Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 105

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Thịnh Tường đang cầm điện thoại, cô định trả lời, nhưng Thẩm Ngôn Lễ nghiêng người tới cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Ánh sáng xung quanh chiếu xuống lại bị tấm lưng cường tráng của Thẩm Ngôn Lễ chặn lại, lan ra vầng sáng chói mắt. Vẻ mặt anh tối tăm mờ mịt sát lại rất gần. Thẩm Ngôn Lễ đặt hai tay lên hai bên vai Thịnh Tường, quỳ một gối lên mép giường và cứ nhìn chằm chằm vào cô, tay anh không để im mà lướt xuống từng chút gần như chạm vào cổ áo trễ vai của cô. Điện thoại vẫn rung lên liên tục vì có tin nhắn, Thịnh Tường đặt tay lên ngực Thẩm Ngôn Lễ, cố gắng đẩy anh ra nhưng không hiểu sao anh không hề động đậy và cũng không hề bị ảnh hưởng gì. Một lúc lâu sau, cô đã nản lòng. Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên đi tới không nói một lời, sau đó cũng không nói gì. Làm ảnh hưởng và cản trở cô xem điện thoại của mình. Cô gái cố chịu đựng: "Này... sao đột nhiên anh lại làm thế hả?" “Không làm gì cả.” Thẩm Ngôn Lễ cúi người như vậy, mái tóc rối bù hơi rủ xuống, hơi thở ấm áp chậm rãi phả vào một bên cổ cô: “Em cứ tiếp tục làm việc của mình đi.” Không biết người này nổi điên gì nữa, Thịnh Tường chỉ trừng mắt nhìn anh. Sau câu trả lời ngắn gọn của cô, những câu hỏi mới tiếp tục xuất hiện trong nhóm. Những lời đàm tiếu về chủ tịch tập đoàn sẽ luôn là xu hướng của trung tâm hóng chuyện. Ngay cả chị Như cũng không thể tránh khỏi. Có lẽ vì không thích tốc độ gõ phím chậm nên mọi người nhao nhao gửi tin nhắn thoại. "Tuyệt vời, cứ theo nhịp độ này là muốn thông báo với cả thế giới à? Tôi cá rằng nếu sau này giới truyền thông biết được ý nghĩa của Duy Thịnh, có khi nó còn lọt top 1 hot search." "Em Tường, vậy thì theo truyền thuyết, em với tổng giám đốc Thẩm có mối tình vườn trường lâu dài à?" "Lại đập đầu hôn mê." "Không phải bạn trai của cậu khá đẹp trai sao? Sao cậu lại cứ đập đầu ở đây vậy?" "Có bằng tổng giám đốc Thẩm không! Anh ấy còn không bằng một cọng lông của tổng giám đốc Thẩm!" "Nhưng tổng giám đốc Thẩm thực sự rất đẹp trai và ma mị, có vẻ ngoài của trai hư tiêu chuẩn, khá quyến rũ." "Ha ha ha ha ha, cậu nói tổng giám đốc Thẩm là trai hư sao, cả gan nói to như vậy không sợ tổng giám đốc Thẩm ở cạnh em Tường vô tình nghe thấy sao?" "..." Không phải là sợ bị nghe được nữa, mà là thực sự bị nghe được rồi. Thịnh Tường nhấp trực tiếp vào những tin nhắn này và tin nhắn thoại đó cũng được phát ra loa ngoài. Và tất cả nội dung trong giọng nói đều lọt vào tai từng chữ một. Thịnh Tường lặng lẽ ngước mắt lên nhìn người phía trên, lúc này “trai hư” vẫn đang nghịch cổ áo trễ vai của cô, không có chút phản ứng nào. Cô lại cụp mắt xuống và bắt đầu gõ chữ. "Này, mọi người vẫn nên gửi tin nhắn văn bản đi, gửi tin nhắn thoại hơi..." Thịnh Tường nói lấp lửng nhưng vẫn thành công trong việc trấn tĩnh những người trong nhóm. Sau khi im lặng, một đợt bùng nổ mới lại bắt đầu, mọi người bắt đầu hỏi Thịnh Tường gửi dấu ba chấm là có ý gì. Có phải Thẩm Ngôn Lễ đã nghe được rồi không! Ban đầu Thịnh Tường còn có thể đáp lại được vài câu, sau đó cô hoàn toàn không thể trả lời. Thẩm Ngôn Lễ thản nhiên nhìn cô: “Sao em không trả lời?” Vành tai Thịnh Tường đỏ bừng. Anh còn không biết ngượng mà hỏi. Đôi bàn tay khéo léo của Thẩm Ngôn Lễ từ từ tiến vào bên trong áo, bàn tay gân guốc hơi nhô lên, đỡ lấy lớp tuyết mềm hếch lên của cô. "Em có không trả lời đâu, vừa rồi em vẫn đang gõ mà." "Ồ, vậy em trả lời tiếp đi." Thẩm Ngôn Lễ nói, hoàn toàn cúi người xuống. Thịnh Tường không có thời gian để ý tới điện thoại của mình, quyết định ném nó sang một bên, chống tay lên vai anh: “Anh làm vậy thì bảo em phải trả lời thế nào?” "Anh làm sao, không phải anh đang thực hành đó sao." Thẩm Ngôn Lễ nói rồi rút tay ra, đặt lên cổ áo trễ vai của cô: "Anh bị gọi là trai hư, dù sao cũng phải hư hỏng một chút mới khẳng định danh hiệu này được chứ." Anh có một bộ lý lẽ và có thể chuyển đổi chúng một cách tự do, đó gọi là sự trơn tru. Kết quả sau đó là hai bạn trẻ đã lâu không gặp đang chơi đùa với nhau, không để ý một chút là hợp lại thành một khối. Không biết Thẩm Ngôn Lễ làm sao nữa, thậm chí còn không cởi áo trễ vai của cô ra. Áo màu tím nhạt làm nổi bật làn da trắng như sữa của cô gái, vẻ đẹp thuần khiết giống như được rót sức sống, nhanh chóng nhuộm lên không khí những ý muốn trong lành và lôi cuốn. Mái tóc đen của anh hơi ẩm, ánh mắt anh nhìn cô như dung nham nóng bỏng, dày đặc và cuồn cuộn. Thịnh Tường suýt chút nữa đập vào đầu giường, trong cuộc truy đuổi nhẹ nhàng này, cô lại chịu đựng mấy lần anh thể hiện sức mạnh. Kể cả khi bị xoay qua chỗ khác, cô cũng không từ chối. Khi nhìn vào phòng ngủ chính của căn penthouse, mọi thứ thật bừa bộn. Người đàn ông nhấc chăn ra khỏi nệm một cách lưu loát, một nửa tấm chăn đã buông thõng xuống mặt thảm. Nhưng hai người họ không rảnh để bận tâm. Hôm nay cô rất hợp tác và thậm chí còn gọi anh vài lần một cách hiếm thấy. Thẩm Ngôn Lễ vẫn luôn là người làm chủ hoàn toàn, giờ phút này anh không khỏi mê man, chỉ cảm thấy mình phải chinh phục và đánh chiếm sâu hơn nữa. Trong khoảnh khắc dịu dàng của giây phút cuối cùng, anh hôn lên tấm lưng tuyết trắng của cô gái trong vòng tay mình, như thể bày tỏ thành kính và sùng bái. Lưu lại dấu vết từng chút từng chút một. Nhưng khi những sự điên cuồng hoang dại đó liên tục ập đến với cô, mí mắt Thịnh Tường đỏ hồng, cô không thể nói được gì. … Cả hai đều không buồn ngủ. Sau khi Thẩm Ngôn Lễ tháo thứ đó ra, anh nằm cạnh cô và ôm cô thật chặt, không để cô rời khỏi tầm mắt của mình. Thịnh Tường lấy chiếc gối dưới người ra đặt sang một bên, lồng ngực cô vẫn phập phồng không ổn định. Lúc này cô thực sự rất mệt nên cứ thế nép vào vòng tay anh, nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc kết thúc tất nhiên đã vào rạng sáng. Đáng lẽ ban đêm cơn buồn ngủ phải ập đến mới phải, nhưng Thịnh Tường vẫn tỉnh táo, cảm thấy mình giống như một con búp bê vải bị xé rách. "Thẩm Ngôn Lễ, anh làm hỏng chiếc áo trễ vai của em rồi." Không biết sao hôm nay anh lại kỳ quái như vậy, không cởi quần áo đàng hoàng, cứ phải xé từng chút một. “Thế à?” Thẩm Ngôn Lễ không hề che giấu tâm trí của mình, thản nhiên giải thích: “Khó kiềm chế cảm xúc, không cẩn thận.” "..." “Anh còn có thể đáp qua loa hơn nữa không hả?” “Thế nào mới được gọi là không qua loa?” Thẩm Ngôn Lễ chống tay lên má, nghiêng đầu nhìn cô: “Em muốn anh nói với em rằng anh thấy khó chịu khi nhìn em mặc áo trễ vai à?” Anh hiếm khi thẳng thắn như vậy. Thịnh Tường sửng sốt một lát, sau đó lại từ từ mỉm cười. "Xin lỗi tổng giám đốc Thẩm." Lần này Thịnh Tường không muốn làm theo ý anh, mỉm cười dịu dàng trong đêm tối: "Về sau em vẫn sẽ mặc." … Có lẽ Thịnh Tường đã bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của phi hành đoàn ngày hôm nay. Khi Thẩm Ngôn Lễ lại đi về phía phòng khách nhỏ, cô cũng thay váy ngủ rồi đi theo anh. "Lúc trước anh cứ ra vẻ không có việc gì làm, thế mà bây giờ muộn như này rồi lại bắt đầu bận rộn à." “Chỉ là chuyện nhỏ, sẽ nhanh thôi.” Thẩm Ngôn Lễ gõ bàn phím máy tính: “Đừng nóng nảy chứ, em lên giường chờ đi, khoảng một tiếng nữa người đàn ông của em sẽ đến ngủ với em.” Thịnh Tường bước tới và đạp anh một cái thật mạnh. Sau đó cô ngồi xuống cạnh chiếc ghế sofa nhỏ và nhìn vào màn hình máy tính của Thẩm Ngôn Lễ. "Không phải bảo đợi chuyến bay thử nghiệm sao? Bây giờ anh còn có thể xử lý được gì?" "Đúng là phải chờ chuyến bay thử nghiệm thật, nhưng phòng thí nghiệm không chỉ nghiên cứu một chiếc máy bay như vậy." Thẩm Ngôn Lễ nói hết cho Thịnh Tường, từ xưa đến nay anh luôn thoải mái ở trước mặt cô, chưa bao giờ che giấu điều gì. Nhưng vừa đề cập đến chủ đề bay thử nghiệm, Thịnh Tường bỗng nhiên có hứng thú: "Khi nào chuyến bay thử nghiệm của các anh sẽ bắt đầu?" “Em hỏi cái này à?” "Đúng vậy, em vốn tưởng có thể đến đó với anh, nhưng chỉ sợ không thể sắp xếp được thời gian." "Sắp tới rồi. Các chuyến bay thử nghiệm cũng được tiến hành theo từng giai đoạn. Có vài lần cơ, dù sao cũng sẽ sắp xếp được một lần mà." Thẩm Ngôn Lễ nói và rời mắt khỏi màn hình: "Em đừng lo, anh đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi." Anh dừng một chút rồi lại đột nhiên nói tiếp: "Nhưng theo lịch trình của em, chắc chắn có thể đến vào lần cuối cùng." Thịnh Tường nghe xong cũng không quan tâm mà chỉ thản nhiên gật đầu. Cô đang nghĩ đến việc tối nay anh còn chưa ngủ, liệu anh có chịu được không, cô lại nói: “Theo như anh nói thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi, sao tối nay anh lại đột nhiên tăng ca?” “Bởi vì trọng tâm vẫn là dòng máy bay Heart Wall, chẳng hạn như bây giờ anh vẫn phải phân tích tính kinh tế của nó.” Khi tập hợp các thông số lắp đặt, các mức giá lắp đặt khác nhau, tiền công làm việc và các chi phí khác thì kết quả là một chiếc máy bay cộng với các chi phí đó sẽ có giá bán gần 100 triệu. Máy bay chở khách dân dụng do Duy Thịnh Airlines phát triển không chỉ để sử dụng cho riêng mình mà ở quy mô phát triển trong tương lai, hãng còn có ý định cung cấp hoạt động kinh doanh mua máy bay cho các hãng hàng không khác. Ngoài ra, dòng máy bay Heart Wall còn là một phần của Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S. Khi máy bay chính thức được đưa vào sử dụng, nếu hiệu quả đạt yêu cầu, nó sẽ trở thành một phương tiện quảng cáo thay thế có thể được nhìn thấy mọi lúc ngoài những lúc di chuyển bằng đường hàng không từ nơi này sang nơi khác. "Em biết cái này." Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ mở lại sơ đồ 3D, nhập các công thức phức tạp và tính toán liên tục: "Em biết làm công thức bên cạnh sơ đồ 3D, hay là em đối chiếu giúp anh nhé." Cô nói rồi ngồi luôn xuống bên cạnh anh, chăm chú nhìn: "Nếu như thế thì anh chỉ cần phân tích cái của anh là được, còn em sẽ làm nốt những thứ còn lại." Trời đã về khuya, có sự giúp đỡ của cô, có lẽ công việc của Thẩm Ngôn sẽ được hoàn thành sớm hơn. Thật ra khi Thịnh Tường đang theo học tại Đại học Hàng không vũ trụ Quốc gia ở Pháp, cô có chọn những môn liên quan đến nội dung này. Cũng chẳng biết nói là cô cảm thấy hứng thú đến đâu, chỉ vì Thẩm Ngôn Lễ khá thành đạt trong lĩnh vực này, trong tương lai phát triển sẽ liên tục leo lên những nấc thang đã định trước. Một phần nhỏ nội dung này có liên quan đến những gì cô được học khi làm tiếp viên hàng không nên cũng không quá khó hiểu. Quan trọng nhất là... Đôi khi, cô cũng nghĩ đến việc có thể cùng anh hòa nhập vào một thế giới khác ngoài cuộc sống thường ngày. Có chuyện gì đó để nói, có lời gì đó để nói. Tuy nhiên, lúc ấy những suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng giờ đây, chúng đã thực sự trở thành hiện thực. Lúc này Thẩm Ngôn Lễ nghe xong nhưng không có phản ứng gì cả. Chỉ nửa giây sau, anh đã gật đầu: "Em làm đi." Bây giờ lại đến lượt Thịnh Tường ngạc nhiên: “Anh cứ thế tin em à.” Anh đồng ý ngay lập tức, cũng không giảng qua để cô dễ dàng bắt đầu. “Vợ anh giỏi mà." Thẩm Ngôn Lễ nghiêng người nhéo cằm cô, như có dòng suy nghĩ chạy qua, sau đó anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô gái: “Anh mong còn chẳng được.” ... Mồm mép quá. Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng tinh thần của cô lại rất vui vẻ. Đôi mắt sáng ngời như có dòng suối trong veo chảy vào, dù có ẩn trong màn đêm nhưng vẫn có thể làm rung động lòng người. Thẩm Ngôn Lễ cho cô một chiếc máy riêng, hai người không nói một lời mà bắt đầu một cách ăn ý. Cửa sổ kính hình cung của căn penthouse hiện rõ ​​cảnh đêm. Thành phố không bao giờ ngủ, giữa dòng xe cộ tấp nập với ánh đèn đường trải dài, cả hai gác lại sự hối hả và lao vào làm việc. Sau khi Thịnh Tường xong trước, cô nhìn Thẩm Ngôn Lễ. Anh cúi đầu xuống và liếc nhìn qua. "Anh xem rồi, cũng không có vấn đề gì." Thịnh Tường đưa máy tính về phía anh: "Anh chắc chưa? Anh còn chưa xem một giây nào." Thẩm Ngôn Lễ xoay khớp cổ tay, nghiêng đầu nhìn cô: “Em đang nghi ngờ năng lực chuyên môn của anh à?” "Đó không phải là nghi ngờ, vì em sợ anh công tư không phân minh." “Không phải là không thể.” Thẩm Ngôn Lễ thật sự làm theo lời cô nói. Anh dựa lưng vào ghế sofa, thản nhiên nhìn cô, không hề bỏ sót một khoảnh khắc nào: “Dù sao anh hùng cũng khó qua ải mỹ nhân mà nhỉ?” Nói xong, đôi mắt Thẩm Ngôn Lễ rực sáng, vẫn chậm rãi quay người lại. Nhiệt độ thiêu đốt như vậy cộng với lời nói vừa rồi của anh đã thành công khiến mặt Thịnh Tường bỏng rát một lúc. “Vợ à.” Anh đột nhiên gọi. "Làm sao mà lại gọi em." Ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ rơi vào chỗ phồng lên của cô: "Áo ngủ của em hở kìa." “...”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0