Chương 3
Dòng Sông Nhỏ
2024-07-13 04:42:19
Hơn mười phút đã trôi qua, hiệu trưởng từ trên bàn làm việc lúc này đứng dậy, xoay màn hình máy tính về phía dưới cho mọi người cùng xem đoạn video ông vừa trích xuất được.
Kết quả quả nhiên giống như lời Thiên An nói, trên màn hình là hình ảnh mấy đứa nhóc kia đang hùng hổ bắt nạt Hoài Nam.
Nhìn hành động đe dọa thô lỗ của con trai mình, các vị phụ huynh bên kia mới nãy còn đang hùng hồn tranh cãi bây giờ đỏ mặt tía tai, đầy xấu hổ xen lẫn tức giận trừng lấy mấy đứa con.
Mấy đứa nhóc bị phát hiện liền sợ hãi khóc lóc xin tha, nhưng vẫn là bị ba mình nhéo tai mắng chửi. Gia đình bọn họ ít nhiều cũng có chút mặt mũi trong cái huyện này, bây giờ vì mấy hành động ngu ngốc của mấy đứa con làm cho bẽ mặt, họ hận không thể mang chúng về nhà giáo huấn ngay lập tức.
Thu Thảo lúc này bỏ tách trà trên tay xuống, tiếu ý nhìn đám người đang diễn trò dạy con trước mặt, không mặn không nhạt cất lời.
“Mấy anh chị xem rồi đó, giờ muốn giải quyết thế nào đây?”
Mấy phụ huynh bên kia nghe xong cũng chỉ biết im lặng. Trong đám người lúc này bước lên một người đàn ông, là ba của đứa trẻ to con nhất, nhìn qua cách ăn mặt và điệu bộ cử chỉ xem ra cũng là một người trầm ổn. Người đàn ông biết tiến biết lùi gương mặt hòa hoãn nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
“Đúng là do con của chúng tôi sai trước, nhưng con của hai người cũng đã đáp trả hơi nặng rồi, chúng ta mỗi người lùi một bước không làm lớn chuyện nữa, hai cô thấy vậy có được không?”
Thu Thảo và Ngọc Anh cũng không có ý định sẽ làm lớn chuyện, thấy họ đã đề nghị cũng vui vẻ chấp thuận. Cuộc họp cứ thế kết thúc trong hòa bình, ai trở về nhà nấy.
Bé Thiên An được mẹ dắt ta ra cổng trường gương mặt vẫn còn nhăn nhó chứng tỏ không nguôi giận, môi nhỏ chu lên bắt đầu nói.
“Mẹ phải bắt mấy đứa nó xin lỗi Hoài Nam chứ, mẹ không biết lúc đó bọn nó mắng bạn ấy khó nghe thế nào đâu.”
Cái gì mà đồ ẻo lả, đồ lập dị không có ai chơi cùng. Hừ, Hoài Nam chỉ là ít nói thôi chứ đâu có lập dị, với lại không phải có bé chơi cùng cậu ấy hay sao? Bé là bạn thân của cậu ấy đó.
Thu Thảo bất đắc dĩ nhìn con trai bé bỏng không biết phải nên nói thế nào. Nhưng mà cô phải công nhận con trai mình đúng thật hơi đanh đá giống mình trước kia, ra tay cũng ác thật đấy. Bởi nghe qua lời cô giáo kể, bé Thiên An hình như ném cát chỉ toàn nhắm vào mặt với miệng người ta mà thôi.
Lúc này từ phía sau hai người Ngọc Anh dắt tay Hoài Nam bước đến.
“Cám ơn bé An đã bảo vệ Hoài Nam nhà cô nhé.”
Ngọc Anh đầy yêu thích xoa đầu đứa bé đáng yêu, bé An nhận dịp liền ngẩng cao đầu tự hào, xong bị mẹ trừng cho một cái mới rụt cổ lại.
“Thảo nè, tối gia đình qua nhà tôi ăn cơm nhé, ông ngoại dưới quê gửi đồ ăn lên quá trời.”
Thu Thảo vui vẻ nhận lời sau đó tạm biệt hai người bước ra lấy xe rồi trở về nhà.
Tối đến hai gia đình tụ tập trong sân nhà Ngọc Anh bày một bữa tiệc hải sản nướng, nhà mẹ của Ngọc Anh vốn là dân vùng biển, bữa trước ra khơi bắt được nhiều hải sản liền gửi cho gia đình con gái.
Bé An mắt lấp lánh, miệng chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào cái râu bạch tuộc lớn đang nằm trên vỉ nước, mùi thơm sộc vào mũi khiến bé không kiềm được mà đưa tay ra.
Lập tức bị ai đó đập nhẹ vào.
Minh Vũ cau mày dữ tợn nhìn con trai, bé An lập tức rụt người lại cười hì hì, sau đó chạy ra chỗ Hoài Nam đang phụ mẹ gắp đá bỏ vào ly để lại không gian cho ba mình nướng đồ ăn.
“Cháu phụ, cháu phụ nữa.”
Ngọc Anh cười cười đưa ly có đá cho con trai rồi lấy thêm một ly nữa đưa cho bé An.
“Hai đứa mang ra kia nhé.”
“Vâng ạ.”
Hai đôi chân ngắn tủn lon ton chạy đến chỗ sân được trải bạt, sau khi để hai cái ly lên. Bé An vô tình lia mắt qua tô trái cây bên cạnh, sau đó lén nhìn xung quanh thấy không ai phát hiện liền bứt một quả nho cho vào miệng nhai. Bé tất nhiên không quên phần cho bạn nhỏ đứng đằng sau mình.
“Ăn đi.”
Nhìn trái nho được chìa ra trước mặt, Hoài Nam vui vẻ nhận lấy cho vào miệng. Hai bé thích thú nếm cái vị chua chua ngọt ngọt của nho, như chưa đã thèm liền xấu tính vươn tay trộm tiếp vài quả rồi chia nhau ăn. Đến khi Thu Thảo phát hiện thì hai đứa nhóc đã xử hơn nửa chùm.
Ánh trăng chiếu sáng cả một khoảng sân bằng ánh sáng dịu nhẹ, những cơn gió đêm miên man thổi mơn trớn qua da thịt khiến ai nấy không khỏi rùng mình vì lạnh, vội húp một ngụm bia cho ấm người, lại cắn thêm một miếng bạch tuộc nướng vừa giòn vừa ngọt, hương thơm hòa quyện lan tỏa trong khoang miệng khiến người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Nè bé An bỏ xuống ngay cho mẹ, ai cho con cầm lon bia lên thế?”
Thu Thảo hoảng hồn giật lại lon bia đã được mở từ tay con trai. Rồi lại trừng mắt sang nhìn ông chồng đang gãi đầu cười trừ tỏ vẻ vô tội của mình.
Kết quả quả nhiên giống như lời Thiên An nói, trên màn hình là hình ảnh mấy đứa nhóc kia đang hùng hổ bắt nạt Hoài Nam.
Nhìn hành động đe dọa thô lỗ của con trai mình, các vị phụ huynh bên kia mới nãy còn đang hùng hồn tranh cãi bây giờ đỏ mặt tía tai, đầy xấu hổ xen lẫn tức giận trừng lấy mấy đứa con.
Mấy đứa nhóc bị phát hiện liền sợ hãi khóc lóc xin tha, nhưng vẫn là bị ba mình nhéo tai mắng chửi. Gia đình bọn họ ít nhiều cũng có chút mặt mũi trong cái huyện này, bây giờ vì mấy hành động ngu ngốc của mấy đứa con làm cho bẽ mặt, họ hận không thể mang chúng về nhà giáo huấn ngay lập tức.
Thu Thảo lúc này bỏ tách trà trên tay xuống, tiếu ý nhìn đám người đang diễn trò dạy con trước mặt, không mặn không nhạt cất lời.
“Mấy anh chị xem rồi đó, giờ muốn giải quyết thế nào đây?”
Mấy phụ huynh bên kia nghe xong cũng chỉ biết im lặng. Trong đám người lúc này bước lên một người đàn ông, là ba của đứa trẻ to con nhất, nhìn qua cách ăn mặt và điệu bộ cử chỉ xem ra cũng là một người trầm ổn. Người đàn ông biết tiến biết lùi gương mặt hòa hoãn nhìn hai người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.
“Đúng là do con của chúng tôi sai trước, nhưng con của hai người cũng đã đáp trả hơi nặng rồi, chúng ta mỗi người lùi một bước không làm lớn chuyện nữa, hai cô thấy vậy có được không?”
Thu Thảo và Ngọc Anh cũng không có ý định sẽ làm lớn chuyện, thấy họ đã đề nghị cũng vui vẻ chấp thuận. Cuộc họp cứ thế kết thúc trong hòa bình, ai trở về nhà nấy.
Bé Thiên An được mẹ dắt ta ra cổng trường gương mặt vẫn còn nhăn nhó chứng tỏ không nguôi giận, môi nhỏ chu lên bắt đầu nói.
“Mẹ phải bắt mấy đứa nó xin lỗi Hoài Nam chứ, mẹ không biết lúc đó bọn nó mắng bạn ấy khó nghe thế nào đâu.”
Cái gì mà đồ ẻo lả, đồ lập dị không có ai chơi cùng. Hừ, Hoài Nam chỉ là ít nói thôi chứ đâu có lập dị, với lại không phải có bé chơi cùng cậu ấy hay sao? Bé là bạn thân của cậu ấy đó.
Thu Thảo bất đắc dĩ nhìn con trai bé bỏng không biết phải nên nói thế nào. Nhưng mà cô phải công nhận con trai mình đúng thật hơi đanh đá giống mình trước kia, ra tay cũng ác thật đấy. Bởi nghe qua lời cô giáo kể, bé Thiên An hình như ném cát chỉ toàn nhắm vào mặt với miệng người ta mà thôi.
Lúc này từ phía sau hai người Ngọc Anh dắt tay Hoài Nam bước đến.
“Cám ơn bé An đã bảo vệ Hoài Nam nhà cô nhé.”
Ngọc Anh đầy yêu thích xoa đầu đứa bé đáng yêu, bé An nhận dịp liền ngẩng cao đầu tự hào, xong bị mẹ trừng cho một cái mới rụt cổ lại.
“Thảo nè, tối gia đình qua nhà tôi ăn cơm nhé, ông ngoại dưới quê gửi đồ ăn lên quá trời.”
Thu Thảo vui vẻ nhận lời sau đó tạm biệt hai người bước ra lấy xe rồi trở về nhà.
Tối đến hai gia đình tụ tập trong sân nhà Ngọc Anh bày một bữa tiệc hải sản nướng, nhà mẹ của Ngọc Anh vốn là dân vùng biển, bữa trước ra khơi bắt được nhiều hải sản liền gửi cho gia đình con gái.
Bé An mắt lấp lánh, miệng chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào cái râu bạch tuộc lớn đang nằm trên vỉ nước, mùi thơm sộc vào mũi khiến bé không kiềm được mà đưa tay ra.
Lập tức bị ai đó đập nhẹ vào.
Minh Vũ cau mày dữ tợn nhìn con trai, bé An lập tức rụt người lại cười hì hì, sau đó chạy ra chỗ Hoài Nam đang phụ mẹ gắp đá bỏ vào ly để lại không gian cho ba mình nướng đồ ăn.
“Cháu phụ, cháu phụ nữa.”
Ngọc Anh cười cười đưa ly có đá cho con trai rồi lấy thêm một ly nữa đưa cho bé An.
“Hai đứa mang ra kia nhé.”
“Vâng ạ.”
Hai đôi chân ngắn tủn lon ton chạy đến chỗ sân được trải bạt, sau khi để hai cái ly lên. Bé An vô tình lia mắt qua tô trái cây bên cạnh, sau đó lén nhìn xung quanh thấy không ai phát hiện liền bứt một quả nho cho vào miệng nhai. Bé tất nhiên không quên phần cho bạn nhỏ đứng đằng sau mình.
“Ăn đi.”
Nhìn trái nho được chìa ra trước mặt, Hoài Nam vui vẻ nhận lấy cho vào miệng. Hai bé thích thú nếm cái vị chua chua ngọt ngọt của nho, như chưa đã thèm liền xấu tính vươn tay trộm tiếp vài quả rồi chia nhau ăn. Đến khi Thu Thảo phát hiện thì hai đứa nhóc đã xử hơn nửa chùm.
Ánh trăng chiếu sáng cả một khoảng sân bằng ánh sáng dịu nhẹ, những cơn gió đêm miên man thổi mơn trớn qua da thịt khiến ai nấy không khỏi rùng mình vì lạnh, vội húp một ngụm bia cho ấm người, lại cắn thêm một miếng bạch tuộc nướng vừa giòn vừa ngọt, hương thơm hòa quyện lan tỏa trong khoang miệng khiến người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Nè bé An bỏ xuống ngay cho mẹ, ai cho con cầm lon bia lên thế?”
Thu Thảo hoảng hồn giật lại lon bia đã được mở từ tay con trai. Rồi lại trừng mắt sang nhìn ông chồng đang gãi đầu cười trừ tỏ vẻ vô tội của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro