Chương 21
2024-09-14 22:47:53
Thời gian kì nghỉ luôn trôi qua rất nhanh, bảy ngày nghỉ lướt qua trong giây lát.
Vu Hạ quay trở lại ký túc xá trước đêm khai giảng, thời điểm cô đẩy cửa đi vào, Trương Nguyệt Như đang sắp xếp lại giường.
Nghe thấy tiếng động, Trương Nguyệt Như dừng lại động tác, quay đầu nhìn Vu Hạ một cái.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, Vu Hạ cảm thấy ánh mắt của Trương Nguyệt Như nhìn mình có chút lạ.
Vu Hạ đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó đóng cửa chào cô ấy một tiếng, hai người nói chuyện đơn giản vài câu sau đó không nói nữa.
Ngày thứ hai, đồng hồ báo thức tối qua cô đặt không hiểu sao lại không kêu, cô vừa mở mắt ra đã hơn sáu rưỡi, mà Trương Nguyệt Như ở giường đối diện đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Vu Hạ cau mày dùng sức xoa nhẹ tóc để khiến mình trở nên tỉnh táo, sau đó xốc chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường đánh răng rửa mặt.
Cuối mùa thu, hệ thống cung cấp nước lạnh thấu xương, nước vừa chạm vào mặt liền lạnh đến rùng cả mình.
Ngoài trời nhiều mây, Vu Hạ dứt khoát quay lại phòng ngủ mặc thêm một chiếc áo khoác sau đó mới lấy balo chạy như bay xuống lầu, vào lớp học trước khi chuông reo 1 phút.
Lúc Vu Hạ đi vào trong lớp, lớp học vẫn còn vài chỗ trống, vị trí bên cạnh chỗ cô cũng trống không.
Cậu ấy cũng đến muộn sao?
Vu Hạ kéo ghế ra đặt balo xuống, nghĩ như vậy.
Ngô Thái Ngọc tiến vào ngay đó.
Lại có mấy bạn học lặng lẽ lẻn vào từ cửa sau của lớp, Ngô Thái Ngọc nói bóng nói gió về việc đi học đúng giờ. Còn nói kỳ nghỉ ngắn hạn của học kỳ này đã kết thúc rồi, yêu cầu mọi người chấn chỉnh và tập trung vào việc học.
Nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không, Vu Hạ nắm bút khẽ thở dài.
Sau khi tan học, Tống Dao quay đầu lại: “Hạ Hạ sao hôm nay cậu đến muộn vậy?”
Vu Hạ thở dài: “Đừng nói nữa, hôm nay đồng hồ báo thức không hiểu tại sao không kêu, tớ vừa mở mắt đã 6 rưỡi rồi.”
Tống Dao: “Sao đồng hồ báo thức bỗng dưng lại không kêu, có phải bị hỏng rồi không?”
Vu Hạ lắc đầu: “Tớ cũng không biết, tối qua rõ ràng tớ đặt báo thức rồi, buổi sáng hôm nay tớ không kịp xem, chờ buổi tối về kiểm tra lại.”
“Cũng có thể là như vậy.”
Đang nói, Tống Dao quay đầu tầm mắt vừa vặn nhìn Trương Nguyệt Như ngồi chéo phía sau cô, sau đó thu hồi ánh mắt, Tống Dao mím môi nói: “Dù sao thì cũng ở cùng một phòng, sao Trương Nguyệt Như lại không gọi cậu một tiếng.”
Vu Hạ hé miệng: “Tuy là ở chung một phòng nhưng bọn tớ không thân lắm, người ta cũng không có nhiệm vụ phải gọi tớ.”
Tống Dao ‘hứ’ một tiếng không nhịn được khinh thường nhìn về phía Trương Nguyệt Như.
Thấy thế Vu Hạ cười cười: “Bỏ đi thôi không sao, lần sau tớ sẽ đặt hai cái đồng hồ báo thức, đặt thêm một cái ở điện thoại nữa chắc chắn sẽ không đến muộn.”
“Ừ, cũng đúng.” Tống Dao gật đầu: “Nhưng những lời cô Ngô nói cậu cũng đừng để trong lòng, khẳng định không phải nhắm vào một mình cậu đâu, mọi người cũng thường xuyên chuông kêu mới vào lớp mà.”
Vu Hạ: “Tớ biết.”
Không biết có phải vì vị trí bên cạnh cô không có ai hay không, mà cả một buổi sáng trong lòng Vu Hạ hơi vắng vẻ.
Cô biết Tống Dao biết chắc chắn vì sao Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã không đi học, nhưng cô không dám hỏi.
Cô nhớ rõ giọng điệu lãnh đạm của Quý Thanh Dư buổi chiều hôm đó, cũng nhớ rõ cảm giác xấu hổ chua xót đó.
Thầm mến là câu nói thản nhiên của cậu, đủ để tôi nghĩ đi nghĩ lại, nội tâm bị phá vỡ mãnh liệt, trên mặt vân đạm phong kinh.*
*Vân đạm phong kinh: vẻ mặt bình tĩnh.
Quý Thanh Dư đến trước giờ học buổi chiều, Vu Hạ cùng Tống Dao từ nhà ăn trở về đúng lúc thấy Quý Thanh Dư đứng chống tay ở cửa nhà vệ sinh nam nói chuyện.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục, nửa người trên mặc một chiếc áo khoác màu đen, khóa kéo đến ngực, áo khoác mặc trên người lỏng lẻo, phía dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm bình thường hay mặc.
Thân hình thiếu niên cao lớn, rõ ràng ăn mặc rất bình thường nhưng mặc trên người cậu lại tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Vu Hạ chỉ nhìn một cái đã nóng mặt quay đi.
Thấy cô mất tự nhiên, Tống Dao quay đầu nhìn sang: “Sao thế Hạ Hạ?”
Vu Hạ lắc đầu: “Không có việc gì.”
Trở lại phòng học chưa được bao lâu, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã cũng trở lại.
Bước chân của chàng trai rất dài, khi đi ngang qua cô còn mang theo một cơn gió mùi hương xà phòng cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng.
Trường học thường xuyên có nam sinh trộm hút thuốc ở trong WC, chuyện này đã xảy ra từ lâu nhưng Vu Hạ là lần đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Quý Thanh Dư.
Nhưng rất kỳ lạ, cô cũng không cảm thấy khó ngửi.
Cô như đang đi vào cõi thần tiên, Quý Thanh Dư đã kéo ghế ra ngồi xuống, câu được câu không nghe Giang Bình Dã và Tống Dao nói chuyện.
Vu Hạ lúc này mới biết, buổi sáng Quý Thanh Dư không tới trườnglà vì đi nhận giải.
Kỳ nghỉ hè năm trước Quý Thanh Dư đã tham gia và cầm được giải nhất cuộc thi người máy.
–
Cả một buổi chiều Quý Thanh Dư và Vu Hạ không chủ động nói gì với nhau, cô không biết mình đang không tự nhiên hay đang thăm dò điều gì.
Bốn tiết buổi chiều trôi qua rất nhanh, tiết cuối là họp lớp, đúng như dự đoán, sơ đồ chỗ ngồi mới sẽ được công bố.
Tống Dao: “Hạ Hạ, tớ căng thẳng quá, cậu có căng thẳng không?”
Lưng Vu Hạ chợt sững sờ trong giây lát, mím môi không nói chuyện.
Nếu nói không căng thẳng chắc chắn là giả.
Cô căng thẳng.
Rất căng thẳng.
Cũng rất mong chờ.
Không có ai biết được, tối hôm trước cô đã thầm cầu nguyện.
Trong buổi họp lớp, thường sẽ nói việc chú tâm vào việc học, nhưng lần này có thêm hai việc cần thông báo. Một cái là về trận bóng rổ sắp tới, hai là về buổi họp phụ huynh giữa kì.
Sau khi nói xong toàn bộ, Ngô Thái Ngọc mới chiếu sơ đồ chỗ ngồi mới lên máy chiếu, rồi nhân lúc thời gian còn lại chuyển đến chỗ ngồi mới.
Dưới gầm bàn, bàn tay nắm chặt của Vu Hạ đầy mồ hôi, cô nóng lòng muốn biết đáp án, rồi lại sợ đáp án không giống như cô muốn.
Vu Hạ điểu chỉnh hô hấp, chậm rãi ngẩng đầu.
Trường Nhất trung mới lắp đặt máy chiếu trong học kỳ này, chữ viết trên đó rất rõ ràng.
Trong số hơn ba mươi cái tên, Vu Hạ liếc mắt liền tìm chính xác tên của Quý Thanh Dư.
Ngay sau đó.
Tầm mắt Vu Hạ nhìn sang bên cạnh.
Cô nhìn tới tên cô và Quý Thanh Dư song song cùng nhau.
Là Vu Hạ.
–
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau kỳ nghỉ dài tháng 11, điều mọi người mong chờ nhất chính là trận bóng rổ.
Giải bóng rổ Trung học của thành phố là dự án đào tạo trọng điểm, đồng thời cũng là hoạt dộng được Phòng Giáo Dục rất coi trọng. Hàng năm có hơn mười trường Trung học phổ thông trên toàn thành phố tổ chức thi đấu, hiệu trưởng các trường sẽ bí mật so sánh những gì mà họ giành được, không chỉ là cúp và danh hiệu mà còn là danh dự của trường.
Cơ chế thi đấu năm nay khác so với năm ngoái, mười hai trường năm nay sẽ chia thành sáu đội. Cuộc thi sẽ tiến hành phương thức rút thăm, sáu trường bốc thăm sẽ chia thành ba đội sau đó tìm ra ba đội thắng cuộc.
Năm trước Nhất trung đứng đầu toàn thành phố, năm nay không hề áp lực xông vào top 6.
Mấy trận đấu đầu tiên được diễn ra tại nhà thi đấu Thành phố. Ở trận cuối cùng, đối thủ của Nhất trung là Trung học số 13. Bởi vì hai trường học ở cạnh nhau, sân bóng rổ của Trung học số 13 lớn hơn, cho nên trận cuối cùng dự kiến sẽ diễn ra ở sân bóng rổ của Trung học số 13 bên cạnh.
Buổi sáng trong ngày, trong lớp có rất nhiều bạn học bắt đầu thảo luận về trận bóng rổ.
Nhất trung từ trước đến nay lấy chuyện học là việc chính, cho dù có trận thi đấu bóng rổ cũng sẽ không giống Trung học số 13. Cố ý tổ chức cho các học sinh đến cổ vũ những cầu thủ, nhưng may mắn trận bóng rổ diễn ra chiều nay cùng lúc với tiết Thể dục.
Giữa trưa Vu Hạ cùng Tống Dao trở về từ nhà ăn thì nhìn thấy vài nữ sinh do Lương Tư Kì dẫn đầu đang làm bảng hiệu cổ vũ cho Quý Thanh Dư.
Tống Dao đưa mắt liếc nhìn bảng hiệu của mấy cô nàng, nhỏ giọng nói: “Lương Tư Kì này tuy rằng khiến người ta ghét bỏ nhưng không thể ngờ khả năng vẽ của cô ta rất tốt, vẽ bảng hiệu rất đẹp cũng rất giống.”
Vu Hạ: “Bảng hiệu gì cơ?”
“Đương nhiên là bảng hiệu cổ vũ cho Quý Thanh Dư rồi, Lương Tư Kì ở trong lớp thích Quý Thanh Dư là chuyện rõ như ban ngày.”
Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu, có chút đăm chiêu.
Tống Dao: “Đúng rồi Hạ Hạ, hay là tiết Thể dục chúng ta cũng trốn sang Trung học số 13 cổ vũ cho Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư đi!”
Nghe vậy, lông mi Vu Hạ khẽ run chớp chớp: “Lúc vào tiết thì cổng trường hình như cũng đóng, hơn nữa còn có bảo vệ đứng ngoài mà.”
Tống Dao cười chớp chớp mắt nhìn cô, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể đi cửa sau, tớ biết một đường tắt dẫn sang Trung học số 13 ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không bị người khác phát hiện!”
Cùng lúc đó ở phía sau có vài nữ sinh đang vui vẻ thảo thuận về trận bóng rổ, loáng thoáng có thể nghe thấy tên của Quý Thanh Dư.
Trầm mặc một lúc lâu, Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu.
Vu Hạ và Tống Dao lẻn ra ngoài trường bằng cổng sau, đến trường Trung học số 13 hỏi thăm mới tìm được sân bóng rổ.
Lúc này khán phòng của sân bóng rổ đã chật kín người, hầu như không còn ghế trống, nhìn thoáng ra xa trong số những người ngồi đó thì 90% đều là nữ sinh.
Khác với trường trọng điểm Nhất trung, trường Trung học số 13 là trường phổ thông, có mười hai lớp 11, trong số đó một nửa đều là lớp nghệ thuật. Chỉ cần có tiền là được vào vậy nên thứ không thể thiếu của Trung học số 13 là những thế hệ ăn chơi trác táng.
Hai người vừa mới vào sân bóng rổ đã bị một làn sóng nhiệt đập vào, kéo theo đó là tiếng reo hò cổ vũ của khán giả.
Các chàng trai mặc áo bóng rổ mồ hôi đầm đìa, toàn bộ sân bóng rổ đều tràn ngập hormone của hơi thở, những tiếng hét reo hò chói tai lại cao thêm một chút.
Mà chàng trai mặc áo số 9 ném một cú cự ly xa ba điểm lại khiến khán giả hò reo cao trào.
Và những tiếng la hét đó đều cổ vũ cho một người——
Quý Thanh Dư.
Dáng người của Vu Hạ không cao như Tống Dao nên cô phải kiễng chân mới nhìn thấy được tình hình đang diễn ra trên sân.
Thấy vậy Tống Dao kéo cô tiến lên về phía trước hội trường.
Hai người vừa mới đứng vững, khán phòng lại một lần nữa reo hò cổ vũ kịch liệt.
“A a a a a số 9 lại vào ba điểm nữa!!”
“Cứu mạng! Số 9 của Nhất trung rất đẹp trai a a a! Tôi muốn phản chiến!!”
“Ba phút! Tôi muốn tất cả thông tin của số 9!!”
Nghe nữ sinh phía sau cổ vũ kịch liệt, Vu Hạ không khỏi đỏ tai, nhịp tim cũng dần tăng lên.
Bây giờ cô mới nhìn rõ Quý Thanh Dư thi đấu trên sân.
Chàng trai mặc áo bóng rổ màu trắng, in số 9 màu đỏ, trên lưng viết ba chữ Quý Thanh Dư.
Mái tóc xõa tung đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, mồ hôi lấm tấm dán trên thái dương, trên khuôn mặt góc cạnh của cậu nặng nề chảy rồi rơi xuống dưới chân.
Năng lực mạnh mẽ của Quý Thanh Dư cùng với sự phối hợp ăn ý của đồng đội, rất nhanh liền nâng điểm số cách xa 10 điểm.
Nhìn thấy nửa đầu trận đấu sắp kết thúc, cầu thủ của Trung học số 13 hợp lực bao vây Quý Thanh Dư. Ở giây cuối cùng, Quý Thanh Dư mang bóng lách qua 3 đối thủ khác, bật người lên và ghi một cú úp rổ đẹp mắt.
Khi tiếng còi hết trận vang lên, cả khán phòng lại vang lên tiếng hét chói tai. Hiệp một của trận đấu đã kết thúc trong tiếng ho reo vang dội.
Tim Vu Hạ đập thình thịch, tầm mắt đang dừng ở cầu thủ số 9 cách đó không xa, sự phấn khích và tình tiết sôi động ở hiệp 1 khiến cô thật lâu chưa thể hoàn hồn.
Cùng lúc đó.
Quý Thanh Dư đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ở trong đám người, tầm mắt chuẩn xác cùng nhìn thấy nhau.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau.
Vu Hạ chỉ cảm thấy âm thanh xung quanh đều tan biến, lông mi của cô nhẹ run lên, bỗng dưng cảm thấy không chân thực.
Sau vài giây.
Cô nhìn thấy—–
Bóng dáng mà cô rất quen thuộc nổi bật giữa đám đông xung quanh kia, đang băng qua giữa sân bóng rổ dưới sự chú ý của mọi người chầm chậm bước về phía cô.
Thình thịch—
Thình thịch—
Một giây, hai giây, ba giây......
Tim Vu Hạ đập như sấm, lòng bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo đã ẩm ướt. Cô không dám động cũng không dám nói chuyện, nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn khiến hai má cô nóng lên.
Chỉ kéo dài khoảng một hai phút nhưng lúc này nó lại có vẻ rất dài.
Không biết qua bao lâu, một đôi giày bóng rổ màu trắng dần dần lọt vào mắt cô.
Một luồng hơi ấm đột nhiên phả lên đỉnh đầu cô, thiếu niên chống tay lên đầu gối nhẹ nhàng thở hổn hển sau trận vận động kịch liệt, tầm mắt ngang với mắt cô.
Vài giây sau, cậu lấy từ trong túi ra vài tờ tiền: “Bạn cùng bàn, giúp tôi mua một chai nước nhé.”
Vu Hạ quay trở lại ký túc xá trước đêm khai giảng, thời điểm cô đẩy cửa đi vào, Trương Nguyệt Như đang sắp xếp lại giường.
Nghe thấy tiếng động, Trương Nguyệt Như dừng lại động tác, quay đầu nhìn Vu Hạ một cái.
Không biết có phải cô ảo giác hay không, Vu Hạ cảm thấy ánh mắt của Trương Nguyệt Như nhìn mình có chút lạ.
Vu Hạ đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó đóng cửa chào cô ấy một tiếng, hai người nói chuyện đơn giản vài câu sau đó không nói nữa.
Ngày thứ hai, đồng hồ báo thức tối qua cô đặt không hiểu sao lại không kêu, cô vừa mở mắt ra đã hơn sáu rưỡi, mà Trương Nguyệt Như ở giường đối diện đã sớm không thấy bóng dáng đâu.
Vu Hạ cau mày dùng sức xoa nhẹ tóc để khiến mình trở nên tỉnh táo, sau đó xốc chăn lên, dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường đánh răng rửa mặt.
Cuối mùa thu, hệ thống cung cấp nước lạnh thấu xương, nước vừa chạm vào mặt liền lạnh đến rùng cả mình.
Ngoài trời nhiều mây, Vu Hạ dứt khoát quay lại phòng ngủ mặc thêm một chiếc áo khoác sau đó mới lấy balo chạy như bay xuống lầu, vào lớp học trước khi chuông reo 1 phút.
Lúc Vu Hạ đi vào trong lớp, lớp học vẫn còn vài chỗ trống, vị trí bên cạnh chỗ cô cũng trống không.
Cậu ấy cũng đến muộn sao?
Vu Hạ kéo ghế ra đặt balo xuống, nghĩ như vậy.
Ngô Thái Ngọc tiến vào ngay đó.
Lại có mấy bạn học lặng lẽ lẻn vào từ cửa sau của lớp, Ngô Thái Ngọc nói bóng nói gió về việc đi học đúng giờ. Còn nói kỳ nghỉ ngắn hạn của học kỳ này đã kết thúc rồi, yêu cầu mọi người chấn chỉnh và tập trung vào việc học.
Nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không, Vu Hạ nắm bút khẽ thở dài.
Sau khi tan học, Tống Dao quay đầu lại: “Hạ Hạ sao hôm nay cậu đến muộn vậy?”
Vu Hạ thở dài: “Đừng nói nữa, hôm nay đồng hồ báo thức không hiểu tại sao không kêu, tớ vừa mở mắt đã 6 rưỡi rồi.”
Tống Dao: “Sao đồng hồ báo thức bỗng dưng lại không kêu, có phải bị hỏng rồi không?”
Vu Hạ lắc đầu: “Tớ cũng không biết, tối qua rõ ràng tớ đặt báo thức rồi, buổi sáng hôm nay tớ không kịp xem, chờ buổi tối về kiểm tra lại.”
“Cũng có thể là như vậy.”
Đang nói, Tống Dao quay đầu tầm mắt vừa vặn nhìn Trương Nguyệt Như ngồi chéo phía sau cô, sau đó thu hồi ánh mắt, Tống Dao mím môi nói: “Dù sao thì cũng ở cùng một phòng, sao Trương Nguyệt Như lại không gọi cậu một tiếng.”
Vu Hạ hé miệng: “Tuy là ở chung một phòng nhưng bọn tớ không thân lắm, người ta cũng không có nhiệm vụ phải gọi tớ.”
Tống Dao ‘hứ’ một tiếng không nhịn được khinh thường nhìn về phía Trương Nguyệt Như.
Thấy thế Vu Hạ cười cười: “Bỏ đi thôi không sao, lần sau tớ sẽ đặt hai cái đồng hồ báo thức, đặt thêm một cái ở điện thoại nữa chắc chắn sẽ không đến muộn.”
“Ừ, cũng đúng.” Tống Dao gật đầu: “Nhưng những lời cô Ngô nói cậu cũng đừng để trong lòng, khẳng định không phải nhắm vào một mình cậu đâu, mọi người cũng thường xuyên chuông kêu mới vào lớp mà.”
Vu Hạ: “Tớ biết.”
Không biết có phải vì vị trí bên cạnh cô không có ai hay không, mà cả một buổi sáng trong lòng Vu Hạ hơi vắng vẻ.
Cô biết Tống Dao biết chắc chắn vì sao Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã không đi học, nhưng cô không dám hỏi.
Cô nhớ rõ giọng điệu lãnh đạm của Quý Thanh Dư buổi chiều hôm đó, cũng nhớ rõ cảm giác xấu hổ chua xót đó.
Thầm mến là câu nói thản nhiên của cậu, đủ để tôi nghĩ đi nghĩ lại, nội tâm bị phá vỡ mãnh liệt, trên mặt vân đạm phong kinh.*
*Vân đạm phong kinh: vẻ mặt bình tĩnh.
Quý Thanh Dư đến trước giờ học buổi chiều, Vu Hạ cùng Tống Dao từ nhà ăn trở về đúng lúc thấy Quý Thanh Dư đứng chống tay ở cửa nhà vệ sinh nam nói chuyện.
Hôm nay cậu không mặc đồng phục, nửa người trên mặc một chiếc áo khoác màu đen, khóa kéo đến ngực, áo khoác mặc trên người lỏng lẻo, phía dưới mặc một chiếc quần jean màu xanh đậm bình thường hay mặc.
Thân hình thiếu niên cao lớn, rõ ràng ăn mặc rất bình thường nhưng mặc trên người cậu lại tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Vu Hạ chỉ nhìn một cái đã nóng mặt quay đi.
Thấy cô mất tự nhiên, Tống Dao quay đầu nhìn sang: “Sao thế Hạ Hạ?”
Vu Hạ lắc đầu: “Không có việc gì.”
Trở lại phòng học chưa được bao lâu, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã cũng trở lại.
Bước chân của chàng trai rất dài, khi đi ngang qua cô còn mang theo một cơn gió mùi hương xà phòng cùng với mùi thuốc lá thoang thoảng.
Trường học thường xuyên có nam sinh trộm hút thuốc ở trong WC, chuyện này đã xảy ra từ lâu nhưng Vu Hạ là lần đầu tiên ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Quý Thanh Dư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng rất kỳ lạ, cô cũng không cảm thấy khó ngửi.
Cô như đang đi vào cõi thần tiên, Quý Thanh Dư đã kéo ghế ra ngồi xuống, câu được câu không nghe Giang Bình Dã và Tống Dao nói chuyện.
Vu Hạ lúc này mới biết, buổi sáng Quý Thanh Dư không tới trườnglà vì đi nhận giải.
Kỳ nghỉ hè năm trước Quý Thanh Dư đã tham gia và cầm được giải nhất cuộc thi người máy.
–
Cả một buổi chiều Quý Thanh Dư và Vu Hạ không chủ động nói gì với nhau, cô không biết mình đang không tự nhiên hay đang thăm dò điều gì.
Bốn tiết buổi chiều trôi qua rất nhanh, tiết cuối là họp lớp, đúng như dự đoán, sơ đồ chỗ ngồi mới sẽ được công bố.
Tống Dao: “Hạ Hạ, tớ căng thẳng quá, cậu có căng thẳng không?”
Lưng Vu Hạ chợt sững sờ trong giây lát, mím môi không nói chuyện.
Nếu nói không căng thẳng chắc chắn là giả.
Cô căng thẳng.
Rất căng thẳng.
Cũng rất mong chờ.
Không có ai biết được, tối hôm trước cô đã thầm cầu nguyện.
Trong buổi họp lớp, thường sẽ nói việc chú tâm vào việc học, nhưng lần này có thêm hai việc cần thông báo. Một cái là về trận bóng rổ sắp tới, hai là về buổi họp phụ huynh giữa kì.
Sau khi nói xong toàn bộ, Ngô Thái Ngọc mới chiếu sơ đồ chỗ ngồi mới lên máy chiếu, rồi nhân lúc thời gian còn lại chuyển đến chỗ ngồi mới.
Dưới gầm bàn, bàn tay nắm chặt của Vu Hạ đầy mồ hôi, cô nóng lòng muốn biết đáp án, rồi lại sợ đáp án không giống như cô muốn.
Vu Hạ điểu chỉnh hô hấp, chậm rãi ngẩng đầu.
Trường Nhất trung mới lắp đặt máy chiếu trong học kỳ này, chữ viết trên đó rất rõ ràng.
Trong số hơn ba mươi cái tên, Vu Hạ liếc mắt liền tìm chính xác tên của Quý Thanh Dư.
Ngay sau đó.
Tầm mắt Vu Hạ nhìn sang bên cạnh.
Cô nhìn tới tên cô và Quý Thanh Dư song song cùng nhau.
Là Vu Hạ.
–
Thời gian trôi qua rất nhanh, sau kỳ nghỉ dài tháng 11, điều mọi người mong chờ nhất chính là trận bóng rổ.
Giải bóng rổ Trung học của thành phố là dự án đào tạo trọng điểm, đồng thời cũng là hoạt dộng được Phòng Giáo Dục rất coi trọng. Hàng năm có hơn mười trường Trung học phổ thông trên toàn thành phố tổ chức thi đấu, hiệu trưởng các trường sẽ bí mật so sánh những gì mà họ giành được, không chỉ là cúp và danh hiệu mà còn là danh dự của trường.
Cơ chế thi đấu năm nay khác so với năm ngoái, mười hai trường năm nay sẽ chia thành sáu đội. Cuộc thi sẽ tiến hành phương thức rút thăm, sáu trường bốc thăm sẽ chia thành ba đội sau đó tìm ra ba đội thắng cuộc.
Năm trước Nhất trung đứng đầu toàn thành phố, năm nay không hề áp lực xông vào top 6.
Mấy trận đấu đầu tiên được diễn ra tại nhà thi đấu Thành phố. Ở trận cuối cùng, đối thủ của Nhất trung là Trung học số 13. Bởi vì hai trường học ở cạnh nhau, sân bóng rổ của Trung học số 13 lớn hơn, cho nên trận cuối cùng dự kiến sẽ diễn ra ở sân bóng rổ của Trung học số 13 bên cạnh.
Buổi sáng trong ngày, trong lớp có rất nhiều bạn học bắt đầu thảo luận về trận bóng rổ.
Nhất trung từ trước đến nay lấy chuyện học là việc chính, cho dù có trận thi đấu bóng rổ cũng sẽ không giống Trung học số 13. Cố ý tổ chức cho các học sinh đến cổ vũ những cầu thủ, nhưng may mắn trận bóng rổ diễn ra chiều nay cùng lúc với tiết Thể dục.
Giữa trưa Vu Hạ cùng Tống Dao trở về từ nhà ăn thì nhìn thấy vài nữ sinh do Lương Tư Kì dẫn đầu đang làm bảng hiệu cổ vũ cho Quý Thanh Dư.
Tống Dao đưa mắt liếc nhìn bảng hiệu của mấy cô nàng, nhỏ giọng nói: “Lương Tư Kì này tuy rằng khiến người ta ghét bỏ nhưng không thể ngờ khả năng vẽ của cô ta rất tốt, vẽ bảng hiệu rất đẹp cũng rất giống.”
Vu Hạ: “Bảng hiệu gì cơ?”
“Đương nhiên là bảng hiệu cổ vũ cho Quý Thanh Dư rồi, Lương Tư Kì ở trong lớp thích Quý Thanh Dư là chuyện rõ như ban ngày.”
Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu, có chút đăm chiêu.
Tống Dao: “Đúng rồi Hạ Hạ, hay là tiết Thể dục chúng ta cũng trốn sang Trung học số 13 cổ vũ cho Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư đi!”
Nghe vậy, lông mi Vu Hạ khẽ run chớp chớp: “Lúc vào tiết thì cổng trường hình như cũng đóng, hơn nữa còn có bảo vệ đứng ngoài mà.”
Tống Dao cười chớp chớp mắt nhìn cô, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Chúng ta có thể đi cửa sau, tớ biết một đường tắt dẫn sang Trung học số 13 ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không bị người khác phát hiện!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lúc đó ở phía sau có vài nữ sinh đang vui vẻ thảo thuận về trận bóng rổ, loáng thoáng có thể nghe thấy tên của Quý Thanh Dư.
Trầm mặc một lúc lâu, Vu Hạ nhẹ nhàng gật đầu.
Vu Hạ và Tống Dao lẻn ra ngoài trường bằng cổng sau, đến trường Trung học số 13 hỏi thăm mới tìm được sân bóng rổ.
Lúc này khán phòng của sân bóng rổ đã chật kín người, hầu như không còn ghế trống, nhìn thoáng ra xa trong số những người ngồi đó thì 90% đều là nữ sinh.
Khác với trường trọng điểm Nhất trung, trường Trung học số 13 là trường phổ thông, có mười hai lớp 11, trong số đó một nửa đều là lớp nghệ thuật. Chỉ cần có tiền là được vào vậy nên thứ không thể thiếu của Trung học số 13 là những thế hệ ăn chơi trác táng.
Hai người vừa mới vào sân bóng rổ đã bị một làn sóng nhiệt đập vào, kéo theo đó là tiếng reo hò cổ vũ của khán giả.
Các chàng trai mặc áo bóng rổ mồ hôi đầm đìa, toàn bộ sân bóng rổ đều tràn ngập hormone của hơi thở, những tiếng hét reo hò chói tai lại cao thêm một chút.
Mà chàng trai mặc áo số 9 ném một cú cự ly xa ba điểm lại khiến khán giả hò reo cao trào.
Và những tiếng la hét đó đều cổ vũ cho một người——
Quý Thanh Dư.
Dáng người của Vu Hạ không cao như Tống Dao nên cô phải kiễng chân mới nhìn thấy được tình hình đang diễn ra trên sân.
Thấy vậy Tống Dao kéo cô tiến lên về phía trước hội trường.
Hai người vừa mới đứng vững, khán phòng lại một lần nữa reo hò cổ vũ kịch liệt.
“A a a a a số 9 lại vào ba điểm nữa!!”
“Cứu mạng! Số 9 của Nhất trung rất đẹp trai a a a! Tôi muốn phản chiến!!”
“Ba phút! Tôi muốn tất cả thông tin của số 9!!”
Nghe nữ sinh phía sau cổ vũ kịch liệt, Vu Hạ không khỏi đỏ tai, nhịp tim cũng dần tăng lên.
Bây giờ cô mới nhìn rõ Quý Thanh Dư thi đấu trên sân.
Chàng trai mặc áo bóng rổ màu trắng, in số 9 màu đỏ, trên lưng viết ba chữ Quý Thanh Dư.
Mái tóc xõa tung đã bị mồ hôi làm ướt đẫm, mồ hôi lấm tấm dán trên thái dương, trên khuôn mặt góc cạnh của cậu nặng nề chảy rồi rơi xuống dưới chân.
Năng lực mạnh mẽ của Quý Thanh Dư cùng với sự phối hợp ăn ý của đồng đội, rất nhanh liền nâng điểm số cách xa 10 điểm.
Nhìn thấy nửa đầu trận đấu sắp kết thúc, cầu thủ của Trung học số 13 hợp lực bao vây Quý Thanh Dư. Ở giây cuối cùng, Quý Thanh Dư mang bóng lách qua 3 đối thủ khác, bật người lên và ghi một cú úp rổ đẹp mắt.
Khi tiếng còi hết trận vang lên, cả khán phòng lại vang lên tiếng hét chói tai. Hiệp một của trận đấu đã kết thúc trong tiếng ho reo vang dội.
Tim Vu Hạ đập thình thịch, tầm mắt đang dừng ở cầu thủ số 9 cách đó không xa, sự phấn khích và tình tiết sôi động ở hiệp 1 khiến cô thật lâu chưa thể hoàn hồn.
Cùng lúc đó.
Quý Thanh Dư đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ở trong đám người, tầm mắt chuẩn xác cùng nhìn thấy nhau.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau.
Vu Hạ chỉ cảm thấy âm thanh xung quanh đều tan biến, lông mi của cô nhẹ run lên, bỗng dưng cảm thấy không chân thực.
Sau vài giây.
Cô nhìn thấy—–
Bóng dáng mà cô rất quen thuộc nổi bật giữa đám đông xung quanh kia, đang băng qua giữa sân bóng rổ dưới sự chú ý của mọi người chầm chậm bước về phía cô.
Thình thịch—
Thình thịch—
Một giây, hai giây, ba giây......
Tim Vu Hạ đập như sấm, lòng bàn tay nắm chặt dưới ống tay áo đã ẩm ướt. Cô không dám động cũng không dám nói chuyện, nhưng ánh mắt của mọi người xung quanh đang nhìn khiến hai má cô nóng lên.
Chỉ kéo dài khoảng một hai phút nhưng lúc này nó lại có vẻ rất dài.
Không biết qua bao lâu, một đôi giày bóng rổ màu trắng dần dần lọt vào mắt cô.
Một luồng hơi ấm đột nhiên phả lên đỉnh đầu cô, thiếu niên chống tay lên đầu gối nhẹ nhàng thở hổn hển sau trận vận động kịch liệt, tầm mắt ngang với mắt cô.
Vài giây sau, cậu lấy từ trong túi ra vài tờ tiền: “Bạn cùng bàn, giúp tôi mua một chai nước nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro