Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Bí Mật Của Chú...

Bạch Nhật Mộng Dương

2025-04-02 01:46:54

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối với vận động viên, ngày giải nghệ là điều không thể tránh khỏi. Sau đó, hoặc là theo đuổi đam mê bằng cách trở thành huấn luyện viên, hoặc tận dụng các mối quan hệ đã tích lũy để bước sang lĩnh vực khác, tiếp tục xây dựng sự nghiệp và danh tiếng. Tống Úc không muốn trở thành người quản lý thừa kế tập đoàn lớn như anh trai mình, bởi vị trí đó còn có một tên gọi khác: “trâu ngựa hạng sang”. Ngồi vào vị trí đó, không chỉ phải lo lắng về hoạt động kinh doanh của các công ty trong tập đoàn, duy trì mối quan hệ với chính phủ, đàm phán với các cổ đông nhỏ, mà còn phải để mắt đến những con cáo già trong ban lãnh đạo với mức lương chiếm tỷ lệ đáng kể trên báo cáo tài chính. Chưa kể bản thân anh không hề hứng thú với công việc này, hiện tại Yến Đường cũng đang là người quản lý kinh doanh. Khi công việc bận rộn, lịch trình của cô kín mít từ sáng đến tối, thường xuyên phải đi công tác hai nơi. Tống Úc muốn được đi cùng cô, nên công việc của anh cần có tính linh hoạt cao. Sau khi suy tính cẩn thận, Tống Úc quyết định tập trung vào lĩnh vực đầu tư, tự mình nắm quyền kiểm soát để định hướng chiến lược, đồng thời tìm kiếm các nhà quản lý đầu tư chuyên nghiệp đảm nhiệm vận hành. Đầu tư là một lĩnh vực đầy thách thức, trong đó kênh thông tin đóng vai trò then chốt. Người mới bước vào chỉ có tiền là chưa đủ, quan trọng hơn là phải có người dẫn dắt đúng hướng. Ngay từ khi còn niên thiếu, anh và anh trai đã được rèn luYến Đường duy đầu tư. Bố mẹ cung cấp cho hai anh em một khoản tiền nhất định để thử nghiệm, qua đó trau dồi khả năng phán đoán và sự nhạy bén trong kinh doanh. Nhờ nền tảng đó, Tống Úc không phải tay mơ trong lĩnh vực này. Đúng lúc Tống Úc định bàn về ý tưởng này với bố thì Tống Dụ Xuyên đã gọi điện tới trước. “Thời gian một năm như đã thỏa thuận sắp hết rồi.” 
Tống Dụ Xuyên nói. 
“Mẹ và bố đã xem trận đấu của con ở Singapore, rất xuất sắc. Giờ mọi thứ đang thuận lợi, nên từ nay gia đình sẽ không chu cấp sinh hoạt phí nữa.” “Bố, lúc đó bố cho con một năm chẳng phải để xem con đạt được thành tích gì sao?” “Đúng vậy. Nếu không có thành tích thì về nhà đi làm lãnh lương, có thành tích thì coi như con cũng đã có công việc ổn định rồi.” Ông bật cười. “Chúc mừng con trai, con đã trưởng thành như anh trai con, đã tự lập khỏi gia đình rồi.” Tự lập là điều tốt, nhưng tự chi trả cho cả đội ngũ hỗ trợ không hề rẻ chút nào. Tống Úc cầm điện thoại, nhanh chóng tính toán trong đầu. Anh bình tĩnh nói: “Bố, con còn khoảng 2-3 năm nữa mới giải nghệ. Sau đó, con dự định mở công ty đầu tư và sẽ tặng cổ phần cho bố mẹ. Đổi lại, bố mẹ tiếp tục hỗ trợ con thuê đội ngũ trong thời gian này. Con đảm bảo bố mẹ chỉ có lãi, không lỗ.” Đầu dây bên kia, Tống Dụ Xuyên im lặng vài giây rồi cười khẽ: “Con đúng là không chịu thiệt chút nào. Vậy đây là đầu tư hay cho vay đây? Có cần ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần không? Kho bạc riêng của con cạn rồi à?” “Làm gì có, con chỉ đang luân chuyển vốn thôi mà. Con còn chưa cưới vợ, bố phải để con dành chút ‘tiền cưới vợ’ chứ?” Ông lại cười: “Tiếng Trung khá đấy, đã biết nói ‘tiền cưới vợ’ rồi.” Nghe cậu con trai nói chuyện khéo léo, cuối cùng Tống Dụ Xuyên cũng gật đầu đồng ý. Ông còn bảo Tống Úc đừng áp lực quá, nếu không để dành đủ tiền cưới vợ thì bố mẹ có thể hỗ trợ một ít. Cùng lắm bị trêu chọc vài năm, dù sao hồi xưa ông cũng tự lo liệu khi cưới vợ mà. Tống Úc cúp máy, bước vào phòng sách thông báo tin vui sắp thành lập công ty với Yến Đường. Cô đang đọc sách trong phòng, nghe thoáng tiếng anh nói chuyện điện thoại, tò mò hỏi: “Anh còn nói gì với bố nữa? Em nghe thấy hình như ông đang cười đấy.” “Bí mật.” Anh rút chiếc gối tựa sau lưng cô, kéo cô nằm gối đầu lên đùi mình. Yến Đường ngước mắt nhìn anh, ngạc nhiên: “Giờ anh còn có bí mật sao?” “Chỉ là bí mật tạm thời thôi.” Tống Úc cúi mắt, mỉm cười đáp. “Vậy anh còn bí mật nào khác mà em chưa biết không?” Tống Úc thật sự suy nghĩ nghiêm túc một lúc rồi lắc đầu. Anh bắt đầu kể vanh vách tất cả những tài sản trong tên mình mà cô chưa từng hỏi đến, như đổ hạt đậu ra khỏi túi vậy. “Chẳng có gì phải giấu diếm cả. Điều quan trọng nhất khi hai người ở bên nhau là sự chân thành, bố mẹ anh cũng luôn như vậy.” Anh nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc dài của Yến Đường, nghịch ngợm bện những sợi tóc thành một lọn, rồi lại thả ra, để những sợi tóc đen mượt lướt qua kẽ tay mình. “Anh tin tưởng vào nhân phẩm của em, em cũng luôn là hậu phương vững chắc của anh. Anh có thể yên tâm giao phó mọi thứ cho em.” Yến Đường khẽ giật mình, khi ngước lên liền chìm vào ánh mắt sâu thẳm của Tống Úc, rồi bị vòng tay anh ôm chặt lấy. Cô ngửi thấy một tín hiệu khác thường. * Mùa đông ở Moscow dài đằng đẵng, tháng Ba tuyết rơi, tháng Tư u ám, tháng Năm, tháng Sáu dần hửng nắng, tháng Bảy, tháng Tám là mùa hè lãng mạn, rồi nhanh chóng chuyển sang thu, bốn mùa luân chuyển. Hai người bước vào cuộc sống ổn định. Tống Úc vẫn dồn hết tâm sức vào tập luyện, trong một năm liên tiếp giành chiến thắng ba trận đấu xếp hạng và trở lại top 5. Sau đó, anh điều chỉnh lại cơ cấu đội ngũ huấn luyện và tái hợp tác với Đường Tề. Cùng với việc công ty của Yến Đường dần đi vào quỹ đạo, các cuộc họp kinh doanh thường xuyên diễn ra ở Bắc Kinh, vì vậy hai người chuyển đến sống tại đó vào đầu xuân năm sau. Giờ là năm 2022, đúng dịp Bắc Kinh đăng cai Thế vận hội mùa đông, Yến Đường mua hai chú gấu trúc bông Bing Dwen Dwen đặt ở cửa ra vào. Đợi khi Tống Úc từ New York thi đấu trở về, vừa mở cửa đã thấy hai chú gấu béo ú đứng chào đón. Trận đấu ở New York lần này là trận tranh suất thách đấu vô địch và đối thủ được chỉ định chính là Viktor – kẻ đang chực chờ cơ hội đoạt đai vàng. Yến Đường không thể đến New York để xem trực tiếp. Cô đang bận rộn với các cuộc đàm phán gọi vốn vòng A cho công ty. Các điều khoản chính từ luật sư và nhà đầu tư, ý kiến nội bộ pháp lý cùng với các báo cáo dự án chiếm trọn thời gian của cô. “Anh đã hạ gục hắn bằng knockout.” Phía sau màn hình là một khách sạn rộng rãi, ngoài cửa sổ là khung cảnh New York lấp lánh như được dát vàng. Tống Úc rời bữa tiệc sau trận đấu sớm để gọi video cho cô, vừa tắm xong và chỉ quấn khăn quanh eo. Cơ bắp săn chắc trên thân hình anh còn in hằn những vết thương nhẹ từ trận đấu. Trên khuôn mặt anh cũng thêm hai vết xước – một ở khóe mắt phải, một bên mép môi. Vết thương không sâu nhưng lại tạo nên nét quyến rũ lạ trên gương mặt điển trai. “Đầu gối trái của anh ổn chứ?” Yến Đường vẫn không giấu nổi lo lắng. New York và Bắc Kinh chênh nhau đúng 12 tiếng. Bây giờ là 9 giờ sáng ở Bắc Kinh, cô không có cuộc họp nào, định xem qua bản thảo thỏa thuận cổ đông mà luật sư gửi lúc 5 giờ sáng. Nhưng nhìn thấy Tống Úc như vậy, cô chẳng tha thiết làm việc nữa. “Không sao, anh không để hắn đạt được mục đích đâu.” 
Tống Úc nhớ lại cảnh tượng trận đấu, khẽ cười khẩy. 
“Những cú đấm của hắn chỉ lướt qua mặt anh thôi. Em có thể xem lại video ngay bây giờ để thấy anh ‘đáp lễ’ hắn như thế nào.” Yến Đường ngồi xuống bàn làm việc, đặt điện thoại lên giá đỡ. Trên màn hình, Tống Úc đang ngồi trên giường, mỉm cười nhìn cô mở máy tính tìm video phát lại trận đấu. Video khá dài, bắt đầu từ lúc vào sân. Yến Đường lướt xem phần bình luận bên dưới trước, nhận thấy hầu hết khán giả đều có phản ứng dữ dội. Kể từ khi trở lại, mỗi trận đấu của Tống Úc đều là những màn đối kháng kỹ thuật, đúng mực và làm chủ tình thế. 
Có lẽ vì những trận trước anh thể hiện phong thái quý tộc nên màn trình diễn tàn bạo lần này lại khiến khán giả bàng hoàng. Trên võ đài, chiêu thức của Viktor cũng giống như tính cách hắn – xảo quyệt và hiểm độc. Hắn còn có những biểu cảm khiêu khích khiến khán giả đôi lần reo hò trong hiệp đầu. Yến Đường xem mà tức giận, chau mày nhíu trán. Thấy vẻ mặt cô, Tống Úc ở đầu dây bên kia lại càng không giấu nổi nụ cười. Khi cô càng lúc càng nhíu mày, thanh tiến trình bước vào hiệp thứ ba, tình thế đột ngột thay đổi. Trên màn hình, sau khi khuôn mặt bị rách hai vết, Tống Úc bất ngờ tung cú đấm thẳng vào nửa mặt trái của Viktor. Khi camera quay về phía sau Viktor, Yến Đường nhìn thấy rõ nắm đấm của Tống Úc đấm vào mặt đối thủ. Lực đạo mạnh mẽ xuyên qua da thịt và xương cốt, khiến cả gáy và da đầu Viktor rung lên, tạo thành những gợn sóng rõ rệt. Ngay sau đó, Viktor đổ gục xuống sàn đấu. Cả khán đài gào thét, Yến Đường cũng giật mình đứng bật dậy. Cú phản công quá bất ngờ khiến tim cô đập thình thịch. Phản xạ cực nhanh, lực đạo cực mạnh nhưng vô cùng tinh tế. Cô cầm điện thoại giơ lên, đôi mắt lấp lánh nhìn Tống Úc qua màn hình, hai gò má ửng hồng vì phấn khích: 
“Anh đỉnh quá!” “Vốn dĩ trận tranh suất chỉ có ba hiệp, nhưng được nâng lên năm hiệp nhờ hắn. Chúng ta còn được chia doanh thu từ lượt xem trả phí nữa. Viktor vừa ‘quyên góp’ cho chúng ta một khoản kha khá đấy.” 
Tống Úc cười nhìn cô. 
“Tất cả đều là của em đấy, bé cưng.” Yến Đường sửng sốt, do dự hỏi: 
“Anh sẽ không… ghi số tài khoản ngân hàng của em để nhận tiền thưởng đấy chứ?” “Bí mật.” “Lại là bí mật.” “Là bí mật mà em sẽ biết vào một ngày nào đó.” Hai người im lặng nhìn nhau qua màn hình. Vài giây sau, Tống Úc mới lên tiếng: “Giá như em có thể ở bên anh lúc này.” Yến Đường bừng tỉnh, nhận ra sự tiếc nuối trong giọng anh, thì thầm: “Anh sắp về rồi mà, chúng ta có thể cùng nhau ăn mừng.” “Chắc chắn khi về anh sẽ ăn mừng thật lớn, nhưng ngay lúc này anh lại nhớ em vô cùng.” Ánh mắt anh đăm đăm nhìn cô, ánh đèn mờ ảo biến khuôn mặt đầy thương tích của anh thành một bức tranh mờ nhòe. 
“Xét cho cùng, sau mỗi trận đấu, chúng ta đều có lễ kỷ niệm truyền thống mà.” Đúng vậy, lễ kỷ niệm truyền thống – kiểu không mặc quần áo. Yến Đường đoán anh lại đang nghĩ chuyện xấu, quả nhiên, Tống Úc bắt đầu ra lệnh: “Em vào phòng ngủ đi, kéo rèm lại.” Sau đó cô thấy anh lấy từ vali ra một chiếc váy ngủ của mình. “Đó là chiếc váy em thích nhất đấy!” Yến Đường không tin nổi, “Anh lấy nó từ khi nào vậy?” Tên trộm đầu dây bên kia chẳng chút áy náy, thậm chí còn ngang ngược:
“Đó cũng là chiếc váy anh thích nhất mỗi khi em mặc đấy. Có nó ở đây mấy ngày nay anh mới ngủ được. Hư thì mua cái mới.” 
“Với lại anh sẽ không làm hư đâu, súng của anh đâu phải súng thật, có b ắn ra đạn đâu.” Màn hình điện thoại dịch lên, lấp đầy bởi khuôn mặt điển trai lấm vết thương của anh, sau đó lùi ra một chút, lộ ra bờ vai và xương quai xanh cơ bắp cuồn cuộn. Yến Đường có thể thấy tay anh đang cử động qua màn hình nhỏ. “Anh nhớ em thật đấy.” Tống Úc nhấn mạnh lần nữa, “Trận sau em có đến không?” “Em sẽ cố hết sức.” Năm nay là một năm bận rộn, cô không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn 100%. Nhưng nói là “cố hết sức” thì tức là chỉ cần có chút cơ hội nào cũng sẽ đến ngay. Yến Đường tin Tống Úc hiểu được lòng thành của mình. Thế nhưng lần này, anh lại kiên quyết một cách lạ thường: “Trận đó rất quan trọng với anh. Nếu thắng, anh sẽ giành được đai vô địch. Anh muốn em ở bên.” Anh vặn sáng đèn bàn lên để Yến Đường thấy rõ vẻ mặt nghiêm túc của mình. Ánh sáng trắng xóa chiếu rọi đầu giường, in lên khuôn mặt anh. Cũng khiến cô thấy rõ đôi gò má anh ửng hồng vì được vải váy ngủ mềm mại vuốt v3. Yến Đường như bị thôi miên. “Dù ở công ty sẽ thuận tiện hơn cho việc trao đổi, nhưng cô nghĩ giờ mình đã là chủ doanh nghiệp rồi. Tệ nhất thì cũng chỉ cần để nhân viên họp từ xa và tăng tần suất báo cáo bằng văn bản.” Khổ sở lập công ty chẳng phải để được tự ý như thế này sao? Nếu cần, còn có Phùng Tranh quản lý ở Bắc Kinh… Suy đi tính lại, Yến Đường gật đầu. Tống Úc lập tức rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh. Nụ cười của anh khiến người ta không thể không yêu, ánh nhìn ngọt như mật. Yến Đường thấy lòng mềm lại, cảm thấy quyết định này rất đáng giá. Nhưng chưa đầy ba giây sau, người bên kia lại mở miệng: “Em có thể tuột dây váy xuống cho anh xem không?” Tống Úc thở gấp hơn, hàng mi dài khẽ rung vì h@m muốn trào dâng. “Là phần thưởng cho chiến thắng của anh mà.” Yến Đường nhìn anh chằm chằm vài giây, bình thản nói: “Về xem cũng được mà. Anh xong việc rồi gọi video sau nhé, nhớ giặt sạch váy của em đấy!” Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy. Chuyện này không thể chiều anh mãi được. Lần trước đòi nghe tiếng, lần này lại đòi cởi áo. Thêm vài lần nữa chắc chắn anh muốn lên trời. Nhưng Yến Đường đã bỏ qua một điều. Dù Tống Úc luôn tôn trọng sở thích của cô trong chuyện này nhưng mỗi khi bị từ chối thì anh vẫn rất buồn. Vì vậy khi trở về nhà ở Bắc Kinh, anh dùng tư thế truyền thống và kín đáo nhất, mặt đối mặt chiêm ngưỡng vẻ đẹp không thể che giấu của cô. Chị họ nói “xa cách tăng thêm tình cảm” quả không sai. Yến Đường chưa biết cảm giác kết hôn là gì nhưng khi Tống Úc xách vali về nhà mang theo quà tặng và nam châm tủ lạnh mới cho cô, cô đang ngồi trong phòng sách nghe tiếng động ngoài cửa, gần như không suy nghĩ mà chạy ùa ra, nhảy bổ vào người anh. Ngay cả lúc này, khi anh nắm lấy mắt cá chân cô một cách tinh quái, biến cô thành con thuyền nhỏ chao đảo giữa biển lớn, cô chỉ muốn chìm sâu hơn nữa vào đại dương ấy. “Kirill…” Yến Đường gọi tên người đàn ông trên người mình bằng giọng nói ướt át. Anh nghe thấy, như nhận được mệnh lệnh mà cúi xuống hôn cô, vuốt v3 gò má, cổ cô. Bàn tay anh di chuyển xuống dưới, cảm nhận nhịp tim và thân nhiệt, tận hưởng vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô, rồi mang lại cho cô những kh0ái cảm thầm kín. Ngoài h@m muốn bản năng, Yến Đường còn nhận được tình yêu thuần khiết nhất từ hành động thân mật này. “Em đang phân tâm đấy.” Tống Úc cắn nhẹ lên da thịt cô. Hơi đau một chút, rồi ngay sau đó lại bị những nụ hôn mềm mại của anh làm cho ngứa ngáy. Yến Đường rên lên khẽ, khiến Tống Úc thích thú muốn nghe thêm. “Lúc nãy em đang nghĩ gì vậy?” – Anh hỏi. Yến Đường vòng tay ôm lấy cổ anh, ngước mắt lên nhìn. Đôi mắt đen láy như phủ một lớp sương ẩm, in đầy bóng hình anh. “Em đang nghĩ… em yêu anh nhiều lắm.” Vừa nói, cô vừa lòng bàn tay xoa nhẹ lên cổ họng anh. “Anh cũng yêu em.” Tống Úc nhìn sâu vào mắt cô, nắm lấy bàn tay cô và dẫn xuống phía dưới. Trái tim anh đập mạnh như muốn đập thẳng vào lòng bàn tay cô. “À, anh có tin vui muốn báo với em.” Ánh cười hiện lên trong mắt anh. “Anh đã đề xuất với ban tổ chức sắp xếp trận đấu tiếp theo ở Las Vegas.” — Las Vegas. Thành phố ốc đảo giữa sa mạc. Nơi đã chứng kiến lần đầu tiên của họ. Bing Dwen Dwen 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gửi Thiên Thần Nhỏ - Bạch Nhật Mộng Dương

Số ký tự: 0