ va vào vai Châu Lệ Hành.
Lộ Trì Vũ ngạc nhiên phát hiện cầu thang gỗ chật hẹp này có thể chứa cả hai người bọn họ.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lên đến lầu ba, Châu Lệ Hành trực tiếp lấy thẻ phòng mở cửa, Lộ Trì Vũ đứng ở cửa không đi vào trước, vì anh sợ mình sẽ nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, sợ sẽ làm Châu Lệ Hành xấu hổ.
Nào ngờ Châu Lệ Hành không bận tâm chút nào, hắn vẫy tay gọi Lộ Trì Vũ vào trong, còn bản thân thì đi thay quần áo rồi lấy rượu.
Sau khi bước vào phòng, Lộ Trì Vũ ngồi trên ghế đối diện tivi, anh phát hiện phòng của Châu Lệ Hành được trang trí giống y như căn phòng mà anh đang ở, ngoại trừ căn phòng này có cửa sổ lớn hơn, ban ngày ở đây sẽ sáng hơn phòng anh một chút.
Châu Lệ Hành cũng giống như anh, hắn không có đồ đạc gì nhiều, Lộ Trì Vũ đưa mắt nhìn quanh phòng chỉ thấy một cái vali màu đen bị ném ở gốc tường, khóa kéo chỉ được đóng lại một nữa.
Châu Lệ Hành lấy áo sơ mi được treo trên móc áo xuống, tiếp theo, hắn trực tiếp cởi cái áo choàng Tây Tạng màu xanh rườm rà trên người mình xuống, hắn hoàn toàn không coi Lộ Trì Vũ là người ngoài, bắt đầu thay áo trong phòng.
Lộ Trì Vũ bị hành động của hắn làm cho đờ người ra, Châu Lệ Hành thay quần áo công khai như vậy làm cho một người đàn ông có xu hướng tính dục thích nam như anh khó mà bình tĩnh được.
Lộ Trì Vũ năm nay đã gần ba mươi tuổi, anh cho rằng sau khi chia tay với Trương Tần, anh cũng không phải là một người trong sáng hay chính trực gì, bây giờ bên cạnh anh lại có một Châu Lệ Hành đẹp trai như vậy, sao mà anh có thể ngồi yên mà không làm gì được.
Ánh mắt Lộ Trì Vũ ngang nhiên lướt qua thân thể của Châu Lệ Hành, ban nãy vì bị áo choàng che khuất nên anh không thể nhìn thấy rõ vóc dáng của Châu Lệ Hành, sau khi hắn cởi áo, Lộ Trì Vũ phát hiện Châu Lệ Hành có cơ thể rất săn chắc, thậm chí chẳng thua kém gì lính cứu hỏa được huấn luyện nhiều như anh.
Tuy nhiên, dáng người đẹp chỉ là phụ mà thôi, hình xăm trên lưng của Châu Lệ Hành đã thu hút ánh nhìn của anh.
Trước đây anh cũng từng nghe người ta nói rằng hình xăm là thứ rất đặc biệt, có một số hình không thể tùy tiện xăm được, nếu không tìm hiểu kỹ, hình xăm sẽ làm ảnh hướng đến bản thân.
Châu Lệ Hành có hình xăm kín cả lưng, là hình Phật kết hợp với ma quỷ trong rất sống động.
Hình xăm này rất đặc biệt, nó rất lớn, gần như bao phủ toàn bộ lưng của Châu Lệ Hành, một bên xăm hình Phật, bên còn lại xăm hình ma quỷ, hai bên chỉ cách nhau một đường xăm mỏng manh.
Lộ Trì Vũ không khỏi thắc mắc, hình xăm này có ý nghĩa gì? Có phải là đang muốn nhắc nhở bản thân rằng chỉ cần suy nghĩ lệch đi là có thể biến ý nghĩ của bản thân thành Phật hoặc có thể biến nó trở thành ma quỷ chỉ trong tích tắc
"Anh Hành, hình xăm của anh đẹp thật đấy." Lộ Trì Vũ khen ngợi.
Châu Lệ Hành cài cúc mấy cúc áo cuối cùng của áo sơ mi, hắn nói: "Đây là hình mà thầy của tôi xăm cho tôi, cũng đã lâu rồi."
"Có đau không?" Lộ Trì Vũ hỏi.
Anh thấy bản thân có hơi dao động, mặc dù anh luôn cảm thấy hình xăm là thứ gì đó không phù hợp với gu thẩm mỹ của bản thân, anh không quá thích chúng cho lắm, nhưng hôm nay, khi nhìn thấy hình xăm trên lưng của Châu Lệ Hành, đây là lần đầu tiên anh cảm nhận được nghệ thuật là như thế nào.
Nghĩ đến vết sẹo lồi lõm trên lưng mình, Lộ Trì Vũ nghĩ nếu sau này đổi việc khác, anh có thể sẽ xăm một hình gì đó lên lưng mình, để sau này khi ngủ với người khác không khiến người ta sợ hãi vết sẹo ở lưng của mình nữa.
Châu Lệ Hành ngồi xổm bên cạnh vali một lúc lâu, cuối cùng hắn lấy hai chai rượu lúa mạch ra rồi nói: "Lúc đầu thì hơi đau, sau đó sẽ hơi tê tê, nhưng đau vì xăm hình là nỗi đau đáng để trải nghiệm đó."
Lộ Trì Vũ không lên tiếng, anh không hiểu nỗi đau đáng để trải nghiệm là gì cho lắm, theo suy nghĩ của anh, đau đớn không phải là cảm giác dễ chịu gì, anh nằm viện mấy tháng, toàn thân đau đớn, ban đêm không ngủ được, thậm chí anh còn có một vài suy nghĩ tiêu cực hiện lên trong đầu nữa.
Châu Lệ Hành nhét một chai rượu vào tay anh, sau đó cầm lấy hai cái ly, lắc lắc nói: "Tôi chỉ có loại rượu này thôi."
"Thế này cũng được rồi." Lộ Trì Vũ không phải là người kén chọn, lúc trước vì làm nhiệm vụ mà khát khô cả cổ, anh không ngại gì mà uống nước ở vòi nước bên ngoài chút nào, việc này không có gì là lạ cả, nhưng sau đó anh nghĩ rằng có thể chính vì sự thiếu chú ý của mình nên anh không thể làm hài lòng những người như Trương Tần.
Liệu trong thời gian yêu đương, đối phương có thể chịu đựng được những chuyện đó trong bao lâu, khi tình yêu dần phai nhạt, những thói quen hàng ngày đã trở thành những cú đấm đau đớn, thậm chí như một lưỡi dao chí mạng đâm thẳng vào tim.
"Đi thôi, hôm nay trời cũng khá đẹp, chúng ta có thể ra ban công uống rượu." Châu Lệ Hành đứng dậy nói.
Lộ Trì Vũ đi theo hắn, anh thầm nghĩ, dường như suy nghĩ của Châu Lệ Hành rất hợp với anh, ban ngày anh cũng suy nghĩ đến việc buổi tối ra ban công uống rượu, và bây giờ Châu Lệ Hành đang giúp anh thực hiện điều đó.
Mặc dù không phải uống một mình nhưng dù sao thì nó cũng đã giúp anh đạt được ước nguyện rồi.
Ban đêm, Tây Ninh tạm biệt cái nắng gay gắt, thời tiết thoải mái hơn, không những không lạnh mà còn có gió thổi nhẹ rất thoải mái.
Trên ban công nhỏ ở lầu ba, Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành mỗi người ngồi một cái ghế, bầu trời đêm nay rất đẹp, Lộ Trì Vũ dựa vào ghế, khi ngước mắt lên có thể nhìn thấy ánh sao trên bầu trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là một cảnh tượng mà anh không thể nhìn thấy ở Kinh Châu. Anh dành phần lớn thời gian của mình ở trong đội làm nhiệm vụ, bất kể là sáng hay tối, khi đang ăn hoặc lúc đang ngủ, mỗi khi tiếng chuông khẩn cấp vang lên, mọi người phải mặc đồng phục rồi vội vã đến hiện trường càng sớm càng tốt.
Trước những việc như vậy, thì chuyện có được một giấc ngủ ngon là chuyện quá xa xỉ với anh, chứ đừng nói đến là có thời gian ngắm trăng ngắm sao.
Nhưng bây giờ anh sắp nói lời tạm biệt với công việc lính cứu hóa này rồi, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy thư giãn như vậy, không cần phải suy nghĩ gì cả, chỉ ngồi trên ghế và nhìn những vì sao trên bầu trời, ngắm được một lúc thì anh thấy bầu trời đầy sao này cũng có một sức hấp dẫn riêng đấy chứ.
Dường như anh đã hiểu được một chút về cuộc sống mà Trương Tần đang theo đuổi.
"Cậu thử đi, rượu lúa mạch này là do gia đình bạn tôi làm, nó khá ngon đó." Châu Lệ Hành đưa cho anh một ly đầy rượu, nói.
Lộ Trì Vũ nhận lấy, anh liếc nhìn ly của mình, là rượu lúa mạch màu vàng sữa, có mùi thơm êm dịu của ngũ cốc.
Anh nâng ly chạm vào ly của Châu Lệ Hành, sau đó hóp một miếng, rượu có chút mùi ngọt, hình như nồng độ cồn không cao, không có vị đắng thường có của rượu, mà thay vào đó là vị ngọt thoang thoảng.
"Ngon quá!" Lộ Trì Vũ chớp chớp mắt, anh nói: "Khi trở về tôi nhất định phải mang hai chai về cho ba tôi mới được, chắc là ông sẽ rất thích."
Nghe anh nói vậy, Châu Lệ Hành mỉm cười trả lời: "Được rồi, vậy tôi sẽ cho cậu hai chai để mang về làm quà cho gia đình."
"Cảm ơn anh rất nhiều." Lộ Trì Vũ không muốn từ chối lòng tốt của người khác, nhưng anh cũng không thích nợ người khác gì cả, vì vậy anh nói: "Vậy thì trước khi trở về, tôi nhất định sẽ chiêu đãi anh một bữa thật lớn, coi như là để cảm ơn."
Châu Lệ Hành nhấp một ngụm rượu, không hiểu sao hắn lại cảm thấy người trước mặt mình thật sự rất thú vị, hắn vừa cười vừa nói: "Được rồi, thế thì tôi sẽ không khách sáo nữa."
Lộ Trì Vũ nhìn chằm chằm vào sườn mặt của hắn, có lẽ là do tác động của rượu nên cho dù nhìn thế nào đi nữa anh cũng cảm thấy Châu Lệ Hành rất hoàn hảo, anh thầm nghĩ, liệu có phải người Tây Bắc khi lớn lên cũng sẽ như Châu Lệ Hành không? Hắn có sống mũi cao, lông mi dài, sau khi thay áo choàng, hắn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng được làm bằng vải cotton, dưới lớp áo lờ mờ có thể nhìn thấy thấp thoáng hình xăm trên lưng hắn, làm cho hắn trở nên quyến rũ hơn bao giờ hết.
Dưới tác động của men rượu, Lộ Trì Vũ cảm thấy tốc độ suy nghĩ của não bắt đầu chậm lại, anh to gan hỏi: "Anh Hành, gần đây anh có bận gì không?"
Châu Lệ Hành suy nghĩ một chút rồi nói: "Mấy ngày nữa việc khôi phục lại màu sắc sẽ hoàn thành, phần còn lại sẽ được giao cho những người chuyên nghiệp hơn của Viện Di Tích Văn hóa."
"Vậy...... Khi nào rảnh, anh có thể dẫn tôi đi một vòng Tây Ninh được không?" Lộ Trì Vũ hỏi.
Châu Lệ Hành không ngờ anh lại đưa ra yêu cầu như vậy, ban đầu hắn không nói gì, một lúc sau, hắn đặt ly xuống, uyển chuyển nói: "Cũng được, nhưng tôi không rành Tây Ninh lắm, nếu cậu muốn có thời gian vui vẻ ở đây thì tôi khuyên cậu nên tìm một nhóm du lịch hoặc hướng dẫn viên du lịch chuyên nghiệp sẽ tốt hơn."
Lộ Trì Vũ lắc đầu, anh không quan tâm tới lời nói của Châu Lệ Hành, anh nói: "Tôi không đến đây để đi đến những danh lam thắng cảnh nổi tiếng gì đó đâu, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi cho thoải mái một chút, giống như bây giờ, tìm một chỗ ngồi ngắm bầu trời là tốt rồi."
Anh nhắm mắt lại, thì thầm: "Bởi vì nói chuyện với anh rất thoải mái, nếu anh đồng ý thì cứ dẫn tôi đi một vòng Tây Ninh đi, miễn là đừng để tôi đi lạc là được, tôi sẽ trả cho anh phí làm hướng dẫn viên du lịch để anh không bị lỗ nhé?"
Châu Lệ Hành nhìn Lộ Trì Vũ, hắn không nói gì, hắn chỉ cảm thấy người này thật sự rất thú vị, lúc đầu khi thấy Lộ Trì Vũ bỏ tiền ra mua thangka mà không nghĩ ngợi gì, hắn đoán anh hẳn là đại gia đến từ thành phố lớn nào đó, chắc anh cũng giống những người khách du lịch khác, tình cờ xem được một số video cảnh đẹp Tây Bắc nên muốn đi để giải tỏa căng thẳng.
Nhưng sau khi nghe Lộ Trì Vũ nói về nghề nghiệp của mình, cái nhìn của Châu Lệ Hành về anh đã thay đổi rất nhiều, suy cho cùng, người ta nói rằng lính cứu hỏa và công an là những nghề có tỷ lệ hy sinh cao nhất, hắn thầm nghĩ, một người có thể gạt bỏ sự sống của bản thân qua một bên là người rất đặc biệt.
Bây giờ sau khi uống một chút rượu, Châu Lệ Hành phát hiện Lộ Trì Vũ là người khá kì lạ, người bình thường khi đi du lịch sẽ đến tham quan các danh lam thắng cảnh nổi tiếng, nhưng chuyến đi của Lộ Trì Vũ giống như là để thư giãn hơn là du lịch.
"Vậy thì tôi phải xứng đáng với danh hướng dẫn viên du lịch mới được." Châu Lệ Hành lắc đầu cười cười, hắn thì thầm: "Cũng lâu rồi tôi không đến Tây Ninh, khi triển lãm của Ngọc Lan kết thúc, tôi sẽ quay về, nếu cậu muốn muốn thì khoảng thời gian này cứ đi theo tôi, đừng đưa tiền gì cả, trước khi quay về chỉ cần đãi tôi một bữa là được rồi."
"Được rồi, dù sao thì tôi cũng không còn sức làm gì nhiều nữa, có lẽ sau đêm nay tôi phải nằm trên giường mất mấy ngày đó." Lộ Trì Vũ nói thật về tình hình của mình, lịch trình và thời gian nghỉ ngơi hiện tại của anh không ổn định lắm, tình trạng thể chất cũng tệ đi nhiều.
Anh lấy điện thoại di động ra, dĩ nhiên là bật QR WeChat lên, lắc lắc điện thoại rồi nói với Châu Lệ Hành: "Vậy chúng ta thêm WeChat nhé? "
"Được."
Châu Lệ Hành nhanh chóng quét mã gửi lời mời kết bạn, khi nhìn thấy tên Wechat của hắn, suýt chút nữa là Lộ Trì Vũ bật cười thành tiếng.
Tài khoản WeChat của Châu Lệ Hành rất đơn giản, hình đại diện là logo của studio, còn tên hiển thị là Lệ Hành Thangka Art Studio.
"Anh Hành, anh đang dùng WeChat của studio để kết bạn với tôi đấy à?" Lộ Trì Vũ vừa nói vừa trêu chọc hắn.
"Không phải." Châu Lệ Hành nghiêm túc nói: "Tôi chỉ là một tài khoản WeChat mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro