Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Chương 77

Chấp Thông Nhất Căn

2025-02-28 08:43:42

Cơn mưa ở thôn Vân Hội lúc trước nay đã tạnh. Sau nửa đêm, trời lại nổi gió. Những cành cây trên núi bị gió xô đẩy kêu răng rắc. Thịnh Tường được bế đi tắm. Lúc cô quay trở lại giường, những sợi tóc ướt nhẹp dính sát vào lưng. Chỗ này không có bồn tắm để ngâm mình nên hai người chỉ tắm rửa sơ qua rồi thôi. Vậy nhưng Thẩm Ngôn Lễ vẫn không chịu buông tha cho cô, cứ nghỉ một lát rồi lại tiếp tục, cực kỳ trắng trợn. Mãi về sau, tới khi cô phải khóc sụt sùi khe khẽ, anh mới chịu làm chậm lại. Sau đó, Thịnh Tường hoàn toàn không nhớ nổi mình đã ngủ thiếp đi như thế nào. Cô chỉ lờ mờ nhớ được thế giới nặng nề, váng vất xung quanh mình và hơi thở nóng hổi của Thẩm Ngôn Lễ khi cô khép mi lại. Hôm sau, không biết hiện tại đã là mấy giờ rồi, Thịnh Tường vẫn còn đang ngủ. Đêm qua hai người làm tới gần rạng sáng. Trong mơ màng, cô động đậy chân. Cảm giác lâng lâng, uể oải lập tức lan tràn khắp toàn thân. Cô muốn nói chuyện nhưng cổ họng cứ như thể dính chặt lại với nhau. Chưa bao giờ cô thấy cổ mình khản đặc đến thế. Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng động chậm rãi, vừa rõ mà lại vừa mơ hồ trong không gian. Cổng chính cách nhà chỉ một khoảnh sân. Hễ có tiếng động gì hơi lớn một chút là đều sẽ nghe thấy hết. Thịnh Tường rúc vào gối, cảm giác mệt mỏi vẫn còn đang hành hạ tâm trí cô nên cô không chịu khó nghe kĩ. Thân hình cô trong chăn nhấp nhô lên xuống đầy gợi cảm, chiếc cổ thon dài, bờ vai mịn màng, khe núi tuyết sâu hun hút thấp thoáng ẩn hiện. Có thể đoán ra hôm qua người kia đã thỏa mãn cỡ nào, đòi hỏi nhiều biết bao và không dừng lại nổi ra sao. Thịnh Tường buồn ngủ, bất kể đã ngủ được bao lâu rồi, lúc này cô chỉ muốn ngủ bù tiếp. Nhưng cô còn chưa kịp thả lỏng tâm trí để chìm sâu vào giấc ngủ một lần nữa thì lại bị đánh thức. Hiện tại chắc chắn là đã không còn sớm nữa. Sau cơn mưa ở thôn Vân Hội, những tia nắng chói chang lại càng gay gắt hơn. Ánh nắng chảy tràn vào trong, soi sáng cả căn phòng. Chỉ trong giây lát, một vài tia nắng đã rọi qua chăn, tôn lên tiếng động sột soạt ở bên dưới. Cùng với tiếng ván giường cọt kẹt, chẳng bao lâu sau, chăn bị hất tung ra. Thịnh Tường nằm sấp người xuống, vùi mặt vào gối, mái tóc đen nhánh hơi rối, xõa tung ra, phủ lên tấm lưng trắng ngần. Tiếng hít thở bị đâm vỡ vụn, chỗ bị anh siết chặt để lại vết hằn đỏ hồng. Thẩm Ngôn Lễ cúi người thấp xuống, áp sát về phía lưng cô, kề môi sát vào tai cô, mút một cái, khiến Thịnh Tường bất giác run rẩy. Cuối cùng bên tai cũng được yên tĩnh. Chiếc giường kêu lên lần cuối rồi hoàn toàn im ắng, vành tai cô đỏ tới mức như thể sắp nhỏ máu tới nơi. Lúc này, cậu Thẩm bỗng lại rất chịu khó chịu khổ, sửa soạn sơ qua một chút rồi lay cô dậy: “A Tường, đừng ngủ nữa. Hôm nay chúng ta còn phải tới trường một chuyến.” “Nhưng mà em buồn ngủ lắm lắm luôn…” Thịnh Tường không nhịn nổi, co chân lên đá anh một cái. Lúc này, tâm trạng của Thẩm Ngôn Lễ nhìn chung rất vui vẻ, anh bắt được mắt cá chân cô đá tới, cúi đầu hôn nó một cái. Cảm giác lành lạnh cùng ùa về với một vài ký ức đêm qua… Thịnh Tường lập tức rụt chân lại. Cô chỉ giãy vài lần là anh đã dễ dàng buông ra. Những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không khí. Trong không gian tĩnh lặng, Thịnh Tường đợi một lúc lâu vẫn không thấy Thẩm Ngôn Lễ nói gì, cô ngờ vực, mở hé mắt ra. Đập vào mắt cô chính là khuôn mặt phóng đại của anh. Những đường nét trên khuôn mặt ngược sáng của Thẩm Ngôn Lễ trở nên sắc sảo. “Chỗ đó của em thế nào?” “...” Chỗ đó là chỗ nào? Thấy cô ngơ ngác nhìn mình chằm chằm như thể nhất quyết sẽ không nói gì. Thẩm Ngôn Lễ bèn vươn tay, ngón tay với những khớp xương rõ ràng thò vào bên trong, giữ chặt lấy chỗ nào đó. Sau đó nhấn nhẹ một chút. Một chiêu trí mạng. Toàn thân Thịnh Tường mềm nhũn. “Anh có thể đừng nói chuyện được không?” Hiện tại cô không thể chịu được mỗi khi anh mở miệng, bởi vì anh chẳng nói ra được lời gì tốt đẹp cả. “Anh quan tâm em mà.” Người đàn ông trẻ tuổi tắm mình trong nắng: “Không đau thật à?” “Nếu nói nghiêm túc thì...” Thịnh Tường kéo chăn lên miễn cưỡng che kín người, giọng khàn khàn: “Thực ra em cũng không biết phải tả như thế nào, chỉ là cảm thấy hơi mệt…” Nói tóm lại là cực kỳ muốn ngủ, cực kỳ muốn nằm yên không nhúc nhích. … Cuối cùng Thịnh Tường cũng được ngủ một giấc thật ngon. Sau giấc ngủ say, khi cô tỉnh dậy, điều đầu tiên cô nghe thấy là tiếng gõ cửa vang lên ở cổng lớn ngoài sân. Cốc cốc. Ai lại tới chơi vào giờ này nhỉ? Theo bản năng, Thịnh Tường đi tìm Thẩm Ngôn Lễ. Kết quả là cô không tìm thấy bóng anh ở bất kỳ ngóc ngách nào trong nhà. Đúng lúc này, điện thoại của Thịnh Tường kêu “ting ting” hai tiếng. Lâm Hổ: “Cô giáo Thịnh, cô đã dậy chưa ạ? Em mang cơm tới cho cô ạ.” “...” Ngay cả Lâm Hổ cũng biết cô vẫn còn đang ngủ. Thịnh Tường sửa soạn sơ qua một lượt, còn chưa đi hết sân, ra tới cổng thì không biết Thẩm Ngôn Lễ đã xuất hiện từ khi nào, chủ động mở cửa ra. Khuôn mặt của Lâm Hổ hiện ra, trong tay cậu ấy có xách hai hộp cơm. Câu đầu tiên cậu ấy nói khi thấy Thịnh Tường là: “Cô giáo Thịnh, em chờ lâu lắm rồi, cuối cùng cô cũng dậy!” Nghe giọng điệu cứ như thể cậu ấy đã không gặp cô mấy trăm năm rồi vậy. Thịnh Tường vốn thấy hơi chột dạ nên theo bản năng, cô nhìn về phía kẻ đầu sỏ. Thế nhưng người đàn ông kia thấy cô nhìn mình lại chỉ cong môi cười. Sau khi cô đánh răng rửa mặt xong thì Lâm Hổ cũng đã bày xong đồ ăn mang tới ra bàn. Thịnh Tường bảo cậu ấy ngồi xuống bên cạnh mình: “Vừa rồi em nói là em đã chờ lâu lắm rồi à, em tới đây từ khi nào vậy?” “Em tới từ sáng, thấy có tiếng động trong nhà nên mới gõ cửa nhưng đợi mãi mà không thấy ai ra mở. Em sợ đánh thức cô nên về.” Lâm Hổ nghĩ là hai người có dậy sớm thì cũng không để làm gì nên không gõ cửa nữa mà đi về nhà, chờ tới giờ cơm trưa mới quay lại, tiện thể mang cơm tới cho hai người. Bếp của ngôi nhà này đóng bụi đã lâu, chắc chắn là không thể nấu nướng gì được. Lâm Hổ chỉ nói vẻn vẹn mấy câu nhưng Thịnh Tường lại nắm bắt được trọng điểm của chúng. “Tiếng động lúc sáng”. Đó là tiếng động gì? Thịnh Tường không khỏi “khụ” một tiếng, ho khan. “Cô giáo Thịnh... Cô không sao chứ ạ?” Tốc độ hành động của Thẩm Ngôn Lễ còn nhanh hơn cả tốc độ nói của Lâm Hổ, anh vuốt nhẹ lưng cô mấy cái: “Chắc là cô giáo Thịnh ngủ nhiều quá nên đầu óc lơ mơ, ăn cơm cũng dễ bị nghẹn.” Thịnh Tường hoàn hồn, lập tức giẫm chân Thẩm Ngôn Lễ. Thấy hai người như vậy, Lâm Hổ không hiểu gì, có cảm tưởng như đang đi lạc giữa sương mù vậy. Cậu ấy khẽ gãi đầu một cái. Thẩm Ngôn Lễ bị giẫm cũng không nói gì. Anh đã ăn gần xong. Đầu ngón tay khều đuôi tóc của Thịnh Tường, xoắn nhẹ một vòng, ngả người dựa vào chiếc ghế gỗ, đôi chân dài duỗi thoải mái: “Lâm Hổ, sau này em có dự định gì?” Tuy phải sang năm học mới thì Lâm Hổ mới lên lớp mười một nhưng đúng là cũng nên lên kế hoạch cho chuyện này rồi. Thịnh Tường nghe vậy, ánh mắt tỏ ý trêu ghẹo: “Đúng vậy, đã đến lúc cần phải lên kế hoạch rồi, em có muốn nói với thầy và cô không?” Lâm Hổ hơi ngượng ngùng, cúi đầu im lặng một lúc lâu, như thể đang nghiêm túc so sánh, suy nghĩ và cân nhắc. “Thực ra em đã suy nghĩ kĩ rồi nhưng chưa từng nói dự định này với ai.” Cuối cùng Lâm Hổ ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định, toát lên sự chín chắn vượt xa độ tuổi thiếu niên. Cậu ấy nhìn hai người trước mặt: “Mục tiêu của em là thi đậu đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.” … Buổi chiều, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường tranh thủ trở về trường tiểu học thôn Vân Hội một chuyến. Hiện tại, trường không có học sinh, vì các em đều đã nghỉ hè. Chỉ có một vài em nhỏ tuổi được phụ huynh gửi ở lại trường nhờ thầy cô trông nom trong kỳ nghỉ là vẫn còn ở đây. Hiệu trưởng khá xúc động khi thấy hai người đến: “Thật không ngờ nhiều năm trôi qua, các em lại thực sự quay về đây.” Sau khi trò chuyện một lúc, hiệu trưởng mới biết mục đích hôm nay Thẩm Ngôn Lễ tới là để thăm trường đồng thời báo tin khoản vật tư hỗ trợ được quyên tặng dưới danh nghĩa Thẩm thị sẽ tới đây sau ít ngày nữa. Thẩm Ngôn Lễ muốn lập một quỹ phi lợi nhuận do Thẩm thị quản lý để giúp đỡ nhiều trẻ em vùng cao được đến trường hơn. Anh muốn mời hiệu trưởng tham gia quỹ này. “Các em thật có lòng.” Hiệu trưởng xoa xoa đôi bàn tay, khuôn mặt chất phác dãi dầu sương gió cười xô những nếp nhăn. Hiệu trưởng tiếp tục hỏi han chuyện công việc của hai người và kế hoạch trong tương lai, sau đó không khỏi vui mừng: “Phải nói là lớp trẻ các em đúng là xông xáo hơn thế hệ các thầy nhiều.” Sau khi chào tạm biệt thầy hiệu trưởng, rời khỏi trường tiểu học, hai người không về lại thôn Vân Hội ngay mà cùng nhau leo lên núi, ngắm nhìn những dãy núi trùng trùng điệp điệp gối lên nhau ở xung quanh. Không ngờ nơi này vẫn như xưa, không hề thay đổi. Nhưng Thịnh Tường biết rằng, khi quay trở về, nắng gắt hết đợt này tới đợt khác sẽ đổ ập xuống đầu. “Lần này trở lại Nam Hòe sẽ là một hành trình mới.” Thịnh Tường nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ: “Nhất định sẽ rất bận rộn.” Ý cô không phải chỉ mình cô mà còn cả anh nữa. Ngoại trừ chịu trách nhiệm các nghiệp vụ chính của Duy Thịnh Airlines, sau khi tiếp quản Thẩm thị, Thẩm Ngôn Lễ còn bận thiết kế máy bay hàng không. Đó là giấc mơ đã được bén rễ trong anh từ hồi học đại học, trước mắt vẫn đang được gửi gắm ở S&S và đã chuyển sang phòng thí nghiệm chính ở Nam Hòe. Còn công việc của Thịnh Tường cũng vừa mới bắt đầu, chặng bay không phải là chặng nội địa mà là chặng nước ngoài, tình cờ là chặng bay Trung - Pháp. Cuộc sống của hai người vừa song song với nhau lại vừa xoắn bện vào nhau. Đôi mắt Thịnh Tường long lanh ánh nước, đầu ngón tay cô gãi vào lòng bàn tay của anh: “Dù anh có bận rộn thế nào cũng phải chú ý sức khỏe đấy.” “Anh biết rồi.” Thẩm Ngôn Lễ phóng tầm mắt nhìn xuống dưới núi, sau đó quay lại nhìn cô, ánh mắt biếng nhác, thả lỏng: “Chẳng phải đã có em lo cho anh rồi sao.” ... Hai người ngủ lại thôn Vân Hội một đêm rồi mới về. Trong ngôi nhà một tầng không có điều hoà không khí, hơi nóng oi bức khiến buổi tối rất khó chịu. Thịnh Tường nhận được tin nhắn trong nhóm, bắt đầu nghiên cứu lịch bay sau khi nhận việc và thành viên phi hành đoàn của mình hiện tại. Thẩm Ngôn Lễ vắt chiếc khăn bông đi ra, nhìn cô. “Em xem gì mà chăm chú vậy?” Hồi chiều, lúc từ trên đỉnh núi trở về, Thịnh Tường đã tắm rồi. Hiện giờ, cô đang nằm úp người ở đuôi giường, co chân lên, trên người mặc váy lụa hai dây, bộ ngực trắng ngần bị đẩy dồn lên: “Em đang xem lịch bay và đồng nghiệp của em.” Nghe vậy, Thẩm Ngôn Lễ hơi nhíu mày. “Đồng nghiệp nam hay nữ?” Thịnh Tường nghe vậy không khỏi cảm thấy hơi buồn cười. Cô xoay đầu lại: “Giọng điệu của anh có thể trắng trợn hơn nữa không?” Cô thoáng dừng lời rồi nhanh chóng trả lời: “Có cả nam lẫn nữ.” Bảng thông tin rất rõ ràng, có đính kèm giới thiệu vắn tắt. Ngoại trừ tiếp viên trưởng còn có cơ trưởng, cơ phó, chỉ không có nam tiếp viên hàng không. Nhưng đây là chuyện bình thường. Lúc Thịnh Tường học chuyên ngành tiếp viên hàng không, số lượng sinh viên nam vốn cũng chỉ có vài người. “Em gửi chặng bay và lịch bay cho anh đi.” “Hả?” Thẩm Ngôn Lễ nói vậy khiến Thịnh Tường nhìn về phía anh. Người đàn ông trẻ tuổi giải thích ngắn gọn: “Để anh có một bản dự phòng.” Tiện thể xem thử đồng nghiệp nam gồm có những ai. “...” “Được, để em gửi cho anh.” Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy có người có thể diễn đạt việc xin một bản sao một cách dễ nghe như vậy. Sau chuyện nhỏ này, Thẩm Ngôn Lễ không nói thêm gì nữa, chỉ ngồi ghé vào mép giường rồi nghiêng người tới gần như thể cũng đang cùng xem với cô. Vốn mọi chuyện đều ổn. Cho đến khi tóc anh nhỏ xuống mấy giọt nước, rớt trúng vào người Thịnh Tường. Bấy giờ, cô mới để ý tới: “Sao anh không lau khô tóc đi?” Thẩm Ngôn Lễ cúi đầu nhìn cô: “Em lau cho anh đi.” “Giờ không được.” Thịnh Tường không chịu, cô đáp mà không buồn dời mắt khỏi điện thoại: “Anh chờ em trả lời nốt một tin nhắn đã.” Thẩm Ngôn Lễ không nói gì, lau đại mấy cái rồi ném khăn mặt đi. Thịnh Tường trả lời tin nhắn xong, điều đầu tiên cô cảm nhận được là đầu vai mình bị cắn. “Anh làm gì vậy…” Thẩm Ngôn Lễ vẫn cúi người, hơi thở nặng nề phả tới: “Không có gì, chỉ là hơi muốn làm em thôi.” Cuối cùng cô cũng hiểu, hiện tại Thẩm Ngôn Lễ không chỉ là một con sói ẩn mình trong bóng đêm mà có lẽ anh còn là một con báo dám lên núi vào ban ngày. Rõ ràng đêm qua và sáng nay họ đều đã làm rồi, tổng cộng đã nhiều lần lắm rồi, tại sao hiện tại anh vẫn còn như thế. Hơn nữa… Làm với không làm cái gì chứ. Thịnh Tường cảm thấy mình sắp không còn hiểu nổi chữ này nữa rồi. Lúc này, cô không nhịn nổi, quay qua lườm anh. “Thẩm Ngôn Lễ... Anh có thể ngừng một chút được không?” “Làm thế nào bây giờ, có vẻ như là không.” Thẩm Ngôn Lễ đưa tay nâng cằm cô lên, áp lên cánh môi yêu kiều của cô: “Hay là em làm lại anh đi?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Cánh Xuống Thế Giới Của Em

Số ký tự: 0