Chương 6
Dòng Sông Nhỏ
2024-07-13 04:42:19
Thu qua, đông tới, xuân lại về. Chớp mắt đã qua chín cái mùa xuân, hai đứa trẻ mũm mĩm đáng yêu ngày nào đã trở thành những cậu học sinh lớp 8.
“CÁI THẰNG NHÓC KIA, CÓ DẬY NGAY KHÔNG, ĐỊNH ĐỂ TRỄ HỌC NỮA À?”
Tiếng Thu Thảo vang vọng từ dưới nhà, Vũ Minh đang ăn cũng bị giật mình bởi tiếng gọi kinh thiên động địa mà xém phun thức ăn ra khỏi miệng. Mà ngay lúc này, trong một căn phòng ở trên tầng, xung quanh được sơn đơn giản bởi màu xanh nhạt nhẹ nhàng, đồ đạc được xếp gọn gàng ngăn nắp, phía trên chiếc giường êm ái, vẫn có một con sâu lười đang cuộn mình trong chăn, trong tay vẫn ôm chắc chiếc gối ôm yêu thích của mình, hàng lông mi nhắm chặt không màng đến tiếng gọi đầy giận dữ của người phụ nữ bên dưới.
Thấy bên trên vẫn không có tý động tĩnh nào, Thu Thảo hít sâu, lia mắt quanh nhà xác định vị trí cái chổi đang cư ngụ để chuẩn bị vác lên phòng gọi thằng nhóc con lười biếng nhà mình xuống. Bỗng lúc này từ bên ngoài cửa, một thiếu niên cao ráo, gương mặt điển trai bước vào với chiếc cặp xách trên vai, cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi.
“Con chào cô Thảo ạ.”
Xong cậu thiếu niên hướng người vào phòng bếp chào Vũ Minh đang ngồi ăn trong đó, Vũ Minh cũng nhanh chóng đưa tay đáp lại.
Thu Thảo thay đổi nét mặt giận dữ của mình mỉm cười hiền từ nhìn cậu thiếu niên.
“Nam qua đợi An đi học đấy à? Nó còn ngủ trên phòng ấy, con lên gọi nó dậy giúp cô với. Với cái tính ham ngủ đấy, chỉ có con mới gọi được nó thôi.”
Ở câu cuối, Thu Thảo nói đầy bất lực, nhưng đó là sự thật, chỉ có cậu bé này mới trị nổi cái tính ham ngủ của nhóc con nhà cô mà thôi.
Hoài Nam mỉm cười gật đầu đáp vâng một tiếng rồi sải đôi chân dài của mình bước thẳng lên phòng của Thiên An với nhiệm vụ cao cả là gọi cậu dậy. Thu Thảo nhìn theo âm thầm đánh giá, thằng bé con ngày nào còn nhỏ xíu nay đã lớn thật rồi, lại nghĩ đến đứa con trai ngốc của mình, cô không nhịn được mà lắc đầu thở dài, giá mà đứa con này của cô có chút phong thái giống Hoài Nam một thôi thì cô cũng đỡ lo rồi.
“An à, dậy thôi, sắp trễ học rồi đấy.”
Hoài Nam vừa mở cửa bước vào, đập ngay vào mắt cậu là một cái kén lớn trên giường, không mấy ngạc nhiên, Hoài Nam thản nhiên bước đến bên giường, gọi thêm vài lần mà vẫn không thấy người nọ đáp lời, cậu bất lực hơi cúi người xuống, tay nắm lấy một góc chăn sau đó dùng sức giật mạnh một cái.
Trời đất quay cuồng, Thiên An bay lên rồi ngã xuống giường lập tức tỉnh táo, cậu nhóc ngồi bật dậy, giấc ngủ ngon bị phá hoại, cậu cáu gắt nhìn sang thằng bạn thân, hai mắt như muốn phóng ra tia lửa điện.
“Mày muốn chết đúng không thằng kia?”
Hoài Nam nhún vai xem như không thấy, trực tiếp kéo người đứng dậy rồi đẩy vào nhà tắm. Thiên An tức giận chửi đổng một câu rồi cũng ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân.
Tầm bảy phút sau, hai người con trai sáng sủa, đẹp trai rạng ngời cùng bước xuống nhà. Chào hai vị phụ huynh nhà mình một cái, Thiên An bước thẳng ra cửa, lấy chiếc xe đạp thể thao của mình đang chống ở đó dắt ra.
“Không định ăn sáng à?”
Thu Thảo nói vọng theo khi thấy hai người đã dắt xe ra tới gần cổng. Thiên An leo lên xe ngồi, ngoái đầu lại nói.
“Dạ con lên trường ăn sau, thưa ba mẹ con đi học.”
Dứt lời cậu đạp xe chạy vút đi, Hoài Nam chào hai người kia xong cũng đạp xe nhanh chóng đuổi theo.
Trên con đường bê tông màu trắng, trải dài hai bên là ruộng lúa xanh mướt, Thiên An thỏa mãn tận hưởng từng cơn gió mát của buổi sáng sớm đang phả vào mặt. Chợt một làn khói đen ập đến, cậu vội thắng xe lại, ho khan vài tiếng, xong lại nhíu mày nhìn hai tên nhóc bằng tuổi mình đang ngông cuồng chạy xe máy lạng hết bên này qua bên khác, bọn nó còn cười lớn khi vụt qua mặt hai người họ.
Thiên An lại tiếp tục đạp xe, nhìn về phía trước mà hừ mũi.
“Cứ láo đi, cầu cho bị công an bắt.”
Đi thêm một đoạn là đến ngã rẽ, vừa quẹo sang hai người thấy mấy chú công an đứng đó đang ghi ghi chép chép gì đấy, bên cạnh là hai tên nhóc hồi nãy đang khóc lóc cầu xin, chắc đang bị phạt vì tội chạy xe chưa đủ tuổi đây mà.
Thiên An nhìn mà trong lòng hả hê vô cùng, chạy qua không ngại để lại một tràng cười lớn chọc quê, hai tên nhóc kia dù tức lắm nhưng chẳng thể làm được gì, chúng còn đang bận khóc lóc để xin tha kia kìa.
Chạy đến cách cổng trường tầm mười mét thì Thiên An bỗng nhiên thắng xe lại, nấp vào sau cột điện, Hoài Nam phía sau cũng dừng lại theo. Thấy Thiên An cứ lén lén lút lút nhìn mấy đứa sao đỏ đang trực trước cổng, Hoài Nam thở dài biết là chuyện gì. Quả nhiên chưa đầy năm giây Thiên An quay sang nhìn Hoài Nam với ánh mắt cầu cứu.
“Bạn Hoài Nam thân mến, bạn có mấy cái khăn quàng thế? Mình để quên nó ở nhà mất tiêu rồi.”
Cậu còn không quên chớp mắt vài cái để lấy lòng thương cảm, Hoài Nam nhìn bạn mình đầy bất lực, tay quen thuộc vòng ra phía sau cặp mở ngăn ngoài cùng, rút ra một chiếc khăn quàng đỏ thắm rồi đưa cho Thiên An. Được cứu, Thiên An hai mắt mở to sáng ngời đầy biết ơn nhìn Hoài Nam.
“Tao biết ngay mày có mang dư mà, cám ơn mày nhiều nhá, không hổ là bạn chí cốt của tao.”
Vừa nói cậu vừa quàng vội chiếc khăn lên cổ. Hoài Nam mắt vẫn không rời người thiếu niên sáng chói kia một giây nào, ánh mắt cậu tràn ngập ôn nhu, nhưng cũng có phần bất đắc dĩ.
Có lẽ suốt đời hai người cũng chỉ là bạn thân mà thôi.
“CÁI THẰNG NHÓC KIA, CÓ DẬY NGAY KHÔNG, ĐỊNH ĐỂ TRỄ HỌC NỮA À?”
Tiếng Thu Thảo vang vọng từ dưới nhà, Vũ Minh đang ăn cũng bị giật mình bởi tiếng gọi kinh thiên động địa mà xém phun thức ăn ra khỏi miệng. Mà ngay lúc này, trong một căn phòng ở trên tầng, xung quanh được sơn đơn giản bởi màu xanh nhạt nhẹ nhàng, đồ đạc được xếp gọn gàng ngăn nắp, phía trên chiếc giường êm ái, vẫn có một con sâu lười đang cuộn mình trong chăn, trong tay vẫn ôm chắc chiếc gối ôm yêu thích của mình, hàng lông mi nhắm chặt không màng đến tiếng gọi đầy giận dữ của người phụ nữ bên dưới.
Thấy bên trên vẫn không có tý động tĩnh nào, Thu Thảo hít sâu, lia mắt quanh nhà xác định vị trí cái chổi đang cư ngụ để chuẩn bị vác lên phòng gọi thằng nhóc con lười biếng nhà mình xuống. Bỗng lúc này từ bên ngoài cửa, một thiếu niên cao ráo, gương mặt điển trai bước vào với chiếc cặp xách trên vai, cậu cúi đầu lễ phép chào hỏi.
“Con chào cô Thảo ạ.”
Xong cậu thiếu niên hướng người vào phòng bếp chào Vũ Minh đang ngồi ăn trong đó, Vũ Minh cũng nhanh chóng đưa tay đáp lại.
Thu Thảo thay đổi nét mặt giận dữ của mình mỉm cười hiền từ nhìn cậu thiếu niên.
“Nam qua đợi An đi học đấy à? Nó còn ngủ trên phòng ấy, con lên gọi nó dậy giúp cô với. Với cái tính ham ngủ đấy, chỉ có con mới gọi được nó thôi.”
Ở câu cuối, Thu Thảo nói đầy bất lực, nhưng đó là sự thật, chỉ có cậu bé này mới trị nổi cái tính ham ngủ của nhóc con nhà cô mà thôi.
Hoài Nam mỉm cười gật đầu đáp vâng một tiếng rồi sải đôi chân dài của mình bước thẳng lên phòng của Thiên An với nhiệm vụ cao cả là gọi cậu dậy. Thu Thảo nhìn theo âm thầm đánh giá, thằng bé con ngày nào còn nhỏ xíu nay đã lớn thật rồi, lại nghĩ đến đứa con trai ngốc của mình, cô không nhịn được mà lắc đầu thở dài, giá mà đứa con này của cô có chút phong thái giống Hoài Nam một thôi thì cô cũng đỡ lo rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“An à, dậy thôi, sắp trễ học rồi đấy.”
Hoài Nam vừa mở cửa bước vào, đập ngay vào mắt cậu là một cái kén lớn trên giường, không mấy ngạc nhiên, Hoài Nam thản nhiên bước đến bên giường, gọi thêm vài lần mà vẫn không thấy người nọ đáp lời, cậu bất lực hơi cúi người xuống, tay nắm lấy một góc chăn sau đó dùng sức giật mạnh một cái.
Trời đất quay cuồng, Thiên An bay lên rồi ngã xuống giường lập tức tỉnh táo, cậu nhóc ngồi bật dậy, giấc ngủ ngon bị phá hoại, cậu cáu gắt nhìn sang thằng bạn thân, hai mắt như muốn phóng ra tia lửa điện.
“Mày muốn chết đúng không thằng kia?”
Hoài Nam nhún vai xem như không thấy, trực tiếp kéo người đứng dậy rồi đẩy vào nhà tắm. Thiên An tức giận chửi đổng một câu rồi cũng ngoan ngoãn vệ sinh cá nhân.
Tầm bảy phút sau, hai người con trai sáng sủa, đẹp trai rạng ngời cùng bước xuống nhà. Chào hai vị phụ huynh nhà mình một cái, Thiên An bước thẳng ra cửa, lấy chiếc xe đạp thể thao của mình đang chống ở đó dắt ra.
“Không định ăn sáng à?”
Thu Thảo nói vọng theo khi thấy hai người đã dắt xe ra tới gần cổng. Thiên An leo lên xe ngồi, ngoái đầu lại nói.
“Dạ con lên trường ăn sau, thưa ba mẹ con đi học.”
Dứt lời cậu đạp xe chạy vút đi, Hoài Nam chào hai người kia xong cũng đạp xe nhanh chóng đuổi theo.
Trên con đường bê tông màu trắng, trải dài hai bên là ruộng lúa xanh mướt, Thiên An thỏa mãn tận hưởng từng cơn gió mát của buổi sáng sớm đang phả vào mặt. Chợt một làn khói đen ập đến, cậu vội thắng xe lại, ho khan vài tiếng, xong lại nhíu mày nhìn hai tên nhóc bằng tuổi mình đang ngông cuồng chạy xe máy lạng hết bên này qua bên khác, bọn nó còn cười lớn khi vụt qua mặt hai người họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên An lại tiếp tục đạp xe, nhìn về phía trước mà hừ mũi.
“Cứ láo đi, cầu cho bị công an bắt.”
Đi thêm một đoạn là đến ngã rẽ, vừa quẹo sang hai người thấy mấy chú công an đứng đó đang ghi ghi chép chép gì đấy, bên cạnh là hai tên nhóc hồi nãy đang khóc lóc cầu xin, chắc đang bị phạt vì tội chạy xe chưa đủ tuổi đây mà.
Thiên An nhìn mà trong lòng hả hê vô cùng, chạy qua không ngại để lại một tràng cười lớn chọc quê, hai tên nhóc kia dù tức lắm nhưng chẳng thể làm được gì, chúng còn đang bận khóc lóc để xin tha kia kìa.
Chạy đến cách cổng trường tầm mười mét thì Thiên An bỗng nhiên thắng xe lại, nấp vào sau cột điện, Hoài Nam phía sau cũng dừng lại theo. Thấy Thiên An cứ lén lén lút lút nhìn mấy đứa sao đỏ đang trực trước cổng, Hoài Nam thở dài biết là chuyện gì. Quả nhiên chưa đầy năm giây Thiên An quay sang nhìn Hoài Nam với ánh mắt cầu cứu.
“Bạn Hoài Nam thân mến, bạn có mấy cái khăn quàng thế? Mình để quên nó ở nhà mất tiêu rồi.”
Cậu còn không quên chớp mắt vài cái để lấy lòng thương cảm, Hoài Nam nhìn bạn mình đầy bất lực, tay quen thuộc vòng ra phía sau cặp mở ngăn ngoài cùng, rút ra một chiếc khăn quàng đỏ thắm rồi đưa cho Thiên An. Được cứu, Thiên An hai mắt mở to sáng ngời đầy biết ơn nhìn Hoài Nam.
“Tao biết ngay mày có mang dư mà, cám ơn mày nhiều nhá, không hổ là bạn chí cốt của tao.”
Vừa nói cậu vừa quàng vội chiếc khăn lên cổ. Hoài Nam mắt vẫn không rời người thiếu niên sáng chói kia một giây nào, ánh mắt cậu tràn ngập ôn nhu, nhưng cũng có phần bất đắc dĩ.
Có lẽ suốt đời hai người cũng chỉ là bạn thân mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro