Kẻ thứ hai xuất hiện
Octopus
2024-07-14 09:58:47
Tinh Nhuệ vào nhà vệ sinh lau khô tóc rồi thay đồ mới ra về. Nhưng khi cô bước đến lại không mở được cửa.
“Ơ, sao mở không được thế này, hay là do nó bị kẹt ở đâu hả ta?”
Nhuệ cố gắng cạy cửa nhưng vẫn không được, lúc này cô biết mình bị chơi xấu rồi. Cố gắng đập hay phá cỡ nào cũng không thành vì cửa nhà vệ sinh được làm bằng sắt mà.
Cô gục xuống đất, không dám khóc cũng không dám kêu la. Mở balo ra thì không thấy điện thoại của mình đâu. Cô đờ người ra, quay lưng lại cửa từ từ ngồi xuống dựa vào bức tường. Không mong cầu ai đó đến cứu mình, chỉ nghĩ được là chắc mai bác bảo vệ sẽ mở giúp thôi.
Chợt một tia sáng lấp ló xuất hiện bên ngoài cửa, thế là nó mở toang ra. Tinh Nhuệ ngước lên nhìn hóa ra là Light đến cứu cô. Cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhuệ thảm hại đang ngồi ở đó.
“Sao không kêu la cứu đi?”
“Ai sẽ đến?”
Nhuệ đưa ánh mắt hững hờ, khóe miệng cười trừ có chút chua xót, thay vì trả lời cô hỏi vặn lại cậu.
“Chả phải tôi đến rồi sao”
“Bao lâu?”
Cậu ngơ ngác có hơi chần chừ không biết trả lời như nào.
“Gì cơ?”
“Anh ở lại bao lâu?”
Light im lặng một lúc rồi đi đến khoác balo của cô lên vai, trực tiếp nắm tay cô kéo ra ngoài. Trong ánh nắng ban mai, cô ngửi được sau cổ anh có mùi hương rất thơm. Tò mò mà vừa đi vừa xích lại gần để cảm nhận được rõ. Mãi mê nhìn vào chiếc cổ ấy mà không biết mình đã về nhà từ bao giờ.
Nhuệ cảm thấy có gì đó sai sai,cô cau mày lại quay sang nhìn Light rồi vô thức tránh xa.
“Anh là bái thiến à, sao đến nhà tôi anh cũng biết thế?”
“Trước khi đến đây tôi được biết thông tin của nhóc mà, vào nhà đi rồi tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc”
......................
“Mày về rồi đó hả?”
“Cháu chào bà, chào ông mới học về ạ”
“Nhìn chướng cả mắt”
“Làm việc nhà đi, con gái con đứa không biết phụ giúp gì cả”
“Vâng ạ”
Cô trầm mặt tỏ rõ sự mệt mỏi, thật sự đã chán ngấy cái cuộc sống đáng ghét này lắm rồi, một chút dịu dàng còn không có thì ở lại làm gì chứ.
“Đấy đấy, nói tới nó là cái mặt xị ra à, mày đúng là y chang con mẹ mày”
Người ông vừa nói vừa chỉ tay về phía cô, run run mà trở nên tức giận không thôi. Bỗng một suy nghĩ chạy thoáng qua đầu Nhuệ.
“Ơ, sao ông bà không thấy Long nhỉ?”
“Tôi biết nhóc đang nghĩ gì, cứ từ từ”
- Lên phòng -
“Phòng nhỏ vậy, ở linh giới cái phòng của nhóc còn nhỏ hơn nhà vệ sinh”
“Soi quá rồi đấy, anh giỏi thì mua cho tôi một căn nhà đi”
“Dễ như ăn kẹo”
Nhuệ không quan tâm liền phóng thẳng lên chiếc giường êm ái của mình, cơn buồn ngủ lại tới khiến cô chợp mắt không bận tâm tới Light. Cậu đứng thẫn thờ ở đó, trong đầu không biết bao nhiêu là suy tư khi nhìn thấy cô gái trước mặt.
“Biết bao nhiêu người sao thần Alei lại khăng khăng muốn mình làm hộ vệ cho nhóc này nhỉ? Gia đình thì tệ, quá khứ tồi tàn, bạn bè chả có nổi một ai, sợi dây duyên mệnh cũng không có. Mình còn không đọc được suy nghĩ của con bé này nữa chứ. Không biết là may mắn hay xui xẻo đây, dù gì chỉ cần thực hiện nguyện vọng rồi giết là xong”
Light ngắm nhìn mái tóc tựa như kẹo bông gòn ấy, không kìm lòng được vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ.
“Tóc con người luôn thơm và mượt như vậy sao?”
Light bỗng giật mình khi sau gáy của cô có dấu ấn, có vẻ con dấu này liên quan đến vấn đề gì đó khá nghiêm trọng.
Light khi nhìn thấy nó có hơi sốc, vẫn là không tin điều đang đập vào mắt mình.
“Tại sao...Alei, chả lẽ ông muốn tôi làm hộ vệ cho Tinh Nhuệ vì muốn đạt được ước muốn của mình ư? Như vậy chả khác gì là kẻ thế tội cả...”
Light có ý định thủ tiêu Nhuệ nhưng có ai đó đã ngăn lại không cho cậu xuống tay. Khi cảm nhận lập tức nhận ra là ai.
“Nguồn sức mạnh này...”
“Ray, là mày phải không?”
Không gian rơi vào im lặng, lát sau một màn đen dần xuất hiện kế bên Light.
“Không ngờ bị nhận ra sớm vậy”
Người con trai với mái tóc đen thon gọn, bộ đồ đen đính vài phụ kiện trông rất có gu ăn mặc. Ấn tượng nhất chắc là đôi cánh đen ấy, nó xòe ra phô trương tất cả những vẻ đẹp ở đó. Tay anh ta cũng có hoa hồng, có thể thấy Light và Ray chắc chắn không phải bạn bè rồi.
“Mày đánh hơi được nó sao?”
Light tra hỏi lộ liễu vậy khiến Ray biết ngay là cậu đang muốn dò xét bản thân đang làm gì.
Ray cười cợt, giọng điệu có chút châm chọc đến bình tĩnh.
“No no, là Kajin cử đến đây để giết con bé đó đấy. Coi bộ...Light tính giết rồi hưởng một mình đây mà, là một thiên thần mà để linh giới biết chuyện mày với Alei giết người chắc chắn sẽ bị...biu~”
Light cười khẩy, cậu tự tin với những gì mình đã chọn lập tức phản bác lại ngay.
“Tao ký hiệp ước có căn cứ, đều là do dục vọng của phàm trần quá cao thôi, điều kiện hấp dẫn vậy ai lại ngu mà từ chối chứ. Với lại họ cũng chấp nhận đổi bằng tính mạng mình mà, mày giỏi thì mày để lộ chuyện này ra ngoài đi. Linh giới chắc chắn sẽ xét xử công bằng hơn ma giới bọn mày”
“Ôi bạn Light à, bạn làm tôi buồn quá đi mất...”
“Buồn cười ấy, sao tao phải sợ mày nhỉ, giờ tao chỉ có nhiệm vụ giết nó thôi không liên quan đến mày, next”
Light dùng tay chắn
“Đến sau thì ngậm mồm vào, nhưng để công bằng thì chia đôi đi. Cơ mà đợi Tinh Nhuệ tới 14 tuổi mới có thể giết vì lúc ấy mình cũng thực hiện được nguyện vọng của nó rồi.
“Nhiều lúc mày có thấy mày nhẫn tâm không?”
“Trong từ điển của tao không có từ tội lỗi sau khi tước đi sinh mạng của ai đó”
. __END__
“Ơ, sao mở không được thế này, hay là do nó bị kẹt ở đâu hả ta?”
Nhuệ cố gắng cạy cửa nhưng vẫn không được, lúc này cô biết mình bị chơi xấu rồi. Cố gắng đập hay phá cỡ nào cũng không thành vì cửa nhà vệ sinh được làm bằng sắt mà.
Cô gục xuống đất, không dám khóc cũng không dám kêu la. Mở balo ra thì không thấy điện thoại của mình đâu. Cô đờ người ra, quay lưng lại cửa từ từ ngồi xuống dựa vào bức tường. Không mong cầu ai đó đến cứu mình, chỉ nghĩ được là chắc mai bác bảo vệ sẽ mở giúp thôi.
Chợt một tia sáng lấp ló xuất hiện bên ngoài cửa, thế là nó mở toang ra. Tinh Nhuệ ngước lên nhìn hóa ra là Light đến cứu cô. Cậu đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Nhuệ thảm hại đang ngồi ở đó.
“Sao không kêu la cứu đi?”
“Ai sẽ đến?”
Nhuệ đưa ánh mắt hững hờ, khóe miệng cười trừ có chút chua xót, thay vì trả lời cô hỏi vặn lại cậu.
“Chả phải tôi đến rồi sao”
“Bao lâu?”
Cậu ngơ ngác có hơi chần chừ không biết trả lời như nào.
“Gì cơ?”
“Anh ở lại bao lâu?”
Light im lặng một lúc rồi đi đến khoác balo của cô lên vai, trực tiếp nắm tay cô kéo ra ngoài. Trong ánh nắng ban mai, cô ngửi được sau cổ anh có mùi hương rất thơm. Tò mò mà vừa đi vừa xích lại gần để cảm nhận được rõ. Mãi mê nhìn vào chiếc cổ ấy mà không biết mình đã về nhà từ bao giờ.
Nhuệ cảm thấy có gì đó sai sai,cô cau mày lại quay sang nhìn Light rồi vô thức tránh xa.
“Anh là bái thiến à, sao đến nhà tôi anh cũng biết thế?”
“Trước khi đến đây tôi được biết thông tin của nhóc mà, vào nhà đi rồi tôi sẽ giải đáp mọi thắc mắc”
......................
“Mày về rồi đó hả?”
“Cháu chào bà, chào ông mới học về ạ”
“Nhìn chướng cả mắt”
“Làm việc nhà đi, con gái con đứa không biết phụ giúp gì cả”
“Vâng ạ”
Cô trầm mặt tỏ rõ sự mệt mỏi, thật sự đã chán ngấy cái cuộc sống đáng ghét này lắm rồi, một chút dịu dàng còn không có thì ở lại làm gì chứ.
“Đấy đấy, nói tới nó là cái mặt xị ra à, mày đúng là y chang con mẹ mày”
Người ông vừa nói vừa chỉ tay về phía cô, run run mà trở nên tức giận không thôi. Bỗng một suy nghĩ chạy thoáng qua đầu Nhuệ.
“Ơ, sao ông bà không thấy Long nhỉ?”
“Tôi biết nhóc đang nghĩ gì, cứ từ từ”
- Lên phòng -
“Phòng nhỏ vậy, ở linh giới cái phòng của nhóc còn nhỏ hơn nhà vệ sinh”
“Soi quá rồi đấy, anh giỏi thì mua cho tôi một căn nhà đi”
“Dễ như ăn kẹo”
Nhuệ không quan tâm liền phóng thẳng lên chiếc giường êm ái của mình, cơn buồn ngủ lại tới khiến cô chợp mắt không bận tâm tới Light. Cậu đứng thẫn thờ ở đó, trong đầu không biết bao nhiêu là suy tư khi nhìn thấy cô gái trước mặt.
“Biết bao nhiêu người sao thần Alei lại khăng khăng muốn mình làm hộ vệ cho nhóc này nhỉ? Gia đình thì tệ, quá khứ tồi tàn, bạn bè chả có nổi một ai, sợi dây duyên mệnh cũng không có. Mình còn không đọc được suy nghĩ của con bé này nữa chứ. Không biết là may mắn hay xui xẻo đây, dù gì chỉ cần thực hiện nguyện vọng rồi giết là xong”
Light ngắm nhìn mái tóc tựa như kẹo bông gòn ấy, không kìm lòng được vô thức đưa tay lên vuốt nhẹ.
“Tóc con người luôn thơm và mượt như vậy sao?”
Light bỗng giật mình khi sau gáy của cô có dấu ấn, có vẻ con dấu này liên quan đến vấn đề gì đó khá nghiêm trọng.
Light khi nhìn thấy nó có hơi sốc, vẫn là không tin điều đang đập vào mắt mình.
“Tại sao...Alei, chả lẽ ông muốn tôi làm hộ vệ cho Tinh Nhuệ vì muốn đạt được ước muốn của mình ư? Như vậy chả khác gì là kẻ thế tội cả...”
Light có ý định thủ tiêu Nhuệ nhưng có ai đó đã ngăn lại không cho cậu xuống tay. Khi cảm nhận lập tức nhận ra là ai.
“Nguồn sức mạnh này...”
“Ray, là mày phải không?”
Không gian rơi vào im lặng, lát sau một màn đen dần xuất hiện kế bên Light.
“Không ngờ bị nhận ra sớm vậy”
Người con trai với mái tóc đen thon gọn, bộ đồ đen đính vài phụ kiện trông rất có gu ăn mặc. Ấn tượng nhất chắc là đôi cánh đen ấy, nó xòe ra phô trương tất cả những vẻ đẹp ở đó. Tay anh ta cũng có hoa hồng, có thể thấy Light và Ray chắc chắn không phải bạn bè rồi.
“Mày đánh hơi được nó sao?”
Light tra hỏi lộ liễu vậy khiến Ray biết ngay là cậu đang muốn dò xét bản thân đang làm gì.
Ray cười cợt, giọng điệu có chút châm chọc đến bình tĩnh.
“No no, là Kajin cử đến đây để giết con bé đó đấy. Coi bộ...Light tính giết rồi hưởng một mình đây mà, là một thiên thần mà để linh giới biết chuyện mày với Alei giết người chắc chắn sẽ bị...biu~”
Light cười khẩy, cậu tự tin với những gì mình đã chọn lập tức phản bác lại ngay.
“Tao ký hiệp ước có căn cứ, đều là do dục vọng của phàm trần quá cao thôi, điều kiện hấp dẫn vậy ai lại ngu mà từ chối chứ. Với lại họ cũng chấp nhận đổi bằng tính mạng mình mà, mày giỏi thì mày để lộ chuyện này ra ngoài đi. Linh giới chắc chắn sẽ xét xử công bằng hơn ma giới bọn mày”
“Ôi bạn Light à, bạn làm tôi buồn quá đi mất...”
“Buồn cười ấy, sao tao phải sợ mày nhỉ, giờ tao chỉ có nhiệm vụ giết nó thôi không liên quan đến mày, next”
Light dùng tay chắn
“Đến sau thì ngậm mồm vào, nhưng để công bằng thì chia đôi đi. Cơ mà đợi Tinh Nhuệ tới 14 tuổi mới có thể giết vì lúc ấy mình cũng thực hiện được nguyện vọng của nó rồi.
“Nhiều lúc mày có thấy mày nhẫn tâm không?”
“Trong từ điển của tao không có từ tội lỗi sau khi tước đi sinh mạng của ai đó”
. __END__
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro