Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 134

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Mùa đông ở Nam Hòe sắp đến rồi. Nếu như không bàn đến những phiến lá khô đượm sắc trời thu, cái lạnh thổi qua mặt hồ yên ả mờ sương làm sóng nước khẽ lăn tăn, thì so với khoảng thời gian trước, bầu không khí trong trang viên dần vui vẻ náo nhiệt hơn nhiều. Không vì lý do gì khác, trong lúc Thịnh Tường chào đón trận tuyết đầu tiên trong thành phố, cô cũng đã bình an sinh được hai đứa con một cách suôn sẻ. Việc trong gia đình bỗng nhiên có thêm hai đứa bé đương nhiên sẽ trở thành một cách giải thích khác cho mấy chữ “song hỷ lâm môn*”, đây chính là phước lành tự biết đường tìm đến. *Song hỷ lâm môn: Thường được sử dụng trong hôn lễ của người Hoa, biểu thị cho niềm vui nhân đôi đã cùng nhau tới cửa, mang ý nghĩa không thể nào tốt đẹp hơn cho ngày vui của các đôi uyên ương. Lúc đầu, mọi người đã tụ tập đông đủ lại với nhau để hẹn đến thăm, nhưng Thẩm Ngôn Lễ từ chối hết, anh bảo mọi người hoãn lịch hẹn để Thịnh Tường nghỉ ngơi trước đã. Không đề cập đến khía cạnh này nữa, giờ thì cùng bàn đến chuyện anh chỉ  hành động một lần đã có ngay hai thằng cu kia - thế mà sau đó anh còn bị bạn bè xung quanh trêu chọc suốt ngày. Ai từng mắt thấy tai nghe về chuyện này đều không nhịn được phải cảm thán một câu: “Sao mà gen nhà họ Thẩm lại mạnh thế nhỉ?” Làm sao có thể sinh được một cặp sinh đôi chứ?  Bên này đang mừng rỡ vì sinh được con trai, còn ông cụ nhà họ Thẩm ở bên kia lại bày ra phong phạm của bậc trưởng bối, lập tức đặt tên cho lũ trẻ. Thuận theo sự thay đổi liên tục giữa các thế hệ, ở thế hệ trẻ này có thể dùng chữ “Ngu*”  tượng trưng cho con cá; ngoài ra còn có thể dùng chữ “Dục” với nghĩa là ánh sáng. *Ông bà ngày xưa thường hay nói “Ngư chi lạc” ý muốn chỉ về niềm vui của loài cá, cho nên cá chính là tượng hình của chữ Ngu (虞), mang ý nghĩa là niềm vui. Nhưng bởi vì hai đứa con trai mới sinh của nhà họ Thẩm được sinh ra lúc trời đổ tuyết, có nghĩa là một sinh mệnh mới mạnh mẽ phá tan bầu trời rồi đột ngột giáng xuống đây nên cũng thay đổi thành - Dục. Dục, Diệu cũng tương tự vậy. Ý nghĩa ban đầu là ngọn lửa cháy hừng hực sáng ngời. Điều này cũng có nghĩa là trên con đường tình đang đến độ đơm hoa kết trái giữa hai người họ sẽ luôn được ánh sáng chiếu rọi suốt quãng đường, không bao giờ tắt đi. Trên hết, cái tên cuối cùng sẽ do Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ cùng nhau quyết định. Nói chính xác hơn thì chỉ có một mình Thịnh Tường ở đó đau khổ suy nghĩ miên man không dứt mà thôi. Bởi vì Thẩm Ngôn Lễ vốn không hề bận tâm, anh chỉ toàn trưng ra dáng vẻ lười biếng và gương mặt vô vị chán chường, hoàn toàn không chịu bỏ ra chút xíu công sức nào. Chuyện này đã chọc giận Thịnh Tường khiến cô phải hung hăng tóm chặt người anh mãi một lúc lâu. Nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là phản ứng coi mọi chuyện như thể lẽ đương nhiên của anh. Thẩm Ngôn Lễ chỉ nhướng mày nhìn cô: "Tất cả sự chú ý mà anh có đều đổ dồn vào em cả rồi, em còn muốn anh phân tâm kiểu nào nữa đây?" “Hai thằng nhóc đó chiếm lấy em lâu như vậy rồi mà anh đã than vãn câu nào đâu.” Anh vừa nói dứt lời vừa từ từ hạ tầm mắt xuống nhìn đứa bé cả người thơm nồng mùi sữa non đang say giấc trong nôi. Mùi sữa thơm phức vấn vít xung quanh, mấy ngón tay thanh mảnh của anh từ từ vươn tới, nhẹ nhàng thăm dò làn da non mềm của đứa bé. Đứa bé say giấc ngủ ngon lành nhưng lại rất nhạy cảm với sự tiếp xúc tới từ thế giới bên ngoài, thậm chí còn bắt đầu chép miệng rầm rì. Lúc này, vẻ mặt dửng dưng của Thẩm Ngôn Lễ cũng dần tan biến. Anh hơi cụp mắt xuống nói chuyện bằng tông giọng trầm và chậm rãi: “Người ta đều nói mấy đứa nhỏ giống anh, nhưng dù anh nhìn kiểu gì cũng thấy tụi nhỏ tròn vo như lợn ấy." “Thẩm Ngôn Lễ à, không có nhiều người thích tự gọi mình là lợn như anh đâu.” Thịnh Tường ghé nửa người trên mép giường, mi mắt xinh đẹp cong cong. Cô cũng vươn tay ra thăm dò tụi nhỏ: “Mặc kệ anh nói thế nào thì bọn chúng vẫn rất xinh xắn.” Ngay khi vừa mới ra đời mà mấy đứa nhỏ đã cực kỳ trắng trẻo, còn chưa đầy tháng mà người ta đã có thể nhìn ra vẻ ngoài tuấn tú của chúng trong tương lai. Nguyên nhân chủ yếu vẫn là do Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đều rất đẹp, cả hai người đều có nhan sắc tuyệt vời, hiếm có khó tìm thế nên kết tinh của hai người họ xinh xắn như vậy cũng là điều đương nhiên. Có xuất phát điểm tốt như vậy đương nhiên là có thể dễ dàng vươn xa hơn so với những người khác. Thẩm Ngôn Lễ chậm rãi trả lời: "Vậy thì anh sẽ coi như em đang gián tiếp khen anh nhé." Cuối cùng, điều cần được quyết định trước chính là nhũ danh. Trong lúc Thịnh Tường đang mang thai rất thích ăn vừng nên cô quyết định chọn cái tên này luôn. Đứa thứ nhất tên là Tiểu Chi Ma, đứa thứ hai tên là Tiểu Cầu Cầu. Về phần tên họ đầy đủ sẽ do ông cụ tìm chữ đề tên nên hai người họ cũng không phải bận tâm quá lâu. Đứa thứ nhất là chữ Thành, đứa thứ hai là chữ Lâm. Cái tên này không chỉ giới hạn ở mặt nghĩa gò bó như “tường thành” mà là biểu thị hàm ý rộng ra như núi rừng rộng lớn, trải dài khắp chốn. Nguyện cho tấm lòng con cháu sẽ rộng lớn như chốn phố thị ồn ào, còn bất cứ nơi nào con đặt chân đến sẽ hoá thành rừng núi xanh ngát bóng cây. Bằng cách này, hai anh em sẽ ở bên hỗ trợ lẫn nhau và cùng nhau vững bước tiến về phía trước. Lúc Thẩm Ngôn Lễ ung dung giải thích cho mọi người nghe về nguồn gốc tên của hai cậu con trai thì cũng chính là tại bữa tiệc rượu mừng tròn trăm ngày được tổ chức tại nhà lớn nhà họ Thẩm. Khi đó có một nhóm bạn tới từ Nam Hòe đến dự tiệc chúc mừng. Sau khi đến nơi, họ còn chưa kịp nói ra bất cứ câu chúc phúc nào thì đã bị cảnh tượng náo nhiệt ở đây dọa một phen. Ở tầng dưới đang tổ chức tiệc rượu và vui vẻ ăn uống linh đình, ánh đèn tỏa sáng rực rỡ, khách khứa nối đuôi nhau ra vào không ngớt. Chỉ là Thịnh Tường không mấy rảnh để nói chuyện cùng ai đó quá lâu, trong người cô thấy hơi mệt mỏi nên đã sớm lên lầu tranh thủ nghỉ ngơi. Tiểu Chi Ma và Tiểu Cầu Cầu đều đã bị ba Thẩm và mẹ Thẩm ôm bên người từ trước, bọn nhỏ mở to đôi mắt tròn đen láy nhìn ngắm những vị khách đến thăm nhà đang ra vào tấp nập. Có lẽ bây giờ hai đứa cũng đã thấm mệt nên cả hai cùng nép mình trong chiếc nôi bên cạnh giường ngủ chính, tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành. Thịnh Tường nhẹ nhàng đung đưa chiếc nôi một hồi lâu, lát sau cô lại cảm thấy mình chưa ngắm đủ. Cô cúi đầu tựa cằm vào mép nôi, trái tim cô dẫn mềm nhũn ra như hóa thành một vũng nước trong vắt nhẹ nhàng lan ra xa. Cô không biết mình đã ngồi đó nhìn ngắm mấy đứa nhỏ đang ngủ say bao lâu rồi, cuối cùng cô mới chợt nhận ra nơi nào đó trên người mình đang căng trướng. Với mục đích duy trì sự thoải mái cả về thể chất lẫn tinh thần, Thịnh Tường áp dụng phương pháp ăn uống chia bữa ăn nhỏ hơn. Nhưng có đôi khi cô quên mất, không để ý mà lỡ miệng ăn no quá. Giống như bây giờ vậy, bầu ngực nặng nề khiến cả người cô cũng thấy hơi ngứa ngáy khó chịu, cứ như thể cả người đang bị kéo căng ra. Lúc đầu, chỉ có một bàn tay run rẩy xoa nắn, động tác cũng trúc trắc đến kỳ lạ. Nhưng bây giờ cô cũng đã dần quen với chuyện này, ngoài ra còn có sự giúp đỡ thường xuyên của Thẩm Ngôn Lễ… Cho nên mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn trước rất nhiều. Thịnh Tường vừa mới giơ tay lên được một nửa, đúng lúc cô đang định bắt đầu xử lý thì chợt nghe thấy từ bên kia cánh cửa truyền đến một tiếng vang nhỏ.Âm thanh ngoài cửa kêu “lạch cạch” một chút rồi đột ngột mở ra khiến cho người bên trong phòng trở tay không kịp, bàn tay đang giơ lên của cô cũng chững lại ngay giữa không trung. Nếu muốn nói đến chuyện có ai đó dám vào thẳng trong phòng của họ mà không thèm gõ cửa, trong dinh thự rộng lớn của nhà lớn nhà họ Thẩm làm gì còn ai khác ngoài Thẩm Ngôn Lễ nữa. Tay của Thịnh Tường vẫn đang khựng lại, cô vừa ngước mắt lên là đã trông thấy anh đang từ từ bước qua ngưỡng cửa. Dường như đêm nay Thẩm Ngôn Lễ bị người ta chuốc rượu rất nhiều, đuôi mắt đầu mày của anh dãn ra trông khá thoải mái. Cơn say bốc lên khiến khuôn mặt đẹp trai tuấn tú như ngọc thạch của anh chợt bừng sáng lên dưới ánh đèn mờ ảo, cảm xúc trên khuôn mặt cũng mơ màng không rõ. “Vợ.” Anh đóng cửa lại, dùng giọng điệu bình tĩnh như thường lệ nói: “Anh về rồi đây.” Thẩm Ngôn Lễ bước tới trước vài bước, bàn tay đặt trên yết hầu nhẹ nhàng nới lỏng cà vạt ra. Ánh mắt anh vừa hướng về phía Thịnh Tường rồi gần như ngay lập tức, rồi lại tập trung nhìn vào giữa không trung. Cơ thể căng tròn đẫy đà của cô gái khiến không khí tràn ngập mùi thơm nồng nàn của hoa dành dành. So với việc ngửi hương thơm ngọt trong không khí thì những hoa mai ẩn hiện trong nền tuyết trắng mới thực sự là tâm điểm của sự chú ý. Cô vẫn đang cúi người, việc cô cúi người khiến các đường cong xinh đẹp đẫy đà trên cơ thể dán chặt với nhau. "Em đang..." Anh mới nói được một nửa thì ngừng lại, mà còn ngừng đúng chỗ khiến người ta ngứa ngáy không yên. Thịnh Tường cúi đầu nên anh không thể nhìn rõ khuôn mặt cô, chỉ còn lộ ra hai dái tai đỏ bừng giống như thể vừa bị ma quỷ xát một lớp dầu cay lên vậy. Có điều chỉ qua một lát là Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh chóng phản ứng lại. “Anh còn tưởng là có chuyện gì cơ.” Anh dùng lực cởi cà vạt trên cổ ra rồi tùy ý ném sang một bên, sau đó ánh mắt anh kiên định, khóa chặt lấy cô: “Lần này em có cần anh giúp nữa không?” "..." "Không cần đâu, anh có thể quay đầu ra chỗ khác được không?" "Không đâu." Anh đáp lại rồi nhanh chóng bước tới chỗ cô, vừa bế cô lên là lại vội dính chặt lấy ngay. So với Thịnh Tường thì rõ rành là động tác của Thẩm Ngôn Lễ thuần thục hơn nhiều. Thực ra ngay từ khi bắt đầu, anh đã đi học những kiến thức này trước cả cô. Phải nói thật, có lẽ Thẩm Ngôn Lễ chính là kiểu người có năng khiếu thiên bẩm. Anh muốn học cái gì là có thể dễ dàng học được ngay, nói tóm lại chỉ cần có thể giúp cô thấy thoải mái hơn thì học gì anh cũng chịu. Chỉ có điều… Cô chợt nhận ra hình như anh hơi kỳ lạ, Thịnh Tường nhanh tay lẹ mắt nên kịp thời chặn lại hành động của người kia. Cô ôm chặt đầu anh: "Này… Anh đừng hôn..." “Chỉ thế này thôi mà đã gọi là hôn rồi à?” Đột nhiên Thẩm Ngôn Lễ lại ngẩng đầu lên lộ ra ánh mắt ướt át sáng ngời. Anh dừng lại một chút, nhướng mày cười với cô: “Rõ ràng là anh đang giúp em mà.” Thực ra từ sau khi cô sinh con, những khoảnh khắc và hành động thân mật nhất giữa hai người cũng chỉ giới hạn ở mức này thôi. Trước đó Thẩm Ngôn Lễ đã hỏi kỹ bác sĩ gia đình về chuyện đó, anh biết rằng tốt nhất nên đợi khoảng một tháng sau khi cô kết thúc thời gian ở cữ. Nhưng anh cũng không làm gì cả vì sợ cô không chịu nổi nên chỉ đành hoãn lại trước, chịu đựng hơn một tháng rồi. Khi thời cơ thực sự xuất hiện, Thịnh Tường bắt đầu chuẩn bị để đi làm trở lại. Mặc dù Thẩm Ngôn Lễ nói muốn ở lại chăm sóc cho cô nên đã mang hết mọi việc về xử lý tại trang viên Nam Hòe, nhưng thực ra anh vẫn bận đến mức chân không chạm đất. Thế nên hai người cứ phải thường xuyên xa nhau như vậy. Sau khi anh đã tính toán đâu ra đấy, thế mà tối nay lại có thêm chút đặc biệt hơn hẳn. Giống như thể có chất xúc tác ở một khía cạnh nào đó. Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt nhìn sang, cô gái nằm lọt thỏm trong trong tay anh, đôi mắt long lanh đang nhìn anh không chớp mắt. Hai người chỉ nhìn nhau như thế mãi, ánh mắt gần như dính chặt lại với nhau. Không biết lại qua bao lâu, anh là người lên tiếng trước, chủ động gọi cô: “…Vợ à.” Nhưng ngay khi anh muốn tiếp tục lên tiếng, dò hỏi tâm ý của cô… Chiếc nôi đặt ngay bên cạnh giường không biết làm sao lại đột nhiên phát ra tiếng kêu khóc lớn kinh thiên động địa. Hai đứa nhỏ nối đuôi nhau khóc la cứ như thể hai đứa đã sớm thỏa thuận xong với nhau từ lâu rồi vậy, không dừng lại dù chỉ một giây. Động tĩnh lớn như vậy làm sao họ có thể ngó lơ cơ chứ. Có điều mọi chuyện cũng chỉ xảy ra trong khoảng mấy giây đồng hồ, cũng không biết Thịnh Tường lấy sức ở đâu ra mà vội vàng đẩy Thẩm Ngôn Lễ ra. Cô đi thẳng sang bên kia dỗ dành mấy đứa nhỏ. Thẩm Ngôn Lễ đột nhiên bị đẩy sang một bên nghẹn họng không nói nên lời. "..." - Hai đứa nhóc nhà họ Thẩm có tính cách rất giống nhau, nhưng về cơ bản thì bản tính của chúng lại khác nhau. Hành vi và cách ứng xử cụ thể phải dựa trên phản ứng ngoài mặt tương ứng của từng đứa mới đánh giá được. Trên thực tế, trước lúc hai đứa nhỏ chưa ra đời thì Thẩm Dục Thành và Thẩm Dục Lâm đã sớm để lại cho người ta ấn tượng rằng chúng là những đứa trẻ an tĩnh, trầm lặng. Lúc Thịnh Tường mang thai cũng khá thoải mái, tụi nhỏ không hay quấy phá nên cô cũng khỏe hơn. Cái tính không hoạt bát lắm kia còn khiến ba Thẩm và mẹ Thẩm vui mừng không ngớt, nói rằng có lẽ tính cách của hai đứa nhỏ giống với Thịnh Tường, là người vừa nhã nhặn vừa lịch sự, không hay gây ra rắc rối với người khác. Nhưng ai có thể ngờ được, rằng ngay khi mấy đứa nhỏ chào đời thì tính nết của chúng lại như đúc ra từ một khuôn với Thẩm Ngôn Lễ chứ. Tiểu Chi Ma làm việc khá tuỳ ý, còn Tiểu Cầu Cầu lại càng tuỳ ý hơn. Có thể nói, hai đứa nó chính là được đúc ra từ cùng một khuôn với Thẩm Ngôn Lễ, còn đánh số 1 và số 2 ngay cạnh nữa… Những gì tụi nhỏ thể hiện ra ngoài đều rất giống anh, thậm chí còn giống đến từng khoảnh khắc biểu lộ cảm xúc khác nhau trên mặt anh. Những điều này khiến cho mỗi lần Thịnh Tường nhìn thấy lại phải cảm thán mấy câu, sự huyền bí trong dòng chảy của mối ràng buộc huyết thống giữa người với người thần bí biết bao. Bởi vì hai đứa nhỏ này thực sự rất thích bám lấy cô. Điểm này lại đúng lúc hoàn toàn giống hệt như ai đó... Chẳng mấy chốc mà bọn trẻ cũng lớn, nói nhanh thì không đúng mà nói chậm cũng chả phải.  Khi hai đứa nhỏ có thể bắt đầu tập đi, chúng đã dạo quanh và khám phá đủ cả bốn tầng lầu trong trang viên. Nhưng mấy đứa nhóc này cũng không có ý định dừng chân ở nơi này mà chúng còn sang nhà lớn nhà họ Thẩm. Nhà lớn của nhà họ Thẩm thỉnh thoảng lại có những buổi họp mặt đại gia đình, không khí cực kỳ náo nhiệt. Đám nhóc nhà họ Thẩm nhanh chóng trở thành trung tâm của bầu không khí náo nhiệt đó. Gần đây, dáng người tụi nhỏ dần cao hơn một chút, cũng học được cách nói chuyện. Cả ngày bập bẹ học nói, cũng chỉ học cách gọi tên cùng cách xưng hô đơn giản nhất. Chẳng có gì khác ngoài mấy tiếng linh tinh như ba và mẹ. Ngôi nhà cũ bên này còn cổ kính và xa lạ hơn nhiều so với trang viên Nam Hòe bên kia. Hai đứa chạy loạn loanh quanh khắp nơi mãi, chẳng mấy chốc mà Tiểu Cầu Cầu đã không cố ược nữa. Cậu bé uể oải nép mình trong chiếc giường nhỏ ở căn phòng trên lầu, tranh thủ ngủ trưa với mẹ thêm một lát. Tiểu Chi Ma lại sôi nổi hoạt bát đến mức không tài nào ngủ được, thậm chí còn vô tình đánh thức Thịnh Tường tới mấy lần. Lúc đó Thẩm Ngôn Lễ còn đang bận xử lý công việc trong thư phòng, lúc anh đang đi về thì đúng lúc đụng phải… Nói đến là đến ngay, khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức tối sầm. Khi Thẩm Ngôn Lễ thực sự trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, quai hàm của anh sẽ bạnh ra và hàm răng từ từ nghiến chặt lại. Tất cả dáng vẻ lười nhác không thèm để tâm trước đây trên mặt anh hoàn toàn biến mất, trông anh lúc đó thực sự rất đáng sợ. Hơn nữa, anh lại rất đẹp trai. Khi một khuôn mặt tuấn tú kia nổi giận sẽ bao phủ bởi băng sương lạnh lùng khiến anh trông đáng sợ đến cực điểm. Dù sao thì Tiểu Chi Ma cũng chỉ là một đứa nhỏ. Tuy cậu bé vẫn chưa thể nói năng lưu loát được một câu hoàn chỉnh nhưng hiện tại cậu bé đã có sự tự nhận thức riêng về khí chất của những người lớn sống xung quanh mình. Thẩm Dục Thành rất thức thời, cậu bé nhanh chóng dừng bước đứng đó khoảng nửa khắc. Trên khuôn mặt nhỏ tuấn tú lộ ra vẻ hiểu rõ, giống như thể cậu bé đang hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra vậy. Tuy nhiên, Thẩm Ngôn Lễ lại không đi vào ngay: "Đừng giả vờ với ba nữa." “Nếu sau này còn để ba phát hiện con làm ồn nữa, buổi tối phải ăn thêm nửa bát rau chân vịt đấy.” Thịnh Tường bị kẹp ở giữa hai cha con nên đang cảm thấy rất buồn cười. Trước đây khi Thẩm Ngôn Lễ gây chuyện với cô, chẳng lẽ anh không nhận ra mình ồn ào lắm hay sao? Thẩm Ngôn Lễ chỉ định đến xem thử một chút rồi sẽ quay lại thư phòng trong căn nhà cũ. Thật ra lúc này Tiểu Cầu Cầu cũng đã dậy, chỉ là cậu bé đang chậm rãi liếc mắt nhìn qua một màn này rồi lại xoay người đi ngủ tiếp. "..." Thịnh Tường chỉnh lại chăn cho cậu bé rồi đưa Tiểu Chi Ma với vẻ mặt ủ rũ chán nản đi xuống tầng dưới để tìm Thẩm Ngôn Lễ. "Bây giờ con đi tìm ba con đi, chắc chắn ba sẽ không tức giận đâu." Thịnh Tường nói thế rồi đẩy cậu bé đi. Tiểu Chi Ma nhanh chóng hiểu ý và khẽ gật đầu. Cậu bé dùng bàn tay nhỏ dụi mắt, đi thẳng tới thư phòng ở phía trước. Ở một góc của thư phòng là cầu thang xoắn ốc. Vừa đúng lúc, "Thẩm Ngôn Lễ" cũng tình cờ xuất hiện. Tiểu Chi Ma liếc mắt nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng ôm lấy "Thẩm Ngôn Lễ" đang đi ra từ trong góc, luôn miệng gọi "ba ơi". Thẩm Ngôn Khai đang định đi vào thư phòng nhưng bị chặn lại giữa chừng, anh ta chỉ dừng lại một chút chứ không nói gì. Trong tay anh ta đang cầm một cuốn sách, lúc anh ta đang định dùng phần gáy sách để chạm vào khuôn mặt nhỏ của nhóc Thẩm thì đột nhiên lại nhận ra có tầm mắt phóng tới từ đằng sau lưng. Ánh mắt kia nóng rực, khó mà vờ như không biết được. Thẩm Ngôn Khai hơi quay đầu lại và nhìn về phía sau. Thân hình cao lớn của Thẩm Ngôn Lễ đứng ở chỗ ngoặt trong góc cầu thang, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Tiểu Chi Ma. “Thẩm Dục Thành.” Anh khoanh tay, dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Con vừa gọi ai là ba đấy?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0