Đảo Đường Thụ
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Thành chủ phủ đảo Đường Thụ.
“Tôi đã nói với ông rồi cơ mà, tôi đã nói ông đừng có tuỳ tiện đứng ra hưởng ứng rồi cơ mà. Ông nghe không hiểu tôi muốn nói gì đúng không? Hiện tại thì hay rồi, tên Trình Chu kia tới tận cửa đòi nợ rồi kìa. Hắn ta biết ông muốn tấn công đảo San Hô nên tới tận đây bái phỏng ông đấy. Ông vui chưa?” Phu nhân Miller kích động nói.
Hầu tước đảo Đường Thụ nghe vậy cũng ngượng ngùng rồi trả lời: “Thì … thì lúc đó tôi nghe mấy người bên ngoài nói là Trình Chu và Zoe đã xong đời rồi, hơn nữa hai người kia cũng mất tích một thời gian khá dài mà cũng không thấy hai người đó có động tĩnh gì hết, cho nên … cho nên tôi mới nghĩ là hưởng ứng cũng không sao cả. Nói miệng cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu. Dù sao thì chúng ta cũng không thể đắc tội với đại công tước mà đúng không? Ai mà biết được là hai người kia lại tuỳ tiện thích gạt người như vậy đâu.”
Phu nhân Miller nghe vậy thì nổi giận lôi đình mà nói: “Ông còn có mặt mũi mà nói như vậy hả? Ông không thấy những tên hầu tước đều lựa chọn đứng ngoài quan sát xem trò hay sao? Ông thì hay rồi, ông còn nhảy dựng lên hưởng ứng. Bây giờ ông còn biện hộ cái gì chứ? Đầu ông bị làm sao đấy hả?”
Hầu tước đảo Đường Thụ nghe vậy cũng rầu rĩ rồi rồi cố gắng biện giải thêm mà nói: “Thì … thì trước đó mấy người kia cũng đã thoả thuận là cùng nhau tấn công đảo San Hô chứ bộ, sau đó thì không biết là vì cái gì mà mấy tên chết tiệt kia lại lui về không đi nữa. Vốn dĩ tôi cũng đâu có muốn đi đâu.”
Phu nhân Miller cực kỳ oán hận mà nói: “Ông là đồ ngu đúng không? Đó là bọn họ lừa ông đấy mà ông còn không nhận ra sao? Mắt ông có vấn đề đúng không? Hay não ông bị ăn rồi mà không nhận ra cái đám người đó muốn lừa ông vào tròng hả? Ông muốn chọc cho tôi tức đến chết đúng không?”
Hầu tước đảo Đường Thụ khom lưng cúi đầu khuyên giải rồi an ủi nói: “Phu nhân, bà đừng kích động như vậy mà. Tôi đã nghe rất nhiều người nói về tình hình dạo gần đây của tên Trình Chu đó rồi. Dạo gần đây hắn đang phải nghiên cứu để chế tạo con Địa giai thuyền chiến, lại còn bận đi tuyển mộ luyện khí sư ở khắp nơi nữa nên chắc chắn hắn không có thời gian để ý tới việc này đâu. Chắc chắn là không sao đâu. Bà yên tâm đi.”
Phu nhân Miller lạnh lùng trừng mắt nhìn hầu tước đảo Đường Thụ một cái lắc lẻm rồi cực kỳ trào phúng mà nói: “Ông cho rằng tên Trình Chu kia sẽ giống như ông sao? Giây trước tôi vừa mới nhắc nhở ông làm việc cho cẩn thận thì giây sau ông đã vứt luôn lời tôi nói ra sau đầu ấy hả?”
Hầu tước đảo Đường Thụ vẫn khom lưng mà lấy lòng nói: “Hiện tại vẫn ổn mà, đã nhiều ngày trôi qua rồi, hắn muốn tới thì cũng nên tới rồi chứ?”
Phu nhân Miller nhíu mày nói: “Cũng không biết có chuyện gì không mà hai ngày nay tôi đều có loại dự cảm không lành.”
Hầu tước đảo Đường Thụ thận trọng nhìn phu nhân Miller rồi nói: “Chắc bà lo lắng quá nhiều rồi. Hay là bà đi nghỉ một chút, nghỉ một chút sẽ ổn hơn.”
……….
Trình Chu mang đám Dạ U cùng nhau thuấn di đến khu vực bên ngoài thành chủ phủ của đảo Đường Thụ.
Trình Chu khoanh tay nói: “Hình như bên trong đang cãi nhau thì phải, có vẻ chúng ta không đến đúng thời điểm rồi rồi. Đúng lúc, chúng ta vào khuyên giải họ thôi. Vợ chồng phải hoà thuận với nhau chứ.”
Đàm Thiếu Thiên quay đầu mà ngó Trình Chu rồi thầm nghĩ: Hình như vợ chồng người hầu tước kia đang cãi nhau vì anh đấy, anh trai ạ. Anh xác định là anh vào khuyên can người ta chứ không phải là anh vào đổ thêm dầu vào lửa đúng không?
Đàm Thiếu Thiên: “Hình như là vị hầu tước đại nhân này đang bị mắng thì phải. Quả nhiên lời đồn đúng là không hề sai mà. Ông ta đúng là một kẻ sợ vợ.”
Trình Chu: “……” Gì đấy? Thằng em hời này của hắn đang làm cái gì thế? Nói chuyện thì cứ nói thôi, mắc cái gì mà vừa nói vừa nhìn chằm chằm hắn rồi mở miệng làm cái gì chứ? Hắn thì làm sao hả?
Trình Chu mang đoàn người thuấn di vào sảnh lớn của thành chủ phủ rồi lên tiếng khuyên can nói: “Hai vị đang tranh cãi việc gì vậy?”
Hầu tước đảo Đường Thụ nhìn thấy một đám người xuất hiện ở trong sảnh thì giật mình hoảng sợ mà trốn ra sau lưng phu nhân Miller.
Trình Chu nhìn thấy dáng vẻ nhảy nhanh hơn thỏ của hầu tước đảo Đường Thụ thì thầm nghĩ: Vị hầu tước này nhát gan như vậy mà dám chạy tới đảo San Hô thảo phạt hả?
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua hầu tước đảo Đường Thụ rồi đánh giá một chút, vị hầu tước này hoàn toàn khác với những gì mà hắn đã tưởng tượng, hắn nghĩ rằng vị hầu tước này chắc phải béo tốt lắm chứ, rồi bộ mặt tròn lẳn nhìn như địa chủ thời xưa cơ, không ngờ là vị hầu tước này còn rất thanh tú và đẹp trai nữa. Rồi, hoá ra là vậy mà. Thảo nào. Có vẻ như là vị hầu tước này đã sử dụng nhan sắc chiến lược của bản thân ông ta đi mê hoặc rồi lừa phu nhân Miller vào cửa rồi. Đúng là là mê trai đẹp thì thế giới nào cũng giống nhau thôi.
Hầu tước đảo Đường Thụ đứng sau phu nhân nhà mình thò đầu ra hỏi: “Sao mọi người lại tới đây chứ?”
Trình Chu tùy tay mà cầm ấm trà trên bàn rót một ly đưa cho Dạ U rồi thêm một ly cho mình rồi nói: “Là do tôi nghe thấy một câu chuyện chấn động. Hình như thời gian trước đây hầu tước đại nhân đang tính toán thảo phạt hòn đảo của chúng tôi đúng không? Nghĩ đi nghĩ lại thì chúng tôi người yếu thế mỏng, chúng tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi mà chạy đến cửa mà báo rằng hầu tước đại nhân đừng làm vậy nữa, chúng tôi rất hoảng loạn đấy.”
Phu nhân Miller cười gượng mà nói: “Không, không hề có chuyện đó đâu, các hạ hiểu nhầm rồi. Tên mập nhà tôi uống ba chén rượu là ông ấy bắt đầu nói nhảm thôi. Các hạ cũng nhìn dáng vẻ như thỏ này của ông ấy thì làm gì mà ông ấy có cái lá gan đi thảo phạt các hạ chứ? Hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
Trình Chu nói: “Là hiểu lầm thì tốt rồi. Lúc nãy tôi cũng đã ghé ngang qua khu rừng đường thụ của đảo Đường Thụ này chiêm ngưỡng. Phu nhân, rừng đường thụ của hòn đảo này phát triển cũng không tồi đấy chứ?”
Phu nhân Miller cười cười nói: “Đó cũng chỉ là những cây đường thụ bình thường mà thôi. Nếu các hạ muốn thì chúng tôi sẽ sai người chém mấy trăm cây làm quà cho các hạ mang về dùng thử nhé.”
Trình Chu: “Hình như … chuyện này không được đâu, tôi cũng không phải là người không biết xấu hổ như vậy. Hay là hai vị trực tiếp đưa cho tôi mượn một con đường thụ thượng Tinh Linh một thời gian có được không? Có gì thì tôi tự về trồng cũng được. Tài sản trên đảo này là của các vị mà.”
Hầu tước đảo Đường Thụ đang trốn sau lưng phu nhân Miller nghe thấy lời Trình Chu nói thì mặt cũng nhăn nhúm lại.
Phu nhân Miller nhíu chặt mày lại rồi cắn răng mà nói: “Được.”
Phu nhân Miller nói xong thì hung hăng trừng hầu tước đảo Đường Thụ một cái. Sau đó thì hầu tước đảo Đường Thụ cũng nhanh chóng giải trừ khế ước với con thanh ngọc đường thụ thượng Tinh Linh.
Trình Chu cũng nhanh chóng trích một giọt máu ra khế ước với con thanh ngọc đường thụ thượng Tinh Linh này.
“Lúc nãy phu nhân nói sẽ sai người chặt mấy trăm cây đường thụ cho tôi đúng không? Nói thật lòng thì tôi cảm thấy chuyện này rất xấu hổ. Chi bằng phu nhân nhường luôn cho tôi một mảnh đường thụ ở ven biển này nhé, như vậy cũng không cần phu nhân phải tốn công sức đi chặt cây rồi.” Trình Chu nói.
Phu nhân Miller cũng nghĩ đến việc Trình Chu đã làm với đảo Thiên Tinh thì ngượng ngùng mà nói: “Nếu các hạ thích thì cứ cắt đi cũng được.”
Trình Chu cười cười nói: “Phu nhân đúng là một người rất hào sảng.”
Trình Chu mang theo đám Michael và hai vợ chồng hầu trước đảo Đường Thụ đi tới khu rừng thanh ngọc đường thụ ở ven biển.
Trình Chu đứng ở bên bờ biển của khu rừng đường thụ rồi nói với những nông nô đang làm việc chăm chỉ thì lớn giọng hô lên: “Mọi người chú ý, mọi người chú ý. Phu nhân Miller và hầu tước đại nhân của đảo Đường Thụ đã mang mảnh đường thụ này tặng cho tôi rồi. Các vị đứng trong khu rừng này có thể lựa chọn rời khỏi hòn đảo này thì cứ đứng yên ở tại vị trí, nếu các vị không muốn đi theo tôi thì lập tức rời khỏi khu rừng đường thụ này tránh đi.”
Dù sao thì tin tức của bình dân cũng không thể linh thông như quý tộc được nên bọn họ cũng không hề biết về những biến hoá hiện tại của đảo San Hô.
Sau khi nghe Trình Chu hô hào thì nông nô đang làm việc trong rừng đường thụ cũng ngay lập tức hoảng loạn rồi chạy từ bên trong khu rừng ra ngoài trốn kỹ ở một bên phía sau vợ chồng hầu tước.
Nhìn thấy phản ứng như thế này của những bình dân thì Trình Chu cũng không quá để ý.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu và Dạ U cũng có chút lo lắng nói: “Anh hai, anh dâu, lần này đám Vân Phong không đi theo, hai anh có thể chứ?”
Trình Chu híp mắt nói: “Không sao.”
Tuy rằng lần này đám Vân Phong không đi cùng bọn họ nhưng mà diện tích đảo mà bọn họ cần cắt của đảo Đường Thụ này lại nhỏ hơn nhiều so với khu bên tàu của đảo Thiên Tinh. Mấy ngày nay sức mạnh của hắn và Dạ U cũng tăng trưởng lên không ít, nên cắt một mảnh đảo nhỏ này hẳn cũng không thành vấn đề.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Vậy được, em giúp hai anh hộ pháp.”
Chuyện tiếp theo thì cũng giống như lần mà hai người họ đã từng làm với đảo Thiên Tinh, lần này Dạ U và Trình Chu cũng song kiếm hợp bích rồi chém lên một mảnh đảo nhỏ trồng thanh ngọc đường thụ, chiêu kiếm cắt ngọt đến mức một kiếmm đã làm mảnh đảo nhỏ này cũng tách rời với hòn đảo lớn.
Lúc trước thì hầu tước đảo Đường Thụ cũng đã nhìn hình ảnh này trong lưu ảnh thạch rồi, không nghĩ là nhanh như vậy thì ông cũng được tận mắt chứng kiến quá trình hợp kiếm và bổ đảo như cắt bánh như vậy đây. Nhưng mà cái tận mắt chứng kiến này cũng làm tâm của ông đau như cắt, dù sao thì đây cũng là tài sản của ông đấy.
Sau khi mảnh đảo bị kiếm bổ xuống và cắt ra thì cũng trôi dần về phía bờ biển và biến thành một hòn đảo trôi nổi.
Đàm Thiếu Thiên nhìn hòn đảo đang trôi nổi ra biển thì kích động nói: “Thành công.”
Hầu tước đảo Đường Thụ nhìn thấy một mảnh đảo bị cắt ra thì cũng thầm mong là đám ôn thần này cũng nhanh nhanh chóng chóng rời đi luôn đi.
Nhưng Trình Chu lại không hề rời đi nhu vị hầu tước này mong đợi mà nhanh chóng hướng tới vị hầu tước này mà đi qua.
Hầu tước đảo Đường Thụ nhìn thấy Trình Chu đang tiến lại gần thì tái mặt rồi chân cũng run run mà lùi dần về phía sau.
Trình Chu đành phải ra tay mà đỡ cho vị hầu tước vừa mới trượt chân này rồi thân thiết thăm hỏi mà nói: “Hầu tước đại nhân, ngài làm sao thế này?”
Sắc mặt của hầu tước đảo Đường Thụ cũng tái mét đi rồi khô khan mà nói: ‘Không sao, không có việc gì, các hạ còn có việc gì nữa sao?”
Trình Chu lấy một chồng phiếu mua sắm ra rồi quơ quơ mời chào: “Hầu tước đại nhân, đảo San Hô chúng tối sắp khai trương một khu siêu thị lớn, có ăn, có uống, có mặc, có dùng, … Số phiếu này trị giá 4 vạn đồng vàng, nhưng các vị mới tặng lễ lớn như vậy nên tôi cũng bán rẻ luôn cho hai vị giá 2 vạn đồng vàng. Thế nào, hai vị mua chứ?”
Phu nhân Miller đen mặt nói: “Cảm ơn ý tốt của các hạ, nhưng mà cái thứ này cũng quá nhiều rồi, e là chúng tôi không cần dùng tới.”
Trình Chu cũng rất nhiệt tình mà nói: “Hai vị yên tâm, tạm thời không dùng hết cũng không sao, dùng không được cũng không việc gì, cái phiếu mua sắm này có thời hạn trong vòng 3 năm lận mà. Trong thời gian 3 năm thì các vị có thể cầm phiếu mà tiến tới đảo mua sắm bất kỳ lúc nào các vị muốn, không sao cả. Hiện nay chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi giảm giá 50%, ưu đãi này chỉ dành riêng cho dịp khai trương này thôi nên sau này các vị muốn mua thì khẳng định là không còn cái giá ưu đãi này nữa đâu.”
Phu nhân Miller nhìn Trình Chu rồi có chút cạn lời mà thầm nghĩ: Ba năm? Vương thất và đảo San Hô sớm muộn gì cũng có một trận sống còn. Ba năm sau sao? Sợ là 3 năm sau thì Trình Chu còn sống hay chết cũng không ai biết trước được đâu.
Trình Chu nhìn phu nhân Miller đang trầm tư suy nghĩ thì nói: “Phu nhân đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Phu nhân Miller cười gượng một chút nói: “Không có gì.”
Trình Chu ném toàn bộ số phiếu mua sắm trên tay vào tay bá tước đảo Đường Thụ rồi nhiệt tình nói: “Đây đã là giá sát sườn lắm rồi đây, nếu bỏ lỡ dịp này thì không còn cơ hội nào tốt hơn thế đâu.”
Phu nhân Miller thấy tình thế không thể từ chối được mà bà đành phải mang 2 vạn đồng vàng ra rồi hoàn thành giao dịch với Trình Chu.
Dạ U quay sang nhìn phu nhân Miller một hồi rồi nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút.
Phu nhân Miller nhăn mày nói: “Zoe các hạ, sao các hạ lại nhìn tôi như vậy chứ?”
Dạ U cười cười nói: “Đã sớm nghe mọi người nói là phu nhân Miller chính là một vị nữ trung hào kiệt, hôm nay được diện kiến phu nhân cũng chứng thực được lời đồn đãi rồi. Nhìn thấy phong thái phu nhân thật đúng như những gì mọi người đã từng nói là đủ đĩnh đạc cũng đủ hào kiệt.”
Phu nhân Miller nghe vậy cười cười nói: “Zoe các hạ quá khen rồi, các hạ mới đúng là nhân vật thần tiên.”
“Để tôi tặng cho phu nhân một phần lễ vật nhé.” Dạ U nói.
Phu nhân Miller có chút cảnh giác mà nói: “Không cần đâu.”
Dạ U lấy một vòng tay ra đưa cho phu nhân Miller nói: “Thấy vòng tay này rất hợp với phong thái của phu nhân, nhân dịp gặp mặt nên hôm nay tôi đành mượn hoa hiến phật mà tặng cho phu nhân vậy.”
Phu nhân Miller vội vàng từ chối nói: “Không cần tặng, không cần tặng.”
Dạ U nhất quyết đưa chiếc vòng qua, phu nhân Miller từ chối thêm một lần nữa rồi cũng nhận lấy luôn.
Sau khi hoàn thành giao dịch thì Trình Chu cũng nhanh chóng mang theo mọi người thuấn di lên hòn đảo nhỏ trồng thanh ngọc đường thụ rời khỏi đảo Đường Thụ.
……….
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U sau đó híp mắt rồi rầu rĩ mà nói: “Sao em lại đưa vòng tay cho phu nhân Miller chứ?”
Dạ U híp mắt rồi cười cười nói: “Em muốn kết một chút thiện duyên mà thôi. Vị phu nhân này rất thâm sâu. Chúng ta cũng không cần phải kết tử thù với người này, về sau còn phải gặp thêm nhiều lần nữa.”
Trình Chu gật đầu nói: “Em nói cũng có lý.”
Trình Chu vừa đi thì hầu tước đảo Đường Thụ cũng nhảy dựng lên.
Hầu tước đảo Đường Thụ vô cùng căm phẫn mà nói: “Những tên Đoạ ma giả này đúng là … là muốn ăn tới tận xương tận tuỷ của người khác mà. Vừa muốn Tinh Linh thì cũng thôi đi, cắt một phần đất của rừng đường thụ cũng thôi đi, còn muốn chúng ta phải chi ra 2 vạn đồng vàng mua một đống giấy lộn.”
Hầu tước đảo Đường Thụ tức giận cũng muốn đem đống giấy này xé nát ra cho hả giận, nhưng mà ông lại nghĩ tới số tiền mình vừa mới chi ra để mua đống giấy lộn này thì ông cũng không dám xuống tay.
Phu nhân Miller trừng mắt nhìn hầu tước đảo Đường Thụ một cái rồi quát lớn: “Ông câm miệng cho tôi. Ông không ngu dốt mà hưởng ứng a dua theo đám người kia thì chuyện sẽ thành như thế này hả?”
Hầu tước đảo Đường Thụ có chút ngượng ngùng mà cúi gằm mặt nói: “Tôi cũng đâu có biết là việc sẽ tới mức này đâu.”
Phu nhân Miller xoay xoay chiếc vòng tay một lượt rồi nói: “Có vẻ Zoe làm người cũng không tồi đâu.”
Hầu tước đảo Đường Thụ không cho là đúng mà phản bác: “Cái gì? Tên Zoe kia … hắn ta đi theo tên thổ phỉ Trình Chu kia đánh cướp khắp nơi mà bà còn không tồi cái gì hả? Bà bị làm sao thế? Chỉ một cái vòng tay xấu xí này mà đã mua chuộc được bà rồi sao? Bà nhìn cái vòng này đi, quá xấu rồi.”
Hầu tước đảo Đường Thụ còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng bị ánh mắt sắc lẹm của phu nhân Miller đánh gãy.
Phu nhân Miller lên tiếng trả lời: “Ông đấy. Ông đúng là thiển cận mà, đây là vòng tay không gian đấy.”
Hầu tước đảo Đường Thụ nghe vậy thì không tin mà hỏi lại: “Vòng tay không gian? Là cái vòng tay không gian mà tôi nghĩ đấy sao?”
Hầu tước đảo Đường Thụ cũng có chút ham muốn mà nhìn cái vòng tay không gian trên cổ tay phu nhân Miller một hồi lâu, ông ta cũng vươn tay ra sờ sờ lên cái vòng tay nhưng bị phu nhân Miller đánh cho một phát.
Phu nhân Miller lấy mấy tờ phiếu mua sắm trong tay hầu tước đảo Đường Thụ nhét thẳng vào vòng tay không gian.
Hầu tước đảo Đường Thụ cũng thấy cực kỳ quái dị mà nói: “Đúng là vòng tay không gian thật này. Có khi lại đúng như bà nói, Zoe các hạ làm người cũng không tồi đấy chứ. Đã sớm nghe là tên Trình Chu kia biết chế tạo đạo cụ không gian rồi nhưng không ngờ lại là thật. Bà kiểm tra xem cái vòng tay này diện tích bên trong là bao nhiêu vậy? Có rộng không?”
Phu nhân Miller xoay xoay cái vòng tay rồi nói: “Không gian bên trong cũng được, xem ra chúng ta phải phái người tới đảo San Hô điều tra tình hình rồi.”
Hầu tước đảo Đường Thụ có chút lo lắng nói: “Bà còn muốn tới đảo San Hô? Bà không bị làm sao chứ? Tức giận nên hỏng não rồi sao?”
Phu nhân Miller trừng mắt nhìn hầu tước đảo Đường Thụ rồi nói: “Ông hâm à, chúng ta tất nhiên là không thể đi. Nhưng mà mấy đứa trẻ thì khác. Cho mấy đứa trẻ đi thôi, cho chúng nó đi ra ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm.”
Hầu tước đảo Đường Thụ có chút lo lắng nói: “Cho hai đứa nhỏ đi qua sao? Chúng nó không mất luôn cái mạng ở đảo San Hô chứ?”
Nói không ngoa thì đảo San Hô bây giờ chính là đại bản doanh của Đoạ ma giả đó. Trước đó thì liên minh Thiên Tuyển giả kia chiếm đảo, sau này thì Trình Chu và Dạ U về nên còn hỗn loạn hơn nữa. Tình hình bên đó ai đảm bảo được chứ?
Phu nhân Miller híp mắt nói: “Phú quý hiểm trung cầu, ông không thấy tình trạng của Michael hiện nay đang rất tốt sao?”
Lúc trước bà còn nghĩ là Michael sắp tiêu đời rồi, không nghĩ là thế cục lại biến đổi nhanh tới vậy, Michael chẳng làm sao mà thần thái hôm nay còn rất tốt, bá tước Royer thì tiến giai trở thành Hoàng kim kỵ sĩ luôn rồi. Tuổi của bá tước Royer cũng không còn nhỏ nữa nên việc tiến giai này hẳn là dựa vào phúc của Michael rồi. Nếu Đoạ ma giả mà cứ tiến lên như thế này thì thế lực của Đoạ ma giả càng ngày càng bành trướng hơn thôi. Còn thế lực ở vương thành kia cũng khá là đáng khen đấy, tới vậy rồi mà đám người đó cũng chỉ rúc đầu trong cái vương đô đó không dám thò mặt ra.
…….
Sau khi Trình Chu cắt mảnh đảo đường thụ nhỏ ra rồi hắn cũng mang theo cả người cả đảo thuấn di về đảo San Hô.
Đảo San Hô lại đột hiên xuất hiện thêm một mảnh đảo nhỏ trôi dạt nên cũng làm cho mọi người lại lại bắt đầu tụ tập lại chỉ trỏ.
Do trước kia Trình Chu cũng mang một mảnh đảo Thiên Tinh về rồi nên có xuất hiện thêm một hòn đảo nhỏ nữa thì mọi người cũng không quá ngạc nhiên như trước nữa.
Rất nhiều người cũng tụ tập lại bên bờ biển rồi nhìn chằm chằm vào hòn đảo đang trôi nổi kia thì trò chuyện sôi nổi.
“Trình Chu các hạ lại chạy đi chỗ nào cắt đảo mang về nữa vậy?”
“Á, hình như là cây đường thụ mà đúng không?”
“Là đường thụ của đảo Đường Thụ đúng không? Nhìn đồ sộ quá vậy.”
“Nghe nói là hương vị của đường thụ của Đảo Đường Thụ này rất ngon. Nhưng mà nghe nói là nó cứng lắm, không dễ ăn.”
“Nghe nói là giá cả của đường thụ ở đảo Đường Thụ này đã tăng lên gấp 10 lần rồi. Hòn đảo của chúng ta có thể tự trồng được một loại đường thụ thì hy vọng là chúng ta có thể mua được với giá rẻ mang về ăn.”
“Lại cắt thêm một khối mang về, nếu cứ như vậy thì đảo San Hô của chúng ta sắp thành hòn đảo lớn nhất Hiệp Loan quần đảo luôn đấy.”
“Đúng vậy, địa vực của vương đảo tuy là rất khổng lồ nhưng hòn đảo của chúng ta là độc nhất vô nhị và hoàn toàn khác biệt đúng không? Dù sao thì cũng không có hòn đảo nào giống hòn đảo này của chúng ta được, vừa có thể nở ra lại không ngừng mọc thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi diện tích của hòn đảo này sẽ bằng luôn vương đảo cũng nên.”
“….”
Trình Chu cũng nhanh chóng đi tìm Vương Chấn Hiên, đội trưởng đội xây dựng rồi đi tìm Finger của liên minh Thiên Tuyển giả và tìm thêm một số người của tổ chức Quang Minh rồi nhờ mọi người hỗ trợ để ghép thêm mảnh đảo nhỏ này vào đảo San Hô.
Sau khi hợp nhất thêm hòn đảo nhỏ này thì bản đồ của đảo San Hô lại khuếch trương thêm một lần nữa.
Trình Chu mang rừng đường thụ lại đây nên mấy chuyên gia bên viện nông nghiệp cũng nhanh chóng chú ý mà hùng hục chạy tới.
Đúng y như những gì mà Đàm Thiếu Thiên đã suy đoán trước đó, một vị chuyên gia sau khi di chuyển đến rừng đường thụ thì kích động quá độ mà ngất luôn. May mắn là mấy vị nghiên cứu sinh đi cùng cũng nhanh tay mà cho vị giáo sư già này một liều thuốc trợ tim nên không cần nhờ đến Annie chạy tới hỗ trợ.
Lẽ dĩ nhiên là sau khi trầm trồ quan sát thì mấy nghiên cứu sinh lại tiếp tục thu thập mẫu vật mang về phòng nghiên cứu tiến hành phân tích và cũng nhanh chóng cho kết quả.
“Anh hai, đã có kết quả phân tích rồi. Thành phần của cây đường thụ ở bên giống y như cây mía đường bên thế giới chúng ta nhưng mà kích thước lớn hơn rất nhiều. Cấu trúc đường của đường thụ bên này cũng to hơn và cứng hơn cấu trúc đường của cây mía. Hàm lượng đường cũng cao hơn cây mía. Nhưng mà bên trong đường thụ có chứa rất nhiều loại vitamin có tác dụng thanh nhiệt nhuận phổi. Hàm lượng sắt của đường thụ cũng rất cao, hẳn là có thể dùng để phòng ngừa bênh thiếu máu. Mấy nhà nghiên cứu còn đang kiểm tra thấy có một vài nguyên tố đặc thù chưa từng xuất hiện nên họ đang phân tích và đọc cấu trúc thêm.” Đàm Thiếu Thiên nhìn kết quả mà báo cáo.
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là có nhiều chỗ tốt như vậy à, báo với chuyên gia nông nghiệp để họ nghiên cứu và chuẩn bị đất để mở rộng quy mô trồng trọt.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Vâng ạ, mấy chuyên gia đó cũng nghe nói là trên đảo Đường Thụ đó còn có một vài loại giống cây đường thụ khác nên cũng kiến nghị anh đi nhổ một ít rồi mang về đây trồng thêm đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Lúc đó anh cũng sơ sót, để hôm nào rồi đi tiếp.”
Trình Chu xoa trán, có lẽ là vị hầu tước đảo Đường Thụ này không muốn nhìn thấy hắn đâu. Thôi để thư thả một thời gian rồi đi qua cũng được. Hiện tại thì hắn nên chọn quý tộc khác để đi bái phỏng tiếp thôi.
Hoàng Văn Bân cũng nghe nói về đường thụ nên hưng phấn chạy đi tìm Trình Chu hỏi chặt 2 cây đường thụ về nghiên cứu món ăn mới.
Lần này Trình Chu cũng lấy hơn ngàn cây đường thụ nên có chém một vài cây thì cũng không nhằm nhò gì nên cũng phất tay tuỳ ý Hoàng Văn Bân làm việc.
Hoàng Văn Bân chặt hai cây đường thụ rồi nghiên cứu ép lấy nước làm thành món nước chanh đường thụ.
Nước của đường thụ cũng mát lạnh lại thêm nước chanh tươi mát hoà quyện với nhau cũng phối ra một món đồ uống mát lạnh, cực kỳ có tính giải khát.
Dạo gần đây thời tiết trên đảo San Hô cũng có chút nóng do đã chuyển sang mùa hè, dưới cái nắng gắt của mặt trời thì uống một ly nước chanh đường thụ tươi mát cũng có tác dụng thanh nhiệt hạ hoả kia cũng làm cho mọi mệt mỏi do phản ứng sốc nhiệt của tất cả mọi người hoàn toàn biến mất.
Hoàng Văn Bân làm chừng mấy chục thùng nước chanh đường thụ mang đến khu bến tàu. Món nước mát lạnh này cũng nhanh chóng bị mấy vị luyện khí sư đang hùng hục củi lửa kia yêu thích không thôi. Bọn họ thích đến nỗi có người làm cả chục ly không đã thèm, người tới sau còn không kịp uống nên mấy chục thùng cỡ lớn kia cũng hoàn toàn không đủ.
“Uống quá ngon, quả nhiên là quyết định của tôi là hoàn toàn đúng đắn. Thức ăn ở đây có thể làm tôi kinh ngạc mỗi ngày đấy.” Tine say mê mà nheo nheo đôi mắt lại nói.
Simmy nhìn Tine đánh giá một chút rồi lắc đầu nói: “Tên mập chết tiệt, rõ ràng là sợ Đoạ ma giả muốn chết mà còn dám lại đây. Chắc chắn là tên mập nhà cậu nghe lén được ở đâu đó là thức ăn nói này rất ngon nên mới mò lại đây đúng không?”
Nghe vậy thì mặt Tine đỏ bừng lên nói: “Không hề, tôi nghe nói là đại sư Tầm Thiên tới đây nên tôi mới tới nhá, tôi là vì muốn học nghề của đại sư nên mới quyết tâm đến đây. Đừng nói xấu tôi.”
Simmy không thèm tin mà nói luôn: “Tên mập chết tiệt cậu còn dám nói hả? Đại sư Tầm Thiên vì nghiên cứu chế tạo Địa giai thuyền chiến mà mất ăn mất ngủ kia kìa. Cậu làm gì hả? Mỗi lần tới giờ ăn thì tên mập cậu cũng phóng đi nhanh nhất đấy, câu có nhìn cái tốc độ phóng đó của cậu không hả?”
Tine gãi đầu nói: “Chuyện này cậu không thể trách tôi được. Muốn trách thì cũng nên trách đầu bếp bên này nấu quá ngon mà thôi. Hơn nữa thì Trình Chu các hạ cũng nói rồi, người là sắt, gạo là thép (人是鐵飯是鋼: Rén shì tiě fàn shì gāng). Không ăn thì sẽ đói nên không thể làm việc được, phải ăn no còn gì.”
Simmy: “Đồ ăn bên khu bến tàu này cũng thường xuyên là do vị Năng lực giả kia trổ tài, cậu không sợ hả?”
Tine thở dài rồi dùng vẻ mặt như thể đập nồi dìm thuyền mà nói: “Nếu mà trầm luân vào vòng tay của ma quỷ mà có thể được ăn ngon mỗi ngày như thế này thì tôi nguyện ý rơi vào vực thẳm hắc ám này không ra nữa.”
Simmy: “Nhìn cái dáng vẻ không tiền đồ của cậu kìa.”
Tine trừng mắt nhìn Simmy rồi khịt mũi mà hừ một tiếng nói: “Đừng chỉ trách tôi thế, dáng vẻ của cậu cũng không có tiền đồ như vậy thôi. Mà hình như tôi thấy cậu còn ăn nhiều hơn tôi nữa thì phải. Cậu còn dám ở đó mà nói tôi hả?”
Simmy có chút ngượng ngùng mà cười cười thầm nghĩ: Cũng không thể trách hắn không có định lực được đúng không? Thật sự thì tay nghề của vị trù nghệ Đoạ ma giả này cũng quá cao rồi, nghe nói là mọi người còn gọi ông ta là đầu bếp của ma thần đấy. Mà đồ ăn của ma thần đầu bếp này làm ra thì người bình thường có thể trụ được chắc. Không ai có thể chống lại cái mê hoặc của ma thần đó đâu.
Ban đầu là Simmy bị cái bộ cốt long trong tay Trình Chu hấp dẫn mà dến đây, nhưng mà sau khi tới đây thì lại hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực mà chọn ở lại.
End chap 223
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Tôi đã nói với ông rồi cơ mà, tôi đã nói ông đừng có tuỳ tiện đứng ra hưởng ứng rồi cơ mà. Ông nghe không hiểu tôi muốn nói gì đúng không? Hiện tại thì hay rồi, tên Trình Chu kia tới tận cửa đòi nợ rồi kìa. Hắn ta biết ông muốn tấn công đảo San Hô nên tới tận đây bái phỏng ông đấy. Ông vui chưa?” Phu nhân Miller kích động nói.
Hầu tước đảo Đường Thụ nghe vậy cũng ngượng ngùng rồi trả lời: “Thì … thì lúc đó tôi nghe mấy người bên ngoài nói là Trình Chu và Zoe đã xong đời rồi, hơn nữa hai người kia cũng mất tích một thời gian khá dài mà cũng không thấy hai người đó có động tĩnh gì hết, cho nên … cho nên tôi mới nghĩ là hưởng ứng cũng không sao cả. Nói miệng cũng đâu có ảnh hưởng gì đâu. Dù sao thì chúng ta cũng không thể đắc tội với đại công tước mà đúng không? Ai mà biết được là hai người kia lại tuỳ tiện thích gạt người như vậy đâu.”
Phu nhân Miller nghe vậy thì nổi giận lôi đình mà nói: “Ông còn có mặt mũi mà nói như vậy hả? Ông không thấy những tên hầu tước đều lựa chọn đứng ngoài quan sát xem trò hay sao? Ông thì hay rồi, ông còn nhảy dựng lên hưởng ứng. Bây giờ ông còn biện hộ cái gì chứ? Đầu ông bị làm sao đấy hả?”
Hầu tước đảo Đường Thụ nghe vậy cũng rầu rĩ rồi rồi cố gắng biện giải thêm mà nói: “Thì … thì trước đó mấy người kia cũng đã thoả thuận là cùng nhau tấn công đảo San Hô chứ bộ, sau đó thì không biết là vì cái gì mà mấy tên chết tiệt kia lại lui về không đi nữa. Vốn dĩ tôi cũng đâu có muốn đi đâu.”
Phu nhân Miller cực kỳ oán hận mà nói: “Ông là đồ ngu đúng không? Đó là bọn họ lừa ông đấy mà ông còn không nhận ra sao? Mắt ông có vấn đề đúng không? Hay não ông bị ăn rồi mà không nhận ra cái đám người đó muốn lừa ông vào tròng hả? Ông muốn chọc cho tôi tức đến chết đúng không?”
Hầu tước đảo Đường Thụ khom lưng cúi đầu khuyên giải rồi an ủi nói: “Phu nhân, bà đừng kích động như vậy mà. Tôi đã nghe rất nhiều người nói về tình hình dạo gần đây của tên Trình Chu đó rồi. Dạo gần đây hắn đang phải nghiên cứu để chế tạo con Địa giai thuyền chiến, lại còn bận đi tuyển mộ luyện khí sư ở khắp nơi nữa nên chắc chắn hắn không có thời gian để ý tới việc này đâu. Chắc chắn là không sao đâu. Bà yên tâm đi.”
Phu nhân Miller lạnh lùng trừng mắt nhìn hầu tước đảo Đường Thụ một cái lắc lẻm rồi cực kỳ trào phúng mà nói: “Ông cho rằng tên Trình Chu kia sẽ giống như ông sao? Giây trước tôi vừa mới nhắc nhở ông làm việc cho cẩn thận thì giây sau ông đã vứt luôn lời tôi nói ra sau đầu ấy hả?”
Hầu tước đảo Đường Thụ vẫn khom lưng mà lấy lòng nói: “Hiện tại vẫn ổn mà, đã nhiều ngày trôi qua rồi, hắn muốn tới thì cũng nên tới rồi chứ?”
Phu nhân Miller nhíu mày nói: “Cũng không biết có chuyện gì không mà hai ngày nay tôi đều có loại dự cảm không lành.”
Hầu tước đảo Đường Thụ thận trọng nhìn phu nhân Miller rồi nói: “Chắc bà lo lắng quá nhiều rồi. Hay là bà đi nghỉ một chút, nghỉ một chút sẽ ổn hơn.”
……….
Trình Chu mang đám Dạ U cùng nhau thuấn di đến khu vực bên ngoài thành chủ phủ của đảo Đường Thụ.
Trình Chu khoanh tay nói: “Hình như bên trong đang cãi nhau thì phải, có vẻ chúng ta không đến đúng thời điểm rồi rồi. Đúng lúc, chúng ta vào khuyên giải họ thôi. Vợ chồng phải hoà thuận với nhau chứ.”
Đàm Thiếu Thiên quay đầu mà ngó Trình Chu rồi thầm nghĩ: Hình như vợ chồng người hầu tước kia đang cãi nhau vì anh đấy, anh trai ạ. Anh xác định là anh vào khuyên can người ta chứ không phải là anh vào đổ thêm dầu vào lửa đúng không?
Đàm Thiếu Thiên: “Hình như là vị hầu tước đại nhân này đang bị mắng thì phải. Quả nhiên lời đồn đúng là không hề sai mà. Ông ta đúng là một kẻ sợ vợ.”
Trình Chu: “……” Gì đấy? Thằng em hời này của hắn đang làm cái gì thế? Nói chuyện thì cứ nói thôi, mắc cái gì mà vừa nói vừa nhìn chằm chằm hắn rồi mở miệng làm cái gì chứ? Hắn thì làm sao hả?
Trình Chu mang đoàn người thuấn di vào sảnh lớn của thành chủ phủ rồi lên tiếng khuyên can nói: “Hai vị đang tranh cãi việc gì vậy?”
Hầu tước đảo Đường Thụ nhìn thấy một đám người xuất hiện ở trong sảnh thì giật mình hoảng sợ mà trốn ra sau lưng phu nhân Miller.
Trình Chu nhìn thấy dáng vẻ nhảy nhanh hơn thỏ của hầu tước đảo Đường Thụ thì thầm nghĩ: Vị hầu tước này nhát gan như vậy mà dám chạy tới đảo San Hô thảo phạt hả?
Đàm Thiếu Thiên nhìn qua hầu tước đảo Đường Thụ rồi đánh giá một chút, vị hầu tước này hoàn toàn khác với những gì mà hắn đã tưởng tượng, hắn nghĩ rằng vị hầu tước này chắc phải béo tốt lắm chứ, rồi bộ mặt tròn lẳn nhìn như địa chủ thời xưa cơ, không ngờ là vị hầu tước này còn rất thanh tú và đẹp trai nữa. Rồi, hoá ra là vậy mà. Thảo nào. Có vẻ như là vị hầu tước này đã sử dụng nhan sắc chiến lược của bản thân ông ta đi mê hoặc rồi lừa phu nhân Miller vào cửa rồi. Đúng là là mê trai đẹp thì thế giới nào cũng giống nhau thôi.
Hầu tước đảo Đường Thụ đứng sau phu nhân nhà mình thò đầu ra hỏi: “Sao mọi người lại tới đây chứ?”
Trình Chu tùy tay mà cầm ấm trà trên bàn rót một ly đưa cho Dạ U rồi thêm một ly cho mình rồi nói: “Là do tôi nghe thấy một câu chuyện chấn động. Hình như thời gian trước đây hầu tước đại nhân đang tính toán thảo phạt hòn đảo của chúng tôi đúng không? Nghĩ đi nghĩ lại thì chúng tôi người yếu thế mỏng, chúng tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi mà chạy đến cửa mà báo rằng hầu tước đại nhân đừng làm vậy nữa, chúng tôi rất hoảng loạn đấy.”
Phu nhân Miller cười gượng mà nói: “Không, không hề có chuyện đó đâu, các hạ hiểu nhầm rồi. Tên mập nhà tôi uống ba chén rượu là ông ấy bắt đầu nói nhảm thôi. Các hạ cũng nhìn dáng vẻ như thỏ này của ông ấy thì làm gì mà ông ấy có cái lá gan đi thảo phạt các hạ chứ? Hiểu lầm, hiểu lầm rồi.”
Trình Chu nói: “Là hiểu lầm thì tốt rồi. Lúc nãy tôi cũng đã ghé ngang qua khu rừng đường thụ của đảo Đường Thụ này chiêm ngưỡng. Phu nhân, rừng đường thụ của hòn đảo này phát triển cũng không tồi đấy chứ?”
Phu nhân Miller cười cười nói: “Đó cũng chỉ là những cây đường thụ bình thường mà thôi. Nếu các hạ muốn thì chúng tôi sẽ sai người chém mấy trăm cây làm quà cho các hạ mang về dùng thử nhé.”
Trình Chu: “Hình như … chuyện này không được đâu, tôi cũng không phải là người không biết xấu hổ như vậy. Hay là hai vị trực tiếp đưa cho tôi mượn một con đường thụ thượng Tinh Linh một thời gian có được không? Có gì thì tôi tự về trồng cũng được. Tài sản trên đảo này là của các vị mà.”
Hầu tước đảo Đường Thụ đang trốn sau lưng phu nhân Miller nghe thấy lời Trình Chu nói thì mặt cũng nhăn nhúm lại.
Phu nhân Miller nhíu chặt mày lại rồi cắn răng mà nói: “Được.”
Phu nhân Miller nói xong thì hung hăng trừng hầu tước đảo Đường Thụ một cái. Sau đó thì hầu tước đảo Đường Thụ cũng nhanh chóng giải trừ khế ước với con thanh ngọc đường thụ thượng Tinh Linh.
Trình Chu cũng nhanh chóng trích một giọt máu ra khế ước với con thanh ngọc đường thụ thượng Tinh Linh này.
“Lúc nãy phu nhân nói sẽ sai người chặt mấy trăm cây đường thụ cho tôi đúng không? Nói thật lòng thì tôi cảm thấy chuyện này rất xấu hổ. Chi bằng phu nhân nhường luôn cho tôi một mảnh đường thụ ở ven biển này nhé, như vậy cũng không cần phu nhân phải tốn công sức đi chặt cây rồi.” Trình Chu nói.
Phu nhân Miller cũng nghĩ đến việc Trình Chu đã làm với đảo Thiên Tinh thì ngượng ngùng mà nói: “Nếu các hạ thích thì cứ cắt đi cũng được.”
Trình Chu cười cười nói: “Phu nhân đúng là một người rất hào sảng.”
Trình Chu mang theo đám Michael và hai vợ chồng hầu trước đảo Đường Thụ đi tới khu rừng thanh ngọc đường thụ ở ven biển.
Trình Chu đứng ở bên bờ biển của khu rừng đường thụ rồi nói với những nông nô đang làm việc chăm chỉ thì lớn giọng hô lên: “Mọi người chú ý, mọi người chú ý. Phu nhân Miller và hầu tước đại nhân của đảo Đường Thụ đã mang mảnh đường thụ này tặng cho tôi rồi. Các vị đứng trong khu rừng này có thể lựa chọn rời khỏi hòn đảo này thì cứ đứng yên ở tại vị trí, nếu các vị không muốn đi theo tôi thì lập tức rời khỏi khu rừng đường thụ này tránh đi.”
Dù sao thì tin tức của bình dân cũng không thể linh thông như quý tộc được nên bọn họ cũng không hề biết về những biến hoá hiện tại của đảo San Hô.
Sau khi nghe Trình Chu hô hào thì nông nô đang làm việc trong rừng đường thụ cũng ngay lập tức hoảng loạn rồi chạy từ bên trong khu rừng ra ngoài trốn kỹ ở một bên phía sau vợ chồng hầu tước.
Nhìn thấy phản ứng như thế này của những bình dân thì Trình Chu cũng không quá để ý.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu và Dạ U cũng có chút lo lắng nói: “Anh hai, anh dâu, lần này đám Vân Phong không đi theo, hai anh có thể chứ?”
Trình Chu híp mắt nói: “Không sao.”
Tuy rằng lần này đám Vân Phong không đi cùng bọn họ nhưng mà diện tích đảo mà bọn họ cần cắt của đảo Đường Thụ này lại nhỏ hơn nhiều so với khu bên tàu của đảo Thiên Tinh. Mấy ngày nay sức mạnh của hắn và Dạ U cũng tăng trưởng lên không ít, nên cắt một mảnh đảo nhỏ này hẳn cũng không thành vấn đề.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Vậy được, em giúp hai anh hộ pháp.”
Chuyện tiếp theo thì cũng giống như lần mà hai người họ đã từng làm với đảo Thiên Tinh, lần này Dạ U và Trình Chu cũng song kiếm hợp bích rồi chém lên một mảnh đảo nhỏ trồng thanh ngọc đường thụ, chiêu kiếm cắt ngọt đến mức một kiếmm đã làm mảnh đảo nhỏ này cũng tách rời với hòn đảo lớn.
Lúc trước thì hầu tước đảo Đường Thụ cũng đã nhìn hình ảnh này trong lưu ảnh thạch rồi, không nghĩ là nhanh như vậy thì ông cũng được tận mắt chứng kiến quá trình hợp kiếm và bổ đảo như cắt bánh như vậy đây. Nhưng mà cái tận mắt chứng kiến này cũng làm tâm của ông đau như cắt, dù sao thì đây cũng là tài sản của ông đấy.
Sau khi mảnh đảo bị kiếm bổ xuống và cắt ra thì cũng trôi dần về phía bờ biển và biến thành một hòn đảo trôi nổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đàm Thiếu Thiên nhìn hòn đảo đang trôi nổi ra biển thì kích động nói: “Thành công.”
Hầu tước đảo Đường Thụ nhìn thấy một mảnh đảo bị cắt ra thì cũng thầm mong là đám ôn thần này cũng nhanh nhanh chóng chóng rời đi luôn đi.
Nhưng Trình Chu lại không hề rời đi nhu vị hầu tước này mong đợi mà nhanh chóng hướng tới vị hầu tước này mà đi qua.
Hầu tước đảo Đường Thụ nhìn thấy Trình Chu đang tiến lại gần thì tái mặt rồi chân cũng run run mà lùi dần về phía sau.
Trình Chu đành phải ra tay mà đỡ cho vị hầu tước vừa mới trượt chân này rồi thân thiết thăm hỏi mà nói: “Hầu tước đại nhân, ngài làm sao thế này?”
Sắc mặt của hầu tước đảo Đường Thụ cũng tái mét đi rồi khô khan mà nói: ‘Không sao, không có việc gì, các hạ còn có việc gì nữa sao?”
Trình Chu lấy một chồng phiếu mua sắm ra rồi quơ quơ mời chào: “Hầu tước đại nhân, đảo San Hô chúng tối sắp khai trương một khu siêu thị lớn, có ăn, có uống, có mặc, có dùng, … Số phiếu này trị giá 4 vạn đồng vàng, nhưng các vị mới tặng lễ lớn như vậy nên tôi cũng bán rẻ luôn cho hai vị giá 2 vạn đồng vàng. Thế nào, hai vị mua chứ?”
Phu nhân Miller đen mặt nói: “Cảm ơn ý tốt của các hạ, nhưng mà cái thứ này cũng quá nhiều rồi, e là chúng tôi không cần dùng tới.”
Trình Chu cũng rất nhiệt tình mà nói: “Hai vị yên tâm, tạm thời không dùng hết cũng không sao, dùng không được cũng không việc gì, cái phiếu mua sắm này có thời hạn trong vòng 3 năm lận mà. Trong thời gian 3 năm thì các vị có thể cầm phiếu mà tiến tới đảo mua sắm bất kỳ lúc nào các vị muốn, không sao cả. Hiện nay chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi giảm giá 50%, ưu đãi này chỉ dành riêng cho dịp khai trương này thôi nên sau này các vị muốn mua thì khẳng định là không còn cái giá ưu đãi này nữa đâu.”
Phu nhân Miller nhìn Trình Chu rồi có chút cạn lời mà thầm nghĩ: Ba năm? Vương thất và đảo San Hô sớm muộn gì cũng có một trận sống còn. Ba năm sau sao? Sợ là 3 năm sau thì Trình Chu còn sống hay chết cũng không ai biết trước được đâu.
Trình Chu nhìn phu nhân Miller đang trầm tư suy nghĩ thì nói: “Phu nhân đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Phu nhân Miller cười gượng một chút nói: “Không có gì.”
Trình Chu ném toàn bộ số phiếu mua sắm trên tay vào tay bá tước đảo Đường Thụ rồi nhiệt tình nói: “Đây đã là giá sát sườn lắm rồi đây, nếu bỏ lỡ dịp này thì không còn cơ hội nào tốt hơn thế đâu.”
Phu nhân Miller thấy tình thế không thể từ chối được mà bà đành phải mang 2 vạn đồng vàng ra rồi hoàn thành giao dịch với Trình Chu.
Dạ U quay sang nhìn phu nhân Miller một hồi rồi nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút.
Phu nhân Miller nhăn mày nói: “Zoe các hạ, sao các hạ lại nhìn tôi như vậy chứ?”
Dạ U cười cười nói: “Đã sớm nghe mọi người nói là phu nhân Miller chính là một vị nữ trung hào kiệt, hôm nay được diện kiến phu nhân cũng chứng thực được lời đồn đãi rồi. Nhìn thấy phong thái phu nhân thật đúng như những gì mọi người đã từng nói là đủ đĩnh đạc cũng đủ hào kiệt.”
Phu nhân Miller nghe vậy cười cười nói: “Zoe các hạ quá khen rồi, các hạ mới đúng là nhân vật thần tiên.”
“Để tôi tặng cho phu nhân một phần lễ vật nhé.” Dạ U nói.
Phu nhân Miller có chút cảnh giác mà nói: “Không cần đâu.”
Dạ U lấy một vòng tay ra đưa cho phu nhân Miller nói: “Thấy vòng tay này rất hợp với phong thái của phu nhân, nhân dịp gặp mặt nên hôm nay tôi đành mượn hoa hiến phật mà tặng cho phu nhân vậy.”
Phu nhân Miller vội vàng từ chối nói: “Không cần tặng, không cần tặng.”
Dạ U nhất quyết đưa chiếc vòng qua, phu nhân Miller từ chối thêm một lần nữa rồi cũng nhận lấy luôn.
Sau khi hoàn thành giao dịch thì Trình Chu cũng nhanh chóng mang theo mọi người thuấn di lên hòn đảo nhỏ trồng thanh ngọc đường thụ rời khỏi đảo Đường Thụ.
……….
Trình Chu quay sang nhìn Dạ U sau đó híp mắt rồi rầu rĩ mà nói: “Sao em lại đưa vòng tay cho phu nhân Miller chứ?”
Dạ U híp mắt rồi cười cười nói: “Em muốn kết một chút thiện duyên mà thôi. Vị phu nhân này rất thâm sâu. Chúng ta cũng không cần phải kết tử thù với người này, về sau còn phải gặp thêm nhiều lần nữa.”
Trình Chu gật đầu nói: “Em nói cũng có lý.”
Trình Chu vừa đi thì hầu tước đảo Đường Thụ cũng nhảy dựng lên.
Hầu tước đảo Đường Thụ vô cùng căm phẫn mà nói: “Những tên Đoạ ma giả này đúng là … là muốn ăn tới tận xương tận tuỷ của người khác mà. Vừa muốn Tinh Linh thì cũng thôi đi, cắt một phần đất của rừng đường thụ cũng thôi đi, còn muốn chúng ta phải chi ra 2 vạn đồng vàng mua một đống giấy lộn.”
Hầu tước đảo Đường Thụ tức giận cũng muốn đem đống giấy này xé nát ra cho hả giận, nhưng mà ông lại nghĩ tới số tiền mình vừa mới chi ra để mua đống giấy lộn này thì ông cũng không dám xuống tay.
Phu nhân Miller trừng mắt nhìn hầu tước đảo Đường Thụ một cái rồi quát lớn: “Ông câm miệng cho tôi. Ông không ngu dốt mà hưởng ứng a dua theo đám người kia thì chuyện sẽ thành như thế này hả?”
Hầu tước đảo Đường Thụ có chút ngượng ngùng mà cúi gằm mặt nói: “Tôi cũng đâu có biết là việc sẽ tới mức này đâu.”
Phu nhân Miller xoay xoay chiếc vòng tay một lượt rồi nói: “Có vẻ Zoe làm người cũng không tồi đâu.”
Hầu tước đảo Đường Thụ không cho là đúng mà phản bác: “Cái gì? Tên Zoe kia … hắn ta đi theo tên thổ phỉ Trình Chu kia đánh cướp khắp nơi mà bà còn không tồi cái gì hả? Bà bị làm sao thế? Chỉ một cái vòng tay xấu xí này mà đã mua chuộc được bà rồi sao? Bà nhìn cái vòng này đi, quá xấu rồi.”
Hầu tước đảo Đường Thụ còn muốn nói thêm cái gì đó nhưng bị ánh mắt sắc lẹm của phu nhân Miller đánh gãy.
Phu nhân Miller lên tiếng trả lời: “Ông đấy. Ông đúng là thiển cận mà, đây là vòng tay không gian đấy.”
Hầu tước đảo Đường Thụ nghe vậy thì không tin mà hỏi lại: “Vòng tay không gian? Là cái vòng tay không gian mà tôi nghĩ đấy sao?”
Hầu tước đảo Đường Thụ cũng có chút ham muốn mà nhìn cái vòng tay không gian trên cổ tay phu nhân Miller một hồi lâu, ông ta cũng vươn tay ra sờ sờ lên cái vòng tay nhưng bị phu nhân Miller đánh cho một phát.
Phu nhân Miller lấy mấy tờ phiếu mua sắm trong tay hầu tước đảo Đường Thụ nhét thẳng vào vòng tay không gian.
Hầu tước đảo Đường Thụ cũng thấy cực kỳ quái dị mà nói: “Đúng là vòng tay không gian thật này. Có khi lại đúng như bà nói, Zoe các hạ làm người cũng không tồi đấy chứ. Đã sớm nghe là tên Trình Chu kia biết chế tạo đạo cụ không gian rồi nhưng không ngờ lại là thật. Bà kiểm tra xem cái vòng tay này diện tích bên trong là bao nhiêu vậy? Có rộng không?”
Phu nhân Miller xoay xoay cái vòng tay rồi nói: “Không gian bên trong cũng được, xem ra chúng ta phải phái người tới đảo San Hô điều tra tình hình rồi.”
Hầu tước đảo Đường Thụ có chút lo lắng nói: “Bà còn muốn tới đảo San Hô? Bà không bị làm sao chứ? Tức giận nên hỏng não rồi sao?”
Phu nhân Miller trừng mắt nhìn hầu tước đảo Đường Thụ rồi nói: “Ông hâm à, chúng ta tất nhiên là không thể đi. Nhưng mà mấy đứa trẻ thì khác. Cho mấy đứa trẻ đi thôi, cho chúng nó đi ra ngoài học hỏi thêm kinh nghiệm.”
Hầu tước đảo Đường Thụ có chút lo lắng nói: “Cho hai đứa nhỏ đi qua sao? Chúng nó không mất luôn cái mạng ở đảo San Hô chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói không ngoa thì đảo San Hô bây giờ chính là đại bản doanh của Đoạ ma giả đó. Trước đó thì liên minh Thiên Tuyển giả kia chiếm đảo, sau này thì Trình Chu và Dạ U về nên còn hỗn loạn hơn nữa. Tình hình bên đó ai đảm bảo được chứ?
Phu nhân Miller híp mắt nói: “Phú quý hiểm trung cầu, ông không thấy tình trạng của Michael hiện nay đang rất tốt sao?”
Lúc trước bà còn nghĩ là Michael sắp tiêu đời rồi, không nghĩ là thế cục lại biến đổi nhanh tới vậy, Michael chẳng làm sao mà thần thái hôm nay còn rất tốt, bá tước Royer thì tiến giai trở thành Hoàng kim kỵ sĩ luôn rồi. Tuổi của bá tước Royer cũng không còn nhỏ nữa nên việc tiến giai này hẳn là dựa vào phúc của Michael rồi. Nếu Đoạ ma giả mà cứ tiến lên như thế này thì thế lực của Đoạ ma giả càng ngày càng bành trướng hơn thôi. Còn thế lực ở vương thành kia cũng khá là đáng khen đấy, tới vậy rồi mà đám người đó cũng chỉ rúc đầu trong cái vương đô đó không dám thò mặt ra.
…….
Sau khi Trình Chu cắt mảnh đảo đường thụ nhỏ ra rồi hắn cũng mang theo cả người cả đảo thuấn di về đảo San Hô.
Đảo San Hô lại đột hiên xuất hiện thêm một mảnh đảo nhỏ trôi dạt nên cũng làm cho mọi người lại lại bắt đầu tụ tập lại chỉ trỏ.
Do trước kia Trình Chu cũng mang một mảnh đảo Thiên Tinh về rồi nên có xuất hiện thêm một hòn đảo nhỏ nữa thì mọi người cũng không quá ngạc nhiên như trước nữa.
Rất nhiều người cũng tụ tập lại bên bờ biển rồi nhìn chằm chằm vào hòn đảo đang trôi nổi kia thì trò chuyện sôi nổi.
“Trình Chu các hạ lại chạy đi chỗ nào cắt đảo mang về nữa vậy?”
“Á, hình như là cây đường thụ mà đúng không?”
“Là đường thụ của đảo Đường Thụ đúng không? Nhìn đồ sộ quá vậy.”
“Nghe nói là hương vị của đường thụ của Đảo Đường Thụ này rất ngon. Nhưng mà nghe nói là nó cứng lắm, không dễ ăn.”
“Nghe nói là giá cả của đường thụ ở đảo Đường Thụ này đã tăng lên gấp 10 lần rồi. Hòn đảo của chúng ta có thể tự trồng được một loại đường thụ thì hy vọng là chúng ta có thể mua được với giá rẻ mang về ăn.”
“Lại cắt thêm một khối mang về, nếu cứ như vậy thì đảo San Hô của chúng ta sắp thành hòn đảo lớn nhất Hiệp Loan quần đảo luôn đấy.”
“Đúng vậy, địa vực của vương đảo tuy là rất khổng lồ nhưng hòn đảo của chúng ta là độc nhất vô nhị và hoàn toàn khác biệt đúng không? Dù sao thì cũng không có hòn đảo nào giống hòn đảo này của chúng ta được, vừa có thể nở ra lại không ngừng mọc thêm nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì có khi diện tích của hòn đảo này sẽ bằng luôn vương đảo cũng nên.”
“….”
Trình Chu cũng nhanh chóng đi tìm Vương Chấn Hiên, đội trưởng đội xây dựng rồi đi tìm Finger của liên minh Thiên Tuyển giả và tìm thêm một số người của tổ chức Quang Minh rồi nhờ mọi người hỗ trợ để ghép thêm mảnh đảo nhỏ này vào đảo San Hô.
Sau khi hợp nhất thêm hòn đảo nhỏ này thì bản đồ của đảo San Hô lại khuếch trương thêm một lần nữa.
Trình Chu mang rừng đường thụ lại đây nên mấy chuyên gia bên viện nông nghiệp cũng nhanh chóng chú ý mà hùng hục chạy tới.
Đúng y như những gì mà Đàm Thiếu Thiên đã suy đoán trước đó, một vị chuyên gia sau khi di chuyển đến rừng đường thụ thì kích động quá độ mà ngất luôn. May mắn là mấy vị nghiên cứu sinh đi cùng cũng nhanh tay mà cho vị giáo sư già này một liều thuốc trợ tim nên không cần nhờ đến Annie chạy tới hỗ trợ.
Lẽ dĩ nhiên là sau khi trầm trồ quan sát thì mấy nghiên cứu sinh lại tiếp tục thu thập mẫu vật mang về phòng nghiên cứu tiến hành phân tích và cũng nhanh chóng cho kết quả.
“Anh hai, đã có kết quả phân tích rồi. Thành phần của cây đường thụ ở bên giống y như cây mía đường bên thế giới chúng ta nhưng mà kích thước lớn hơn rất nhiều. Cấu trúc đường của đường thụ bên này cũng to hơn và cứng hơn cấu trúc đường của cây mía. Hàm lượng đường cũng cao hơn cây mía. Nhưng mà bên trong đường thụ có chứa rất nhiều loại vitamin có tác dụng thanh nhiệt nhuận phổi. Hàm lượng sắt của đường thụ cũng rất cao, hẳn là có thể dùng để phòng ngừa bênh thiếu máu. Mấy nhà nghiên cứu còn đang kiểm tra thấy có một vài nguyên tố đặc thù chưa từng xuất hiện nên họ đang phân tích và đọc cấu trúc thêm.” Đàm Thiếu Thiên nhìn kết quả mà báo cáo.
Trình Chu gật đầu nói: “Hoá ra là có nhiều chỗ tốt như vậy à, báo với chuyên gia nông nghiệp để họ nghiên cứu và chuẩn bị đất để mở rộng quy mô trồng trọt.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Vâng ạ, mấy chuyên gia đó cũng nghe nói là trên đảo Đường Thụ đó còn có một vài loại giống cây đường thụ khác nên cũng kiến nghị anh đi nhổ một ít rồi mang về đây trồng thêm đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Lúc đó anh cũng sơ sót, để hôm nào rồi đi tiếp.”
Trình Chu xoa trán, có lẽ là vị hầu tước đảo Đường Thụ này không muốn nhìn thấy hắn đâu. Thôi để thư thả một thời gian rồi đi qua cũng được. Hiện tại thì hắn nên chọn quý tộc khác để đi bái phỏng tiếp thôi.
Hoàng Văn Bân cũng nghe nói về đường thụ nên hưng phấn chạy đi tìm Trình Chu hỏi chặt 2 cây đường thụ về nghiên cứu món ăn mới.
Lần này Trình Chu cũng lấy hơn ngàn cây đường thụ nên có chém một vài cây thì cũng không nhằm nhò gì nên cũng phất tay tuỳ ý Hoàng Văn Bân làm việc.
Hoàng Văn Bân chặt hai cây đường thụ rồi nghiên cứu ép lấy nước làm thành món nước chanh đường thụ.
Nước của đường thụ cũng mát lạnh lại thêm nước chanh tươi mát hoà quyện với nhau cũng phối ra một món đồ uống mát lạnh, cực kỳ có tính giải khát.
Dạo gần đây thời tiết trên đảo San Hô cũng có chút nóng do đã chuyển sang mùa hè, dưới cái nắng gắt của mặt trời thì uống một ly nước chanh đường thụ tươi mát cũng có tác dụng thanh nhiệt hạ hoả kia cũng làm cho mọi mệt mỏi do phản ứng sốc nhiệt của tất cả mọi người hoàn toàn biến mất.
Hoàng Văn Bân làm chừng mấy chục thùng nước chanh đường thụ mang đến khu bến tàu. Món nước mát lạnh này cũng nhanh chóng bị mấy vị luyện khí sư đang hùng hục củi lửa kia yêu thích không thôi. Bọn họ thích đến nỗi có người làm cả chục ly không đã thèm, người tới sau còn không kịp uống nên mấy chục thùng cỡ lớn kia cũng hoàn toàn không đủ.
“Uống quá ngon, quả nhiên là quyết định của tôi là hoàn toàn đúng đắn. Thức ăn ở đây có thể làm tôi kinh ngạc mỗi ngày đấy.” Tine say mê mà nheo nheo đôi mắt lại nói.
Simmy nhìn Tine đánh giá một chút rồi lắc đầu nói: “Tên mập chết tiệt, rõ ràng là sợ Đoạ ma giả muốn chết mà còn dám lại đây. Chắc chắn là tên mập nhà cậu nghe lén được ở đâu đó là thức ăn nói này rất ngon nên mới mò lại đây đúng không?”
Nghe vậy thì mặt Tine đỏ bừng lên nói: “Không hề, tôi nghe nói là đại sư Tầm Thiên tới đây nên tôi mới tới nhá, tôi là vì muốn học nghề của đại sư nên mới quyết tâm đến đây. Đừng nói xấu tôi.”
Simmy không thèm tin mà nói luôn: “Tên mập chết tiệt cậu còn dám nói hả? Đại sư Tầm Thiên vì nghiên cứu chế tạo Địa giai thuyền chiến mà mất ăn mất ngủ kia kìa. Cậu làm gì hả? Mỗi lần tới giờ ăn thì tên mập cậu cũng phóng đi nhanh nhất đấy, câu có nhìn cái tốc độ phóng đó của cậu không hả?”
Tine gãi đầu nói: “Chuyện này cậu không thể trách tôi được. Muốn trách thì cũng nên trách đầu bếp bên này nấu quá ngon mà thôi. Hơn nữa thì Trình Chu các hạ cũng nói rồi, người là sắt, gạo là thép (人是鐵飯是鋼: Rén shì tiě fàn shì gāng). Không ăn thì sẽ đói nên không thể làm việc được, phải ăn no còn gì.”
Simmy: “Đồ ăn bên khu bến tàu này cũng thường xuyên là do vị Năng lực giả kia trổ tài, cậu không sợ hả?”
Tine thở dài rồi dùng vẻ mặt như thể đập nồi dìm thuyền mà nói: “Nếu mà trầm luân vào vòng tay của ma quỷ mà có thể được ăn ngon mỗi ngày như thế này thì tôi nguyện ý rơi vào vực thẳm hắc ám này không ra nữa.”
Simmy: “Nhìn cái dáng vẻ không tiền đồ của cậu kìa.”
Tine trừng mắt nhìn Simmy rồi khịt mũi mà hừ một tiếng nói: “Đừng chỉ trách tôi thế, dáng vẻ của cậu cũng không có tiền đồ như vậy thôi. Mà hình như tôi thấy cậu còn ăn nhiều hơn tôi nữa thì phải. Cậu còn dám ở đó mà nói tôi hả?”
Simmy có chút ngượng ngùng mà cười cười thầm nghĩ: Cũng không thể trách hắn không có định lực được đúng không? Thật sự thì tay nghề của vị trù nghệ Đoạ ma giả này cũng quá cao rồi, nghe nói là mọi người còn gọi ông ta là đầu bếp của ma thần đấy. Mà đồ ăn của ma thần đầu bếp này làm ra thì người bình thường có thể trụ được chắc. Không ai có thể chống lại cái mê hoặc của ma thần đó đâu.
Ban đầu là Simmy bị cái bộ cốt long trong tay Trình Chu hấp dẫn mà dến đây, nhưng mà sau khi tới đây thì lại hoàn toàn đắm chìm trong mỹ thực mà chọn ở lại.
End chap 223
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro