Chương 42
2024-09-09 12:17:59
Thật ra thì Thịnh Tường vốn không hề nghĩ đến phương diện sâu xa hơn.
Nhưng mà cách Thẩm Ngôn Lễ dùng từ thì lại chẳng đứng đắn tẹo nào... Cái gì mà xấu hay không xấu chứ.
Cô không tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ nói: “Cậu có muốn dùng máy sấy tóc không?”
Thịnh Tường ngước mắt nhìn mái tóc rũ xuống của anh, tóc anh vẫn còn đang nhỏ nước.
“Tóc tôi sắp khô rồi.” Thẩm Ngôn Lễ tiến lên vài bước, sau đó anh ngồi ở cuối giường, một tay anh nắm chặt khăn mặt: “Quan trọng là tôi không có tay để cầm máy sấy, hay là cậu giúp tôi được không?”
“…”
Như này mà nói là không có tay à?
Dù thế nào nữa Thịnh Tường cũng vẫn cảm thấy, bây giờ anh đang cố ý.
…
Dường như hôm nay Thẩm Ngôn Lễ cũng qua loa hơn bình thường.
Ngay cả động tác đóng cửa và lên giường, anh cũng làm rất tùy tiện.
Giường gỗ cũ kỹ vốn không chịu nổi tác động mạnh, lập tức vang lên tiếng "két".
Sau khi anh nằm lên, chiếc giường còn rung lắc hai cái.
Anh ở cách một tấm ván gỗ, hướng về phía cô mà gọi: “Thịnh Tường.”
Cô gái không trả lời, nhắm hờ mắt chuẩn bị ngủ.
Ngay sau đó, lại lần nữa vang lên tiếng: “Thịnh Tường.”
Trong lòng cô cứ cảm thấy giằng xé, mà lại còn bị hành động đó của Thẩm Ngôn Lễ làm phiền, khiến cho cô dù có cố như thế nào cũng không thể ngủ nổi.
Thịnh Tường gần như thở dài: “Thẩm Ngôn Lễ, sao cậu cứ gọi tôi hoài vậy?”
Giọng nói của anh lập tức truyền qua tấm ván, cứ ong ong không thể nghe rõ, âm thanh cũng trở nên hơi mơ hồ.
“Tại vì tôi muốn nên tôi gọi thôi.”
Thịnh Tường xoay người, cô dứt khoát quay mặt về phía tấm ván gỗ, nói với người ở bên kia.
“Cậu nói gì cho có lý chút được không…”
Hình như Thẩm Ngôn Lễ cũng đang xoay người, nằm đối diện tấm ván gỗ, anh trả lời rất nhanh: “Nếu mà nói chuyện trước mặt cậu thì tôi chịu đấy.”
Anh vừa nói dứt lời, hai người đều trở nên yên lặng.
Bầu không khí xa lạ mà quen thuộc lại bắt đầu bao phủ hai người, toàn thế giới tựa như chỉ còn lại vách ngăn là tấm ván gỗ trước mắt này.
Cơn mưa ngoài kia dần dần lớn lên, không ngừng đập vào cửa sổ.
Trong hơi thở của Thịnh Tường tràn ngập mùi hương trên người Thẩm Ngôn Lễ.
Dường như cô có thể mô tả được cả ánh mắt anh nhìn cô giờ phút này.
Một lát sau, Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi lên tiếng.
“Thịnh Tường, vì sao cậu cứ trốn tôi thế?”
Thật ra, từ lâu Thẩm Ngôn Lễ đã nhận ra rằng lúc nào Thịnh Tường cũng vô thức trốn tránh anh.
Chính xác hơn là…
Từ ngày bọn họ gặp nhau ở phòng bí thư trong tòa nhà hành chính – trước khi đến thôn Vân Hội, thì trong một khoảng thời gian khá dài sau khi hai người tình cờ xuất hiện trong trường học, cô đều phản ứng như vậy.
Đợi một lúc lâu, anh mới nghe được cô gái đáp lời.
“... Tôi có à?”
Tính nết của Thịnh Tường khiến cho cô luôn vô thức dùng thái độ im lặng vào những lúc cô không biết đáp lại như thế nào nhưng sau đó, cô vẫn có thể nói được đôi câu.
Nhưng mà vấn đề này của cô cứ hễ gặp Thẩm Ngôn Lễ là sẽ bị đánh bại.
“Đương nhiên là có.” Anh nói.
Vào ban đêm, căn nhà cấp bốn lẳng lặng cam chịu cơn mưa giá rét của mùa đông.
Hai người nằm trên giường, trong lòng mang theo suy nghĩ vừa giống nhau lại vừa khác nhau.
Cuộc đối thoại cứ kết thúc như vậy, bầu không khí lại lần nữa nghênh đón sự yên lặng kéo dài.
Đột nhiên, anh lại làm giống như lúc nãy, anh gõ hai cái lên tấm ván gỗ.
“Tôi nhận thua, cậu để ý tôi một chút đi được không?”
Những lời này của Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi truyền đến theo động tác của anh.
Thịnh Tường vùi đầu ở giữa gối, chóp mũi rơi ở dưới chăn đệm, cô ngửi mùi than của lò sưởi vẫn còn vương trong phòng, lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ nếu thời gian dừng lại ngay lúc này thật là tốt biết mấy.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ không nói thêm câu nào nữa, bên kia tấm ván gỗ rất yên tĩnh.
Anh không hề thúc giục cô, cứ như là anh sẽ chờ cô như vậy mãi.
Một lúc lâu sau…
Cuối cùng cô gái cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
Như là đang thở phào nhẹ nhõm, hoặc có lẽ là mang theo chút tình cảm khác.
Thịnh Tường bắt chước hành động ban nãy của anh, cô gõ hai cái lên tấm ván gỗ, nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Sau đó Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy cô nói: “Tôi không hề làm lơ cậu.”
…
Một ngày mới bắt đầu, ngày hôm nay vẫn là cuộc sống dậy sớm đi dạy học.
Chỉ là ông trời không chiều lòng người, cơn mưa đêm qua kéo dài đến tận sáng sớm, đường núi đi tới trường học lầy lội kinh khủng.
Lúc đi qua sông, nước sông chảy xiết, Thịnh Tường đã có kinh nghiệm đi vài lần, cô hoàn toàn không cần ai giúp.
Chỉ là một ngày như vậy...
Thịnh Tường giương mắt nhìn lên phía trên, đỉnh núi vây quanh bốn phía đang bị chôn vùi trong mây đen, lá khô trên cây xoay tròn theo gió rồi rơi xuống mặt đất và mặt sông.
Tất cả đều tôn màu xanh của những cái cây thường xanh kia lên, biến chúng thành màu xanh thẫm. Giọt mưa nện lên mặt đất, đồng thời cũng đâm vào lòng cô.
Thịnh Tường không biết tại sao nhưng hôm nay lòng cô có phần rối bời.
Chắc là bị thời tiết âm u ảnh hưởng, hoặc có lẽ là vì tối hôm qua ngủ không được ngon.
Thẩm Ngôn Lễ thấy cô khẽ nhíu mày nên hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
“Tôi không sao.” Thịnh Tường tập trung tinh thần, sau đó lắc đầu.
Lúc đến trường học, cô và Thẩm Ngôn Lễ không nói chuyện với nhau nhiều nữa, cả hai đều bận làm việc của mình, chuyên tâm vào hoạt động trong giờ học.
Bởi vì hai người ở hai lớp khác nhau, nên dựa theo lệ thường trước đó, thì từ sáng đến tối cô đều sẽ không vắng mặt trong bất kỳ tiết học nào.
Buổi trưa, trong lúc mọi người nghỉ ngơi như mọi khi, giáo viên khó lắm mới có thể thân thiết với hai em sinh viên này, rối rít đi tới nói chuyện phiếm cùng hai người.
“Bây giờ hai em chỉ vừa mới năm nhất, các em định cứ chạy qua đây như thế này sao?”
“Dạ, lúc trước bọn em đã nghĩ tới rồi.” Thịnh Tường nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, lại quay đầu đáp lại: “Trường bọn em kỳ nào cũng đều có hoạt động như vậy, nếu sau này em rảnh thì em sẽ báo danh tiếp, cũng không biết còn được phân đến bên này hay không.”
Có một cô giáo tuổi cũng xấp xỉ với Thịnh Tường, ngượng ngùng không dám nhìn Thẩm Ngôn Lễ mà chỉ nhìn cô: “A Tường, sao mà mặt của em trắng quá vậy, em có bí quyết gì à?”
“Em á, em chỉ chăm sóc da như bình thường thôi, vào mùa hè thì chú ý tới việc chống nắng hơn.”
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Ngôn Lễ lại âm thầm nhìn về phía cô.
Trước kia, lúc huấn luyện quân sự, hình như Thịnh Tường cũng không chú ý đến mấy chuyện này. Ngay lúc vừa mới kết thúc huấn luyện quân sự, thì cho dù mọi người có làm đủ biện pháp mà vẫn đen đi hẳn một tông, duy chỉ có cô là vẫn trắng tới mức chói mắt.
Da cô căng mọng cứ như thể chỉ cần bấm một cái là sẽ bị nứt.
Anh nhìn cô chằm chằm cứ như những người khác không hề tồn tại vậy.
Ánh mắt anh nóng bỏng như vậy, đương nhiên là Thịnh Tường cảm nhận được.
Thực ra, kể từ khi cô nói câu đó tối hôm qua…
Hôm nay, Thẩm Ngôn Lễ có khuynh hướng hành xử tùy tiện hơn hẳn.
Thầy giáo ở bên cạnh thấy hai người như vậy, đột nhiên cũng có hứng hóng chuyện.
Tuy nói hai người Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường rất ít khi ở cùng một chỗ nhưng có đôi khi, xung quanh hai người tựa như có một lằn ranh, người bên ngoài không cách nào vào được và bản thân bọn họ cũng không thể bước ra.
Thầy giáo vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân tại sao lại có bầu không khí khó tả như này.
Nhưng ông ấy vẫn trêu ghẹo hỏi: “Trước đây thầy ngại không dám hỏi, hai đứa lúc nào cũng đi chung với nhau lại còn ở chung với nhau nữa, hai đứa là một đôi à?”
Lời nói thẳng thừng làm khó hai người như vậy khiến cho các cô giáo khác vừa cười vừa quở trách người thầy giáo kia, hỏi thầy ấy có biết cách ăn nói không.
Người xung quanh cứ hi hi ha ha cười đùa ồn ào.
Đúng lúc này, hiệu trưởng mang theo luồng gió lạnh đẩy cửa đi từ bên ngoài vào: “Hôm nay có ai nhìn thấy Lâm Hổ không?”
Vừa dứt lời, mấy giáo viên vừa rồi còn đang cười đùa rối rít cũng im lặng, cố nhớ lại rồi lắc đầu.
“Hôm nay tôi không có tiết của lớp chúng, nên tôi cũng không biết nữa.”
“Tôi cũng vậy.”
"Ấy, hôm nay tôi có đi qua lớp của Lâm Hổ này nhưng tôi nghĩ chắc là do tối qua mưa lớn quá nên nhóc ấy không đi học à?”
Câu cuối cùng là do cô giáo nói, cô ấy nhìn vẻ mặt của hiệu trưởng, trực giác mách bảo cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó: “Chắc là Lâm Hổ đang ở nhà?”
“Nó không ở nhà, hồi sáng tôi vừa khéo gặp thôn dân đưa củi cho bà của Lâm Hổ, anh ta nói trong nhà chỉ có mỗi bà của Lâm Hổ, không thấy Lâm Hổ đâu.” Hiệu trưởng biết tối hôm qua, sau khi Lâm Hổ ầm ĩ đòi về nhà, nhóc ấy đã được hai cô cậu sinh viên là Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đưa về.
Nhưng mà cách Thẩm Ngôn Lễ dùng từ thì lại chẳng đứng đắn tẹo nào... Cái gì mà xấu hay không xấu chứ.
Cô không tiếp tục vấn đề này nữa, chỉ nói: “Cậu có muốn dùng máy sấy tóc không?”
Thịnh Tường ngước mắt nhìn mái tóc rũ xuống của anh, tóc anh vẫn còn đang nhỏ nước.
“Tóc tôi sắp khô rồi.” Thẩm Ngôn Lễ tiến lên vài bước, sau đó anh ngồi ở cuối giường, một tay anh nắm chặt khăn mặt: “Quan trọng là tôi không có tay để cầm máy sấy, hay là cậu giúp tôi được không?”
“…”
Như này mà nói là không có tay à?
Dù thế nào nữa Thịnh Tường cũng vẫn cảm thấy, bây giờ anh đang cố ý.
…
Dường như hôm nay Thẩm Ngôn Lễ cũng qua loa hơn bình thường.
Ngay cả động tác đóng cửa và lên giường, anh cũng làm rất tùy tiện.
Giường gỗ cũ kỹ vốn không chịu nổi tác động mạnh, lập tức vang lên tiếng "két".
Sau khi anh nằm lên, chiếc giường còn rung lắc hai cái.
Anh ở cách một tấm ván gỗ, hướng về phía cô mà gọi: “Thịnh Tường.”
Cô gái không trả lời, nhắm hờ mắt chuẩn bị ngủ.
Ngay sau đó, lại lần nữa vang lên tiếng: “Thịnh Tường.”
Trong lòng cô cứ cảm thấy giằng xé, mà lại còn bị hành động đó của Thẩm Ngôn Lễ làm phiền, khiến cho cô dù có cố như thế nào cũng không thể ngủ nổi.
Thịnh Tường gần như thở dài: “Thẩm Ngôn Lễ, sao cậu cứ gọi tôi hoài vậy?”
Giọng nói của anh lập tức truyền qua tấm ván, cứ ong ong không thể nghe rõ, âm thanh cũng trở nên hơi mơ hồ.
“Tại vì tôi muốn nên tôi gọi thôi.”
Thịnh Tường xoay người, cô dứt khoát quay mặt về phía tấm ván gỗ, nói với người ở bên kia.
“Cậu nói gì cho có lý chút được không…”
Hình như Thẩm Ngôn Lễ cũng đang xoay người, nằm đối diện tấm ván gỗ, anh trả lời rất nhanh: “Nếu mà nói chuyện trước mặt cậu thì tôi chịu đấy.”
Anh vừa nói dứt lời, hai người đều trở nên yên lặng.
Bầu không khí xa lạ mà quen thuộc lại bắt đầu bao phủ hai người, toàn thế giới tựa như chỉ còn lại vách ngăn là tấm ván gỗ trước mắt này.
Cơn mưa ngoài kia dần dần lớn lên, không ngừng đập vào cửa sổ.
Trong hơi thở của Thịnh Tường tràn ngập mùi hương trên người Thẩm Ngôn Lễ.
Dường như cô có thể mô tả được cả ánh mắt anh nhìn cô giờ phút này.
Một lát sau, Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi lên tiếng.
“Thịnh Tường, vì sao cậu cứ trốn tôi thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra, từ lâu Thẩm Ngôn Lễ đã nhận ra rằng lúc nào Thịnh Tường cũng vô thức trốn tránh anh.
Chính xác hơn là…
Từ ngày bọn họ gặp nhau ở phòng bí thư trong tòa nhà hành chính – trước khi đến thôn Vân Hội, thì trong một khoảng thời gian khá dài sau khi hai người tình cờ xuất hiện trong trường học, cô đều phản ứng như vậy.
Đợi một lúc lâu, anh mới nghe được cô gái đáp lời.
“... Tôi có à?”
Tính nết của Thịnh Tường khiến cho cô luôn vô thức dùng thái độ im lặng vào những lúc cô không biết đáp lại như thế nào nhưng sau đó, cô vẫn có thể nói được đôi câu.
Nhưng mà vấn đề này của cô cứ hễ gặp Thẩm Ngôn Lễ là sẽ bị đánh bại.
“Đương nhiên là có.” Anh nói.
Vào ban đêm, căn nhà cấp bốn lẳng lặng cam chịu cơn mưa giá rét của mùa đông.
Hai người nằm trên giường, trong lòng mang theo suy nghĩ vừa giống nhau lại vừa khác nhau.
Cuộc đối thoại cứ kết thúc như vậy, bầu không khí lại lần nữa nghênh đón sự yên lặng kéo dài.
Đột nhiên, anh lại làm giống như lúc nãy, anh gõ hai cái lên tấm ván gỗ.
“Tôi nhận thua, cậu để ý tôi một chút đi được không?”
Những lời này của Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi truyền đến theo động tác của anh.
Thịnh Tường vùi đầu ở giữa gối, chóp mũi rơi ở dưới chăn đệm, cô ngửi mùi than của lò sưởi vẫn còn vương trong phòng, lần đầu tiên cô sinh ra ý nghĩ nếu thời gian dừng lại ngay lúc này thật là tốt biết mấy.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ không nói thêm câu nào nữa, bên kia tấm ván gỗ rất yên tĩnh.
Anh không hề thúc giục cô, cứ như là anh sẽ chờ cô như vậy mãi.
Một lúc lâu sau…
Cuối cùng cô gái cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
Như là đang thở phào nhẹ nhõm, hoặc có lẽ là mang theo chút tình cảm khác.
Thịnh Tường bắt chước hành động ban nãy của anh, cô gõ hai cái lên tấm ván gỗ, nhẹ nhàng mà dứt khoát.
Sau đó Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy cô nói: “Tôi không hề làm lơ cậu.”
…
Một ngày mới bắt đầu, ngày hôm nay vẫn là cuộc sống dậy sớm đi dạy học.
Chỉ là ông trời không chiều lòng người, cơn mưa đêm qua kéo dài đến tận sáng sớm, đường núi đi tới trường học lầy lội kinh khủng.
Lúc đi qua sông, nước sông chảy xiết, Thịnh Tường đã có kinh nghiệm đi vài lần, cô hoàn toàn không cần ai giúp.
Chỉ là một ngày như vậy...
Thịnh Tường giương mắt nhìn lên phía trên, đỉnh núi vây quanh bốn phía đang bị chôn vùi trong mây đen, lá khô trên cây xoay tròn theo gió rồi rơi xuống mặt đất và mặt sông.
Tất cả đều tôn màu xanh của những cái cây thường xanh kia lên, biến chúng thành màu xanh thẫm. Giọt mưa nện lên mặt đất, đồng thời cũng đâm vào lòng cô.
Thịnh Tường không biết tại sao nhưng hôm nay lòng cô có phần rối bời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chắc là bị thời tiết âm u ảnh hưởng, hoặc có lẽ là vì tối hôm qua ngủ không được ngon.
Thẩm Ngôn Lễ thấy cô khẽ nhíu mày nên hỏi: “Cậu bị sao vậy?”
“Tôi không sao.” Thịnh Tường tập trung tinh thần, sau đó lắc đầu.
Lúc đến trường học, cô và Thẩm Ngôn Lễ không nói chuyện với nhau nhiều nữa, cả hai đều bận làm việc của mình, chuyên tâm vào hoạt động trong giờ học.
Bởi vì hai người ở hai lớp khác nhau, nên dựa theo lệ thường trước đó, thì từ sáng đến tối cô đều sẽ không vắng mặt trong bất kỳ tiết học nào.
Buổi trưa, trong lúc mọi người nghỉ ngơi như mọi khi, giáo viên khó lắm mới có thể thân thiết với hai em sinh viên này, rối rít đi tới nói chuyện phiếm cùng hai người.
“Bây giờ hai em chỉ vừa mới năm nhất, các em định cứ chạy qua đây như thế này sao?”
“Dạ, lúc trước bọn em đã nghĩ tới rồi.” Thịnh Tường nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, lại quay đầu đáp lại: “Trường bọn em kỳ nào cũng đều có hoạt động như vậy, nếu sau này em rảnh thì em sẽ báo danh tiếp, cũng không biết còn được phân đến bên này hay không.”
Có một cô giáo tuổi cũng xấp xỉ với Thịnh Tường, ngượng ngùng không dám nhìn Thẩm Ngôn Lễ mà chỉ nhìn cô: “A Tường, sao mà mặt của em trắng quá vậy, em có bí quyết gì à?”
“Em á, em chỉ chăm sóc da như bình thường thôi, vào mùa hè thì chú ý tới việc chống nắng hơn.”
Nghe cô nói như vậy, Thẩm Ngôn Lễ lại âm thầm nhìn về phía cô.
Trước kia, lúc huấn luyện quân sự, hình như Thịnh Tường cũng không chú ý đến mấy chuyện này. Ngay lúc vừa mới kết thúc huấn luyện quân sự, thì cho dù mọi người có làm đủ biện pháp mà vẫn đen đi hẳn một tông, duy chỉ có cô là vẫn trắng tới mức chói mắt.
Da cô căng mọng cứ như thể chỉ cần bấm một cái là sẽ bị nứt.
Anh nhìn cô chằm chằm cứ như những người khác không hề tồn tại vậy.
Ánh mắt anh nóng bỏng như vậy, đương nhiên là Thịnh Tường cảm nhận được.
Thực ra, kể từ khi cô nói câu đó tối hôm qua…
Hôm nay, Thẩm Ngôn Lễ có khuynh hướng hành xử tùy tiện hơn hẳn.
Thầy giáo ở bên cạnh thấy hai người như vậy, đột nhiên cũng có hứng hóng chuyện.
Tuy nói hai người Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường rất ít khi ở cùng một chỗ nhưng có đôi khi, xung quanh hai người tựa như có một lằn ranh, người bên ngoài không cách nào vào được và bản thân bọn họ cũng không thể bước ra.
Thầy giáo vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra nguyên nhân tại sao lại có bầu không khí khó tả như này.
Nhưng ông ấy vẫn trêu ghẹo hỏi: “Trước đây thầy ngại không dám hỏi, hai đứa lúc nào cũng đi chung với nhau lại còn ở chung với nhau nữa, hai đứa là một đôi à?”
Lời nói thẳng thừng làm khó hai người như vậy khiến cho các cô giáo khác vừa cười vừa quở trách người thầy giáo kia, hỏi thầy ấy có biết cách ăn nói không.
Người xung quanh cứ hi hi ha ha cười đùa ồn ào.
Đúng lúc này, hiệu trưởng mang theo luồng gió lạnh đẩy cửa đi từ bên ngoài vào: “Hôm nay có ai nhìn thấy Lâm Hổ không?”
Vừa dứt lời, mấy giáo viên vừa rồi còn đang cười đùa rối rít cũng im lặng, cố nhớ lại rồi lắc đầu.
“Hôm nay tôi không có tiết của lớp chúng, nên tôi cũng không biết nữa.”
“Tôi cũng vậy.”
"Ấy, hôm nay tôi có đi qua lớp của Lâm Hổ này nhưng tôi nghĩ chắc là do tối qua mưa lớn quá nên nhóc ấy không đi học à?”
Câu cuối cùng là do cô giáo nói, cô ấy nhìn vẻ mặt của hiệu trưởng, trực giác mách bảo cô ấy đã xảy ra chuyện gì đó: “Chắc là Lâm Hổ đang ở nhà?”
“Nó không ở nhà, hồi sáng tôi vừa khéo gặp thôn dân đưa củi cho bà của Lâm Hổ, anh ta nói trong nhà chỉ có mỗi bà của Lâm Hổ, không thấy Lâm Hổ đâu.” Hiệu trưởng biết tối hôm qua, sau khi Lâm Hổ ầm ĩ đòi về nhà, nhóc ấy đã được hai cô cậu sinh viên là Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đưa về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro