Chương 67
Chấp Thông Nhất Căn
2025-02-28 08:43:42
Trong lúc Thịnh Tường tập trung tinh thần đọc thì bí thư lại chậm rãi lên tiếng. "Mấy năm gần đây Đại học Hàng không vũ trụ bắt đầu có nhiều hợp tác liên quan với nước Pháp. Năm ngoái trường đã đưa một nhóm học sinh vừa tốt nghiệp qua bên đó. Kết quả kể từ khi bàn giao sau khi trở về nước đến giờ thật sự không tệ chút nào. Tôi chưa đề cập đến những phương diện khác, chỉ muốn nói với em rằng đây là một con đường đào tạo chuyên sâu rất tốt." Bí thư dừng lại chốc lát rồi bổ sung thêm: "Đại học Hàng không vũ trụ quốc lập Pháp là một ngôi trường có bề dày lịch sử trăm năm. Chuyện này tôi không nói nhiều hẳn là em cũng biết rồi." Đương nhiên Thịnh Tường biết rõ. ISAE là trường đại học đào tạo ngành Hàng không vũ trụ bậc nhất trên thế giới. Đây là ngôi trường vô cùng quen thuộc đối với mỗi sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ, lý do là vì sinh viên nào cũng phải ghi nhớ những kiến thức cơ bản về hàng không. Địa vị của Đại học Hàng không vũ trụ quốc lập Pháp trên toàn thế giới cũng giống như địa vị của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài ở trong nước. Chẳng qua mặc dù đều là trường đào tạo ngành Hàng không vũ trụ nhưng vì trọng tâm khác nhau nên chuyên ngành nổi bật của hai trường cũng khác nhau. Chỉ là chuyện này hoàn toàn không phải rào cản khiến ngôi trường này bớt được chào đón. Trình độ đào tạo một số chuyên ngành của trường lúc nào cũng dẫn đầu thế giới. "Em cũng biết đấy, trong năm năm gần đây ngành Tiếp viên hàng không mới bắt đầu được chuẩn hóa." Bí thư nói liên tục: "Tuy rằng nó nằm trong danh sách những ngành được đào tạo trong Trường Đại học Hàng không vũ trụ nhưng tình trạng hiện nay là trình độ bồi dưỡng ngành này vẫn còn yếu kém, tuy vậy nhưng nó vẫn đáng để phát triển thêm. Mà ISAE thì lại phát triển ngành này sớm hơn Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chúng ta." "Tôi biết ngành thứ hai em học là tiếng Pháp. Hiện tại em đã có nền tảng ngôn ngữ rồi nên hẳn là việc trao đổi sẽ không gặp vấn đề lớn lao gì. Toàn bộ chi phí qua đó của em sẽ do trường tài trợ hết." Thấy Thịnh Tường cúi đầu im lặng mãi không nói gì, giọng điệu bí thư cũng trở nên thấm thía sâu xa hơn: "Thịnh Tường, em là một sinh viên xuất sắc. Danh sách năm nay của trường chúng ta tổng cộng chưa đến mười người, lại không chỉ chia cho bên học viện các em mà còn có Học viện Hàng không nữa. Việc đưa tài liệu này cho em xem trước cũng là vì tôi có lòng riêng, nhưng tính theo thành tích thì em cũng nằm trong top những người có khả năng được tiến cử của học viện." "Đây là một cơ hội cực kỳ quý giá và hiếm thấy, bí thư hy vọng em có thể suy nghĩ thật kỹ." "Được rồi, hôm nay chúng ta nói đến đây thôi, tôi không còn lời nào khác nữa. Nếu em có vấn đề gì chưa hiểu thì có thể hỏi tôi. Bây giờ em có thể đi." Bí thư già nói xong lại bổ sung thêm: "Có điều em cố gắng trả lời tôi trong vòng một tuần nhé, sau đó còn khá nhiều thủ tục phải lo liệu nên khoảng thời gian tiếp theo có khi tôi sẽ rất bận." Thịnh Tường gật đầu dạ vâng: "Cảm ơn bí thư. Vậy em... về cân nhắc thêm ạ." Trên đường quay về nhà sau, trong lòng Thịnh Tường nặng trĩu tâm sự. Vừa rồi sau khi biết được thông tin này, suy nghĩ đầu tiên của cô là mình muốn qua đó học vài năm. Theo lý mà nói thì việc đi trao đổi này thường chỉ diễn ra trong một năm mà thôi. Có lẽ là vì trường đang đẩy mạnh hợp tác quốc tế nên lần này trên giấy viết rõ thời gian đi là ba năm. Ba năm nói dài cũng không dài lắm nhưng chắc chắn không hề ngắn chút nào. Theo như trước kia thì chắc chắn Thịnh Tường sẽ đồng ý ngay, không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được. Nhưng... nói đến đây thì nếu thật sự rời khỏi Đại học Hàng không vũ trụ hơn ba năm, Thịnh Tường thoáng cảm thấy mình không nỡ, trong lòng cũng hơi lo lắng. Một bóng dáng lướt ngang qua đầu cô. Đó chỉ là một cái bóng mơ hồ thôi nhưng trên một khía cạnh nào đó thì Thịnh Tường lại thấy rất rõ. Thịnh Tường giơ điện thoại lên mở khoá rồi bấm vào khung chat với Thẩm Ngôn Lễ. Sau đó cô chợt nhớ ra rằng dạo này anh không chỉ bận việc trong tại phòng thí nghiệm mà còn phải dùng thân phận sinh viên sắp tốt nghiệp khóa này để tổ chức lễ kỷ niệm nữa. Mà chuyện quan trọng như đi trao đổi này hay là cứ gặp mặt rồi nói thì ổn hơn. Thịnh Tường im lặng suy nghĩ một hồi sau đó lẳng lặng đứng giữa sân trường nhìn lên bầu trời. Lại là một mùa đông nữa sắp tới. Năm nay có tuyết rơi nữa không nhỉ? … Đến tận ngày kỷ niệm kia Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường mới gặp được nhau. Nhưng dù là vậy thì bọn họ cũng chỉ đối mặt nhau được có chút xíu. Thẩm Ngôn Lễ bận chỉ huy mọi người tổ chức lễ. Lúc Thịnh Tường tới sân thể dục, anh chỉ có thể dặn dò cô mấy câu rồi lại nhanh chóng rời đi. Phải nói rằng năm nay Học viện Kỹ thuật hàng không đã thật sự tỏa sáng một cách kỳ lạ. Bọn họ chính là điểm nhấn trong lễ kỷ niệm này. Sau gần bốn năm đúc kết và lắng đọng, thành quả mà Thẩm Ngôn Lễ đưa đến gồm: máy bay tương ứng, máy bay không người lái chuyên dụng trong ngành Hàng không, mô hình hàng không, đồng thời còn có cả máy bay mô hình cỡ nhỏ do sinh viên chế tạo nữa. Tất cả đều được đưa lên trưng bày. Ngoài triển lãm ra thì còn có màn trình diễn trên không trung và màn bắn pháo hoa buổi tối nữa. Thịnh Tường bị Ứng Đào kéo tới bên sân thể dục. Mặc dù năm nay không làm rầm rộ hoành tráng như hồi kỷ niệm trăm năm thành lập trường nhưng vẫn rất sáng tạo và thú vị. Ban tổ chức còn cố ý chọn tổ chức theo kiểu liên hoan trong công viên nữa. Các học viện đứng thành một vòng tròn, để các sinh viên trao đổi vào bên trong khiến không khí trở nên rất sôi động. Thịnh Tường câu được câu không tám chuyện với Ứng Đào. Ngay lúc này, Thẩm Ngôn Lễ gửi một tin nhắn tới cho cô. S: "Bạn Thịnh à, nhớ xem cho kỹ màn trình diễn hôm nay đấy nhé." S’Q: "Tuân lệnh bạn Thẩm. ^^" Thịnh Tường cười khẽ trả lời sau đó chen vào đám người nhìn lên bầu trời đen đặc phía trên. Cô không tham gia buổi liên hoan mà im lặng chờ đợi tác phẩm năm nay của Thẩm Ngôn Lễ. Không biết năm nay anh làm ra cái gì. Chẳng biết đã bao lâu trôi qua, một tiếng rít chói tai như tiếng dây cáp âm thanh bị đè lên bỗng vang lên. Ngay giây tiếp theo, một chùm sáng đột nhiên phun lên từ đài chủ tịch nằm bên phải sân thể dục. Đám người đang ồn ào chợt lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó, khi nhìn thấy đoàn người Thẩm Ngôn Lễ xuất hiện, toàn trường như nổ tung. "Trời mẹ ơi tôi mới thấy cái gì đấy?!" "Thẩm Ngôn Lễ Thẩm Ngôn Lễ Thẩm Ngôn Lễ!!" "A a a a công trình hàng không đúng là đỉnh chóp!" Ngay lúc này, một thành viên phòng thí nghiệm đứng bên trên cầm micro lên khom lưng chào đám người bên dưới rồi nói: "Chào buổi tối các sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài. Chúng tôi là đội tổ chức dạ tiệc pháo hoa lần này. Ngay sau đây, mời mọi người thưởng thức các sản phẩm đến từ Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S... Chúc mừng ngày lễ hôm nay!" "Dự án đầu tiên lên sân khấu là tiết mục xếp hàng ngẫu hứng trên không trung của máy bay không người lái!" Người này vừa dứt lời, bầu trời đêm vốn đang bình lặng đột nhiên xuất hiện ánh đèn lập loè phát ra từ những chiếc máy bay không người lái. Một dòng chữ lớn từ từ hiện ra trong đó: "Chúc mừng ngày lễ kỷ niệm thành lập trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài lần thứ 103!" Tiếp đó là mấy câu chúc mừng. Trong tiếng hoan hô nhảy nhót của đám người bên dưới, những chiếc máy bay không người lái giữa không trung bắt đầu xếp hàng thành những con số đếm ngược. Hình ảnh trên bầu trời thay đổi không ngừng, bắt đầu đếm ngược từ "năm" trở lại. "5" "4" "3" "2" "1". Ngay lúc mọi người cho rằng tiếp theo sẽ có màn trình diễn đáng ngạc nhiên thì ngay giây tiếp theo, máy bay không người lái từ từ xếp thành hình. Những nét chữ cũng theo đó mà thay đổi và từ từ hiện ra. "S’Q". "Kỷ niệm ba năm vui vẻ". "S của em". Thấy vậy, cả đám người lại chìm vào im lặng một lần nữa, sau đó tiếng "Ồ" phát ra còn lớn hơn cả vừa rồi. "Oa a a a..." "Trời ạ trời ạ, trăm năm hạnh phúc!" "Kỷ niệm ba năm!" Thịnh Tường cười cười nhưng hốc mắt lại nóng lên. Ứng Đào đứng bên cạnh thấy cô như vậy lại giơ tay lau nước mắt trước: "Ây cậu đừng vậy chứ. Sao cậu cứ chọc tớ khóc vậy?" Còn Thịnh Tường thì lại bị phản ứng của cô ấy chọc cho bật cười: "Tớ có khóc đâu?" Cô và Ứng Đào không chen chúc trong đám người chật ních như dòng thuỷ triều kia. Mặc dù đứng bên ngoài nhưng tâm trạng cả hai vẫn rất vui vẻ. Ngay lúc dạ tiệc pháo hoa chuẩn bị bắt đầu, bỗng nhiên một chiếc máy bay nhỏ chậm rãi vọt thẳng vào đám người. Trong số những người bên dưới có người tinh mắt phát hiện ra nên giơ tay chỉ về phía đó cho mọi người thấy. Thịnh Tường cũng bình tĩnh nhìn theo, sau đó cô phát hiện ra đây chính là chiếc máy bay mô hình mà Thẩm Ngôn Lễ thiết kế trong lớp của Hàn Thúc lúc trước. Chiếc máy bay trước mắt đã hoàn thiện, hơn nữa còn được làm theo tỷ lệ tương ứng với mô hình nên khá nhỏ. Lúc này nó đang chậm rãi vòng quanh giữa khoảng không. Không lâu sau đó, nó từ từ lao xuống dưới rồi vọt thẳng về phía Thịnh Tường như đã phát hiện ra mục tiêu. Ngay khoảnh khắc chỉ còn cách Thịnh Tường một chút xíu, phần đầu của nó hơi gật xuống một cái, chạm nhẹ lên trán cô. Nhẹ nhàng giống như một nụ hôn vậy. Không! Đó thật sự là một nụ hôn! Vì cảnh tượng này mà đám người xung quanh đồng loạt hướng sự chú ý về phía Thịnh Tường. Sau đó họ từ từ tự động dạt sang hai bên nhường chỗ cho cô. Thế là Thịnh Tường cứ vậy mà đứng giữa đám người nhận một dải lụa màu từ máy bay mô hình rớt xuống. Đó là một dải lụa màu vàng, bên trên không viết gì cả. Cùng ngày hôm đó, diễn đàn trường Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài bùng nổ. Sau màn tỏ tình giữa dạ tiệc pháo hoa kia, [S&S] trở thành một chủ đề phổ biến trong các bài viết trên diễn đàn. "Tía má ơi phong độ vẫn như lễ kỷ niệm trăm năm thành lập trường năm đó, không hề thay đổi!" "Mẹ kiếp lần này hơn lần trước được không hả? Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S! Hu hu hu phát hiện này khiến tôi cảm thấy như tan chảy!" "Nụ hôn của máy bay là thật đấy mấy ní ơi, tui khóc đây!" "Cặp đôi cấp S cực mạnh của trường nắm tay nhau chung đường đi, ngưỡng mộ chết đi được!" "Có ai đợi đến ngày cưới của bọn họ không ha ha ha~" "Tôi vẫn chưa rời khỏi buổi liên hoan. Má ơi đông nghẹt không bắt nổi sóng luôn nhưng tôi vẫn kiên cường online ở đây, ồ hố~" "Oa câu kỷ niệm ba năm vui vẻ kia dễ thương quá! Này mà chưa kết hôn thì khó mà kết thúc được lắm!" "Tui nghe nói Thẩm Ngôn Lễ có ý định sau này trở về tập đoàn Thẩm thị thành lập công ty hàng không đấy. Gọi tổng giám đốc Thẩm luôn được rồi mấy má ơi~ Sau này hai người kết hôn mở tiệc nhớ mời đám bạn chung trường này nha!" Vì mọi người quá nhiệt tình nên đêm đó độ hot của [S&S] trên diễn đàn cứ tăng vọt không ngừng. Sau một hồi cần mẫn thảo luận bàn tán, mọi người bỗng nhiên ý thức được một vấn đề. Đó là... Một Thẩm Ngôn Lễ đã từng đứng trên cao khiến người khác phải ngửa mặt trông lên, tính cách ngang ngược không ai làm gì được, bản thân anh cũng không để bất kỳ ai vào mắt mà nay lại thua sạch bách dưới ống quần của Thịnh Tường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro