Chương 93
Chấp Thông Nhất Căn
2025-02-28 08:43:42
Thịnh Tường vỗ về anh, ánh mắt cô xuyên qua những đường nét tươi tắn của anh, nhìn thẳng về phía chiếc đồng hồ thạch anh. Hai người đang dựa sát vào nhau dưới tiếng tích tắc tích tắc không ngừng. Đại khái có lẽ vì câu nói cuối cùng của Thẩm Ngôn Lễ nên tối nay Thịnh Tường mới dựa dẫm vào anh và dễ bảo đến thế. Anh cứ nhất quyết đòi bế cô vào trong phòng tắm lần nữa và cũng đã được cô ngầm đồng ý. Mấy ngày qua chuyện vệ sinh cá nhân của Thịnh Tường đều do Thẩm Ngôn Lễ chịu trách nhiệm, lời nói ban đầu của anh là tạm thời phần cổ tay và lưng của cô không thể dính nước nên cứ để anh làm là được. Khởi đầu thì cũng ổn áp nhưng sau đó là có vài chuyện không thể nào miêu tả được, nguyên nhân cũng hoàn toàn nằm ở Thẩm Ngôn Lễ. Đầu đông, phòng tắm mờ mịt sương mù. Trong tiếng nước ồ ạt chảy ra từ vòi sen, chiếc hôn bỏng cháy của Thẩm Ngôn Lễ dừng lại phía sau tai của Thịnh Tường. Đôi má của cô ửng đỏ lên, cô chất vấn: “Thẩm Ngôn Lễ, em có đôi chút nghi ngờ động cơ của anh rồi đấy.” “Không cần em phải nghi ngờ đâu, đúng là trước đây thì không có động cơ gì nhưng bây giờ thì có rồi đấy.” Anh thoáng dừng lại rồi sáp đến gần cô hơn, giọng điệu của anh đầy thành thật: “Đứng trước em thì anh vốn đã không nhịn nổi rồi.” Thịnh Tường vẫn còn bị thương cho nên vốn dĩ Thẩm Ngôn Lễ không định làm gì cô. Nhưng chắc là do tối nay cô nghe lời quá, lại ngoan ngoãn đến bất ngờ, ở im trong lòng anh để mặc anh giúp cô… Thẩm Ngôn Lễ cố ý hạ thấp giọng trêu chọc cô: “Không cần em đâu, anh cũng có tay kia mà.” Người đàn ông câu lấy cằm của cô gái, ép cô phải quay mặt lại: “Còn nếu mà anh vẫn không ra được thì chẳng phải em còn một tay kia sao?” “...” Kết quả là ngày hôm đó Thẩm Ngôn Lễ lại phải ngủ ngoài sô pha. Từ lúc anh ở nhà với Thịnh Tường, cho đến lúc anh đi đến cơ sở thiết kế phi cơ… Địa điểm thì thay đổi liên tục nhưng chỗ ngủ của Thẩm Ngôn Lễ thì vẫn y nguyên như thế… Không chỉ anh quan tâm, ngay hôm sau khi Thịnh Tường bị thương thì một vài người bạn cũng đã gửi lời hỏi thăm an ủi. Cô báo bình an cho từng người một, xem như là trả lời họ. Trước đó thì Ứng Đào đã nhắn tin đến rồi, lúc này lại nhắn thêm vài tin nữa. Ứng Đào: [Còn nhớ diễn đàn Đại học Hàng không vũ trụ chứ?] Ứng Đào: [Haha, hôm nay bài đăng của cậu và Thẩm Ngôn Lễ lại bị người ta đào lên nữa rồi kìa!] Ứng Đào: [Truyền thuyết quả nhiên vẫn là truyền thuyết, nhan sắc đỉnh cao mà.] Thịnh Tường nhìn thấy tin thì trả lời: [Bọn tớ đã tốt nghiệp hơn ba năm rồi mà?] Ứng Đào: [Đoạn video ở sân bay bị lan truyền rộng rãi đấy, hình như có người nhận ra cậu.] Ứng Đào: [Sau đó có rất nhiều người đang bàn tán.] Ứng Đào: [Em Tường à, tớ quyết định rồi, bên cạnh cậu thiếu người, vẫn nên để tớ bảo vệ cho cậu!] Thịnh Tường; [Được rồi đó, cậu bay tuyến quốc nội không có đụng đến tớ đâu.] Thịnh Tường: [Không nói chuyện này nữa, sau này cậu cũng phải chú ý một chút đấy.] Trước đây Ứng Đào không tìm đến Thịnh Tường nhờ giúp đỡ, tự mình mang hồ sơ đến xin ứng tuyển xin việc. Sau đó thì cô ấy đã đậu phỏng vấn nhưng vì không phải tuyển dụng thẳng nên phải thử việc, cơ mà về cơ bản thì cũng xem như đã vào được Duy Thịnh Airlines. Tuy nhiên vì đánh giá khảo hạch cùng với một vài hạn chế cho nên cô ấy chỉ có thể bay tuyến nội địa. Ứng Đào: [Biết rồi.] Ứng Đào: [Không đụng mặt được thì sao chứ, sau này tớ ở Nam Hòe, cả ngày sẽ đến quấy rối cậu!] Ứng Đào: [À đúng rồi, tớ quên mất còn tổng giám đốc Thẩm nữa, vậy thì tớ sẽ chọn lúc nào cậu ấy không có mặt để đi vụng trộm với cậu.] Thịnh Tường: […] Không đợi Thịnh Tường trả lời gì thêm, Ứng Đào lại gửi qua thêm mấy tin nhắn nữa. Ứng Đào: [Thật ra không chỉ ở mỗi diễn đàn Đại học Hàng không vũ trụ thôi đâu, em Tường xem cái weibo này đi.] Ứng Đào: [Lên cả hot search luôn đấy nhé!] Thịnh Tường mở liên kết mà Ứng Đào gửi, bên trong có một đoạn video. Vẫn là góc quay của người qua đường như cũ, rất là mơ hồ. Chỉ cắt lấy vài giây, bên trong chỉ có hai cô gái nhưng bên dưới thì bình luận lại hết sức rôm rả. [Cạn lời thật chứ, các bạn gái nhất định phải bảo vệ bản thân cho tốt nha.] [Ôi trời ơi, có một chị gái xinh đẹp tuyệt vời luôn, góc chính diện vừa mới lướt qua kìa.] [Đúng đúng, tôi cũng nhìn thấy nè! Cô ấy dũng cảm quá, còn đẩy bạn mình ra nữa!] [Đây là bộ mặt của Duy Thịnh Airlines sao? Giỏi quá đi.] [Haha tôi biết cái người đẹp nhất nè, lúc còn đi học thì cô ấy là hoa khôi của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chúng tôi đấy.] [Ôi bạn bình luận ở bên trên kia ơi, có cụ thể không ạ? Tôi xin weibo của chị gái đó với, muốn tìm hiểu một chút!] Thịnh Tường lướt xem qua đại khái sau đó quay lại hỏi Ứng Đào: [Tớ không có weibo, thế thì không tìm đến tớ được đâu nhỉ?] Ứng Đào: [Cười xỉu á, có phải là lệnh truy nã đâu, cậu sợ cái gì vậy.] Ứng Đào: [Yên tâm đi nè, mọi người chỉ cảm thấy cậu xinh đẹp thôi mà.] Thịnh Tường mỉm cười, chỉnh điện thoại về chế độ rung sau đó lại tiếp tục nhắn tin cho Ứng Đào: [Cậu đã chuẩn bị chỗ ở xong chưa? Khi nào xong thì nhớ nói cho tớ một tiếng, tớ hỏi những người khác xem có rảnh tụ tập với nhau một chuyến không nhé.] … Gần đây nhóm người của Thẩm Ngôn Lễ chia làm ba. Phân biệt phụ trách xây dựng thân máy, giám sát mở rộng nền tảng cùng với liên tục kéo dài bản vẽ cấu tạo 3D. Ngoại trừ việc tỉ mỉ xây dựng mô hình máy chủ thì các mô hình thu nhỏ dựa trên tỉ lệ thực tế cũng cần có chỗ để trưng bày. Đầu đông qua đi, càng về giữa đông thì trời càng rét căm căm. Vì thời tiết quá mức lạnh giá nên công việc chuẩn bị đường bay thử nghiệm cũng gặp phải khó khăn. Thật ra đường bay thử này đã đến giai đoạn cuối cùng rồi. So với việc hoàn tất thiết kế tổng thể của máy bay thì theo lý phải làm xong đường bay trước, sau đó chỉ cần chờ nghiệm thu và bay thử là được. Nhưng thời gian thì không được khéo, mùa đông ở Nam Hòe năm nay lạnh vô cùng. Trời lạnh dễ đóng băng, lại còn ở ngoài trời nữa, sáng sớm thức dậy là thấy sương giá phủ kín mọi nơi. Không bàn đến việc công nhân không thể làm được, chỉ tính đến việc khống chế độ ấm bên ngoài thôi là đã phải tốn thêm kha khá tiền rồi. Thẩm Ngôn Lễ không gấp gáp làm cho xong, vì để bảo đảm tính chính xác của số liệu bay thử sau này nên anh quyết định giảm tốc độ lại. Phòng thí nghiệm thiết kế tổng thể máy bay S&S vẫn không ngừng tìm kiếm địa điểm thích hợp để tiến hành bay thử cho các máy bay cỡ nhỏ trước. Tiện đó cũng thử nghiệm luôn chế độ đồng bằng và chân núi, khi đó có thể so sánh số liệu với nhau. Ngoài chuyện này ra thì còn một ít thời gian rảnh. Những nơi đó nằm ở vùng núi ở ngoại thành, các ngọn núi được ngăn cách với nhau bởi thảo nguyên bằng phẳng, rất thích hợp để nghỉ ngơi thư giãn trong lúc rảnh rỗi. Vì thuê hẳn vài ngọn núi để làm địa điểm thí nghiệm cho nên xem như phòng thực nghiệm đã thuê trọn gói một khu vực vô cùng rộng lớn. Suốt chặng đường không có cơ hội để nghỉ ngơi, lần này thì may mắn lại vừa khéo. Đúng lúc trước đó Thịnh Tường hỏi anh có thời gian tụ tập không nên anh quyết định kết hợp luôn. Nhân tiện có thể đón mừng năm mới tại đây. Vẫn còn chưa xuất phát thì Tiêu Tự đã liên tục cảm thán. “Mẹ bà chứ đây mà không phải công việc á, như đi vào hang tiêu hồn ấy, chỉ có Thẩm chó mới có thể nói nó như một kỳ nghỉ chính đáng mà thôi.” “Được vui chơi tuyệt biết bao.” Động tác ấn chuột của Trình Dã Vọng không hề dừng lại, anh ấy nói tiếp: “Cuộc sống vốn nên như thế này, phấn đấu là vì để được thư giãn, mà thư giãn là vì có thể phấn đấu tốt hơn.” Tiêu Tự nhìn về phía anh ấy, bảo: “Nói hay lắm chàng trai, đạo lý nói nghe cũng trôi chảy thuận tai đấy, thế theo như cậu nói thì sao đến giờ mãi vẫn chẳng thấy cậu quen bạn gái để thư giãn nhỉ?” Trình Dã Vọng tiếp tục gõ bàn phím, không để ý đến anh ta: “Tiêu Tự, thuật toán TOPSIS tôi đã làm sắp xong rồi, sắp xếp ra quyết sách nhiều thuộc tính, đánh giá tính năng cho việc chế tạo ra máy bay tiếp theo, hẳn là những bước cần được ưu tiên trước nhất.” Tiêu Tự cau mày: “Tự nhiên cậu nói chuyện này với tôi làm gì?” Chuyên ngành của anh ta là công nghệ viễn thám*, thường là bận việc với máy bay, còn những thứ định lý rồi cả thuật toán mà Trình Dã Vọng nói thì không nằm trong phạm vi quản lý của đầu óc anh ta. *Viễn thám: Viễn thám là một ngành khoa học thu thu thập, đo lường và phân tích thông tin của vật thể trên bề mặt Trái Đất hoặc gần bề mặt Trái Đất bằng cách sử dụng các bộ cảm biến được gắn trên máy bay, tàu vũ trụ… mà không cần tiếp xúc trực tiếp với chúng. Trình Dã Vọng không rời mắt khỏi màn hình, tiếp tục lên tiếng: “Tại vì tôi muốn nói cho cậu biết là ở một mức độ nào đó thì thiết kế xây dựng tổng thể máy bay chính là bạn gái của tôi.” “...” “Đừng có nói mấy lời kinh tởm đó được không, tôi thấy buồn nôn rồi đây này.” Hai người nói chuyện một lúc thì lại nói đến chuyện xảy ra với Thịnh Tường ở sảnh sân bay lúc trước. Khi đấy Thẩm Ngôn Lễ vội vàng đi khỏi khiến cho hai người bọn họ phải nghi ngờ. Sau đó thỉnh thoảng anh còn vắng mặt trong các cuộc họp quyết định chiến lược, cộng với các tin tức nóng sốt nổ ra, kết hợp hai điều đó lại mới có thể dập tắt hết mọi nghi ngờ trong họ. Tiêu Tự xua tay: “Thôi đừng nhắc nữa, cho dù lần này có chúng ta cùng đi nhưng trong mắt của họ sẽ không có chúng ta đâu.” Và những gì mà Tiêu Tự vừa nói đã trở thành lời tiên tri… Trên đường đi đến chỗ thảo nguyên ở vùng đồi núi Ương Dương, Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường đi riêng một xe. Ứng Đào không đi cùng bọn họ mà leo lên xe của Trình Dã Vọng, còn Tiêu Tự thì làm bạn với chiếc xe chứa đầy máy móc. Lúc xuống xe thì người của phòng thực nghiệm phải vội vàng di chuyển máy móc đi, sẵn đó họ cũng kêu gào bắt anh ta phụ một tay luôn. “...”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro