Cổ Lực khai thi...
Tôn Thiên Dương
2024-10-19 21:19:33
Huyền Thiên cười hỏi:"ngươi có biết thế giới này tạo ra như thế nào không?"
Huyền Vũ lắc đầu nói:"không biết"
Huyền Thiên cười giải thích:"Truyền thuyết kể rằng, vào thời hỗn độn loạn thế có một con chim tên Tử Uyên nuốt chửng rất nhiều hành tinh nhưng có một người được gọi là Cổ Lực đã dùng kiếm của mình chém Tử Uyên ra làm nhiều mảnh khác nhau, đầu của chim hoá thành núi sông, thân chim trở thành bầu trời, Chân của chim Tử Uyên hoá thành ngọn núi Tử Điệp Vân Uyên Sơn"
Huyền Vũ ngơ ngác hỏi:"cảnh giới của Cổ Lực là gì mà có thể khai thiên lập địa vậy?"
Huyền Thiên vẫn bình tĩnh đáp:"Nửa bước vĩnh sinh"
Cậu ta nghe xong liền tò mò hỏi:"đó là cảnh giới gì?"
Huyền Thiên vẫn ung dung giải thích:"cảnh giới thần tôn mà các ngươi biết không phải là cao nhất mà đó là giới hạn của tất cả chúng ta, còn vĩnh sinh chí tôn là cảnh giới vượt qua cả thần tôn, Cổ Lực năm đó mạnh như vậy nhưng cũng chỉ có tu vi nửa bước vĩnh sinh thôi. Không phải là cảnh giới vĩnh sinh chí tôn chân chính"
Lời này vừa ra khiến cho mọi người trên khán đài phải há hốc miệng, không dám tin những gì vừa nghe thấy.
Hoàng Tiểu Long tò mò hỏi:"truyền thuyết này là thật à?"
Phong Lãnh Nguyệt lắc đầu đáp:"tôi cũng không biết"
Một bóng người xuất hiện trên chiến đài.
Phong Lãnh Nguyệt và Huyền Vũ khi thấy người vừa đến thì vô cùng ngạc nhiên.
Người đó không ai khác chính là ông lão Cổ Lực từng là người canh giữ vườn hoa ở Phong gia.
Ông lão Cổ Lực cười nói:"hôm nay ta sẽ tặng cho các ngươi một cơ duyên lớn, chỉ không biết các ngươi có nắm bắt được cơ hội này không?"
Đột nhiên không gian xung quanh Huyền Vũ thay đổi thành vũ trụ vô tận.
Cổ Lực bộc phát một nguồn sức mạnh khổng lồ nói:"nhóc con phải nhìn cho thật tốt đó"
Huyền Vũ gật đầu.
Cổ Lực vung kiếm nói:"Ta Là Độc Tôn Cũng Là Duy Nhất, Trảm Thiên Diệt Địa Chém Thương Thiên"
Một nhát chém mang uy lực khủng bố cắt đôi cả hành tinh.
Huyền Vũ đột nhiên thoát khỏi không gian kia mà trở lại thực tại.
Huyền Thiên chĩa kiếm về phía Cổ Lực lạnh lùng hỏi:"tiền bối là có ý gì? Muốn đoạt xá tên nhóc đó?"
Cổ Lực cười đáp:"ngươi bây giờ cũng chỉ là tàn hồn được Chiến Thần Thạch ngưng tụ ra thôi, cũng thật ngông cuồng nhỉ?"
Huyền Thiên cười lạnh đáp:"tuy bây giờ ta là tàn hồn nhưng nếu ta thiêu đốt linh hồn này để đổi lấy một chiêu mạnh nhất của thời kỳ đỉnh cao thì ngài dù không chết cũng bị thương nặng"
Cổ Lực vẫn cười hỏi:"ngươi biết nếu ngươi làm vậy thì linh hồn của ngươi sẽ tan biến mà không thể đi vào luân hồi đầu thai chứ?"
Huyền Thiên cười buồn nói:"ta biết, vậy thì sao? Ta đã nợ thằng bé tận mươi lăm năm tuổi thơ rồi, bây giờ ta sẽ dùng linh hồn của ta để bảo vệ nó một lần cuối"
Cổ Lực cười lớn:" ha ha, ngươi nghĩ ta là loại ác hồn đoạt xác người à? Thực ra ta mong thằng bé này nhận ta làm sư phụ đó vì thiên phú kiếm thuật của thằng bé rất tốt, hơn nữa năm xưa ta cũng đã hứa với một cô bé sẽ giúp cậu nhóc này mạnh hơn rồi"
Huyền Thiên tò mò chỉ tay về phía Phong Lãnh Nguyệt hỏi:"là cô bé của Phong gia kia sao?"
Cổ Lực cười nói:"ngươi cái gì cũng biết nha
Huyền Thiên lạnh lùng hỏi:"sao ngươi biết thằng bé sẽ thành công lĩnh ngộ kiếm pháp của ngươi"
Cổ Lực cười lớn:" ha ha,thiên phú kiếm thuật của nhóc con này mạnh hơn ngươi rất nhiều đó"
Huyền Thiên nhìn Cổ Lực lạnh lùng hỏi:"sau khi khai thiên lập địa sao người không ở lại trong hỗn độn vô tận mà lại chạy ra đây làm gì?"
Cổ lực cười nói:"chuyện dài lắm, mà sao ngươi biết thằng nhóc này là con của ngươi mà không phải người khác chỉ dựa vào những đồ vật kia thì làm sao có thể chắc chắn được có khi con ngươi bị giết đoạt bảo vật thì sao?"
Huyền Thiên cười đáp:"ta có thể nhìn được huyết mạch của người khác mà, sao lại không biết đó là con mình chứ?"
Một nguồn sức mạnh khổng lồ được giải phóng ra từ cơ thể Huyền Vũ.
Cổ lực cười lớn:"vậy mà tên nhóc này không chỉ lĩnh ngộ được kiếm pháp của ta mà còn đột phá đến thông linh cảnh đỉnh phong rồi, thiên phú này thật sự quá yêu nghiệt"
Huyền Vũ vung kiếm về phía Huyền Thiên nói:"Ta Là Độc Tôn Cũng Là Duy Nhất, Trảm Thiên Diệt Địa Chém Thương Thiên"
Một nhát chém uy lực khủng khiếp chém về phía Huyền Thiên.
Huyền Thiên vung kiếm nói:"Huyết Lệ Tình Kiếp, Nhất Kiếm Trảm Thế Gian"
Một đạo kiếm với sức mạnh kinh khủng xuất hiện, hai chiêu thức kiếm mạnh mẽ va chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa.
Khói bụi tản đi, Huyền Thiên bại trận từ từ tan biến.
Huyền Vũ chạy đến ôm lấy linh hồn đang tan biến của Huyền Thiên nói:"Huyền Vũ con thề với phụ thân nhất định sẽ diệt Tuyệt Thần Giới và để tên của người lại một lần nữa vang danh thiên hạ"
Huyền Thiên cười đáp:"nhóc con à? Phụ mẫu ngươi chắc không hy vọng ngươi vì họ mà trả thù đâu, phải sống thật tốt đó"
Huyền Thiên nói xong thì liền tan biến vào hư vô.
Sau khi Huyền Vũ chiến thắng thì Chiến Thần Thạch thưởng cho cậu ta rất phong phú.
Huyền Vũ tò mò hỏi Cổ Lực:"vậy kiếm pháp khai thiên của Phong gia có liên quan gì đến ngài không?"
Cổ Lực cười nói:"công pháp đó chỉ là do lúc rảnh ta viết để giải trí thôi không ngờ lại trở thành công pháp tối cao của một gia tộc"
Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Huyền Thiên và nương tử đang nói chuyện.
Huyền Thiên cười nói:"con trai của chúng ta đã trưởng thành rồi, không chỉ vậy bên cạnh thằng bé còn có những người bạn đồng hành rất đáng tin, cô dâu tương lai của chúng ta cũng rất xinh đẹp"
Tịnh Phương Thùy cười dịu dàng hỏi:"vậy thằng bé sống mấy năm nay có tốt không?"
Huyền Thiên buồn bã lắc đầu đáp:"ta cũng không biết nhưng thiên phú của thằng bé rất nghịch thiên có lẽ thằng bé sẽ có một tương lai tốt hơn"
Tịnh Phương Thùy cười hỏi:"vậy thằng bé tên gì?"
Huyền Thiên cười đáp:"Huyền Vũ"
Tịnh Phương Thùy cười nói:"Huyền Vũ sao? Tên cũng thật hay, chỉ tiếc chúng ta không bao giờ có thể đồng hành cùng với thằng bé được rồi, chặng đường tương lai sẽ gian nan lắm con hãy cố gắng vững bước nhé, cha mẹ sẽ luôn ở phía sau con, sẽ luôn phù hộ cho con thật nhiều may mắn"
Hai người nói xong thì biến mất.
Ở Huyền Giới, mọi người rất vui khi Huyền Vũ có thể chiến thắng.
Huyền Vũ nhìn xung quanh hỏi:"các cậu có nghe thấy gì không?"
Hoàng Tiểu Long lắc đầu đáp:"không có"
Huyền Vũ thở dài nói:"tôi cảm thấy có một người nào đó đang kêu tôi"
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:"được rồi, tý nữa Phong Lãnh Nguyệt sẽ lên thách đấu rồi, cậu phải cổ vũ cho cô ấy thật tốt"
Huyền Vũ gật đầu lia lịa
Huyền Vũ lắc đầu nói:"không biết"
Huyền Thiên cười giải thích:"Truyền thuyết kể rằng, vào thời hỗn độn loạn thế có một con chim tên Tử Uyên nuốt chửng rất nhiều hành tinh nhưng có một người được gọi là Cổ Lực đã dùng kiếm của mình chém Tử Uyên ra làm nhiều mảnh khác nhau, đầu của chim hoá thành núi sông, thân chim trở thành bầu trời, Chân của chim Tử Uyên hoá thành ngọn núi Tử Điệp Vân Uyên Sơn"
Huyền Vũ ngơ ngác hỏi:"cảnh giới của Cổ Lực là gì mà có thể khai thiên lập địa vậy?"
Huyền Thiên vẫn bình tĩnh đáp:"Nửa bước vĩnh sinh"
Cậu ta nghe xong liền tò mò hỏi:"đó là cảnh giới gì?"
Huyền Thiên vẫn ung dung giải thích:"cảnh giới thần tôn mà các ngươi biết không phải là cao nhất mà đó là giới hạn của tất cả chúng ta, còn vĩnh sinh chí tôn là cảnh giới vượt qua cả thần tôn, Cổ Lực năm đó mạnh như vậy nhưng cũng chỉ có tu vi nửa bước vĩnh sinh thôi. Không phải là cảnh giới vĩnh sinh chí tôn chân chính"
Lời này vừa ra khiến cho mọi người trên khán đài phải há hốc miệng, không dám tin những gì vừa nghe thấy.
Hoàng Tiểu Long tò mò hỏi:"truyền thuyết này là thật à?"
Phong Lãnh Nguyệt lắc đầu đáp:"tôi cũng không biết"
Một bóng người xuất hiện trên chiến đài.
Phong Lãnh Nguyệt và Huyền Vũ khi thấy người vừa đến thì vô cùng ngạc nhiên.
Người đó không ai khác chính là ông lão Cổ Lực từng là người canh giữ vườn hoa ở Phong gia.
Ông lão Cổ Lực cười nói:"hôm nay ta sẽ tặng cho các ngươi một cơ duyên lớn, chỉ không biết các ngươi có nắm bắt được cơ hội này không?"
Đột nhiên không gian xung quanh Huyền Vũ thay đổi thành vũ trụ vô tận.
Cổ Lực bộc phát một nguồn sức mạnh khổng lồ nói:"nhóc con phải nhìn cho thật tốt đó"
Huyền Vũ gật đầu.
Cổ Lực vung kiếm nói:"Ta Là Độc Tôn Cũng Là Duy Nhất, Trảm Thiên Diệt Địa Chém Thương Thiên"
Một nhát chém mang uy lực khủng bố cắt đôi cả hành tinh.
Huyền Vũ đột nhiên thoát khỏi không gian kia mà trở lại thực tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyền Thiên chĩa kiếm về phía Cổ Lực lạnh lùng hỏi:"tiền bối là có ý gì? Muốn đoạt xá tên nhóc đó?"
Cổ Lực cười đáp:"ngươi bây giờ cũng chỉ là tàn hồn được Chiến Thần Thạch ngưng tụ ra thôi, cũng thật ngông cuồng nhỉ?"
Huyền Thiên cười lạnh đáp:"tuy bây giờ ta là tàn hồn nhưng nếu ta thiêu đốt linh hồn này để đổi lấy một chiêu mạnh nhất của thời kỳ đỉnh cao thì ngài dù không chết cũng bị thương nặng"
Cổ Lực vẫn cười hỏi:"ngươi biết nếu ngươi làm vậy thì linh hồn của ngươi sẽ tan biến mà không thể đi vào luân hồi đầu thai chứ?"
Huyền Thiên cười buồn nói:"ta biết, vậy thì sao? Ta đã nợ thằng bé tận mươi lăm năm tuổi thơ rồi, bây giờ ta sẽ dùng linh hồn của ta để bảo vệ nó một lần cuối"
Cổ Lực cười lớn:" ha ha, ngươi nghĩ ta là loại ác hồn đoạt xác người à? Thực ra ta mong thằng bé này nhận ta làm sư phụ đó vì thiên phú kiếm thuật của thằng bé rất tốt, hơn nữa năm xưa ta cũng đã hứa với một cô bé sẽ giúp cậu nhóc này mạnh hơn rồi"
Huyền Thiên tò mò chỉ tay về phía Phong Lãnh Nguyệt hỏi:"là cô bé của Phong gia kia sao?"
Cổ Lực cười nói:"ngươi cái gì cũng biết nha
Huyền Thiên lạnh lùng hỏi:"sao ngươi biết thằng bé sẽ thành công lĩnh ngộ kiếm pháp của ngươi"
Cổ Lực cười lớn:" ha ha,thiên phú kiếm thuật của nhóc con này mạnh hơn ngươi rất nhiều đó"
Huyền Thiên nhìn Cổ Lực lạnh lùng hỏi:"sau khi khai thiên lập địa sao người không ở lại trong hỗn độn vô tận mà lại chạy ra đây làm gì?"
Cổ lực cười nói:"chuyện dài lắm, mà sao ngươi biết thằng nhóc này là con của ngươi mà không phải người khác chỉ dựa vào những đồ vật kia thì làm sao có thể chắc chắn được có khi con ngươi bị giết đoạt bảo vật thì sao?"
Huyền Thiên cười đáp:"ta có thể nhìn được huyết mạch của người khác mà, sao lại không biết đó là con mình chứ?"
Một nguồn sức mạnh khổng lồ được giải phóng ra từ cơ thể Huyền Vũ.
Cổ lực cười lớn:"vậy mà tên nhóc này không chỉ lĩnh ngộ được kiếm pháp của ta mà còn đột phá đến thông linh cảnh đỉnh phong rồi, thiên phú này thật sự quá yêu nghiệt"
Huyền Vũ vung kiếm về phía Huyền Thiên nói:"Ta Là Độc Tôn Cũng Là Duy Nhất, Trảm Thiên Diệt Địa Chém Thương Thiên"
Một nhát chém uy lực khủng khiếp chém về phía Huyền Thiên.
Huyền Thiên vung kiếm nói:"Huyết Lệ Tình Kiếp, Nhất Kiếm Trảm Thế Gian"
Một đạo kiếm với sức mạnh kinh khủng xuất hiện, hai chiêu thức kiếm mạnh mẽ va chạm vào nhau tạo nên một vụ nổ kinh thiên động địa.
Khói bụi tản đi, Huyền Thiên bại trận từ từ tan biến.
Huyền Vũ chạy đến ôm lấy linh hồn đang tan biến của Huyền Thiên nói:"Huyền Vũ con thề với phụ thân nhất định sẽ diệt Tuyệt Thần Giới và để tên của người lại một lần nữa vang danh thiên hạ"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Huyền Thiên cười đáp:"nhóc con à? Phụ mẫu ngươi chắc không hy vọng ngươi vì họ mà trả thù đâu, phải sống thật tốt đó"
Huyền Thiên nói xong thì liền tan biến vào hư vô.
Sau khi Huyền Vũ chiến thắng thì Chiến Thần Thạch thưởng cho cậu ta rất phong phú.
Huyền Vũ tò mò hỏi Cổ Lực:"vậy kiếm pháp khai thiên của Phong gia có liên quan gì đến ngài không?"
Cổ Lực cười nói:"công pháp đó chỉ là do lúc rảnh ta viết để giải trí thôi không ngờ lại trở thành công pháp tối cao của một gia tộc"
Ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Huyền Thiên và nương tử đang nói chuyện.
Huyền Thiên cười nói:"con trai của chúng ta đã trưởng thành rồi, không chỉ vậy bên cạnh thằng bé còn có những người bạn đồng hành rất đáng tin, cô dâu tương lai của chúng ta cũng rất xinh đẹp"
Tịnh Phương Thùy cười dịu dàng hỏi:"vậy thằng bé sống mấy năm nay có tốt không?"
Huyền Thiên buồn bã lắc đầu đáp:"ta cũng không biết nhưng thiên phú của thằng bé rất nghịch thiên có lẽ thằng bé sẽ có một tương lai tốt hơn"
Tịnh Phương Thùy cười hỏi:"vậy thằng bé tên gì?"
Huyền Thiên cười đáp:"Huyền Vũ"
Tịnh Phương Thùy cười nói:"Huyền Vũ sao? Tên cũng thật hay, chỉ tiếc chúng ta không bao giờ có thể đồng hành cùng với thằng bé được rồi, chặng đường tương lai sẽ gian nan lắm con hãy cố gắng vững bước nhé, cha mẹ sẽ luôn ở phía sau con, sẽ luôn phù hộ cho con thật nhiều may mắn"
Hai người nói xong thì biến mất.
Ở Huyền Giới, mọi người rất vui khi Huyền Vũ có thể chiến thắng.
Huyền Vũ nhìn xung quanh hỏi:"các cậu có nghe thấy gì không?"
Hoàng Tiểu Long lắc đầu đáp:"không có"
Huyền Vũ thở dài nói:"tôi cảm thấy có một người nào đó đang kêu tôi"
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nói:"được rồi, tý nữa Phong Lãnh Nguyệt sẽ lên thách đấu rồi, cậu phải cổ vũ cho cô ấy thật tốt"
Huyền Vũ gật đầu lia lịa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro