Của Đảo Cầu Vồng
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Trình Chu, Dạ U và Mạc Lạc truyền tống đến đảo Cầu Vồng.
Mạc Lạc vốn cũng đã sớm biết chuyện Đọa ma giả sẽ có đủ loại năng lực thần kỳ rồi đấy, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên hắn được thể nghiệm năng lực của Trình Chu nên hắn vẫn có chút bị rợn người.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc rồi dò hỏi: “Được rồi đấy, đã tới. Truyền thừa của nhà cách anh ở chỗ nào?”
Mạc Lạc: “Đi theo tôi.”
Trình Chu và Dạ U cũng bước đi theo Mạc Lạc đến một toà nhà màu lam trên đảo Cầu Vồng, nơi đây được gọi là hoa phường Cầu Vồng, kỳ thật thì cái gọi là hoa phường cũng chỉ thay thế cho cách gọi xa hoa của kỹ viện ở dị giới.
Hoa phường Cầu Vồng của đảo Cầu Vồng cũng được chia làm bảy cấp bậc đó là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím theo màu sắc của cầu vồng. Hoa phường mà Mạc Lạc muốn tìm thuộc về hoa phương cấp bậc màu lam, cũng được coi như là cấp bậc rất thấp.
Trình Chu nhìn thấy kỹ viện trước mắt thì sắc mặt cũng vô cùng khó coi nói: “Sao anh lại không nói trước cho tôi biết cái chỗ mà anh muốn tới là cái chỗ như thế này chứ?”
Từng đợt mùi hương kém chất lượng từ bên trong hoa phường bay ra, mà bóng mờ bên trong những hoa phường này rất dung tục, bên cạnh đó những âm thanh nam nam nữ nữ tới mua hoan, rất ồn ào và huyên nháo.
Bản thân hắn trước nay chính là một người đàn ông tốt đấy, cho nên hắn cũng chưa từng đi dạo qua những cái chỗ như thế này bao giờ đâu. Tên Mạc Lạc chết tiệt này, làm sao mà hắn ta dám dắt hắn tới một chốn đầy sự dung tục như vậy chứ?
Mạc Lạc cũng có chút ngượng ngùng nói: “Nơi này vốn đã từng là nơi ở cũ của gia tộc nhà bọn tôi, chỉ là sau này gia tộc suy vong nên căn nhà này cũng bị bán đi. Sau vài lần sang tay thì biến thành cái dạng này.”
Dạ U nhìn Mạc Lạc cũng có chút ghét bỏ nói: “Nhà cũ của gia tộc anh đã trở thành cái dạng địa phương như thế này thì đúng là gia tộc anh cũng xuống dốc hơi bị thảm hại thật đấy. Đã trở thành hoa phường thì thôi tôi cũng không thèm nói làm gì, đây còn là hoa phường cấp thấp nhất nữa là sao?”
Mạc Lạc cau mày thầm nghĩ: Đánh người không được đánh trực tiếp vào mặt, mắng người không vạch chỗ yếu. Tuy rằng Hoàng Kim đảo không bị xuống dốc nhưng mà Dạ U vốn cũng là thái tử gia của Hoàng Kim đảo đấy nhá. Dạ U còn tự đưa mình tới hình phạt treo cổ kìa. Hừ, thảm vậy còn dám chê cười hắn nữa hả? Nực cười.
Dạ U nhìn chằm chằm Mạc Lạc một chút rồi nhíu mày lại hỏi: “Hừ, anh đang nghĩ cái gì đó?”
Mạc Lạc vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có gì.”
Hiện tại thì Mạc Lạc còn đang cảm thấy khá may mắn vì Palmyra không có đi cùng, nếu không thì hắn sẽ bị đánh rất thảm rồi.
Trình Chu: “Giờ phải làm sao?”
Mạc Lạc nhìn Dạ U rất thức thời mà nói: “Nhờ vào hai vị cả.”
Dạ U suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta bao toàn bộ đi, ném 1.000 đồng vàng đuổi hết bọn họ ra ngoài luôn đi.”
Trình Chu: “……” Ý kiến rất hay. Hình như cũng được.
Trình Chu lấy một cái túi tiền ra đưa cho Mạc Lạc nói: “Tiền đây, anh làm đi.”
Mạc Lạc bĩu môi thầm nghĩ: Hừ, tên Trình Chu này cũng quá nhát gan rồi đấy. Dù sao thì bản thân Trình Chu cũng là Hoàng kim kỵ sĩ rồi mà không dám ra mặt đi bao phường luôn hả? Đúng là đồ phu quản nghiêm, quá mất mặt đàn ông.
Mạc Lạc có chút ngượng ngùng nói: “Tôi đi hình như cũng không được thích hợp cho lắm. Trình thiếu, cậu mới là ông chủ mà.”
Trình Chu không kiên nhẫn nói: “Gì mà không thích hợp, giờ trở đi anh chính là ông chủ, chúng tôi là cấp dưới. Đi nhanh đi, lằng nhằng quá.”
Mạc Lạc: “……” À, xoay ngoài một phát đã thành ông chủ rồi sao? Tuy là giả nhưng cũng khá có thể diện đấy.
Mạc Lạc liếc ngang liếc dọc một chút rồi nói: “Không tốt lắm đâu.”
Trình Chu không kiên nhẫn quát lớn: “Nhiều lời, đi mau.”
Mạc Lạc: “……” Sao hung dữ quá vậy? Nhìn có giống cấp dưới không chứ?
……
Mạc Lạc mang số đồng vàng mà Trình Chu đã đưa bao toàn bộ hoa phường rồi đuổi toàn bộ người của hoa phường ra ngoài hết.
Ban đầu thì ông chủ của hoa phường cũng không quá vui vẻ nhưng Mạc Lạc lại bỏ thêm 1.000 đồng vàng nữa nên ông chủ hoa phường cũng rất vui vẻ mà đáp ứng. Là 2.000 đồng vàng đó, có phá đi xây lại thì cũng vẫn dư rồi.
Trình Chu đi dạo một vòng khắp hoa phường rồi hỏi: “Đồ ở đây?”
Mạc Lạc gật đầu nói: “Đúng là ở nơi này. Tổ tiên chúng tôi đã lưu lại bức tranh này, nhưng mà khi hoa phường này xây lại thì họ đã mang luôn bức tranh dán đè vào bức tường này.”
Trình Chu nhìn vào bức tranh đang treo trên tường một hôi, hình ảnh bên trong bức tranh là một người đàn ông và 8 người phụ nữ đang vây quanh.
Người đàn ông bị đám phụ nữ ăn mặc hoa hoè vây quanh trong bàn tiệc đang ăn uống linh đình, oanh ca yến hót và một đám nữ nhân vây quanh, nhìn thì người đàn ông này đúng là bộ dạng của người chiến thắng nhân sinh của mọi người đàn ông.
Trình Chu nhìn qua Mạc Lạc, hài hước nói: “Tổ tiên của anh cũng có diễm phúc thật đấy.”
Mạc Lạc miễn cưỡng cười cười rồi nói: “Nghe nói tổ tiên nhà chúng tôi đã từng là những luyện dược sư rất lợi hại nhưng mà bọn họ lại trầm mê vào nữ sắc nên tiền bao nhiêu cũng đổ lên hết những chị em mặt hoa da phấn và những hồng nhan tri kỷ này. Cuối cùng thì mấy vị tổ tiên này còn tự làm mình nghèo đến mạt.”
Trình Chu nhìn trên bức tranh tường rồi nheo đôi mắt lại.
Dạ U nhìn vẻ mặt của Trình Chu thì dò hỏi: “Sao vậy? Anh nhìn ra cái gì rồi sao?”
Trình Chu: “Bức tranh này, hình như có một dao động không gian ở bên trong thi phải, có thể có người nào đó đã sử dụng kỹ thuật nếp gấp không gian mà tạo thành.”
Dạ U có chút ngoài ý muốn nói: “Nếp gấp không gian?”
Nếp gấp không gian là một kỹ thuật luyện khí khá cao cấp. Các kiến thức về kỹ thuật luyện khí về không gian ở Hiệp Loan quần đảo cũng đã gần như bị thất truyền từ lâu rồi. Hiện nay các luyện khí sư cũng không tìm ra được một người có thể hiểu được các kỹ thuật liên quan đến không gian nữa kìa.
“Anh đã biết chuyện gì sao?” Dạ U nhìn qua Mạc Lạc hỏi.
Mạc Lạc có chút xấu hổ nói: “Đây là phương hướng nghiên cứu mới của tổ tiên nhà chúng tôi. Nhưng mà cũng đã quá lâu rồi nên tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà tổ tiên tôi cũng đã nói qua là nếu như ông ấy có thể nghiên cứu ra kỹ thuật này thì có thể một đêm phất nhanh.” Chỉ tiếc là gia tộc bọn họ chờ không nổi thôi.
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Nếu đột phá trong kỹ thuật không gian này thì đúng là có thể một đêm phất nhanh thật, cho dù là nhẫn không gian hay là truyền tống trận thì đều là những thị trường rất tiềm năng đấy.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc dò hỏi: “Vậy giờ phải làm sao? Anh có biện pháp nào để lấy truyền thừa từ bức tranh này ra không?”
Mạc Lạc có chút xấu hổ nói: “Hiện tại thì tôi chưa nghĩ ra biện pháp, có thể tháo bức tranh này xuống trước rồi về nghiên cứu sau cũng được.”
Lúc trước thì Mạc Lạc cũng trộm tới Hoa phường này để nghiên cứu bức tranh rồi nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp thích hợp để lấy bức tranh này rời đi trong an toàn. Cuối cũng thì cũng đợi được cơ hội rồi.
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng được.”
……
Trình Chu vừa định động thủ thì cửa lớn của hoa phường đã bị đạp đổ. Binh lính cũng từ ngoài tràn vào.
“Mạc Lạc cuối cùng thì mày cũng chịu hiện thân rồi.” Người cầm đầu nhìn 3 người trong phòng với phong thái rất tự tin như đang nhìn mấy con ba ba trong rọ.
Mạc Lạc lặng lẽ trốn về phía sau lưng Trình Chu và Dạ U chuẩn bị sẵn sàng xem Trình Chu và Eugene .
Trình Chu nhìn người ở ngoài cửa rồi lên tiếng: “Cuối cùng thì mấy người cũng ra mặt rồi này.”
Lúc vừa mới bước vào hoa phường thì Trình Chu cũng phát hiện được là mấy gã sai vặt ở bên trong hoa phường đều có những biểu hiện vô cùng bất thường nên hắn cũng đoán được đám người này là thám tử được phái đến để nằm vùng.
Lúc Mạc Lạc tiến vào trao đổi với ông chủ hoa phường thì ông chủ này vẫn luôn nhìn về phía mấy gã sai vặt này mà ra dấu liên tục.
Đám người Eugene cũng nhanh chóng kéo đến nhưng họ vẫn luôn ở ngoài quan sát không chịu tiến vào. Mục địch chắc cũng chỉ chờ cho Mạc Lạc mong món đồ này ra.
Eugene nhìn qua bức tranh ở trên tường thì có chút kích động nói: “Hoá ra là nằm ở bức hoạ này sao? Hoá ra vẫn luôn ở dưới mí mắt ta sao?”
Hành tung của Mạc Lạc vẫn luôn bị Eugene giám thị nên nhất cử nhất động của Mạc Lạc thì Eugene đều nắm rõ như lòng bàn tay. Cái hoa phường này cũng đã bị Eugene khám xét rất nhiều lần rồi mà chưa từng tìm thấy gì cả.
Eugene vừa định duỗi tay ra lấy bức tranh thì một đạo đấu khí màu vàng hướng tới Eugene mà đánh.
Áo giáp phòng ngự trên người Eugene đột nhiên sáng lên chặn phần lớn công kích của Trình Chu nhưng trên cánh tay của Eugene cũng lưu lại một vết thương cũng khá sâu.
“Đồ của tôi mà quý ngài đây lại định duỗi tay tới lấy sao? Hình như cũng không tốt lắm đâu. Ăn trộm sẽ bị chặt tay đấy.” Trình Chu lạnh nhạt lên tiếng.
Eugene vốn dĩ cũng không để Trình Chu để vào mắt nên mới không cẩn thận bị lỗ nặng rồi.
“Ngươi dám xuống tay với ta? Ngươi đúng là to gan đấy.” Eugene là luyện dược sư nên cánh tay bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng luyện dược.
Trình Chu nhìn Eugene nói: “Tôi cũng đã xuống tay luôn rồi sao ông còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy làm gì chứ? Đầu óc ông cũng không được tốt lắm nhỉ?”
Eugene nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Trình Chu, ánh mắt cũng toát lên vẻ âm độc.
Luyện dược sư ở Tinh Linh thế giới có địa vị rất cao, người nào dám xuống tay với luyện dược sư thì sẽ bị toàn hiệp hội luyện dược sư công kích nên quý tộc cũng không dám nhắm vào luyện dược sư. Khi ta tay thì cũng chừa lại đường lui cho mình.
“Các hạ làm vậy cũng thật quá đáng rồi. Mọi việc đều phải có thứ tự trước sau đúng không?” Hầu tước Potter nói.
Trình Chu: “Thành chủ cũng thấu hiểu đạo lý này thì cũng tốt quá rồi. Là tôi đến nơi này trước, tôi còn chi không ít tiền để bao cái hoa phường này đấy. Tự dưng hai vị tới đây để cướp ngang như vậy hình như cũng không tốt lắm đâu.”
Eugene nhìn Mạc Lạc thầm nghĩ: Khó trách là lúc nãy Mạc Lạc cũng không hề có ý định giấu diếm nữa, hoá ra là tìm được chỗ dựa khác rồi nên mới tìm về đây lấy đồ.
Sắc mặt của hầu tước Potter cũng trầm xuống rồi nói: “Đây là đảo Cầu Vồng, là lãnh địa của ta. Các người tự tiện xông vào nơi này cũng không phải nên hỏi qua ý kiến của ta sao?”
Trình Chu: “Ta cũng chỉ là phụ trách an toàn của cấp dưới muốn tới lấy đồ vật của gia tộc hắn ta mà thôi. Lấy xong cũng sẽ ngay lập tức dời đi, dù sao thì thành chủ đại nhân cũng là hầu tước, sản nghiệp vĩ đại, hà tất gì phải nhỏ mọn làm khó một người dân nghèo khổ chứ?”
Hầu tước Potter cũng chưa từng thấy qua một người nào dám đối đáp ngạo mạn như vậy với ông nên sắc mặt càng ngày càng vặn vẹo nói: “Đây là đồ của đảo Cầu Vồng của ta, các người có muốn lấy cũng không thích hợp đâu.”
Mạc Lạc đứng ở một bên nghe vậy thì cảm thấy rất hụt hẫng, rõ ràng là đồ của tổ tiên mình lưu lại mà một đám này lại coi như là hắn không còn tồn tại, hoàn toàn không để hắn vào mắt, tự tiện coi đồ vật của hắn thành của mình như vậy.
Trình Chu lắc đầu nói: “Thành chủ tuy là hầu tước của đảo Cầu Vồng nhưng mà vẫn phải biết đúng biết sai chứ, hình như thành chủ làm như vậy cũng quá độc đoán rồi.”
Thấy không thể đạt được ý đồ nên Eugene và hầu tước Potter nhìn nhau rồi đồng thời phát ra công kích hướng về phía Trình Chu mà tấn công.
Đấu khí màu vàng quanh thân Trình Chu cũng dâng lên.
Khi Hoàng kim kỵ sĩ mà tiến vào trạng thái chiến đấu thì quanh thân cũng toả ra ánh sáng màu vàng, cường độ càng mạnh thì cũng đại biểu cho đấu khí cũng càng mạnh.
“Bùm” ba luồng đấu khí màu vàng va chạm vài nhau, Eugene và hầu tước Pottter đều bị đánh lùi về phía sau.
Mạc Lạc nhìn 3 người đang chiến đấu thì trong lòng cũng rất kích động.
Cùng là Hoàng kim kỵ sĩ nhưng mà độ dày về đấu khí cũng khác biệt với nhau quá lớn rồi thì phải.
Đấu khí của Eugene cũng thuần tuý là dựa vào linh dược mà thăng cấp nên ánh sáng màu vàng cũng có chút ảm đạm, cột sáng đấu khí cũng chỉ to bằng 2 đầu ngón tay chụm lại với nhau. Còn chùm sáng đấu khí của hầu trước Potter nhìn thì có vẻ như cũng rộng hơn của Eugene một chút, nhìn cũng rắn chắc hơn một chút so với chùm sáng đấu khí kia của Eugene.
Làm Mạc Lạc kinh ngạc nhất chính là cột sáng đấu khí của Trình Chu. Hắn là người chứng kiến Trình Chu vừa chỉ mới tiến giai thành Hoàng kim kỵ sĩ gần đây thôi, nhưng mà cột sáng đấu khí của Trình Chu cũng to gần bằng bắp đùi của người trưởng thành rồi, với cột sáng đấu khí này thì Trình Chu cũng có thể đem cái nhãn hiệu Hoàng kim kỵ sĩ lâu đời của hầu tước Potter áp chế hoàn toàn, còn có thể đáng cho hầu tưới Potter phải lui bước.
Vốn dĩ là Trình Chu cũng chỉ muốn thử xem thân thủ của hắn hiện tại tới mức độ như thế nào mà thôi, đánh không được thì hắn cũng có thể bỏ chạy mà, dù sao thì hắn cũng không hề có bất kỳ trở ngại tâm lý nào nên chuyện thua chạy cũng khá dễ dàng.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới một việc là cả Eugene và hầu tước Potter kia lại có thể cùi bắp đến vậy. Hắn còn chưa chính thức ra tay mà hai người kia cũng đã bị đánh bật ngược lại rồi.
Trình Chu chém một đạo đấu khí nữa công kích qua, Eugene và hầu tước Potter cũng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Dù sao thì bọn họ cũng là Hoàng kim kỵ sĩ nên thân thủ của hai người họ cũng khá tốt, thời điểm bị đánh ra ngoài đập vào vách tường thì cũng là cho cái vách tường đó thủng thành hai cái khuôn hình người nhưng mà bản thân hai người họ cũng không có tổn thương nào quá lớn.
“Hình như hai tên Hoàng kim kỵ sĩ này cũng quá cùi bắp rồi thì phải.” Trình Chu nhìn hai người vừa bị bay ngược ra thì lẩm bẩm.
Thời điểm hắn sử dụng đấu khí còn không thèm dung nhập thêm sức mạnh không gian vào đâu đấy, vậy mà hai người kia đã bị đấu khí đánh cho tan tác tới như vậy rồi. Nếu hắn mà dung nhập thêm sức mạnh không gian vào thì hai người kia chắc cũng không còn mạng quá.
Mạc Lạc nhìn qua Trình Chu rồi thầm nghĩ: Không phải là hai người kia cùi bắp mà tên Trình Chu này quá mạnh mà thôi.
Một người là hầu tước thành danh đã rất lâu, một người là Hoàng kim luyện dược sư danh tiếng lẫy lừng, hai người đều bị đánh bật ra ngoài như vậy hẳn là danh tiếng cũng bị tổn hại khá nhiều đây.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Nhanh lấy bức tranh này rồi đi thôi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu thuận tay cắt luôn bức tranh này xuống rồi hắn cũng xoay người mang Dạ U và Mạc Lạc rời khỏi hoa phường.
Sau khi rời khỏi hoa phường thì Trình Chu cũng dựa theo địa chỉ mà Mạc Lạc cung cấp mà càn quét sạch bóng đến sáng loáng cái phòng thí nghiệm của Eugene, đến cả cái thư viện cất chứa sách cũng bị luộc sạch không buông tha.
Mạc Lạc vẫn rất nhiệt tình với thuật luyện dược nên hắn cũng đã thèm thuồng bộ dụng cụ trong phòng thí nghiệm của Eugene từ rất lâu rồi. Lúc trước do Mạc Lạc chỉ là đệ tử ký danh của Eugene nên cũng có nhiều thiết bị hắn chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể chạm vào được. Khó khăn lắm mới khuyên được Trình Chu ra tay nên Mạc Lạc cũng rất tích cực mà cung cấp vị trí để Trình Chu thuận tiện càn quét.
……
Sau khi Trình Chu và Dạ U rời khỏi hoa phường của đảo Cầu Vồng thì toàn bộ căn nhà hoa phường màu lam kia cũng bị sụp đổ ngay lập tức.
Dân cư xung quanh hoa phường cũng nhanh chóng vây lại rồi nghị luận sôi nổi.
“Sao nó lại biến thành cái dạng này chứ?”
Khách làng chơi thường xuyên ghé thăm hoa phường, bên trong hoa phường cũng nổi tiếng với các màn tranh giành tình cảm, tranh giành khách hàng nên cũng rất ồn ào huyên náo, dân chúng xung quanh cũng rất vui vẻ mà hóng chuyện nên mọi người cũng rất có cảm tình với cái hoa phường này.
Tối hôm qua hoa phường xảy ra náo loạn thì dân chúng còn tưởng là khách làng chơi lại náo loạn ra động tĩnh lớn nên họ cũng không chạy ra ngoài quan sát.
Mãi đến khi tiếng ồn ào càng ngày càng lớn thì người dân mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Đã có rất nhiều người đã nhìn thấy 3 chùm sáng màu vàng loé lên, họ còn chứng kiến tình cảnh hầu tước Potter đáng kính và luyện dược sư Eugene cao quý bị đấu khí màu vàng đánh bật ra ngoài.
Những người ở bên ngoài cũng ngoan ngoãn ngậm miệng không dám bàn luận về vấn đề này nhưng sau lưng lại tám chuyện ngất trời.
Sự tình cũng nhanh chóng truyền hết với dân cư đảo Cầu Vồng, rồi cũng từ đảo Cầu Vồng mà lan hết ra các đảo khác.
Trong một thời gian ngắn thì khắp hải vực của Hiệp Loan quần đảo cũng bàn tán sôi nổi về một Hoàng kim kỵ sĩ thần bí và cũng sôi nổi mà đoán thân phận của tên kỵ sĩ này.
Kỵ sĩ muốn tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ sẽ kéo theo động tĩnh không hề nhỏ nên danh sách các Hoàng kim kỵ sĩ trên Hiệp Loan quần đảo này người người đều thuộc như trong lòng bàn tay rồi. Chỉ là tên kỵ sĩ bí ẩn này mọi người cũng đoán tới đoán lui nhưng vẫn chưa thể tìm ra được một đối tượng thích hợp để xuống tay.
End 141
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Mạc Lạc vốn cũng đã sớm biết chuyện Đọa ma giả sẽ có đủ loại năng lực thần kỳ rồi đấy, nhưng mà đây cũng là lần đầu tiên hắn được thể nghiệm năng lực của Trình Chu nên hắn vẫn có chút bị rợn người.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc rồi dò hỏi: “Được rồi đấy, đã tới. Truyền thừa của nhà cách anh ở chỗ nào?”
Mạc Lạc: “Đi theo tôi.”
Trình Chu và Dạ U cũng bước đi theo Mạc Lạc đến một toà nhà màu lam trên đảo Cầu Vồng, nơi đây được gọi là hoa phường Cầu Vồng, kỳ thật thì cái gọi là hoa phường cũng chỉ thay thế cho cách gọi xa hoa của kỹ viện ở dị giới.
Hoa phường Cầu Vồng của đảo Cầu Vồng cũng được chia làm bảy cấp bậc đó là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím theo màu sắc của cầu vồng. Hoa phường mà Mạc Lạc muốn tìm thuộc về hoa phương cấp bậc màu lam, cũng được coi như là cấp bậc rất thấp.
Trình Chu nhìn thấy kỹ viện trước mắt thì sắc mặt cũng vô cùng khó coi nói: “Sao anh lại không nói trước cho tôi biết cái chỗ mà anh muốn tới là cái chỗ như thế này chứ?”
Từng đợt mùi hương kém chất lượng từ bên trong hoa phường bay ra, mà bóng mờ bên trong những hoa phường này rất dung tục, bên cạnh đó những âm thanh nam nam nữ nữ tới mua hoan, rất ồn ào và huyên nháo.
Bản thân hắn trước nay chính là một người đàn ông tốt đấy, cho nên hắn cũng chưa từng đi dạo qua những cái chỗ như thế này bao giờ đâu. Tên Mạc Lạc chết tiệt này, làm sao mà hắn ta dám dắt hắn tới một chốn đầy sự dung tục như vậy chứ?
Mạc Lạc cũng có chút ngượng ngùng nói: “Nơi này vốn đã từng là nơi ở cũ của gia tộc nhà bọn tôi, chỉ là sau này gia tộc suy vong nên căn nhà này cũng bị bán đi. Sau vài lần sang tay thì biến thành cái dạng này.”
Dạ U nhìn Mạc Lạc cũng có chút ghét bỏ nói: “Nhà cũ của gia tộc anh đã trở thành cái dạng địa phương như thế này thì đúng là gia tộc anh cũng xuống dốc hơi bị thảm hại thật đấy. Đã trở thành hoa phường thì thôi tôi cũng không thèm nói làm gì, đây còn là hoa phường cấp thấp nhất nữa là sao?”
Mạc Lạc cau mày thầm nghĩ: Đánh người không được đánh trực tiếp vào mặt, mắng người không vạch chỗ yếu. Tuy rằng Hoàng Kim đảo không bị xuống dốc nhưng mà Dạ U vốn cũng là thái tử gia của Hoàng Kim đảo đấy nhá. Dạ U còn tự đưa mình tới hình phạt treo cổ kìa. Hừ, thảm vậy còn dám chê cười hắn nữa hả? Nực cười.
Dạ U nhìn chằm chằm Mạc Lạc một chút rồi nhíu mày lại hỏi: “Hừ, anh đang nghĩ cái gì đó?”
Mạc Lạc vội vàng lắc đầu nói: “Không có, không có gì.”
Hiện tại thì Mạc Lạc còn đang cảm thấy khá may mắn vì Palmyra không có đi cùng, nếu không thì hắn sẽ bị đánh rất thảm rồi.
Trình Chu: “Giờ phải làm sao?”
Mạc Lạc nhìn Dạ U rất thức thời mà nói: “Nhờ vào hai vị cả.”
Dạ U suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta bao toàn bộ đi, ném 1.000 đồng vàng đuổi hết bọn họ ra ngoài luôn đi.”
Trình Chu: “……” Ý kiến rất hay. Hình như cũng được.
Trình Chu lấy một cái túi tiền ra đưa cho Mạc Lạc nói: “Tiền đây, anh làm đi.”
Mạc Lạc bĩu môi thầm nghĩ: Hừ, tên Trình Chu này cũng quá nhát gan rồi đấy. Dù sao thì bản thân Trình Chu cũng là Hoàng kim kỵ sĩ rồi mà không dám ra mặt đi bao phường luôn hả? Đúng là đồ phu quản nghiêm, quá mất mặt đàn ông.
Mạc Lạc có chút ngượng ngùng nói: “Tôi đi hình như cũng không được thích hợp cho lắm. Trình thiếu, cậu mới là ông chủ mà.”
Trình Chu không kiên nhẫn nói: “Gì mà không thích hợp, giờ trở đi anh chính là ông chủ, chúng tôi là cấp dưới. Đi nhanh đi, lằng nhằng quá.”
Mạc Lạc: “……” À, xoay ngoài một phát đã thành ông chủ rồi sao? Tuy là giả nhưng cũng khá có thể diện đấy.
Mạc Lạc liếc ngang liếc dọc một chút rồi nói: “Không tốt lắm đâu.”
Trình Chu không kiên nhẫn quát lớn: “Nhiều lời, đi mau.”
Mạc Lạc: “……” Sao hung dữ quá vậy? Nhìn có giống cấp dưới không chứ?
……
Mạc Lạc mang số đồng vàng mà Trình Chu đã đưa bao toàn bộ hoa phường rồi đuổi toàn bộ người của hoa phường ra ngoài hết.
Ban đầu thì ông chủ của hoa phường cũng không quá vui vẻ nhưng Mạc Lạc lại bỏ thêm 1.000 đồng vàng nữa nên ông chủ hoa phường cũng rất vui vẻ mà đáp ứng. Là 2.000 đồng vàng đó, có phá đi xây lại thì cũng vẫn dư rồi.
Trình Chu đi dạo một vòng khắp hoa phường rồi hỏi: “Đồ ở đây?”
Mạc Lạc gật đầu nói: “Đúng là ở nơi này. Tổ tiên chúng tôi đã lưu lại bức tranh này, nhưng mà khi hoa phường này xây lại thì họ đã mang luôn bức tranh dán đè vào bức tường này.”
Trình Chu nhìn vào bức tranh đang treo trên tường một hôi, hình ảnh bên trong bức tranh là một người đàn ông và 8 người phụ nữ đang vây quanh.
Người đàn ông bị đám phụ nữ ăn mặc hoa hoè vây quanh trong bàn tiệc đang ăn uống linh đình, oanh ca yến hót và một đám nữ nhân vây quanh, nhìn thì người đàn ông này đúng là bộ dạng của người chiến thắng nhân sinh của mọi người đàn ông.
Trình Chu nhìn qua Mạc Lạc, hài hước nói: “Tổ tiên của anh cũng có diễm phúc thật đấy.”
Mạc Lạc miễn cưỡng cười cười rồi nói: “Nghe nói tổ tiên nhà chúng tôi đã từng là những luyện dược sư rất lợi hại nhưng mà bọn họ lại trầm mê vào nữ sắc nên tiền bao nhiêu cũng đổ lên hết những chị em mặt hoa da phấn và những hồng nhan tri kỷ này. Cuối cùng thì mấy vị tổ tiên này còn tự làm mình nghèo đến mạt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhìn trên bức tranh tường rồi nheo đôi mắt lại.
Dạ U nhìn vẻ mặt của Trình Chu thì dò hỏi: “Sao vậy? Anh nhìn ra cái gì rồi sao?”
Trình Chu: “Bức tranh này, hình như có một dao động không gian ở bên trong thi phải, có thể có người nào đó đã sử dụng kỹ thuật nếp gấp không gian mà tạo thành.”
Dạ U có chút ngoài ý muốn nói: “Nếp gấp không gian?”
Nếp gấp không gian là một kỹ thuật luyện khí khá cao cấp. Các kiến thức về kỹ thuật luyện khí về không gian ở Hiệp Loan quần đảo cũng đã gần như bị thất truyền từ lâu rồi. Hiện nay các luyện khí sư cũng không tìm ra được một người có thể hiểu được các kỹ thuật liên quan đến không gian nữa kìa.
“Anh đã biết chuyện gì sao?” Dạ U nhìn qua Mạc Lạc hỏi.
Mạc Lạc có chút xấu hổ nói: “Đây là phương hướng nghiên cứu mới của tổ tiên nhà chúng tôi. Nhưng mà cũng đã quá lâu rồi nên tôi cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà tổ tiên tôi cũng đã nói qua là nếu như ông ấy có thể nghiên cứu ra kỹ thuật này thì có thể một đêm phất nhanh.” Chỉ tiếc là gia tộc bọn họ chờ không nổi thôi.
Trình Chu híp mắt thầm nghĩ: Nếu đột phá trong kỹ thuật không gian này thì đúng là có thể một đêm phất nhanh thật, cho dù là nhẫn không gian hay là truyền tống trận thì đều là những thị trường rất tiềm năng đấy.
Trình Chu nhìn Mạc Lạc dò hỏi: “Vậy giờ phải làm sao? Anh có biện pháp nào để lấy truyền thừa từ bức tranh này ra không?”
Mạc Lạc có chút xấu hổ nói: “Hiện tại thì tôi chưa nghĩ ra biện pháp, có thể tháo bức tranh này xuống trước rồi về nghiên cứu sau cũng được.”
Lúc trước thì Mạc Lạc cũng trộm tới Hoa phường này để nghiên cứu bức tranh rồi nhưng vẫn chưa tìm được phương pháp thích hợp để lấy bức tranh này rời đi trong an toàn. Cuối cũng thì cũng đợi được cơ hội rồi.
Trình Chu gật đầu nói: “Cũng được.”
……
Trình Chu vừa định động thủ thì cửa lớn của hoa phường đã bị đạp đổ. Binh lính cũng từ ngoài tràn vào.
“Mạc Lạc cuối cùng thì mày cũng chịu hiện thân rồi.” Người cầm đầu nhìn 3 người trong phòng với phong thái rất tự tin như đang nhìn mấy con ba ba trong rọ.
Mạc Lạc lặng lẽ trốn về phía sau lưng Trình Chu và Dạ U chuẩn bị sẵn sàng xem Trình Chu và Eugene .
Trình Chu nhìn người ở ngoài cửa rồi lên tiếng: “Cuối cùng thì mấy người cũng ra mặt rồi này.”
Lúc vừa mới bước vào hoa phường thì Trình Chu cũng phát hiện được là mấy gã sai vặt ở bên trong hoa phường đều có những biểu hiện vô cùng bất thường nên hắn cũng đoán được đám người này là thám tử được phái đến để nằm vùng.
Lúc Mạc Lạc tiến vào trao đổi với ông chủ hoa phường thì ông chủ này vẫn luôn nhìn về phía mấy gã sai vặt này mà ra dấu liên tục.
Đám người Eugene cũng nhanh chóng kéo đến nhưng họ vẫn luôn ở ngoài quan sát không chịu tiến vào. Mục địch chắc cũng chỉ chờ cho Mạc Lạc mong món đồ này ra.
Eugene nhìn qua bức tranh ở trên tường thì có chút kích động nói: “Hoá ra là nằm ở bức hoạ này sao? Hoá ra vẫn luôn ở dưới mí mắt ta sao?”
Hành tung của Mạc Lạc vẫn luôn bị Eugene giám thị nên nhất cử nhất động của Mạc Lạc thì Eugene đều nắm rõ như lòng bàn tay. Cái hoa phường này cũng đã bị Eugene khám xét rất nhiều lần rồi mà chưa từng tìm thấy gì cả.
Eugene vừa định duỗi tay ra lấy bức tranh thì một đạo đấu khí màu vàng hướng tới Eugene mà đánh.
Áo giáp phòng ngự trên người Eugene đột nhiên sáng lên chặn phần lớn công kích của Trình Chu nhưng trên cánh tay của Eugene cũng lưu lại một vết thương cũng khá sâu.
“Đồ của tôi mà quý ngài đây lại định duỗi tay tới lấy sao? Hình như cũng không tốt lắm đâu. Ăn trộm sẽ bị chặt tay đấy.” Trình Chu lạnh nhạt lên tiếng.
Eugene vốn dĩ cũng không để Trình Chu để vào mắt nên mới không cẩn thận bị lỗ nặng rồi.
“Ngươi dám xuống tay với ta? Ngươi đúng là to gan đấy.” Eugene là luyện dược sư nên cánh tay bị thương cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng luyện dược.
Trình Chu nhìn Eugene nói: “Tôi cũng đã xuống tay luôn rồi sao ông còn hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy làm gì chứ? Đầu óc ông cũng không được tốt lắm nhỉ?”
Eugene nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi mà nhìn Trình Chu, ánh mắt cũng toát lên vẻ âm độc.
Luyện dược sư ở Tinh Linh thế giới có địa vị rất cao, người nào dám xuống tay với luyện dược sư thì sẽ bị toàn hiệp hội luyện dược sư công kích nên quý tộc cũng không dám nhắm vào luyện dược sư. Khi ta tay thì cũng chừa lại đường lui cho mình.
“Các hạ làm vậy cũng thật quá đáng rồi. Mọi việc đều phải có thứ tự trước sau đúng không?” Hầu tước Potter nói.
Trình Chu: “Thành chủ cũng thấu hiểu đạo lý này thì cũng tốt quá rồi. Là tôi đến nơi này trước, tôi còn chi không ít tiền để bao cái hoa phường này đấy. Tự dưng hai vị tới đây để cướp ngang như vậy hình như cũng không tốt lắm đâu.”
Eugene nhìn Mạc Lạc thầm nghĩ: Khó trách là lúc nãy Mạc Lạc cũng không hề có ý định giấu diếm nữa, hoá ra là tìm được chỗ dựa khác rồi nên mới tìm về đây lấy đồ.
Sắc mặt của hầu tước Potter cũng trầm xuống rồi nói: “Đây là đảo Cầu Vồng, là lãnh địa của ta. Các người tự tiện xông vào nơi này cũng không phải nên hỏi qua ý kiến của ta sao?”
Trình Chu: “Ta cũng chỉ là phụ trách an toàn của cấp dưới muốn tới lấy đồ vật của gia tộc hắn ta mà thôi. Lấy xong cũng sẽ ngay lập tức dời đi, dù sao thì thành chủ đại nhân cũng là hầu tước, sản nghiệp vĩ đại, hà tất gì phải nhỏ mọn làm khó một người dân nghèo khổ chứ?”
Hầu tước Potter cũng chưa từng thấy qua một người nào dám đối đáp ngạo mạn như vậy với ông nên sắc mặt càng ngày càng vặn vẹo nói: “Đây là đồ của đảo Cầu Vồng của ta, các người có muốn lấy cũng không thích hợp đâu.”
Mạc Lạc đứng ở một bên nghe vậy thì cảm thấy rất hụt hẫng, rõ ràng là đồ của tổ tiên mình lưu lại mà một đám này lại coi như là hắn không còn tồn tại, hoàn toàn không để hắn vào mắt, tự tiện coi đồ vật của hắn thành của mình như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu lắc đầu nói: “Thành chủ tuy là hầu tước của đảo Cầu Vồng nhưng mà vẫn phải biết đúng biết sai chứ, hình như thành chủ làm như vậy cũng quá độc đoán rồi.”
Thấy không thể đạt được ý đồ nên Eugene và hầu tước Potter nhìn nhau rồi đồng thời phát ra công kích hướng về phía Trình Chu mà tấn công.
Đấu khí màu vàng quanh thân Trình Chu cũng dâng lên.
Khi Hoàng kim kỵ sĩ mà tiến vào trạng thái chiến đấu thì quanh thân cũng toả ra ánh sáng màu vàng, cường độ càng mạnh thì cũng đại biểu cho đấu khí cũng càng mạnh.
“Bùm” ba luồng đấu khí màu vàng va chạm vài nhau, Eugene và hầu tước Pottter đều bị đánh lùi về phía sau.
Mạc Lạc nhìn 3 người đang chiến đấu thì trong lòng cũng rất kích động.
Cùng là Hoàng kim kỵ sĩ nhưng mà độ dày về đấu khí cũng khác biệt với nhau quá lớn rồi thì phải.
Đấu khí của Eugene cũng thuần tuý là dựa vào linh dược mà thăng cấp nên ánh sáng màu vàng cũng có chút ảm đạm, cột sáng đấu khí cũng chỉ to bằng 2 đầu ngón tay chụm lại với nhau. Còn chùm sáng đấu khí của hầu trước Potter nhìn thì có vẻ như cũng rộng hơn của Eugene một chút, nhìn cũng rắn chắc hơn một chút so với chùm sáng đấu khí kia của Eugene.
Làm Mạc Lạc kinh ngạc nhất chính là cột sáng đấu khí của Trình Chu. Hắn là người chứng kiến Trình Chu vừa chỉ mới tiến giai thành Hoàng kim kỵ sĩ gần đây thôi, nhưng mà cột sáng đấu khí của Trình Chu cũng to gần bằng bắp đùi của người trưởng thành rồi, với cột sáng đấu khí này thì Trình Chu cũng có thể đem cái nhãn hiệu Hoàng kim kỵ sĩ lâu đời của hầu tước Potter áp chế hoàn toàn, còn có thể đáng cho hầu tưới Potter phải lui bước.
Vốn dĩ là Trình Chu cũng chỉ muốn thử xem thân thủ của hắn hiện tại tới mức độ như thế nào mà thôi, đánh không được thì hắn cũng có thể bỏ chạy mà, dù sao thì hắn cũng không hề có bất kỳ trở ngại tâm lý nào nên chuyện thua chạy cũng khá dễ dàng.
Chỉ là hắn cũng không nghĩ tới một việc là cả Eugene và hầu tước Potter kia lại có thể cùi bắp đến vậy. Hắn còn chưa chính thức ra tay mà hai người kia cũng đã bị đánh bật ngược lại rồi.
Trình Chu chém một đạo đấu khí nữa công kích qua, Eugene và hầu tước Potter cũng trực tiếp bị đánh bay ra ngoài. Dù sao thì bọn họ cũng là Hoàng kim kỵ sĩ nên thân thủ của hai người họ cũng khá tốt, thời điểm bị đánh ra ngoài đập vào vách tường thì cũng là cho cái vách tường đó thủng thành hai cái khuôn hình người nhưng mà bản thân hai người họ cũng không có tổn thương nào quá lớn.
“Hình như hai tên Hoàng kim kỵ sĩ này cũng quá cùi bắp rồi thì phải.” Trình Chu nhìn hai người vừa bị bay ngược ra thì lẩm bẩm.
Thời điểm hắn sử dụng đấu khí còn không thèm dung nhập thêm sức mạnh không gian vào đâu đấy, vậy mà hai người kia đã bị đấu khí đánh cho tan tác tới như vậy rồi. Nếu hắn mà dung nhập thêm sức mạnh không gian vào thì hai người kia chắc cũng không còn mạng quá.
Mạc Lạc nhìn qua Trình Chu rồi thầm nghĩ: Không phải là hai người kia cùi bắp mà tên Trình Chu này quá mạnh mà thôi.
Một người là hầu tước thành danh đã rất lâu, một người là Hoàng kim luyện dược sư danh tiếng lẫy lừng, hai người đều bị đánh bật ra ngoài như vậy hẳn là danh tiếng cũng bị tổn hại khá nhiều đây.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Nhanh lấy bức tranh này rồi đi thôi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu thuận tay cắt luôn bức tranh này xuống rồi hắn cũng xoay người mang Dạ U và Mạc Lạc rời khỏi hoa phường.
Sau khi rời khỏi hoa phường thì Trình Chu cũng dựa theo địa chỉ mà Mạc Lạc cung cấp mà càn quét sạch bóng đến sáng loáng cái phòng thí nghiệm của Eugene, đến cả cái thư viện cất chứa sách cũng bị luộc sạch không buông tha.
Mạc Lạc vẫn rất nhiệt tình với thuật luyện dược nên hắn cũng đã thèm thuồng bộ dụng cụ trong phòng thí nghiệm của Eugene từ rất lâu rồi. Lúc trước do Mạc Lạc chỉ là đệ tử ký danh của Eugene nên cũng có nhiều thiết bị hắn chỉ có thể đứng nhìn chứ không thể chạm vào được. Khó khăn lắm mới khuyên được Trình Chu ra tay nên Mạc Lạc cũng rất tích cực mà cung cấp vị trí để Trình Chu thuận tiện càn quét.
……
Sau khi Trình Chu và Dạ U rời khỏi hoa phường của đảo Cầu Vồng thì toàn bộ căn nhà hoa phường màu lam kia cũng bị sụp đổ ngay lập tức.
Dân cư xung quanh hoa phường cũng nhanh chóng vây lại rồi nghị luận sôi nổi.
“Sao nó lại biến thành cái dạng này chứ?”
Khách làng chơi thường xuyên ghé thăm hoa phường, bên trong hoa phường cũng nổi tiếng với các màn tranh giành tình cảm, tranh giành khách hàng nên cũng rất ồn ào huyên náo, dân chúng xung quanh cũng rất vui vẻ mà hóng chuyện nên mọi người cũng rất có cảm tình với cái hoa phường này.
Tối hôm qua hoa phường xảy ra náo loạn thì dân chúng còn tưởng là khách làng chơi lại náo loạn ra động tĩnh lớn nên họ cũng không chạy ra ngoài quan sát.
Mãi đến khi tiếng ồn ào càng ngày càng lớn thì người dân mới biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Đã có rất nhiều người đã nhìn thấy 3 chùm sáng màu vàng loé lên, họ còn chứng kiến tình cảnh hầu tước Potter đáng kính và luyện dược sư Eugene cao quý bị đấu khí màu vàng đánh bật ra ngoài.
Những người ở bên ngoài cũng ngoan ngoãn ngậm miệng không dám bàn luận về vấn đề này nhưng sau lưng lại tám chuyện ngất trời.
Sự tình cũng nhanh chóng truyền hết với dân cư đảo Cầu Vồng, rồi cũng từ đảo Cầu Vồng mà lan hết ra các đảo khác.
Trong một thời gian ngắn thì khắp hải vực của Hiệp Loan quần đảo cũng bàn tán sôi nổi về một Hoàng kim kỵ sĩ thần bí và cũng sôi nổi mà đoán thân phận của tên kỵ sĩ này.
Kỵ sĩ muốn tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ sẽ kéo theo động tĩnh không hề nhỏ nên danh sách các Hoàng kim kỵ sĩ trên Hiệp Loan quần đảo này người người đều thuộc như trong lòng bàn tay rồi. Chỉ là tên kỵ sĩ bí ẩn này mọi người cũng đoán tới đoán lui nhưng vẫn chưa thể tìm ra được một đối tượng thích hợp để xuống tay.
End 141
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro