Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 53

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Lần này Thẩm Ngôn Lễ ra Bắc tham gia trận đấu bán kết của cuộc thi bay mô phỏng 3D, nếu trong vòng bán kết anh có thể trụ lại được đến cuối, vậy thì đến năm sau anh sẽ có cơ hội tiếp tục tham gia cuộc thi giành cúp vàng giải Lam Đồ. Mà giống như những gì anh nói, vòng đấu bán kết này sẽ kéo dài cho đến trước ngày cả trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài được nghỉ. Lúc sắp đến ngày thi cuối kỳ, Thịnh Tường xem được một đoạn video ngắn từ chỗ Ứng Đào. Video đó được download từ tài khoản chính thức của Đại học Hàng không vũ trụ trên diễn đàn. Thịnh Tường cũng chưa kịp hỏi tin tức này đến từ đâu mà đã mở ra xem. Trong video, Thẩm Ngôn Lễ được chọn ngẫu nhiên để tham gia thêm phần thi diễn thuyết, được coi là thi đấu ngoài giờ. Chàng trai mở powerpoint lên, dựa vào những tấm ảnh trên slide để thuyết trình một cách kỹ càng tỉ mỉ về bố cục của máy bay dân dụng. “Như chúng ta biết, phần lớn máy bay dân dụng đều được lắp đặt theo bố cục thông thường.” Ánh mắt anh dừng lại trên ba bản vẽ, chỉ vào chúng rồi nói: “Năm 1903, năm 1947, năm 1992.” “Ba năm khác nhau, sức chịu tải dần dần thay đổi bố cục của máy bay. Đây là những thành quả mà trước mắt chúng ta đã đạt được, bằng mắt thường là có thể nhận ra được ngay từ trên những bức ảnh này. Mà trên thực tế bởi vì kỹ thuật càng lúc càng ổn định nên thoạt nhìn trông bố cục của chúng đều rất giống nhau, cũng không có sự thay đổi quá lớn về phương hướng phát triển.” “Nhưng chúng ta là những người ở thời đại này, thuộc về giai đoạn mà các kỹ thuật vốn đang trong quá trình sáng tạo không ngừng, với hình thức bố cục đã hoàn thiện thế này, chúng ta nên tìm kiếm điểm đột phá mới, cũng chính là con đường thiết kế mới đối với máy bay sau này.” “Sau đây, tôi muốn đề cập đến ba vấn đề không được nhắc đến thường xuyên, đó là sự dung hợp giữa cánh và thân, bố cục cánh liền và sức chống của cánh.” Chàng trai đứng trên sân khấu, bình tĩnh, khí phách và vô cùng hăng hái. Anh nói: “Đi cùng với sự sáng tạo là sự hiểu biết về ưu điểm và khuyết điểm sau vô số lần khám phá, trong tình huống đó, những gì không đáp ứng đủ mới là điểm mấu chốt dẫn đường cho quá trình nghiên cứu liên tục của chúng ta.” … Sau khi đã xem gần xong video, lúc này Thịnh Tường mới nhìn sang nơi khác. Nếu thế, người trên diễn đàn đúng thật là không chỗ nào không dùng, không nơi nào không hiểu, chuyện gì cũng có thể đào ra được trước hết. Ứng Đào: “Bé Tường! Có thấy không!” Ứng Đào: “Ngầu! Quá!” Thịnh Tường đáp lại bằng một cái meme gật đầu, sau đó tua lại xem video kia. Đầu ngón tay cô dừng một chút, cứ khựng lại như thế trên di động. Tầm mắt cô dừng ở trên màn hình, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa rời mắt đi. Sau khi đã quan sát tỉ mỉ rồi, cô download video này về, lưu lại. … Lúc Thẩm Ngôn Lễ về, đối với cô mà nói cũng hơi bất ngờ. Vốn dĩ cô biết ngày anh về Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài. Nhưng Thẩm Ngôn Lễ vừa mới đến nơi thì đã bị gọi đi ngay. Không chỉ có các thầy lớn tuổi trong học viện mà các giáo sư ở phòng thí nghiệm hoặc là vị bí thư già ở tầng hành chính đều có việc muốn tìm anh. Thịnh Tường thấy Thẩm Ngôn Lễ bận rộn nên cũng không quấy rầy anh. Chủ yếu là dạo gần đây, Đại học Hàng không vũ trụ cũng chính thức bước vào tuần thi cuối kỳ, cho nên các sinh viên đều rất vội vàng. Không nhắc đến chuyện thư viện sáng đèn cả đêm, đến cả việc buôn bán của cửa hàng thêu cũng ảm đạm hơn so với lúc trước. Tuy nhiên các túi thơm chúc thi cử thuận lợi lại được bán ra rất nhiều. Lúc sắp chạng vạng, Lê Nghệ đã nghỉ ngơi từ sớm. Thịnh Tường đã bàn trước với Ninh Viễn Tuyết. Cô sẽ đứng trước cửa hàng ôn tập về tri thức hàng không một lát, khi nào rảnh rỗi trong ngày đã đến, cô bắt đầu làm vòng nhân duyên mà cô đã hứa với Thẩm Ngôn Lễ. Vừa mới nghĩ đến, Thẩm Ngôn Lễ đã gửi tin nhắn tới đây. S: “Hôm nay xong việc anh sẽ đến tìm em. Cùng ăn cơm nhé?” Thịnh Tường suy nghĩ một lát, vừa hay đêm nay cô tương đối rảnh rỗi, vội vàng đáp lại một tiếng: “Được.” Thấy không còn ai đến đây, cô đổi trạng thái buôn bán của cửa hàng thành đóng cửa. Sau đó cô gái cúi đầu, tiếp tục công trình đan vòng nhân duyên này. Qua một hồi lâu, từ con đường nhựa bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bánh xe nghiền lên mặt đất. Sau đó là một tiếng “brừm…” vang dội kéo dài. Thịnh Tường nghe thấy tiếng động đó ngẩng đầu lên, lọt vào tầm mắt chính là chiếc xe việt dã vừa mới dừng ngay trước cửa sổ. Trời đã về chiều, hai chiếc đèn lớn ở trước đầu xe bật mở, ánh sáng chói lóa chiếu sáng xung quanh, tạt vào theo bệ cửa sổ. Cô gái bị chói, hơi híp mắt lại. Còn chưa kịp phản ứng, cửa sổ xe ở hàng ghế sau đã hạ xuống. Tiếp đó có một người nhảy từ nơi đó xuống, sải mấy bước đi qua, nói: “Em Tường, gọi cậu đấy.” Là Tiêu Tự. Anh ta vỗ lên thân xe, giải thích: “Chỗ này không được đỗ xe, trường không cho phép tài xế xuống xe. Thẩm chó không xuống được nên đành phải sai tôi đến hộ giá.” Thịnh Tường cũng vô thức nhìn về phía xe việt dã, thấy ngay cửa sổ xe ở đằng trước không biết đã hạ xuống từ khi nào. Thẩm Ngôn Lễ ngồi trên ghế chủ tọa, gác một tay lên vô lăng. Anh nghiêng đầu, thoáng nhìn về phía cô. “Đi thôi đi thôi.” Tiêu Tự liên tục hối thúc cô. Thịnh Tường tưởng rằng sẽ hẹn nhau trong trường nhưng nhìn tình hình này lại không giống vậy. Cô hỏi: “Định ra ngoài à?” “Đúng thế, tôi quá giang một chuyến.” Tiêu Tự bày ra tư thế mời cực kỳ ngầu, giục cô: “Mau lên mau lên.” Thịnh Tường thu dọn sơ một chút, nhân tiện nhắn tin qua WeChat báo cho Ninh Viễn Tuyết một tiếng, bảo rằng mình có việc ra ngoài rồi mới đóng cửa hàng thêu. Lúc đi đến chỗ xe việt dã, thấy tay Thịnh Tường đặt lên then cửa của hàng ghế sau nên Tiêu Tự tự nhiên đi về chỗ ghế phó lại. Chưa kịp chờ anh ta mở cửa, tiếng khóa cửa xe đã vang lên rõ ràng. Nghe tiếng “lạch cạch” kia, Tiêu Tự ngẩn ra. Sau khi đã phản ứng lại, ngón tay anh ta dồn sức, giật tay nắm cửa hai cái. Đúng là đã khóa cứng rồi. “…” “Đến thế này sao, không cho lên xe luôn à?” Tiêu Tự nhìn sang bên cạnh, Thịnh Tường cũng trở thành người bị cản lại. Xem đi, xem đi kìa. Thẩm Ngôn Lễ khóa cửa như thế, chẳng phải cũng nhốt luôn Thịnh Tường ở ngoài hay sao! Nghĩ đến đây anh ta càng cảm thấy không thể tin nổi, anh ta rống lên một tiếng với người đang ngồi bên trong xe: “Cậu không sao đấy chứ!” “Đương nhiên có sao.” Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu ra đằng sau ngồi đi.” “Tôi muốn ngồi ở…” Tiêu Tự định phản bác lại theo bản năng nhưng rồi sau đó mấy âm tiết đều kẹt hết trong cổ họng: “… Gì?” Đến lúc này anh ta mới hiểu ra. Gì chứ, chẳng qua là không muốn cho anh ta ngồi ghế phó lái thôi chứ sao. Cái ghế đó đính kim cương hay là có đóng con dấu riêng vậy. Chửi thầm một câu, Tiêu Tự nói với Thịnh Tường: “Cậu xem đi, cái thứ này chỉ cho cậu ngồi ghế phó lái thôi, cậu đến đây đi.” Chẳng qua chỉ là chỗ ngồi mà thôi. Thịnh Tường nhìn Tiêu Tự rồi lại nhìn Thẩm Ngôn Lễ đang nhìn cô chằm chằm. “…” … Sau khi cô lên xe, Tiêu Tự ngồi ở hàng ghế phía sau tự căm giận, bất bình. Nhân tiện anh ta cũng nuôi chút suy nghĩ riêng, bắt đầu kể lể với Thịnh Tường. “Em Tường, cậu không biết đâu, vừa nãy tôi muốn đi quá giang có xíu mà cậu ấy còn xị mặt với tôi nữa cơ đấy.” “Bây giờ thì còn quá đáng hơn nữa!” Thịnh Tường ngồi trên ghế phó lái nghe thấy thế thì nhìn về phía anh ta, hỏi: “Cậu không đi ăn cơm với chúng tôi à?” “Đương nhiên không được rồi.” Tiêu Tự rõ ràng là đã bị sang chấn tâm lý: “Ai muốn ăn cơm với cậu ấy chứ, tôi còn trẻ thế này, khó khăn lắm mới có ngày rảnh rỗi, tôi không muốn bị ám sát đâu.” Tuy nhiên Thịnh Tường vẫn chia chút ấm áp cho anh ta, sau khi Tiêu Tự nói xong thì mỉm cười mời: “Tôi đi đánh bóng bàn, cậu có muốn tham gia không?” Đáp lại anh ta chính là một câu từ chối cực kỳ lạnh lùng vô tình của Thẩm Ngôn Lễ: “Không tham gia.” Lúc đến nơi, Tiêu Tự đi rất nhanh. Trước khi đi, tuân theo nguyên tắc người hèn to gan lên cũng không khí phách là mấy, trước khi xuống xe một giây, anh ta hung hăng mắng chửi Thẩm Ngôn Lễ mấy câu. Thịnh Tường cũng thôi không nhìn bóng lưng đi xa của Tiêu Tự nữa, rồi lại mỉm cười. Thật ra không chỉ là Thẩm Ngôn Lễ, khi đã tiếp xúc lâu ngày với Tiêu Tự, ấn tượng của cô với đối phương cũng ngày một tốt hơn. Có đôi khi cô cảm thấy con người anh ta cũng rất thú vị. Nhưng lúc này, cô cũng không thể duy trì được nụ cười này lâu. Bởi vì ngay giây tiếp theo, giọng Thẩm Ngôn Lễ đã vang lên. “Em cười gì thế?” Thịnh Tường sờ má mình, đáp lại: “Em có cười gì đâu.” “Anh thấy em cười.” Thẩm Ngôn Lễ cũng không lái xe đi mà nghiêng đầu nhìn cô. “Vừa nãy em cười với cậu ấy.” Đúng là cô có cười. Nhưng mà thế thì có sao đâu! Thịnh Tường nhìn sang, đáp: “Thì… Em cảm thấy Tiêu Tự vui tính thôi.” Có lẽ Thẩm Ngôn Lễ cũng có lúc nói dài nói sai, lúc này anh nhanh chóng xoay tay lái, hỏi lại: “Anh không vui tính à?” “…” Anh mà vui tính cái gì. Chiếc xe chậm rãi đi vào màn đêm. Người ở ghế sau đã đi rồi, thiếu mất nhân vật khuấy động bầu không khí, hai người đều đắm chìm trong suy nghĩ về đối phương. Ánh đèn ấm áp mờ mờ trong xe bật lên, đồng thời hương hoa sơn chi chậm rãi tản ra. Thẩm Ngôn Lễ dài giọng, đồng thời vươn một tay ra để kéo lấy tay cô gái, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên mu bàn tay cô, hỏi: “Em không định thử xem à?” Cảm giác ngứa ngáy tê dại dần dần ùa lên. Thịnh Tường không chịu được, bàn tay bị nắm chặt duỗi lên, lập tức đập vào mặt Thẩm Ngôn Lễ. … Nơi Thẩm Ngôn Lễ đưa Thịnh Tường đến dùng bữa nằm ở trung tâm thành phố, nhưng khi lên đến tầng cao nhất, không khí càng yên tĩnh hơn. Các món ăn đều rất nhạt, hoàn toàn dựa theo khẩu vị của cô. Thẩm Ngôn Lễ để cho Thịnh Tường gọi món, anh không đọc thực đơn lấy một lần nào. Nhớ đến lúc ăn cơm ở Phương Viên cũng là thế, Thịnh Tường mới hỏi anh: “Anh không muốn ăn món gì à?” “Không.” Thẩm Ngôn Lễ nói. Thịnh Tường hỏi lại thêm một lần, đôi mắt nâng lên nhìn về phía người ngồi bên đối diện: “… Anh có chắc không?” “Thật sự không có, em muốn ăn gì thì anh ăn nấy, cứ chọn món em thích đi.” Thẩm Ngôn Lễ lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, sau khi đón nhận ánh mắt thăm dò của Thịnh Tường, đôi mắt anh đen như mực, lấp lánh, sáng ngời không thôi. Thẩm Ngôn Lễ ngồi im trong chốc lát rồi dứt khoát đứng dậy, đi từ chỗ của mình đến bên cạnh Thịnh Tường, sau đó ngồi xuống ngay sát bên cạnh cô. Đến khi lên món, anh cũng không rảnh rỗi. Anh nắm chặt lấy đầu ngón tay cô, nhàn tản thưởng thức chúng. “Em ôn tập thế nào rồi?” “Cũng tàm tạm.” Thịnh Tường suy nghĩ chốc lát, hỏi: “Anh thì sao?” “Muốn nghe nói thật không?” Anh bỗng dưng nở nụ cười. “Anh không ôn.” “Anh nên ôn tập đi.” Thịnh tường bị anh nắm chặt đến độ lòng bàn tay hơi nóng lên, cô kìm nén cảm xúc đột nhiên dâng trào trong lòng xuống, kêu lên: “Buông ra đi… Ngứa quá.” Thẩm Ngôn Lễ hơi dừng lại một lát, hỏi: “Em sợ ngứa đến thế à?” Mấy lần trước cũng thế, chỉ mới đến gần một xíu thôi, còn chưa làm gì mà Thịnh Tường đã kêu ngứa rồi. “Anh còn chưa làm gì đâu, sau này em…” Nói đến đây, Thẩm Lễ dừng một lát, dường như đang tưởng tượng thấy gì đó. Thật ra cũng không phải là anh không nói được. Chủ yếu là vì Thịnh Tường rất dễ xấu hổ. Nghĩ như thế, Thẩm Ngôn Lễ nhìn về phía cô. Quả nhiên, sau khi nghe thấy câu nói đó, Thịnh Tường lại không thèm ngó ngàng gì đến anh nữa. … Tốc độ lên món của nhà hàng này cũng khá bình thường nhưng được ở chỗ là có hương vị khá giống với nhà hàng ở thôn Vân Hội kia. Thịnh Tường không nói lúc ngửi được mùi thức ăn, khi nhìn thấy thực đơn cô đã cảm thấy rất thần kỳ. Nghĩ vậy, cô lặng lẽ nhìn Thẩm Ngôn Lễ. Hiện giờ anh vẫn còn đang đắm chìm trong trò chơi vân vê ngón tay của lúc nãy, hơn nữa dường như cũng không có ý định sẽ quay lại chỗ ngồi. Đợi đến khi đã lên đủ món rồi, Thẩm Ngôn Lễ lập tức bị đuổi về chỗ cũ. Trong lúc gắp thức ăn cho Thịnh Tường, di động anh rung lên không ngừng. Liếc mắt nhìn mấy câu “hỏi thăm” mà Tiêu Tự nhắn, Thẩm Ngôn Lễ cũng lười để mắt đến, chỉ nhắn một câu cảnh cáo sẽ block đối phương. Anh cất di động đi, hỏi người ngồi bên phía đối diện: “Thức ăn thế nào?” “Cũng được.” Thịnh Tường đáp, thấy vừa rồi Thẩm Ngôn Lễ mới bận việc trên di động, gần như chưa ăn được mấy miếng nên cô đẩy thức ăn về phía anh. Nhận được tín hiệu của cô gái, Thẩm Ngôn Lễ tự nhiên đón nhận, nói: “Nếu thế thì ăn nhiều lên, ngày thường ăn chẳng bao nhiêu.” Trong ấn tượng của anh, chỉ có khi ở thôn Vân Hội, Thịnh Tường mới ăn nhiều hơn một chút. Những lúc còn lại cô ăn như mèo vậy. Nghĩ như thế, ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ quét qua, nhân tiện bổ sung thêm: “Thể lực còn kém nữa.” Thịnh Tường cứ nghe anh nhắc đến chuyện này suốt lập tức phản pháo lại, muốn xóa bỏ kết luận này của anh: “Nhưng mà học viện của bọn em rất chú trọng đến chuyện này.” Cô nhớ đến các chương trình học hằng ngày, nói: “Không chỉ về phương diện hình thể mà thể lực cũng giống như các học viên bên Học viện Hàng không vũ trụ, chương trình học đã bao quát hết rồi.” Thịnh Tường thấy Thẩm Ngôn Lễ không mở miệng nữa, lại nhấn mạnh thêm: “Cứ tính từ lúc khai giảng cho đến nay đi, dù sao em vẫn luôn luyện tập.” “À thế à.” Thẩm Ngôn Lễ còn chưa thèm nâng mí mắt lên, đồng ý một cách thờ ơ: “Thế nếu em có tập, mới hôn có cái thôi mà đã thở dốc rồi à?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0