Chương 40
2024-10-20 00:29:01
Thỉnh thoảng lại đưa ngón tay chỉ trỏ vào bài kiểm tra của cô, làm sai bài thì kéo tóc cô, lại cong ngón tay gõ vào gáy cô, gõ đến mức Sầm Yến Yến ấm ức nhìn cậu ta, miệng còn nói: "Tôi có ngu không, bạn học Tân Nguyên, cậu phải kiên nhẫn và bao dung với đứa ngốc chứ.
Cậu quên lời chủ nhiệm lớp nói rồi à, trên đời không có học sinh ngu, chỉ có giáo viên tệ, cậu tệ như vậy, tôi làm sao tiến bộ được?"
Tân Nguyên đã quen với lời ngon tiếng ngọt không mất tiền mua của cô, biết cô chỉ nói dối để lừa người, nếu cậu ta nghe lời cô nói cô ngu, chắc chắn sẽ bị cô phản bác lại.
Hơn nữa cô không hề ngu, chỉ là lười, làm bài tập lần nào cũng phải kéo dài lê thê.
Vì vậy cậu ta tiếp tục giả vờ lạnh lùng dạy cô làm bài tập.
Chỉ là có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra, trong mắt cậu ta từ đầu đến cuối đều tràn đầy sự dịu dàng.
Khang Lạc Dương vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, nếu là bình thường, cậu ta không những không có cảm xúc gì đặc biệt, hoặc là gia nhập vào hàng ngũ của Sầm Yến Yến, cùng cô cam tâm tình nguyện bị Tân Nguyên coi thường chỉ số thông minh, hoặc là mượn uy của Tân Nguyên cùng nhau chế giễu Sầm Yến Yến cho đến khi bị Sầm Yến Yến phản công.
Nhưng hôm nay... tại sao Tân Nguyên vừa sáng sớm đã muốn chọc tức cậu ta! Không biết là con trai khi vừa thức dậy tâm hồn là yếu đuối nhất sao!
Cậu ta giật tung tấm chắn, khom người chui vào quầy bar một cách linh hoạt, lại buông tay ra với một tiếng "Bịch", tấm chắn gỗ va vào bức tường gạch men, phát ra một tiếng động lớn.
Hai người trong cửa hàng đều giật mình.
Tân Nguyên đứng dậy quay đầu lại nhìn thấy cậu ta, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ vô cùng vui vẻ.
Khang Nhạc Dương đã nhận ra, gắt chặt răng không nói gì -- mười lăm phút trước, cậu từng trong lòng chửi Tân Nguyên như tát nước vào mặt, hỏi thăm hầu hết họ hàng của cậu trừ bà nội.
Còn Sầm Yến Yến thì mắng thẳng: " Cậu bị sao thế? Đẹp trời thế này không ngủ ở nhà cho khỏe, ra ngoài sớm thế làm gì? tôi đang làm bài tập, cậu thế này thì tôi không nghĩ được"
Cậu quên lời chủ nhiệm lớp nói rồi à, trên đời không có học sinh ngu, chỉ có giáo viên tệ, cậu tệ như vậy, tôi làm sao tiến bộ được?"
Tân Nguyên đã quen với lời ngon tiếng ngọt không mất tiền mua của cô, biết cô chỉ nói dối để lừa người, nếu cậu ta nghe lời cô nói cô ngu, chắc chắn sẽ bị cô phản bác lại.
Hơn nữa cô không hề ngu, chỉ là lười, làm bài tập lần nào cũng phải kéo dài lê thê.
Vì vậy cậu ta tiếp tục giả vờ lạnh lùng dạy cô làm bài tập.
Chỉ là có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra, trong mắt cậu ta từ đầu đến cuối đều tràn đầy sự dịu dàng.
Khang Lạc Dương vừa vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, nếu là bình thường, cậu ta không những không có cảm xúc gì đặc biệt, hoặc là gia nhập vào hàng ngũ của Sầm Yến Yến, cùng cô cam tâm tình nguyện bị Tân Nguyên coi thường chỉ số thông minh, hoặc là mượn uy của Tân Nguyên cùng nhau chế giễu Sầm Yến Yến cho đến khi bị Sầm Yến Yến phản công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hôm nay... tại sao Tân Nguyên vừa sáng sớm đã muốn chọc tức cậu ta! Không biết là con trai khi vừa thức dậy tâm hồn là yếu đuối nhất sao!
Cậu ta giật tung tấm chắn, khom người chui vào quầy bar một cách linh hoạt, lại buông tay ra với một tiếng "Bịch", tấm chắn gỗ va vào bức tường gạch men, phát ra một tiếng động lớn.
Hai người trong cửa hàng đều giật mình.
Tân Nguyên đứng dậy quay đầu lại nhìn thấy cậu ta, trong mắt hiện lên một nụ cười nhẹ vô cùng vui vẻ.
Khang Nhạc Dương đã nhận ra, gắt chặt răng không nói gì -- mười lăm phút trước, cậu từng trong lòng chửi Tân Nguyên như tát nước vào mặt, hỏi thăm hầu hết họ hàng của cậu trừ bà nội.
Còn Sầm Yến Yến thì mắng thẳng: " Cậu bị sao thế? Đẹp trời thế này không ngủ ở nhà cho khỏe, ra ngoài sớm thế làm gì? tôi đang làm bài tập, cậu thế này thì tôi không nghĩ được"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro