Chương 12
2024-09-09 12:17:59
“…”
Tiêu Tự hoành hành ngần ấy năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy cạn lời đến như vậy.
Anh ta không làm cái gì cả, cũng chẳng nói xen vào câu nào mà chỉ ngồi im ở bên cạnh, kết quả là chuyện gì cũng quăng cho anh ta giải quyết?
Tiêu Tự quét mắt nhìn cả ba người, không bỏ qua bất kỳ một ai.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ không nhìn anh ta nữa mà ung dung nghịch điện thoại, hai người Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn thì đang ăn cơm.
Không ai đón nhận tín hiệu của anh ta cả.
… Má nó chứ!
Trong lúc chờ đợi, Trần Niệm và bạn của cô ta vẫn kiên quyết không chịu đi. Cô ta mỉm cười, thoạt nhìn trông rất tốt tính, dễ gần.
Nhưng đã qua một lúc mà vẫn không có ai đáp lại, Trần Niệm chỉ có thể đứng như trời trồng ở một bên, vậy nên biểu cảm trên mặt cô ta cũng không thể duy trì được nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Niệm thầm thở dài một hơi trong lòng, sau đó lại mở miệng nhắc nhở thêm lần nữa…
“Bên này có hai vị trí trống…”
Nghe thấy tiếng của cô ta, lúc này Tiêu Tự cũng đã hoàn hồn lại, anh ta hơi nghiêng người, xua tay, nói với Trần Niệm: “Sợ là không được đâu người đẹp, lát nữa còn có anh em khác của tôi đến đây.”
Thật ra đây chính là đang từ chối khéo.
Trần Niệm đờ mặt ra, tất nhiên là cô ta có thể nghe hiểu ẩn ý trong lời Tiêu Tự.
“… Làm phiền rồi.”
Cô ta cắn môi, ngập ngừng tại chỗ hai giây rồi nhanh chóng kéo bạn mình đi ra xa.
…
Chuyện này cũng chỉ xảy ra trong vài phút.
Tuy ban nãy Ứng Đào không chen lời, nhưng cô ấy cũng thấy được toàn bộ quá trình.
Ứng Đào suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò, cô ấy nhìn sang phía Tiêu Tự: “Này, cậu và Trần Niệm quen nhau à?”
“Không tính là quen.” Tiêu Tự vừa nói vừa nhìn Thẩm Ngôn Lễ, không biết anh ta nghĩ đến điều gì, lời nói đến bên miệng rồi lại cố tình quay vòng vòng: “Nhưng người đối diện tôi…”
Ứng Đào “hả” một tiếng: “… Người đối diện cậu?”
“Đại khái là người đối diện tôi và cô gái vừa rồi…” Giọng điệu Tiêu Tự cà lơ phất phơ, anh ta cố tình để lửng nửa câu sau vì muốn rửa mối nhục xưa.
Câu nói của Tiêu Tự bị ngắt thành hai nửa thôi vẫn chưa đủ, nó còn treo người khác lên lửng lơ, làm lòng họ ngứa ngáy.
Giống như nâng người khác lên giữa không trung, rồi lại chậm chạp không chịu đưa ra lời chắc chắn.
Ngay lúc Tiêu Tự cố ý giả vờ bí ẩn, Thẩm Ngôn Lễ ném điện thoại lên bàn, tạo ra tiếng vang nho nhỏ.
Anh từ từ ngước mắt, giọng nói không lạnh không nhạt: “Đến ăn cũng không lấp được mồm cậu à?”
Tiêu Tự nghẹn lời, cũng không phải do bị dọa sợ, anh ta cười gượng hai tiếng, tiện thể bổ sung nốt câu ban nãy chưa nói xong: “Tất nhiên là không quen biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ bị Tiêu Tự làm cho chẳng hiểu ra sao của Ứng Đào, Trình Dã Vọng nhìn qua, giải thích với cô ấy: “Thật ra cũng không có gì, bạn trai cũ của cô gái vừa rồi có chút mâu thuẫn với bọn tôi.”
Anh ấy ngừng một lát rồi bổ sung thêm: “Ở trên sân bóng.”
Ứng Đào cũng đã nghe qua về chuyện này: “Hóa ra là như vậy à… Thảo nào, thảo nào…”
Trải qua chuyện vừa rồi, Tiêu Tự không dám lỗ mãng trêu chọc Thẩm Ngôn Lễ nữa.
Anh ta nhàn rỗi không có việc gì nên lại bắt đầu đảo mắt quan sát xung quanh.
Ngay từ đầu Thịnh Tường đã rất yên tĩnh, yên lặng ăn đồ ăn của chính mình, không có phản ứng gì, cũng không chen lời vào nói.
Tiêu Tự lại liếc mắt nhìn cô, cảm thán: “ Em Tường, cậu ăn ít vậy à?”
Phải công nhận rằng Thịnh Tường không chỉ ăn ít mà còn ăn rất chậm.
Ứng Đào ở đối diện cô thì lại trái ngược hoàn toàn, rõ ràng là “dũng sĩ diệt mồi”.
Thịnh Tường bất ngờ bị nhắc đến, cô chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Tiêu Tự: “Cậu bảo tôi à?”
“Đúng vậy, nhưng mà… sao cậu và người đối diện cậu lại trái ngược nhau thế?”
Ứng Đào nghe một hồi lâu mới nhận ra “người đối diện” đang nói đến ai, cô ấy nhất thời xù lông: “Cậu có ý gì thế hả?”
Tiêu Tự trả lời theo kiểu rất thiếu đòn: “Ý trên mặt chữ đấy.”
Tính cách của Ứng Đào vốn là tuýp “đụng là trụng”, lúc trước chỉ là giả vờ ngoan hiền mà thôi, giờ đây có người tự mình tới cửa muốn ăn đòn, cô ấy không chào đón thì phí.
Tiêu Tự không ngờ mặt Ứng Đào tròn tròn mà khi đứng lên lại cao như thế.
Lưng Tiêu Tự bỗng ăn mấy cú đấm làm anh ta muốn hộc máu: “Con gái Học viện Tiếp viên hàng không của các cậu đều đanh đá vậy à?!”
“Không, chỉ có cô gái tên Ứng Đào mới đanh đá như vậy thôi!” Ứng Đào hung dữ lườm Tiêu Tự một cái rồi tiếp tục đánh anh ta: “Tôi muốn cho cậu biết, cơm tôi ăn vào miệng nhất định sẽ không lãng phí!”
Phương Viên vốn đã ồn ào, hai người họ tranh cãi như vậy cũng không khiến mọi người xung quanh phải vây xem.
Thịnh Tường muốn kéo hai người họ ra, cuối cùng cô chẳng ngăn được ai hết nên dứt khoát bỏ cuộc.
Cô thấy Ứng Đào không giống như sẽ bị thiệt nên lại cúi đầu, chăm chú ăn cơm.
Hai người này vẫn còn đang tranh cãi xung quanh đề tài ăn nhiều hay ăn ít.
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong, dần dần dịch mắt về phía này.
Lúc này Phương Viên không bật đèn.
Mưa thu còn đang rơi tí tách, sắc trời hơi xám xịt, mây đen bay ngang qua nóc nhà, làm cả đại sảnh đều mờ tối, u ám hẳn đi.
Nhưng sườn mặt của cô lại giống như sứ, trắng đến lóa mắt.
Ngón tay nhỏ xinh của cô cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn một cách chậm rãi, thong thả, có đôi lúc, hai bên má cô sẽ phồng lên khi nhai.
Xung quanh là dòng người ồn ào đi lại mãi chẳng ngừng, cô ngồi im giữa đám người, yên tĩnh và lặng thinh.
Như thế bất cứ chuyện gì đều không thể quấy rầy cô được.
Đúng là cô ăn rất ít.
Lần đến Phương Viên lúc trước, cô ăn một bát bánh trôi nhỏ chậm rì rì.
Có vẻ Thịnh Tường cảm nhận được ánh mắt quan sát và đánh giá nên thong thả nhìn qua.
Thấy là anh, cô nhanh chóng dời mắt, có lẽ là cô lại nhớ tới lần huấn luyện quân sự lúc trước.
Ngón tay thon dài của Thẩm Ngôn Lễ lười nhác gõ lên mặt bàn.
Sau đó, anh quay đầu đi, nở nụ cười nhạt.
…
Chiều nay Thịnh Tường và Ứng Đào có tiết học, sau khi ăn cơm ở Phương Viên xong, họ chạy về khu giảng đường.
Gần ba giờ, tiết học buổi chiều mới kết thúc.
Ứng Đào ngáp liên tục, bọn họ vừa mới học xong một tiết “Cơ sở về khả năng bay của phi thuyền”. Không chỉ là Học viện Tiếp viên hàng không mà các chuyên ngành của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều phải học kiến thức lý luận hàng không vũ trụ. Có vài chuyên ngành không liên quan cũng phải học qua ít nhiều.
Chẳng qua đây đều là kiến thức lý luận, làm cô ấy nghe mà đau đầu hoa mắt chóng mặt.
Phòng học bật điều hòa ấm, gió điều hòa thổi làm người ta mơ màng, càng đừng nói những người mang theo gió lạnh vào vì vừa ăn cơm bên ngoài, cơn buồn ngủ xộc thẳng lên đầu óc, làm họ muốn ngăn mà không ngăn được.
Ban đầu Thịnh Tường cũng thấy hơi lười nhác, nhưng lúc này cô lại rất tỉnh táo.
Cô vội vàng thu dọn đồ, ngăn Ứng Đào đang muốn kéo cô đi: “Hôm nay cậu về một mình đi, giáo viên tìm tớ có việc, lát nữa tớ còn phải đến văn phòng bí thư một chuyến.”
“Hả, giáo viên lại tìm cậu à?”
Hỏi vậy thôi chứ thật ra Ứng Đào thấy nhiều nên đã quen với chuyện này.
Họ mới vừa nhập học không bao lâu, việc học còn chưa quá nặng nề.
Bỏ qua nội dung môn chuyên ngành phải nghiêm túc học tập, mọi người càng tiêu tốn nhiều thời gian ở những việc nhỏ, ví dụ như làm thế nào để chọn môn học mở và môn học tự chọn, làm thế nào để tích đủ điểm hoạt động ngoại khóa, làm thế nào để chọn được câu lạc bộ,...
Trong lúc cân nhắc, Thịnh Tường đã đi hết một lượt các tòa nhà dạy học của trường học mấy lần.
Bởi vì trước đó cô được chọn làm sinh viên đại diện lên phát biểu cảm nghĩ trong ngày khai giảng, vậy nên rất nhiều chuyện đều như nước chảy thành sông, thường ngày giáo viên trong học viện có chuyện gì cần gửi gắm thì đều giao hết cho cô.
Thịnh Tường: “Ừ, không thể để thầy đợi lâu được, tớ đi trước đây nhé.”
Ứng Đào còn đang dụi mắt, nghe thấy Thịnh Tường dặn khi về nhớ chú ý mặt đường trơn trượt thì mới chậm chạp đồng ý vài tiếng.
Ra khỏi tòa giảng đường, Thịnh Tường đi thẳng đến tòa nhà hành chính.
Dì lao công rất thân quen với Thịnh Tường, bà ấy nhiệt tình chào hỏi cô. Cô gái trẻ hút mắt như vậy vốn đã khiến người khác khó mà quên được.
Sau khi trò chuyện vài câu với dì lao công, Thịnh Tường quen cửa quen nẻo mà tìm đến văn phòng bí thư rồi giơ tay gõ cửa.
Sau hai tiếng “cốc cốc”, cô nghe thấy tiếng đồng ý “Vào đi” vang lên bên trong nên nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Lúc này, bí thư không lười biếng ngồi trên ghế mây như trước mà đang ngồi rất nghiêm chỉnh, có lẽ ông ấy đang rất bận rộn.
Thấy Thịnh Tường bước vào, ông ấy khẽ gật đầu: “Mấy ngày tới tôi bận, không thoát thân được, nếu em rảnh thì giúp tôi chạy chân nhé.”
Nói đến đây, thầy bí thư cầm một tờ giấy lên, bên trên giấy là một chuỗi số điện thoại liên hệ.
“Chiều mai em đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không một chuyến, nếu không vào được thì gọi tới số điện thoại này.”
Thịnh Tường nhận lấy nhìn: “Học viện Khoa học Quân sự Hàng không ạ?”
“Không phải nghi thức duyệt binh lúc trước có đánh giá xếp hạng à? Bây giờ bên kia mới có kết quả, sau đó em lại tiện đường giúp tôi mang một tập tài liệu qua đó luôn.” Thầy bí thư ngừng lời: “Mai em không bận gì đúng không?”
Chiều mai là ngày nghỉ theo lệ thường của trường, không có tiết học.
Thịnh Tường suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Vâng, em đi được ạ.”
“Được.” Ông ấy cười nói: “Chỉ là phải phiền em rồi, khả năng là sau này phải chạy sang đó thêm mấy chuyến nữa.”
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài và Học viện Khoa học Quân sự Hàng không có mối quan hệ hợp tác sâu rộng, hơn phân nửa là kết nối, tuyển dụng nhân tài và cả chuyên mục nghiên cứu hàng không chung mỗi năm một lần nữa.
Có rất nhiều chuyện phải làm trong suốt cả một học kỳ.
Bởi vì là tài liệu mật, không thể gửi qua hòm thư điện tử nội bộ được. Sau vài lần, mỗi lần bí thư không rảnh thì sẽ giao cho sinh viên ông ấy tin tưởng chạy chân đưa tài liệu.
Thịnh Tường là sinh viên năm nhất mới vào trường, ông ấy dứt khoát cho cô cơ hội này, cũng để cô học hỏi thêm kinh nghiệm.
Chủ yếu là bí thư thật sự rất hài lòng với Thịnh Tường. Cô không chỉ vô cùng xuất sắc mà còn làm việc chu đáo, chặt chẽ, tinh tế, tính cách cũng tốt, không hấp tấp mà rất biết cách bình tĩnh suy xét mọi việc.
Thịnh Tường trò chuyện vài câu với bí thư, nói suy nghĩ của mình về chương trình học vừa bắt đầu.
Không đợi cô đứng dậy rời đi, ông ấy lại gọi cô lại.
“Đúng rồi.” Bí thư vuốt chòm râu, vỗ vai cô: “Không phải qua mấy tuần nữa là đại hội khen thưởng đầu tiên từ khi khai giảng à, em là đại diện phát biểu của toàn thể tân sinh viên nên tôi đề cử em, chỉ một mình em thôi, nhớ cố gắng biểu hiện thật tốt đấy.”
Trước đó Thịnh Tường không biết gì về việc này, giờ nghe ông ấy nói như vậy làm cô bất ngờ thấy rõ, đến giọng nói cũng có vẻ vui sướng hơn một chút: “Cảm ơn bí thư ạ.”
Ông ấy nghe xong, khó được lúc hài hước mà cười ha ha: “Không cần cảm ơn, người xuất sắc nên nhận được cơ hội tốt nhất.”
…
Chiều hôm sau, Thịnh Tường thầm tính toán thời gian qua lại trong lòng, vì tránh không gặp phải giờ cao điểm buổi chiều lúc trở về, cô chịu đựng lúc buồn ngủ nhất sau buổi trưa để xuất phát đến trung tâm thành phố.
Học viện Khoa học Quân sự Hàng không nằm ở trung tâm thành phố, cách làng đại học bên này một đoạn xa, khoảng cách đi đi về về không được tính là gần.
Chuyến chạy chân này đúng là rất tốn thời gian.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy ngồi tàu điện ngầm là nhanh nhất, Thịnh Tường không trì hoãn nữa, nói một tiếng với Lê Nghệ rồi ra khỏi cửa hàng.
Học viện Khoa học Quân sự Hàng không cũng không nghiêm khắc trong việc đón tiếp khách như trong tưởng tượng mà lại rất thân thiện.
Sau khi đưa và nhận tài liệu, thêm thông tin liên lạc, cô vội vàng chạy về Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Nhưng cũng may vì Thịnh Tường không ngừng đẩy nhanh tốc độ nên đúng là không gặp phải giờ cao điểm buổi chiều, không thì còn phải tốn thêm nhiều thời gian nữa.
Mấy hôm nay nhiệt độ không khí hơi ấm dần lên, Thịnh Tường mới đi vào cổng trường chưa được vài bước đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ ở sân bóng.
Mưa thu vừa mới tạnh, mặt đất đã bị phơi khô từ lâu, mấy nam sinh thích chơi bóng không muốn lãng phí chút thời gian nào, họ dành tất cả sức lực vào trò chơi này.
Chẳng qua tiếng động lần này còn lớn hơn bất kỳ lần nào khác, tiếng cổ vũ xen lẫn tiếng quả bóng đập trên nền đất vang lên, truyền thẳng tới dưới chân cô.
Thịnh Tường có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất mấy lần liền, cô ngẩn người một lát rồi hiếm hoi dừng chân lại
Nghĩ kỹ lại thì, từ khi vào Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, hình như cô chưa từng thoải mái dừng lại lúc nào. Cô bận rộn chuyện học hành, chuyện cửa hàng, chỉ không dành thời gian nhàn nhã cho riêng mình.
Cô nhìn qua tấm lưới, sân bóng gần cô nhất toàn người là người, cũng có rất nhiều nữ sinh.
Từ khi khai giảng đến giờ đã được một thời gian rồi, mấy trận đấu như vậy cũng thường xuyên diễn ra, hình như là trận đấu so tài giữa các học viện, nhưng hẳn chỉ là sinh viên hẹn nhau chơi bóng mà thôi.
Thịnh Tường đi thêm vài bước đến gần, tìm một góc độ xem trận bóng tốt hơn rồi nhìn chăm chú vào sân.
Theo tầm nhìn dần dần trống trải, cuối cùng cô cũng biết tại sao nơi này lại náo nhiệt đến như vậy.
Trên sân bóng có mấy người nhóm Tiêu Tự.
Chỉ đơn giản là hai đội tranh bóng, dẫn bóng mà những nữ sinh xung quanh cũng hưng phấn không thôi, họ tụ tập sát vào nhau, thi thoảng còn châu đầu ghé tai, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Ngôn Lễ ở trong sân dừng lại, hơi vén vạt áo lên.
Bỗng dưng, dường như đã nhận ra điều gì, anh dừng động tác trên tay lại rồi nhìn thẳng sang hướng bên này.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tường bỗng thấy ngượng ngùng xấu hổ vì bị bắt gặp.
Tiếng hò hét ầm ĩ vang vọng bên tai cô, cô và anh nhìn nhau vài giây rồi cô lập tức dời mắt, muốn xoay người sang chỗ khác.
Chẳng qua, cô còn chưa kịp làm gì thì quả bóng rổ trong tay Tiêu Tự đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, đem theo cả lực đẩy vì bị tranh cướp rồi bay thẳng đến chỗ cô.
Thịnh Tường còn chưa kịp hoàn hồn mà cẳng chân đã bị bóng đập trúng.
Lực đập của quả bóng rất mạnh, làm cô bị đập đến mức phải lùi ra sau vài bước.
Chỉ trong chớp mắt, cơn đau đớn đã lan tràn khắp cẳng chân.
Không biết quả bóng còn đem theo cái gì lúc bay tới đây, có thứ gì đó như mũi kim đâm vào chân cô, làm nó nhói lên vì đau nhức.
Sau khi va phải Thịnh Tường, quả bóng rổ văng ra, rơi xuống đất rồi bật lên rất cao, vang lên đánh “bịch” một tiếng.
Mọi âm thanh trên sân đều ngừng lại theo tiếng vang này, mọi người trơ mắt nhìn quả bóng bay lệch ra, tất cả đều bị sự cố ngoài ý muốn này làm cho không kịp trở tay.
Tiêu Tự sợ tới mức ngây người, sau khi hoàn hồn, anh ta vội lao tới chỗ cô, đằng sau còn kèm theo một đám người.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi, Thịnh Tường, cậu không sao chứ?!”
Chỉ trong nháy mắt, Thịnh Tường đã bị mấy nam sinh cao lớn vây quanh, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng quan tâm.
Thịnh Tường thấy không quen, tuy đúng là cô thấy hơi đau thật nhưng cô cố chịu đựng không nói.
Cô cố gắng làm cảm xúc vì vừa bị bóng đập phải trở nên bình tĩnh hơn rồi vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, tôi vẫn ổn, các cậu cứ chơi bóng tiếp đi.”
Trận bóng còn đang dang dở, Thịnh Tường thấy bọn họ không định rời đi thì lại nhấn mạnh thêm.
“Thật sự không sao hết, không cần phải lo cho tôi…”
Tiêu Tự dặn đi dặn lại, thấy cô hẳn là chỉ bị bóng đập vào, không có vấn đề gì, lúc này mới chưa yên tâm hẳn mà rời đi.
Thịnh Tường đi vài bước ra ngoài lưới sân bóng, chỗ này không có ai.
Chẳng qua, không đợi cô quay về kiểm tra kỹ hơn thì khóe mắt của cô đã thoáng nhìn thấy một bóng dáng.
Thẩm Ngôn Lễ nói gì đó với Tiêu Tự rồi đẩy đám người ra, đi vòng qua sân bóng, đến thẳng trước mặt cô.
Anh hơi ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn vén làn váy dài của cô lên.
Thịnh Tường còn chưa cảm nhận được cái lạnh thì đã bị hành động này của anh làm sợ đến ngẩn người: “Này…”
Thẩm Ngôn Lễ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục vén làn váy lên trên bắp chân cô.
Anh hơi cau mày lại: “Cậu không biết mình đang chảy máu à?"
Tiêu Tự hoành hành ngần ấy năm nhưng đây là lần đầu tiên thấy cạn lời đến như vậy.
Anh ta không làm cái gì cả, cũng chẳng nói xen vào câu nào mà chỉ ngồi im ở bên cạnh, kết quả là chuyện gì cũng quăng cho anh ta giải quyết?
Tiêu Tự quét mắt nhìn cả ba người, không bỏ qua bất kỳ một ai.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ không nhìn anh ta nữa mà ung dung nghịch điện thoại, hai người Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn thì đang ăn cơm.
Không ai đón nhận tín hiệu của anh ta cả.
… Má nó chứ!
Trong lúc chờ đợi, Trần Niệm và bạn của cô ta vẫn kiên quyết không chịu đi. Cô ta mỉm cười, thoạt nhìn trông rất tốt tính, dễ gần.
Nhưng đã qua một lúc mà vẫn không có ai đáp lại, Trần Niệm chỉ có thể đứng như trời trồng ở một bên, vậy nên biểu cảm trên mặt cô ta cũng không thể duy trì được nữa.
Nghĩ đến đây, Trần Niệm thầm thở dài một hơi trong lòng, sau đó lại mở miệng nhắc nhở thêm lần nữa…
“Bên này có hai vị trí trống…”
Nghe thấy tiếng của cô ta, lúc này Tiêu Tự cũng đã hoàn hồn lại, anh ta hơi nghiêng người, xua tay, nói với Trần Niệm: “Sợ là không được đâu người đẹp, lát nữa còn có anh em khác của tôi đến đây.”
Thật ra đây chính là đang từ chối khéo.
Trần Niệm đờ mặt ra, tất nhiên là cô ta có thể nghe hiểu ẩn ý trong lời Tiêu Tự.
“… Làm phiền rồi.”
Cô ta cắn môi, ngập ngừng tại chỗ hai giây rồi nhanh chóng kéo bạn mình đi ra xa.
…
Chuyện này cũng chỉ xảy ra trong vài phút.
Tuy ban nãy Ứng Đào không chen lời, nhưng cô ấy cũng thấy được toàn bộ quá trình.
Ứng Đào suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng không nén nổi tò mò, cô ấy nhìn sang phía Tiêu Tự: “Này, cậu và Trần Niệm quen nhau à?”
“Không tính là quen.” Tiêu Tự vừa nói vừa nhìn Thẩm Ngôn Lễ, không biết anh ta nghĩ đến điều gì, lời nói đến bên miệng rồi lại cố tình quay vòng vòng: “Nhưng người đối diện tôi…”
Ứng Đào “hả” một tiếng: “… Người đối diện cậu?”
“Đại khái là người đối diện tôi và cô gái vừa rồi…” Giọng điệu Tiêu Tự cà lơ phất phơ, anh ta cố tình để lửng nửa câu sau vì muốn rửa mối nhục xưa.
Câu nói của Tiêu Tự bị ngắt thành hai nửa thôi vẫn chưa đủ, nó còn treo người khác lên lửng lơ, làm lòng họ ngứa ngáy.
Giống như nâng người khác lên giữa không trung, rồi lại chậm chạp không chịu đưa ra lời chắc chắn.
Ngay lúc Tiêu Tự cố ý giả vờ bí ẩn, Thẩm Ngôn Lễ ném điện thoại lên bàn, tạo ra tiếng vang nho nhỏ.
Anh từ từ ngước mắt, giọng nói không lạnh không nhạt: “Đến ăn cũng không lấp được mồm cậu à?”
Tiêu Tự nghẹn lời, cũng không phải do bị dọa sợ, anh ta cười gượng hai tiếng, tiện thể bổ sung nốt câu ban nãy chưa nói xong: “Tất nhiên là không quen biết rồi.”
Nhìn dáng vẻ bị Tiêu Tự làm cho chẳng hiểu ra sao của Ứng Đào, Trình Dã Vọng nhìn qua, giải thích với cô ấy: “Thật ra cũng không có gì, bạn trai cũ của cô gái vừa rồi có chút mâu thuẫn với bọn tôi.”
Anh ấy ngừng một lát rồi bổ sung thêm: “Ở trên sân bóng.”
Ứng Đào cũng đã nghe qua về chuyện này: “Hóa ra là như vậy à… Thảo nào, thảo nào…”
Trải qua chuyện vừa rồi, Tiêu Tự không dám lỗ mãng trêu chọc Thẩm Ngôn Lễ nữa.
Anh ta nhàn rỗi không có việc gì nên lại bắt đầu đảo mắt quan sát xung quanh.
Ngay từ đầu Thịnh Tường đã rất yên tĩnh, yên lặng ăn đồ ăn của chính mình, không có phản ứng gì, cũng không chen lời vào nói.
Tiêu Tự lại liếc mắt nhìn cô, cảm thán: “ Em Tường, cậu ăn ít vậy à?”
Phải công nhận rằng Thịnh Tường không chỉ ăn ít mà còn ăn rất chậm.
Ứng Đào ở đối diện cô thì lại trái ngược hoàn toàn, rõ ràng là “dũng sĩ diệt mồi”.
Thịnh Tường bất ngờ bị nhắc đến, cô chậm rãi ngước mắt, nhìn về phía Tiêu Tự: “Cậu bảo tôi à?”
“Đúng vậy, nhưng mà… sao cậu và người đối diện cậu lại trái ngược nhau thế?”
Ứng Đào nghe một hồi lâu mới nhận ra “người đối diện” đang nói đến ai, cô ấy nhất thời xù lông: “Cậu có ý gì thế hả?”
Tiêu Tự trả lời theo kiểu rất thiếu đòn: “Ý trên mặt chữ đấy.”
Tính cách của Ứng Đào vốn là tuýp “đụng là trụng”, lúc trước chỉ là giả vờ ngoan hiền mà thôi, giờ đây có người tự mình tới cửa muốn ăn đòn, cô ấy không chào đón thì phí.
Tiêu Tự không ngờ mặt Ứng Đào tròn tròn mà khi đứng lên lại cao như thế.
Lưng Tiêu Tự bỗng ăn mấy cú đấm làm anh ta muốn hộc máu: “Con gái Học viện Tiếp viên hàng không của các cậu đều đanh đá vậy à?!”
“Không, chỉ có cô gái tên Ứng Đào mới đanh đá như vậy thôi!” Ứng Đào hung dữ lườm Tiêu Tự một cái rồi tiếp tục đánh anh ta: “Tôi muốn cho cậu biết, cơm tôi ăn vào miệng nhất định sẽ không lãng phí!”
Phương Viên vốn đã ồn ào, hai người họ tranh cãi như vậy cũng không khiến mọi người xung quanh phải vây xem.
Thịnh Tường muốn kéo hai người họ ra, cuối cùng cô chẳng ngăn được ai hết nên dứt khoát bỏ cuộc.
Cô thấy Ứng Đào không giống như sẽ bị thiệt nên lại cúi đầu, chăm chú ăn cơm.
Hai người này vẫn còn đang tranh cãi xung quanh đề tài ăn nhiều hay ăn ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Ngôn Lễ nghe xong, dần dần dịch mắt về phía này.
Lúc này Phương Viên không bật đèn.
Mưa thu còn đang rơi tí tách, sắc trời hơi xám xịt, mây đen bay ngang qua nóc nhà, làm cả đại sảnh đều mờ tối, u ám hẳn đi.
Nhưng sườn mặt của cô lại giống như sứ, trắng đến lóa mắt.
Ngón tay nhỏ xinh của cô cầm lấy đôi đũa, gắp thức ăn một cách chậm rãi, thong thả, có đôi lúc, hai bên má cô sẽ phồng lên khi nhai.
Xung quanh là dòng người ồn ào đi lại mãi chẳng ngừng, cô ngồi im giữa đám người, yên tĩnh và lặng thinh.
Như thế bất cứ chuyện gì đều không thể quấy rầy cô được.
Đúng là cô ăn rất ít.
Lần đến Phương Viên lúc trước, cô ăn một bát bánh trôi nhỏ chậm rì rì.
Có vẻ Thịnh Tường cảm nhận được ánh mắt quan sát và đánh giá nên thong thả nhìn qua.
Thấy là anh, cô nhanh chóng dời mắt, có lẽ là cô lại nhớ tới lần huấn luyện quân sự lúc trước.
Ngón tay thon dài của Thẩm Ngôn Lễ lười nhác gõ lên mặt bàn.
Sau đó, anh quay đầu đi, nở nụ cười nhạt.
…
Chiều nay Thịnh Tường và Ứng Đào có tiết học, sau khi ăn cơm ở Phương Viên xong, họ chạy về khu giảng đường.
Gần ba giờ, tiết học buổi chiều mới kết thúc.
Ứng Đào ngáp liên tục, bọn họ vừa mới học xong một tiết “Cơ sở về khả năng bay của phi thuyền”. Không chỉ là Học viện Tiếp viên hàng không mà các chuyên ngành của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều phải học kiến thức lý luận hàng không vũ trụ. Có vài chuyên ngành không liên quan cũng phải học qua ít nhiều.
Chẳng qua đây đều là kiến thức lý luận, làm cô ấy nghe mà đau đầu hoa mắt chóng mặt.
Phòng học bật điều hòa ấm, gió điều hòa thổi làm người ta mơ màng, càng đừng nói những người mang theo gió lạnh vào vì vừa ăn cơm bên ngoài, cơn buồn ngủ xộc thẳng lên đầu óc, làm họ muốn ngăn mà không ngăn được.
Ban đầu Thịnh Tường cũng thấy hơi lười nhác, nhưng lúc này cô lại rất tỉnh táo.
Cô vội vàng thu dọn đồ, ngăn Ứng Đào đang muốn kéo cô đi: “Hôm nay cậu về một mình đi, giáo viên tìm tớ có việc, lát nữa tớ còn phải đến văn phòng bí thư một chuyến.”
“Hả, giáo viên lại tìm cậu à?”
Hỏi vậy thôi chứ thật ra Ứng Đào thấy nhiều nên đã quen với chuyện này.
Họ mới vừa nhập học không bao lâu, việc học còn chưa quá nặng nề.
Bỏ qua nội dung môn chuyên ngành phải nghiêm túc học tập, mọi người càng tiêu tốn nhiều thời gian ở những việc nhỏ, ví dụ như làm thế nào để chọn môn học mở và môn học tự chọn, làm thế nào để tích đủ điểm hoạt động ngoại khóa, làm thế nào để chọn được câu lạc bộ,...
Trong lúc cân nhắc, Thịnh Tường đã đi hết một lượt các tòa nhà dạy học của trường học mấy lần.
Bởi vì trước đó cô được chọn làm sinh viên đại diện lên phát biểu cảm nghĩ trong ngày khai giảng, vậy nên rất nhiều chuyện đều như nước chảy thành sông, thường ngày giáo viên trong học viện có chuyện gì cần gửi gắm thì đều giao hết cho cô.
Thịnh Tường: “Ừ, không thể để thầy đợi lâu được, tớ đi trước đây nhé.”
Ứng Đào còn đang dụi mắt, nghe thấy Thịnh Tường dặn khi về nhớ chú ý mặt đường trơn trượt thì mới chậm chạp đồng ý vài tiếng.
Ra khỏi tòa giảng đường, Thịnh Tường đi thẳng đến tòa nhà hành chính.
Dì lao công rất thân quen với Thịnh Tường, bà ấy nhiệt tình chào hỏi cô. Cô gái trẻ hút mắt như vậy vốn đã khiến người khác khó mà quên được.
Sau khi trò chuyện vài câu với dì lao công, Thịnh Tường quen cửa quen nẻo mà tìm đến văn phòng bí thư rồi giơ tay gõ cửa.
Sau hai tiếng “cốc cốc”, cô nghe thấy tiếng đồng ý “Vào đi” vang lên bên trong nên nhanh chóng đẩy cửa bước vào.
Lúc này, bí thư không lười biếng ngồi trên ghế mây như trước mà đang ngồi rất nghiêm chỉnh, có lẽ ông ấy đang rất bận rộn.
Thấy Thịnh Tường bước vào, ông ấy khẽ gật đầu: “Mấy ngày tới tôi bận, không thoát thân được, nếu em rảnh thì giúp tôi chạy chân nhé.”
Nói đến đây, thầy bí thư cầm một tờ giấy lên, bên trên giấy là một chuỗi số điện thoại liên hệ.
“Chiều mai em đến Học viện Khoa học Quân sự Hàng không một chuyến, nếu không vào được thì gọi tới số điện thoại này.”
Thịnh Tường nhận lấy nhìn: “Học viện Khoa học Quân sự Hàng không ạ?”
“Không phải nghi thức duyệt binh lúc trước có đánh giá xếp hạng à? Bây giờ bên kia mới có kết quả, sau đó em lại tiện đường giúp tôi mang một tập tài liệu qua đó luôn.” Thầy bí thư ngừng lời: “Mai em không bận gì đúng không?”
Chiều mai là ngày nghỉ theo lệ thường của trường, không có tiết học.
Thịnh Tường suy nghĩ một lát rồi đồng ý: “Vâng, em đi được ạ.”
“Được.” Ông ấy cười nói: “Chỉ là phải phiền em rồi, khả năng là sau này phải chạy sang đó thêm mấy chuyến nữa.”
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài và Học viện Khoa học Quân sự Hàng không có mối quan hệ hợp tác sâu rộng, hơn phân nửa là kết nối, tuyển dụng nhân tài và cả chuyên mục nghiên cứu hàng không chung mỗi năm một lần nữa.
Có rất nhiều chuyện phải làm trong suốt cả một học kỳ.
Bởi vì là tài liệu mật, không thể gửi qua hòm thư điện tử nội bộ được. Sau vài lần, mỗi lần bí thư không rảnh thì sẽ giao cho sinh viên ông ấy tin tưởng chạy chân đưa tài liệu.
Thịnh Tường là sinh viên năm nhất mới vào trường, ông ấy dứt khoát cho cô cơ hội này, cũng để cô học hỏi thêm kinh nghiệm.
Chủ yếu là bí thư thật sự rất hài lòng với Thịnh Tường. Cô không chỉ vô cùng xuất sắc mà còn làm việc chu đáo, chặt chẽ, tinh tế, tính cách cũng tốt, không hấp tấp mà rất biết cách bình tĩnh suy xét mọi việc.
Thịnh Tường trò chuyện vài câu với bí thư, nói suy nghĩ của mình về chương trình học vừa bắt đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không đợi cô đứng dậy rời đi, ông ấy lại gọi cô lại.
“Đúng rồi.” Bí thư vuốt chòm râu, vỗ vai cô: “Không phải qua mấy tuần nữa là đại hội khen thưởng đầu tiên từ khi khai giảng à, em là đại diện phát biểu của toàn thể tân sinh viên nên tôi đề cử em, chỉ một mình em thôi, nhớ cố gắng biểu hiện thật tốt đấy.”
Trước đó Thịnh Tường không biết gì về việc này, giờ nghe ông ấy nói như vậy làm cô bất ngờ thấy rõ, đến giọng nói cũng có vẻ vui sướng hơn một chút: “Cảm ơn bí thư ạ.”
Ông ấy nghe xong, khó được lúc hài hước mà cười ha ha: “Không cần cảm ơn, người xuất sắc nên nhận được cơ hội tốt nhất.”
…
Chiều hôm sau, Thịnh Tường thầm tính toán thời gian qua lại trong lòng, vì tránh không gặp phải giờ cao điểm buổi chiều lúc trở về, cô chịu đựng lúc buồn ngủ nhất sau buổi trưa để xuất phát đến trung tâm thành phố.
Học viện Khoa học Quân sự Hàng không nằm ở trung tâm thành phố, cách làng đại học bên này một đoạn xa, khoảng cách đi đi về về không được tính là gần.
Chuyến chạy chân này đúng là rất tốn thời gian.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy ngồi tàu điện ngầm là nhanh nhất, Thịnh Tường không trì hoãn nữa, nói một tiếng với Lê Nghệ rồi ra khỏi cửa hàng.
Học viện Khoa học Quân sự Hàng không cũng không nghiêm khắc trong việc đón tiếp khách như trong tưởng tượng mà lại rất thân thiện.
Sau khi đưa và nhận tài liệu, thêm thông tin liên lạc, cô vội vàng chạy về Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
Nhưng cũng may vì Thịnh Tường không ngừng đẩy nhanh tốc độ nên đúng là không gặp phải giờ cao điểm buổi chiều, không thì còn phải tốn thêm nhiều thời gian nữa.
Mấy hôm nay nhiệt độ không khí hơi ấm dần lên, Thịnh Tường mới đi vào cổng trường chưa được vài bước đã nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ ở sân bóng.
Mưa thu vừa mới tạnh, mặt đất đã bị phơi khô từ lâu, mấy nam sinh thích chơi bóng không muốn lãng phí chút thời gian nào, họ dành tất cả sức lực vào trò chơi này.
Chẳng qua tiếng động lần này còn lớn hơn bất kỳ lần nào khác, tiếng cổ vũ xen lẫn tiếng quả bóng đập trên nền đất vang lên, truyền thẳng tới dưới chân cô.
Thịnh Tường có thể cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất mấy lần liền, cô ngẩn người một lát rồi hiếm hoi dừng chân lại
Nghĩ kỹ lại thì, từ khi vào Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, hình như cô chưa từng thoải mái dừng lại lúc nào. Cô bận rộn chuyện học hành, chuyện cửa hàng, chỉ không dành thời gian nhàn nhã cho riêng mình.
Cô nhìn qua tấm lưới, sân bóng gần cô nhất toàn người là người, cũng có rất nhiều nữ sinh.
Từ khi khai giảng đến giờ đã được một thời gian rồi, mấy trận đấu như vậy cũng thường xuyên diễn ra, hình như là trận đấu so tài giữa các học viện, nhưng hẳn chỉ là sinh viên hẹn nhau chơi bóng mà thôi.
Thịnh Tường đi thêm vài bước đến gần, tìm một góc độ xem trận bóng tốt hơn rồi nhìn chăm chú vào sân.
Theo tầm nhìn dần dần trống trải, cuối cùng cô cũng biết tại sao nơi này lại náo nhiệt đến như vậy.
Trên sân bóng có mấy người nhóm Tiêu Tự.
Chỉ đơn giản là hai đội tranh bóng, dẫn bóng mà những nữ sinh xung quanh cũng hưng phấn không thôi, họ tụ tập sát vào nhau, thi thoảng còn châu đầu ghé tai, vô cùng náo nhiệt.
Thẩm Ngôn Lễ ở trong sân dừng lại, hơi vén vạt áo lên.
Bỗng dưng, dường như đã nhận ra điều gì, anh dừng động tác trên tay lại rồi nhìn thẳng sang hướng bên này.
Lúc bốn mắt nhìn nhau, Thịnh Tường bỗng thấy ngượng ngùng xấu hổ vì bị bắt gặp.
Tiếng hò hét ầm ĩ vang vọng bên tai cô, cô và anh nhìn nhau vài giây rồi cô lập tức dời mắt, muốn xoay người sang chỗ khác.
Chẳng qua, cô còn chưa kịp làm gì thì quả bóng rổ trong tay Tiêu Tự đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có, đem theo cả lực đẩy vì bị tranh cướp rồi bay thẳng đến chỗ cô.
Thịnh Tường còn chưa kịp hoàn hồn mà cẳng chân đã bị bóng đập trúng.
Lực đập của quả bóng rất mạnh, làm cô bị đập đến mức phải lùi ra sau vài bước.
Chỉ trong chớp mắt, cơn đau đớn đã lan tràn khắp cẳng chân.
Không biết quả bóng còn đem theo cái gì lúc bay tới đây, có thứ gì đó như mũi kim đâm vào chân cô, làm nó nhói lên vì đau nhức.
Sau khi va phải Thịnh Tường, quả bóng rổ văng ra, rơi xuống đất rồi bật lên rất cao, vang lên đánh “bịch” một tiếng.
Mọi âm thanh trên sân đều ngừng lại theo tiếng vang này, mọi người trơ mắt nhìn quả bóng bay lệch ra, tất cả đều bị sự cố ngoài ý muốn này làm cho không kịp trở tay.
Tiêu Tự sợ tới mức ngây người, sau khi hoàn hồn, anh ta vội lao tới chỗ cô, đằng sau còn kèm theo một đám người.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi, Thịnh Tường, cậu không sao chứ?!”
Chỉ trong nháy mắt, Thịnh Tường đã bị mấy nam sinh cao lớn vây quanh, ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng quan tâm.
Thịnh Tường thấy không quen, tuy đúng là cô thấy hơi đau thật nhưng cô cố chịu đựng không nói.
Cô cố gắng làm cảm xúc vì vừa bị bóng đập phải trở nên bình tĩnh hơn rồi vội vàng xua tay: “Không sao, không sao, tôi vẫn ổn, các cậu cứ chơi bóng tiếp đi.”
Trận bóng còn đang dang dở, Thịnh Tường thấy bọn họ không định rời đi thì lại nhấn mạnh thêm.
“Thật sự không sao hết, không cần phải lo cho tôi…”
Tiêu Tự dặn đi dặn lại, thấy cô hẳn là chỉ bị bóng đập vào, không có vấn đề gì, lúc này mới chưa yên tâm hẳn mà rời đi.
Thịnh Tường đi vài bước ra ngoài lưới sân bóng, chỗ này không có ai.
Chẳng qua, không đợi cô quay về kiểm tra kỹ hơn thì khóe mắt của cô đã thoáng nhìn thấy một bóng dáng.
Thẩm Ngôn Lễ nói gì đó với Tiêu Tự rồi đẩy đám người ra, đi vòng qua sân bóng, đến thẳng trước mặt cô.
Anh hơi ngồi xổm xuống, nhanh nhẹn vén làn váy dài của cô lên.
Thịnh Tường còn chưa cảm nhận được cái lạnh thì đã bị hành động này của anh làm sợ đến ngẩn người: “Này…”
Thẩm Ngôn Lễ ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục vén làn váy lên trên bắp chân cô.
Anh hơi cau mày lại: “Cậu không biết mình đang chảy máu à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro