Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 143

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Đêm nay là đêm tân hôn của vợ chồng nhà họ Thẩm, không ai dám xuống tầng hai phá đám. Thấy Tiêu Tự thay quần áo đến đây, Trình Dã Vọng nhìn chằm chằm vào chỗ nào đó trên người anh: “Làm xong rồi à?” “… Ánh mắt của cậu là thế nào vậy hả?” Tiêu Tự đấm Trình Dã Vọng một phát: “Đến chơi bài.” “Đám con gái vẫn chưa tắm xong, không chờ họ à?” Không biết có phải bị ban đêm ảnh hưởng hay không, trong lòng Tiêu Tự cứ ngứa ngáy. Anh bèn ngồi xuống: “Chờ cái búa, mấy đứa tụi mình chơi một ván trước.” Trong lúc đánh bài, các phù dâu vẫn chưa sửa soạn xong, mọi người bắt đầu tán gẫu. Trải qua lễ cưới hôm nay, đề tài tất nhiên được chuyển sang cho mỗi người, đương nhiên đều liên quan đến nửa kia trong tương lai của họ. Trình Dã Vọng xem như biết chuyện, hỏi Tiêu Tự: “Có phải dạo này mẹ cậu cứ kêu cậu đi xem mắt không?” “Sao cậu biết?” “Bác gái nói, bác ấy đến hỏi tôi rốt cuộc cậu có bạn gái hay không.” Tiêu Tự tiếp tục đánh bài: “Cậu trả lời thế nào?” “Trả lời thành thật chứ sao, cậu thực sự không có bạn gái, bác ấy không đáp lời, mấy hôm sau nói là nhất định phải bắt cậu đi xem mắt.” Dạo này quả thực Tiêu Tự cứ bị giục, anh cau mày: “Thấy chưa? Phiền ghê.” “Tôi vốn không định cưới vợ sớm quá nhưng nhìn Thẩm chó mà xem, có đôi khi cảm thấy cưới vợ cũng không phải không được.” “Cậu thay đổi nhanh vậy?” Trình Dã Vọng rất kinh ngạc: “Nhưng cậu lại thấy xem mắt phiền phức, không có người để lựa chọn thì cưới ai?” Tiêu Tự rút một điếu thuốc lá: “Người để chọn…” Anh châm thuốc lá, vừa định nói gì đó thì chợt nhận thấy có người sau lưng mình. Tiêu Tự quay đầu, đã thấy ngay Ứng Đào đứng trong đám phù dâu. Không biết họ đã đến đây bao lâu, lúc này đang chơi cờ đua máy bay. Ứng Đào liếc nhìn anh, sau đó lại lập tức dời mắt. … Đêm đó, Tiêu Tự trực tiếp cạy cửa phòng của Ứng Đào. Ứng Đào đang dưỡng da trước khi ngủ, nghe thấy động tĩnh thì nói: “Cậu làm ăn trộm quen rồi hả?” Đây là nhà mới của Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đấy, Tiêu Tự cũng dám cạy cửa nhà họ à? “Ai bảo hồi trước em nhốt tôi ngoài cửa, giờ để lại di chứng.” Tiêu Tự đóng cửa rồi cà lơ phất phơ tiến vào, trực tiếp ngồi xuống mép giường, hai tay chống lên giường nhìn cô: “Không thể không nói, vì em mà tôi lại học được một kỹ năng mới.” Ứng Đào rầm rì: “Tôi khuyên cậu đừng tâng bốc bản thân quá lố như thế, đây không phải là kỹ năng mới đâu, đây là trò ăn trộm thì có.” Tiêu Tự cười khẩy: “Sao trong mắt em, tôi lúc nào cũng thảm hại vậy hả?” Ứng Đào vỗ nước dưỡng da trên mặt mình, nhìn anh qua chiếc gương: “Chẳng phải lúc nãy cậu còn hung ác kêu tôi chờ à? Nhưng tôi nói thật với cậu, tôi cũng chỉ lỡ tay làm đổ rượu vào chỗ ấy của cậu thôi, có phải cố ý đâu.” Tiêu Tự hiếm khi không cãi lại cô. Không khí yên tĩnh thật lâu. Ứng Đào còn chưa lên tiếng thì bỗng nghe anh nói: “Ứng Đào, dạo này mẹ tôi đang thu xếp cho tôi xem mắt.” “Ờ.” “Em không có gì muốn nói à?” Dưỡng da xong, Ứng Đào đứng dậy tiến về phía giường ngủ: “Tôi có thể nói gì được đây? Chúc cậu sớm ngày tìm được người thương thôi.” Tiêu Tự vẫn nhìn cô: “Em nói vậy tôi không thích nghe đâu. Ông đây còn chưa gặp ai hết thì sao gặp được người thương?” Ứng Đào cảm thấy anh thật ồn ào: “… Đó là chuyện của cậu, cậu cứ hỏi tôi làm gì!” Cô nhấc chăn lên, trước khi nằm vào chăn còn nhân tiện đá anh một phát. Tiêu Tự biết mình đè lên góc chăn nên đứng dậy nhường chỗ cho cô. Anh không có động tác khác, đi vòng sang bên kia, cũng nhấc chăn lên. Đêm nay, hai người đều im lặng. Ứng Đào bỏ qua những tâm tư phiền nhiễu, chỉ muốn mình ngủ yên một giấc. Trước giờ cô vẫn luôn là người vui vẻ lạc quan, dù có một chút khác thường thì vẫn nhanh chóng che giấu được ngay. Tựa như bây giờ, cô đã điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân, sau đó mặc cho cơn buồn ngủ lan tỏa. Nhưng chỉ trong giây lát, giọng nói của Tiêu Tự chậm rãi vang lên sau lưng. “Vậy là, em thật sự không có gì muốn nói với tôi hả?” “…” Phiền quá, nói tới nói lui chỉ có mỗi đề tài này. Cô bắt đầu qua loa: “Ừ ừ ừ, đúng đúng.” “Tôi buồn ngủ rồi, nếu cậu ngủ ở đây thì sáng mai nhớ dậy sớm, đừng bị phát hiện. Nhớ kỹ, phải giữ bí mật.” Tiêu Tự suýt nữa bị nghẹn. Nhưng đêm nay quả thực khiến người ta ngứa ngáy, dưới lầu cặp vợ chồng mới cưới có đôi có cặp, trên lầu anh vẫn là “độc thân một mình”. Do dự thật lâu, cuối cùng Tiêu Tự lên tiếng: “Ứng Đào, em đừng đánh trống lảng, nói thật với em, tôi muốn được chuyển sang chính thức.” Nghe xong, bên kia không có phản ứng gì. Khi Tiêu Tự cho rằng cô đã ngủ thiếp đi thì Ứng Đào chợt lên tiếng: “Cho nên tổng giám đốc Tiêu phong lưu tiêu sái cuối cùng cũng nỡ từ bỏ cả vườn hoa bên ngoài rồi à?” Tiêu Tự bất mãn: “Cái gì mà phong lưu tiêu sái? Chẳng lẽ lần đầu tiên của ông đây không phải là lần đầu tiên à?” Ứng Đào cười ha ha hai tiếng, sau đó ngáp một cái: “Chuyển sang chính thức cũng không phải không được nhưng điều này đồng nghĩa với việc cậu sẽ đánh mất rất nhiều thứ, cậu cũng chịu à?” Cô thấy anh rất nhiệt tình với quan hệ bạn giường, lúc trước chính anh tự đề cử bản thân còn gì. Dừng lại trong chốc lát, Ứng Đào nói thêm: “Tôi lấy ví dụ đơn giản, ví dụ như sau khi chuyển sang chính thức, cậu phải nghe lời tôi!” Quả nhiên, đúng như dự đoán của cô, bên kia không nói gì. Lẽ ra mình nên không nên mong chờ vào cậu ấy, Ứng Đào dụi mí mắt chuẩn bị ngủ tiếp, bắt đầu nhắc nhở kế hoạch ngày mai: “Ngày mai tôi sẽ phải chạy về sân bay làm việc, cậu nhớ đưa tôi đến ngõ hẻm, tôi muốn ăn bánh bao nhân đậu hủ ở đó.” Trong lúc yên tĩnh, Tiêu Tự bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi đồng ý: “Được.” Ngay khi Ứng Đào đang thắc mắc anh vừa đồng ý câu nào thì Tiêu Tự đã đưa ra đáp án. Anh nhanh chóng đẩy cô nằm ngửa xuống giường, sau đó nhoài người lên: “Nghe em thì nghe em.” Không chờ Ứng Đào suy nghĩ vì sao anh trả lời nhanh như vậy, Tiêu Tự đã đè lên người cô: “Ăn bánh bao gì, ông đây muốn ăn thì ăn quả đào.” Giọng nói của anh chẳng những không có một chút bị đe dọa, thậm chí còn loáng thoáng sự phấn khởi: “Ứng Đại Đào, biết anh thích nhất chỗ nào trên người em không? Cặp mông căng tròn, cứ như quả đào ấy.” “…” “Tiêu Tự, có phải cậu không muốn được chuyển sang chính thức không hả?!” Ứng Đào đột nhiên tỉnh táo lại, cơn buồn ngủ thoáng chốc biến mất. “Chuyển sang chính thức thì vẫn muốn, nhưng quả đào này…” Anh vỗ một cái thật mạnh như những lần trước: “Vẫn phải cắn một miếng.” Vừa dứt lời, theo động tác cúi đầu của anh, Ứng Đào cảm thấy chỗ nào đó cứ là lạ. Nói không chừng Tiêu Tự có tật xấu nào đó… Sao lại… Sao lại thật sự cắn chỗ đó chứ?! “Sao cậu bảo là sẽ nghe lời tôi? Cậu dừng lại ngay cho tôi!” “Bắt đầu từ ngày mai mới chính thức được chuyển sang chính thức, hôm nay tạm thời chưa được, ông đây muốn em nhớ kỹ, người được phép để lại dấu vết ở nơi này, chỉ có thể là Tiêu Tự.” Vừa dứt lời, anh đứng thẳng lưng lên rồi đột nhiên nhào về phía trước. Tiêu Tự nhấc tấm chăn vướng víu lên, ôm chầm cô vào lòng. “Ứng Đào, hôm nay ông đây rất vui.” … Mẹ Tiêu vẫn liên tục giục Tiêu Tự đi xem mắt. Tiêu Tự cúc cung tận tụy, khom lưng uốn gối trước mặt Ứng Đào, dỗ dành thật lâu, cô mới đồng ý ra mắt phụ huynh. Suy cho cùng thì được chuyển chính thức là một chuyện, còn sau này lại là một chuyện khác. Trước khi đi gặp phụ huynh, Tiêu Tự còn bảo Ứng Đào mang túi xách mà lúc trước anh mua cho cô. “Rốt cuộc là cái nào? Anh mua nhiều thế sao em biết?” “Cái hồi trước, cái đầu tiên.” “…” Ứng Đào thật sự không muốn mang. Nhưng ngẫm lại, hình như hồi trước mẹ Tiêu từng tận mắt chứng kiến Tiêu Tự mua chiếc túi này. Cô xoắn xuýt thật lâu, cuối cùng đành phải cam chịu. “Chỉ lần này thôi, sau này em không đeo đâu!” Hôm gặp mặt, mẹ Tiêu ba Tiêu đều có mặt. Lúc trước, mẹ Tiêu đã xem ảnh của Ứng Đào mà Tiêu Tự chụp, coi như hài lòng nhưng dù sao, trong lòng bà ấy vẫn còn chút suy tính. Sau khi gặp Ứng Đào, lại thấy chiếc túi xách mà cô đeo, mẹ Tiêu nhìn về phía Tiêu Tự, suýt nữa muốn đánh người. Nếu anh nói trước là mua cho cô gái mà mình thích thì được rồi, bà ấy cần gì phải thu xếp cho anh đi xem mắt nhiều lần? Bà ấy thấy tính cách của Ứng Đào có vẻ rất hiền lành, nói chuyện cũng ngọt ngào, rất biết cách ăn nói. Kết quả là nhờ vào sức của bản thân, Ứng Đào khiến bầu không khí của bữa tiệc gia đình có vẻ nghiêm túc này trở nên hòa thuận hơn hẳn. Trong lúc ăn cơm, Ứng Đào thấy hơi nóng, Tiêu Tự lập tức điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng riêng. Thấy sự thay đổi của anh so với ngày xưa, Ứng Đào cười tủm tỉm nhìn anh. “Tiêu Tự, em vẫn phải nói cho anh biết một sự thật.” “Nói đi, ông đây không bị điếc.” “Cái túi xách anh chọn thật sự rất xấu.” “…”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0