Chương 79
Chấp Thông Nhất Căn
2025-02-28 08:43:42
Sau khi xong việc, tiếp viên hàng không của Duy Thịnh và Pháp giao lưu với nhau. Có người ngồi trong gian phòng nhỏ trò chuyện câu được câu chăng, có người tranh thủ ngủ bù. Không bao lâu sau, tiếp viên trưởng nhận được chuông gọi phục vụ của hành khách. Cô ấy vén rèm lên, đi thẳng tới khoang hạng nhất. Dê đầu đàn nghiêm túc đi rồi, nhóm tiếp viên hàng không lập tức nhiệt tình buôn chuyện khe khẽ. “Có vẻ như người ngồi ở khoang hạng nhất lần này có lai lịch không tầm thường đâu.” “Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy rồi, lúc lên máy bay, người này đi lối đi VIP.” “Có vẻ như tôi biết nhiều hơn các cô một chút, nghe nói người này là Cận Thịnh, tổng giám đốc chi nhánh ngân hàng Cận thị ở nước ngoài.” “Không phải chứ? Một người tầm cỡ như ông ấy chẳng phải nên đi máy bay riêng hay sao?” “Ai biết đâu, sao chúng ta có thể hiểu được suy nghĩ của những người này chứ.” Cuộc nói chuyện của mọi người không đi tới đâu. Cuối cùng, có người mạnh dạn giả bộ tình cờ đi qua đó nhìn thử mới dám khẳng định đối phương chính là Cận Thịnh. Chỉ có điều chuyện này cũng không có gì để bàn nữa. Chỉ chốc lát sau, mọi người lại quay về với chủ đề “Khoang hạng nhất”. “Đúng rồi, em Tường, có phải sau giai đoạn làm quen với công việc thì cậu sẽ được thăng cấp lên phục vụ ở khoang hạng nhất luôn không?” Theo thông lệ, tiếp viên hàng không cần phải phục vụ ở khoang công vụ hoặc khoang phổ thông ba năm thì mới có cơ hội được phục vụ ở khoang hạng nhất. Nếu như chuyên môn vững, cộng thêm hết sức ưu tú thì cũng có thể trở thành ngoại lệ. Quy định của mỗi công ty hàng không một khác nhưng nhìn chung đều là vậy. Thịnh Tường chính là ngoại lệ của Duy Thịnh. Bởi vì cô chính là người ưu tú nhất, hoàn toàn không có bất kỳ khuyết điểm gì, như thể bẩm sinh đã phù hợp với công việc này rồi vậy. Ngoài được Đới Anna ủng hộ ra, các thành viên khác trong tổ giám khảo cũng cảm thấy cô không có vấn đề gì. Lúc trước, Thịnh Tường nhận được thông báo tuyển dụng ngay trong nhóm nên đương nhiên các tiếp viên hàng không khác cũng nhìn thấy điểm số và đề nghị tương lai mà bộ phận nhân sự của công ty dành cho cô. Hiện tại, Thịnh Tường nghe vậy cũng chỉ gật đầu: “Đúng vậy, giai đoạn làm quen với công việc là ba tháng, nhưng không sao, chẳng phải chúng ta vẫn bay cùng nhau hay sao?” Không chỉ vậy, sau này Thịnh Tường cũng không định thay đổi chặng bay. Đợi quen rồi, cô mới nghĩ tới chuyện đổi chặng bay khác. ... Trước đây, Thịnh Tường đã trải qua huấn luyện thực tế. Sau chuyến bay đầu tiên, cô cũng không hề cảm thấy có gì khó chịu. Trái lại, cô còn có cảm giác thoải mái vì cuối cùng cũng đã qua cơn khổ tận. Những điều đã học được trước đó đều được vận dụng vào công việc, ngoài những điều mà cô đã thành thạo ra thì cô còn có thể học được không ít điều không có trong sách vở hay khi huấn luyện. Đây chính là trải nghiệm vô cùng đáng quý. Thời gian bay của chặng Trung – Pháp cả đi cả về rất dài. Trên đường về, Thịnh Tường có nghỉ ngơi một lát nên không buồn ngủ lắm. Lúc đến sân bay Nam Hòe, trời đã chạng vạng. Vì đang là mùa hè nên ngoài trời vẫn chưa tối lắm, hoàng hôn nhuộm màu những đám mây ở chân trời. Thịnh Tường ung dung thay đồ trong phòng thay đồ xong, đi ra sảnh lớn của sân bay. Ra tới ngoài này không còn hơi mát của điều hoà không khí trong sảnh nữa, đồng nghĩa với việc bị hơi nóng phả vào người. Thinh Tường chưa đi được mấy bước thì ở khu chờ xe rìa ngoài lối đi bộ vang lên một hồi còi xe ngân dài. Thịnh Tường cúi đầu xem điện thoại, không để ý. Cô đang định đi tiếp thì lại có một hồi còi dài nữa. Dù có ngu ngốc đến mấy thì cuối cùng cô cũng phải nhận ra. Cô ngẩng đầu lên, trông thấy cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra nửa bên mặt của người ngồi trong xe. “...” Thẩm Ngôn Lễ? Người đàn ông trẻ tuổi duỗi cánh tay gác lên cửa kính xe, quay qua nhìn cô: “Em ngốc à? Lên đây.” ... Sau khi lên xe, Thịnh Tường thắt chặt dây an toàn. Cô vẫn còn chưa hết thắc mắc tại sao bỗng nhiên Thẩm Ngôn Lễ lại tới đón mình. Không phải vì anh quá bận hay là hoàn toàn không thể thu xếp được thời gian. Thịnh Tường chỉ cảm thấy anh tới đón cô thì khá bất tiện cho anh. Trước đó cô còn cố ý căn dặn anh chỉ cần lo việc của bản thân anh là được. Kết quả... “Sao anh tới mà không nói với em?” “Lần trước anh cố gắng đuổi theo nhưng không kịp chuyến bay của em. Cho nên lần này anh tới thẳng đây.” Thẩm Ngôn Lễ nói rồi cầm tay cô, đưa lên môi mơn trớn như vô số lần trước đây: “Cuối cùng anh cũng tới sớm được một lần.” Thịnh Tường ngắm nhìn khuôn mặt của anh trong ánh chiều nhá nhem, trong lòng chợt thấy ngọt ngào đến lạ: “Tổng giám đốc Thẩm, anh tới đón em thế này thật là vinh hạnh quá.” Nói rồi, cô nhìn đằng trước, nhanh chóng nhận ra điểm khác thường. Rời khỏi đường bên trong sân bay, Thẩm Ngôn Lễ lái xe đi ngược chiều với chiều về nhà họ ở. Thịnh Tường không khỏi thắc mắc: “Có phải anh đi sai đường rồi không? Đáng lẽ ra phải quay đầu ở nút giao vừa rồi.” Thẩm Ngôn Lễ không trả lời mà hỏi: “Lần này em bay có mệt không?” “Bình thường.” Thẩm Ngôn Lễ cầm lái bằng một tay, tay kia nắm chặt tay cô, không chịu buông ra: “Vậy thì tốt, anh chở em đi gặp vài người.” Vài người. Thịnh Tường đột nhiên nhớ tới tin nhắn Ứng Đào gửi cho cô trước khi cô bay về. Các tin tức được xâu chuỗi lại với nhau. Một ý nghĩ chợt lóe lên. “Không phải là...” “Họ đều từ Kinh Hoài qua đây đấy chứ?” Giọng Thịnh Tường cất cao lên vì hưng phấn. “Cuối cùng cũng hết ngốc rồi.” Thẩm Ngôn Lễ lưu loát đánh tay lái: “Chuẩn xác mà nói thì ngoài Ứng Đào ra, cả Tiêu Tự và Trình Dã Vọng đều trở về.” ... Đôi bên gặp nhau ở bãi đậu xe ngoài trời bên ngoài một club sang trọng, xung quanh rất tối. Lúc này, trời đã tối hẳn, bóng cây in lên nóc xe, mùi cỏ cây tươi mát tỏa ra trong không khí. Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường tới trước. Bầu không khí yên tĩnh này rất thuận lợi để hành sự. Thẩm Ngôn Lễ không để Thịnh Tường phải chủ động, anh quay người, cúi xuống hôn cô. Nụ hôn cuồng nhiệt và mạnh mẽ vẫn giống như phong cách của Thẩm Ngôn Lễ từ trước tới nay, không cho người ta cơ hội thở lấy hơi. Tay anh không để yên một chỗ mà chậm rãi mơn trớn. Lúc anh buông cô ra, làn váy được buông xuống, gáy bị cắn khẽ một cái. Tê tê, pha lẫn đôi chút mềm mềm. Có điều, khoảng thời gian chờ đợi này không đủ lâu để cô kịp làm gì khác. Rất nhanh, một chiếc xe việt dã bật đèn pha chậm rãi chạy tới đây. Cửa ghế lái phụ mở ra, một người có giọng nói quen thuộc nhảy xuống xe. So với trước đây, khuôn mặt của Ứng Đào đã trở nên thanh tú, xinh đẹp hơn. Khuôn mặt tròn trịa, non nớt như mặt em bé đã không còn vẻ ngây thơ, các đường nét cũng trở nên sắc sảo. Sau đó, người xuống từ chỗ ghế lái là Tiêu Tự. Trình Dã Vọng xuống từ hàng ghế sau. Chỉ trong khoảnh khắc. Ba người đột ngột xuất hiện trước mắt cô. Ứng Đào không quan tâm Tiêu Tự quay mặt về phía mình nói những gì, cứ thế đưa mắt nhìn hết người này tới người khác một vòng. Cho đến khi nhìn thấy chiếc xe màu đen khác hẳn với những chiếc khác. Thịnh Tường muốn xuống xe ngay nhưng tay trái lại bị giữ chặt lại. Cô quay đầu nhìn xuống, Thẩm Ngôn Lễ vẫn không chịu buông tay. Hai người cứ giằng co với nhau như vậy cho tới khi Ứng Đào xuất hiện ở chỗ cửa sổ xe, Thẩm Ngôn Lễ mới cười khẽ, buông cô ra. Hai cô gái gặp nhau, cảm giác phấn khích nhiều hơn hẳn so với những người khác. “Em Tường!” “Đào Tử, Đào Tử.” Thịnh Tường xuống xe lập tức cảm nhận được sự nhiệt tình của Ứng Đào, cô ấy ôm chặt lấy cô, không chịu buông tay. “Trông cậu khác quá, tớ suýt thì không nhận ra!” Không nhắc tới những chuyện khác, hiện tại, người trước mặt giống như một đóa tường vi nở rộ trên cành cây trong bóng đêm tĩnh lặng, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, cực kỳ nổi bật. Đôi mắt tĩnh lặng như nước nhưng cũng đầy kiên định. “Cậu cũng vậy, cậu trưởng thành lên rồi Ứng Đào.” Thịnh Tường nhìn mái tóc chạm vai của Ứng Đào, cảm thấy mới lạ bèn sờ thử. Ứng Đào để mặc cho cô sờ, vẫn không buông tay ra: “Gì chứ, ha ha, cậu nói cứ như thể hồi xưa tớ là trẻ con vậy.” Thẩm Ngôn Lễ, Tiêu Tự và Trình Dã Vọng đều không nói gì. Bình thường bọn họ vẫn gặp nhau nên hiện tại chỉ chào hỏi xong là đứng đợi bên cạnh, không vội đi ngay. “Được rồi, các bà cô ơi, hai người đừng đứng ôn chuyện ở ngoài này nữa được không, xung quanh nơi này toàn là muỗi, mẹ kiếp!” Tiêu Tự nhịn một lúc lâu, cuối cùng cũng phải thốt lên, kéo hai cô gái ra khỏi niềm vui trùng phùng. ... Club xa xỉ này nằm trên một đỉnh núi nhỏ, phải cuốc bộ lên. Ba người đàn ông đi trước dẫn đường. Ứng Đào và Thịnh Tường đi đằng sau, nói hết chuyện này tới chuyện kia, chuyện gì cũng nói. Nghĩ tới chuyện Ứng Đào vội vã chạy tới đây để gặp mình, Thịnh Tường quay qua hỏi: “Lần này cậu từ Kinh Hoài tới đây dự định ở lại đây mấy ngày?” “Tớ à, hôm nay ăn xong là phải đi rồi, ngày mai tớ có lịch bay.” Sau khi tốt nghiệp, Ứng Đào về nhà làm việc hai năm, sau đó thấy người nhà quản lý quá chặt nên chuyển tới chuyển lui lại chuyển về sân bay ở Kinh Hoài. “Vậy thì mệt quá, cậu định đi gì về?” “Đi xe của Tiêu Tự chứ sao, dại gì mà không bóc lột cậu ấy chứ.” Ứng Đào nói xong nhìn Thịnh Tường: “Cậu còn lo tớ vất vả hả, hôm nay cậu mới vừa kết thúc chuyến bay đầu tiên mà sắc mặt trông vẫn hồng hào thật đấy.” Hồng lắm ư? Thịnh Tường nghe vậy đưa tay lên áp vào má. Đèn ven đường sáng sủa, soi sáng núi rừng xung quanh. Cũng soi ra một số thứ mà ban nãy ở chỗ tối không nhìn thấy rõ. “Òa, thế này có phải là rõ quá không.” Ứng Đào tình cờ nhìn vào gáy của Thịnh Tường, không nhịn được nói: “Cậu vừa nói với tớ là cậu đã không gặp tổng giám đốc Thẩm nhà cậu hai hôm rồi, dấu hôn này quá…” Dấu hôn từ hai hôm trước vẫn còn có thể tồn tại tới bây giờ. Nếu thế thì phải hôn mạnh cỡ nào chứ? Nhưng nếu không phải là từ hôm trước. Vậy thì dấu này là ở đâu ra? Ứng Đào nghĩ đến đây ngập ngừng rồi thôi, kịp dừng lại đúng lúc. Sau đó, không biết cô ấy nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, lúc nãy hai người ngồi trong xe!” Nói đến đây, Ứng Đào tưởng tượng ra cảnh đó. “Thế thì không khỏi phóng đãng quá đó!” “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro