Cao Cao Tại Thượng
Diệp Ức Lạc
2024-11-23 00:42:24
Trình Chu cũng không trực tiếp trồng cỏ linh lăng trên cánh đồng lúa mỳ mà yêu cầu mọi người đi khai hoang một vùng đất mới. Vùng đất mới được khai hoang nhìn rất cằn cỗi nhưng với sức sống mãnh liệt của có linh lăng thì hắn cũng không cảm thấy lo lắng cho lắm.
Dân làng đã cấy một ít tam diệp thảo bản địa lên mảnh đất, còn Trình Chu thì rải hạt giống cỏ linh lăng lên một mảnh đất hoang khác để thử nghiệm.
Trình Chu thả Tiểu May Mắn ra, vừa xuất hiện trên tay Trình Chu thì Tiểu May Mắn vô cùng phấn khích mà giải phóng năng lực của mình. Hạt giống cỏ linh lăng mà Trình Chu đã rắc điên cuồng đâm xuyên qua mặt đất mà lớn lên, đám hạt giống có trộn lẫn nhiều giống cỏ linh lăng khác nhau, trong đó có giống cỏ linh lăng có hoa màu tím là phát triển cực kỳ tươi tốt.
Cỏ linh lăng có sức sống tương đối mạnh mẽ, cho dù là trồng ở hoang địa mà cũng có thể sống sót rất tốt làm Tiểu May Mắn có chút hưng phấn.
Trưởng thôn nhìn đám cỏ linh lăng mọc trên bãi đất hoang có chút khiếp sợ.
“Trình Chu đại nhân, ngài còn có loại hạt giống tam diệp thảo khác sao?”
Trình Chu gật đầu có chút đắc ý nói: “Đúng vậy! Lần sau đến đây cháu sẽ mang cho ông một ít hạt giống lúa mạch khác, cũng không biết có hữu ích hay không?”
Trưởng thôn tràn đầy kinh hỉ quỳ xuống đất: “Thật vật sao? Thật cảm ơn ngài rất nhiều, Trình Chu đại nhân.”
Trưởng thôn đột nhiên oà khóc, trên mặt lộ ra vẻ mặt cảm kích làm Trình Chu hoảng sợ.
Trình Chu cũng đã tiếp xúc với vị trưởng thôn này một thời gian, theo Trình Chu nhận xét thì vị trưởng thôn này cũng là một người xuất sắc, kiến thức phong phú, biết thời thế, cũng có vài phần đa mưu túc trí. Trình Chu vẫn luôn cảm thấy vị trưởng thôn vẫn có chút bí ẩn nên vẫn luôn phòng bị ông. Nhưng Trình Chu lại không ngờ hắn chỉ đề cập tới việc mang thêm một vài giống lúa mạch mới đã khiến trưởng thôn cảm kích thành bộ dạng như vậy.
“Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ.” Trình Chu xua tay.
Trưởng thôn lau nước mắt nói: “Trình Chu đại nhân, ngài thực sự là một người rất tốt, là tôi đã đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi thực sự xin lỗi ngài.” Tam diệp thảo sức sống rất mãnh liệt, ban đầu nhìn thấy Trình Chu mang hạt giống cỏ linh lăng tới làm trưởng thôn có chút lo lắng, ông e sợ rằng giống cỏ mới này phát triển quá nhanh sẽ chiếm hết không gian gieo trồng mùa vụ của hạt hắc mạch. Nhưng sau khi nghe thấy Trình Chu sẽ mang thêm vài giống lúa mạch tới thì ông cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Tuổi thọ của một con Tinh Linh trùng thường chỉ có 10 năm, con Hắc Mạch trùng của trưởng thôn đã sống được 8 năm rồi, dựa theo tình huống bình thường ở Hắc Mạch thôn thì rất nó rất khó lột xác thành hạ Tinh Linh. Nhưng nếu con Hắc Mạch trùng của ông có thể tiếp xúc với loại lúa mạch mới thì sẽ có hy vọng lột xác thành hạ Tinh Linh, tuy rằng tỷ lệ lột xác thành công là rất thấp nhưng vẫn có hy vọng, vậy là được rồi.
Thật vất vả mới tiễn được trưởng thôn đi, Trình Chu cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng chịu đi.” Trình Chu nói.
Dạ U hiện thân giễu cợt nói: “Người ta đối với ngươi cảm động rơi nước mắt, ngươi còn thái độ gì thế?”
Trình Chu xoa trán nghĩ tới hình ảnh một ông già hận không thể ôm đùi hắn mà khóc rối tinh rồi mù làm hắn có chút kinh hoàng.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải chỉ là một vài hạt giống lúa mạch thôi sao? Cư nhiên kích động tới mức này.”
Dạ U chậm rãi nói: “Là ngươi không hiểu sự có mặt của Hắc Mạch trùng với thôn dân có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Ngươi xuất thân từ cái thế giới không phải lo về cái ăn cái mặc mà nói thì ngươi sẽ không bao giờ hiểu được khó khăn của cái đói. Đất đai của Hắc Mạch thôn quá cằn cỗi, sản lượng lương thực luôn trong tình trạng thiếu thốn, có Hắc Mạch trùng thì mới có thể gia tăng sản lượng của lương thực. Đối với dân làng thì Hắc Mạch trùng là hy vọng của sự sống.”
“Một số quý tộc có điều kiện thì họ cũng sẽ phân phát những con Tinh Linh trùng không được coi trọng cho thuộc hạ dưới quyền làm phần thưởng, nhưng đối với những bình dân như trưởng thôn thì Tinh Linh trùng là tất cả tài sản. Trong một vài tình huống bất đắc dĩ, nếu có thể thì người nuôi Tinh Linh trùng sẵn sàng dâng hiến bản thân mình để nuôi dưỡng Tinh Linh trùng.”
Trình Chu cảm giác giọng nói của Dạ U có chút nặng nề nên hỏi: “Cậu cũng từng phải chịu đói rồi đúng không?”
Dạ U nhìn Trình Chu một cái nhưng cũng không nói gì nữa.
……..
Trình Chu đang bận rộn với công việc gieo trồng cỏ linh lăng và xây dựng trang trại thì thấy Mạch Ân từ phía xa tung tăng đi tới: “Đại nhân, đại nhân còn muốn tiếp tục thu mua hải sản nữa không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Có chứ, hiện tại tiếp tục thu mua luôn.”
Trình Chu thầm nghĩ: Kinh doanh hải sản vẫn tiếp tục phải làm, trước đây hắn có thể kiếm được 10.000 tệ cho một lần giao hàng, nhưng hiện tại thì tần suất truyền tống giữa hai thế giới đã giảm xuống nhiều nên hắn phải trân trọng mọi cơ hội để kinh doanh. Trình Chu nghĩ hắn sẽ phải mua thêm một cái xe tải mới thì mới có thể đảm bảo được hắn không bị cạn kiệt nguồn tiền, truyền tống bị giảm tần suất thì chỉ có thể dựa vào việc tăng số lượng hải sản để bù vào mà thôi.
Vài ngày sau, Trình Chu mang theo hơn chục thùng hải sản trở về thế giới hiện đại, bán xong hải sản thì Trình Chu lại vội vàng chạy tới chợ mua một chiếc xe tải. Sau khi mua xe tải thì hắn lại mua thêm một xe xi măng chuẩn bị mang nó đến dị giới chi viện cho trang trại. Hắc Mạch thôn có rất nhiều đá, cũng có rất nhiều thợ khai thác đá ở Hắc Mạch thôn. Xây dựng trang trại có thể dùng đá cục để thay thế cho gạch xây dựng, nhưng người dân ở đây lại dùng bùn đất nhão làm chất kết dính. Trình Chu cảm thấy thôi thì hắn vẫn nên tự mua xi măng mang đến thì tốt hơn.
Trình Chu đã chuẩn bị một số lượng lớn vật tư rồi chất lên xe tải.
Nhìn chiếc xe tải đã được chất đầy, mà bên không gian chỗ ghế phụ cũng đã chất đầy các loại vật tư khác nhau.
Dạ U nhìn Trình Chu có chút không hài lòng nói: “Ngươi chất nhiều đồ lên ghế phụ như vậy thì chỗ đâu cho ta ngồi? Sao ngươi không lên chất lên ghế lái đi?”
Trình Chu lập tức giải thích: “Không phải tôi không muốn, nhưng trên ghế điều khiển không thể tuỳ tiện để đồ, nếu không cẩn thận sẽ gây tai nạn giao thông.”
Dạ U nhìn Trình Chu tức giận nói: “Tai nạn giao thông? Ngươi còn biết có tai nạn giao thông mà còn cố tình chở quá tải?”
Trình Chu nhìn Dạ U thầm nghĩ: Dạ U cũng tiến bộ quá nhanh, còn biết tới quá tải!
“Xe sẽ đi qua dị giới, mà dị giới lại không có cảnh sát giao thông nên không có vấn đề gì.”
Dạ U tức giận nói: “Tên khốn, ngươi muốn ta ngồi ở đâu hả?”
“Chủ nhân, ngài chịu khó chắp vá một chút, có thể ngồi trên nóc xe được không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U tràn đầy phẫn nộ nhìn Trình Chu nói: “Ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Chính ngươi thì được ngồi ở ghế lái mà ta phải chịu ngồi ở trên nóc xe sao?
Trình Chu cười làm lành nói với Dạ U: “Ngài không phải chủ nhân sao? Tôi làm thế cũng giúp ngài cao cao tại thượng mà.”
Dạ U tức giận nói: “Phải không? Nguyên lai các người ở thế giới này để người khác trên nóc xe là biểu thị cao cao tại thượng, ngươi cũng thật quá có tâm.”
Trình Chu: “Không dám, không dám.”
Dạ U phẫn nộ nhìn Trình Chu với ánh mắt hình viên đạn như muốn diệt khẩu làm Trình Chu có chút run rẩy.
Trình Chu ngượng ngùng nói: “Này còn không phải tôi còn đang trong giai đoạn khởi nghiệp sao? Mọi thứ đều phải giản lược, đơn giản một chút.”
Dạ U hừ lạnh không vui nói: “Được, nóc xe thì nóc xe, nhưng ta muốn ngồi lên đầu ngươi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, được, chỉ cần cậu thấy vui là được.”
Trình Chu nghe được câu trả lời của Dạ U có thì có chút cao hứng, đề nghị của Trình Chu đưa ra cũng chỉ là một phép thử mà thôi. Trình Chu sớm đã phát hiện ra rằng Dạ U tuy ngoài mặt thì rất hung dữ nhưng trên thực tế thì cậu ấy rất dễ nói chuyện.
……
Trình Chu chạy xe tải vào làng khiến thôn dân cảm thấy vô cùng phán khích. Người dân của Hắc Mạch thôn rất tò mò về chiếc xe 4 bánh này, nhưng thân phận của Trình Chu khá thần bí nên thôn dân cũng không làm gì quá đáng.
“Đây cũng là sản phẩm luyện khí sao? Cư nhiên có thể tự mình di chuyển.”
“Trình Chu đại nhân xuất thân từ gia đình đại quý tốc nên tất nhiên sẽ có mấy sản phẩm luyện khí trân quý này rồi.”
“Chiếc xe này cũng quá khổng lồ, hẳn là dùng không ít sắt thép.”
“…”
Trình Chu dừng lại và yêu cầu thôn dân hỗ trợ vận chuyển xi măng về trang trại, dân làng cũng nhanh chóng bỏ công việc dang dở chạy lại giúp sức.
Thôn trưởng nhìn một xe đầy vật tư mà trong lòng phấn khích đi tới trước mặt Trình Chu.
“Đại nhân, cái này là …?”
Trình Chu gật đầu nói: “Hạt giống lúa mạch, cháu đã mang tới đây cho ông.”
Trình Chu lấy mấy bao hạt giống lúa mạch lớn đưa cho trưởng thôn.
Trưởng thôn có chút thụ sủng nhược kinh mà run rẩy. Trưởng thôn nguyên bản chỉ hy vọng có được mấy chục hạt giống lúa mạch thôi, không ngờ Trình Chu lại hào phóng đến vậy, trực tiếp cầm theo mấy bao lớn tới giao cho mình.
Mắt của mấy thôn dân xung quanh cũng sáng lên khi họ nhìn thấy những bao hạt giống mà Trình Chu mang đến.
Dân dĩ thực vi tiên* (民以食为天: Mín yǐ shí wéi tiān), nên lương thực là thứ rất quan trọng đối với người dân, dù có bánh mỳ cứu đói nhưng có lúa mạch thì thôn dân cũng yên tâm hơn phần nào. Lần trước Trình Chu tự nhiên biến mất vài ngày nên những người chuyên thu hoạch hải sản cho Trình Chu dường như cũng mất đi sức sống. Lần này nếu những giống lúa mạch của Trình Chu mang tới thuận lợi sống sót thì họ cũng có thể trồng chúng trong một thời gian dài.
Dân làng cũng rất tò mò những hạt giống lúa mạch mà Trình Chu mang đến. Hạt hắc mạch của Hắc Mạch thôn chỉ được coi là một loại hạt giống bình thường mà thôi, nghe nói giới quý tộc ngoài kia có rất nhiều giống lúa mạch chất lượng tốt hơn rất nhiều, sản lượng cũng cao hơn. Nếu có thể lấy được những hạt giống đó thì có thể tăng sản lượng của cả cánh đồng lúa mạch lên mấy lần. Nhưng mà giá cả của những loại lúa mạch này tương đối cao, một số giống đặc thù còn hạn chế bán ra ngoài.
“Đa tạ đại nhân.” Trưởng thôn gật đầu vội vàng khom người hành lễ.
Trình Chu xua tay nói: “Không có gì, mọi người cứ trồng thử xem đã.” Hắn cũng rất tò mò về loại hạt giống mà hắn mang đến có thể trồng ra được cái gì hay không.
Trưởng thôn gật đầu nói: “Được, tôi sẽ gieo trồng ngay đây.”
Lần này Trình Chu mang đến hơn 10 loại hạt giống khác nhau thì con Hắc Mạch trùng của trưởng thôn có thể giục sinh được 6 loại. Điều này làm trưởng thôn cùng thôn dân vô cùng phấn khích, trưởng thôn nhanh chóng đem 6 loại có thể giục sinh đó phân phát xuống dưới để gieo trồng vào đồng ruộng.
“Tinh Linh trùng quả nhiên lợi hại.” Trình Chu không nhịn được ca thán.
Dạ U tuy không hiện thân nhưng giọng nói lại truyền vào tai Trình Chu: “Chính ngươi cũng có Tinh Linh trùng, hiện tại mới phát hiện ra sao?”
Trình Chu mỉm cười nghĩ thầm: Tiểu May Mắn của mình là cỏ dại trùng, so với con ngũ cốc trùng của trưởng thôn thì vẫn là khác biệt quá lớn.
Tiểu May Mắn đột nhiên nhảy ra ngoài có chút phẫn nộ mà phát ra ánh sáng màu xanh lục, cỏ linh lăng ở một vài cánh đồng trồng cỏ ở phía xa tựa hồ đã chịu tác động nên đang bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Trình Chu sững sờ nhìn Tiểu May Mắn thầm nghĩ: Tiểu May Mắn đang ghen sao? Cho nên bùng phát sức mạnh, năng lực có vẻ cũng tăng lên rất nhiều rồi.
Trình Chu nhìn Tiểu May Mắn đang lắc lư nói: “Ngươi là lợi hại nhất! Con Hắc Mạch trùng kia căn bản là không thể so sánh được với ngươi.”
Tiểu May Mắn dường như đã được an ủi bởi những lời nói vừa rồi nên cũng không còn hung hăng như vậy nữa.
…..
Sau khi trấn an Tiểu May Mắn, Trình Chu lại yêu cầu dân làng tiếp tục chuyển những bao xi măng xuống dưới. Tiếp theo đó thì Trình Chu lại chỉ dẫn dân làng đang rất tò mò cách sử dụng xi măng.
“Cũng may là người kịp thời dạy dân làng cách sử dụng xi măng, không thì phiền phức lớn rồi.” Dạ U lắc đầu nói.
Trình Chu có chút khó hiểu hỏi: “Rắc rối gì?”
Dạ U có chút bất lực nhìn Trình Chu nói: “Ta quan sát thấy có một số thôn dân đang nghĩ là xi măng này có thể ăn được nên muốn nếm thử hương vị của nó kia kìa.”
Trình Chu có chút kinh hãi nói: “Xi măng nhìn là thấy không giống đồ ăn mà.”
“Sao lại không giống, không phải nhìn cũng như bột mỳ sao?”
Trình Chu: “…” Là vậy sao? Lại nói, ở thế giới hiện đại thời kỳ chiến tranh loạn lạc cũng có nhiều người phải ăn đất Quan Âm, cho nên người dị thế muốn nếm thử hương vị của xi măng thì cũng có thể hiểu được.
“Nếu ăn xi măng thì sẽ xảy ra vấn đề gì sao?” Dạ U tò mò hỏi.
Trình Chu: “….” Cái này thì kỳ thật hắn cũng không biết vì hắn cũng chưa thấy ai ăn qua bao giờ.
“Kỳ thật thì xi măng kia cũng thật thần kỳ.” Dạ U nói
Trình Chu gật đầu tán thành: “Cũng còn được.”
Xi măng đã phổ biến ở thế giới của hắn từ rất lâu rồi, bởi vì nhìn thấy quá thông dụng nên hắn nhìn cũng không có cảm giác gì, nhưng đối với người không biết gì mà nói thì xi măng dùng như thế nào cũng là một việc rất khó khăn.
Dạ U híp mắt mắt hỏi: “Người biết một vài quý tộc dùng cái gì để làm tăng tính vững chắc của thành trì không?”
“Không biết”
Dạ U nheo mắt đau lòng nói: “Dùng sữa, sữa gạo.”
Trình Chu gật đầu nói: “Phải không?” Quốc gia gấu trúc thời cổ đại hình như cũng dùng sữa gạo trong xây dựng, nhưng hiện tại thì đã không còn ai sử dụng cách này nữa.
Dạ U lắc đầu nói: “Bình dân ăn không đủ no, quý tộc lại dùng những đồ xa xỉ như vậy để xây tường.”
Trình Chu thầm nghĩ: Cửa son rượu thịt thối, ngoài đường xác chết đói, xã hội phong kiến thời nào cũng giống nhau.
------=_=---------
https://baike.baidu.hk/item/%E7%B4%AB%E8%8B%9C%E8%93%BF/1066504
紫苜蓿: Zǐ mùxu - Cỏ linh lăng, Fabaceae Cỏ linh lăng là một loại cây thân thảo lâu năm có rễ lâu năm. Cỏ linh lăng đã được đưa vào Trung Quốc làm đồng cỏ trong hơn 2000 năm. Tên của nó có nguồn gốc từ một từ nước ngoài. Theo "Sử ký" của Tư Mã Thiên vào thời nhà Hán, cỏ linh lăng được du nhập từ Vương quốc Dawan ở Tây Vực, và ban đầu nó được dùng làm thức ăn cho ngựa. Vì có hoa màu tím nên nó còn được gọi là cỏ linh lăng. Vì có ba lá trên mỗi thân mỏng nên nó thường được gọi là cỏ ba lá.
*Có người nói: “Dân dĩ thực vi thiên”; người khác lại nói: “Dân dĩ thực vi tiên”. Xin giải thích ý nghĩa của mỗi câu và câu nào đúng?
Theo Lê Văn Đức, trong Tự điển Việt Nam (1970), câu “Dân dĩ thực vi thiên” có nghĩa là “Dân lấy ăn làm trời” (nghĩa hẹp) và giải thích thêm “Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm vì dân đói thì nước loạn”. Còn câu “Dân dĩ thực vi tiên” thì các từ điển không ghi chữ “dân” mà chỉ có “dĩ thực vi tiên”. Nguyễn Lân trong Từ điển thành ngữ và tục ngữ Việt Nam (Nxb Văn hóa, 1989) giải thích: “Quan niệm thực dụng cho ăn là trên hết”. Còn Nguyễn Lực – Lương Văn Đang trong Thành ngữ tiếng Việt (Nxb KHXH, 1978) giảng giải: “Coi việc ăn uống là quan trọng hơn cả”.
Có lẽ câu trên là câu gốc, nhưng những người Việt Nam thực tế thấy thiên (trời) có vẻ xa xôi nên đã sửa lại thành tiên là “trước hết” cho cụ thể, gần gũi. Vậy hai câu bạn hỏi đều đúng vì đều đề cao tầm quan trọng của việc ăn uống.
End chap 24
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Dân làng đã cấy một ít tam diệp thảo bản địa lên mảnh đất, còn Trình Chu thì rải hạt giống cỏ linh lăng lên một mảnh đất hoang khác để thử nghiệm.
Trình Chu thả Tiểu May Mắn ra, vừa xuất hiện trên tay Trình Chu thì Tiểu May Mắn vô cùng phấn khích mà giải phóng năng lực của mình. Hạt giống cỏ linh lăng mà Trình Chu đã rắc điên cuồng đâm xuyên qua mặt đất mà lớn lên, đám hạt giống có trộn lẫn nhiều giống cỏ linh lăng khác nhau, trong đó có giống cỏ linh lăng có hoa màu tím là phát triển cực kỳ tươi tốt.
Cỏ linh lăng có sức sống tương đối mạnh mẽ, cho dù là trồng ở hoang địa mà cũng có thể sống sót rất tốt làm Tiểu May Mắn có chút hưng phấn.
Trưởng thôn nhìn đám cỏ linh lăng mọc trên bãi đất hoang có chút khiếp sợ.
“Trình Chu đại nhân, ngài còn có loại hạt giống tam diệp thảo khác sao?”
Trình Chu gật đầu có chút đắc ý nói: “Đúng vậy! Lần sau đến đây cháu sẽ mang cho ông một ít hạt giống lúa mạch khác, cũng không biết có hữu ích hay không?”
Trưởng thôn tràn đầy kinh hỉ quỳ xuống đất: “Thật vật sao? Thật cảm ơn ngài rất nhiều, Trình Chu đại nhân.”
Trưởng thôn đột nhiên oà khóc, trên mặt lộ ra vẻ mặt cảm kích làm Trình Chu hoảng sợ.
Trình Chu cũng đã tiếp xúc với vị trưởng thôn này một thời gian, theo Trình Chu nhận xét thì vị trưởng thôn này cũng là một người xuất sắc, kiến thức phong phú, biết thời thế, cũng có vài phần đa mưu túc trí. Trình Chu vẫn luôn cảm thấy vị trưởng thôn vẫn có chút bí ẩn nên vẫn luôn phòng bị ông. Nhưng Trình Chu lại không ngờ hắn chỉ đề cập tới việc mang thêm một vài giống lúa mạch mới đã khiến trưởng thôn cảm kích thành bộ dạng như vậy.
“Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ.” Trình Chu xua tay.
Trưởng thôn lau nước mắt nói: “Trình Chu đại nhân, ngài thực sự là một người rất tốt, là tôi đã đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, tôi thực sự xin lỗi ngài.” Tam diệp thảo sức sống rất mãnh liệt, ban đầu nhìn thấy Trình Chu mang hạt giống cỏ linh lăng tới làm trưởng thôn có chút lo lắng, ông e sợ rằng giống cỏ mới này phát triển quá nhanh sẽ chiếm hết không gian gieo trồng mùa vụ của hạt hắc mạch. Nhưng sau khi nghe thấy Trình Chu sẽ mang thêm vài giống lúa mạch tới thì ông cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào.
Tuổi thọ của một con Tinh Linh trùng thường chỉ có 10 năm, con Hắc Mạch trùng của trưởng thôn đã sống được 8 năm rồi, dựa theo tình huống bình thường ở Hắc Mạch thôn thì rất nó rất khó lột xác thành hạ Tinh Linh. Nhưng nếu con Hắc Mạch trùng của ông có thể tiếp xúc với loại lúa mạch mới thì sẽ có hy vọng lột xác thành hạ Tinh Linh, tuy rằng tỷ lệ lột xác thành công là rất thấp nhưng vẫn có hy vọng, vậy là được rồi.
Thật vất vả mới tiễn được trưởng thôn đi, Trình Chu cuối cũng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng chịu đi.” Trình Chu nói.
Dạ U hiện thân giễu cợt nói: “Người ta đối với ngươi cảm động rơi nước mắt, ngươi còn thái độ gì thế?”
Trình Chu xoa trán nghĩ tới hình ảnh một ông già hận không thể ôm đùi hắn mà khóc rối tinh rồi mù làm hắn có chút kinh hoàng.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải chỉ là một vài hạt giống lúa mạch thôi sao? Cư nhiên kích động tới mức này.”
Dạ U chậm rãi nói: “Là ngươi không hiểu sự có mặt của Hắc Mạch trùng với thôn dân có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Ngươi xuất thân từ cái thế giới không phải lo về cái ăn cái mặc mà nói thì ngươi sẽ không bao giờ hiểu được khó khăn của cái đói. Đất đai của Hắc Mạch thôn quá cằn cỗi, sản lượng lương thực luôn trong tình trạng thiếu thốn, có Hắc Mạch trùng thì mới có thể gia tăng sản lượng của lương thực. Đối với dân làng thì Hắc Mạch trùng là hy vọng của sự sống.”
“Một số quý tộc có điều kiện thì họ cũng sẽ phân phát những con Tinh Linh trùng không được coi trọng cho thuộc hạ dưới quyền làm phần thưởng, nhưng đối với những bình dân như trưởng thôn thì Tinh Linh trùng là tất cả tài sản. Trong một vài tình huống bất đắc dĩ, nếu có thể thì người nuôi Tinh Linh trùng sẵn sàng dâng hiến bản thân mình để nuôi dưỡng Tinh Linh trùng.”
Trình Chu cảm giác giọng nói của Dạ U có chút nặng nề nên hỏi: “Cậu cũng từng phải chịu đói rồi đúng không?”
Dạ U nhìn Trình Chu một cái nhưng cũng không nói gì nữa.
……..
Trình Chu đang bận rộn với công việc gieo trồng cỏ linh lăng và xây dựng trang trại thì thấy Mạch Ân từ phía xa tung tăng đi tới: “Đại nhân, đại nhân còn muốn tiếp tục thu mua hải sản nữa không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Có chứ, hiện tại tiếp tục thu mua luôn.”
Trình Chu thầm nghĩ: Kinh doanh hải sản vẫn tiếp tục phải làm, trước đây hắn có thể kiếm được 10.000 tệ cho một lần giao hàng, nhưng hiện tại thì tần suất truyền tống giữa hai thế giới đã giảm xuống nhiều nên hắn phải trân trọng mọi cơ hội để kinh doanh. Trình Chu nghĩ hắn sẽ phải mua thêm một cái xe tải mới thì mới có thể đảm bảo được hắn không bị cạn kiệt nguồn tiền, truyền tống bị giảm tần suất thì chỉ có thể dựa vào việc tăng số lượng hải sản để bù vào mà thôi.
Vài ngày sau, Trình Chu mang theo hơn chục thùng hải sản trở về thế giới hiện đại, bán xong hải sản thì Trình Chu lại vội vàng chạy tới chợ mua một chiếc xe tải. Sau khi mua xe tải thì hắn lại mua thêm một xe xi măng chuẩn bị mang nó đến dị giới chi viện cho trang trại. Hắc Mạch thôn có rất nhiều đá, cũng có rất nhiều thợ khai thác đá ở Hắc Mạch thôn. Xây dựng trang trại có thể dùng đá cục để thay thế cho gạch xây dựng, nhưng người dân ở đây lại dùng bùn đất nhão làm chất kết dính. Trình Chu cảm thấy thôi thì hắn vẫn nên tự mua xi măng mang đến thì tốt hơn.
Trình Chu đã chuẩn bị một số lượng lớn vật tư rồi chất lên xe tải.
Nhìn chiếc xe tải đã được chất đầy, mà bên không gian chỗ ghế phụ cũng đã chất đầy các loại vật tư khác nhau.
Dạ U nhìn Trình Chu có chút không hài lòng nói: “Ngươi chất nhiều đồ lên ghế phụ như vậy thì chỗ đâu cho ta ngồi? Sao ngươi không lên chất lên ghế lái đi?”
Trình Chu lập tức giải thích: “Không phải tôi không muốn, nhưng trên ghế điều khiển không thể tuỳ tiện để đồ, nếu không cẩn thận sẽ gây tai nạn giao thông.”
Dạ U nhìn Trình Chu tức giận nói: “Tai nạn giao thông? Ngươi còn biết có tai nạn giao thông mà còn cố tình chở quá tải?”
Trình Chu nhìn Dạ U thầm nghĩ: Dạ U cũng tiến bộ quá nhanh, còn biết tới quá tải!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xe sẽ đi qua dị giới, mà dị giới lại không có cảnh sát giao thông nên không có vấn đề gì.”
Dạ U tức giận nói: “Tên khốn, ngươi muốn ta ngồi ở đâu hả?”
“Chủ nhân, ngài chịu khó chắp vá một chút, có thể ngồi trên nóc xe được không?” Trình Chu hỏi.
Dạ U tràn đầy phẫn nộ nhìn Trình Chu nói: “Ngươi đang ra lệnh cho ta sao? Chính ngươi thì được ngồi ở ghế lái mà ta phải chịu ngồi ở trên nóc xe sao?
Trình Chu cười làm lành nói với Dạ U: “Ngài không phải chủ nhân sao? Tôi làm thế cũng giúp ngài cao cao tại thượng mà.”
Dạ U tức giận nói: “Phải không? Nguyên lai các người ở thế giới này để người khác trên nóc xe là biểu thị cao cao tại thượng, ngươi cũng thật quá có tâm.”
Trình Chu: “Không dám, không dám.”
Dạ U phẫn nộ nhìn Trình Chu với ánh mắt hình viên đạn như muốn diệt khẩu làm Trình Chu có chút run rẩy.
Trình Chu ngượng ngùng nói: “Này còn không phải tôi còn đang trong giai đoạn khởi nghiệp sao? Mọi thứ đều phải giản lược, đơn giản một chút.”
Dạ U hừ lạnh không vui nói: “Được, nóc xe thì nóc xe, nhưng ta muốn ngồi lên đầu ngươi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, được, chỉ cần cậu thấy vui là được.”
Trình Chu nghe được câu trả lời của Dạ U có thì có chút cao hứng, đề nghị của Trình Chu đưa ra cũng chỉ là một phép thử mà thôi. Trình Chu sớm đã phát hiện ra rằng Dạ U tuy ngoài mặt thì rất hung dữ nhưng trên thực tế thì cậu ấy rất dễ nói chuyện.
……
Trình Chu chạy xe tải vào làng khiến thôn dân cảm thấy vô cùng phán khích. Người dân của Hắc Mạch thôn rất tò mò về chiếc xe 4 bánh này, nhưng thân phận của Trình Chu khá thần bí nên thôn dân cũng không làm gì quá đáng.
“Đây cũng là sản phẩm luyện khí sao? Cư nhiên có thể tự mình di chuyển.”
“Trình Chu đại nhân xuất thân từ gia đình đại quý tốc nên tất nhiên sẽ có mấy sản phẩm luyện khí trân quý này rồi.”
“Chiếc xe này cũng quá khổng lồ, hẳn là dùng không ít sắt thép.”
“…”
Trình Chu dừng lại và yêu cầu thôn dân hỗ trợ vận chuyển xi măng về trang trại, dân làng cũng nhanh chóng bỏ công việc dang dở chạy lại giúp sức.
Thôn trưởng nhìn một xe đầy vật tư mà trong lòng phấn khích đi tới trước mặt Trình Chu.
“Đại nhân, cái này là …?”
Trình Chu gật đầu nói: “Hạt giống lúa mạch, cháu đã mang tới đây cho ông.”
Trình Chu lấy mấy bao hạt giống lúa mạch lớn đưa cho trưởng thôn.
Trưởng thôn có chút thụ sủng nhược kinh mà run rẩy. Trưởng thôn nguyên bản chỉ hy vọng có được mấy chục hạt giống lúa mạch thôi, không ngờ Trình Chu lại hào phóng đến vậy, trực tiếp cầm theo mấy bao lớn tới giao cho mình.
Mắt của mấy thôn dân xung quanh cũng sáng lên khi họ nhìn thấy những bao hạt giống mà Trình Chu mang đến.
Dân dĩ thực vi tiên* (民以食为天: Mín yǐ shí wéi tiān), nên lương thực là thứ rất quan trọng đối với người dân, dù có bánh mỳ cứu đói nhưng có lúa mạch thì thôn dân cũng yên tâm hơn phần nào. Lần trước Trình Chu tự nhiên biến mất vài ngày nên những người chuyên thu hoạch hải sản cho Trình Chu dường như cũng mất đi sức sống. Lần này nếu những giống lúa mạch của Trình Chu mang tới thuận lợi sống sót thì họ cũng có thể trồng chúng trong một thời gian dài.
Dân làng cũng rất tò mò những hạt giống lúa mạch mà Trình Chu mang đến. Hạt hắc mạch của Hắc Mạch thôn chỉ được coi là một loại hạt giống bình thường mà thôi, nghe nói giới quý tộc ngoài kia có rất nhiều giống lúa mạch chất lượng tốt hơn rất nhiều, sản lượng cũng cao hơn. Nếu có thể lấy được những hạt giống đó thì có thể tăng sản lượng của cả cánh đồng lúa mạch lên mấy lần. Nhưng mà giá cả của những loại lúa mạch này tương đối cao, một số giống đặc thù còn hạn chế bán ra ngoài.
“Đa tạ đại nhân.” Trưởng thôn gật đầu vội vàng khom người hành lễ.
Trình Chu xua tay nói: “Không có gì, mọi người cứ trồng thử xem đã.” Hắn cũng rất tò mò về loại hạt giống mà hắn mang đến có thể trồng ra được cái gì hay không.
Trưởng thôn gật đầu nói: “Được, tôi sẽ gieo trồng ngay đây.”
Lần này Trình Chu mang đến hơn 10 loại hạt giống khác nhau thì con Hắc Mạch trùng của trưởng thôn có thể giục sinh được 6 loại. Điều này làm trưởng thôn cùng thôn dân vô cùng phấn khích, trưởng thôn nhanh chóng đem 6 loại có thể giục sinh đó phân phát xuống dưới để gieo trồng vào đồng ruộng.
“Tinh Linh trùng quả nhiên lợi hại.” Trình Chu không nhịn được ca thán.
Dạ U tuy không hiện thân nhưng giọng nói lại truyền vào tai Trình Chu: “Chính ngươi cũng có Tinh Linh trùng, hiện tại mới phát hiện ra sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu mỉm cười nghĩ thầm: Tiểu May Mắn của mình là cỏ dại trùng, so với con ngũ cốc trùng của trưởng thôn thì vẫn là khác biệt quá lớn.
Tiểu May Mắn đột nhiên nhảy ra ngoài có chút phẫn nộ mà phát ra ánh sáng màu xanh lục, cỏ linh lăng ở một vài cánh đồng trồng cỏ ở phía xa tựa hồ đã chịu tác động nên đang bắt đầu điên cuồng sinh trưởng.
Trình Chu sững sờ nhìn Tiểu May Mắn thầm nghĩ: Tiểu May Mắn đang ghen sao? Cho nên bùng phát sức mạnh, năng lực có vẻ cũng tăng lên rất nhiều rồi.
Trình Chu nhìn Tiểu May Mắn đang lắc lư nói: “Ngươi là lợi hại nhất! Con Hắc Mạch trùng kia căn bản là không thể so sánh được với ngươi.”
Tiểu May Mắn dường như đã được an ủi bởi những lời nói vừa rồi nên cũng không còn hung hăng như vậy nữa.
…..
Sau khi trấn an Tiểu May Mắn, Trình Chu lại yêu cầu dân làng tiếp tục chuyển những bao xi măng xuống dưới. Tiếp theo đó thì Trình Chu lại chỉ dẫn dân làng đang rất tò mò cách sử dụng xi măng.
“Cũng may là người kịp thời dạy dân làng cách sử dụng xi măng, không thì phiền phức lớn rồi.” Dạ U lắc đầu nói.
Trình Chu có chút khó hiểu hỏi: “Rắc rối gì?”
Dạ U có chút bất lực nhìn Trình Chu nói: “Ta quan sát thấy có một số thôn dân đang nghĩ là xi măng này có thể ăn được nên muốn nếm thử hương vị của nó kia kìa.”
Trình Chu có chút kinh hãi nói: “Xi măng nhìn là thấy không giống đồ ăn mà.”
“Sao lại không giống, không phải nhìn cũng như bột mỳ sao?”
Trình Chu: “…” Là vậy sao? Lại nói, ở thế giới hiện đại thời kỳ chiến tranh loạn lạc cũng có nhiều người phải ăn đất Quan Âm, cho nên người dị thế muốn nếm thử hương vị của xi măng thì cũng có thể hiểu được.
“Nếu ăn xi măng thì sẽ xảy ra vấn đề gì sao?” Dạ U tò mò hỏi.
Trình Chu: “….” Cái này thì kỳ thật hắn cũng không biết vì hắn cũng chưa thấy ai ăn qua bao giờ.
“Kỳ thật thì xi măng kia cũng thật thần kỳ.” Dạ U nói
Trình Chu gật đầu tán thành: “Cũng còn được.”
Xi măng đã phổ biến ở thế giới của hắn từ rất lâu rồi, bởi vì nhìn thấy quá thông dụng nên hắn nhìn cũng không có cảm giác gì, nhưng đối với người không biết gì mà nói thì xi măng dùng như thế nào cũng là một việc rất khó khăn.
Dạ U híp mắt mắt hỏi: “Người biết một vài quý tộc dùng cái gì để làm tăng tính vững chắc của thành trì không?”
“Không biết”
Dạ U nheo mắt đau lòng nói: “Dùng sữa, sữa gạo.”
Trình Chu gật đầu nói: “Phải không?” Quốc gia gấu trúc thời cổ đại hình như cũng dùng sữa gạo trong xây dựng, nhưng hiện tại thì đã không còn ai sử dụng cách này nữa.
Dạ U lắc đầu nói: “Bình dân ăn không đủ no, quý tộc lại dùng những đồ xa xỉ như vậy để xây tường.”
Trình Chu thầm nghĩ: Cửa son rượu thịt thối, ngoài đường xác chết đói, xã hội phong kiến thời nào cũng giống nhau.
------=_=---------
https://baike.baidu.hk/item/%E7%B4%AB%E8%8B%9C%E8%93%BF/1066504
紫苜蓿: Zǐ mùxu - Cỏ linh lăng, Fabaceae Cỏ linh lăng là một loại cây thân thảo lâu năm có rễ lâu năm. Cỏ linh lăng đã được đưa vào Trung Quốc làm đồng cỏ trong hơn 2000 năm. Tên của nó có nguồn gốc từ một từ nước ngoài. Theo "Sử ký" của Tư Mã Thiên vào thời nhà Hán, cỏ linh lăng được du nhập từ Vương quốc Dawan ở Tây Vực, và ban đầu nó được dùng làm thức ăn cho ngựa. Vì có hoa màu tím nên nó còn được gọi là cỏ linh lăng. Vì có ba lá trên mỗi thân mỏng nên nó thường được gọi là cỏ ba lá.
*Có người nói: “Dân dĩ thực vi thiên”; người khác lại nói: “Dân dĩ thực vi tiên”. Xin giải thích ý nghĩa của mỗi câu và câu nào đúng?
Theo Lê Văn Đức, trong Tự điển Việt Nam (1970), câu “Dân dĩ thực vi thiên” có nghĩa là “Dân lấy ăn làm trời” (nghĩa hẹp) và giải thích thêm “Dân lấy miếng ăn làm trọng, nên muốn trị dân trước hết phải làm cho dân no ấm vì dân đói thì nước loạn”. Còn câu “Dân dĩ thực vi tiên” thì các từ điển không ghi chữ “dân” mà chỉ có “dĩ thực vi tiên”. Nguyễn Lân trong Từ điển thành ngữ và tục ngữ Việt Nam (Nxb Văn hóa, 1989) giải thích: “Quan niệm thực dụng cho ăn là trên hết”. Còn Nguyễn Lực – Lương Văn Đang trong Thành ngữ tiếng Việt (Nxb KHXH, 1978) giảng giải: “Coi việc ăn uống là quan trọng hơn cả”.
Có lẽ câu trên là câu gốc, nhưng những người Việt Nam thực tế thấy thiên (trời) có vẻ xa xôi nên đã sửa lại thành tiên là “trước hết” cho cụ thể, gần gũi. Vậy hai câu bạn hỏi đều đúng vì đều đề cao tầm quan trọng của việc ăn uống.
End chap 24
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro