Gọi Cô Là Tri Kỷ Hay Gọi Là Pháp Y
Một mấu chốt
Tiêu Tiêu
2024-07-04 10:42:30
Những thông tin có được từ phòng thẩm án khiến cả Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã đều choáng váng, đáng lý ra vụ án không nên đi theo hướng này. Ngoài quỹ thời gian đang ngày một cạn kiệt, họ dường như không có manh mối nào để tiếp tục theo đuổi vụ án này.
Rốt cuộc phải kết tội Hà Mỹ An là hung thủ chính, lý giải cái chết của Lý Giãn Kỳ là một án mưu sát hay sao? Tạ Kỳ Ngôn thực sự rất bối rối.
"Ngôn Ngôn, uống một chút đi." Phương Tư Nhã cùng Tạ Kỳ Ngôn trò chuyện bên ngoài phòng thẩm án.
"Cảm ơn." Tạ Kỳ Ngôn mệt mỏi nhận lấy lon cà phê từ tay của Phương Tư Nhã.
"Bây giờ cậu muốn thế nào?"
Trước câu hỏi của Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn thở dài nhưng trong lòng vẫn kiên trì theo đuổi một sự cố chấp với trực giác của mình, thứ trực giác được củng cố mạnh mẽ khi Tạ Kỳ Ngôn nhìn thấy ánh mắt đổ vỡ của Mỹ An khi nhắc về mối quan hệ của Lý Giãn Kỳ và Từ Thiếu Linh.
"Nếu tôi vẫn muốn tiếp tục chứng minh Mỹ An vô tội, cậu theo tôi không?"
"Khi tuyên thệ tôi đã từng nói sẽ tuyệt đối tin tưởng, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của cấp trên."
"Vậy cùng tôi đến hiện trường đi."
Trong lúc Phương Tư Nhã chạy đến bãi xe, Tạ Kỳ Ngôn tranh thủ với lấy cuốn nhật ký của Lý Giãn Kỳ để có thể đọc trên đường, cô hy vọng từ đây có thể vẽ thêm những nét hoàn chỉnh cho bức tranh. Đúng lúc này lại đụng phải Hàn Hân Đình đi ra từ phòng khám nghiệm.
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Sao hả?" Tạ Kỳ Ngôn toan rời đi.
"Có nhớ những gì đã nói với tôi ở Lam Châu sau khi cậu chĩa súng vào tôi không?"
Câu nói hàm chứa sự gửi gắm này không chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở, Tạ Kỳ Ngôn nhìn ra ánh mắt lo lắng mà Hàn Hân Đình dành về phía mình.
Hàn Hân Đình nhớ rõ ngày đó ở Lam Châu, Tạ Kỳ Ngôn nói sẽ dùng thân phận đội trưởng đội trọng án Ưu Đàm để thực hiện quyền truy vấn lại vụ án cách đây 15 năm, cũng nói sẽ cùng cô thêm 5 năm, 10 năm nữa để lật lại oan tình cho Dao Dao. Nhưng hơn hết, Hàn Hân Đình nhớ rất rõ khí khái chính nghĩa phủ khoác trên người Tạ Kỳ Ngôn khi đứng trước mỗi vụ án. Cô tin Ưu Đàm cần một cảnh sát như Tạ Kỳ Ngôn, cũng tin mình không muốn xa Tạ Kỳ Ngôn.
"Cái miệng của cậu đúng là rất cứng đó!"
"Chờ tin tôi!"
Tạ Kỳ Ngôn cong nhẹ khóe môi, nháy mắt về phía Hàn Hân Đình rồi nhanh chóng hội ngộ Phương Tư Nhã ở bãi giữ xe.
Nhân lúc Tạ Kỳ Ngôn rời đi, Hàn Hân Đình lập tức lấy điện thoại, vuốt đến số liên lạc được lưu chỉ duy một dấu "+" rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi.
[Theo Tạ Kỳ Ngôn, ra sức giúp đỡ!]
19:14:23 ngày điều tra thứ 2, tầng thượng của Gia Nghê, nơi xảy ra vụ án.
Phương Tư Nhã cùng Tạ Kỳ Ngôn kiểm tra từng ngóc ngách xung quanh sân thượng. Mọi thứ vẫn hệt như lần trước tìm kiếm, hiện trường được bảo quản rất tốt và sẽ nhanh chóng trao trả lại cho nhà trường sau khi vụ án kết thúc.
"Cậu nghĩ chúng ta bỏ sót gì ở đây à?"
"Một mấu chốt!"
"Mấu chốt sao?"
"Hiện trường rất hoàn hảo. Vì Mỹ An sắp xếp để đón sinh nhật của Từ Thiếu Linh nên cô bé đã dọn dẹp rất nhiều thứ, sân thượng vừa đúng lúc có lịch vệ sinh trước đó nên cửa tầng thượng rất dễ để người khác ra vào. Dù trên tầng thượng có những vật dụng xây dựng còn sót lại nhưng không có khả năng sát thương. Gờ ban công cao gần ngang đầu gối nếu muốn té ngã cần phải có một lực đẩy tác động đủ lớn. Lúc xảy ra vụ án, camera chỉ quay được cảnh Mỹ An và Lý Giãn Kỳ nói chuyện, Mỹ An đúng là có đẩy Lý Giãn Kỳ nhưng đến tận 5 phút sau, Lý Giãn Kỳ mới rơi xuống. Chúng ta bị mất một đoạn mà camera bị khuất không thể nhìn thấy được."
"5 phút đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khả năng quan sát và phân tích của Tạ Kỳ Ngôn thực sự làm Phương Tư Nhã ấn tượng. Dù đã quen biết và thán phục năng lực của Tạ Kỳ Ngôn khi còn hợp tác ở đội đặc nhiệm nhưng lần nào cũng như lần nấy, Phương Tư Nhã chưa bao giờ hết bất ngờ về những kết luận mang tính thời điểm của Tạ Kỳ Ngôn.
Trong khi mọi người đều bị cuốn theo hành động Mỹ An đẩy Lý Giãn Kỳ vào điểm mù của camera, cũng bám chặt lấy định kiến về mối quan hệ giữa hai người, lại ấn tượng khoảnh khắc Lý Giãn Kỳ ngã xuống, chỉ có Tạ Kỳ Ngôn còn lưu ý đến thời gian.
"Phải! Chúng ta đã vì camera quay được Mỹ An xô Lý Giãn Kỳ nhưng đúng là từ thời điểm đó đến thời điểm Lý Giãn Kỳ bị ngã xuống cách nhau tận 5 phút."
"Rốt cuộc, mấu chốt nằm ở đâu chứ?"
Tạ Kỳ Ngôn thở dài, cau mày, bước đến một bước trầm tư nhìn xung quanh tầng thượng Gia Nghê giữa bóng tối và ánh đèn điện của thành phố đan xen.
Trước mắt Tạ Kỳ Ngôn chẳng khác gì một khoảng đen mờ mịt và rối mắt
"Tư Nhã! Cái đó là gì?"
Tạ Kỳ Ngôn bất giác phát hiện một tia sáng màu xanh xuất hiện một vệt trên nền tường che khuất camera.
Phương Tư Nhã từng làm việc trong đội đặc nhiệm, kinh qua cả đội phòng chống ma tuý và còn là cá nhân xuất sắc khi công tác ở Thành Đô, tất cả những thứ ấy rèn cho Phương Tư Nhã năng lực quan sát và cả mong muốn thể hiện sự vượt trội của bản thân.
Nếu Tạ Kỳ Ngôn là người giỏi tâm lý chiến, Phương Tư Nhã lại có những nền tảng khoa học vững vàng khi từng cọ sát với các tình huống thực chiến trong quá trình điều tra, thậm chí như Tạ Kỳ Ngôn nói trong một lần hành động rằng: Nói về logic và hiện tượng xảy ra, tôi chỉ tin một mình đội phó Phương.
Bằng chứng là chỉ một cái cau mày, Phương Tư Nhã đã có thể kết luận.
"Phản xạ ánh sáng!"
"Có thể giải mã không?" Tạ Kỳ Ngôn tuyệt đối tin tưởng.
"Hiểu rồi!"
Phương Tư Nhã lập tức lôi điện thoại từ trong túi của mình, đăng nhập vào ứng dụng bản đồ và chuyển về chế độ 3D. Sau đó, Tư Nhã thành thạo sử dụng công cụ đo lường trên điện thoại của mình, cơ bản không quá chính xác nhưng với kinh nghiệm chắc chắn cũng có thể áng chừng tia tới và tính toán góc tới.
"Góc độ rơi vào khoảng 35 đến 40 độ, nếu tôi tính không sai, nằm chếch về góc này có không ít nhà có độ cao để tạo ra một đường sáng thẳng như thế. Có lẽ ở đó có một tấm gương đâu đó quanh khu vực cách chỗ này trong phạm vi không quá 400m, thứ này thu hút ánh sáng đèn điện từ bảng quảng cáo được mở lúc 7 giờ tối, sau đó tạo ra phản xạ."
"Không quá 400m sao? Loại kính nào có thể tạo ra ánh sáng xa như vậy?"
"Loại kính có thể tạo ra khúc xạ tốt như vậy, thường là kính thiên văn!"
"Là kính thiên văn sao? Nghĩa là sẽ được đặt ở căn hộ dân cư?" Tạ Kỳ Ngôn hoài nghi.
"Tính toán theo góc độ và khoảng cách ánh sáng, lúc bảng quảng cáo xoay tới, ánh sáng lập tức tạo ra phản xạ, nghĩa là có thể bán kính thu hẹp còn 200 đến 300m. Như vậy, chúng ta có thể vẽ bán kính một chút."
Phương Tư Nhã tập trung mở bản đồ, dùng tay làm compa để vẽ ra một đường tròn trên mặt bản đồ 3D.
"Xung quanh khu vực này có tổng cộng 10 tòa nhà có độ cao từ 6 tầng trở lên, loại hết 2 nơi là văn phòng, không đủ điều kiện để đặt kính thiên văn."
Phương Tư Nhã cau mày, đôi tay phóng to bản đồ và đôi mắt căng lên để đảm không có bất kỳ chi tết nào lọt qua mắt của mình.
"Không sao. Chúng ta có thể xem xung quanh." Tạ Kỳ Ngôn vỗ vai Phương Tư Nhã.
Cả hai nhanh chóng phân công để rà soát nơi có độ cao tương ứng, sở hữu kính thiên văn và thuộc khu vực dân cư.
Vì không biết chính xác vị trí nên cuộc rà soát đã mất hơn 3 tiếng vẫn không có kết quả. Nơi có kính thiên văn lại không phù hợp với góc tới của ánh sáng phản xạ, cũng không trùng khớp thời gian lúc ánh sáng đi qua.
Đã gần 12 giờ khuya, lúc họ chỉ còn một khu nhà nữa để tìm kiếm, nhưng họ không thể đêm khuya chạy đến làm phiền hết nhà này đến nhà khác, bản thân cũng đã thấm mệt, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của người thanh niên.
Có vẻ đi đường vào đêm tối mà anh ấy che kín rất cẩn thận, Tạ Kỳ Ngôn chỉ loáng thoáng nhớ giọng anh ấy rất trầm, tông không cao không thấp, rất hay ngắt quãng.
"Chà, lúc nãy gặp được anh hàng xóm căn hộ B20 ở tầng 6 có cái kính thiên văn xịn phết, cả khu này có mình anh ấy có. Tao cũng muốn mua một cái ghê."
Manh mối rất vừa vặn thắp lên tia hy vọng trong lòng Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã. Không cần biết thanh niên đó là ai nhưng đến rất đúng lúc. Cả hai quay sang nhìn nhau, cùng lúc nở một nụ cười.
Nhờ tính toán góc độ của Phương Tư Nhã, cả hai đều tin căn hộ B20 tầng 6 chính xác là điều họ cần. Phương Tư Nhã mạnh dạn gõ cửa.
"Chúng tôi là cảnh sát của đội trọng án Ưu Đàm, có thể làm phiền anh một lát không?"
"Sếp! Tôi..." Người đàn ông có vẻ ngoài 30 bối rối khi nhìn vào thẻ cảnh sát đưa trước mặt mình.
Đã khuya thế này, cảnh sát tìm tới, chắc không phải là chuyện tốt.
"Đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn hỏi có phải ban công nhà anh có đặt một chiếc kính thiên văn không?" Tạ Kỳ Ngôn thấy khuôn mặt người đàn ông căng thẳng, lập tức trấn an.
"Dạ...Đúng rồi!" Người đàn ông vội vàng gật đầu.
"Chúng tôi có thể vào xem không?"
"Được chứ!" Thoáng chút bối rối nhưng anh hiểu rõ tình cảnh này thì nên hợp tác với cảnh sát thì tốt hơn.
Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã được mời vào nhà. Theo chỉ dẫn của anh thanh niên, cả hai nhanh chóng di chuyển đến khu vực ban công đặt kính thiên văn, hướng ống kính theo tính toán của Phương Tư Nhã rất phù hợp với góc tạo ra khi có phản xạ ánh sáng.
"Đêm của 3 ngày trước, ngày 20, hôm trăng sáng, anh có sử dụng kính thiên văn không? Anh có thấy gì không?" Phương Tư Nhã chậm chạp hỏi.
"Hôm đó à! Tôi đi về quê!"
"Hả?" Phương Tư Nhã lẫn Tạ Kỳ Ngôn đều cảm nhận rõ hy vọng trong lòng mình lung lay.
Cảm nhận bầu không khí im lặng giữa hai vị cảnh sát, người thanh niên cũng đột ngột nhớ ra điều gì đó khi đã vận động hết tâm sức của mình.
"Nhưng mà tôi có cài lại camera timelapse để quay lại."
"Camera sao? Có thể cho chúng tôi xem không?"
"Được chứ để tôi mở cho các sếp xem, tôi cũng chưa xem."
Người đàn ông nhanh chóng lấy chiếc camera được gắn trên kính thiên văn dùng để quay lại toàn bộ sự thay đổi của tinh tú. Trong trí nhớ của Tạ Kỳ Ngôn, chiếc thẻ nhớ rất nhỏ nhưng lại đủ lớn để chứa toàn bộ sự thật xảy ra tại sân thượng của Gia Nghê hôm đó, khớp với 5 phút mấu chốt mà từ đầu đến giờ cảnh sát không thể điều tra.
Lý Giãn Kỳ và Mỹ An thực sự có dằn co. Khi Lý Giãn Kỳ có sức giành lấy thứ gì đó trên tay của Mỹ An, sau đó thất thế mà bị đẩy ra. Khoảng cách rất vừa vặn để không gây nguy hiểm. Đột ngột, Lý Giãn Kỳ có động thái rất lạ lẫm khi liên tục một bước rồi lại một bước đi lùi về sau đến khi chân chạm vào thành ban công vẫn không có ý định dừng lại.
Lý Giãn Kỳ tự động ngã xuống.
Do hình ảnh quay xa khá mờ, Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn không biết điều gì đã xảy ra khiến Lý Giãn Kỳ lại có hành động như thế, chỉ biết hình ảnh đủ chứng minh Mỹ An vô tội. Phương Tư Nhã quay sang, vỗ vai Tạ Kỳ Ngôn, trong trái tim đồng thời cũng buông thỏng xuống một gánh nặng.
Vụ án Lý Giãn Kỳ, 0:39 phút ngày điều tra thứ 4. Trễ thời hạn giao kèo 39 phút nhưng Tạ Kỳ Ngôn cuối cùng đã chứng minh được trực giác của mình.
Rốt cuộc phải kết tội Hà Mỹ An là hung thủ chính, lý giải cái chết của Lý Giãn Kỳ là một án mưu sát hay sao? Tạ Kỳ Ngôn thực sự rất bối rối.
"Ngôn Ngôn, uống một chút đi." Phương Tư Nhã cùng Tạ Kỳ Ngôn trò chuyện bên ngoài phòng thẩm án.
"Cảm ơn." Tạ Kỳ Ngôn mệt mỏi nhận lấy lon cà phê từ tay của Phương Tư Nhã.
"Bây giờ cậu muốn thế nào?"
Trước câu hỏi của Phương Tư Nhã, Tạ Kỳ Ngôn thở dài nhưng trong lòng vẫn kiên trì theo đuổi một sự cố chấp với trực giác của mình, thứ trực giác được củng cố mạnh mẽ khi Tạ Kỳ Ngôn nhìn thấy ánh mắt đổ vỡ của Mỹ An khi nhắc về mối quan hệ của Lý Giãn Kỳ và Từ Thiếu Linh.
"Nếu tôi vẫn muốn tiếp tục chứng minh Mỹ An vô tội, cậu theo tôi không?"
"Khi tuyên thệ tôi đã từng nói sẽ tuyệt đối tin tưởng, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của cấp trên."
"Vậy cùng tôi đến hiện trường đi."
Trong lúc Phương Tư Nhã chạy đến bãi xe, Tạ Kỳ Ngôn tranh thủ với lấy cuốn nhật ký của Lý Giãn Kỳ để có thể đọc trên đường, cô hy vọng từ đây có thể vẽ thêm những nét hoàn chỉnh cho bức tranh. Đúng lúc này lại đụng phải Hàn Hân Đình đi ra từ phòng khám nghiệm.
"Tạ Kỳ Ngôn!"
"Sao hả?" Tạ Kỳ Ngôn toan rời đi.
"Có nhớ những gì đã nói với tôi ở Lam Châu sau khi cậu chĩa súng vào tôi không?"
Câu nói hàm chứa sự gửi gắm này không chỉ đơn giản là một lời nhắc nhở, Tạ Kỳ Ngôn nhìn ra ánh mắt lo lắng mà Hàn Hân Đình dành về phía mình.
Hàn Hân Đình nhớ rõ ngày đó ở Lam Châu, Tạ Kỳ Ngôn nói sẽ dùng thân phận đội trưởng đội trọng án Ưu Đàm để thực hiện quyền truy vấn lại vụ án cách đây 15 năm, cũng nói sẽ cùng cô thêm 5 năm, 10 năm nữa để lật lại oan tình cho Dao Dao. Nhưng hơn hết, Hàn Hân Đình nhớ rất rõ khí khái chính nghĩa phủ khoác trên người Tạ Kỳ Ngôn khi đứng trước mỗi vụ án. Cô tin Ưu Đàm cần một cảnh sát như Tạ Kỳ Ngôn, cũng tin mình không muốn xa Tạ Kỳ Ngôn.
"Cái miệng của cậu đúng là rất cứng đó!"
"Chờ tin tôi!"
Tạ Kỳ Ngôn cong nhẹ khóe môi, nháy mắt về phía Hàn Hân Đình rồi nhanh chóng hội ngộ Phương Tư Nhã ở bãi giữ xe.
Nhân lúc Tạ Kỳ Ngôn rời đi, Hàn Hân Đình lập tức lấy điện thoại, vuốt đến số liên lạc được lưu chỉ duy một dấu "+" rồi nhanh chóng gửi tin nhắn đi.
[Theo Tạ Kỳ Ngôn, ra sức giúp đỡ!]
19:14:23 ngày điều tra thứ 2, tầng thượng của Gia Nghê, nơi xảy ra vụ án.
Phương Tư Nhã cùng Tạ Kỳ Ngôn kiểm tra từng ngóc ngách xung quanh sân thượng. Mọi thứ vẫn hệt như lần trước tìm kiếm, hiện trường được bảo quản rất tốt và sẽ nhanh chóng trao trả lại cho nhà trường sau khi vụ án kết thúc.
"Cậu nghĩ chúng ta bỏ sót gì ở đây à?"
"Một mấu chốt!"
"Mấu chốt sao?"
"Hiện trường rất hoàn hảo. Vì Mỹ An sắp xếp để đón sinh nhật của Từ Thiếu Linh nên cô bé đã dọn dẹp rất nhiều thứ, sân thượng vừa đúng lúc có lịch vệ sinh trước đó nên cửa tầng thượng rất dễ để người khác ra vào. Dù trên tầng thượng có những vật dụng xây dựng còn sót lại nhưng không có khả năng sát thương. Gờ ban công cao gần ngang đầu gối nếu muốn té ngã cần phải có một lực đẩy tác động đủ lớn. Lúc xảy ra vụ án, camera chỉ quay được cảnh Mỹ An và Lý Giãn Kỳ nói chuyện, Mỹ An đúng là có đẩy Lý Giãn Kỳ nhưng đến tận 5 phút sau, Lý Giãn Kỳ mới rơi xuống. Chúng ta bị mất một đoạn mà camera bị khuất không thể nhìn thấy được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"5 phút đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Khả năng quan sát và phân tích của Tạ Kỳ Ngôn thực sự làm Phương Tư Nhã ấn tượng. Dù đã quen biết và thán phục năng lực của Tạ Kỳ Ngôn khi còn hợp tác ở đội đặc nhiệm nhưng lần nào cũng như lần nấy, Phương Tư Nhã chưa bao giờ hết bất ngờ về những kết luận mang tính thời điểm của Tạ Kỳ Ngôn.
Trong khi mọi người đều bị cuốn theo hành động Mỹ An đẩy Lý Giãn Kỳ vào điểm mù của camera, cũng bám chặt lấy định kiến về mối quan hệ giữa hai người, lại ấn tượng khoảnh khắc Lý Giãn Kỳ ngã xuống, chỉ có Tạ Kỳ Ngôn còn lưu ý đến thời gian.
"Phải! Chúng ta đã vì camera quay được Mỹ An xô Lý Giãn Kỳ nhưng đúng là từ thời điểm đó đến thời điểm Lý Giãn Kỳ bị ngã xuống cách nhau tận 5 phút."
"Rốt cuộc, mấu chốt nằm ở đâu chứ?"
Tạ Kỳ Ngôn thở dài, cau mày, bước đến một bước trầm tư nhìn xung quanh tầng thượng Gia Nghê giữa bóng tối và ánh đèn điện của thành phố đan xen.
Trước mắt Tạ Kỳ Ngôn chẳng khác gì một khoảng đen mờ mịt và rối mắt
"Tư Nhã! Cái đó là gì?"
Tạ Kỳ Ngôn bất giác phát hiện một tia sáng màu xanh xuất hiện một vệt trên nền tường che khuất camera.
Phương Tư Nhã từng làm việc trong đội đặc nhiệm, kinh qua cả đội phòng chống ma tuý và còn là cá nhân xuất sắc khi công tác ở Thành Đô, tất cả những thứ ấy rèn cho Phương Tư Nhã năng lực quan sát và cả mong muốn thể hiện sự vượt trội của bản thân.
Nếu Tạ Kỳ Ngôn là người giỏi tâm lý chiến, Phương Tư Nhã lại có những nền tảng khoa học vững vàng khi từng cọ sát với các tình huống thực chiến trong quá trình điều tra, thậm chí như Tạ Kỳ Ngôn nói trong một lần hành động rằng: Nói về logic và hiện tượng xảy ra, tôi chỉ tin một mình đội phó Phương.
Bằng chứng là chỉ một cái cau mày, Phương Tư Nhã đã có thể kết luận.
"Phản xạ ánh sáng!"
"Có thể giải mã không?" Tạ Kỳ Ngôn tuyệt đối tin tưởng.
"Hiểu rồi!"
Phương Tư Nhã lập tức lôi điện thoại từ trong túi của mình, đăng nhập vào ứng dụng bản đồ và chuyển về chế độ 3D. Sau đó, Tư Nhã thành thạo sử dụng công cụ đo lường trên điện thoại của mình, cơ bản không quá chính xác nhưng với kinh nghiệm chắc chắn cũng có thể áng chừng tia tới và tính toán góc tới.
"Góc độ rơi vào khoảng 35 đến 40 độ, nếu tôi tính không sai, nằm chếch về góc này có không ít nhà có độ cao để tạo ra một đường sáng thẳng như thế. Có lẽ ở đó có một tấm gương đâu đó quanh khu vực cách chỗ này trong phạm vi không quá 400m, thứ này thu hút ánh sáng đèn điện từ bảng quảng cáo được mở lúc 7 giờ tối, sau đó tạo ra phản xạ."
"Không quá 400m sao? Loại kính nào có thể tạo ra ánh sáng xa như vậy?"
"Loại kính có thể tạo ra khúc xạ tốt như vậy, thường là kính thiên văn!"
"Là kính thiên văn sao? Nghĩa là sẽ được đặt ở căn hộ dân cư?" Tạ Kỳ Ngôn hoài nghi.
"Tính toán theo góc độ và khoảng cách ánh sáng, lúc bảng quảng cáo xoay tới, ánh sáng lập tức tạo ra phản xạ, nghĩa là có thể bán kính thu hẹp còn 200 đến 300m. Như vậy, chúng ta có thể vẽ bán kính một chút."
Phương Tư Nhã tập trung mở bản đồ, dùng tay làm compa để vẽ ra một đường tròn trên mặt bản đồ 3D.
"Xung quanh khu vực này có tổng cộng 10 tòa nhà có độ cao từ 6 tầng trở lên, loại hết 2 nơi là văn phòng, không đủ điều kiện để đặt kính thiên văn."
Phương Tư Nhã cau mày, đôi tay phóng to bản đồ và đôi mắt căng lên để đảm không có bất kỳ chi tết nào lọt qua mắt của mình.
"Không sao. Chúng ta có thể xem xung quanh." Tạ Kỳ Ngôn vỗ vai Phương Tư Nhã.
Cả hai nhanh chóng phân công để rà soát nơi có độ cao tương ứng, sở hữu kính thiên văn và thuộc khu vực dân cư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì không biết chính xác vị trí nên cuộc rà soát đã mất hơn 3 tiếng vẫn không có kết quả. Nơi có kính thiên văn lại không phù hợp với góc tới của ánh sáng phản xạ, cũng không trùng khớp thời gian lúc ánh sáng đi qua.
Đã gần 12 giờ khuya, lúc họ chỉ còn một khu nhà nữa để tìm kiếm, nhưng họ không thể đêm khuya chạy đến làm phiền hết nhà này đến nhà khác, bản thân cũng đã thấm mệt, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện điện thoại của người thanh niên.
Có vẻ đi đường vào đêm tối mà anh ấy che kín rất cẩn thận, Tạ Kỳ Ngôn chỉ loáng thoáng nhớ giọng anh ấy rất trầm, tông không cao không thấp, rất hay ngắt quãng.
"Chà, lúc nãy gặp được anh hàng xóm căn hộ B20 ở tầng 6 có cái kính thiên văn xịn phết, cả khu này có mình anh ấy có. Tao cũng muốn mua một cái ghê."
Manh mối rất vừa vặn thắp lên tia hy vọng trong lòng Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã. Không cần biết thanh niên đó là ai nhưng đến rất đúng lúc. Cả hai quay sang nhìn nhau, cùng lúc nở một nụ cười.
Nhờ tính toán góc độ của Phương Tư Nhã, cả hai đều tin căn hộ B20 tầng 6 chính xác là điều họ cần. Phương Tư Nhã mạnh dạn gõ cửa.
"Chúng tôi là cảnh sát của đội trọng án Ưu Đàm, có thể làm phiền anh một lát không?"
"Sếp! Tôi..." Người đàn ông có vẻ ngoài 30 bối rối khi nhìn vào thẻ cảnh sát đưa trước mặt mình.
Đã khuya thế này, cảnh sát tìm tới, chắc không phải là chuyện tốt.
"Đừng sợ, chúng tôi chỉ muốn hỏi có phải ban công nhà anh có đặt một chiếc kính thiên văn không?" Tạ Kỳ Ngôn thấy khuôn mặt người đàn ông căng thẳng, lập tức trấn an.
"Dạ...Đúng rồi!" Người đàn ông vội vàng gật đầu.
"Chúng tôi có thể vào xem không?"
"Được chứ!" Thoáng chút bối rối nhưng anh hiểu rõ tình cảnh này thì nên hợp tác với cảnh sát thì tốt hơn.
Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã được mời vào nhà. Theo chỉ dẫn của anh thanh niên, cả hai nhanh chóng di chuyển đến khu vực ban công đặt kính thiên văn, hướng ống kính theo tính toán của Phương Tư Nhã rất phù hợp với góc tạo ra khi có phản xạ ánh sáng.
"Đêm của 3 ngày trước, ngày 20, hôm trăng sáng, anh có sử dụng kính thiên văn không? Anh có thấy gì không?" Phương Tư Nhã chậm chạp hỏi.
"Hôm đó à! Tôi đi về quê!"
"Hả?" Phương Tư Nhã lẫn Tạ Kỳ Ngôn đều cảm nhận rõ hy vọng trong lòng mình lung lay.
Cảm nhận bầu không khí im lặng giữa hai vị cảnh sát, người thanh niên cũng đột ngột nhớ ra điều gì đó khi đã vận động hết tâm sức của mình.
"Nhưng mà tôi có cài lại camera timelapse để quay lại."
"Camera sao? Có thể cho chúng tôi xem không?"
"Được chứ để tôi mở cho các sếp xem, tôi cũng chưa xem."
Người đàn ông nhanh chóng lấy chiếc camera được gắn trên kính thiên văn dùng để quay lại toàn bộ sự thay đổi của tinh tú. Trong trí nhớ của Tạ Kỳ Ngôn, chiếc thẻ nhớ rất nhỏ nhưng lại đủ lớn để chứa toàn bộ sự thật xảy ra tại sân thượng của Gia Nghê hôm đó, khớp với 5 phút mấu chốt mà từ đầu đến giờ cảnh sát không thể điều tra.
Lý Giãn Kỳ và Mỹ An thực sự có dằn co. Khi Lý Giãn Kỳ có sức giành lấy thứ gì đó trên tay của Mỹ An, sau đó thất thế mà bị đẩy ra. Khoảng cách rất vừa vặn để không gây nguy hiểm. Đột ngột, Lý Giãn Kỳ có động thái rất lạ lẫm khi liên tục một bước rồi lại một bước đi lùi về sau đến khi chân chạm vào thành ban công vẫn không có ý định dừng lại.
Lý Giãn Kỳ tự động ngã xuống.
Do hình ảnh quay xa khá mờ, Phương Tư Nhã và Tạ Kỳ Ngôn hoàn toàn không biết điều gì đã xảy ra khiến Lý Giãn Kỳ lại có hành động như thế, chỉ biết hình ảnh đủ chứng minh Mỹ An vô tội. Phương Tư Nhã quay sang, vỗ vai Tạ Kỳ Ngôn, trong trái tim đồng thời cũng buông thỏng xuống một gánh nặng.
Vụ án Lý Giãn Kỳ, 0:39 phút ngày điều tra thứ 4. Trễ thời hạn giao kèo 39 phút nhưng Tạ Kỳ Ngôn cuối cùng đã chứng minh được trực giác của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro