Chương 49
2024-10-20 00:29:01
Mẹ Sầm cau mày: "Con bao nhiêu tuổi rồi, còn suốt ngày chơi với bọn chúng, con gái con đứa không biết giữ mình chút nào? Tối nay không về à?"
Sầm Yến Yến thậm chí còn chẳng thèm nhìn bà: "Mẹ tự lo cho mình trước đi, rồi hãy quản con."
Mẹ Sầm còn muốn nói gì đó nhưng bị tiếng đóng cửa của cô chặn hết trong cổ họng.
Bà nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, sắp chín giờ rồi.
…
Trong hành lang chỉ có tiếng cô một mình đi lên cầu thang, còn có một chiếc đèn cảm ứng trước cửa nhà Khang Lạc Dương.
Tâm trạng Sầm Yến Yến có chút phức tạp.
Việc cãi lại mẹ Sầm khiến cô nhất thời có chút vui vẻ nhưng sau đó lại rơi vào mê mang, cô cũng không biết mình làm vậy có đúng không.
"Làm vậy" là chỉ việc nửa đêm mặc một chiếc váy ngủ sắp bước vào căn phòng có hai người bạn thanh mai trúc mã, họ còn phải ở cùng nhau cả một đêm.
Về việc sẽ làm gì, Sầm Yến Yến có hơi chậm hiểu nhưng cũng không ngốc. Mặc dù trong lòng cô không có sự phán đoán đúng sai về chuyện này nhưng cũng có một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cùng với nỗi sợ hãi đó là sự căng thẳng, hồi hộp và những cảm xúc tương tự.
Con người mà, trước khi mọi chuyện xảy ra, luôn có một chút tò mò.
Nhưng trước tiên, không nói đến việc cô không đưa ra phán đoán cho bản thân, ngay cả khi cô phán đoán ra rằng đây là một việc không nên làm thì lúc này đây, cũng không còn đường lui nữa rồi.
Cô thà ở lại với Tân Nguyên và Khang Lạc Dương một đêm, còn hơn về nhà đối mặt với mẹ Sầm.
Có thể coi là tâm lý trẻ con bướng bỉnh, cũng có thể là tin rằng tuyệt đối không thể bị Tân Nguyên và Khang Lạc Dương làm tổn thương.
Bàn chân cô dừng lại ở bậc thứ bảy của cầu thang trong vài phút, cuối cùng lại di chuyển, đi lên thêm năm bậc, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đã gần chín giờ rồi, tối nay cô tắm gội mất rất nhiều thời gian, ước chừng Khang đã ngủ rồi.
Sầm Yến Yến tưởng Khang Lạc Dương sẽ mở cửa, không ngờ lại là dì Văn.
Dì Văn còn cầm trên tay một cuộn len - dạo này bà đang đan giày và mũ cho đứa cháu mập.
Sầm Yến Yến thậm chí còn chẳng thèm nhìn bà: "Mẹ tự lo cho mình trước đi, rồi hãy quản con."
Mẹ Sầm còn muốn nói gì đó nhưng bị tiếng đóng cửa của cô chặn hết trong cổ họng.
Bà nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, sắp chín giờ rồi.
…
Trong hành lang chỉ có tiếng cô một mình đi lên cầu thang, còn có một chiếc đèn cảm ứng trước cửa nhà Khang Lạc Dương.
Tâm trạng Sầm Yến Yến có chút phức tạp.
Việc cãi lại mẹ Sầm khiến cô nhất thời có chút vui vẻ nhưng sau đó lại rơi vào mê mang, cô cũng không biết mình làm vậy có đúng không.
"Làm vậy" là chỉ việc nửa đêm mặc một chiếc váy ngủ sắp bước vào căn phòng có hai người bạn thanh mai trúc mã, họ còn phải ở cùng nhau cả một đêm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Về việc sẽ làm gì, Sầm Yến Yến có hơi chậm hiểu nhưng cũng không ngốc. Mặc dù trong lòng cô không có sự phán đoán đúng sai về chuyện này nhưng cũng có một nỗi sợ hãi mơ hồ. Cùng với nỗi sợ hãi đó là sự căng thẳng, hồi hộp và những cảm xúc tương tự.
Con người mà, trước khi mọi chuyện xảy ra, luôn có một chút tò mò.
Nhưng trước tiên, không nói đến việc cô không đưa ra phán đoán cho bản thân, ngay cả khi cô phán đoán ra rằng đây là một việc không nên làm thì lúc này đây, cũng không còn đường lui nữa rồi.
Cô thà ở lại với Tân Nguyên và Khang Lạc Dương một đêm, còn hơn về nhà đối mặt với mẹ Sầm.
Có thể coi là tâm lý trẻ con bướng bỉnh, cũng có thể là tin rằng tuyệt đối không thể bị Tân Nguyên và Khang Lạc Dương làm tổn thương.
Bàn chân cô dừng lại ở bậc thứ bảy của cầu thang trong vài phút, cuối cùng lại di chuyển, đi lên thêm năm bậc, nhẹ nhàng gõ cửa.
Đã gần chín giờ rồi, tối nay cô tắm gội mất rất nhiều thời gian, ước chừng Khang đã ngủ rồi.
Sầm Yến Yến tưởng Khang Lạc Dương sẽ mở cửa, không ngờ lại là dì Văn.
Dì Văn còn cầm trên tay một cuộn len - dạo này bà đang đan giày và mũ cho đứa cháu mập.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro