Hạ Phàm Là Yêu Hay Giết?

Thi thể thiếu nữ tuổi đôi mươi (4)

Octopus

2024-07-14 09:58:47

Cảnh tượng trước mắt chính là một bể máu trong bồn, mùi tanh gấp trăm lần máu thường. Nhuệ đi lại thùng rác mở ra thì thấy que thử thai cùng con dao còn rướm máu. Cô lấy hai bọc ni lông để hai thứ vào, đây là vật chứng sẽ buộc tội tên sát nhân kia.

“Con người...có thể tàn ác thế nào chứ?”

Nhuệ cười trừ, cậu chỉ là một tên thiên sứ ngây thơ, dù có tất cả trong tay nhưng chẳng biết chuyện phàm trần đáng sợ thế nào.

Bỗng...cả hai cảm thấy lạnh sóng lưng, từ từ xoay đầu ra đằng sau.

!!

Một gã đàn ông trung niên cầm cục gạch trên tay, nếu hắn giáng xuống chắc chắn là ngay đầu Light. Tinh Nhuệ không màng nguy hiểm mà đẩy cậu ra, kết quả viên gạch bổ ngay đầu cô. Tiết canh bắt đầu đổ ra từ đầu xuống thái dương, cậu ngồi một bên mà sốc không nói nên lời

“Nhóc làm gì vậy..?!”

Nhuệ không trả lời, cô lập tức cho một đạp ngay hộ bạ của hắn rồi kéo Light nhảy ra ngoài không quên mang theo hai túi ni lông. Cậu hiểu ý liền mọc cánh ra kéo cô về nhà.

- Về tới nhà -

Light vừa tức giận vừa đau lòng, không ngừng trách móc cô.

“Sao lúc đó đẩy tôi ra làm gì, tôi là thiên thần không phải con người. Bị thương có thể lành ngay được, nhóc đẩy tôi ra làm gì chứ?!”

Nhuệ xin lỗi cho qua rồi đi lấy bông băng sơ cứu vết thương. Nhìn thần sắc cô có chút nhợt nhạt, mồ hôi cũng đổ nhiều nên cậu tính giúp.

“Đưa đây tôi bôi cho”

“Không cần đâu, mấy vết thương này nhỏ ấy mà”

“Mệt không?”

“Mệt gì chứ, vừa nãy cũng đã thoát một kiếp nạn rồi”

“Ý tôi là nhóc không thấy mệt với cái dáng vẻ mạnh mẽ bên ngoài sao? Một viên kẹo ngọt không muốn làm, lại thích làm vỏ kẹo”

Nhuệ bất giác cứng họng nhưng cũng nhanh nhẹn mà đáp trả lại.

“Tôi vốn là vỏ kẹo, luôn bị ghét bỏ và vứt đi, như vậy cũng tốt. Tôi không muốn làm viên kẹo khi nó có quá nhiều người thích và vây quanh, như vậy thì cuộc sống ồn ào lắm”

Light bất lực, lần đầu cậu gặp người thần kinh như này. Nhuệ băng bó vết thương xong liền nối các manh mối với nhau, hiểu ra gì đó.

“Biết rồi!”

Cậu tròn xoe mắt nhìn cô.

“Nhóc nghĩ ra được gì rồi à?”

“Vụ án này tôi đã có đáp án!”

...----------------...

“Sao hôm nay nhìn cậu vui vẻ thế?”

Nhuệ cứ cười hihi mãi rồi cô tường thuật lại mọi thứ hôm qua cho Tân nghe. Đang dở câu chuyện thì nghe có tiếng ồn ào ở ngoài sân trường nên cả hai ra xem.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Những học sinh trong trường đều ra xem, mọi người ngỡ ngàng khi cảnh sát đến đây. Các bạn nam khá phấn khích vì đây là nữ không phải nam.

“Xin chào, tôi là Phan Lộ Lộ, cảnh sát của tỉnh, đến đây tìm một bạn học sinh tên Sở Tinh Nhuệ”

Cả đám xôn xao khi nghe đến cái tên này, nhiều người tò mò không biết đó là ai mà được đích thân cảnh sát đến đây mời.

Nhuệ và Tân biết lại là ả lần trước trong tổ đội nên cũng không ngần ngại mà đi tới trước mặt.

“Thưa cảnh sát, chị kiếm em có gì không ạ?”

Lộ liếc mắt, khinh khỉnh mà dùng ngón tay vừa quấn tóc vừa trả lời.

“Đội trưởng có chuyện muốn hai bọn mày đến, lẹ đi, tao đã xin phép thầy cô rồi”

Lộ quay qua quay lại không thấy hai đứa nó đâu nữa, quay ra đằng sau thì thấy cả hai đã lên xe cảnh sát từ bao giờ.

......................

“Hai đứa nó đến rồi đây”

“Đây thưa cảnh sát, chính nó là người đã tấn công và đột nhập nhà tôi đêm qua đó!”

Một người đàn ông liên tục chỉ tay vào mặt Nhuệ. Cô cau mày lại nhìn hắn, hình như đã gặp ở đâu rồi. Tân thấy thế cũng không tin lên tiếng thay bạn mình.

“Gì vậy, đừng có mà tố cáo linh tinh nha, một cô gái nhỏ nhắn vậy làm sao đột nhập vào nhà ông được?”

“Cảnh sát, tôi không nói điêu đâu, hôm qua nó đi chung với một người tóc trắng nữa đó!”

Bỗng nhiên Light đi vào văn phòng, ngồi lên ghế của đội trưởng một cách tự nhiên. Mọi người đơ ra đó, chỉ có ông chú là nhận ra cậu.

“Cậu là ai mà tự tiện ngồi lên ghế tôi vậy?”

Linh cảm thấy không thoải mái có ý đuổi khéo.

Hiếu tưởng tên ất ơ này vào đây phá phách nhưng nhìn cũng giống người lớn nên lịch sự.

“Đây là trụ sở không phải cái quán muốn ra là ra muốn vào là vào đâu. Mời cậu đi để chúng tôi còn làm việc”

Light hơi ngước mặt lên với dáng vẻ thách thức, có chút kiêu ngạo nhìn Nhuệ.

“Xin lỗi, tôi không nỡ để nhóc con nhà tôi bị ăn hiếp được. Tôi nói luôn, đúng là hai đứa tôi có vào nhà hắn trái phép thật nhưng là thu thập thêm bằng chứng. Tên đó, hắn chính là HUNG THỦ!!”

Light chỉ tay về phía hắn, tất cả đều sốc, vừa hoang mang vừa nghi ngờ liệu cậu nói có thật hay không.

“Phát biểu linh tinh vậy?”

Bảo chắc chắn là không ngấm nổi lý luận này, hơi tức giận mà hướng mắt về phía Light.

“Nếu là sự thật sao không thử nghe em ấy trình bày đã, nói đi Tinh Nhuệ”

Vẫn là Tiểu Trương động viên cô, Nhuệ im lặng một hồi, bắt đầu lên tiếng phân tích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi và bạn của mình đã ra công viên vừa ăn vừa trò chuyện thì bắt gặp một cô gái ăn mặc khá phong phanh đi vứt rác. Không hiểu sao mũi tôi nhạy bất thường, linh cảm thúc giục nên đã đi đến kiểm tra. Gây sốc khi bên trong là thịt người được thái từng khúc. Tôi nghĩ cô gái ở gần đó nên đã đi dò hỏi các căn hộ xung quanh nhưng không thu thập được gì thậm chí ai cũng tỏ ra hoảng sợ”

Tân tiếp lời nói của Nhuệ.

”Có một chị đã cung cấp thông tin ngôi nhà và được biết nạn nhân thường xuyên bị đánh đập bởi ba dượng của mình. Đó là lý do xung quanh ai cũng sợ hắn”

Cô gật đầu rồi nói tiếp

“Trước tiên tôi và bạn của mình xin lỗi mọi người rất nhiều khi xâm phạm nhà người khác khi không có sự cho phép, như thế là sai trái. Nhưng cũng thu thập được chứng cứ quan trọng”

Nhuệ lấy hai chiếc túi ni lông ra rồi im lặng không nói gì nữa, tất cả không kiên nhẫn giục cô mau nói tiếp nhưng có vẻ cô quyết không nói nửa lời.

Cho đến khi Thảo cùng một người phụ nữ lạ bước vào, Nhuệ không nhịn được mà khóe môi nhếch lên.

“Em biết chị sẽ đến mà”

“Sao mày lại ở đây?!”

Ánh mắt hắn hướng về người phụ nữ đang sợ hãi mà lùi lại sau lưng Thảo.

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là người phụ nữ mà hai đứa em đã chứng kiến vào hôm trước đồng thời cũng là vợ của hắn”

Nhuệ hướng ánh mắt đầy trìu mến về người phụ nữ, thấy tay run run mà cầm lên để trấn an tinh thần.

“Thưa cô, không lẽ đó là con mình mà cô nỡ lòng nào nhìn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật vậy sao? Một viên ngọc khiết băng thanh như thế, với bản lĩnh của một người mẹ hãy đứng ra làm nhân chứng cho con mình dù không phải huyết thống đi chăng nữa”

Ai ai cũng bất ngờ, ngoài trừ đôi vợ chồng thì không ai biết việc nạn nhân là con nuôi cả. Vậy làm sao Tinh Nhuệ biết được?

- Tua lại sáng hôm nay -

“Tớ thấy tụi mình chỉ mới là học sinh cấp hai, không cần phải chỉa mũi vào mấy việc của cảnh sát đâu”

“Cậu có đủ dũng khí để nhìn kẻ sát nhân ung dung sau khi giết một người không?”

Tân bất giác cứng họng, cậu chỉ là thắc mắc sao bạn của mình lại quan tâm vấn đề này như vậy. Nghĩ thực tế thì chắc là bao đồng, nhưng cậu sẽ mãi không bao giờ biết tuổi thơ của cô đã từng bị bạo lực gia đình nên hiểu tâm lý cô gái xấu số kia khi chỉ biết ở trên thiên đường nhìn xuống mà không làm được gì.

“Bản thân chúng ta là dư huy khi đã tham gia vào cuộc điều tra này, mục đích là đòi lại trong sạch cho cô gái đó. Tớ không mong ai giúp đỡ vì một mình tớ làm là dư sức rồi”

Lại là dáng vẻ kiêu ngạo ấy, cậu chỉ biết lắc đầu, có vẻ sự tiêu dao của hung thủ sẽ bị tính tình cự phách của cô gái nhỏ nhắn này phá hủy cho xem.

“Vậy giờ cậu tính sao?”

“Hôm qua đột nhập vào nhà hung thủ tớ đã thấy một tập hồ sơ trong ngăn kéo. Nạn nhân là được nhận nuôi, nên xác suất ba dượng làm chuyện đồi bại với con gái mình là rất cao”

“Không thể nào, có khi là người bạn trai chăng vì không ai lại thể tàn nhẫn như vậy”

Ánh mắt sắc nhọn của cô làm cậu có đôi chút rén ngang, giọng nói chắc chắn thốt lên một câu khiến Tân cũng phải nể.

“Quan điểm chả có gì mâu thuẫn, ý kiến hoàn toàn khách quan nên việc bóp méo là ngu ngốc”

- Quay lại với hiện tại -

[... ]

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạ Phàm Là Yêu Hay Giết?

Số ký tự: 0