Chương 12
Dòng Sông Nhỏ
2024-07-13 04:42:19
Hoài Nam hơi khựng lại, đưa tay lên giả vơ lau mồ hôi trên mặt, cảm nhận rõ được cơn nóng trên gương mặt và cả cơn nóng ở bên trong người, Hoài Nam lập tức trở nên luống cuống, dù gì cũng đang là một đứa nhóc 13 tuổi, Hoài Nam vẫn chưa biết cách kiềm chế cảm xúc của mình.
Vội vàng mở đại một chai nước rồi rửa mặt một cách điên cuồng, khiến Hoài Phong nhìn mà cũng thấy sợ. Rửa xong, hắn vuốt mái tóc đã thấm nước của mình lên giải thích một cách qua loa với em trai bằng lý do trời nóng rồi quay người bước về phía sân đấu.
Vừa bước vào Hoài Nam đã thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, hai bên đội đang xúm lại thành một tụ, còn có thêm tiếng cãi vả, Hoài Nam nheo mắt nhìn qua khe hỡ thì thấy Thiên An đang ngồi đó, nhăn nhó ôm lấy bàn chân của mình.
“Tránh ra!”
Đám người bị tiếng hét làm cho giật mình, thấy vẻ mặt u ám của Hoài Nam lập tức nhường đường để hắn đi vào. Hoài Nam khụy người xuống, đưa tay gỡ giày của Thiên An ra để xem bàn chân của cậu, thấy nó có dấu hiệu sưng tấy lên thì không khỏi tức giận, đánh mắt qua nhìn thằng Dương một cái, cậu bạn hiểu ý liền đem mọi chuyện kể ra.
“Khi nãy thằng An định qua bên kia để nói chuyện với thằng Hải, nào ngờ đang chạy thì đứa nào chơi xấu đưa chân ra, thằng An bị vấp té xuống rồi thành vậy đó. Vậy mà tụi có nói là chỉ vô tính, không thấy thằng An chạy qua nên không biết. Tao cá chắc là nó thấy mình sắp thắng nên mới chơi bẩn chứ vô tình con khỉ, trước khi thằng An chạy qua nó gọi thằng Hải to quá trời có đứa nào không nghe đâu, còn quay qua nhìn hết cả đám nữa mà.”
Nói xong thằng Dương hừ một tiếng, tỏ ý bất bình thay bạn của mình. Hoài Nam nghe xong thì im lặng, nhưng ở góc độ này Thiên An có thể thấy mặt cậu ta trông không tốt tý nào, liền nhỏ tiếng cứu vớt tình hình.
“Không sao đâu, chắc trật chân thôi ấy mà.”
Hoài Nam nhíu mày nhìn cậu một cái, không nói không rằng liền bế cậu lên trước sự kinh ngạc của đám bạn. Thiên An bị bế thì đột nhiên thấy hơi xấu hổ, vùng vẫy muốn thoát ra.
“Thả tao xuống, còn chưa đá xong mà.”
“Chân vậy thì đá gì nữa mà đá.”
Thiên An giật mình, đây là lần đầu tiên Hoài Nam lớn tiếng với cậu, xem chừng đang rất tức giận. Cậu khó hiểu, người bị thương là cậu, cậu không giận thì thôi sao Hoài Nam lại giận chứ?
Thiên An lúc đó vẫn chưa biết, không phải Hoài Nam giận, mà là đau lòng cho cậu, hắn không muốn thấy cậu chịu bất cứ vết thương nào.
Bản thân bỗng nhiên cảm thấy hơi uất ức, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của Hoài Nam, Thiên An lại không dám ương ngạnh như thường ngày, cậu nói bằng giọng lí nhí của mình.
“Nhưng mà.. sắp thắng rồi, bỏ thì uổng lắm.”
Hoài Nam vẫn là không thắng nổi con người này, thở dài một tiếng đầy não nề rồi bế cậu đi lại cái ghế dài mà Hoài Phong đang ngồi, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống rồi dặn dò.
“Vậy thì ngồi im ở đây nghe chưa! Xong trận tao chở mày về.”
Thiên An ngoan ngoãn gật đầu, Hoài Nam bất lực đưa tay vò rối mái tóc của cậu đến khi bị đánh vào tay mới thôi, lại nhìn qua em trai mình Hoài Nam tiếp tục dặn dò.
“Ngồi đây canh chưng anh An, không để nó chạy tùm lum nghe chưa.”
Thằng nhóc đứng bật dậy làm động tác chào một cách nghiêm trang.
“Tuân lệnh anh hai!”
Hoài Nam thấy thế gật đầu hài lòng rồi mới quay lại sân. Thấy Hoài Nam trở lại tụi bạn khá kinh ngạc.
“Tưởng mày với thằng An về rồi.”
Hoài Nam cười cười “Chưa xong trận mà, làm sao về được.”
Nói rồi hắn nhìn qua bên kia hô lớn “Đá tiếp!”
Bên kia cũng nhún vai chấp nhận tiếp tục trận còn đang dang dở, hai bên bắt đầu ổn định sân. Hoài Nam bước đến bên cạnh thằng Dương, nói bằng giọng chỉ vừa đủ hai người nghe.
“Thằng gạt chân thằng An là thằng nào?”
Thằng Dương vừa nghe liền biết Hoài Nam có ý định báo thù thay Thiên An, nó tất nhiên ủng hộ hết mình, nói chứ nếu không phải khi nãy có đứa cản thì nó đã lao lên đấm vào mặt thằng khốn đó rồi. Thế là nó hất mặt về phía kia, nhiệt tình chỉ đối tượng cho Hoài Nam.
“Đấy, cái thằng đầu vàng thủ môn bên đấy đấy, nhìn cái mặt kênh kênh của nó từ đầu tao đã không ưa rồi.”
Hoài Nam gật đầu một cái rồi chở về vị trí của mình. Vừa bắt đầu Hoài Nam luôn luôn liên tục giành bóng, cậu dẫn bóng vượt qua đám người, tới trước khung thành liền sút một trái đầy uy lực.
‘Bộp’
“Chụp được rồi!”
Đầu vàng đơ người nhìn quả bóng trên tay mình, mở ra lại thấy găng tay vừa mới mua đã có vết xước, hắn rùng mình khi nhớ lại cảm giác vừa rồi, tưởng chừng như cả người hắn sắp bay đi vậy.
Vừa nhìn lên thì thấy Hoài Nam đang nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng đầy khủng bổ ấy khiến chân hắn như muốn nhũn ra... thật đáng sợ!
Trận đấu tiếp tục diễn ra, đám bạn nhìn cảnh vừa rồi cũng hiểu ý, mỗi lần có bóng liền tự giác chuyền qua cho Hoài Nam. Tên kia dường như đã có ám ảnh về lần vừa rồi, mỗi lần Hoài Nam đá bóng tới, hắn bất giác không tự chủ mà run tay, cũng vì thế mà không có trái nào bắt ra hồn. Và dĩ nhiên, kết quả là...đội Hoài Nam toàn thắng.
Thiên An ngồi ở ngoài cũng không nhịn được mà phấn khích hô lên.
“Phải thế chứ, đúng là bạn của mình.”
Vội vàng mở đại một chai nước rồi rửa mặt một cách điên cuồng, khiến Hoài Phong nhìn mà cũng thấy sợ. Rửa xong, hắn vuốt mái tóc đã thấm nước của mình lên giải thích một cách qua loa với em trai bằng lý do trời nóng rồi quay người bước về phía sân đấu.
Vừa bước vào Hoài Nam đã thấy tình hình có vẻ không đúng lắm, hai bên đội đang xúm lại thành một tụ, còn có thêm tiếng cãi vả, Hoài Nam nheo mắt nhìn qua khe hỡ thì thấy Thiên An đang ngồi đó, nhăn nhó ôm lấy bàn chân của mình.
“Tránh ra!”
Đám người bị tiếng hét làm cho giật mình, thấy vẻ mặt u ám của Hoài Nam lập tức nhường đường để hắn đi vào. Hoài Nam khụy người xuống, đưa tay gỡ giày của Thiên An ra để xem bàn chân của cậu, thấy nó có dấu hiệu sưng tấy lên thì không khỏi tức giận, đánh mắt qua nhìn thằng Dương một cái, cậu bạn hiểu ý liền đem mọi chuyện kể ra.
“Khi nãy thằng An định qua bên kia để nói chuyện với thằng Hải, nào ngờ đang chạy thì đứa nào chơi xấu đưa chân ra, thằng An bị vấp té xuống rồi thành vậy đó. Vậy mà tụi có nói là chỉ vô tính, không thấy thằng An chạy qua nên không biết. Tao cá chắc là nó thấy mình sắp thắng nên mới chơi bẩn chứ vô tình con khỉ, trước khi thằng An chạy qua nó gọi thằng Hải to quá trời có đứa nào không nghe đâu, còn quay qua nhìn hết cả đám nữa mà.”
Nói xong thằng Dương hừ một tiếng, tỏ ý bất bình thay bạn của mình. Hoài Nam nghe xong thì im lặng, nhưng ở góc độ này Thiên An có thể thấy mặt cậu ta trông không tốt tý nào, liền nhỏ tiếng cứu vớt tình hình.
“Không sao đâu, chắc trật chân thôi ấy mà.”
Hoài Nam nhíu mày nhìn cậu một cái, không nói không rằng liền bế cậu lên trước sự kinh ngạc của đám bạn. Thiên An bị bế thì đột nhiên thấy hơi xấu hổ, vùng vẫy muốn thoát ra.
“Thả tao xuống, còn chưa đá xong mà.”
“Chân vậy thì đá gì nữa mà đá.”
Thiên An giật mình, đây là lần đầu tiên Hoài Nam lớn tiếng với cậu, xem chừng đang rất tức giận. Cậu khó hiểu, người bị thương là cậu, cậu không giận thì thôi sao Hoài Nam lại giận chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên An lúc đó vẫn chưa biết, không phải Hoài Nam giận, mà là đau lòng cho cậu, hắn không muốn thấy cậu chịu bất cứ vết thương nào.
Bản thân bỗng nhiên cảm thấy hơi uất ức, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của Hoài Nam, Thiên An lại không dám ương ngạnh như thường ngày, cậu nói bằng giọng lí nhí của mình.
“Nhưng mà.. sắp thắng rồi, bỏ thì uổng lắm.”
Hoài Nam vẫn là không thắng nổi con người này, thở dài một tiếng đầy não nề rồi bế cậu đi lại cái ghế dài mà Hoài Phong đang ngồi, nhẹ nhàng đặt cậu ngồi xuống rồi dặn dò.
“Vậy thì ngồi im ở đây nghe chưa! Xong trận tao chở mày về.”
Thiên An ngoan ngoãn gật đầu, Hoài Nam bất lực đưa tay vò rối mái tóc của cậu đến khi bị đánh vào tay mới thôi, lại nhìn qua em trai mình Hoài Nam tiếp tục dặn dò.
“Ngồi đây canh chưng anh An, không để nó chạy tùm lum nghe chưa.”
Thằng nhóc đứng bật dậy làm động tác chào một cách nghiêm trang.
“Tuân lệnh anh hai!”
Hoài Nam thấy thế gật đầu hài lòng rồi mới quay lại sân. Thấy Hoài Nam trở lại tụi bạn khá kinh ngạc.
“Tưởng mày với thằng An về rồi.”
Hoài Nam cười cười “Chưa xong trận mà, làm sao về được.”
Nói rồi hắn nhìn qua bên kia hô lớn “Đá tiếp!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia cũng nhún vai chấp nhận tiếp tục trận còn đang dang dở, hai bên bắt đầu ổn định sân. Hoài Nam bước đến bên cạnh thằng Dương, nói bằng giọng chỉ vừa đủ hai người nghe.
“Thằng gạt chân thằng An là thằng nào?”
Thằng Dương vừa nghe liền biết Hoài Nam có ý định báo thù thay Thiên An, nó tất nhiên ủng hộ hết mình, nói chứ nếu không phải khi nãy có đứa cản thì nó đã lao lên đấm vào mặt thằng khốn đó rồi. Thế là nó hất mặt về phía kia, nhiệt tình chỉ đối tượng cho Hoài Nam.
“Đấy, cái thằng đầu vàng thủ môn bên đấy đấy, nhìn cái mặt kênh kênh của nó từ đầu tao đã không ưa rồi.”
Hoài Nam gật đầu một cái rồi chở về vị trí của mình. Vừa bắt đầu Hoài Nam luôn luôn liên tục giành bóng, cậu dẫn bóng vượt qua đám người, tới trước khung thành liền sút một trái đầy uy lực.
‘Bộp’
“Chụp được rồi!”
Đầu vàng đơ người nhìn quả bóng trên tay mình, mở ra lại thấy găng tay vừa mới mua đã có vết xước, hắn rùng mình khi nhớ lại cảm giác vừa rồi, tưởng chừng như cả người hắn sắp bay đi vậy.
Vừa nhìn lên thì thấy Hoài Nam đang nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng đầy khủng bổ ấy khiến chân hắn như muốn nhũn ra... thật đáng sợ!
Trận đấu tiếp tục diễn ra, đám bạn nhìn cảnh vừa rồi cũng hiểu ý, mỗi lần có bóng liền tự giác chuyền qua cho Hoài Nam. Tên kia dường như đã có ám ảnh về lần vừa rồi, mỗi lần Hoài Nam đá bóng tới, hắn bất giác không tự chủ mà run tay, cũng vì thế mà không có trái nào bắt ra hồn. Và dĩ nhiên, kết quả là...đội Hoài Nam toàn thắng.
Thiên An ngồi ở ngoài cũng không nhịn được mà phấn khích hô lên.
“Phải thế chứ, đúng là bạn của mình.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro