Chương 14
2024-11-19 02:54:38
: Cảm giác an toàn
Tống Dụ Minh tưởng rằng cuộc tranh chấp vừa rồi sẽ kết thúc mọi chuyện nhưng anh không ngờ vấn đề khác lại phát sinh nhanh như vậy.
Thứ ba, lúc đi làm, ngay khi anh vừa khởi động xe và đạp ga được một chút thì bánh xe sau rung lắc bất thường. Tống Dụ Minh xuống xe kiểm tra thì phát hiện có người rải đinh xuống chỗ đậu xe của anh, cả hai lốp xe đều bị thủng.
Anh lập tức chụp ảnh để thu thập chứng cứ rồi vào phòng bảo vệ kiểm tra camera giám sát nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi. Anh chỉ có thể tuyệt vọng lái xe ra đường lớn rồi liên hệ xe đầu kéo để đưa về cửa hàng 4S sửa chữa.
Trong lúc đứng bên đường chờ xe buýt, Tống Dụ Minh luôn cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chăm lấy mình. Anh cảm thấy cái nhìn này khác với ánh mắt tò mò của người qua đường, nó là sự quan sát kĩ càng có mục đích, nó ẩn mình trong một nơi tối tăm bên ngoài dòng xe cộ và người đi bộ.
Tống Dụ Minh mở camera trước để quan sát xung quanh, dường như xung quanh không có gì bất thường cả, nhưng khi anh đặt điện thoại xuống, cảm giác nhận được từ quan thứ sáu kia vẫn còn đó.
Những ngày tiếp theo, anh cố tình đổi tuyến đường đi bộ dài hơn để đi làm, cố gắng tìm kiếm người đã theo dõi mình hôm đó nhưng người đó không xuất hiện nữa.
Sau khi lấy xe về, mọi chuyện dường như đã kết thúc. Kết quả là mấy ngày sau, anh thật sự gặp tai nạn.
Sau cơn bão Thái Vân, Thượng Hải hứng chịu thêm hai cơn bão nữa. Đi đường nhựa rải thảm sợ nhất là những chỗ lồi lõm do mưa liên tục khó mà sửa chữa kịp thời.
Khi Tống Dụ Minh lái xe qua ngã tư, lốp trước của xe đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh nghèn nghẹt, đầu xe mất kiểm soát nghiêng sang phải, sắp tông vào vành đai xanh bên đường.
Khi tai nạn như vậy đột nhiên xảy ra, Tống Dụ Minh hoàn toàn không chuẩn bị trước, anh vô thức đạp phanh nhưng nó lại gây ra lực cản nghiêm trọng hơn.
Nhận ra mình đã phán đoán sai, Tống Dụ Minh lập tức giảm lực phanh, dùng hai tay giữ chặt vô lăng, sau một cú sốc nảy mạnh cuối cùng chiếc xe dừng lại trên làn đường của mình.
Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì phía sau lại vang lên một tiếng động lớn, túi khí lập tức được bật ra, cơ thể của Tống Dụ Minh đột nhiên nghiêng về phía trước, may mà có dây an toàn kéo lại.
“Ha.. ha...” Anh choáng váng, qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe.
Tống Dụ Minh rất sốc vì lốp xe của anh chỉ vừa bị thủng vài ngày trước nên giờ anh lo lắng chính người đó đã cố tình tông vào phía sau xe anh để trả đũa.
Anh xuống xe thì thấy có nhiều người đang tụ tập quanh lề đường. Người lái xe phía sau thấy anh thì ngạc nhiên hỏi: “Người nước ngoài à?”
Tống Dụ Minh còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, anh đã dùng giọng điệu xa lạ giải thích: “Tôi có bằng lái xe.”
Người đàn ông cau mày nhìn anh từ trên xuống dưới. Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Tống Dụ Minh cảm thấy đây hẳn là lần đầu tiên anh gặp mặt người này nên lo lắng trong lòng cũng vơi bớt.
“Anh này, anh có bị thương không?”
Người kia lắc đầu nói mình không sao, nhưng xe của anh ta đã bị hư hỏng nặng nề.
“Tôi xin lỗi, xe của tôi bị nổ lốp.” Tống Dụ Minh thấy vậy nên đã đề nghị: “Chờ cảnh sát và công ty bảo hiểm đến trước đã, sau đó chúng ta sẽ bàn việc bồi thường sau.”
“Nếu anh báo cảnh sát vì loại tai nạn này, tôi chắc chắn sẽ là người gánh chịu hậu quả.” Người lái chiếc xe phía sau bất lực nói: “Tôi đi rất chậm nhưng xui xẻo sao xe anh nổ lớp nên tôi mới đâm sầm vào.”
Mặc dù hiện nay hầu hết ô tô đều có bảo hiểm nhưng nếu tai nạn xảy ra và báo cho công ty bảo hiểm thì chi phí bảo hiểm sẽ tăng vào năm sau. Tống Dụ Minh không quan tâm đến mấy ngàn đô la kia, nhưng đối phương thì lại khác.
“Gặp va chạm như thế này không thể không giải quyết được.” Tống Dụ Minh tỏ thái độ rõ ràng, anh đi dọc theo vết lốp xe thì phát hiện một ổ gà bên đường: “Tôi đang lái xe với tốc độ khoảng 50 km/h, khoảng cách phanh nằm trong khoảng 30m. Nếu anh thực sự giữ khoảng cách thích hợp với tôi thì anh không thể va vào tôi được.”
Người điều khiển chiếc xe phía sau nghe anh nói vậy thì lúng túng: “Anh không biết nhìn đường à? Trên đường có nhiều xe như vậy sao chỉ có mình anh gặp trúng hố.”
“Từ góc độ này trong xe rất khó nhìn rõ...” Tống Dụ Minh vốn đã sợ hãi, anh nghe người đàn ông trả lời thì không khỏi lúng túng.
“Anh này, tôi thấy cậu ấy nói đúng. Không lẽ anh có khả năng đoán trước được rằng xe mình sẽ bị nổ lốp sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đám đông người xem.
Tống Dụ Minh nghe thấy thì lập tức nhận ra đây là giọng nói của Trình Hướng Lê. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, anh không khỏi lẩm bẩm trong lòng, Trình Hướng Lê là ra-da máy bay đấy à? Tại sao hắn luôn có thể xuất hiện đúng vào những lúc anh xấu hổ nhất vậy?
Thấy có người nói đỡ cho anh, giọng điệu của tài xế kia không còn gay gắt như trước: “Vậy có phải anh nên bồi thường cho tôi một chút tổn thất về mặt tinh thần chứ nhỉ?”
“Anh bị dọa sợ còn cậu ấy thì không à?” Trình Hướng Lê cố ý làm ra vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mau gọi cảnh sát đi, đoạn đường sau đang bị kẹt kìa.”
“Được rồi, được rồi.” Tài xế miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi trình báo về tai nạn phải mất một thời gian sau cảnh sát mới đến. Tài xế đi đến bên đường gọi điện về nhà, Trình Hướng Lê nhìn thấy vậy cũng không còn giả bộ xa lạ với anh nữa: “Không bị thương chứ?”
“Không sao.” Tống Dụ Minh nhìn xuống, thật ra khi vừa xuống xe anh đã cảm thấy đau ở mắt cá chân phải.
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Tống Dụ Minh vẫn còn hơi sợ hãi, anh liền châm một điếu thuốc rồi dựa vào xe rít vài hơi.
Trình Hướng Lê không nói gì nữa, hắn đi tới bên cạnh anh, cả hai đứng cạnh nhau chờ xe cảnh sát tới.
Trong lúc ghi biên bản, chỗ bị va chạm ngày càng đau đớn, sau khi giải thích tình hình cho phía cảnh sát thì Tống Dụ Minh gần như không di chuyển nhiều mà để cho cảnh sát kiểm tra hiện trường.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Người tài xế xe phía sau cùng người của công ty bảo hiểm lòng đau như cắt, họ lại đi tới trước mặt Tống Dụ Minh: “Để lại số điện thoại đi.”
Tống Dụ Minh lấy giấy ghi nhớ cá nhân ra, anh nhanh chóng viết một dòng chữ rồi đưa sang. Tài xế cầm lấy nhìn thì nhanh chóng la lên: “Anh đùa tôi đấy à, thời đại này rồi ai mà còn dùng email nữa?”
“Đây không phải là một phương thức liên lạc rất phổ biến sao?” Tống Dụ Minh hùng hồn hỏi: “Với vấn đề bồi thường, email rất thuận tiện cho việc lưu giữ hồ sơ.”
“Đừng có dở quẻ sính ngoại với tôi!” Vẻ mặt người tài xế đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể sẽ lao vào động thủ bất cứ lúc nào.
“Anh kia, cẩn thận lời nói của mình.” Trình Hướng Lê lập tức tiến lên, che cho Tống Dụ Minh ở phía sau: “Cảnh sát còn chưa rời đi, thái độ của anh là thế nào?”
“Không phải.... đại ca này, anh là ai thế hả?” Sắc mặt tài xế trở nên cứng đờ, thái độ hùng hồn khi nãy cũng không còn.
“Tôi là công chức nhà nước.” Trình Hướng Lê nghiêm túc nói những lời vô nghĩa: “Hòa giải xung đột tai nạn xe và thúc đẩy giao lưu hữu nghị đều là những vấn đề thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi.”
“Được rồi, gặp phải các anh đúng là quá xui xẻo.” Tài xế trầm giọng chửi, hất bay tờ giấy trên tay.
Kiểm tra hiện trường xong, hai chiếc ô tô bị đâm nát được cảnh sát kéo đi. Trình Hướng Lê còn nhớ rõ vị trí nhà anh, hắn tính toán khoảng cách: “Nơi này cách nhà cậu còn một đoạn ngắn nữa thôi, để tôi đưa cậu về.”
“Không phải phiền anh đâu, để tôi bắt taxi.”
“Ở ngã tư này bắt taxi không tiện, có sẵn đây mà tại sao lại không muốn dùng?” Trình Hướng Lê chỉ vào chiếc xe đậu cách đó không xa.
“Được thôi.” Tống Dụ Minh gật đầu rồi đi theo hắn, kết quả anh vừa dùng lực một lúc thì chân phải đột nhiên cảm thấy đau đớn, thân thể bỗng nghiêng đi.
“Sao vậy?” Trình Hướng Lê nhanh chóng tóm lấy cánh tay của anh.
Tống Dụ Minh cúi đầu đau đớn hít một hơi.
“Cậu bị thương ư? Sao vừa rồi không nói gì?” Trình Hướng Lê đỡ lấy anh: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Chỉ là bị va chạm nhẹ thôi, về nhà uống chút thuốc là được.” Tống Dụ Minh từ từ lấy lại sự tập trung: “Tôi là bác sĩ, cứ tin tưởng vào phán đoán của tôi.”
“...” Trình Hướng Lê không còn cách nào khác, hắn liền cúi người xuống rồi đặt tay lên vai anh.
Tống Dụ Minh nghiêng người về phía trước, lần đầu tiên anh cảm nhận được cơ bắp của Trình Hướng Lê cách một lớp quần áo mỏng.
Một số người sinh ra đã có thân hình nhỏ nhắn, chẳng hạn như Tống Dụ Minh, dù đã chơi thể thao nhiều năm nhưng chỉ được gọi là có thân hình cân đối.
Vì vậy, anh không thích những người đàn ông quá rắn chắc. Sự chênh lệch về vóc dáng cũng như sức mạnh sẽ khiến anh mất đi cảm giác an toàn.
Nhưng khoảnh khắc anh gặp Trình Hướng Lê, cơ bắp và bờ vai rộng không khiến anh cảm thấy chán ghét, dường như mọi thứ đều là sự quyến rũ của Trình Hướng Lê.
Tống Dụ Minh nhất thời rơi vào cảm giác an toàn mãnh liệt này, giống như một con bướm sắp rơi vào mạng nhện lại nhanh chóng vỗ cánh chạy trốn.
“Chỉ mới đi mấy bước thôi, đừng có cậy mạnh.” Trình Hướng Lê lại đỡ lấy anh, cả hai cùng đi về phía xe.
Tống Dụ Minh lại chạm vào cơ thể ấm áp của hắn, trong lòng anh vang lên tiếng chuông báo động.
Dường như Trình Hướng Lê không hề chú ý đến cảm xúc biến hóa phức tạp của anh, thậm chí trước khi lên xe hắn còn tới cốp xe lấy nước và khăn giấy cho anh.
“Ngoài trời nóng quá, thấy cậu đổ mồ hôi rất nhiều.”
“Cảm ơn.” Tống Dụ Minh nhận lấy nước khoáng và khăn giấy từ tay hắn, anh nhìn con đường quen thuộc trước mặt, không nhịn được hỏi: “Không phải cơ trưởng Trình sống gần sân bay sao? Sao tan làm lại đi đường này?”
Cả hai đã gặp nhau hai lần trên con đường này do tai nạn giao thông. Khi không xảy ra tai nạn, có lẽ cũng có nhiều cơ hội chạm mặt nhưng họ không để ý.
Trình Hướng Lê nghe vậy thì mỉm cười nói: “Cậu chỉ hỏi phạm vi chứ có hỏi phương hướng đâu.”
“Vậy là ở đâu?”
Trong đầu Trình Hướng Lê nhanh chóng lướt qua bản đồ lộ trình của Thần Thành, hắn trêu chọc anh: “Sau hai ngã tư nữa, rẽ phải bay theo hướng 050.”
Theo thuật ngữ hàng không, tọa độ tham chiếu trong chuyến bay chia đông nam, tây bắc thành 360 độ, hướng bắc bắt đầu từ 0 độ và cứ như vậy tính tiếp.
Người thường khó mà hiểu được cách phát âm “dongwudong” của số 050 trong các cuộc gọi hàng không dân dụng chứ đừng nói đến người nước ngoài.
Tống Dụ Minh thấy hắn cố ý nên tức giận lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ và bắt đầu tìm kiếm cẩn thận.
Vài phút sau, anh hỏi: “Thành phố mới Huệ Cảng?”
Trình Hướng Lê không khỏi ấn tượng với anh: “Thì ra cậu còn có thể hiểu được tiếng Trung đường bộ lẫn hàng không.”
“Giang Thính Nhiên và tôi quen biết đã lâu như vậy, bộ chưa ăn thịt lợn thì cũng, cũng...” Tống Dụ Minh tự nhiên nói một thành ngữ không thành thạo lắm: “Chưa thấy lợn chạy à?”
Trình Hướng Lê cắn chặt môi dưới, cố gắng không cười quá lộ liễu.
“Qua khỏi ngã tư này thì mới vào được đường chính ở đối diện, không xa lắm đâu.” Thấy hắn biết được vị trí nhà mình thì Tống Dụ Mình cảm thấy khó chịu.
“Không sao, dù sao tôi cũng không vội về nhà.” Xe dừng đèn đỏ, Trình Hướng Lê trầm tư giữ tay lái, hắn gõ gõ vài cái lên vô lăng: “Chỉ là nơi để nghỉ ngơi thôi, cũng không có ai chờ tôi về.”
“Hả?” Tống Dụ Minh nhận thấy giọng điệu của hắn thay đổi.
“Gia đình tôi đều ở Quảng Châu.” Trình Hướng Lê vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ: “Thành thật mà nói thì khi nhận được thông báo từ trụ sở tôi đã do dự rất lâu.”
“Bố mẹ anh ở đó có ai chăm sóc không?”
Trình Hướng Lê ừm nhẹ một tiếng, tựa như không muốn tiếp tục chủ đề này. Tống Dụ Minh nhớ tới trước khi chia tay, Lưu Trạch Thần luôn nói rằng anh không quan tâm đến gia đình, chuyện này cũng nhẹ nhàng chạm đến tâm trạng của anh.
Không gian trong xe bỗng chốc rơi vào im lặng, cho đến khi xe chạy tới cổng khu dân cư, Trình Hướng Lê đột nhiên nói: “Tôi đưa cậu vào, cho dù cậu không bị thương nặng nhưng tốt nhất vẫn không nên vận động mạnh.”
Lần thứ hai được hắn đưa về nhà, Tống Dụ Minh không còn cảnh giác như trước nữa, anh lục lọi trong túi xách một lúc rồi đưa thẻ ra vào cho hắn.
Trình Hướng Lê giải thích tình hình với nhân viên bảo vệ, sau đó hắn đăng ký thông tin và lái xe vào khu biệt thự cao cấp này.
“Đi thế nào đây?”
“Sau khi vào cửa thì rẽ trái ở ngã tư thứ hai, rồi lại rẽ phải, theo hướng 280 thì tới.” Tống Dụ Minh nhớ lại chuyện lúc nãy, anh vẫn hơi tức giận nên cố ý nói số 280.
“Đừng nghiêm túc vậy chứ.” Trình Hướng Lê vội vàng xin lỗi anh: “Lần sau bác sĩ Tống cũng có thể kiểm tra thuật ngữ y học của tôi, xem tôi có thể trả lời được bao nhiêu.”
“Không có hứng thú.” Tống Dụ Minh nhẹ nhàng từ chối.
Trình Hướng Lê cũng không xấu hổ chút nào, hắn nói lại về đề tài cũ: “Ngày mai vẫn đến bệnh viện sao?”
“Cũng chỉ còn một ngày làm việc trong tuần thôi, tan làm là có thể nghỉ ngơi rồi.” Tống Dụ Minh di chuyển mắt cá chân, anh cau mày nói: “Không còn đau nữa, tôi sẽ xử lý sau, anh không cần lo lắng.”
“Được rồi, chú ý an toàn.” Trình Hướng Lê giảm tốc độ, dừng lại trước một biệt thự hai tầng có view nhìn ra sông.
“Chính là ở đây.” Tống Dụ Minh nhìn thấy căn nhà quen thuộc liền lịch sự nói lời cảm ơn và tạm biệt.
Trình Hướng Lê nhìn anh mở cửa đi vào nhà, hắn bật âm thanh trên ô tô lên rồi kiểm tra thời gian.
Đã mười phút trôi qua kể từ khi vào nhà, lần trước Tống Dụ Minh nói sẽ mất năm phút đi bộ, rõ ràng là anh đang nói dối.
Nhưng may mắn là khi hai người dần trở nên thân quen hơn thì những lời nói cố tình xa cách này sẽ không xuất hiện nữa.
Trình Hướng Lê nhớ đến ngày đó là do Tống Dụ Minh bị bệnh nặng đến mơ màng nên không so đo nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Lê: Đây là kiểu mỹ nhân ngốc nghếch gì đây, cắn một miếng, thơm thơm.
Tống Dụ Minh tưởng rằng cuộc tranh chấp vừa rồi sẽ kết thúc mọi chuyện nhưng anh không ngờ vấn đề khác lại phát sinh nhanh như vậy.
Thứ ba, lúc đi làm, ngay khi anh vừa khởi động xe và đạp ga được một chút thì bánh xe sau rung lắc bất thường. Tống Dụ Minh xuống xe kiểm tra thì phát hiện có người rải đinh xuống chỗ đậu xe của anh, cả hai lốp xe đều bị thủng.
Anh lập tức chụp ảnh để thu thập chứng cứ rồi vào phòng bảo vệ kiểm tra camera giám sát nhưng không phát hiện ra người nào khả nghi. Anh chỉ có thể tuyệt vọng lái xe ra đường lớn rồi liên hệ xe đầu kéo để đưa về cửa hàng 4S sửa chữa.
Trong lúc đứng bên đường chờ xe buýt, Tống Dụ Minh luôn cảm giác được có ánh mắt đang nhìn chăm chăm lấy mình. Anh cảm thấy cái nhìn này khác với ánh mắt tò mò của người qua đường, nó là sự quan sát kĩ càng có mục đích, nó ẩn mình trong một nơi tối tăm bên ngoài dòng xe cộ và người đi bộ.
Tống Dụ Minh mở camera trước để quan sát xung quanh, dường như xung quanh không có gì bất thường cả, nhưng khi anh đặt điện thoại xuống, cảm giác nhận được từ quan thứ sáu kia vẫn còn đó.
Những ngày tiếp theo, anh cố tình đổi tuyến đường đi bộ dài hơn để đi làm, cố gắng tìm kiếm người đã theo dõi mình hôm đó nhưng người đó không xuất hiện nữa.
Sau khi lấy xe về, mọi chuyện dường như đã kết thúc. Kết quả là mấy ngày sau, anh thật sự gặp tai nạn.
Sau cơn bão Thái Vân, Thượng Hải hứng chịu thêm hai cơn bão nữa. Đi đường nhựa rải thảm sợ nhất là những chỗ lồi lõm do mưa liên tục khó mà sửa chữa kịp thời.
Khi Tống Dụ Minh lái xe qua ngã tư, lốp trước của xe đột nhiên rung lên, phát ra âm thanh nghèn nghẹt, đầu xe mất kiểm soát nghiêng sang phải, sắp tông vào vành đai xanh bên đường.
Khi tai nạn như vậy đột nhiên xảy ra, Tống Dụ Minh hoàn toàn không chuẩn bị trước, anh vô thức đạp phanh nhưng nó lại gây ra lực cản nghiêm trọng hơn.
Nhận ra mình đã phán đoán sai, Tống Dụ Minh lập tức giảm lực phanh, dùng hai tay giữ chặt vô lăng, sau một cú sốc nảy mạnh cuối cùng chiếc xe dừng lại trên làn đường của mình.
Anh chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì phía sau lại vang lên một tiếng động lớn, túi khí lập tức được bật ra, cơ thể của Tống Dụ Minh đột nhiên nghiêng về phía trước, may mà có dây an toàn kéo lại.
“Ha.. ha...” Anh choáng váng, qua kính chiếu hậu anh nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước ra khỏi xe.
Tống Dụ Minh rất sốc vì lốp xe của anh chỉ vừa bị thủng vài ngày trước nên giờ anh lo lắng chính người đó đã cố tình tông vào phía sau xe anh để trả đũa.
Anh xuống xe thì thấy có nhiều người đang tụ tập quanh lề đường. Người lái xe phía sau thấy anh thì ngạc nhiên hỏi: “Người nước ngoài à?”
Tống Dụ Minh còn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, anh đã dùng giọng điệu xa lạ giải thích: “Tôi có bằng lái xe.”
Người đàn ông cau mày nhìn anh từ trên xuống dưới. Nhìn thấy phản ứng của đối phương, Tống Dụ Minh cảm thấy đây hẳn là lần đầu tiên anh gặp mặt người này nên lo lắng trong lòng cũng vơi bớt.
“Anh này, anh có bị thương không?”
Người kia lắc đầu nói mình không sao, nhưng xe của anh ta đã bị hư hỏng nặng nề.
“Tôi xin lỗi, xe của tôi bị nổ lốp.” Tống Dụ Minh thấy vậy nên đã đề nghị: “Chờ cảnh sát và công ty bảo hiểm đến trước đã, sau đó chúng ta sẽ bàn việc bồi thường sau.”
“Nếu anh báo cảnh sát vì loại tai nạn này, tôi chắc chắn sẽ là người gánh chịu hậu quả.” Người lái chiếc xe phía sau bất lực nói: “Tôi đi rất chậm nhưng xui xẻo sao xe anh nổ lớp nên tôi mới đâm sầm vào.”
Mặc dù hiện nay hầu hết ô tô đều có bảo hiểm nhưng nếu tai nạn xảy ra và báo cho công ty bảo hiểm thì chi phí bảo hiểm sẽ tăng vào năm sau. Tống Dụ Minh không quan tâm đến mấy ngàn đô la kia, nhưng đối phương thì lại khác.
“Gặp va chạm như thế này không thể không giải quyết được.” Tống Dụ Minh tỏ thái độ rõ ràng, anh đi dọc theo vết lốp xe thì phát hiện một ổ gà bên đường: “Tôi đang lái xe với tốc độ khoảng 50 km/h, khoảng cách phanh nằm trong khoảng 30m. Nếu anh thực sự giữ khoảng cách thích hợp với tôi thì anh không thể va vào tôi được.”
Người điều khiển chiếc xe phía sau nghe anh nói vậy thì lúng túng: “Anh không biết nhìn đường à? Trên đường có nhiều xe như vậy sao chỉ có mình anh gặp trúng hố.”
“Từ góc độ này trong xe rất khó nhìn rõ...” Tống Dụ Minh vốn đã sợ hãi, anh nghe người đàn ông trả lời thì không khỏi lúng túng.
“Anh này, tôi thấy cậu ấy nói đúng. Không lẽ anh có khả năng đoán trước được rằng xe mình sẽ bị nổ lốp sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ đám đông người xem.
Tống Dụ Minh nghe thấy thì lập tức nhận ra đây là giọng nói của Trình Hướng Lê. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, anh không khỏi lẩm bẩm trong lòng, Trình Hướng Lê là ra-da máy bay đấy à? Tại sao hắn luôn có thể xuất hiện đúng vào những lúc anh xấu hổ nhất vậy?
Thấy có người nói đỡ cho anh, giọng điệu của tài xế kia không còn gay gắt như trước: “Vậy có phải anh nên bồi thường cho tôi một chút tổn thất về mặt tinh thần chứ nhỉ?”
“Anh bị dọa sợ còn cậu ấy thì không à?” Trình Hướng Lê cố ý làm ra vẻ thiếu kiên nhẫn: “Mau gọi cảnh sát đi, đoạn đường sau đang bị kẹt kìa.”
“Được rồi, được rồi.” Tài xế miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi trình báo về tai nạn phải mất một thời gian sau cảnh sát mới đến. Tài xế đi đến bên đường gọi điện về nhà, Trình Hướng Lê nhìn thấy vậy cũng không còn giả bộ xa lạ với anh nữa: “Không bị thương chứ?”
“Không sao.” Tống Dụ Minh nhìn xuống, thật ra khi vừa xuống xe anh đã cảm thấy đau ở mắt cá chân phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ tới chuyện vừa rồi, Tống Dụ Minh vẫn còn hơi sợ hãi, anh liền châm một điếu thuốc rồi dựa vào xe rít vài hơi.
Trình Hướng Lê không nói gì nữa, hắn đi tới bên cạnh anh, cả hai đứng cạnh nhau chờ xe cảnh sát tới.
Trong lúc ghi biên bản, chỗ bị va chạm ngày càng đau đớn, sau khi giải thích tình hình cho phía cảnh sát thì Tống Dụ Minh gần như không di chuyển nhiều mà để cho cảnh sát kiểm tra hiện trường.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Người tài xế xe phía sau cùng người của công ty bảo hiểm lòng đau như cắt, họ lại đi tới trước mặt Tống Dụ Minh: “Để lại số điện thoại đi.”
Tống Dụ Minh lấy giấy ghi nhớ cá nhân ra, anh nhanh chóng viết một dòng chữ rồi đưa sang. Tài xế cầm lấy nhìn thì nhanh chóng la lên: “Anh đùa tôi đấy à, thời đại này rồi ai mà còn dùng email nữa?”
“Đây không phải là một phương thức liên lạc rất phổ biến sao?” Tống Dụ Minh hùng hồn hỏi: “Với vấn đề bồi thường, email rất thuận tiện cho việc lưu giữ hồ sơ.”
“Đừng có dở quẻ sính ngoại với tôi!” Vẻ mặt người tài xế đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, như thể sẽ lao vào động thủ bất cứ lúc nào.
“Anh kia, cẩn thận lời nói của mình.” Trình Hướng Lê lập tức tiến lên, che cho Tống Dụ Minh ở phía sau: “Cảnh sát còn chưa rời đi, thái độ của anh là thế nào?”
“Không phải.... đại ca này, anh là ai thế hả?” Sắc mặt tài xế trở nên cứng đờ, thái độ hùng hồn khi nãy cũng không còn.
“Tôi là công chức nhà nước.” Trình Hướng Lê nghiêm túc nói những lời vô nghĩa: “Hòa giải xung đột tai nạn xe và thúc đẩy giao lưu hữu nghị đều là những vấn đề thuộc phạm vi trách nhiệm của tôi.”
“Được rồi, gặp phải các anh đúng là quá xui xẻo.” Tài xế trầm giọng chửi, hất bay tờ giấy trên tay.
Kiểm tra hiện trường xong, hai chiếc ô tô bị đâm nát được cảnh sát kéo đi. Trình Hướng Lê còn nhớ rõ vị trí nhà anh, hắn tính toán khoảng cách: “Nơi này cách nhà cậu còn một đoạn ngắn nữa thôi, để tôi đưa cậu về.”
“Không phải phiền anh đâu, để tôi bắt taxi.”
“Ở ngã tư này bắt taxi không tiện, có sẵn đây mà tại sao lại không muốn dùng?” Trình Hướng Lê chỉ vào chiếc xe đậu cách đó không xa.
“Được thôi.” Tống Dụ Minh gật đầu rồi đi theo hắn, kết quả anh vừa dùng lực một lúc thì chân phải đột nhiên cảm thấy đau đớn, thân thể bỗng nghiêng đi.
“Sao vậy?” Trình Hướng Lê nhanh chóng tóm lấy cánh tay của anh.
Tống Dụ Minh cúi đầu đau đớn hít một hơi.
“Cậu bị thương ư? Sao vừa rồi không nói gì?” Trình Hướng Lê đỡ lấy anh: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
“Chỉ là bị va chạm nhẹ thôi, về nhà uống chút thuốc là được.” Tống Dụ Minh từ từ lấy lại sự tập trung: “Tôi là bác sĩ, cứ tin tưởng vào phán đoán của tôi.”
“...” Trình Hướng Lê không còn cách nào khác, hắn liền cúi người xuống rồi đặt tay lên vai anh.
Tống Dụ Minh nghiêng người về phía trước, lần đầu tiên anh cảm nhận được cơ bắp của Trình Hướng Lê cách một lớp quần áo mỏng.
Một số người sinh ra đã có thân hình nhỏ nhắn, chẳng hạn như Tống Dụ Minh, dù đã chơi thể thao nhiều năm nhưng chỉ được gọi là có thân hình cân đối.
Vì vậy, anh không thích những người đàn ông quá rắn chắc. Sự chênh lệch về vóc dáng cũng như sức mạnh sẽ khiến anh mất đi cảm giác an toàn.
Nhưng khoảnh khắc anh gặp Trình Hướng Lê, cơ bắp và bờ vai rộng không khiến anh cảm thấy chán ghét, dường như mọi thứ đều là sự quyến rũ của Trình Hướng Lê.
Tống Dụ Minh nhất thời rơi vào cảm giác an toàn mãnh liệt này, giống như một con bướm sắp rơi vào mạng nhện lại nhanh chóng vỗ cánh chạy trốn.
“Chỉ mới đi mấy bước thôi, đừng có cậy mạnh.” Trình Hướng Lê lại đỡ lấy anh, cả hai cùng đi về phía xe.
Tống Dụ Minh lại chạm vào cơ thể ấm áp của hắn, trong lòng anh vang lên tiếng chuông báo động.
Dường như Trình Hướng Lê không hề chú ý đến cảm xúc biến hóa phức tạp của anh, thậm chí trước khi lên xe hắn còn tới cốp xe lấy nước và khăn giấy cho anh.
“Ngoài trời nóng quá, thấy cậu đổ mồ hôi rất nhiều.”
“Cảm ơn.” Tống Dụ Minh nhận lấy nước khoáng và khăn giấy từ tay hắn, anh nhìn con đường quen thuộc trước mặt, không nhịn được hỏi: “Không phải cơ trưởng Trình sống gần sân bay sao? Sao tan làm lại đi đường này?”
Cả hai đã gặp nhau hai lần trên con đường này do tai nạn giao thông. Khi không xảy ra tai nạn, có lẽ cũng có nhiều cơ hội chạm mặt nhưng họ không để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hướng Lê nghe vậy thì mỉm cười nói: “Cậu chỉ hỏi phạm vi chứ có hỏi phương hướng đâu.”
“Vậy là ở đâu?”
Trong đầu Trình Hướng Lê nhanh chóng lướt qua bản đồ lộ trình của Thần Thành, hắn trêu chọc anh: “Sau hai ngã tư nữa, rẽ phải bay theo hướng 050.”
Theo thuật ngữ hàng không, tọa độ tham chiếu trong chuyến bay chia đông nam, tây bắc thành 360 độ, hướng bắc bắt đầu từ 0 độ và cứ như vậy tính tiếp.
Người thường khó mà hiểu được cách phát âm “dongwudong” của số 050 trong các cuộc gọi hàng không dân dụng chứ đừng nói đến người nước ngoài.
Tống Dụ Minh thấy hắn cố ý nên tức giận lấy điện thoại di động ra, mở bản đồ và bắt đầu tìm kiếm cẩn thận.
Vài phút sau, anh hỏi: “Thành phố mới Huệ Cảng?”
Trình Hướng Lê không khỏi ấn tượng với anh: “Thì ra cậu còn có thể hiểu được tiếng Trung đường bộ lẫn hàng không.”
“Giang Thính Nhiên và tôi quen biết đã lâu như vậy, bộ chưa ăn thịt lợn thì cũng, cũng...” Tống Dụ Minh tự nhiên nói một thành ngữ không thành thạo lắm: “Chưa thấy lợn chạy à?”
Trình Hướng Lê cắn chặt môi dưới, cố gắng không cười quá lộ liễu.
“Qua khỏi ngã tư này thì mới vào được đường chính ở đối diện, không xa lắm đâu.” Thấy hắn biết được vị trí nhà mình thì Tống Dụ Mình cảm thấy khó chịu.
“Không sao, dù sao tôi cũng không vội về nhà.” Xe dừng đèn đỏ, Trình Hướng Lê trầm tư giữ tay lái, hắn gõ gõ vài cái lên vô lăng: “Chỉ là nơi để nghỉ ngơi thôi, cũng không có ai chờ tôi về.”
“Hả?” Tống Dụ Minh nhận thấy giọng điệu của hắn thay đổi.
“Gia đình tôi đều ở Quảng Châu.” Trình Hướng Lê vừa nói vừa nhìn ra cửa sổ: “Thành thật mà nói thì khi nhận được thông báo từ trụ sở tôi đã do dự rất lâu.”
“Bố mẹ anh ở đó có ai chăm sóc không?”
Trình Hướng Lê ừm nhẹ một tiếng, tựa như không muốn tiếp tục chủ đề này. Tống Dụ Minh nhớ tới trước khi chia tay, Lưu Trạch Thần luôn nói rằng anh không quan tâm đến gia đình, chuyện này cũng nhẹ nhàng chạm đến tâm trạng của anh.
Không gian trong xe bỗng chốc rơi vào im lặng, cho đến khi xe chạy tới cổng khu dân cư, Trình Hướng Lê đột nhiên nói: “Tôi đưa cậu vào, cho dù cậu không bị thương nặng nhưng tốt nhất vẫn không nên vận động mạnh.”
Lần thứ hai được hắn đưa về nhà, Tống Dụ Minh không còn cảnh giác như trước nữa, anh lục lọi trong túi xách một lúc rồi đưa thẻ ra vào cho hắn.
Trình Hướng Lê giải thích tình hình với nhân viên bảo vệ, sau đó hắn đăng ký thông tin và lái xe vào khu biệt thự cao cấp này.
“Đi thế nào đây?”
“Sau khi vào cửa thì rẽ trái ở ngã tư thứ hai, rồi lại rẽ phải, theo hướng 280 thì tới.” Tống Dụ Minh nhớ lại chuyện lúc nãy, anh vẫn hơi tức giận nên cố ý nói số 280.
“Đừng nghiêm túc vậy chứ.” Trình Hướng Lê vội vàng xin lỗi anh: “Lần sau bác sĩ Tống cũng có thể kiểm tra thuật ngữ y học của tôi, xem tôi có thể trả lời được bao nhiêu.”
“Không có hứng thú.” Tống Dụ Minh nhẹ nhàng từ chối.
Trình Hướng Lê cũng không xấu hổ chút nào, hắn nói lại về đề tài cũ: “Ngày mai vẫn đến bệnh viện sao?”
“Cũng chỉ còn một ngày làm việc trong tuần thôi, tan làm là có thể nghỉ ngơi rồi.” Tống Dụ Minh di chuyển mắt cá chân, anh cau mày nói: “Không còn đau nữa, tôi sẽ xử lý sau, anh không cần lo lắng.”
“Được rồi, chú ý an toàn.” Trình Hướng Lê giảm tốc độ, dừng lại trước một biệt thự hai tầng có view nhìn ra sông.
“Chính là ở đây.” Tống Dụ Minh nhìn thấy căn nhà quen thuộc liền lịch sự nói lời cảm ơn và tạm biệt.
Trình Hướng Lê nhìn anh mở cửa đi vào nhà, hắn bật âm thanh trên ô tô lên rồi kiểm tra thời gian.
Đã mười phút trôi qua kể từ khi vào nhà, lần trước Tống Dụ Minh nói sẽ mất năm phút đi bộ, rõ ràng là anh đang nói dối.
Nhưng may mắn là khi hai người dần trở nên thân quen hơn thì những lời nói cố tình xa cách này sẽ không xuất hiện nữa.
Trình Hướng Lê nhớ đến ngày đó là do Tống Dụ Minh bị bệnh nặng đến mơ màng nên không so đo nữa.
Tác giả có lời muốn nói:
Hướng Lê: Đây là kiểu mỹ nhân ngốc nghếch gì đây, cắn một miếng, thơm thơm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro