Chương 112
Chấp Thông Nhất Căn
2025-02-28 08:43:42
Sau khi cơn rung lắc mới ập đến, bên trong khoang máy bay vang lên tiếng thông báo mọi người chú ý an toàn của cơ trưởng trong buồng lái đằng trước. Sau khi tiếng nói kết thúc, máy bay nhanh chóng rơi thẳng xuống dưới một cách đột ngột. Cảm giác gần như mất hết trọng lượng suýt đã quăng Thịnh Tường lên nóc khoang, cô giữ chặt tay nắm chuyên dụng trên máy bay. Tiếng hít thở lúc này đã nhanh chóng được trả lời trở lại. Bỗng nhiên Thịnh Tường nghĩ đến cuộc hôn nhân của mình và anh, bỗng nghĩ đến anh. Trong cơn rung lắc dữ dội, hành mi cong vút của cô run lên, cổ tay ra sức nắm lấy nó… Mày hãy kiên trì cố gắng, vượt qua lần này sẽ trời quang mây tạnh. Một giây, hai giây, ba giây… Một phút, hai phút… Không biết trôi qua bao lâu. Sau cơn rung lắc dữ dội là những đợt dư chấn nhè nhẹ. Biên độ lắc lư vẫn còn nhưng lúc này thân máy bay đã dừng lại, tiếng thông báo lại vang lên. “Kính thưa hành khách, tôi là cơ trưởng trên chuyến bay lần này. Giờ máy bay đã vượt qua khí lưu thành công và di chuyển bình thường. Chuyến bay lần này sẽ được dự tính khoảng một tiếng nữa sẽ hạ cánh ở sân bay Nam Hòe. Cảm ơn mọi người đã phối hợp, toàn thể thành viên phi hành đoàn sẽ hỗ trợ các vị bất cứ lúc nào.” Tiếng thông báo vừa dứt, mọi người trong khoang nhao nhao lên tiếng. Những người vừa trải qua cửa tử đồng loạt khóc lấy khóc để, có người quay sang ôm lấy đối phương. Có người không chịu nổi nữa, bắt đầu ôm lấy đồng đội và khóc. Đồng phục trên người cả đám tiếp viên hàng không đều xộc xệch, nón nảy tóc tai xếp chồng lên nhau. Sau khi đôi bên nhìn nhau, dường như trong mắt có ánh sáng. Có người thầm nói: “Cuối cùng cũng qua rồi…” “Cuối cùng cũng qua rồi.” Thịnh Tường bỏ qua những gương mặt còn hốt hoảng vì đợt mạo hiểm vừa rồi, cuối cùng cũng để lộ nụ cười. Còn lâu lắm mới được nghỉ ngơi, nhân viên phi hành đoàn bận tối mặt tối mũi. Khi gặp khí lưu ban nãy, may mắn là không ai bị thương. Nhưng vẫn có người bị va đập vào khoang máy bay, khiến trán bị trầy xước. Thịnh Tường lấy hộp y tế ra, xử lý vết thương cho hành khách đó, thống kê số lượng nhân viên bị thương rồi gửi cho Lâm Khai Dương. Trước khi máy bay hạ cánh, tin tức đã được gửi xuống mặt đất. Thịnh Tường và các tiếp viên hàng không khác vào khoang máy bay chỉnh sửa hành lý, bận bịu không ngừng. Chưa được bao lâu, máy bay đã đáp xuống sân bay Nam Hòe. Nhân viên quản lý mặt đất của Duy Thịnh Airlines nhận được tin tức trước đó đang đứng đợi bên dưới. Những chiếc cáng cứu thương dành cho hành khách đã được bệnh viện chuẩn bị xong, đang chờ sẵn bên dưới. Hành khách vừa rời khỏi máy bay thì đã được đưa lên cáng, đưa tới bệnh viện ngay để được điều trị một cách nhanh nhất và hiệu quả nhất. Sau khi xử lý xong mọi chuyện, nhân viên phi hành đoàn nhanh chóng giải tán, dịch vụ hậu mãi sau đó nhanh chóng được chuyển đến các phòng ban liên quan của Duy Thịnh Airlines. Sau khi kết thúc, sân bay Nam Hòe bỗng có tuyết rơi. Thịnh Tường chào thành viên của phi hành đoàn, không kịp thay quần áo đã đi đến một nhà ga khác. “Thịnh Tường, em có muốn đến bệnh viện khám không?” Mạnh Vãn nhanh chóng nắm tay cô, gấp đến mức gọi cả họ lẫn tên của cô: “Vừa rồi tay em đã bị va đập rất mạnh.” “Không cần đâu ạ, em không sao cả.” Thịnh Tường nói xong còn khoát tay với Mạnh Vãn, như thể xác nhận mình không sao cả. Cô vung tay rất mạnh, sau đó còn dặn dò ngược lại cô ấy: “Nếu chị không đến bệnh viện thì hãy về nhà sớm đi, em đi trước nhé.” Máy bay kéo dài thời gian hạ cánh, muộn hơn nhiều so với thời gian đã hẹn trước. Mạnh Vãn buông cô ra trong vô thức, có điều những chuyện vừa xảy ra lại ùn ùn tràn vào đầu cô ấy. Cô ấy buông Thịnh Tường ra, nhìn bóng lưng mảnh mai của cô gái càng ngày càng xa, cô ấy cất cao giọng và hỏi: “Em làm gì mà vội thế?” “Không phải chuyện lớn.” Thịnh Tường trả lời mà không quay đầu lại, tiếng nói của cô quanh quẩn trong màn đêm: “Nhưng nó rất quan trọng đối với em.” … Hàng loạt máy bay do Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S thiết kế đã bắt đầu thử nghiệm chuyến bay cuối cùng trên đường băng thứ sáu ở trạm mới của sân bay Nam Hòe. Khi sắp xếp ca làm việc trước đó, đường băng này đã bị loại bỏ. Các trạm lân cận tưởng chừng rất gần nhưng thật ra rất xa. Thịnh Tường đi thẳng đến đó, không quan tâm tin nhắn trên wechat. Cô gọi điện thẳng vào máy anh. Thẩm Ngôn Lễ bắt máy ngay lập tức: “Vợ ơi, em xuống máy bay rồi ư?” Sau khi nghe thấy giọng nói của anh vang bên tai mình, rất lâu sau Thịnh Tường không nói gì cả. Một lúc sau, cô lên tiếng trả lời nhưng không nhắc đến việc máy bay hạ cánh trễ. Thịnh Tường vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã tối: “Thẩm Ngôn Lễ, em sẽ phải đến muộn, bên anh sắp kết thúc rồi đúng không.” “Vẫn chưa.” Anh ngừng giây lát rồi mới nói tiếp: “Không sao, em đến trễ cũng được, anh ở đây chờ em.” Thịnh Tường cúp máy bèn tăng tốc, tối nay cô đã hiểu ra mọi chuyện. Khi đi đến đường băng theo chỉ dẫn của Thẩm Ngôn Lễ, xung quanh yên lặng không một bóng người. Trong đêm tối, chỉ có vài chiếc máy bay đậu trơ trọi ở phía xa. Nhìn tình hình này chẳng có vẻ gì là tổ chức chuyến bay thử cả. Do Thịnh Tường chạy vội đến đây nên cô phải dừng lại thở dốc. Cô chầm chậm bước tiếp, chẳng có mục đích gì cả. Đồ lừa đảo. Còn nói chuyến bay thử nghiệm vẫn chưa kết thúc. Cô có thấy bóng dáng anh ở đây đâu? Thịnh Tường hứng gió lạnh, cô chưa kịp rút điện thoại ra thì đã thấy khoảng không trước mặt đột ngột bừng sáng. Hình dáng nửa vùng trời được phản chiếu trong ánh sáng màu cam. Bắt gặp cảnh tượng quen thuộc này, Thịnh Tường bất ngờ chững lại. Một hàng chữ đột ngột xuất hiện. “Em cảm thấy bị lừa rồi đúng không?” Hai giây sau, hàng chữ đó nhanh chóng bị thay thế bởi nội dung khác. “Nhưng lần này quay về không lừa em thật.” Hơn hàng nghìn máy bay không người lái được được chế tạo sắp xếp thành một hàng, tụ họp lại thành năm chữ vô cũng dễ thấy. “Em xoay người lại đi.” So với những suy đoán và giả thuyết trong đầu cô, việc làm của Thịnh Tường còn chân thật hơn cả suy nghĩ. Cô quay người lại, đập vào mắt không phải là cảnh tượng như những gì cô nghĩ. Tiếng “ong ong” xuất hiện trước mặt Thịnh Tường, đó là một mô hình máy bay cỡ nhỏ, được điều khiển từ xa đang bay lượng trong không trung, bay là là về phía cô. Mô hình trông vô cùng quen mắt này là mô hình mà Thẩm Ngôn Lễ đã cho cô thấy trước kia. Máy bay mô hình gần trong gang tấc, nó vừa đáp xuống, bỗng nhiên cô thấy ánh sáng màu bạc lóe lên trong đêm tối. Cô gái bước đến, vươn tay gỡ xuống món đồ bên dưới máy bay. Cô mở bàn tay ra nhìn, một chiếc nhẫn lẳng lặng nằm đó. Thịnh Tường chưa kịp ngắm nghía xong thì khóe mắt bỗng thấy một bóng đen đổ dài trên mặt đất. Lúc ngẩng đầu lên, cô đã thấy chiếc bóng bị kéo dài của Thẩm Ngôn Lễ. Gió lạnh thổi đến dữ dội, một chiếc máy bay khổng lồ đang đậu đằng sau anh, khoang máy bay đầu tiên được thắp sáng, nửa phần còn lại của máy bay thì chìm vào màn đêm vô tận. Chừng mấy giây sau, cô nhìn Thẩm Ngôn Lễ bước đến gần mình, khi cách cô một khoảng mới ngừng lại. Thịnh Tường bất giác muốn đến gần anh nhưng không hiểu vì sau, cô vừa mới nhấc chân lên thì đã từ từ ngừng lại. Đôi bên nhìn nhau trong sự im lặng, anh đặt tay lên vai cô, kéo cô đứng trước mặt mình. “Vợ ơi.” Anh nhoài người đến gần, lên tiếng trước: “Em phải nghe cho rõ những lời anh sắp nói đây.” Thẩm Ngôn Lễ vừa dứt lời, Thịnh Tường đã bỗng chốc vỡ lẽ. Với lời mở đầu như vậy, dường như có thứ gì đó khuấy động trái tim khiến cô gần như không thể thốt thành lời. Dường như tất cả mọi chuyện xảy ra đều đã có lời giải đáp ngay lúc này. “Thật ra từ nhỏ đến giờ, anh không thiếu thứ gì cả.” Thẩm Ngôn Lễ buông mắt nhìn cô, từ từ nói tiếp: “Nhưng em rất giống một bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời anh” “Vì em, anh đã sử dụng mọi thủ đoạn và mánh khóe.” “Từ ngày có được em đến giờ, anh đã quyết định.” Hai người bước đến gần, tiếng nói của anh bị tiếng gió thổi lấn át: “Anh quyết định Thẩm Ngôn Lễ sẽ làm y như vậy mỗi ngày về sau, không có gì thay đổi.” “Nguyện vọng duy nhất của anh là có em bầu bạn bên mình.” “Em biết không.” Anh nhìn cô rồi nói: “Nếu không có em, Thẩm Ngôn Lễ sẽ rơi vào đường cùng và bí lối.” “Anh ấy không thể sống tiếp, không thể sống một mình.” “A Tường.” Ánh mắt nóng bỏng như ngọn lửa cháy mãi liên miên không dứt của anh khóa chặt lấy cô: “Em muốn lấy anh không?” Tiếng gió lấp đầy khoảng trống giữa hai người. Có thứ gì đó đã vươn ra, mặc kệ đám bùn bên cạnh, chầm chậm nở rộ. Thịnh Tường nghe lấy câu hỏi cuối cùng của anh bèn ôm mặt, nước mắt như mưa. “Muốn.” Cô không hề dừng lại, cất bước nhào thẳng vào lòng anh: “Em nói em muốn.” Thẩm Ngôn Lễ buông mắt, đón cô vào lòng, gần như siết chặt dáng người bé xinh của cô trong vòng tay mình. Cái ôm này đã kết thúc rất nhiều chuyện, từ từ kéo màn che xuống. Trên đường băng số sáu trống trải, máy bay khổng lồ chìm trong trời tuyết, cánh nằm ngang xẹt qua chân trời như chú ưng oai hừng dang rộng đôi cánh, bảo vệ hai người dưới cánh của mình. Màn đêm buông xuống, bầu trời như sà xuống bên dưới, gió lạnh thổi rào rạt. Sảnh sân bay sáng rực phía xa, ánh đèn màu vàng đổ xuống cơ thể hai người. Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, sắp phủ kín đầu vai của cả hai. Mùa đông ở Nam Hòe đã đến. Không biết hai người ôm nhau bao lâu, anh bỗng hỏi cô: “Em lạnh không?” Thịnh Tường nghe vậy bèn ôm chặt anh hơn, đôi mắt hơi tê dại và nóng rát. Trái tim phập phồng và căng thẳng, cứ lặp đi lặp lại như thế, cô nặng nề lắc đầu. Thẩm Ngôn Lễ bật cười: “Không lạnh thì cứ ôm một lúc nữa.” Anh vừa nói dứt lời, tuyết lớn trên trời đã rơi trên mái tóc, vầng trán và gương mặt của cả hai. Nó không hề ngừng lại, cũng không có dấu hiệu tạm ngưng. Tuyết còn rơi cả vào gáy xuống dưới. Tuyết rơi khắp nơi, gió lạnh như cắt luồn vào. “Sao giờ em hết sợ lạnh rồi?” “Có anh ở đây, em cần gì phải sợ.” Cô trả lời nhanh chóng và dứt khoát. Đúng vậy, đúng là không có gì phải sợ hãi, cho dù thế giới này có cô đơn và hoang vắng đến thế nào. Anh mãi mãi đứng sau lưng cô, năm dài tháng rộng đều như thế. Xa xa tuyết rơi như thác đổ, gió lạnh thấu xương gào thét, người muốn sưởi ấm cho nhau bèn ôm chặt lấy nhau. Dù gió tuyết đan xen đổ xuống, họ cũng không sợ lạnh. Bởi vì hai người đã hòa quyện vào nhau, mãi mãi thuộc về nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro