Tình yêu có thể...
Chiết Đoạn Lệ Chi
2024-11-19 02:54:53
Châu Lệ Hành vừa nói xong là Lộ Trì Vũ lập tức nhảy ra khỏi giường, anh
nhìn sang thì thấy chỉ huy Lưu Chấn đang ngủ say sưa trên giường.
Lộ Trì Vũ cẩn thận đi ra hành lang, anh đi đến cửa sổ rồi gọi video cho Châu Lệ Hành.
Châu Lệ Hành nhanh chóng nhận cuộc gọi, hắn đang ngồi ở một quán ăn, hắn ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, trên tay còn có một điếu thuốc sắp tắt.
Lộ Trì Vũ với khả năng quan sát tinh tường của mình, anh lập tức nhận ra đây chính là quán ăn sáng gần đội cứu hỏa của anh.
Lộ Trì Vũ cảm thấy đôi mắt mình hơi ươn ướt, anh nhẹ nhàng hỏi: "Anh Hành, không phải là em đang nằm mơ đó chứ?"
Châu Lệ Hành mỉm cười, hắn nhìn Lộ Trì Vũ, cố tình trêu đùa anh: "Vậy thì nhéo vào mặt mình thử xem."
Lộ Trì Vũ cũng ngoan ngoãn làm theo, anh nghiêm túc nhéo vào mặt mình một cái rồi nhăn nhó: "Đau quá, có vẻ là thật rồi."
Châu Lệ Hành nhìn Lộ Trì Vũ dễ thương đến mức không thể nhịn được cười, hắn nghiêm túc hỏi: "Chắc là giờ này em chưa được rời khỏi đội đâu phải không?"
Lộ Trì Vũ buồn bã gật đầu: "Phải đợi đến sáng mới có thể xin nghỉ phép được."
"Vậy thì ra ngoài cổng một chút nhé." Châu Lệ Hành ngắt video rồi gửi một tin nhắn cho anh: "Có món quà năm mới muốn tặng cho em."
Lộ Trì Vũ cảm thấy trái tim mình như những bông hoa đột ngột nở rộ nơi cằn cõi vậy. Anh khẽ khàng trở về phòng, khoác áo khoác lên, sau đó chỉnh sửa lại kiểu tóc một chút.
Người ta thường nói nếu gần gũi quá sẽ dễ trở nên ngượng ngùng, đối với người mình thích cũng vậy, nếu lâu rồi không gặp mặt, sẽ dễ sinh ra cảm giác xấu hổ e thẹn.
Tại cổng đội cứu hỏa, các đồng chí đang làm nhiệm vụ thấy Lộ Trì Vũ ra ngoài vào giờ này thì thấy có hơi lạ, họ chào anh rồi hỏi: "Đội trưởng Lộ, sao anh lại dậy sớm vậy?"
Lộ Trì Vũ gật đầu cười nói: "Hôm nay là năm mới, có bạn đến tặng quà năm mới cho anh, anh đi ra nhận quà."
Lính giác cổng biết Lộ Trì Vũ ra nhận đồ nên đặc biệt mở cái cổng nhỏ bên cạnh cho anh. Lộ Trì Vũ không ra ngoài mà đứng ngay cổng, anh nhìn về phía đối diện thì thấy Châu Lệ Hành đang tiến lại gần.
Mùa đông ở Kinh Châu rất lạnh, tối qua còn có tuyết rơi, nhưng Châu Lệ Hành chỉ mặc một cái áo dày màu đen, trông có vẻ hơi mỏng manh.
Lộ Trì Vũ càng nhìn càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, nếu hôm nay anh được nghỉ phép, việc đầu tiên anh làm là dẫn Châu Lệ Hành đến trung tâm thương mại mua cho hắn một cái áo khoác dày hơn.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Châu Lệ Hành băng qua đường rồi đứng trước mặt Lộ Trì Vũ.
Cả hai nhìn nhau trong vài giây, Châu Lệ Hành lên tiếng trước: "Đây là lần đầu tiên thấy em mặc đồng phục, đẹp trai lắm."
Lộ Trì Vũ bị hắn khen cho xấu hổ, anh cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Thích không? Lần sau về nhà em sẽ mặc cho anh xem."
Không ngờ Châu Lệ Hành còn thẳng thắn gật đầu: "Thích."
Lộ Trì Vũ nghiêng đầu, anh ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Quà của em đâu?"
Châu Lệ Hành không nói gì, trong ánh nắng ban mai, hắn lấy một đóa hoa hồng từ phía sau ra đưa cho anh.
Những bông hồng rất tươi, cánh hoa còn đọng lại những giọt nước.
Lộ Trì Vũ bị bó hoa lớn này làm cho bối rối, đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa từ người mình thích, anh lúng túng hỏi: "Anh Hành, anh... đây là có ý gì vậy?"
Châu Lệ Hành đưa bó hoa cho anh, hắn nghiêm túc nói: "Trì Vũ, mấy năm nay anh chỉ sống có một mình, không giỏi chuyện yêu đương cho lắm, nhưng anh nghĩ, một mối quan hệ chính thức thì nên bắt đầu bằng một bó hoa."
Lộ Trì Vũ đứng ở cổng đội cứu hỏa, anh ôm bó hoa lớn trong tay, anh nhìn Châu Lệ Hành rồi hỏi lại một lần nữa: "Anh Hành, anh không được đùa giỡn em đâu đó, em là người rất nghiêm túc, những gì anh nói em đều coi là thật hết."
Châu Lệ Hành bất lực bật cười, hắn nhẹ nhàng thở dài, sau đó tiến lại gần ôm lấy eo Lộ Trì Vũ rồi dịu dàng hôn nhẹ lên môi anh.
Hắn nói: "Đội trưởng Lộ, yêu anh đi, anh thật sự rất nhớ em."
Lộ Trì Vũ cảm thấy tim đập vô cùng mạnh, những cảm xúc phức tạp quấn quýt trong lòng anh, anh còn nhiều điều anh muốn hỏi Châu Lệ Hành nhưng không thể thốt ra bất cứ chữ nào.
Anh lấy chìa khóa nhà trong túi áo khoác mình ra đưa cho Châu Lệ Hành, sau đó vỗ vỗ eo hắn nói: "Ngoan ngoãn về nhà chờ em nhé."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Lộ Trì Vũ chưa bao giờ cảm thấy thời gian chờ đợi lãnh đạo đi làm lại dài như vậy. Khi đồng hồ chỉ tám giờ, anh lập tức chạy đến văn phòng của Từ Vân Ba, trực tiếp xin nghỉ phép.
Từ Vân Ba chỉ vừa mới đến văn phòng, nước trong ấm ông đang nấu còn chưa sôi, thấy Lộ Trì Vũ xuất hiện xin nghỉ, ông lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải ở nhà có chuyện gì không?"
"Không, không có ạ." Lộ Trì Vũ vội vàng phủ nhận, anh xoa đầu ngượng ngùng nói: "Chỉ là... bạn trai cháu đến thăm cháu."
"Cháu quay lại với cái người làm cảnh sát kia rồi à?" Từ Vân Ba đã từng gặp Trương Tần, vì vậy khi nghe Lộ Trì Vũ nhắc đến bạn trai mình, ông lập tức nghĩ ngay đến người đó.
"Không phải ạ." Lộ Trì Vũ vội vã lắc đầu: "Chú chưa gặp anh ấy, bọn cháu quen nhau khi đi du lịch. Sau này cháu nhất định sẽ dẫn anh ấy đến gặp chú."
Từ Vân Ba suy nghĩ một lúc rồi nhấp một ngụm trà. Một lúc sau, ông vỗ vai Lộ Trì Vũ rồi nói: "Trì Vũ, cháu cũng không còn nhỏ nữa, chú chỉ hy vọng người mà cháu chọn có thể làm cháu hạnh phúc."
Lộ Trì Vũ không nói gì, anh nghiêm túc gật đầu: "Chú cứ yên tâm, anh ấy là người rất tốt, mỗi ngày ở bên anh ấy, cháu cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng hạnh phúc."
Từ Vân Ba nở một nụ cười, ông đưa tờ nghỉ phép cho Lộ Trì Vũ sau đó nói: "Đi đi, chú cho cháu nghỉ ba ngày. Cũng đừng chỉ quan tâm bạn trai không, nhớ về nhà thăm ba mẹ nhé."
Lộ Trì Vũ nhận lấy tờ nghỉ phép, anh vẫy vẫy tay: "Chú cứ yên tâm ạ."
Trên đường về nhà, Lộ Trì Vũ nhìn đóa hoa ở ghế lái phụ, anh cảm thấy sốt ruột không thôi. Khi không gặp được nhau, anh rất nhớ hắn, nhưng giờ khi biết hắn đang chờ ở nhà, bây giờ trong anh chỉ còn lại sự bồi hồi mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Lộ Trì Vũ thấy con đường chỉ vỏn vẹn 6 km này dài vô cùng.
Cuối cùng cũng về tới nhà, Lộ Trì Vũ bấm chuông cửa, anh nghe thấy tiếng dép sột soạt phát ra từ trong nhà. Mở cửa ra, căn nhà đã lâu không về giờ đây sáng sủa hẳn, sàn nhà sạch sẽ không một hạt bụi.
Châu Lệ Hành mặc áo thun trắng và quần thể thao tối màu, tóc hắn được cắt ngắn, tay cầm một miếng giẻ lau vừa được giặt sạch, trông như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp về nhà làm việc nhà vậy.
Lộ Trì Vũ cảm thấy như thể anh và Châu Lệ Hành đã sống một cuộc sống bình dị như vậy từ lâu rồi, căn nhà trống rỗng này không còn u ám nữa, mà tràn ngập hơi ấm của sự hạnh phúc.
Ngay khi nhìn thấy Châu Lệ Hành, bức tường được anh dày công gầy dựng đã sụp đỗ. Lộ Trì Vũ đóng sầm cửa lại, sau đó xoay lại đẩy Châu Lệ Hành vào tường rồi hôn hắn.
Nghe thấy nhịp tim của Châu Lệ Hành, Lộ Trì Vũ mới tin rằng Châu Lệ Hành thật sự đã ở bên cạnh anh.
Thật ra trong khoảng thời gian không gặp mặt, có nhiều lúc Lộ Trì Vũ đã nghĩ đến việc lùi bước. Anh rất sợ tình cảm chân thành của mình trở thành gông cùm trói buộc Châu Lệ Hành, càng sợ rằng mình không thể mang lại một kết quả hoàn hảo cho mối tình này.
Nhưng ngay tại lúc này, Lộ Trì Vũ mới nhận ra rằng, tình yêu của Châu Lệ Hành không hề kém cạnh anh chút nào, hơn nữa, Châu Lệ Hành còn là người lựa chọn hy sinh vì mối tình của bọn họ.
Lộ Trì Vũ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, anh thầm nghĩ, hóa ra tình yêu có thể khiến cả vị thần trên trời cao phải hạ mình xuống nhân gian. Thôi thì cứ để như vậy đi, đâu ai biết tương lai sẽ ra sao, sống cho hiện tại mới là tốt nhất.
Ít nhất trong giây phút này, anh rất muốn hôn Châu Lệ Hành, muốn cùng hắn sống những giây phút tiếp theo.
......
Lúc Lộ Trì Vũ thức giấc thì trời cũng đã gần tối. Lộ Trì Vũ mở mắt ra, anh thấy Châu Lệ Hành đang tựa vào mép giường xem điện thoại.
Anh giơ tay ôm lấy eo của Châu Lệ Hành. Thấy anh đã tỉnh, Châu Lệ Hành đặt điện thoại xuống rồi ôm lấy anh: "Dậy rồi à? Em có đói không?"
Lộ Trì Vũ lắc đầu, anh ôm chặt lấy Châu Lệ Hành nói: "Em không đói, chỉ hơi mệt thôi."
Châu Lệ Hành vuốt tóc anh, hắn hôn lên trán: "Nếu đói thì bảo anh, lúc đến đây anh đã mua một ít đồ ăn để trong tủ lạnh, lát nữa anh sẽ nấu cho em ăn."
"Anh định ở lại Kinh Châu bao lâu?" Lộ Trì Vũ nghĩ đến việc không biết khi nào thì những tháng ngày hạnh phúc này sẽ kết thúc, anh bỗng cảm thấy buồn bã, giọng điệu còn có hơi tủi thân.
"Anh sẽ không đi nữa." Châu Lệ Hành nhẹ nhàng trả lời.
Lộ Trì Vũ bị câu trả lời của hắn làm cho ngạc nhiên, anh ngồi bật dậy hỏi: "Thật không? Anh đừng gạc em!"
"Gạc gì mà gạc chứ?" Châu Lệ Hành lại ôm anh vào lòng, hắn thì thầm: "Dạo này anh bận cũng là vì chuyện này, anh đã mua một cửa hàng ở Kinh Châu, chuẩn bị mở triển lãm cũng như dạy vẽ Thangka ở đây. Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, anh sẽ đưa một số học trò đến đây."
"Trì Vũ, em nói đúng, anh cần phải cho đám trẻ rời khỏi Đồng Nhân, cho bọn nó bước vào thế giới rộng lớn này. Đám trẻ xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn."
Lộ Trì Vũ không nói gì, anh chỉ ngẩng đầu nhìn Châu Lệ Hành, không biết từ khi nào mà Châu Lệ Hành đã dịu dàng đến như vậy rồi.
Lộ Trì Vũ gật đầu, anh nhẹ nhàng nói: "Anh nhất định sẽ làm rất tốt."
Châu Lệ Hành nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Lộ Trì Vũ, chui đầu vào cổ anh thì thầm: "Trì Vũ, em luôn nói rằng anh là người đã thay đổi em, nhưng thật ra chính em đã cứu lấy cuộc đời anh. Nếu không có em, cả đời này anh sẽ không rời khỏi Đồng Nhân, có thể anh chỉ sống một mình với những bức Thangka. Chính vì gặp được em mà anh mới biết rằng thế giới này còn rất nhiều điều đáng quý. Chính em đã cứu lấy anh."
Lộ Trì Vũ vuốt tóc anh, ánh hoàng hôn cuối ngày xuyên qua cửa sổ, phủ lên bọn họ một lớp lụa vàng. Lộ Trì Vũ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên má Châu Lệ Hành.
Anh nói: "Tuyệt thật đấy, hóa ra tình yêu thật sự có thể cứu rỗi một cuộc đời."
(Hoàn chính văn)
Lời tác giả:
Chính văn đến đây là kết thúc rồi, sẽ có một phần ngoại truyện nhỏ về việc Lộ Trì Vũ đưa Châu Lệ Hành về nhà gặp ba mẹ.
Cảm ơn tất cả các bạn độc giả đã yêu thích câu chuyện này. Truyện được đăng từ năm ngoái, nhưng vì công việc của tôi mà quá trình đăng tải bị ngắt quãng nhiều lần. Nếu bạn đã theo dõi đến đây, hy vọng cuộc gặp gỡ của Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành đã mang lại cho bạn một chút an ủi.
Như Lộ Trì Vũ đã nói ở cuối câu chuyện, tình yêu thật sự có thể cứu rỗi một cuộc đời.
Lộ Trì Vũ cẩn thận đi ra hành lang, anh đi đến cửa sổ rồi gọi video cho Châu Lệ Hành.
Châu Lệ Hành nhanh chóng nhận cuộc gọi, hắn đang ngồi ở một quán ăn, hắn ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, trên tay còn có một điếu thuốc sắp tắt.
Lộ Trì Vũ với khả năng quan sát tinh tường của mình, anh lập tức nhận ra đây chính là quán ăn sáng gần đội cứu hỏa của anh.
Lộ Trì Vũ cảm thấy đôi mắt mình hơi ươn ướt, anh nhẹ nhàng hỏi: "Anh Hành, không phải là em đang nằm mơ đó chứ?"
Châu Lệ Hành mỉm cười, hắn nhìn Lộ Trì Vũ, cố tình trêu đùa anh: "Vậy thì nhéo vào mặt mình thử xem."
Lộ Trì Vũ cũng ngoan ngoãn làm theo, anh nghiêm túc nhéo vào mặt mình một cái rồi nhăn nhó: "Đau quá, có vẻ là thật rồi."
Châu Lệ Hành nhìn Lộ Trì Vũ dễ thương đến mức không thể nhịn được cười, hắn nghiêm túc hỏi: "Chắc là giờ này em chưa được rời khỏi đội đâu phải không?"
Lộ Trì Vũ buồn bã gật đầu: "Phải đợi đến sáng mới có thể xin nghỉ phép được."
"Vậy thì ra ngoài cổng một chút nhé." Châu Lệ Hành ngắt video rồi gửi một tin nhắn cho anh: "Có món quà năm mới muốn tặng cho em."
Lộ Trì Vũ cảm thấy trái tim mình như những bông hoa đột ngột nở rộ nơi cằn cõi vậy. Anh khẽ khàng trở về phòng, khoác áo khoác lên, sau đó chỉnh sửa lại kiểu tóc một chút.
Người ta thường nói nếu gần gũi quá sẽ dễ trở nên ngượng ngùng, đối với người mình thích cũng vậy, nếu lâu rồi không gặp mặt, sẽ dễ sinh ra cảm giác xấu hổ e thẹn.
Tại cổng đội cứu hỏa, các đồng chí đang làm nhiệm vụ thấy Lộ Trì Vũ ra ngoài vào giờ này thì thấy có hơi lạ, họ chào anh rồi hỏi: "Đội trưởng Lộ, sao anh lại dậy sớm vậy?"
Lộ Trì Vũ gật đầu cười nói: "Hôm nay là năm mới, có bạn đến tặng quà năm mới cho anh, anh đi ra nhận quà."
Lính giác cổng biết Lộ Trì Vũ ra nhận đồ nên đặc biệt mở cái cổng nhỏ bên cạnh cho anh. Lộ Trì Vũ không ra ngoài mà đứng ngay cổng, anh nhìn về phía đối diện thì thấy Châu Lệ Hành đang tiến lại gần.
Mùa đông ở Kinh Châu rất lạnh, tối qua còn có tuyết rơi, nhưng Châu Lệ Hành chỉ mặc một cái áo dày màu đen, trông có vẻ hơi mỏng manh.
Lộ Trì Vũ càng nhìn càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, nếu hôm nay anh được nghỉ phép, việc đầu tiên anh làm là dẫn Châu Lệ Hành đến trung tâm thương mại mua cho hắn một cái áo khoác dày hơn.
Đèn giao thông chuyển sang màu xanh, Châu Lệ Hành băng qua đường rồi đứng trước mặt Lộ Trì Vũ.
Cả hai nhìn nhau trong vài giây, Châu Lệ Hành lên tiếng trước: "Đây là lần đầu tiên thấy em mặc đồng phục, đẹp trai lắm."
Lộ Trì Vũ bị hắn khen cho xấu hổ, anh cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Thích không? Lần sau về nhà em sẽ mặc cho anh xem."
Không ngờ Châu Lệ Hành còn thẳng thắn gật đầu: "Thích."
Lộ Trì Vũ nghiêng đầu, anh ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Quà của em đâu?"
Châu Lệ Hành không nói gì, trong ánh nắng ban mai, hắn lấy một đóa hoa hồng từ phía sau ra đưa cho anh.
Những bông hồng rất tươi, cánh hoa còn đọng lại những giọt nước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Trì Vũ bị bó hoa lớn này làm cho bối rối, đây là lần đầu tiên anh nhận được hoa từ người mình thích, anh lúng túng hỏi: "Anh Hành, anh... đây là có ý gì vậy?"
Châu Lệ Hành đưa bó hoa cho anh, hắn nghiêm túc nói: "Trì Vũ, mấy năm nay anh chỉ sống có một mình, không giỏi chuyện yêu đương cho lắm, nhưng anh nghĩ, một mối quan hệ chính thức thì nên bắt đầu bằng một bó hoa."
Lộ Trì Vũ đứng ở cổng đội cứu hỏa, anh ôm bó hoa lớn trong tay, anh nhìn Châu Lệ Hành rồi hỏi lại một lần nữa: "Anh Hành, anh không được đùa giỡn em đâu đó, em là người rất nghiêm túc, những gì anh nói em đều coi là thật hết."
Châu Lệ Hành bất lực bật cười, hắn nhẹ nhàng thở dài, sau đó tiến lại gần ôm lấy eo Lộ Trì Vũ rồi dịu dàng hôn nhẹ lên môi anh.
Hắn nói: "Đội trưởng Lộ, yêu anh đi, anh thật sự rất nhớ em."
Lộ Trì Vũ cảm thấy tim đập vô cùng mạnh, những cảm xúc phức tạp quấn quýt trong lòng anh, anh còn nhiều điều anh muốn hỏi Châu Lệ Hành nhưng không thể thốt ra bất cứ chữ nào.
Anh lấy chìa khóa nhà trong túi áo khoác mình ra đưa cho Châu Lệ Hành, sau đó vỗ vỗ eo hắn nói: "Ngoan ngoãn về nhà chờ em nhé."
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Lộ Trì Vũ chưa bao giờ cảm thấy thời gian chờ đợi lãnh đạo đi làm lại dài như vậy. Khi đồng hồ chỉ tám giờ, anh lập tức chạy đến văn phòng của Từ Vân Ba, trực tiếp xin nghỉ phép.
Từ Vân Ba chỉ vừa mới đến văn phòng, nước trong ấm ông đang nấu còn chưa sôi, thấy Lộ Trì Vũ xuất hiện xin nghỉ, ông lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy? Có phải ở nhà có chuyện gì không?"
"Không, không có ạ." Lộ Trì Vũ vội vàng phủ nhận, anh xoa đầu ngượng ngùng nói: "Chỉ là... bạn trai cháu đến thăm cháu."
"Cháu quay lại với cái người làm cảnh sát kia rồi à?" Từ Vân Ba đã từng gặp Trương Tần, vì vậy khi nghe Lộ Trì Vũ nhắc đến bạn trai mình, ông lập tức nghĩ ngay đến người đó.
"Không phải ạ." Lộ Trì Vũ vội vã lắc đầu: "Chú chưa gặp anh ấy, bọn cháu quen nhau khi đi du lịch. Sau này cháu nhất định sẽ dẫn anh ấy đến gặp chú."
Từ Vân Ba suy nghĩ một lúc rồi nhấp một ngụm trà. Một lúc sau, ông vỗ vai Lộ Trì Vũ rồi nói: "Trì Vũ, cháu cũng không còn nhỏ nữa, chú chỉ hy vọng người mà cháu chọn có thể làm cháu hạnh phúc."
Lộ Trì Vũ không nói gì, anh nghiêm túc gật đầu: "Chú cứ yên tâm, anh ấy là người rất tốt, mỗi ngày ở bên anh ấy, cháu cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng hạnh phúc."
Từ Vân Ba nở một nụ cười, ông đưa tờ nghỉ phép cho Lộ Trì Vũ sau đó nói: "Đi đi, chú cho cháu nghỉ ba ngày. Cũng đừng chỉ quan tâm bạn trai không, nhớ về nhà thăm ba mẹ nhé."
Lộ Trì Vũ nhận lấy tờ nghỉ phép, anh vẫy vẫy tay: "Chú cứ yên tâm ạ."
Trên đường về nhà, Lộ Trì Vũ nhìn đóa hoa ở ghế lái phụ, anh cảm thấy sốt ruột không thôi. Khi không gặp được nhau, anh rất nhớ hắn, nhưng giờ khi biết hắn đang chờ ở nhà, bây giờ trong anh chỉ còn lại sự bồi hồi mà thôi.
Đây là lần đầu tiên Lộ Trì Vũ thấy con đường chỉ vỏn vẹn 6 km này dài vô cùng.
Cuối cùng cũng về tới nhà, Lộ Trì Vũ bấm chuông cửa, anh nghe thấy tiếng dép sột soạt phát ra từ trong nhà. Mở cửa ra, căn nhà đã lâu không về giờ đây sáng sủa hẳn, sàn nhà sạch sẽ không một hạt bụi.
Châu Lệ Hành mặc áo thun trắng và quần thể thao tối màu, tóc hắn được cắt ngắn, tay cầm một miếng giẻ lau vừa được giặt sạch, trông như một sinh viên vừa mới tốt nghiệp về nhà làm việc nhà vậy.
Lộ Trì Vũ cảm thấy như thể anh và Châu Lệ Hành đã sống một cuộc sống bình dị như vậy từ lâu rồi, căn nhà trống rỗng này không còn u ám nữa, mà tràn ngập hơi ấm của sự hạnh phúc.
Ngay khi nhìn thấy Châu Lệ Hành, bức tường được anh dày công gầy dựng đã sụp đỗ. Lộ Trì Vũ đóng sầm cửa lại, sau đó xoay lại đẩy Châu Lệ Hành vào tường rồi hôn hắn.
Nghe thấy nhịp tim của Châu Lệ Hành, Lộ Trì Vũ mới tin rằng Châu Lệ Hành thật sự đã ở bên cạnh anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra trong khoảng thời gian không gặp mặt, có nhiều lúc Lộ Trì Vũ đã nghĩ đến việc lùi bước. Anh rất sợ tình cảm chân thành của mình trở thành gông cùm trói buộc Châu Lệ Hành, càng sợ rằng mình không thể mang lại một kết quả hoàn hảo cho mối tình này.
Nhưng ngay tại lúc này, Lộ Trì Vũ mới nhận ra rằng, tình yêu của Châu Lệ Hành không hề kém cạnh anh chút nào, hơn nữa, Châu Lệ Hành còn là người lựa chọn hy sinh vì mối tình của bọn họ.
Lộ Trì Vũ cảm thấy mình sắp khóc đến nơi rồi, anh thầm nghĩ, hóa ra tình yêu có thể khiến cả vị thần trên trời cao phải hạ mình xuống nhân gian. Thôi thì cứ để như vậy đi, đâu ai biết tương lai sẽ ra sao, sống cho hiện tại mới là tốt nhất.
Ít nhất trong giây phút này, anh rất muốn hôn Châu Lệ Hành, muốn cùng hắn sống những giây phút tiếp theo.
......
Lúc Lộ Trì Vũ thức giấc thì trời cũng đã gần tối. Lộ Trì Vũ mở mắt ra, anh thấy Châu Lệ Hành đang tựa vào mép giường xem điện thoại.
Anh giơ tay ôm lấy eo của Châu Lệ Hành. Thấy anh đã tỉnh, Châu Lệ Hành đặt điện thoại xuống rồi ôm lấy anh: "Dậy rồi à? Em có đói không?"
Lộ Trì Vũ lắc đầu, anh ôm chặt lấy Châu Lệ Hành nói: "Em không đói, chỉ hơi mệt thôi."
Châu Lệ Hành vuốt tóc anh, hắn hôn lên trán: "Nếu đói thì bảo anh, lúc đến đây anh đã mua một ít đồ ăn để trong tủ lạnh, lát nữa anh sẽ nấu cho em ăn."
"Anh định ở lại Kinh Châu bao lâu?" Lộ Trì Vũ nghĩ đến việc không biết khi nào thì những tháng ngày hạnh phúc này sẽ kết thúc, anh bỗng cảm thấy buồn bã, giọng điệu còn có hơi tủi thân.
"Anh sẽ không đi nữa." Châu Lệ Hành nhẹ nhàng trả lời.
Lộ Trì Vũ bị câu trả lời của hắn làm cho ngạc nhiên, anh ngồi bật dậy hỏi: "Thật không? Anh đừng gạc em!"
"Gạc gì mà gạc chứ?" Châu Lệ Hành lại ôm anh vào lòng, hắn thì thầm: "Dạo này anh bận cũng là vì chuyện này, anh đã mua một cửa hàng ở Kinh Châu, chuẩn bị mở triển lãm cũng như dạy vẽ Thangka ở đây. Nếu mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, anh sẽ đưa một số học trò đến đây."
"Trì Vũ, em nói đúng, anh cần phải cho đám trẻ rời khỏi Đồng Nhân, cho bọn nó bước vào thế giới rộng lớn này. Đám trẻ xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn."
Lộ Trì Vũ không nói gì, anh chỉ ngẩng đầu nhìn Châu Lệ Hành, không biết từ khi nào mà Châu Lệ Hành đã dịu dàng đến như vậy rồi.
Lộ Trì Vũ gật đầu, anh nhẹ nhàng nói: "Anh nhất định sẽ làm rất tốt."
Châu Lệ Hành nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của Lộ Trì Vũ, chui đầu vào cổ anh thì thầm: "Trì Vũ, em luôn nói rằng anh là người đã thay đổi em, nhưng thật ra chính em đã cứu lấy cuộc đời anh. Nếu không có em, cả đời này anh sẽ không rời khỏi Đồng Nhân, có thể anh chỉ sống một mình với những bức Thangka. Chính vì gặp được em mà anh mới biết rằng thế giới này còn rất nhiều điều đáng quý. Chính em đã cứu lấy anh."
Lộ Trì Vũ vuốt tóc anh, ánh hoàng hôn cuối ngày xuyên qua cửa sổ, phủ lên bọn họ một lớp lụa vàng. Lộ Trì Vũ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên má Châu Lệ Hành.
Anh nói: "Tuyệt thật đấy, hóa ra tình yêu thật sự có thể cứu rỗi một cuộc đời."
(Hoàn chính văn)
Lời tác giả:
Chính văn đến đây là kết thúc rồi, sẽ có một phần ngoại truyện nhỏ về việc Lộ Trì Vũ đưa Châu Lệ Hành về nhà gặp ba mẹ.
Cảm ơn tất cả các bạn độc giả đã yêu thích câu chuyện này. Truyện được đăng từ năm ngoái, nhưng vì công việc của tôi mà quá trình đăng tải bị ngắt quãng nhiều lần. Nếu bạn đã theo dõi đến đây, hy vọng cuộc gặp gỡ của Lộ Trì Vũ và Châu Lệ Hành đã mang lại cho bạn một chút an ủi.
Như Lộ Trì Vũ đã nói ở cuối câu chuyện, tình yêu thật sự có thể cứu rỗi một cuộc đời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro