Biến Cát Thành Vàng
Diệp Ức Lạc
2024-11-11 01:14:29
Trình Chu cũng tiêu tốn cỡ 7 ngày để tra xét toàn bộ tất cả những tổ chức Dị năng giả đang có mặt ở quốc gia gấu trúc, sau đó thì các cứ điểm mà tổ chức Vĩnh sinh đường đã bố trí trong quốc gia bọn họ cũng bị dọn dẹp gần như là sạch sẽ.
Bên trong các cứ điểm của tổ chức Vĩnh sinh đường này cũng chất đống chất đầy những loại tài vật cũng như các loại tài sản khác nhau để dự trữ cũng như nghiên cứu.
Trong toàn bộ quá trình khi Trình Chu tiến hành dọn dẹp thì hắn cũng thu hoạch không hề nhỏ, trong số thu hoạch đó thì phần thu hoạch tốt nhất chính là một lượng lớn tinh hạch của Dị năng giả.
Thời đại dị năng đã tới từ rất lâu rồi, ngay từ những thời điểm khi vừa mới bắt đầu thay đổi thời đại thì đám người của Vĩnh sinh đường này đã tiến hành bắt cóc và tiến hành thí nghiệm mất nhân tính đối với các Dị năng giả từ khắp mọi nơi. Trước đã vậy, nay chắc chắn là còn nhiều hơn nữa. Trình Chu tiến hành phá huỷ mấy căn cứ trọng điểm của tổ chức Vĩnh sinh đường, trong đó cũng có mấy căn cứ ngầm có tính bảo hộ cao khá, tất nhiên th nơi đó cũng có phòng nghiên cứu bí mật ở dưới lòng đất. Mà hắn cũng thu được số tinh hạch đó trong mấy căn cứ ngầm này.
Trình Chu mở tay ra, một viên tinh hạch cũng nhanh chóng bị tan chảy ở bên trong tay Trình Chu.
Trình Chu nhíu mày rồi nói: "Năng lực thôn phệ này đúng là dễ làm cho người ta phải lạc đường mà."
Những Dị năng giả bình thường chắn chắn là không thể cắn nuốt được tinh hạch của những Dị năng giả khác, muốn gia tăng dị năng của bản thân thì bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào khổ tu cộng hoặc có thêm cơ duyên vô cùng tốt thì may ra mới có thể tiến giai mà thôi. Hắn đã chiếm được một khối mảnh vỡ thần cách có năng lực thôn phệ của người bạch tuộc rồi, thời điểm hiện tại thì hắn cũng có thêm một con đường mới để gia tăng linh lực của bản thân chính là trực tiếp cắn nuốt năng lượng bên trong những viên tinh hạch của các Dị năng giả khác cũng được rồi. Cái con đường này đúng là rất dễ dụ dỗ cho người khác dễ phạm tội, một khi định lực của người nắm giữ năng lực này mà không đủ thì chỉ sợ sẽ có biến ngay lập tức thôi, thường thì những người ăn một lần là biết mùi vị dễ dàng như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ nảy sinh ra ác niệm rồi muốn đi săn giết những Dị năng giả khác để đào tinh hạch ra.
May mắn là hắn còn đang tu luyện thêm các loại lực lượng khác nữa cho nên định lực của hắn cũng tương đối mạnh đấy nhé.
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: "Tinh hạch mà anh vừa hấp thu có lẽ là của một Dị năng giả có dị năng đổi màu thì phải, người này có thể làm biến đổi màu sắc của đồ vật. Anh có thể làm được không?"
Trình Chu lắc đầu nói: "Không thể."
Trừ bỏ những loại tinh hạch có thiên hướng không gian ra thì những loại tinh hạch khác đến tay hắn sẽ tự động chuyển hoá thành năng lượng để bổ sung cho năng lượng không gian. Hiện tại hắn chỉ có được một loại năng lực cắn nuốt các loại dị năng liên quan đến không gian và các dị năng phái sinh của năng lực không gian mà thôi.
Dạ U lắc đầu rồi nói: "Thôi quên đi. Như vậy cũng không tồi rồi. Dù sao thì tham nhiều nhai không nổi. Anh tiếp tục tập trung mà gia tăng năng lực không gian của anh lên đến mức cực hạn luôn đi. Sau đó thì khắp các thiên hà rộng lớn này đều là bản đồ để cho anh đi du ngoạn khắp nơi."
Trình Chu gật đầu nói: "Cũng đúng nhỉ, hình như em nói vậy cũng có lý."
Cánh cửa không gian của hắn chắc hẳn cũng mới được chữa trị một phần nào thôi. Chờ đến khi cánh cửa không gian hoàn toàn phục hồi thì hắn cũng có thể ngao du khắp nơi trong thiên hà này rồi. Nghĩ đến một tương lai tươi sáng như vậy thì Trình Chu cũng nhịn không được mà sinh ra tâm lý mong chờ và khát khao.
..........
Cục dị năng - phòng khám bệnh.
Bên trong cục dị năng cũng bố trí một phòng khám chuyên môn dùng để trị liệu cho những Dị năng giả bị thương hoặc gặp nạn.
Tố chất thân thể của Dị năng giả cũng mạnh hơn người thường rất nhiều, mấy bệnh lặt vặt là hiếm khi xảy ra, thường thì trong những thời điểm của những ngày bình thường thì cái phòng khám này gần như là vắng vẻ. Nhưng mà hiện tại thì bên trong căn phòng khám bệnh này cũng coi như chật ních toàn người rồi.
Lần này Trình Chu tiến hành càn quét bài trừ các cứ điểm bất thường và các cứ điểm của Vĩnh sinh đường cho nên hắn cũng thuận tay mà cứu được không ít Dị năng giả thoát khỏi sự giam cầm của đám người kia. Nhưng mà những người này đều bị thương cho nên Trình Chu cũng mang tới đặt ở trong phòng khám rồi quay đầu đi luôn.
Mấy vị Dị năng giả này bị thương cũng có chút nghiêm trọng cho nên những thủ đoạn trị liệu bình thường dành cho người bình thường cũng coi như vô dụng với bọn họ, cũng may mà lần này còn có thêm Annie chạy tới đây hỗ trợ cho nên phòng khám này hiện tại cũng coi như rơi vào tay Annie.
Mà đám Finger cũng có mặt ở đây, thời điểm mà dị năng của Annie bị hao hết thì đám người Finger sẽ chạy ngay lập tức để hỗ trợ hồi máu bổ sung thêm ma lực cho Annie, ở thời điểm hiện tại nguồn ma lực trong cơ thể Annie chính là cuồn cuộn không ngừng, lẽ tất nhiên là hiệu suất chữa trị của cô bé cũng rất kinh người, mà năng lực này được thể hiện như vậy cũng làm những người bên trong phòng khám cũng bị doạ hết hồn. Bọn họ cũng không hiểu sao mà Annie có thể làm được như vậy đấy.
Phong Ngữ nhìn chằm chằm một vị Dị năng giả ở ngay trước mặt rồi hai mắt mở to ra cũng chớp chớp vài cái rồi nhìn vô cùng háo hức.
Annie cũng trị liệu xong xuôi cho vị Dị năng giả cuối cùng kia thì cô bé cũng chạy về phía Phong Ngữ rồi dò hỏi: "Bà nhìn cái gì vậy? Sao lại kích động như vậy chứ?"
Phong Ngữ nhìn Annie rồi nắm chặt tay lại cũng cực kỳ háo hức mà nói: "Người này ... dị năng của người này chính là biến cát thành vàng đấy."
Chu Tây Cương cũng là một Dị năng giả mà Trình Chu cứu được từ một cứ điểm nào đó của tổ chức Vĩnh sinh đường rồi mang tới đây. Dị năng của người này chính là chuyển hoá vật liệu đá bình thường thành vật liệu vàng. Nói đơn giản là biến cát thành vàng.
Annie nghe xong lời mà Phong Ngữ nói thì đôi mắt cũng bừng sáng lên rồi vui vẻ nói: "Quào, thật sao?"
Chu Tây Cương cũng có chút ngượng ngùng mà nói: "Đúng vậy, nhưng mà năng lực hiện tại của tôi không được tốt cho lắm. Một ngày tôi chỉ có thể chuyển hoá một tảng đá nhỏ thôi. Nhưng vì dị năng đã bị rút bớt đi rồi cho nên dị năng ở thời điểm hiện tại của tôi đã bị suy yếu vô cùng nghiêm trọng. Một ngày tôi cũng chỉ có thể chuyển hoá nửa tảng đá thôi."
Trong phòng thí nghiệm mà Chu Tây Cương bị nhốt có một dụng cụ rất đặc biệt dùng để khai thác dị năng của những người có dị năng đặc thù. Cái dụng cụ này có thể rút dị năng của Dị năng giả rồi chứa vào bên trong một thùng dụng cụ đặc biệt khác. Ngoại trừ Chu Tây Cương ra thì cũng có một vài Dị năng giả khác cũng bị rút dị năng y như vậy. Ban đầu thì dị năng của Chu Tây Cương cũng dừng lại ở cấp bậc tương đối thấp ở cấp D, nhưng sau khi được cứu về cục dị năng thì kết quả đo lường lại đã bị giảm về cấp E rồi.
Phong Ngữ nhìn Annie rồi hưng phấn mà nói: "Annie, nhanh lên, bà mau hồi sức cho anh ta nhanh đi. Tui muốn một núi vàng."
Annie nghe vậy thì cũng có chút kích động rồi vui vẻ nói: "Được, tui cũng một có một núi vàng trong phòng luôn."
Clara và đám Carey tuy rằng không lên tiếng nhưng mà đôi mắt chiếu thẳng về phía Chu Tây Cương như muốn nói họ cũng muốn một núi vàng y như vậy.
Thật ra thì tới thời điểm hiện tại Annie cũng hoàn toàn được coi như phú hộ giàu có nhỏ tuổi rồi đấy, nhưng mà tất cả mấy thành viên trong tổ chức Quang Minh này đã từng trải qua thời kỳ vô cùng khốn khó, bọn họ thường không có cái ăn đủ no, còn phải ăn rau cỏ để chống đói. Đám người Annie vẫn còn nhớ rõ cái thời kỳ bọn họ còn vì một đồng bạc hay một đồng vàng mà đã phải trả những cái giá lớn tới mức như thế nào, bởi vậy thì cho tới tận giờ mà bọn họ vẫn còn khắc sâu cái thời kỳ đói kém đó, mấy người bọn họ tuy đã khấm khá hơn nhưng mà bọn họ vẫn luôn khát vọng đồng vàng đồng bạc. Dù sao thì có một núi vàng để trong phòng ngắm thôi cũng cảm thấy bản thân không bị đói kém rồi.
Bị cả đám người Annie dùng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng như vậy mà nhìn chằm chằm cho nên Chu Tây Cương cũng có cảm giác như bị sởn gai ốc. Lúc trước cũng có người dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn đấy, nhưng mà sau đó khi mà mấy người đó phát hiện ra mỗi ngày hắn chỉ có thể chuyển hoá một khối đá nhỏ xíu thì ánh mắt nhiệt tình như vậy cũng bị giảm đi nhiều rồi.
Thật ra thì Chu Tây Cương cũng muốn nói cho đám Annie biết một chuyện là cho dù bọn họ có thể trị hết bệnh cho hắn đi chăng nữa thì hắn cũng không có đủ năng lực để mà làm ra một ngọn vúi vàng như họ mong muốn đâu, nhưng mà hiện tại thì hắn cũng không muốn thổi bay cái hưng phấn của bọn họ làm gì.
.......
Hiện thế - Sơn trang của tổ chức Quang Minh.
Đàm Thiếu Thiên cầm hai bình rượu trên tay đi vào phòng ròi dò hỏi: "Anh hai, anh đang bận sao?"
Trình Chu nhàn nhạt nói: "Cũng được. Có chuyện gì sao?"
Đàm Thiếu Thiên đặt 2 bình rượu ở trên bàn rồi nói: "Đây là quà cảm ơn của chị Trần Mãn Thiên gửi em mang tới cho anh."
"Rượu này cũng không tồi. Cô ấy thế nào rồi." Trình Chu nhướn mày dò hỏi.
Đàm Thiếu Thiên cười cười nói: "Đã gần phục hồi rồi ạ."
Trình Chu vẫn luôn càn quét các cứ điểm của tổ chức Vĩnh sinh đường, những người trực tiếp hay gián tiếp cứu được như Trần Mãn Thiên cũng không ít.
Trình Chu gật đầu nói: "Cái chuyên gia ủ rượu kia là làm sao vậy? Sao lại bị tóm? Có điều tra gì chưa?"
Đàm Thiếu Thiên nhún vai có chút thổn thức nói: "Là do mâu thuẫn trong gia tộc. Tổ tiên của Trần gia vẫn luôn làm ăn buôn bán có liên quan đến lĩnh vực bên trong xưởng rượu, nghe nói tổ tiên còn là tửu vương thế gia nữa đấy. Nhị trưởng lão của Trần gia có 2 trai 3 gái, đứa con đầu và thứ 5 là con trai."
"Vài thập niên trước thì gia tộc của Trần gia cũng đã phân gia. Nhị trưởng lão cũng phân gia rồi tự lập một nhánh mới để tự kinh doanh và cũng tự tạo ra sản nghiệp. Nhị trưởng lão này lại thiên vị đứa con trai út cho nên thời điểm nhà này phân gia thì đứa con thứ 5 này của nhị trưởng đã được phân để thừa kế gia nghiệp của tổ tiên. Còn người con trai cả của nhị trưởng lão thì bị phân cho một xưởng rượu nhỏ làm ăn thất bát và cũng vì mâu thuẫn này cho nên hai bên cũng tách hẳn ra làm ăn độc lập luôn."
"Kết quả là người con trai thứ 5 của trưởng lão này vì được chiều chuộng quá đà cho nên người này cũng không biết kinh thương làm ăn buôn bán, sau khi người này lãnh đạo sản nghiệp của tổ tiên không được bao lâu thì sản nghiệp của gia tộc này bắt đầu xuống dốc mà công việc kinh doanh càng ngày càng đi xuống. Còn vị con trai trưởng cầm lấy cái sản nghiệp nhỏ thất bát kia lại càng ngày càng mở rộng rồi bọn họ cũng thu lời lớn. Tất nhiên là khi biết chuyện thì người con trai út của trưởng lão không phục rồi."
"Thời đại dị năng đến cho nên người con gái của người con trai cả kia, cũng chính là Trần Mạn Thiên này đã thức tỉnh dị năng liên quan đến ủ rượu và làm ra rượu ngon. Sau đó thì xưởng rượu của người con trai cả này làm ra được rượu ngon cho nên giá trị con người cũng từng bước bay lên, đơn đặt hàng cũng tới tấp mà đưa tới. Vật cực tất phản, bởi vì trong quá trình ủ rượu thì người con trai thứ 5 này vẫn luôn cắt xén vật liệu nên chất lượng rượu càng ngày càng kém, và xưởng rượu sản nghiệp cũng rơi vào nguy cơ bị đóng cửa."
"Người trong thương giới nhìn thấy tình cảnh của người con trai cả và con thứ 5 của nhị trưởng lão như vậy thì cũng thổn thức không thôi. Bọn họ đều cảm thấy lnhị trưởng lão của Trần gia đã tự đập nát bài hiệu của gia tộc khi đưa xưởng rượu cho người con trai thứ 5 này tiếp quản. Họ còn nói sau lưng là nhị trưởng lão này chắc hẳn là phải hồ đồ rồi cho nên người này mới gạt bỏ người con trai trưởng tài giỏi mà đưa cả sản nghiệp cho đứa con thứ 5 chỉ biết ăn chơi trác táng. Nhưng mà, người trong thương giới đều là hồ ly cho nên bọn họ cũng chẳng dại gì mà chạy đi nói chuyện đó với nhị trưởng lão của Trần gia hay người con trai thứ 5 này làm gì cho rách việc. Nhưng mà, không có bức tường nào có thể kín gió cả, những lời đàm tiếu này vẫn cuồn cuộn chảy tới tai người con trai thứ 5 này."
"Bởi vì quá ghen ghét nên người con trai thứ 5 của Trần gia mới gọi Trần Mãn Thiên ra và bán luôn người này cho tổ chức Vĩnh sinh đường. Thật ra thì Trần Mãn Thiên cũng đã phòng bị người chú nhỏ này của mình rồi nhưng mà người con trai thứ 5 đã lợi dụng tên tuổi của nhị trưởng lão bắt Trần Mãn Thiên phải tới nơi đó để gặp mặt."
"Nếu như anh hai mà càn quét mấy cái tổ chức Vĩnh sinh đường kia chậm thêm một chút thôi thì e rằng chị Trần Mãn Thiên cũng như các Dị năng giả khác sẽ bị hao kiệt toàn bộ dị năng mà chết luôn mất. Một chuyên gia về rượu tài giỏi nếu chỉ vì vậy mà chết đi thì cũng quá đáng tiếc rồi. May mắn là chúng ta tới kịp."
Trình Chu cau mày rồi nói: "Gia chủ của Trần gia kia, vị nhị trưởng lão đó cũng thật quá hồ đồ rồi."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy. Người có năng lực và tài giỏi như người con trai cả lại không thích. Cuối cùng lại giao sản nghiệp của gia tộc lại cho người chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt, cờ bạc không màng thế sự là đứa con út. Cuối cùng thì sản nghiệp bao nhiêu năm cũng bị huỷ đi trong chốc lát."
Đàm Thiếu Thiên dừng một chút cũng có chút thổn thức mà nói. "Nhưng mà mấy cái chuyện như thiên vị này nọ như thế này thì cũng không ai có thể giải thích được đâu. Dù sao thì những cái loại tranh đấu trong hào môn này cũng đâu chỉ một hay hai vụ đâu mà. Nhìn mãi rồi cũng thành quen thôi."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Em có biết đám Phong Ngữ đang ở đâu không? Dạo này anh không nhìn thấy họ đâu cả."
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt rồi nói: "Bọn họ ấy ạ? Mấy chị em bọn họ đang tụ tập ở phòng khám ấy ạ."
Trình Chu nhướn mày rồi nói: "Phòng khám? Ở cục dị năng sao? Là Annie đang ở đó cứu người còn bọn họ chạy đi tới đó để hỗ trợ sao?"
Dị năng trị liệu của Annie vô cũng mạnh mẽ lại có thêm Finger hỗ trợ thì 1 ngày Annie có thể chữa cho cả ngàn người cũng là chuyện bình thường.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng là họ đi hỗ trợ, nhưng chủ yếu thì bọn họ cũng tới đó để quan sát."
Trình Chu có chút tò mò nói: "Quan sát cái gì?"
Đàm Thiếu Thiên cười cười nói: "Quan sát mấy Dị năng giả ở nơi này ấy mà. Đám Vân Phong vẫn luôn cảm thấy rất tò mò về mấy Dị năng giả của cục dị năng của chúng ta mà đúng không? Hơn nữa, dạo gần đây đám Phong Ngữ đã phát hiện một Dị năng giả có khả năng biến cát thành vàng cho nên toàn bộ lực chú ý hiện tại của bọn họ đều đang dừng lại ở trên người Dị năng giả này rồi."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nhướn mày nói: "Biến cát thành vàng? Là thủ thuật che mắt mọi người hay là thật sự biến cát thành vàng?"
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Là thật sự có thể biến cát thành vàng. Chuyện này em cũng nghe Mạc Lạc nói là sau khi chuyển hoá vật chất thành vàng rồi thì những thuộc tính cơ bản của vàng là hoàn toàn đồng nhất."
Trình Chu nhịn không được nói: "Quào. Nhân tài."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy. Đám Annie đang muốn mỗi người có một núi vàng mang về chơi."
Trình Chu: "......" Hắn cũng muốn một núi vàng như vậy.
Để chế tạo thành công một con Địa giai thuyền chiến thì tài liệu trong đó cũng yêu cầu không ít vàng dùng để chế tác các đầu mối cũng như các đường nét dẻo. Vì để chế tạo thành công con thuyền hoả long kia thì hắn đã xài hết toàn bộ trữ lượng vàng có trong tay, trận đấy cũng làm cho Trình Chu nhỏ máu ròng ròng.
"Đám Annie đã mượn người ta mang đi rồi, có thêm Finger hỗ trợ thì Dị năng giả kia thật sự đã biến một khu mỏ thành một ngọn núi vàng thật. Hiện nay khu mỏ vàng kia cũng đã bị phong toả rồi." Đàm Thiếu Thiên hưng phấn nói.
Trình Chu nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nói: "Vậy là hiện tại đã có một ngọn núi vàng thật đấy hả?"
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Vâng ạ. Nếu anh chạy qua đó truyền ma lực thì đừng nói là 1 ngọn núi vàng, có khi cũng phải đến 10 ngọn núi vàng cũng nên ấy chứ."
Trình Chu: "........."
Đàm Thiếu Thiên: "Nhưng mà vật lấy hi vi quý, nhiều vàng quá cho nên giá trị của vàng hiện tại cũng vì vụ này mà bị hạ thấp đi."
Ngọc thạch còn được sử dụng để tu luyện nội lực cũng như đấu khí nên đúng là giá trị thực dụng còn cao hơn vàng không ít đâu. Hiện tại thì giá trị của ngọc thạch đang đứng đầu bảng.
Trình Chu híp mắt rồi nói: "Tuy rằng giá trị bị hạ thấp nhưng mà vàng vẫn là thứ tốt."
Đây là tài liệu khá quan trọng và thiết yếu dùng trong luyện khí đấy, thứ quan trọng không thể thiếu được.
Nghe thấy một ngọn núi toàn là vàng cho nên Trình Chu cũng có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng thì Trình Chu cũng trực tiếp thuấn di đến cục dị năng.
Lý Thanh Văn nhìn thấy Trình Chu chạy đến thì cũng bước ra đón và hồ hởi nói: "Mấy Dị năng giả mà Trình thiếu mang tới đây cũng quá mạnh. Thực lực của những người này cũng có chút khủng bố đấy. Trình thiếu tìm đâu ra mấy người này vậy?"
Thời điểm mà đám Annie tới mượn người đi thì Lý Thanh Văn còn cho rằng Annie chỉ đang muốn kiến thức một chút loại dị năng biến cát thành vàng này coi thú vị cỡ nào thôi. Ông cũng đâu có ngờ là đám Annie đã thực sự mang Chu Tây Cương đi chuyển hoá thành công cả một ngọn núi thành một ngọn núi vàng như vậy đâu chứ. Ban ngày ban mặt mà xuất hiện một ngọn núi vàng sáng chói một góc trời cũng làm ông phải nhanh chóng huy động người của cục dị năng chạy tới canh giữ đây. Quá sợ hãi rồi.
Trình Chu gật đầu nói: "Chú quá khen, chú quá khen rồi."
Trình Chu khoanh tay rồi nói: "Cháu nghe nói là bọn họ đã làm ra được một ngọn núi vàng rồi ạ?"
Lý Thanh Văn cau mày nói: "Đã thành 2 rồi."
Trình Chu: "..."
Sao nhanh như vậy? Chưa gì mà đã có 2 núi vàng rồi sao? Có vẻ như tin tức của hắn hơi lạc hậu rồi.
"Hiện tại mấy người bọn họ đi đâu rồi ạ? Đi làm ngọn núi vàng thứ 3 rồi ạ?" Trình Chu cũng tò mò mà dò hỏi.
Lý Thanh Văn lắc đầu nói: "Không. Bọn họ kéo nhau đi tìm Trần Mãn Thiên để chuyển hoá linh tửu luôn rồi. Bình thường thì Trần Mãn Thiên cũng chỉ có thể chuyển hoá được hơn 100 chai rượu cùng một lúc thôi, hiện tại có Dị năng giả kia hỗ trợ thì cô ấy cũng đã chuyển hoá hàng chục thùng rượu lớn luôn rồi. Bọn họ cảm thấy núi vàng gì gì đó nhiều quá cũng không còn hứng thú nữa cho nên bọn họ lại chạy đi tìm rượu ngon chơi rồi."
Trình Chu gật đầu nói: "Đúng vậy. Có vẻ như chuyển hoá linh tửu nghe cũng không tồi nhưng mà cháu lại thích núi vàng hơn."
Lý Thanh Văn: "..."
Trình Chu khoanh tay nói: "Lý bộ trưởng, tạm thời cháu sẽ mang vị Dị năng giả biến cát thành vàng cùng với 2 ngọn núi vàng kia đến Hiệp Loan quần đảo nhé. Sau này hoàn thành thì cháu trả lại cho chú sau."
Lý Thanh Văn: "......"
Đây chính là tiếng nói của giới tư bản đúng không? Thằng nhóc này nói mà nghe không thấy vô nhân tính hả.
"Cháu cũng đừng có mang hết đi Hiệp Loan quần đảo chứ? Để lại vài ngọn núi vàng cho chú nữa." Lý Thanh Văn cò kè mặc cả nói.
Trình Chu nhìn Lý Thanh Văn rồi nói: "Thôi cũng được, vậy chú cứ để người này chuyển hoá thêm vài ngọn núi nữa đi rồi cháu mang người đi sau cũng được."
Chu Tây Cương cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân hắn sẽ có một ngày được mát mặt như thế này. Ban đầu hắn cũng chỉ mong muốn là dị năng của hắn có thể tăng lên một chút rồi hắn cũng tự mình có thể sản xuất vàng ra cho bản thân hắn xài cũng là chuyện tốt lắm rồi đấy. Nếu như hắn có thể biến từ một cục đã nhỏ thành một cục vàng nhỏ đã là tốt lắm rồi. Mỗi ngày làm một cục chọi chó chơi cũng vui. Không ngờ là sau khi có nhóm Dị năng giả kia hỗ trợ thì hắn thực sự có thể biến một ngọn núi sừng sững trước mặt hắn trở thành một ngọn núi toàn là vàng. Chu Tây Cương cảm thấy bản thân hắn như đang nằm mơ vậy. Nhìn đống vàng sáng choang này mà hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với dị năng của hắn đấy.
Tuy rằng cái khả năng chuyển hoá cả một khu mỏ này cũng không phải là thành quả chỉ do một mình năng lực của hắn mà thành được, nhưng mà sau khi chuyển hoá thành công thì hắn cũng được phân một đống vàng mang về nhà. Cái đống vàng sáng choang như thế này đập vào mặt cũng làm Chu Tây Cương cảm thấy rằng cuộc sống sau này của hắn cũng đủ sung túc lắm rồi. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy từng núi vàng lần lượt ra đời trong tay hắn như vậy thì ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy có chút thành tựu. Giấc mơ núi vàng của hắn cũng làm được rồi.
End chap 265
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bên trong các cứ điểm của tổ chức Vĩnh sinh đường này cũng chất đống chất đầy những loại tài vật cũng như các loại tài sản khác nhau để dự trữ cũng như nghiên cứu.
Trong toàn bộ quá trình khi Trình Chu tiến hành dọn dẹp thì hắn cũng thu hoạch không hề nhỏ, trong số thu hoạch đó thì phần thu hoạch tốt nhất chính là một lượng lớn tinh hạch của Dị năng giả.
Thời đại dị năng đã tới từ rất lâu rồi, ngay từ những thời điểm khi vừa mới bắt đầu thay đổi thời đại thì đám người của Vĩnh sinh đường này đã tiến hành bắt cóc và tiến hành thí nghiệm mất nhân tính đối với các Dị năng giả từ khắp mọi nơi. Trước đã vậy, nay chắc chắn là còn nhiều hơn nữa. Trình Chu tiến hành phá huỷ mấy căn cứ trọng điểm của tổ chức Vĩnh sinh đường, trong đó cũng có mấy căn cứ ngầm có tính bảo hộ cao khá, tất nhiên th nơi đó cũng có phòng nghiên cứu bí mật ở dưới lòng đất. Mà hắn cũng thu được số tinh hạch đó trong mấy căn cứ ngầm này.
Trình Chu mở tay ra, một viên tinh hạch cũng nhanh chóng bị tan chảy ở bên trong tay Trình Chu.
Trình Chu nhíu mày rồi nói: "Năng lực thôn phệ này đúng là dễ làm cho người ta phải lạc đường mà."
Những Dị năng giả bình thường chắn chắn là không thể cắn nuốt được tinh hạch của những Dị năng giả khác, muốn gia tăng dị năng của bản thân thì bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào khổ tu cộng hoặc có thêm cơ duyên vô cùng tốt thì may ra mới có thể tiến giai mà thôi. Hắn đã chiếm được một khối mảnh vỡ thần cách có năng lực thôn phệ của người bạch tuộc rồi, thời điểm hiện tại thì hắn cũng có thêm một con đường mới để gia tăng linh lực của bản thân chính là trực tiếp cắn nuốt năng lượng bên trong những viên tinh hạch của các Dị năng giả khác cũng được rồi. Cái con đường này đúng là rất dễ dụ dỗ cho người khác dễ phạm tội, một khi định lực của người nắm giữ năng lực này mà không đủ thì chỉ sợ sẽ có biến ngay lập tức thôi, thường thì những người ăn một lần là biết mùi vị dễ dàng như vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ nảy sinh ra ác niệm rồi muốn đi săn giết những Dị năng giả khác để đào tinh hạch ra.
May mắn là hắn còn đang tu luyện thêm các loại lực lượng khác nữa cho nên định lực của hắn cũng tương đối mạnh đấy nhé.
Dạ U ngẩng đầu nhìn Trình Chu rồi dò hỏi: "Tinh hạch mà anh vừa hấp thu có lẽ là của một Dị năng giả có dị năng đổi màu thì phải, người này có thể làm biến đổi màu sắc của đồ vật. Anh có thể làm được không?"
Trình Chu lắc đầu nói: "Không thể."
Trừ bỏ những loại tinh hạch có thiên hướng không gian ra thì những loại tinh hạch khác đến tay hắn sẽ tự động chuyển hoá thành năng lượng để bổ sung cho năng lượng không gian. Hiện tại hắn chỉ có được một loại năng lực cắn nuốt các loại dị năng liên quan đến không gian và các dị năng phái sinh của năng lực không gian mà thôi.
Dạ U lắc đầu rồi nói: "Thôi quên đi. Như vậy cũng không tồi rồi. Dù sao thì tham nhiều nhai không nổi. Anh tiếp tục tập trung mà gia tăng năng lực không gian của anh lên đến mức cực hạn luôn đi. Sau đó thì khắp các thiên hà rộng lớn này đều là bản đồ để cho anh đi du ngoạn khắp nơi."
Trình Chu gật đầu nói: "Cũng đúng nhỉ, hình như em nói vậy cũng có lý."
Cánh cửa không gian của hắn chắc hẳn cũng mới được chữa trị một phần nào thôi. Chờ đến khi cánh cửa không gian hoàn toàn phục hồi thì hắn cũng có thể ngao du khắp nơi trong thiên hà này rồi. Nghĩ đến một tương lai tươi sáng như vậy thì Trình Chu cũng nhịn không được mà sinh ra tâm lý mong chờ và khát khao.
..........
Cục dị năng - phòng khám bệnh.
Bên trong cục dị năng cũng bố trí một phòng khám chuyên môn dùng để trị liệu cho những Dị năng giả bị thương hoặc gặp nạn.
Tố chất thân thể của Dị năng giả cũng mạnh hơn người thường rất nhiều, mấy bệnh lặt vặt là hiếm khi xảy ra, thường thì trong những thời điểm của những ngày bình thường thì cái phòng khám này gần như là vắng vẻ. Nhưng mà hiện tại thì bên trong căn phòng khám bệnh này cũng coi như chật ních toàn người rồi.
Lần này Trình Chu tiến hành càn quét bài trừ các cứ điểm bất thường và các cứ điểm của Vĩnh sinh đường cho nên hắn cũng thuận tay mà cứu được không ít Dị năng giả thoát khỏi sự giam cầm của đám người kia. Nhưng mà những người này đều bị thương cho nên Trình Chu cũng mang tới đặt ở trong phòng khám rồi quay đầu đi luôn.
Mấy vị Dị năng giả này bị thương cũng có chút nghiêm trọng cho nên những thủ đoạn trị liệu bình thường dành cho người bình thường cũng coi như vô dụng với bọn họ, cũng may mà lần này còn có thêm Annie chạy tới đây hỗ trợ cho nên phòng khám này hiện tại cũng coi như rơi vào tay Annie.
Mà đám Finger cũng có mặt ở đây, thời điểm mà dị năng của Annie bị hao hết thì đám người Finger sẽ chạy ngay lập tức để hỗ trợ hồi máu bổ sung thêm ma lực cho Annie, ở thời điểm hiện tại nguồn ma lực trong cơ thể Annie chính là cuồn cuộn không ngừng, lẽ tất nhiên là hiệu suất chữa trị của cô bé cũng rất kinh người, mà năng lực này được thể hiện như vậy cũng làm những người bên trong phòng khám cũng bị doạ hết hồn. Bọn họ cũng không hiểu sao mà Annie có thể làm được như vậy đấy.
Phong Ngữ nhìn chằm chằm một vị Dị năng giả ở ngay trước mặt rồi hai mắt mở to ra cũng chớp chớp vài cái rồi nhìn vô cùng háo hức.
Annie cũng trị liệu xong xuôi cho vị Dị năng giả cuối cùng kia thì cô bé cũng chạy về phía Phong Ngữ rồi dò hỏi: "Bà nhìn cái gì vậy? Sao lại kích động như vậy chứ?"
Phong Ngữ nhìn Annie rồi nắm chặt tay lại cũng cực kỳ háo hức mà nói: "Người này ... dị năng của người này chính là biến cát thành vàng đấy."
Chu Tây Cương cũng là một Dị năng giả mà Trình Chu cứu được từ một cứ điểm nào đó của tổ chức Vĩnh sinh đường rồi mang tới đây. Dị năng của người này chính là chuyển hoá vật liệu đá bình thường thành vật liệu vàng. Nói đơn giản là biến cát thành vàng.
Annie nghe xong lời mà Phong Ngữ nói thì đôi mắt cũng bừng sáng lên rồi vui vẻ nói: "Quào, thật sao?"
Chu Tây Cương cũng có chút ngượng ngùng mà nói: "Đúng vậy, nhưng mà năng lực hiện tại của tôi không được tốt cho lắm. Một ngày tôi chỉ có thể chuyển hoá một tảng đá nhỏ thôi. Nhưng vì dị năng đã bị rút bớt đi rồi cho nên dị năng ở thời điểm hiện tại của tôi đã bị suy yếu vô cùng nghiêm trọng. Một ngày tôi cũng chỉ có thể chuyển hoá nửa tảng đá thôi."
Trong phòng thí nghiệm mà Chu Tây Cương bị nhốt có một dụng cụ rất đặc biệt dùng để khai thác dị năng của những người có dị năng đặc thù. Cái dụng cụ này có thể rút dị năng của Dị năng giả rồi chứa vào bên trong một thùng dụng cụ đặc biệt khác. Ngoại trừ Chu Tây Cương ra thì cũng có một vài Dị năng giả khác cũng bị rút dị năng y như vậy. Ban đầu thì dị năng của Chu Tây Cương cũng dừng lại ở cấp bậc tương đối thấp ở cấp D, nhưng sau khi được cứu về cục dị năng thì kết quả đo lường lại đã bị giảm về cấp E rồi.
Phong Ngữ nhìn Annie rồi hưng phấn mà nói: "Annie, nhanh lên, bà mau hồi sức cho anh ta nhanh đi. Tui muốn một núi vàng."
Annie nghe vậy thì cũng có chút kích động rồi vui vẻ nói: "Được, tui cũng một có một núi vàng trong phòng luôn."
Clara và đám Carey tuy rằng không lên tiếng nhưng mà đôi mắt chiếu thẳng về phía Chu Tây Cương như muốn nói họ cũng muốn một núi vàng y như vậy.
Thật ra thì tới thời điểm hiện tại Annie cũng hoàn toàn được coi như phú hộ giàu có nhỏ tuổi rồi đấy, nhưng mà tất cả mấy thành viên trong tổ chức Quang Minh này đã từng trải qua thời kỳ vô cùng khốn khó, bọn họ thường không có cái ăn đủ no, còn phải ăn rau cỏ để chống đói. Đám người Annie vẫn còn nhớ rõ cái thời kỳ bọn họ còn vì một đồng bạc hay một đồng vàng mà đã phải trả những cái giá lớn tới mức như thế nào, bởi vậy thì cho tới tận giờ mà bọn họ vẫn còn khắc sâu cái thời kỳ đói kém đó, mấy người bọn họ tuy đã khấm khá hơn nhưng mà bọn họ vẫn luôn khát vọng đồng vàng đồng bạc. Dù sao thì có một núi vàng để trong phòng ngắm thôi cũng cảm thấy bản thân không bị đói kém rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị cả đám người Annie dùng ánh mắt cực kỳ nóng bỏng như vậy mà nhìn chằm chằm cho nên Chu Tây Cương cũng có cảm giác như bị sởn gai ốc. Lúc trước cũng có người dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn đấy, nhưng mà sau đó khi mà mấy người đó phát hiện ra mỗi ngày hắn chỉ có thể chuyển hoá một khối đá nhỏ xíu thì ánh mắt nhiệt tình như vậy cũng bị giảm đi nhiều rồi.
Thật ra thì Chu Tây Cương cũng muốn nói cho đám Annie biết một chuyện là cho dù bọn họ có thể trị hết bệnh cho hắn đi chăng nữa thì hắn cũng không có đủ năng lực để mà làm ra một ngọn vúi vàng như họ mong muốn đâu, nhưng mà hiện tại thì hắn cũng không muốn thổi bay cái hưng phấn của bọn họ làm gì.
.......
Hiện thế - Sơn trang của tổ chức Quang Minh.
Đàm Thiếu Thiên cầm hai bình rượu trên tay đi vào phòng ròi dò hỏi: "Anh hai, anh đang bận sao?"
Trình Chu nhàn nhạt nói: "Cũng được. Có chuyện gì sao?"
Đàm Thiếu Thiên đặt 2 bình rượu ở trên bàn rồi nói: "Đây là quà cảm ơn của chị Trần Mãn Thiên gửi em mang tới cho anh."
"Rượu này cũng không tồi. Cô ấy thế nào rồi." Trình Chu nhướn mày dò hỏi.
Đàm Thiếu Thiên cười cười nói: "Đã gần phục hồi rồi ạ."
Trình Chu vẫn luôn càn quét các cứ điểm của tổ chức Vĩnh sinh đường, những người trực tiếp hay gián tiếp cứu được như Trần Mãn Thiên cũng không ít.
Trình Chu gật đầu nói: "Cái chuyên gia ủ rượu kia là làm sao vậy? Sao lại bị tóm? Có điều tra gì chưa?"
Đàm Thiếu Thiên nhún vai có chút thổn thức nói: "Là do mâu thuẫn trong gia tộc. Tổ tiên của Trần gia vẫn luôn làm ăn buôn bán có liên quan đến lĩnh vực bên trong xưởng rượu, nghe nói tổ tiên còn là tửu vương thế gia nữa đấy. Nhị trưởng lão của Trần gia có 2 trai 3 gái, đứa con đầu và thứ 5 là con trai."
"Vài thập niên trước thì gia tộc của Trần gia cũng đã phân gia. Nhị trưởng lão cũng phân gia rồi tự lập một nhánh mới để tự kinh doanh và cũng tự tạo ra sản nghiệp. Nhị trưởng lão này lại thiên vị đứa con trai út cho nên thời điểm nhà này phân gia thì đứa con thứ 5 này của nhị trưởng đã được phân để thừa kế gia nghiệp của tổ tiên. Còn người con trai cả của nhị trưởng lão thì bị phân cho một xưởng rượu nhỏ làm ăn thất bát và cũng vì mâu thuẫn này cho nên hai bên cũng tách hẳn ra làm ăn độc lập luôn."
"Kết quả là người con trai thứ 5 của trưởng lão này vì được chiều chuộng quá đà cho nên người này cũng không biết kinh thương làm ăn buôn bán, sau khi người này lãnh đạo sản nghiệp của tổ tiên không được bao lâu thì sản nghiệp của gia tộc này bắt đầu xuống dốc mà công việc kinh doanh càng ngày càng đi xuống. Còn vị con trai trưởng cầm lấy cái sản nghiệp nhỏ thất bát kia lại càng ngày càng mở rộng rồi bọn họ cũng thu lời lớn. Tất nhiên là khi biết chuyện thì người con trai út của trưởng lão không phục rồi."
"Thời đại dị năng đến cho nên người con gái của người con trai cả kia, cũng chính là Trần Mạn Thiên này đã thức tỉnh dị năng liên quan đến ủ rượu và làm ra rượu ngon. Sau đó thì xưởng rượu của người con trai cả này làm ra được rượu ngon cho nên giá trị con người cũng từng bước bay lên, đơn đặt hàng cũng tới tấp mà đưa tới. Vật cực tất phản, bởi vì trong quá trình ủ rượu thì người con trai thứ 5 này vẫn luôn cắt xén vật liệu nên chất lượng rượu càng ngày càng kém, và xưởng rượu sản nghiệp cũng rơi vào nguy cơ bị đóng cửa."
"Người trong thương giới nhìn thấy tình cảnh của người con trai cả và con thứ 5 của nhị trưởng lão như vậy thì cũng thổn thức không thôi. Bọn họ đều cảm thấy lnhị trưởng lão của Trần gia đã tự đập nát bài hiệu của gia tộc khi đưa xưởng rượu cho người con trai thứ 5 này tiếp quản. Họ còn nói sau lưng là nhị trưởng lão này chắc hẳn là phải hồ đồ rồi cho nên người này mới gạt bỏ người con trai trưởng tài giỏi mà đưa cả sản nghiệp cho đứa con thứ 5 chỉ biết ăn chơi trác táng. Nhưng mà, người trong thương giới đều là hồ ly cho nên bọn họ cũng chẳng dại gì mà chạy đi nói chuyện đó với nhị trưởng lão của Trần gia hay người con trai thứ 5 này làm gì cho rách việc. Nhưng mà, không có bức tường nào có thể kín gió cả, những lời đàm tiếu này vẫn cuồn cuộn chảy tới tai người con trai thứ 5 này."
"Bởi vì quá ghen ghét nên người con trai thứ 5 của Trần gia mới gọi Trần Mãn Thiên ra và bán luôn người này cho tổ chức Vĩnh sinh đường. Thật ra thì Trần Mãn Thiên cũng đã phòng bị người chú nhỏ này của mình rồi nhưng mà người con trai thứ 5 đã lợi dụng tên tuổi của nhị trưởng lão bắt Trần Mãn Thiên phải tới nơi đó để gặp mặt."
"Nếu như anh hai mà càn quét mấy cái tổ chức Vĩnh sinh đường kia chậm thêm một chút thôi thì e rằng chị Trần Mãn Thiên cũng như các Dị năng giả khác sẽ bị hao kiệt toàn bộ dị năng mà chết luôn mất. Một chuyên gia về rượu tài giỏi nếu chỉ vì vậy mà chết đi thì cũng quá đáng tiếc rồi. May mắn là chúng ta tới kịp."
Trình Chu cau mày rồi nói: "Gia chủ của Trần gia kia, vị nhị trưởng lão đó cũng thật quá hồ đồ rồi."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy. Người có năng lực và tài giỏi như người con trai cả lại không thích. Cuối cùng lại giao sản nghiệp của gia tộc lại cho người chỉ biết ăn chơi nhậu nhẹt, cờ bạc không màng thế sự là đứa con út. Cuối cùng thì sản nghiệp bao nhiêu năm cũng bị huỷ đi trong chốc lát."
Đàm Thiếu Thiên dừng một chút cũng có chút thổn thức mà nói. "Nhưng mà mấy cái chuyện như thiên vị này nọ như thế này thì cũng không ai có thể giải thích được đâu. Dù sao thì những cái loại tranh đấu trong hào môn này cũng đâu chỉ một hay hai vụ đâu mà. Nhìn mãi rồi cũng thành quen thôi."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Em có biết đám Phong Ngữ đang ở đâu không? Dạo này anh không nhìn thấy họ đâu cả."
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt rồi nói: "Bọn họ ấy ạ? Mấy chị em bọn họ đang tụ tập ở phòng khám ấy ạ."
Trình Chu nhướn mày rồi nói: "Phòng khám? Ở cục dị năng sao? Là Annie đang ở đó cứu người còn bọn họ chạy đi tới đó để hỗ trợ sao?"
Dị năng trị liệu của Annie vô cũng mạnh mẽ lại có thêm Finger hỗ trợ thì 1 ngày Annie có thể chữa cho cả ngàn người cũng là chuyện bình thường.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng là họ đi hỗ trợ, nhưng chủ yếu thì bọn họ cũng tới đó để quan sát."
Trình Chu có chút tò mò nói: "Quan sát cái gì?"
Đàm Thiếu Thiên cười cười nói: "Quan sát mấy Dị năng giả ở nơi này ấy mà. Đám Vân Phong vẫn luôn cảm thấy rất tò mò về mấy Dị năng giả của cục dị năng của chúng ta mà đúng không? Hơn nữa, dạo gần đây đám Phong Ngữ đã phát hiện một Dị năng giả có khả năng biến cát thành vàng cho nên toàn bộ lực chú ý hiện tại của bọn họ đều đang dừng lại ở trên người Dị năng giả này rồi."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nhướn mày nói: "Biến cát thành vàng? Là thủ thuật che mắt mọi người hay là thật sự biến cát thành vàng?"
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Là thật sự có thể biến cát thành vàng. Chuyện này em cũng nghe Mạc Lạc nói là sau khi chuyển hoá vật chất thành vàng rồi thì những thuộc tính cơ bản của vàng là hoàn toàn đồng nhất."
Trình Chu nhịn không được nói: "Quào. Nhân tài."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng vậy. Đám Annie đang muốn mỗi người có một núi vàng mang về chơi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu: "......" Hắn cũng muốn một núi vàng như vậy.
Để chế tạo thành công một con Địa giai thuyền chiến thì tài liệu trong đó cũng yêu cầu không ít vàng dùng để chế tác các đầu mối cũng như các đường nét dẻo. Vì để chế tạo thành công con thuyền hoả long kia thì hắn đã xài hết toàn bộ trữ lượng vàng có trong tay, trận đấy cũng làm cho Trình Chu nhỏ máu ròng ròng.
"Đám Annie đã mượn người ta mang đi rồi, có thêm Finger hỗ trợ thì Dị năng giả kia thật sự đã biến một khu mỏ thành một ngọn núi vàng thật. Hiện nay khu mỏ vàng kia cũng đã bị phong toả rồi." Đàm Thiếu Thiên hưng phấn nói.
Trình Chu nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nói: "Vậy là hiện tại đã có một ngọn núi vàng thật đấy hả?"
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Vâng ạ. Nếu anh chạy qua đó truyền ma lực thì đừng nói là 1 ngọn núi vàng, có khi cũng phải đến 10 ngọn núi vàng cũng nên ấy chứ."
Trình Chu: "........."
Đàm Thiếu Thiên: "Nhưng mà vật lấy hi vi quý, nhiều vàng quá cho nên giá trị của vàng hiện tại cũng vì vụ này mà bị hạ thấp đi."
Ngọc thạch còn được sử dụng để tu luyện nội lực cũng như đấu khí nên đúng là giá trị thực dụng còn cao hơn vàng không ít đâu. Hiện tại thì giá trị của ngọc thạch đang đứng đầu bảng.
Trình Chu híp mắt rồi nói: "Tuy rằng giá trị bị hạ thấp nhưng mà vàng vẫn là thứ tốt."
Đây là tài liệu khá quan trọng và thiết yếu dùng trong luyện khí đấy, thứ quan trọng không thể thiếu được.
Nghe thấy một ngọn núi toàn là vàng cho nên Trình Chu cũng có chút đứng ngồi không yên, cuối cùng thì Trình Chu cũng trực tiếp thuấn di đến cục dị năng.
Lý Thanh Văn nhìn thấy Trình Chu chạy đến thì cũng bước ra đón và hồ hởi nói: "Mấy Dị năng giả mà Trình thiếu mang tới đây cũng quá mạnh. Thực lực của những người này cũng có chút khủng bố đấy. Trình thiếu tìm đâu ra mấy người này vậy?"
Thời điểm mà đám Annie tới mượn người đi thì Lý Thanh Văn còn cho rằng Annie chỉ đang muốn kiến thức một chút loại dị năng biến cát thành vàng này coi thú vị cỡ nào thôi. Ông cũng đâu có ngờ là đám Annie đã thực sự mang Chu Tây Cương đi chuyển hoá thành công cả một ngọn núi thành một ngọn núi vàng như vậy đâu chứ. Ban ngày ban mặt mà xuất hiện một ngọn núi vàng sáng chói một góc trời cũng làm ông phải nhanh chóng huy động người của cục dị năng chạy tới canh giữ đây. Quá sợ hãi rồi.
Trình Chu gật đầu nói: "Chú quá khen, chú quá khen rồi."
Trình Chu khoanh tay rồi nói: "Cháu nghe nói là bọn họ đã làm ra được một ngọn núi vàng rồi ạ?"
Lý Thanh Văn cau mày nói: "Đã thành 2 rồi."
Trình Chu: "..."
Sao nhanh như vậy? Chưa gì mà đã có 2 núi vàng rồi sao? Có vẻ như tin tức của hắn hơi lạc hậu rồi.
"Hiện tại mấy người bọn họ đi đâu rồi ạ? Đi làm ngọn núi vàng thứ 3 rồi ạ?" Trình Chu cũng tò mò mà dò hỏi.
Lý Thanh Văn lắc đầu nói: "Không. Bọn họ kéo nhau đi tìm Trần Mãn Thiên để chuyển hoá linh tửu luôn rồi. Bình thường thì Trần Mãn Thiên cũng chỉ có thể chuyển hoá được hơn 100 chai rượu cùng một lúc thôi, hiện tại có Dị năng giả kia hỗ trợ thì cô ấy cũng đã chuyển hoá hàng chục thùng rượu lớn luôn rồi. Bọn họ cảm thấy núi vàng gì gì đó nhiều quá cũng không còn hứng thú nữa cho nên bọn họ lại chạy đi tìm rượu ngon chơi rồi."
Trình Chu gật đầu nói: "Đúng vậy. Có vẻ như chuyển hoá linh tửu nghe cũng không tồi nhưng mà cháu lại thích núi vàng hơn."
Lý Thanh Văn: "..."
Trình Chu khoanh tay nói: "Lý bộ trưởng, tạm thời cháu sẽ mang vị Dị năng giả biến cát thành vàng cùng với 2 ngọn núi vàng kia đến Hiệp Loan quần đảo nhé. Sau này hoàn thành thì cháu trả lại cho chú sau."
Lý Thanh Văn: "......"
Đây chính là tiếng nói của giới tư bản đúng không? Thằng nhóc này nói mà nghe không thấy vô nhân tính hả.
"Cháu cũng đừng có mang hết đi Hiệp Loan quần đảo chứ? Để lại vài ngọn núi vàng cho chú nữa." Lý Thanh Văn cò kè mặc cả nói.
Trình Chu nhìn Lý Thanh Văn rồi nói: "Thôi cũng được, vậy chú cứ để người này chuyển hoá thêm vài ngọn núi nữa đi rồi cháu mang người đi sau cũng được."
Chu Tây Cương cũng chưa từng nghĩ đến chuyện bản thân hắn sẽ có một ngày được mát mặt như thế này. Ban đầu hắn cũng chỉ mong muốn là dị năng của hắn có thể tăng lên một chút rồi hắn cũng tự mình có thể sản xuất vàng ra cho bản thân hắn xài cũng là chuyện tốt lắm rồi đấy. Nếu như hắn có thể biến từ một cục đã nhỏ thành một cục vàng nhỏ đã là tốt lắm rồi. Mỗi ngày làm một cục chọi chó chơi cũng vui. Không ngờ là sau khi có nhóm Dị năng giả kia hỗ trợ thì hắn thực sự có thể biến một ngọn núi sừng sững trước mặt hắn trở thành một ngọn núi toàn là vàng. Chu Tây Cương cảm thấy bản thân hắn như đang nằm mơ vậy. Nhìn đống vàng sáng choang này mà hắn cũng cảm thấy rất hứng thú với dị năng của hắn đấy.
Tuy rằng cái khả năng chuyển hoá cả một khu mỏ này cũng không phải là thành quả chỉ do một mình năng lực của hắn mà thành được, nhưng mà sau khi chuyển hoá thành công thì hắn cũng được phân một đống vàng mang về nhà. Cái đống vàng sáng choang như thế này đập vào mặt cũng làm Chu Tây Cương cảm thấy rằng cuộc sống sau này của hắn cũng đủ sung túc lắm rồi. Hơn nữa, sau khi nhìn thấy từng núi vàng lần lượt ra đời trong tay hắn như vậy thì ít nhiều gì hắn cũng cảm thấy có chút thành tựu. Giấc mơ núi vàng của hắn cũng làm được rồi.
End chap 265
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro