Chuẩn Bị Cho Hôn Lễ
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Hàn Kiều đang ở trong tiệm đồ cưới chuẩn bị thử váy.
Hàn Kiều có hai cô bạn bạn thân là Tào Nghệ Chi và Lý Duệ Đình, lúc này cả hai cô nàng cũng đi tới tiệm để chọn đồ cưới cùng với Hàn Kiểu.
“Hàn Kiều, cậu thực sự là đã nghĩ kỹ rồi sao? Cậu sẽ cưới Trình Dương thật sao?” Tào Nghệ Chi hỏi.
Hàn Kiều gật đầu nói: “Ừ. Giấy chứng nhận chúng tớ cũng lãnh rồi. Chuyện này còn có thể giả được nữa hả?”
Tào Nghệ Chi: “Không phải là Hà Thiên và Dật Hà đang theo đuổi cậu sao? Mà điều kiện của Hà thiếu thì nhìn thế nào cũng hơn Trình Dương rất nhiều mà.”
Hàn Kiều không vui mà nói: “Chi Chi, nếu cậu là bạn tôi thì đừng nói mấy lời như vậy nữa.”
Vốn dĩ thì Hàn Kiều cũng chỉ mời Lý Duệ Đình làm phù dâu cho mình, không ngờ Tào Nghệ Chi nghe được tin này thì cũng chạy tới để tự đề cử. Mà tốt xấu gì thì cũng là bạn bè nhiều năm nên Hàn Kiều cũng ngại từ chối. Thật ra thì Hàn Kiều cũng có chút bất đắc dĩ, Tào Nghệ Chi cũng khá tốt nhưng cô bạn này lại có cái tính chê nghèo ham giàu mà phán xét người khác.
Tào Nghệ Chi tiếp tục lên tiếng ngăn cản: “Kiều Kiều, cậu đã nhìn trúng cái gì ở Trình Dương vậy? Cũng có rất nhiều người tới theo đuổi cậu đúng không? Sao cậu không tuyển đại một người mà chọn Trình Dương?”
Hàn Kiều cười cười nói: “Kỳ thật thì Trình Dương rất tốt. Chính vì các cậu không nhìn ra điểm tốt của anh ấy nên tôi mới nhặt được hời.”
Lý Duệ Đình có chút tò mò nói: “Kiều Kiều, nhà các cậu chuẩn bị làm mấy bàn vậy?”
Hàn Kiều thở dài nói: “Còn chưa xác định được số bàn đây. Tôi còn đang tính làm buffet tiệc đứng để đãi khách.”
Lý Duệ Đình có chút kinh ngạc nói: “Ồ, tiệc đứng sao? Nhà bên đó thời thượng vậy?”
Tiệc đứng dành cho hôn lễ cũng khá phổ biến ở các thành phố lớn, nhưng mà cái địa phương nhỏ bé của bọn họ thì tổ chức tiệc đứng cũng tương đối hiếm.
Hàn Kiều cười khổ nói: “Cũng do bọn tôi hết cách rồi. Nhà chúng tôi cũng tính làm nhỏ thôi, chỉ tính làm 20 mâm cho cả hai bên gia đình. Tôi cũng không biết tại sao mà rất nhiều người đã gọi đến cho ba tôi rồi hỏi thiệp mời đám cưới, họ nói là muốn tham gia. Bên phía chú Trình cũng phải đưa thêm rất nhiều thiệp cưới ra ngoài. Hơn nữa thì bên phía anh Trình Chu cũng nói là anh ấy cùng cha mẹ ruột cũng sẽ tới, còn thêm họ hàng, bạn bè, … bên phía anh ấy cũng tham gia, nhân số không thể đoán được một con số cụ thể. Mà cũng bởi vì bên chú Trình cũng phát thiệp cưới một cách qua loa nên hiện tại chú ấy cũng không nhớ là đã đưa cho bao nhiêu người nữa. Biện pháp tốt nhất thì chỉ có thể làm tiệc đứng thôi.”
Ban đầu thì Trình Dương cũng muốn mượn nhà hàng Ngư Đa Đa để làm hôn trường đãi tiệc, nhà hàng cũng rộng gần 400 m2 nên đặt 30 bàn cũng là dư giả rồi. Ai mà ngờ sự cố phút 89 lại kéo đến như vậy chứ, tự dưng lại xuất hiện thêm một số người nhiệt tình muốn đóng góp thêm số lượng đòi tham gia góp vui cho đám cưới. Hơn nữa mấy người này cũng rất khó từ chối nên Trình Chu đành phải đề cử làm hình thức tiệc đứng để đãi khách, còn phải mượn một cái nhà hàng đủ rộng để tổ chức nữa chứ.
Tào Nghệ Chi có chút tò mò nói: “Nghe nói cha mẹ ruột của anh trai Trình Dương rất giàu có đúng không?”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Đúng vậy, hình như là họ rất có tiền.”
Hàn Kiều chọn được một bộ váy cưới hợp ý rồi bước vào phòng thử đồ.
Lý Duệ Đình quay snag nhìn Tào Nghệ Chi rồi đè thấp thanh âm nói: “Hôn kỳ của hai người họ cũng đã định ra rồi. Cậu không cần ở lại đây nói bậy trước mặt Kiều Kiều như vậy nữa đâu.”
Tào Nghệ Chi cau mày rồi bối rối nói: “Chỉ là tôi không thể nghĩ ra được lý do mà Hàn Kiều lại chọn Trình Dương thôi mà, chẳng khác nào một đóa hoa lài cắm ……”
Lý Duệ Đình lắc đầu nói: “Nhưng mà Kiều Kiều thích, Kiều Kiều thích mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa Trình Dương cũng không đơn giản.”
……
Hàn gia.
“Ba, con về rồi.” Hàn Kiều vui vẻ chào hỏi.
Cha Hàn: “Trở về rồi hả? Vui không con?”
Hàn Kiều nhìn cha Hàn mà có chút nghi hoặc rồi nói: “Ba, ba làm sao vậy? Tâm trạng của ba không tốt sao?”
Cha Hàn có chút buồn bực mà nói: “Lần này, nghe nói con sắp kết hôn nên thằng anh họ của con bên Đường gia nói là muốn tới.”
Hàn Kiều có chút tức giận nói: “Lại thằng khốn đó ạ?”
Trong ấn tượng của Hàn Kiều thì ông anh họ này là một người xấu tính thích giả vờ ngây thơ (猪鼻子插葱: Zhū bízi chā cōng – mũi heo cắm hành), lại thích bới lông tìm vết (横条鼻子竖挑眼: héng tiāo bízi shù tiāo yǎn), tính cách cực kỳ vặn vẹo khó ưa.
Nghĩ một chút thì Hàn Kiều cũng nói: “Thôi kệ đi ba. Tới thì cứ tới thôi.”
Mấy ngày nay Hàn Kiều và Trình Dương vẫn cùng nhau đi mua sắm đồ dùng cho kết hôn như quần áo, đồ tân hôn, …. Mà Trình Dương cũng từng đề cập qua là đám cưới này của bọn họ chắc sẽ lòi ra rất nhiều người họ hàng không quen biết nên Hàn Kiều cũng cảm thấy việc này cũng không có gì đáng chú ý, thêm một người cũng được mà bớt một người cũng chẳng sao.
Cha Hàn có chút ghen tị mà nói: “Nghe nói anh họ con mới thức tỉnh dị năng đấy.”
Hàn Kiều có chút ngoài ý muốn nói: “Anh ta cũng là Dị năng giả ạ?”
Cha Hàn gật đầu nói: “Ừ, nghe bác con nói là hắn ta muốn tới đây để cho con mặt mũi đấy. Tưởng gì? Không phải bà ta muốn chạy tới đây khoe khoang à? Muốn cho ai mặt mũi cái gì chứ?”
Hàn Kiều có chút tò mò nói: “Ba, dị năng của Đường Ba là gì ạ?”
Cha Hàn: “Hình như là dị năng hệ lực lượng, loại dị năng tương đối bình thường, nhưng ba nghe nói dạo này nó đang làm huấn luyện viên ở các trung tâm thể hình chụp, ngoài ra thì hàng ngày cũngchụp vài tấm ảnh để quảng cáo cho trung tâm nên người ta trả hắn 10 vạn 1 tháng. Thằng nhóc này sau khi thức tỉnh dị năng thì thường vênh mặt lên, còn lang chạ với một đống người. Mà mấy cô gái này cũng không tự ái hay gì mà còn chơi chung với nhau. Còn thằng nhóc Đường Ba này cũng không sợ lây bệnh hay gì?”
Tiêu chuẩn chọn chồng của con gái trước kia là đẹp, cao, giàu… hiện tại khác rồi, chỉ cần Dị năng giả là được.
Hàn Kiều cũng nghe nói là hiện nay một số cô gái sẽ chủ động ngủ với Dị năng giả để giúp sinh ra một thế hệ Dị năng giả F1. Cái thời đại này cũng điên loạn hết cả rồi.
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Sao người này lại thức tỉnh dị năng được nhỉ? Ông trời cũng thật bất công.”
Cha Hàn nhìn Hàn Kiều nói: “Không được nói bậy.”
Hàn Kiều cười cười nói: “Con cũng chỉ nói với ba thôi mà. Nhưng ba này, kỳ thật thì sức lực của Trình Dương cũng không nhỏ.”
Trình Chu đã đưa không ít thịt Giác Trư biến dị cho nhà cha mẹ nuôi, nhà ăn cũng chỉ dùng một lượng nhất định còn lại thì vào bụng Trình Dương, thịt Giác Trư rất có tác dụng trong việc bồi dưỡng sức lực, Trình Dương ăn mãi nên cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Cha Hàn vuốt cằm nói: “Vậy thì có khả năng Trình Chu là Dị năng giả dạng ẩn rồi, nếu thằng bé có thể thức tỉnh dị năng thì cũng tốt.”
……
Khang gia.
Khang Dũng cau mày ngồi trên sofa mà phát sầu.
Khang phu nhân nhìn Khang Dũng rồi bất mãn mà nói: “Con cũng đã tỉnh lại mà anh còn làm cái mặt gì đó?”
Khang Dũng thở dài nói: “Thì cũng vì con trai nên anh mới lo lắng đây. Hôm nay có người đến nói với anh một chuyện, kỳ thật con trai mình có thể tỉnh lại là do một vị Dị năng giả hệ trị liệu đã ra tay cứu. Mà vị Dị năng giả này là một ẩn sĩ nên không muốn lộ mặt. Mà điều quan trọng là người này vốn do Hoàng Văn Bân mời tới để chữa bệnh cho con ông ta, con trai mình có thể tỉnh lại là do người này đi nhầm cửa.”
Khang phu nhân: “…… Đi nhầm cửa? Dị năng giả cũng sẽ đi nhầm cửa sao?”
Khang Dũng: “Dị năng giả có thức tỉnh thì cũng chỉ là người bình thường đi lên, mà tình hình hiện tại thì Dị năng giả khi thức tỉnh thì sẽ có một số dị năng đặc thù nhưng IQ cũng không thay đổi. Còn việc tại sao đi nhầm cửa thì mình cũng không nói trước được nên người kia đã nói với anh là vị Dị năng giả này có thể cứu con mình thì cũng có thể cho con mình quay lại trạng thái ban đầu. Lỡ đâu người này thẹn quá hoá giận thì sao?”
Khang phu nhân có chút kinh hoảng nói: “Có đúng là……”
Khang Dũng: “Anh cũng cảm thấy việc này khéo là thật, hai ngày trước anh cũng đã gặp Hoàng Văn Bân ở phòng bệnh, sắc mặt của ông ts lạ lắm, nhìn có vẻ khá oán hận anh nữa.”
Lúc trước do hai đứa con trai họ cùng gặp nạn nên quan hệ của hai người cũng khá thân thiết, nhưng không hiểu sao mà dạo gần đây thì Hoàng Văn Bân thường không vừa mắt ông nữa. Ban đầu thì Khang Dũng còn cho là do Hoàng Văn Bân là Dị năng giả nên coi thường ông. Giờ được người chỉ điểm thì hoá ra là do ông chiếm hời của Hoàng Văn Bân rồi.
Khang phu nhân gật đầu nói: “Nếu đúng là như vậy thì anh mau đi tạ lễ đi.”
Dị năng giả thệ trị liệu đang nóng bỏng tay nên nếu có cơ hội thì phải nhanh chóng kết bạn mới là thông minh nhất, nếu có gặp phiền toái thì cũng còn tìm được đường sống trong cõi chết.
Khang Dũng nhìn Khang phu nhân có chút bất đắc dĩ nói: “Cái này thì anh hiểu, nhưng mà anh không biết tạ lễ với ai.”
Khang Dũng gãi đầu, bạn cũ của ông cũng thật là, nói nửa lưu nửa, còn phải bắt ông đoán nữa.
Khang phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Chuyện này em cũng có nghe được ít thông tin, anh có biết con trai lớn của Đàm gia mới tìm được không? Nghe nói em trai cậu ấy muốn kết hôn và người phụ trách bao thầu tiệc chính là Hoàng Văn Bân đấy, có rất nhiều người còn đang nhờ vả để lấy được tấm thiệp cưới …”
Hoàng Văn Bân chính là ngự trù thế gia đấy, xưa nay ông ta chỉ nấu ăn cho quan chức và Dị năng giả. Sau khi thức tỉnh dị năng thì số lần mà Hoàng Văn Bân ra tay còn lại đếm trên đầu ngón tay. Trước khi thức tỉnh thì có thể Hoàng Văn Bân sẽ hỗ trợ làm đầu bếp chính đấy nhưng sau khi thức tỉnh thì vụ này cũng dẹp luôn.
Trình gia cũng chỉ là một gia đình cực kỳ bình thường, lại còn ở một địa phương như thành phố hạng 3, nếu Hoàng Văn Bân đến bao làm đầu bếp chính cũng cũng quá mức kỳ lạ rồi.
Khang Dũng chậm rãi mở to hai mắt nói: “Có việc này sao? Anh hiểu rồi.”
……
Nhà hàng Ngư Đa Đa.
Một chiếc xe chạy đến trước nhà hàng.
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là Trình Dương, ông chủ Trình của nhà hàng Ngư Đa Đa đúng không?” Nhân viên giao hàng hỏi.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Đây là 1.000 chai Hải thiên nhất y, mời anh kiểm kê hàng.” Nhân viên giao hàng nói.
Trình Dương bị shock đơ mặt mà nói: “Tôi đâu có mua cái này.”
Hải thiên nhất y gì đó giá 1.888 tệ một chai đấy, một ngàn chai là hơn 100 vạn lận đấy. Người này đang lừa đảo hắn hay gì.
Nhân viên giao hàng cười cười nói: “Anh yên tâm, đã thanh toán đầy đủ rồi, tôi cũng đâu có đòi tiền anh đâu.”
Hàn Kiều đi ra kiểm tra nhãn hiệu một chút rồi mở một chai ra nếm thử nói: “Là hàng thật.”
Trình Dương cau mày nói: “Cái này cũng quá đắt, anh trả hàng lại đi.”
“Ông chủ Trình, đây là tạ lễ của ông chủ nhà chúng tôi. Cũng là quà mừng hôn lễ cho hai người mà.” Nhân viên giao hàng vội nói.
Trình Dương nhìn nhân viên giao hang rồi dò hỏi: “Ông chủ của các anh?”
Nhân viên giao hàng gật đầu nói: “Khang thị tửu nghiệp - Khang tổng.”
Trình Dương: “……” Đây là ông chủ lớn mà, sao lại đưa rượu cho hắn?
Trình Chu đi ra rồi nói to: “Dương Dương, em đồ đưa vào kho đi. Vừa lúc, em kết hôn cũng cần đến rượu mà.”
Trình Dương nhìn Trình Chu rồi ngập ngừng nói: “Anh hai, số này hơn trăm vạn đấy.” Vô công bất thụ lộc, không nên lấy.
Trình Chu cười cười nói: “Không sao, anh đã thanh toán đủ rồi.” Không tính phí, không tốn tiền.
Trình Dương: “Anh hai, nhiều rượu như vậy uống cũng không hết…”
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Anh giúp người ta làm việc nên đây là tạ lễ.”
Trình Dương gật đầu thở dài nhẹ nhõm nói: “Hoá ra là vậy, vậy em cho người mang vào kho, nhưng cũng nhiều quá rồi.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Đưa ba uống dần cũng được.”
Trình Dương có chút câm nín mà mở lời: “Rượu có ngon nhưng ba cũng không thể uống nhiều, uống xong sợ mẹ chửi chết mất.”
Loại rượu xa hoa này nhiều người cũng không dám mua đâu, rượu tuy ngon nhưng nồng độ cũng quá cao, mà với tửu lượng của ba hắn mà uống hết đống này không biết tới bao giờ.
……
Cục dị năng.
“Trình Dương sắp tổ chức hôn lễ.” Lâm Đình nói.
Bạch Nham cười khổ, có nằm mơ cũng không nghĩ đến là có một ngày bọn họ lại phỉa ngồi cùng nhau bàn luận về đám cưới của một người ở huyện nhỏ.
Dạo gần đây bọn họ cũng rất dễ dàng mà chụp được không ít hình ảnh của Trình Dương và Hàn Kiều đang chuẩn bị cho hôn lễ. Hai người họ cũng đang quay video cho đám cưới, quay video phóng sự trước và sau kết hôn, người của bọn họ còn lăn lộn thành nhân viên quay video đám cưới chuyên dụng của Trình Dương và Hàn Kiều luôn rồi.
Nhưng Trình Dương và Hàn Kiều lại chỉ là người bình thường nên có nhiều việc họ không biết và cũng không phát hiện ra biểu hiện bất thường.
“Với cái thế trận này của Trình Dương thì Trình Chu, Đàm Thiếu Thiên nhất định sẽ tham gia. Đây là cơ hội tốt để hiểu biết về mấy người Trình Chu và Dạ U.”
Lý Thanh Văn cười cười nói: “Hoàng Văn Bân cũng đã khởi hành đi thành phố H rồi, hẳn là sắp tới.”
Tiêu Ly có chút ngoài ý muốn nói: “Nhanh vậy, không phải hôn lễ còn vài ngày nữa mới tới sao?” Không phải là chỉ cần chuẩn bị tốt nguyên liệu thì ngày cuối tới cũng được rồi sao?
Với thân phận của Hoàng Văn Bân mà nói thì ông ấy chỉ cần nấu vài món chiêu bài là được rồi, phần còn lại để cho học trò ra tay chứ cũng đâu cần ông ấy phải nhọc lòng như vậy.
“Sao ông ấy lại đi sớm vậy chứ?” Tiêu Ly thắc mắc.
Lý Thanh Văn cười khổ nói: “Hiếm có cơ hội được Hoàng ngự trù tích cực tới vậy đấy.”
Tổ tiên Hoàng Văn Bân là ngự trù thế gia, bản nhân ông cũng là hội trưởng của hiệp hội mỹ thực quốc gia, giá ra tay cũng rất cao. Hiếm có dịp mà ông ấy ân cần chạy tới một huyện nhỏ của thành phố cấp 3 để bao thầu làm tiệc cưới như vậy đó, chủ nhân bữa tiệc này cũng làm người ta mở rộng tầm mắt mà.
Lý Thanh Văn cười khổ nói: “Lần này là Hoàng Văn Bân nợ nhân tình của người ta nặng như vậy thì cũng khó tránh khỏi việc phải ân cần mà tạ lễ thôi.”
End chap 102
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Hàn Kiều có hai cô bạn bạn thân là Tào Nghệ Chi và Lý Duệ Đình, lúc này cả hai cô nàng cũng đi tới tiệm để chọn đồ cưới cùng với Hàn Kiểu.
“Hàn Kiều, cậu thực sự là đã nghĩ kỹ rồi sao? Cậu sẽ cưới Trình Dương thật sao?” Tào Nghệ Chi hỏi.
Hàn Kiều gật đầu nói: “Ừ. Giấy chứng nhận chúng tớ cũng lãnh rồi. Chuyện này còn có thể giả được nữa hả?”
Tào Nghệ Chi: “Không phải là Hà Thiên và Dật Hà đang theo đuổi cậu sao? Mà điều kiện của Hà thiếu thì nhìn thế nào cũng hơn Trình Dương rất nhiều mà.”
Hàn Kiều không vui mà nói: “Chi Chi, nếu cậu là bạn tôi thì đừng nói mấy lời như vậy nữa.”
Vốn dĩ thì Hàn Kiều cũng chỉ mời Lý Duệ Đình làm phù dâu cho mình, không ngờ Tào Nghệ Chi nghe được tin này thì cũng chạy tới để tự đề cử. Mà tốt xấu gì thì cũng là bạn bè nhiều năm nên Hàn Kiều cũng ngại từ chối. Thật ra thì Hàn Kiều cũng có chút bất đắc dĩ, Tào Nghệ Chi cũng khá tốt nhưng cô bạn này lại có cái tính chê nghèo ham giàu mà phán xét người khác.
Tào Nghệ Chi tiếp tục lên tiếng ngăn cản: “Kiều Kiều, cậu đã nhìn trúng cái gì ở Trình Dương vậy? Cũng có rất nhiều người tới theo đuổi cậu đúng không? Sao cậu không tuyển đại một người mà chọn Trình Dương?”
Hàn Kiều cười cười nói: “Kỳ thật thì Trình Dương rất tốt. Chính vì các cậu không nhìn ra điểm tốt của anh ấy nên tôi mới nhặt được hời.”
Lý Duệ Đình có chút tò mò nói: “Kiều Kiều, nhà các cậu chuẩn bị làm mấy bàn vậy?”
Hàn Kiều thở dài nói: “Còn chưa xác định được số bàn đây. Tôi còn đang tính làm buffet tiệc đứng để đãi khách.”
Lý Duệ Đình có chút kinh ngạc nói: “Ồ, tiệc đứng sao? Nhà bên đó thời thượng vậy?”
Tiệc đứng dành cho hôn lễ cũng khá phổ biến ở các thành phố lớn, nhưng mà cái địa phương nhỏ bé của bọn họ thì tổ chức tiệc đứng cũng tương đối hiếm.
Hàn Kiều cười khổ nói: “Cũng do bọn tôi hết cách rồi. Nhà chúng tôi cũng tính làm nhỏ thôi, chỉ tính làm 20 mâm cho cả hai bên gia đình. Tôi cũng không biết tại sao mà rất nhiều người đã gọi đến cho ba tôi rồi hỏi thiệp mời đám cưới, họ nói là muốn tham gia. Bên phía chú Trình cũng phải đưa thêm rất nhiều thiệp cưới ra ngoài. Hơn nữa thì bên phía anh Trình Chu cũng nói là anh ấy cùng cha mẹ ruột cũng sẽ tới, còn thêm họ hàng, bạn bè, … bên phía anh ấy cũng tham gia, nhân số không thể đoán được một con số cụ thể. Mà cũng bởi vì bên chú Trình cũng phát thiệp cưới một cách qua loa nên hiện tại chú ấy cũng không nhớ là đã đưa cho bao nhiêu người nữa. Biện pháp tốt nhất thì chỉ có thể làm tiệc đứng thôi.”
Ban đầu thì Trình Dương cũng muốn mượn nhà hàng Ngư Đa Đa để làm hôn trường đãi tiệc, nhà hàng cũng rộng gần 400 m2 nên đặt 30 bàn cũng là dư giả rồi. Ai mà ngờ sự cố phút 89 lại kéo đến như vậy chứ, tự dưng lại xuất hiện thêm một số người nhiệt tình muốn đóng góp thêm số lượng đòi tham gia góp vui cho đám cưới. Hơn nữa mấy người này cũng rất khó từ chối nên Trình Chu đành phải đề cử làm hình thức tiệc đứng để đãi khách, còn phải mượn một cái nhà hàng đủ rộng để tổ chức nữa chứ.
Tào Nghệ Chi có chút tò mò nói: “Nghe nói cha mẹ ruột của anh trai Trình Dương rất giàu có đúng không?”
Hàn Kiều gật đầu nói: “Đúng vậy, hình như là họ rất có tiền.”
Hàn Kiều chọn được một bộ váy cưới hợp ý rồi bước vào phòng thử đồ.
Lý Duệ Đình quay snag nhìn Tào Nghệ Chi rồi đè thấp thanh âm nói: “Hôn kỳ của hai người họ cũng đã định ra rồi. Cậu không cần ở lại đây nói bậy trước mặt Kiều Kiều như vậy nữa đâu.”
Tào Nghệ Chi cau mày rồi bối rối nói: “Chỉ là tôi không thể nghĩ ra được lý do mà Hàn Kiều lại chọn Trình Dương thôi mà, chẳng khác nào một đóa hoa lài cắm ……”
Lý Duệ Đình lắc đầu nói: “Nhưng mà Kiều Kiều thích, Kiều Kiều thích mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa Trình Dương cũng không đơn giản.”
……
Hàn gia.
“Ba, con về rồi.” Hàn Kiều vui vẻ chào hỏi.
Cha Hàn: “Trở về rồi hả? Vui không con?”
Hàn Kiều nhìn cha Hàn mà có chút nghi hoặc rồi nói: “Ba, ba làm sao vậy? Tâm trạng của ba không tốt sao?”
Cha Hàn có chút buồn bực mà nói: “Lần này, nghe nói con sắp kết hôn nên thằng anh họ của con bên Đường gia nói là muốn tới.”
Hàn Kiều có chút tức giận nói: “Lại thằng khốn đó ạ?”
Trong ấn tượng của Hàn Kiều thì ông anh họ này là một người xấu tính thích giả vờ ngây thơ (猪鼻子插葱: Zhū bízi chā cōng – mũi heo cắm hành), lại thích bới lông tìm vết (横条鼻子竖挑眼: héng tiāo bízi shù tiāo yǎn), tính cách cực kỳ vặn vẹo khó ưa.
Nghĩ một chút thì Hàn Kiều cũng nói: “Thôi kệ đi ba. Tới thì cứ tới thôi.”
Mấy ngày nay Hàn Kiều và Trình Dương vẫn cùng nhau đi mua sắm đồ dùng cho kết hôn như quần áo, đồ tân hôn, …. Mà Trình Dương cũng từng đề cập qua là đám cưới này của bọn họ chắc sẽ lòi ra rất nhiều người họ hàng không quen biết nên Hàn Kiều cũng cảm thấy việc này cũng không có gì đáng chú ý, thêm một người cũng được mà bớt một người cũng chẳng sao.
Cha Hàn có chút ghen tị mà nói: “Nghe nói anh họ con mới thức tỉnh dị năng đấy.”
Hàn Kiều có chút ngoài ý muốn nói: “Anh ta cũng là Dị năng giả ạ?”
Cha Hàn gật đầu nói: “Ừ, nghe bác con nói là hắn ta muốn tới đây để cho con mặt mũi đấy. Tưởng gì? Không phải bà ta muốn chạy tới đây khoe khoang à? Muốn cho ai mặt mũi cái gì chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Kiều có chút tò mò nói: “Ba, dị năng của Đường Ba là gì ạ?”
Cha Hàn: “Hình như là dị năng hệ lực lượng, loại dị năng tương đối bình thường, nhưng ba nghe nói dạo này nó đang làm huấn luyện viên ở các trung tâm thể hình chụp, ngoài ra thì hàng ngày cũngchụp vài tấm ảnh để quảng cáo cho trung tâm nên người ta trả hắn 10 vạn 1 tháng. Thằng nhóc này sau khi thức tỉnh dị năng thì thường vênh mặt lên, còn lang chạ với một đống người. Mà mấy cô gái này cũng không tự ái hay gì mà còn chơi chung với nhau. Còn thằng nhóc Đường Ba này cũng không sợ lây bệnh hay gì?”
Tiêu chuẩn chọn chồng của con gái trước kia là đẹp, cao, giàu… hiện tại khác rồi, chỉ cần Dị năng giả là được.
Hàn Kiều cũng nghe nói là hiện nay một số cô gái sẽ chủ động ngủ với Dị năng giả để giúp sinh ra một thế hệ Dị năng giả F1. Cái thời đại này cũng điên loạn hết cả rồi.
Hàn Kiều lắc đầu nói: “Sao người này lại thức tỉnh dị năng được nhỉ? Ông trời cũng thật bất công.”
Cha Hàn nhìn Hàn Kiều nói: “Không được nói bậy.”
Hàn Kiều cười cười nói: “Con cũng chỉ nói với ba thôi mà. Nhưng ba này, kỳ thật thì sức lực của Trình Dương cũng không nhỏ.”
Trình Chu đã đưa không ít thịt Giác Trư biến dị cho nhà cha mẹ nuôi, nhà ăn cũng chỉ dùng một lượng nhất định còn lại thì vào bụng Trình Dương, thịt Giác Trư rất có tác dụng trong việc bồi dưỡng sức lực, Trình Dương ăn mãi nên cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Cha Hàn vuốt cằm nói: “Vậy thì có khả năng Trình Chu là Dị năng giả dạng ẩn rồi, nếu thằng bé có thể thức tỉnh dị năng thì cũng tốt.”
……
Khang gia.
Khang Dũng cau mày ngồi trên sofa mà phát sầu.
Khang phu nhân nhìn Khang Dũng rồi bất mãn mà nói: “Con cũng đã tỉnh lại mà anh còn làm cái mặt gì đó?”
Khang Dũng thở dài nói: “Thì cũng vì con trai nên anh mới lo lắng đây. Hôm nay có người đến nói với anh một chuyện, kỳ thật con trai mình có thể tỉnh lại là do một vị Dị năng giả hệ trị liệu đã ra tay cứu. Mà vị Dị năng giả này là một ẩn sĩ nên không muốn lộ mặt. Mà điều quan trọng là người này vốn do Hoàng Văn Bân mời tới để chữa bệnh cho con ông ta, con trai mình có thể tỉnh lại là do người này đi nhầm cửa.”
Khang phu nhân: “…… Đi nhầm cửa? Dị năng giả cũng sẽ đi nhầm cửa sao?”
Khang Dũng: “Dị năng giả có thức tỉnh thì cũng chỉ là người bình thường đi lên, mà tình hình hiện tại thì Dị năng giả khi thức tỉnh thì sẽ có một số dị năng đặc thù nhưng IQ cũng không thay đổi. Còn việc tại sao đi nhầm cửa thì mình cũng không nói trước được nên người kia đã nói với anh là vị Dị năng giả này có thể cứu con mình thì cũng có thể cho con mình quay lại trạng thái ban đầu. Lỡ đâu người này thẹn quá hoá giận thì sao?”
Khang phu nhân có chút kinh hoảng nói: “Có đúng là……”
Khang Dũng: “Anh cũng cảm thấy việc này khéo là thật, hai ngày trước anh cũng đã gặp Hoàng Văn Bân ở phòng bệnh, sắc mặt của ông ts lạ lắm, nhìn có vẻ khá oán hận anh nữa.”
Lúc trước do hai đứa con trai họ cùng gặp nạn nên quan hệ của hai người cũng khá thân thiết, nhưng không hiểu sao mà dạo gần đây thì Hoàng Văn Bân thường không vừa mắt ông nữa. Ban đầu thì Khang Dũng còn cho là do Hoàng Văn Bân là Dị năng giả nên coi thường ông. Giờ được người chỉ điểm thì hoá ra là do ông chiếm hời của Hoàng Văn Bân rồi.
Khang phu nhân gật đầu nói: “Nếu đúng là như vậy thì anh mau đi tạ lễ đi.”
Dị năng giả thệ trị liệu đang nóng bỏng tay nên nếu có cơ hội thì phải nhanh chóng kết bạn mới là thông minh nhất, nếu có gặp phiền toái thì cũng còn tìm được đường sống trong cõi chết.
Khang Dũng nhìn Khang phu nhân có chút bất đắc dĩ nói: “Cái này thì anh hiểu, nhưng mà anh không biết tạ lễ với ai.”
Khang Dũng gãi đầu, bạn cũ của ông cũng thật là, nói nửa lưu nửa, còn phải bắt ông đoán nữa.
Khang phu nhân suy nghĩ một chút nói: “Chuyện này em cũng có nghe được ít thông tin, anh có biết con trai lớn của Đàm gia mới tìm được không? Nghe nói em trai cậu ấy muốn kết hôn và người phụ trách bao thầu tiệc chính là Hoàng Văn Bân đấy, có rất nhiều người còn đang nhờ vả để lấy được tấm thiệp cưới …”
Hoàng Văn Bân chính là ngự trù thế gia đấy, xưa nay ông ta chỉ nấu ăn cho quan chức và Dị năng giả. Sau khi thức tỉnh dị năng thì số lần mà Hoàng Văn Bân ra tay còn lại đếm trên đầu ngón tay. Trước khi thức tỉnh thì có thể Hoàng Văn Bân sẽ hỗ trợ làm đầu bếp chính đấy nhưng sau khi thức tỉnh thì vụ này cũng dẹp luôn.
Trình gia cũng chỉ là một gia đình cực kỳ bình thường, lại còn ở một địa phương như thành phố hạng 3, nếu Hoàng Văn Bân đến bao làm đầu bếp chính cũng cũng quá mức kỳ lạ rồi.
Khang Dũng chậm rãi mở to hai mắt nói: “Có việc này sao? Anh hiểu rồi.”
……
Nhà hàng Ngư Đa Đa.
Một chiếc xe chạy đến trước nhà hàng.
“Xin chào, xin hỏi anh có phải là Trình Dương, ông chủ Trình của nhà hàng Ngư Đa Đa đúng không?” Nhân viên giao hàng hỏi.
Trình Dương gật đầu nói: “Đúng vậy.”
“Đây là 1.000 chai Hải thiên nhất y, mời anh kiểm kê hàng.” Nhân viên giao hàng nói.
Trình Dương bị shock đơ mặt mà nói: “Tôi đâu có mua cái này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hải thiên nhất y gì đó giá 1.888 tệ một chai đấy, một ngàn chai là hơn 100 vạn lận đấy. Người này đang lừa đảo hắn hay gì.
Nhân viên giao hàng cười cười nói: “Anh yên tâm, đã thanh toán đầy đủ rồi, tôi cũng đâu có đòi tiền anh đâu.”
Hàn Kiều đi ra kiểm tra nhãn hiệu một chút rồi mở một chai ra nếm thử nói: “Là hàng thật.”
Trình Dương cau mày nói: “Cái này cũng quá đắt, anh trả hàng lại đi.”
“Ông chủ Trình, đây là tạ lễ của ông chủ nhà chúng tôi. Cũng là quà mừng hôn lễ cho hai người mà.” Nhân viên giao hàng vội nói.
Trình Dương nhìn nhân viên giao hang rồi dò hỏi: “Ông chủ của các anh?”
Nhân viên giao hàng gật đầu nói: “Khang thị tửu nghiệp - Khang tổng.”
Trình Dương: “……” Đây là ông chủ lớn mà, sao lại đưa rượu cho hắn?
Trình Chu đi ra rồi nói to: “Dương Dương, em đồ đưa vào kho đi. Vừa lúc, em kết hôn cũng cần đến rượu mà.”
Trình Dương nhìn Trình Chu rồi ngập ngừng nói: “Anh hai, số này hơn trăm vạn đấy.” Vô công bất thụ lộc, không nên lấy.
Trình Chu cười cười nói: “Không sao, anh đã thanh toán đủ rồi.” Không tính phí, không tốn tiền.
Trình Dương: “Anh hai, nhiều rượu như vậy uống cũng không hết…”
Trình Chu nhìn Trình Dương nói: “Anh giúp người ta làm việc nên đây là tạ lễ.”
Trình Dương gật đầu thở dài nhẹ nhõm nói: “Hoá ra là vậy, vậy em cho người mang vào kho, nhưng cũng nhiều quá rồi.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Đưa ba uống dần cũng được.”
Trình Dương có chút câm nín mà mở lời: “Rượu có ngon nhưng ba cũng không thể uống nhiều, uống xong sợ mẹ chửi chết mất.”
Loại rượu xa hoa này nhiều người cũng không dám mua đâu, rượu tuy ngon nhưng nồng độ cũng quá cao, mà với tửu lượng của ba hắn mà uống hết đống này không biết tới bao giờ.
……
Cục dị năng.
“Trình Dương sắp tổ chức hôn lễ.” Lâm Đình nói.
Bạch Nham cười khổ, có nằm mơ cũng không nghĩ đến là có một ngày bọn họ lại phỉa ngồi cùng nhau bàn luận về đám cưới của một người ở huyện nhỏ.
Dạo gần đây bọn họ cũng rất dễ dàng mà chụp được không ít hình ảnh của Trình Dương và Hàn Kiều đang chuẩn bị cho hôn lễ. Hai người họ cũng đang quay video cho đám cưới, quay video phóng sự trước và sau kết hôn, người của bọn họ còn lăn lộn thành nhân viên quay video đám cưới chuyên dụng của Trình Dương và Hàn Kiều luôn rồi.
Nhưng Trình Dương và Hàn Kiều lại chỉ là người bình thường nên có nhiều việc họ không biết và cũng không phát hiện ra biểu hiện bất thường.
“Với cái thế trận này của Trình Dương thì Trình Chu, Đàm Thiếu Thiên nhất định sẽ tham gia. Đây là cơ hội tốt để hiểu biết về mấy người Trình Chu và Dạ U.”
Lý Thanh Văn cười cười nói: “Hoàng Văn Bân cũng đã khởi hành đi thành phố H rồi, hẳn là sắp tới.”
Tiêu Ly có chút ngoài ý muốn nói: “Nhanh vậy, không phải hôn lễ còn vài ngày nữa mới tới sao?” Không phải là chỉ cần chuẩn bị tốt nguyên liệu thì ngày cuối tới cũng được rồi sao?
Với thân phận của Hoàng Văn Bân mà nói thì ông ấy chỉ cần nấu vài món chiêu bài là được rồi, phần còn lại để cho học trò ra tay chứ cũng đâu cần ông ấy phải nhọc lòng như vậy.
“Sao ông ấy lại đi sớm vậy chứ?” Tiêu Ly thắc mắc.
Lý Thanh Văn cười khổ nói: “Hiếm có cơ hội được Hoàng ngự trù tích cực tới vậy đấy.”
Tổ tiên Hoàng Văn Bân là ngự trù thế gia, bản nhân ông cũng là hội trưởng của hiệp hội mỹ thực quốc gia, giá ra tay cũng rất cao. Hiếm có dịp mà ông ấy ân cần chạy tới một huyện nhỏ của thành phố cấp 3 để bao thầu làm tiệc cưới như vậy đó, chủ nhân bữa tiệc này cũng làm người ta mở rộng tầm mắt mà.
Lý Thanh Văn cười khổ nói: “Lần này là Hoàng Văn Bân nợ nhân tình của người ta nặng như vậy thì cũng khó tránh khỏi việc phải ân cần mà tạ lễ thôi.”
End chap 102
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro