Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 69

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Theo lời anh nói, những bông tuyết lất phất như bông liễu bay qua mặt hai người, sau đó chạm nhẹ vào tóc, vào trán và hai bả vai anh. Mặt mũi Thẩm Ngôn Lễ như bị đóng băng theo thế giới tuyết đọng trắng xoá rét lạnh xung quanh. Lời anh nói không rõ ràng lắm nhưng vẫn đủ để xoa dịu trái tim Thịnh Tường. Cô có cảm giác như có thứ gì đó trong tim mình muốn phun ra ngoài, nó cứ ồ ạt không ngừng như muốn túm chặt lấy tất cả tâm trạng của cô. Thịnh Tường thu đôi chân thon dài lại, gần như là quỳ hẳn lên giường, đầu gối nhích nhích từng tí tiến lên phía trước sau đó trực tiếp giơ tay ra ngoài cửa sổ, cứ vậy mà ôm chầm lấy Thẩm Ngôn Lễ. Cô gần như không cảm nhận được tuyết rơi xung quanh nữa, đôi tay trắng nõn mảnh khảnh trông còn trắng hơn cả lớp tuyết rơi thưa thớt khắp thế giới bên ngoài. Lúc này Thịnh Cường chỉ cảm thấy tất cả những nơi có máu chảy qua trên người mình đều đang kêu gào cô hãy ôm chặt lấy chàng trai đang đứng ngoài cửa sổ đi. Tuyết rơi nhiều bay tán loạn giữa đêm đông khiến cả thế giới nhuốm màu trắng xoá. Bầu trời ngoài cửa sổ hạ thấp xuống, bóng tối bao trùm khắp nơi nhưng trái tim của hai người bọn họ lại kề sát vào nhau. "Anh đừng nói như vậy." Thịnh Tường ôm chặt lấy anh, giọng nói chứa chan tình cảm mà trước giờ chưa từng có: "Thẩm Ngôn Lễ, anh không có lỗi." Nếu người trải qua những chuyện giống như những gì Thẩm Ngôn Lễ đã từng trải qua là cô thì cô cũng sẽ phản ứng giống anh thôi, chưa chắc đã không lo được lo mất. "Em biết hết mà." Thịnh Tường vừa nói vừa sà vào lòng anh, vùi đầu thật chặt vào một bên cổ anh để giấu đôi mắt cay xè đến phát xót. Từ trước đến nay cô chưa từng rơi vào tình huống mất kiềm chế và mất khống chế như vậy bao giờ. Nước mắt cứ dâng trào hốc mắt sau đó trượt ra ngoài. Đột nhiên Thịnh Tường phát hiện ra rằng có đôi lúc những gì cô tự cảm nhận mãnh liệt hơn những gì cô đoán trước rất nhiều. "Em biết hết mà." Cô im lặng khóc, để mặc cho dòng nước mắt tuôn rơi không ngừng, giọng nói khẽ khàng như lông hồng nhưng vẫn cố chấp nhấn mạnh nhiều lần: "Em biết hết..." Cô biết tại sao Thẩm Ngôn Lễ lại nói anh sai rồi. Đơn giản là vì sau khi cố gắng hết sức bình tĩnh lại sau cơn giân, anh lại rơi vào trạng thái hối hận khôn nguôi. Mà nguyên nhân dẫn đến những thứ này chính là vì sợ cô đau lòng, chỉ như vậy mà thôi. Hình như từ khi duyên phận của bọn họ bắt đầu, anh đã luôn là người che chở bảo vệ cô hết mực rồi, bằng cách im lặng theo sau, cho rằng cô không biết. Một người ngang ngược không coi ai ra gì như anh mà cuối cùng lại tự nguyện bỏ lại lòng kiêu ngạo của mình để lang thang đấu tranh giữa các lựa chọn trong đêm đông tuyết trắng. Rõ ràng là anh rất tức giận, rõ ràng là anh rất đau lòng, thế mà vẫn chạy tới đây gõ cửa sổ nói với cô rằng mình sai rồi. Thịnh Tường có cảm giác như linh hồn mình vừa trở về xác. Sau chuyện lần này, cô cũng thấm thía được một điều rằng người có tính cách như Thẩm Ngôn Lễ khi đối mặt với những chuyện như này cũng sẽ có lúc không kiềm chế được bản thân. Gió từ bốn phía vù vù thổi ngang qua hai người nhưng vì bọn họ đang ôm siết lấy nhau như một thể nên chúng không có cơ hội chui vào giữa. Hiếm khi thấy Thẩm Ngôn Lễ không nói gì, chỉ là phản ứng của anh lại rất kịch liệt. Anh dùng một tay kéo cô vào lòng sau đó hơi cúi đầu vùi vào hõm cổ cô. Cặp đôi trẻ tuổi cứ vậy mà đứng trong tuyết, một người đứng một người quỳ, dùng tư thế cực kỳ mất tự nhiên nhưng lại vô cùng phù hợp mà ôm chặt lấy nhau. Không biết hai người ôm nhau bao lâu mà bị tuyết kết thành một lớp mỏng trên đầu, gió rét rít gào chui vào trong cổ áo khiến cơ thể run lên từng đợt... Bấy giờ Thịnh Tường mới hoàn hồn. Cô hơi ngẩng đầu lên, giọng mũi nặng nề nhưng đôi mắt lại sáng ngời như vừa được rửa sạch: "Hay anh vào nhà em đi, bên ngoài lạnh như vậy dễ bị cảm lắm." Thẩm Ngôn Lễ gật đầu thật khẽ nhưng không vào ngay mà rướn người lại gần dùng môi lau sạch vệt nước mắt trên má cô. Xúc cảm mềm mềm ươn ướt kèm theo hơi lạnh cứ vậy mà ập tới. "Anh không chê bẩn à?" Thịnh Tường ngẩn người, không ngờ được rằng Thẩm Ngôn Lễ lại có phản ứng này nên chỉ biết trố mắt nhìn. "Vợ anh mà, ngại gì chứ?" Thẩm Ngôn Lễ bảo Thịnh Tường lùi về phía sau một chút còn mình thì đẩy nửa cánh cửa sổ còn lại ra ngoài, một tay chống lên bệ cửa sổ lấy đà bẩy cả người lên nhảy thẳng vào phòng. Sau khi chạm đất, anh trở tay đóng cửa sổ lại. Sau một tiếng "cạch" khe khẽ, gió tuyết rét mướt bên ngoài bị cách ly hoàn toàn. Trong không gian có hạn, hai con người lại lần nữa đối mặt nhau, lần nữa dắt nhau lên cùng một sợi dây thừng. Trong phòng chỉ có đèn đầu giường đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ ấm áp nhưng cũng đủ để đánh thức đôi nam nữ hoàn hồn từ trong cơn choáng váng. Đôi mắt Thẩm Ngôn Lễ đen đặc như hồ sâu. Anh tiến lên phía trước mấy bước lại gần cô. "A Tường." Anh nói: "Sau này anh sẽ không như vậy nữa đâu." Lời này không chỉ nói đến những câu anh chất vấn Thịnh Tường có phải cô đi Pháp hay không mà còn nói đến hành động hất tay xoay người đi thẳng của anh lúc đó nữa. Thực ra cả Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đều biết, cũng hiểu rõ trong lòng rằng... Lúc cần làm việc, phòng thí nghiệm của Thẩm Ngôn Lễ sẽ luôn trong trạng thái đóng kín, hơn nữa không phải muốn là có thể mở cửa được vì bên trong có tài liệu quan trọng. Mọi người không được mất cảnh giác, cũng không thể tiết lộ ra ngoài. Cho nên gần như là sau khi anh nói phải về phòng thí nghiệm một chuyến, Thịnh Tường đã nhạy bén phát hiện ra rồi. Nhưng đây không phải mấu chốt của vấn đề. "Không..." Cô siết chặt tay rồi lắc đầu: "Anh có thể làm vậy." Thịnh Tường ngẩng đầu lên nhìn anh: "Không chỉ liên quan đến chuyện lần này mà còn có những chuyện trước đây và sau này nữa." "Em muốn nói với anh chuyện hôm nay một chút. Không phải em cố ý không nói cho anh biết đầu tiên đâu, mà là em vốn định chờ đến khi hai chúng ta có thời gian rảnh cùng ngồi xuống em mới nghiêm túc nói. Chẳng qua sau đó..." Do tính tình nóng nảy, Thịnh Tường khó tránh khỏi việc lo lắng thái quá, đồng thời cô cũng muốn giải quyết vấn đề một cách vẹn toàn nên đã áp dụng luôn cách mà bình thường mình thường dùng. Nhưng thói quen bảo thủ của cô lại phản tác dụng và trở nên hạn chế. Lần này lại trùng hợp đúng vào lúc Thẩm Ngôn Lễ bận rộn, cộng thêm bệnh tình của Lê Nghệ, bao nhiêu chuyện đan xen vào nhau như vậy dù là ai thì cũng không thể đoán trước được. Sau khi kể lại cho Thẩm Ngôn Lễ nghe xong, Thịnh Tường chớp mắt: "Anh biết, hôm nay em thật sự rất khó chịu." "Một phần là vì anh, một phần khác là vì chính bản thân em." Nói đến đây, cô chậm rãi ngước mặt lên: "Có lẽ sau này vẫn sẽ còn những chuyện tương tự, thế nhưng nếu gặp phải lần nữa thì chúng ta hãy nói hết ra đừng để trong lòng nhé?" "Thẩm Ngôn Lễ, em biết rất nhiều chuyện liên quan đến anh đấy, anh đừng có tưởng em chẳng biết gì." Thịnh Tường ghé lại gần anh: "Em cũng hiểu được tâm trạng của anh khi hay tin có thể em sẽ sang Pháp nhưng lại không nói cho anh biết trước." Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô gái trước mặt mình không chớp mắt. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt của cô trắng như sứ. Tim Thẩm Ngôn Lễ đập như trống, trong lòng ngập tràn những cảm xúc mà trước đây anh chưa từng trải qua bao giờ. Thẩm Ngôn Lễ giơ cánh tay dài lên ôm Thịnh Tường thật chặt, sau đó không ngừng lẩm bẩm sát bên tai cô: "A Tường, A Tường." Cảm xúc đang dâng trào cuồng nhiệt trong lòng anh như tìm được một cánh cửa để trút ra. Chúng ùn ùn dâng trào kề sát vào cửa, chỉ chờ được lệnh là tuôn ra ngay. Ở những năm tháng trẻ tuổi, Thẩm Ngôn Lễ đã gặp được Thịnh Tường. Anh lại gần cô thêm chút nữa khiến hơi thở của hai người cuộn vào nhau: "Anh có cảm giác như mình bị em chơi ngải vậy." … Sau khi tâm trạng ổn định lại, Thẩm Ngôn Lễ bị Thịnh Tường đẩy ngồi xuống mép giường minh. Cô đứng bên cạnh cẩn thận phủi đi lớp tuyết đã tan còn sót lại trên vai anh, từ ngoài mặt không nhìn ra cảm xúc thật sự của cô, trái lại hai bên tai lại đỏ rực lên như ớt ma vậy, tất cả là vì câu nói cuối cùng của anh. Chơi ngải cái gì chứ? Sao tự nhiên anh nói cái gì vậy hả? Thẩm Ngôn Lễ thưởng thức dáng vẻ tự cho là bình tĩnh của bạn gái rồi từ tốn mở miệng: "Vừa rồi em nói nếu sau này gặp chuyện tương tự nữa thì chúng ta phải nói hết lời trong lòng ra." Anh vừa nói vừa liếc cô một cái như có ý ám chỉ: "Nhưng nếu nói không nên lời thì em cứ khóc đi cũng được." "..." Di chứng sau khi khóc của Thịnh Tường vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mắt cô vẫn còn đo đỏ. Thấy Thẩm Ngôn Lễ của trước kia đã quay về, cô hung hăng lườm anh một cái, chẳng qua tâm trạng đã tốt hơn trước nhiều. "Vợ à, em khóc trước mặt anh." Tầm mắt Thẩm Ngôn Lễ vẫn dính chặt lên người cô, sau đó giọng điệu chợt trở nên nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên.” Thịnh Tường mở tủ quần áo lấy một chiếc khăn tắm mới ra, phủi tuyết mạnh hơn một chút. Cô vừa phủi vừa nghĩ thầm trong lòng rằng chẳng lẽ Thẩm Ngôn Lễ còn lấy làm kiêu với chuyện này? Có điều chỉ chốc lát sau tầm mắt cô đã bị quần áo anh thu hút sự chú ý, trên đó có một mảng đậm màu hơn những chỗ xung quanh. "Vừa rồi anh đứng bên ngoài đợi lâu lắm hả?" Trên thực tế thì vừa mới mở cửa sổ Thịnh Tường đã phát hiện ra trên người Thẩm Ngôn Lễ dính đầy tuyết rồi. Mà đúng là anh đã đứng bên ngoài đợi được một lúc rồi thật. Thẩm Ngôn Lễ "Ừ" đáp lại, giọng điệu vẫn từ tốn như cũ: "Anh cũng chỉ định đợi đến nửa đêm thôi." Sự thật là có thể còn lâu hơn nửa đêm một chút. Sau khi nghe điện thoại xong, Thẩm Ngôn Lễ đi về phía phòng thí nghiệm nhưng chỉ lướt qua mà thôi, sau đó lại vòng vèo quay lại đường cũ. Anh cứ đứng gần bụi lau sậy bên cạnh sân sau như vậy nhìn chằm chằm cửa sổ phòng Thịnh Tường mãi đến nửa đêm, bất chấp tuyết rơi dày đặc, bất chấp đêm đông rét buốt. Hai người ở gần nhau nhưng lại vẫn cách nhau một cánh cửa sổ. Nghe xong, Thịnh Tường im lặng một hồi lâu. "Anh bị ngốc à?" Cô vừa mắng vừa sờ lên áo khoác của anh một cái, thử đi thử lại mấy lần vẫn cảm thấy có chút khó tin. "Áo anh... Đứng dưới tuyết lâu nên mới ướt hả?" "Em chắc chứ?" Thẩm Ngôn Lễ khẽ bóp tay cô rồi tiện thể cầm lấy kề sát vào ngực mình: "Hình như là bị em khóc ướt nữa mà." "..." "Đừng có đùa em, mau cởi áo ra, em đi sấy khô cho anh." Thẩm Ngôn Lễ nghe lời cởi áo khoác ngoài ra, chỉ để lại một chiếc áo trong màu đen. Anh mặc kệ tóc mái rơi xuống loà xoà trước trán mà ngồi một chỗ nhìn Thịnh Tường chạy tới chạy lui. Đợi đến khi cô cầm lò sưởi và máy sấy vào phòng lần nữa, anh mới lên tiếng: "Còn chuyện đi Pháp kia em nghĩ sao?" Thịnh Tường ngồi xuống bên cạnh anh, cái cổ thon thả hơi cúi xuống. Nghe Thẩm Ngôn Lễ hỏi vậy, tay cô hơi khựng lại chốc lát sau đó ngẩng đầu lên: "Nếu không muốn đi thì em đã từ chối ngay lúc đó rồi." "Nhưng đúng là em đang do dự." Cả cô và Thẩm Ngôn Lễ đều biết ý nghĩa của việc đến Pháp đào tạo chuyên sâu lần này. Có lẽ đây là cơ hội mà một số người cố gắng cả đời mới có được. "Ừ." Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt xuống. "Thật ra nếu một năm thì cũng còn được, nhưng đây lại là ba năm lận. Anh trai em, mẹ em, còn cả anh nữa..." Phòng thí nghiệm của Thẩm Ngôn Lễ đã dần đi vào quỹ đạo rồi, chắc chắn trong thời gian tới anh sẽ nỗ lực cống hiến hết mình để phòng thí nghiệm đi lên một bậc thang mới. Nếu cô đi thì trong ba năm tiếp theo đây hai người định trước là sẽ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. "Ba năm thôi mà." Anh nói. "Thịnh Tường, nếu em muốn đi thì đi đi." Thẩm Ngôn Lễ quay sang nhìn cô: "So với cả đời thì ba năm này chỉ là một chớp mắt mà thôi." Nghe anh nói vậy, chẳng hiểu sao lòng cô lại như được vỗ về. Trước đây Thịnh Tường luôn cho rằng bản thân mình đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định cho bất kỳ sự lựa chọn nào. Nhưng bây giờ thì khác, có lẽ cô không kiên định như cô nghĩ. Nếu như có người rỉ tai cô một câu, cố gắng lái suy nghĩ của cô theo hướng đó rồi nhẹ nhàng đẩy một cái thì chắc chắn thái độ của cô sẽ càng kiên định hơn trước. Nhưng bây giờ cô lại nghĩ thầm rằng tất cả những chuyện có liên quan đến tương lai và phương hướng phát triển trong tương lai đều đã bị Thẩm Ngôn Lễ phân tích trước hết rồi. "Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng trong lĩnh vực của riêng mình. Như vậy rất tốt mà?" Chàng trai trẻ cầm tay cô lên đặt trước ngực mình, sau đó chậm rãi nói ra những lời đã cất giữ trong lòng từ lâu: "Dù sao thì đời này của Thẩm Ngôn Lễ anh đây cũng đã xác định sẽ trao cho em rồi." … Ánh đèn mờ chiếu xuống, tiếng của máy sấy tóc chậm rãi vang lên trong đêm đen. Tay Thịnh Tường cầm chặt áo khoác của Thẩm Ngôn Lễ, gò má hơi đỏ lên. Lúc này cô đang cực kỳ xấu hổ. Lần nào Thẩm Ngôn Lễ cũng... Sau đó câu nói cuối cùng của anh cứ vang vọng trong đầu cô mãi không chịu tan đi, chiếm lấy mọi suy nghĩ của cô một cách ngang ngược. Thịnh Tường còn chưa kịp nghĩ xong, giọng của Thẩm Ngôn Lễ đã đột nhiên vang lên bên tai. "Đây là lần đầu tiên anh vào phòng em đấy." Dứt lời, anh đảo mắt một vòng quanh phòng quan sát cẩn thận. Phòng của Thịnh Tường rất sạch sẽ, đồ đạc cũng không được tính là nhiều, chẳng qua rất gọn gàng và cực kỳ ngăn nắp. Trong không khí có mùi hoa dành dành thơm phức thoang thoảng dưới chóp mũi. "Đúng vậy, giống như trước đây, đường rộng không đi lại cứ thích đi đường tắt." Thịnh Tường ngẩng đầu nhìn anh một cái: "Lại còn... Trèo cửa sổ vào nữa chứ." "Vậy thì sao chứ?" Thẩm Ngôn Lễ nhướng một bên mày lên sau đó nghiêng người về phía cô, xấu xa kề sát tai cô hỏi: "Em không cho anh vào à?" Vừa nói anh vừa nhích lại gần hơn: "Em biết không, trong phòng toàn là mùi trên người em." "..." Thịnh Tường quyết đoán đập anh một cái: "Phục anh sát đất luôn." "Anh có cách khác có thể khiến em phục hơn nữa đấy." Thẩm Ngôn Lễ giơ tay lên rút điện máy sấy tóc, động tác vừa nhanh vừa thành thạo, sau đó ôm chặt lấy eo cô rồi khom lưng hôn lên môi cô gái trong lòng. Thịnh Tường cũng không giãy giụa mà ngoan ngoãn để mặc cho anh hôn, giữa chừng cô còn đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng thăm dò rồi cắn lên môi anh một cái. Ngay sau đó cô phải nghênh đón hơi thở dữ dằn của anh. Chỉ chốc lát sau máy sấy tóc trong tay Thịnh Tường đã bị bỏ sang một bên, rũ xuống mép giường. Một tay Thẩm Ngôn Lễ luồn vào tóc cô, tay còn lại nhẹ nhàng nhấn lên người cô. Không lâu sau anh đã tìm được cổ Thịnh Tường rồi từ từ đẩy cô nằm ngửa ra sau. Lúc bị đè lên giường, cô đang mặc một bộ đồ ngủ bình thường ở nhà. Quần áo mùa đông rất dễ cởi, cộng với kỹ năng đã được dày công tôi luyện nên bây giờ Thẩm Ngôn Lễ lột đồ cô vừa thoải mái vừa thành thạo, cũng biết cách để khơi dậy cảm xúc của cô vào lúc này. Chỉ trong chốc lát sau, những chuyển động quen thuộc lại lần nữa xảy ra. Trong lúc thở hổn hển, Thịnh Tường chỉ kịp nghĩ thầm rằng lần này Thẩm Ngôn Lễ vội vã hơn thường ngày rất nhiều, mới hôn mấy cái đã tới luôn rồi, so với mấy lần trước đây thì... "Anh..." Bọn họ đang ở trong tiệm thêu, ngay trong phòng cô ở sân sau. Phòng bên cạnh là của Lê Nghệ, đối diện là phòng Ninh Viễn Tuyết. Thẩm Ngôn Lễ hơi thả lỏng người nằm xuống sóng vai bên cô, cảm nhận xúc cảm mềm mịn dưới tay: "Anh có chừng mực." "Anh có chừng mực thì bỏ tay ra đi..." "Không đâu..." Thẩm Ngôn Lễ lười biếng trả lời: "Bây giờ chưa cần nhưng sau này lại chỉ có thể tự thân vận động." "..." Một hồi lâu sau Thịnh Tường mới phản ứng được và nhận ra ý trong lời anh nói. Cô dứt khoát cầm cái gối của mình lên, sau đó siết chặt lấy hai đầu rồi mạnh mẽ úp lên mặt anh, cứ dí không ngừng. Nhưng dù sao thì Thịnh Tường cũng là con gái, chút sức này chẳng khác gì đang làm nũng. Thẩm Ngôn Lễ mặc kệ cho cô đánh, ánh mắt liếc ngang qua bên kia rồi nhìn chằm chằm vào cái tủ quần áo vừa rồi cô mở ra lấy khăn tắm rồi quên không đóng lại. Trong hộc tủ đang mở một nửa kia là những bộ quần áo được xếp chỉnh tề gọn gàng, bên cạnh đó có treo một món đồ trông hơi quen quen. Chiếc váy màu vàng nhạt có nút thắt phức tạp kéo dài từ trên xuống dưới, rất gọn gàng và xinh xắn, nhìn váy thôi cũng tưởng tượng ra được lúc mặc nó lên người trông chủ nhân của nó sẽ đáng yêu trong trẻo đến nhường nào. Thẩm Ngôn Lễ dùng tay cản hành động của Thịnh Tường rồi nói như có điều suy nghĩ: "Chiếc váy kia..." Nhưng anh còn chưa kịp nói hết câu, phòng bên cạnh đã vang lên tiếng mở cửa chậm rãi. Tiếng "két" vang vọng, mặc dù khá nhẹ nhưng vẫn rất rõ ràng, đủ để khiến hành động quơ gối của Thịnh Tường khựng lại. "A Tường?" Người ở phòng bên cạnh gọi một tiếng, âm thanh dần dần rõ ràng hơn khi đến gần. Là tiếng của Lê Nghệ. Bà ấy vừa nói vừa đẩy cửa đi vào trong. "Trễ vậy rồi sao con còn chưa ngủ vậy? Nghe có vẻ rất ồn ào nữa." Trùng hợp làm sao thường ngày ở sân sau Thịnh Tường chưa bao giờ khóa cửa, thế nên tình huống trước mắt là Lê Nghệ chỉ cần đẩy nhẹ một cái đã dễ dàng đi vào phòng. Có lẽ là vì không nghe thấy tiếng đáp lại của Thịnh Tường nên bà ấy lại nói thêm mấy câu. "Mẹ thấy đèn trong phòng con vẫn sáng, còn nghe thấy tiếng máy sấy nữa... Hôm nay trông dáng vẻ con không ổn lắm, có phải tâm trạng không tốt không?" Mà lúc này trong phòng, hai người đang ở bên nhau trên giường lại ăn ý thống nhất mà cùng im bặt. Nhưng dù có giả vờ vô tình kiểu gì thì bọn họ cũng không ngăn cản được những chuyện diễn ra sau đó. Lê Nghệ đã đẩy cửa ra mà nhìn vào bên trong. Lúc nhìn thấy cặp đôi trên giường, cả người bà ấy không khỏi sững sờ. Rất dễ nhận thấy rằng chính bà ấy cũng không ngờ mình lại bắt gặp tình huống này nên một hồi lâu sau vẫn không nói nên lời. "..." "... Mẹ."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0