Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 65

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Sau khi ăn xong, Lê Nghệ và Ninh Viễn Tuyết dọn dẹp phòng khách rồi đi sang phòng khác. Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ ra ngoài, hai người cùng đứng dưới mái hiên. Kiến trúc bên Giang Nam có phong cách thống nhất, hành lang dài, cột gỗ liên tiếp. Tường trắng gạch đen, mái ngói màu xanh, trên phiến đá xanh bám đầy bèo tấm. Đêm đã khuya, bên cạnh căn phòng cũ, hai người dựa sát vào nhau, Thẩm Ngôn Lễ cười ôm người đè lên tường. Thịnh Tường nhìn Thẩm Ngôn Lễ, cô nói trước: “Anh lái xe lâu thế có cảm thấy mệt không?” Sau đó hai người cùng im lặng. Trong sân truyền tới tiếng kêu không ngừng của đám ếch, đám dế. Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt nhìn cô: “Em cảm thấy mệt thì là mệt.” “Cái gì là em cảm thấy?” Giọng Thịnh Tường đanh lại, cũng mang chút khí thế trong đó. Cô véo cánh tay Thẩm Ngôn Lễ: “Nếu mệt thì hôm nay nghỉ sớm chút.” Dù sao thì nhìn tình hình này, Thẩm Ngôn Lễ cũng không có ý định mua vé. Anh muốn lái xe đưa hai người cùng về Kinh Hoài. “Không cần đuổi anh như thế.” Thẩm Ngôn Lễ cười, sán lại: “Em nói xem, bây giờ chắc là không có ai nhỉ?” Đúng là không có ai. Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi. Lỡ như anh trai cô lại bất thình lình xuất hiện thì sao. Thịnh Tường nhìn chàng trai trước mắt, nửa bên mặt anh bị ẩn đi. Nhưng đôi mắt nhìn cô lại như ánh sao vụt sáng. Thịnh Tường giơ tay nhéo mặt anh: “Anh đúng thật là.” Nói thì nói thế nhưng cô vẫn chủ động hôn anh. Có điều hai người quấn quýt không được bao lâu thì bên tường truyền đến hai tiếng gõ. Thịnh Tường buông Thẩm Ngôn Lễ, nhìn qua. Ninh Viễn Tuyết đứng cách đó không xa, anh ấy đưa mắt nhìn Thịnh Tường xong lại nhìn Thẩm Ngôn Lễ. “Đêm nay cậu ngủ với tôi, chỉ có dư chăn chứ không dư giường.” “...” ... Hạ đến thu đi, gió đông tuyết rơi. Trong năm học mới, bởi vì muốn học hai chuyên ngành nên trong tuần, ngoại trừ thời gian nghỉ thứ ba và thứ năm ra, khoảng thời gian khác của Thịnh Tường đều bị chiếm dụng. Bình thường Thẩm Ngôn Lễ tìm cô nhưng cũng sẽ không làm lỡ mất thời gian học của cô. Hai người đều bận rộn trong lĩnh vực của mình. Mà thời gian qua đi, hai người bất giác ở cùng nhau cũng đã lâu lắm rồi. Tuy nhiên họ vẫn như hồi mới yêu, lần nào cũng có những trải nghiệm mới. Năm ba đại học, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường trở thành truyền thuyết trong trường học. Dù cho hai người còn ở trường nhưng những bài đăng về hai người từ trước đó vẫn còn nổi tiếng, mỗi khi có sinh viên mới đăng nhập vào diễn đàn là lại có thêm một đám người quan tâm. Mà gần đây, so với Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường, thứ thu hút sự chú ý của mọi người là buổi tọa đàm diễn giảng của trường đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài. Buổi tọa đàm do nhà trường kết hợp với Học viện Khoa học Quân sự Hàng không thực hiện cho nhân tài của sinh viên khóa Thịnh Tường dự thính. Nghe nói ngoại trừ mấy giáo sư cũ ra, ở đó còn có các khách mời khác được Đại học Hàng không vũ trụ cố ý mời tới để diễn thuyết và chỉ dạy sinh viên. Thịnh Tường không có thời gian rảnh đi nghe, chương trình học của cô nặng hơn của Ứng Đào nhiều, cô dứt khoát nhờ cô ấy ghi chép giúp rồi nhắc lại mấy câu cần chú ý. Buổi tọa đàm kéo dài đến khuya, Thịnh Tường vừa tan học, ở trong cửa hàng đọc sách, bấy giờ Ứng Đào mới đến. Cô ấy đưa Thịnh Tường một cuốn sổ nhỏ: “Em Tường, may mà cậu không đi, buổi diễn thuyết này đúng là tẻ nhạt, nhàm chán y như trên diễn đàn nói.” “Không phải nói mỗi năm mời một người khác nhau tới sao?” “Ờ, người thì khác thật đấy nhưng nội dung lại giống y hệt, lỗ tai tớ cũng muốn mọc kén luôn!” Thịnh Tường cười rộ lên: “Cậu nghe thôi là được rồi, kiểu gì cũng được khai sáng chút chứ?” “Khai sáng cái gì, dẫn dắt tớ từ muốn làm một tiếp viên hàng không đến tớ phải đi làm một tiếp viên hàng không à?” “...” Sao nghe Ứng Đào nói lại có lý vậy nhỉ? “Nhưng mà hôm nay tớ nhìn thấy Lý Viêm, vẫn hung mãnh lắm, trước đó không cẩn thận bị phân đến lớp thầy ấy, tớ ngất xỉu luôn, tớ thấy mình sắp yêu Hàn Thúc lúc trước luôn rồi!” Ứng Đào nói xong thì tìm một cái ghế gỗ nhỏ tới: “Chỗ ngồi của tớ cách thầy ấy rất gần, trong lúc đó có một người bạn của thầy ấy qua ngồi, tớ tưởng lão đại nào đó đến diễn thuyết thôi, thế nhưng người ta không lên nói, toàn bộ quá trình chỉ ngồi đó che không cho tớ nhìn anh trai cậu.” Ninh Viễn Tuyết sắp tốt nghiệp, đã nhậm chức ở bộ phận tài chính hợp tác giữa Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài và cục Hàng không, tiền đồ xán lạn. Lần này anh ấy làm đại diện sinh viên cũng coi như một loại khích lệ các sinh viên sắp đối mặt với vấn đề việc làm. Thịnh Tường biết chuyện này, cô vội gật đầu: “Cậu còn có thể nhìn thấy anh ấy, dạo này anh tớ cực kỳ bận, tối cũng thường xuyên không về nhà.” “Anh cậu đẹp trai thật, tớ cảm thấy anh ấy học đại học xong đã chững chạc hơn không ít, cực kỳ có sức hút đấy cậu biết không.” Ứng Đào chép miệng, nói như vậy, không biết lão đại ngồi trước mặt cô ấy có phải là bạn Lý Viêm hay không, dù sao thì nhìn qua cực kỳ trẻ, chỉ lộ cái gáy thôi cũng thấy rất vượt trội. Phía sau còn dán tên [Cận Thịnh]. Cảm giác như họ của danh gia vọng tộc gì đó nhưng Ứng Đào tra một lượt cũng không tra thấy gì trong nước. “Đúng thế, anh ấy sắp tốt nghiệp rồi.” Thịnh Tường chỉ ra ngoài cửa sổ: “Lúc trước có rất nhiều nữ sinh vây quanh hỏi tớ xin wechat anh ấy.” Ứng Đào giơ ngón cái: “Được lắm, rất có tôn nghiêm của hotboy trong khoa.” Thịnh Tường đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Lần đó hai chúng ta với đám Thẩm Ngôn Lễ đi ăn lẩu, sau đấy cậu về kiểu gì?” Hôm đó Thịnh Tường bị lừa uống chút rượu, đầu óc choáng váng. Còn bị Thẩm Ngôn Lễ đưa về chung cư, chuyện sau đó không cần nói nhiều. Hai người chỉ thăm dò cách thức ủ rượu nhưng cách thức đa dạng, phong phú hơn lúc trước thôi. Tóm lại hôm sau, tỉnh lại rồi Thịnh Tường mới nhớ tới Ứng Đào. Ứng Đào xua tay, tỏ vẻ không muốn nhắc tới: “Còn có thể làm sao, tớ ngủ một giấc ngon lành.” Thịnh Tường im lặng nhìn cô ấy: “Cậu đúng là xổi thì, sau này không được như thế nữa.” “Biết rồi mà, tớ là ai chứ, đừng lo cho tớ.” Ứng Đào nói tới đây thì nhớ ra gì đó, cô ấy vội chất vấn Thịnh Tường: “Cậu còn nói tớ à, hình như cậu còn ngủ với nam thần của tớ rồi!” “...” Đúng là không sai nhưng không phải ngủ theo nghĩa truyền thống. Thịnh Tường đồng thời chào hỏi Ứng Đào bằng cách thức dùng cho Thẩm Ngôn Lễ. ... Sau khi tham gia cúp thiết kế xong, Thẩm Ngôn Lễ dùng ưu thế đạt giải nhất để giành chỉ tiêu xây dựng phòng thí nghiệm đặc biệt. Năm ngoái Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đã chi ra rất nhiều ngân sách nhưng đợi đến khi đoàn đội chính thức tổ chức thành lập xong thì cũng là hiện tại rồi. Ngoại trừ một số đồng nghiệp học chuyên ngành máy bay, Thẩm Ngôn Lễ còn ngỏ ý mời các sinh viên chuyên ngành khác trong học viện. Trước mắt phòng thí nghiệm đang được thành lập, Trình Dã Vọng chủ động gia nhập vào đoàn đội Thẩm Ngôn Lễ, còn Tiêu Tự, Diệp Kinh Hàn cũng nhận được lời mời về phụ trách điều khiển từ xa và môi trường hàng không vũ trụ. Ngoài ra còn một vài người nữa, số lượng không nhiều nhưng đều chất lượng. Bước đầu đã được định hình cụ thể. Chỉ có điều đến nay phòng thí nghiệm còn chưa có trên danh nghĩa. Tên gọi thiết kế tổng thể máy bay cơ bản là sẽ không thay đổi sau khi xác định, vì thế tất cả mọi người đều chờ Thẩm Ngôn Lễ quyết định. Nhưng anh lại không vội vàng gì, anh bảo đã nghĩ kỹ rồi, qua một thời gian nữa sẽ đổi. Trong những ngày này, phòng thí nghiệm đang nghiên cứu tính ổn định và khả năng xử lý của máy bay để thu thập được số liệu cần thiết. Căn cứ vào phân tích tính ổn định khi tách ra nghiên cứu khí động học lúc bay theo chiều dọc và bay theo chiều ngang là trọng điểm nghiên cứu mấy ngày nay của Thẩm Ngôn Lễ. Thịnh Tường biết khoảng thời gian này Thẩm Ngôn Lễ bận rộn, vất vả lắm mới rảnh rỗi, cô ở nhà sau làm cơm rồi đưa qua cho mấy người trong phòng thí nghiệm. Phòng thí nghiệm của Thẩm Ngôn Lễ nằm ở vị trí sau bảo tàng lịch sử của Đại học Hàng không vũ trụ, nơi đó bí mật không người để ngăn người khác đến tìm hiểu, hoàn cảnh cũng tương đối tốt. Lúc Thịnh Tường vào, cánh cửa vẫn đang đóng chặt. Cô ngồi ở ghế ngoài hành lang, lặng lẽ chờ đợi. Không biết đã qua bao lâu, cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở ra. Sau đó một đám người đi ra, gấp gáp đi ăn cơm: “Đầu tôi to ra rồi đây này, đói chết mất thôi, mau đặt cơm đi!” Thịnh Tường vốn còn hơi buồn ngủ, nghe thấy thế cô vội đứng lên: “Đừng đặt đồ ăn ngoài, qua đây ăn cơm đi.” Đám người kia nhìn về phía phát ra tiếng nói, ngừng lại một lát, họ gào lên... “Wow, chị dâu mang cơm tới rồi.” “Ừm, đây là của mọi người.” Thịnh Tường bị gọi thế thì hơi ngượng, thấy mọi người bao quanh, cô bắt đầu phát hộp cơm. Lúc Tiêu Tự và Trình Dã Vọng đi ra thì đã muộn, họ không chen vào được. Mà quan trọng là cũng chẳng còn lại bao nhiêu. “Này này, đến mức đấy sao!” Tiêu Tự khinh thường cao giọng: “Tám trăm năm chưa được ăn cơm à?!” “Không hề giống nhau đâu.” Có người cầm hộp cơm ngồi xuống ghế dài đối diện: “Không quan trọng là cơm gì, thứ chúng tôi cướp là tâm ý của chị dâu!” Tiêu Tự á khẩu, nhớ tới có người còn chưa ra: “Được lắm, có giỏi thì khen trước mặt người nào đó đi.” Thịnh Tường còn chưa nói gì, một người cao lớn chậm rãi xuất hiện ở cửa phòng thí nghiệm. Anh cau mày, thấy mọi người như thế thì nhướn mày, nhìn một vòng rồi đứng sững lại. Thẩm Ngôn Lễ vội vàng đóng cửa lại, bước qua bên này: “Sao em lại tới đây?” “Đúng lúc rảnh rỗi, thấy mọi người khá mệt nên em làm cơm mang qua.” Thẩm Ngôn Lễ ấn vai cô để cô ngồi xuống: “Em đến cũng không báo trước với anh.” “Ban đầu định nói với anh qua wechat rồi nhưng lúc anh bận chẳng phải anh sẽ không xem sao?” Thịnh Tường chỉ tay, ý bảo anh ngồi đi. Lúc này Thẩm Ngôn Lễ mới ngồi xuống: “Sau này không cần em làm, nấu cho nhiều người thế này có mệt không? Bên này có thể đặt đồ ăn ngoài.” “Không mệt, người trong phòng thí nghiệm cũng không nhiều.” Vì thế cô làm cũng được. Thẩm Ngôn Lễ ngồi nhìn cô, bỗng chốc nở nụ cười: “Được.” Hai người nói chuyện với nhau, Tiêu Tự và Trịnh Dã Vọng nhanh tay lẹ mắt lấy đi hai phần cuối cùng. Sau đó còn cười với Thẩm Ngôn Lễ: “Có phải em Tường không tính đủ số người đúng không, vừa lúc hết rồi.” Bọn họ tỏ vẻ chúng tôi không cố ý lấy đâu. Thịnh Tường nghe xong thì lắc đầu: “Không ạ.” Dứt lời cô xách một cái túi to đùng ra. Mở túi ra, bên trong là hộp cơm vài tầng chất cao như núi. Cô nhìn Thẩm Ngôn Lễ, giọng nói nhẹ nhàng mang theo chút ngượng ngùng vì bị người khác vây xem: “Cái này em làm riêng cho anh.” Tiêu Tự: “...” Trình Dã Vọng: “...” Nhóm người trong phòng thí nghiệm: “...” Mấy lời ít ỏi nhưng tính sát thương cực lớn, tính vũ nhục cực mạnh! Thẩm Ngôn Lễ nhìn qua Tiêu Tự. Sau đó lại chậm rãi nhìn cô gái. “Thịnh Tường.” Giọng điệu anh không nhanh không chậm, mang theo chút trêu chọc: “Em cho heo ăn đấy à.” Thịnh Tường chỉ muốn Thẩm Ngôn Lễ mau ăn đi: “Đấy là anh nói chứ em không bảo anh là heo đâu đấy.” Thẩm Ngôn Lễ “ừm” một tiếng, lúc này tâm trạng anh cực kỳ tốt. Tình cảnh lúc này giống như có cái lồng bao quanh hai người lại. Những người khác thấy thế thì sửng sốt. “Haiz...” Có người đột nhiên nói: “Trước kia không quen Thịnh Tường, tôi tưởng cô ấy là hoa hậu giảng đường xinh đẹp nhưng cũng chỉ có thể mà thôi, bây giờ nhìn lại, nếu như chưa hiểu rõ một người từ trước thì không nên tự đưa kết luận.” “Đúng thế, cô ấy khác với những cô gái mà tôi quen, lúc đến bên này chờ lão đại, hình như cô ấy lần nào cũng lặng lẽ đợi, không làm gì cả, điện thoại cũng không chơi, thế mà không thấy nhàm chán sao?” “Cậu thì biết gì chứ?” Có người cười mắng đối phương: “Gặp được là thỏa mãn rồi, đấy là phúc phận tám đời tu được đấy, cậu ăn cơm của mình đi.” Người bên này ồn ào, Tiêu Tự, Trình Dã Vọng cũng lấy đũa chỗ Thịnh Tường rồi trực tiếp lủi mất. Bây giờ hai cái bóng đèn cực kỳ tự giác, không chen vào nói nữa. Thẩm Ngôn Lễ thong thả ăn. Thực ra từ lúc quen anh tới nay, Thịnh Tường biết anh có tính tình cậu chủ nhà giàu, nếu như không phải theo cô ra ngoài ăn, bị ép chấp nhận một vài món ăn nhìn qua chẳng ra sao cả thì bình thường anh sẽ không động đũa vào những thứ anh không thích. Lúc này thấy anh ăn có vẻ ngon, Thịnh Tường hỏi: “Mùi vị thế nào?” Thẩm Ngôn Lễ gật đầu: “Em ăn cơm chưa?” “Rồi, ăn xong mới tới.” Hai người nói chuyện câu được câu không. Sau đó thu dọn hộp cơm xong, một đám người ngồi ngoài hành lang nói chuyện phiếm. Thẩm Ngôn Lễ ngồi nghiêng, một tay chống đầu nhìn cô. Ánh mắt nóng bỏng như toát ra hơi ấm. Nhưng xung quanh còn có người, hơn nữa họ còn như có như không nhìn về phía hai người giống như đang thăm dò gì đó. Thịnh Tường lén lút đưa tay qua nhéo anh mấy cái. “Anh nhìn gì mà nhìn...” “Nhìn vợ anh.” Anh ghé qua nhéo cằm cô: “Muốn hôn em phát khóc thật đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0