Dạo Phố
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Trải qua mấy ngày giao lưu thì đám Clara và Dịch Thù Tuyết cũng dường như thấu hiểu nhau hơn.
“Dịch phu nhân, hôm nay chúng ta có thể đi ra ngoài dạo phố đúng không?” Melissa háo hức mà hỏi.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng thế.”
Kiến thức lý thuyết cũng đã học được vài ngày nên hôm nay cũng nên ra ngoài thực tiễn thôi.
Đã hiểu biết tình huống của đám Clara nên Dịch Thù Tuyết cũng tiến hành huấn luyện cấp tốc cho mọi người tình huống thường gặp ở hiện thế trong 2 ngày. Hiện tại thì mọi người cũng đã đỡ bỡ ngỡ hơn rồi.
Dịch Thù Tuyết cũng trang bị cho đám Clara mỗi người một cái di động lắp sim mới, sau đó hướng dẫn bọn họ sử dụng điện thoại.
Dịch Thù Tuyết lái xe chở mấy người Clara đến trung tâm thương mại, bởi vì người cũng tương đối nhiều nên Dịch Thù Tuyết cũng cố ý mua thêm một con xe 7 chỗ để chở mọi người đi lại cho tiện.
Đám Clara đều là những mỹ nhân rất hiếm gặp nên Dịch Thù Tuyết dắt theo một dàn như vậy làm cho cả cái trung tâm thương mại đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Bị mọi người nhìn chằm chằm nên đám Clara lại nâng cao tinh thần cảnh giác.
Nhìn ra đám Clara đang khẩn trương nên Dịch Thù Tuyết cũng cười cười rồi trấn an mà nói: “Bọn họ đang nhìn các cháu là do các cháu rất xinh đẹp, không có ý xấu gì đâu.”
Clara miễn cưỡng cười cười nói: “Cháu hiểu rồi.”
Trung tâm thương mại cũng mở mấy cái khu vui chơi dành cho trẻ em và có rất nhiều phụ huynh cũng mang theo con cái của mình vào cùng để chơi đùa. Nhìn thấy mấy đứa trẻ đang ôm cây cầu trượt rồi nhà phao lăn qua lăn lại cười nói vui vẻ cũng kéo theo một mảng âm thanh huyên nháo phát ra, cũng thu hút rất nhiều trẻ em khác muốn chơi.
Đám Clara cũng chưa bao giờ thấy qua những đồ vật như vậy nên cũng theo bản năng mà đứng lại quan sát một lúc.
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Đây là khu vực dành cho trẻ em vui chơi. Nếu sau này các cháu có em bé thì mọi người cũng có thể đến đây chơi.”
Bây giờ cũng có rất nhiều hạng mục trò chơi thiết kế cho cả gia đình tham gia chơi cùng, không chỉ trẻ em rất muốn chơi mà người lớn cũng muốn chơi, thậm chí người lớn còn chơi hăng hơn trẻ em nữa cơ.
Clara đỏ mặt rồi vội vàng xua tay nói: “Không có, không có mà, cháu cũng không muốn chơi, cháu chỉ hơi tò mò thôi.”
……
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Cửa hàng quần áo kia nhìn cũng không tồi, chúng ta vào xem đi.”
Clara vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, quần áo đủ mặc rồi ạ.”
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Tới cũng tới rồi, không đi xem cũng tiếc lắm.”
“Dịch phu nhân, hôm nay bà tới mua quần áo ạ?” Dịch Thù Tuyết là khách quen của cửa hàng nên nhìn thấy Dịch Thù Tuyết tiến vào thì mấy nhân viên trong cửa hàng cũng lập tức bước lên đón.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Không phải mua cho cô, mà mua cho mấy cháu gái của cô.”
Nhân viên cửa hàng lập tức đem người vây qua đám Clara rồi tán thưởng nói: “Dịch phu nhân, mấy cô cháu gái của bà cũng rất xinh đẹp.”
Dịch Thù Tuyết: “Đúng thế.”
Dịch Thù Tuyết là khách hàng lớn nên mấy nhân viên của cửa hàng cũng ngay lập tức thấy được hôm nay là ngày vô cùng đẹp, có vẻ như hôm nay bọn họ sẽ chốt được một đơn hàng lớn tự đưa tới cửa rồi. Cửa hàng trưởng phải tập trung gọi hết nhân viên ra vây quanh đám Clara giới thiệu trang phục quần áo.
Clara, Palmyra cũng không thể nhanh chóng tiếp thu được những thịnh tình nồng nhiệt như vậy nên hai người đã trốn ở cửa, trái ngược lại thì Melissa và Carey lại rất hứng thú mà đi thử quần áo, chỉ cần hai người thích thì Dịch Thù Tuyết cũng vung tay nói thanh toán.
Dịch Thù Tuyết luôn mong muốn có một cô con gái xinh xắn đáng yêu, một cô con gái có thể đi dạo phố cùng bà, đi mua sắm quần áo cùng bà, đi làm đẹp cùng bà, … Nhưng bà lại sinh được 2 thằng con trai, Trình Chu mới sinh thì đã mất tích còn Đàm Thiếu Thiên lại là thằng nhóc hỗn hào nên nó cũng không đủ kiên nhẫn để đi dạo phố với bà.
Trình Chu mới về thì Dịch Thù Tuyết còn đang trông ngóng một cô con dâu đáng yêu để đi dạo phố với bà, ai mà dè là bà lại có thêm một đứa con trai khác vào cửa. Dịch Thù Tuyết còn đang lo là bà cũng đã hết hy vọng vào cô con gái để cùng đi dạo phố rồi thì Trình Chu lại mang theo nhiều mỹ nữ tới đây chơi với bà, tuy không thể làm con dâu nhưng mà những người này lại là người bên nhà mẹ đẻ của Dạ U nên bà cũng rất thoả mãn khi có người cùng hoàn thành tâm nguyện là đi dạo phố của bà rồi.
Đám Melissa đều là những mỹ nữ rất khó gặp nên một lúc mang theo nhiều người đẹp như vậy làm bà rất tự hào.
Dịch Thù Tuyết cũng chọn cho mỗi người thêm mấy bộ quần áo, yêu cái đẹp là thiên tính rồi, Dịch Thù Tuyết cũng biết Clara chỉ hơi ngượng ngùng chứ không phải là không thích quần áo đẹp.
……
Dịch Thù Tuyết mang theo mọi người đi ngang qua một cửa hàng trang sức thì mấy cô gái đều không thể bước chân được nữa nên Dịch Thù Tuyết cũng rất tri kỷ mà mang theo người tiến vào trong cửa hàng.
Carey và Carol rất thích những cái kẹp tóc và vương miện giả của cửa hàng nên Dịch Thù Tuyết cũng hỗ trợ mà mua một chồng.
Dịch Thù Tuyết nhìn thấy Palmyra đang nhìn chằm chằm một con búp bê Tây Dương trong cửa hàng thì cũng trực tiếp mua luôn ba con.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán trà cụ thì Đông Đông dừng chân lại, Dịch Thù Tuyết cứ như vậy mà mua cho Đông Đông mấy bộ trà cụ về chơi.
Đông Đông đã từng làm hầu gái cho một tiểu thư quý tộc, vị tiểu thư đó cũng có mấy bộ trà cụ rất tinh xảo nên thỉnh thoảng cũng lôi ra khoe với Đông Đông. Lúc đấy thì Đông Đông cũng vẫn đang sinh hoạt trong tình trạng bữa nay lo bữa mai nên cô bé cũng rất ghen tị, hiện giờ nhìn thấy mấy bộ trà cụ này nên cô bé cũng không kìm được mà nhìn vài lần.
Đông Đông cũng không nghĩ tới là mình chỉ nhìn nhiều hơn vài lần mà thôi thì đã được Dịch Thù Tuyết mua luôn cho mấy bộ làm quà nên cô bé cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Cầm mấy bộ trà cụ mà Đông Đông cũng rất chân thành mà nói lời “Cảm ơn” với Dịch Thù Tuyết.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Không cần khách khí như vậy.”
Dịch Thù Tuyết cũng có chút rất bất đắc dĩ, Dị năng giả ở hiện thế từng đáng từng đám mặt vênh lên trời (二五八万: Èrwǔbā wàn – 258 vạn), vậy mà mấy cô gái này lại rất dễ thoả mãn, khác biệt này cũng quá lớn rồi.
Dịch Thù Tuyết mang người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại rồi tìm một tiệm cafe vào ngồi.
Dịch Thù Tuyết cũng đã từng nghe Trình Chu nói qua là Dạ U rất thích ăn đồ ngọt như bánh kem, trà sữa, … nên bà nghĩ đám Clara cũng có khẩu vị y như vậy, vì cùng là đồng hương nên sở thích cũng không khác biệt lắm.
Dịch Thù Tuyết chọn một ít trà sữa, lại chọn thêm mấy cái bánh kem dễ thương, quả nhiên là mấy cô gái mới nhìn thấy thì đã rất thích.
Clara quay qua cửa kính của quán cafe nhìn ra bên ngoài thì thấy đối diện trung tâm thương mại có một mặt tường, cô cũng nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở cạnh bức tường lớn mà vẽ tranh.
Bức tranh mà cô gái kia đang vẽ chính là bức , bức trang đã gần xong và đang trong quá trình hoàn thiện.
Phía trên bức tường đang vẽ tranh là sương khói mênh mông cuồn cuộn, núi non trùng điệp, sóng vỗ dập dờn, mưa sa gió giật và có môt con thuyền nhỏ đang ngược sóng mà đi, nhìn nguy hiểm trùng trùng, tạo hình của bức tranh cũng khiền người ta kinh động tâm phách và cũng cảm thấy vô cùng tráng lệ.
Khi ngắm nhìn bức tranh thì người xem cũng có cảm giác là đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đung đưa trước sóng gió.
Chung quanh cũng có không ít người qua đường đang vây xem rồi ríu rịt quay phim chụp ảnh lại, những âm thanh tán thưởng cũng không ngớt mà vang lên, cũng có không ít người nhìn nữ hoạ sĩ bằng ánh mắt hâm mộ không thôi.
Clara nhướng mày nói nhỏ: “Đọa ma giả?”
Dịch Thù Tuyết quay qua hướng cửa kính nhìn một chút thì cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, là Dị năng giả có thiên phú hội hoạ. Nhìn bức tranh mà cô bé kia vẽ rất sống động y như thật nên khiến cho người xem cũng như lạc vào trong bức tranh vậy. Có vẻ như là ông chủ của trung tâm này đã phải trả rất nhiều tiền để mời cô gái kia đến.”
Clara có chút ngoài ý muốn nói: “Trả rất nhiều tiền sao?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy. Dị năng giả ở bên này được coi là các nhân tài hiếm có nên muốn mời họ thì phải trả cái giá rất cao.”
Dạ U cũng đã nói sơ qua với Dịch Thù Tuyết về dị năng của đám Clara nên Dịch Thù Tuyết cũng biết Clara có dị năng hệ mộc. Hiện nay thì dị năng hệ mộc rất khan hiếm nên người có dị năng này muốn tiến vào viện nghiên cứu nông nghiệm của cục dị năng, hay là ở viện nghiên cứu thuốc của cục dị năng, … rất được trọng dụng.
Clara nhìn người bên ngoài cửa kính mà sắc mặt cũng có chút khác lạ.
Dạ U cũng đã sớm nói với cô là Dị năng giả ở hiện thế chẳng những không bị người ta bài xích mà còn được hâm mộ không thôi. Theo tư duy quán tính của Clara thì cô đã nghĩ là Dạ U đang nói nói giảm nói tránh để cô sang bên này. Nhưng nhìn thấy Dị năng giả hội hoạ ở bên ngoài thì cô cũng có thể cảm nhận là lời mà Dạ U nói có lẽ đúng sự thật.
Carey nhìn Dị năng giả ở bên ngoài cửa kính thì cũng có chút hâm mộ.
Vốn dĩ thì Carey cũng là người yêu thích sự náo nhiệt và ồn ào nên cô vẫn luôn hy vọng có người nhìn mình với ánh mắt hâm mộ như vậy. Mà ở thế giới bên kia cô lại xuất thân là Đạo ma giả nên chú định là bị người người bài xích. Nhìn thấy người đang vẽ bên ngoài cửa kinh kia thì Carey cũng rất hâm mộ và cô cũng nhận ra là mình cũng có thể sẽ trở thành người được mọi người tán thưởng như vậy.
Nhìn đám Clara trong nháy mắt có thể xử lý hơn 30 ly đồ uống và mấy chục cái bánh kem thì Dịch Thù Tuyết cũng cơ bản cũng xác định luôn là khẩu vị đồng bạn của Dạ U cũng không khác Dạ U là mấy, ai nấy đều thiên ngọt và sức ăn cũng rất lớn.
……
Sau khi dùng điểm tâm ngọt và đồ uống thì Dịch Thù Tuyết lại tiếp tục mang người đi dạo phố.
“Bên kia họ đang làm gì vậy?” Melissa hỏi.
Dịch Thù Tuyết nhìn theo hướng mà Melissa vừa mới chỉ thì cô cũng thấy thấy một đôi tình nhân đang chơi bắn bóng bay.
Có vẻ như là kỹ thuật bắn súng hơi icủa chàng trai cũng không tốt lắm nên cậu ta cũng liên tục bắn hụt làm cho cô gái đi bên cạnh rất tức giận.
“Bên kia đang chơi bắn bóng bay, 1 vòng có 30 cơ hội bắn, chỉ cần bắn nổ 10 bóng là lấy giải 3. 20 bóng là được giải 2 và bắn nổ toàn bộ thì được giải nhất.” Dịch Thù Tuyết nói.
Melissa cũng rất hào hứng nói: “Nhìn rất vui, cháu có thể đi thử không?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể.”
Dịch Thù Tuyết mang đám Clara đi qua, đôi nam nữ kia cũng đang cãi nhau rất gay gắt, trò chơi đã kết thúc nhưng hai người họ cũng chịu không rời đi.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn cô gái rồi giải thích: “Kiều Kiều, trò này thực sự rất khó, mấy cái súng ngắm kia của bọn họ đều đã bị chỉnh rồi, không phải là do anh làm không tốt. Nếu em thích giải nhì kia thì anh trực tiếp đi mua cho em là được rồi, không phải sao?”
Ông chủ quầy trò chơi nhìn thanh niên đội mũ lưỡi trai thì khó chịu nói: “Chàng trai trẻ à, chính cậu bắn không trúng thì không có nghĩa là tất cả mọi người đều kém như cậu.”
Ông chủ quầy trò chơi nhìn thấy đoàn người Dịch Thù Tuyết tiến lại thì đứng lên và chào đón rất nhiệt tình nói: “Mỹ nữ, muốn chơi trò chơi sao?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dịch Thù Tuyết trực tiếp mua 500 tệ cho mỗi người rồi quay lại nói: “Được rồi, các cháu chơi đi.”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn thấy đám Clara thì mắt sáng lên, thực sắc tính dã, nhìn thấy phía bên cạnh xuất hiện nhiều mỹ nữ như vậy thì cậu ta cũng bị sắc đẹp làm cho ngẩn ngơ, sau đó cậu ta còn bị bạn gái nhéo cho một cái thì mới phục hồi tinh thần.
Sau khi anh chàng đội mũ lưỡi trai tỉnh lại thì cũng cười lấy lòng cô gái đứng bên cạnh nói: “Mấy cô gái kia khẳng định bắn không trúng.”
Tất nhiên là Melissa nghe cũng không hiểu thanh niên kia nói gì nên cô cũng vươn tay lấy một cây súng hơi lên rồi nói: “Để cháu thử trước.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Được.”
Melissa cũng đã từng dùng qua súng, nhưng mà mấy cây súng hơi của quầy trò chơi này cô cũng chưa từng sử dụng qua nên cũng bị bắn lệch 2 phát đầu tiên, những phát súng sau thì căn bản là không chệch một ly.
Vòng đầu kết thúc, Melissa vui vẻ ôm một con búp bê lớn.
Melissa đi xuống thì Clara tiến lên.
Có Melissa mở màn nên Clara trực tiếp cầm giải nhất, là một cái máy tính bảng.
Kế tiếp thì Carey, Carol, Đông Đông đều bắn hụt vài lần nên đều cầm giải nhì về.
Cuối cùng là Palmyra, Dịch Thù Tuyết cũng rất tò mò về Palmyra, bà muốn giao lưu với đám Clara thì đều thông qua Palmyra để phiên dịch lại nên Dịch Thù Tuyết cũng rất muốn xem Dị năng giả này thực lực như thế nào. Không nghĩ tới là cô bé vẫn luôn trầm mặc ít nói này là cao thủ thâm tàng bất lộ nha, bắn một vòng cũng chưa hề trật một viên đạn nào luôn.
Ông chủ quầy trò chơi run run trao giải nhất cho Palmyra và cũng rất lo sợ mấy người đẹp này lại nổi hứng chơi thêm một vòng thì công sức ông làm cả tháng nay cũng đổ sông đổ biển hết rồi.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn mấy cô gái xinh đẹp chơi xong thì xanh mặt thầm nghĩ: Hoá ra ông chủ này nói đúng rồi, hắn bắn không trúng là do kỹ thuật của hắn quá kém chứ không phải là trò chơi có độ khó cao thì phải.
Cô bạn gái của thanh niên đội mũ lưỡi trai tức giận nói: “Người ta còn dễ dàng đoạt giải nhất mà anh giải nhì cũng khó lấy là sao?”
Thanh niên ngượng ngùng nói: “Ừ, là do anh kém.”
Thanh niên nhìn qua thì thấy sắc mặt của ông chủ quầy trò chơi còn khó coi hơn hắn nhiều.
Thấy mỹ nữ chơi trò chơi nên không ít khách hàng cũng kéo lại nhìn. Mấy nam thanh niên bên cạnh còn muốn thanh toán giúp mấy cô gái nữa cơ. Đám thanh thiên thấy mấy cô gái dễ dàng đoạt được giải thưởng nên cũng hào hứng nhào vào chơi thử, sau khi chơi thì ngoài việc cống tiền lại cho ông chủ quầy trò chơi thì cũng không lấy được bất kỳ thứ gì cả. Ai mà ngờ được là trò chơi này lại có độ khó cao tới vậy.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn thấy một đám người trình độ cũng không khác mình mấy thì trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi phần. May, cũng may không chỉ có một mình hắn là quá kém cỏi.
-------^.^------
二五八万: Èrwǔbā wàn – 258 vạn - tiếng lóng của dân Bắc Kinh, bắt nguồn từ thú chơi mạt chược, 258 là tướng, nếu không có tướng thì không thắng được, mà nếu thắng thì thắng rất nhiều điểm. Nên mấy người chơi mạt chượt mà chạm tới con tướng thì rất vui vẻ và chắc thắng.
小舟: Xiǎozhōu - Tiểu Chu – là thuyền nhỏ. Vì tên của nam chánh là Chu – có nghĩa là con thuyền nhỏ nên chap 1 ông bạn Trần Hổ mới kêu đổi thành chiến hạm đó. Trình Hạm. Ông bạn này sau cũng xuất hiện vài chap. Số cũng khổ lắm cơ.
À, mới thấy Diệp Ức Lạc tung thêm 2 bộ nữa mà không biết nhà nào dịch không, tui không biết tay nghề của bà Lạc bị sao í, có vài bộ đọc hợp gu tui lắm mà có vài bộ bị saoooo í. Cái bộ mới tên là Trọng sinh chi tình hữu độc chung này nè, hơn 800 chap, gu tui á, mà đọc hơn chục chap đã muốn drop rồi, không muốn ráng nữa. Sao í nhỉ. Tay viết của bà í bị sao í.
End chap 117
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Dịch phu nhân, hôm nay chúng ta có thể đi ra ngoài dạo phố đúng không?” Melissa háo hức mà hỏi.
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng thế.”
Kiến thức lý thuyết cũng đã học được vài ngày nên hôm nay cũng nên ra ngoài thực tiễn thôi.
Đã hiểu biết tình huống của đám Clara nên Dịch Thù Tuyết cũng tiến hành huấn luyện cấp tốc cho mọi người tình huống thường gặp ở hiện thế trong 2 ngày. Hiện tại thì mọi người cũng đã đỡ bỡ ngỡ hơn rồi.
Dịch Thù Tuyết cũng trang bị cho đám Clara mỗi người một cái di động lắp sim mới, sau đó hướng dẫn bọn họ sử dụng điện thoại.
Dịch Thù Tuyết lái xe chở mấy người Clara đến trung tâm thương mại, bởi vì người cũng tương đối nhiều nên Dịch Thù Tuyết cũng cố ý mua thêm một con xe 7 chỗ để chở mọi người đi lại cho tiện.
Đám Clara đều là những mỹ nhân rất hiếm gặp nên Dịch Thù Tuyết dắt theo một dàn như vậy làm cho cả cái trung tâm thương mại đều phải ngoái đầu lại nhìn.
Bị mọi người nhìn chằm chằm nên đám Clara lại nâng cao tinh thần cảnh giác.
Nhìn ra đám Clara đang khẩn trương nên Dịch Thù Tuyết cũng cười cười rồi trấn an mà nói: “Bọn họ đang nhìn các cháu là do các cháu rất xinh đẹp, không có ý xấu gì đâu.”
Clara miễn cưỡng cười cười nói: “Cháu hiểu rồi.”
Trung tâm thương mại cũng mở mấy cái khu vui chơi dành cho trẻ em và có rất nhiều phụ huynh cũng mang theo con cái của mình vào cùng để chơi đùa. Nhìn thấy mấy đứa trẻ đang ôm cây cầu trượt rồi nhà phao lăn qua lăn lại cười nói vui vẻ cũng kéo theo một mảng âm thanh huyên nháo phát ra, cũng thu hút rất nhiều trẻ em khác muốn chơi.
Đám Clara cũng chưa bao giờ thấy qua những đồ vật như vậy nên cũng theo bản năng mà đứng lại quan sát một lúc.
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Đây là khu vực dành cho trẻ em vui chơi. Nếu sau này các cháu có em bé thì mọi người cũng có thể đến đây chơi.”
Bây giờ cũng có rất nhiều hạng mục trò chơi thiết kế cho cả gia đình tham gia chơi cùng, không chỉ trẻ em rất muốn chơi mà người lớn cũng muốn chơi, thậm chí người lớn còn chơi hăng hơn trẻ em nữa cơ.
Clara đỏ mặt rồi vội vàng xua tay nói: “Không có, không có mà, cháu cũng không muốn chơi, cháu chỉ hơi tò mò thôi.”
……
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Cửa hàng quần áo kia nhìn cũng không tồi, chúng ta vào xem đi.”
Clara vội vàng lắc đầu nói: “Không cần đâu ạ, quần áo đủ mặc rồi ạ.”
Dịch Thù Tuyết cười cười nói: “Tới cũng tới rồi, không đi xem cũng tiếc lắm.”
“Dịch phu nhân, hôm nay bà tới mua quần áo ạ?” Dịch Thù Tuyết là khách quen của cửa hàng nên nhìn thấy Dịch Thù Tuyết tiến vào thì mấy nhân viên trong cửa hàng cũng lập tức bước lên đón.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Không phải mua cho cô, mà mua cho mấy cháu gái của cô.”
Nhân viên cửa hàng lập tức đem người vây qua đám Clara rồi tán thưởng nói: “Dịch phu nhân, mấy cô cháu gái của bà cũng rất xinh đẹp.”
Dịch Thù Tuyết: “Đúng thế.”
Dịch Thù Tuyết là khách hàng lớn nên mấy nhân viên của cửa hàng cũng ngay lập tức thấy được hôm nay là ngày vô cùng đẹp, có vẻ như hôm nay bọn họ sẽ chốt được một đơn hàng lớn tự đưa tới cửa rồi. Cửa hàng trưởng phải tập trung gọi hết nhân viên ra vây quanh đám Clara giới thiệu trang phục quần áo.
Clara, Palmyra cũng không thể nhanh chóng tiếp thu được những thịnh tình nồng nhiệt như vậy nên hai người đã trốn ở cửa, trái ngược lại thì Melissa và Carey lại rất hứng thú mà đi thử quần áo, chỉ cần hai người thích thì Dịch Thù Tuyết cũng vung tay nói thanh toán.
Dịch Thù Tuyết luôn mong muốn có một cô con gái xinh xắn đáng yêu, một cô con gái có thể đi dạo phố cùng bà, đi mua sắm quần áo cùng bà, đi làm đẹp cùng bà, … Nhưng bà lại sinh được 2 thằng con trai, Trình Chu mới sinh thì đã mất tích còn Đàm Thiếu Thiên lại là thằng nhóc hỗn hào nên nó cũng không đủ kiên nhẫn để đi dạo phố với bà.
Trình Chu mới về thì Dịch Thù Tuyết còn đang trông ngóng một cô con dâu đáng yêu để đi dạo phố với bà, ai mà dè là bà lại có thêm một đứa con trai khác vào cửa. Dịch Thù Tuyết còn đang lo là bà cũng đã hết hy vọng vào cô con gái để cùng đi dạo phố rồi thì Trình Chu lại mang theo nhiều mỹ nữ tới đây chơi với bà, tuy không thể làm con dâu nhưng mà những người này lại là người bên nhà mẹ đẻ của Dạ U nên bà cũng rất thoả mãn khi có người cùng hoàn thành tâm nguyện là đi dạo phố của bà rồi.
Đám Melissa đều là những mỹ nữ rất khó gặp nên một lúc mang theo nhiều người đẹp như vậy làm bà rất tự hào.
Dịch Thù Tuyết cũng chọn cho mỗi người thêm mấy bộ quần áo, yêu cái đẹp là thiên tính rồi, Dịch Thù Tuyết cũng biết Clara chỉ hơi ngượng ngùng chứ không phải là không thích quần áo đẹp.
……
Dịch Thù Tuyết mang theo mọi người đi ngang qua một cửa hàng trang sức thì mấy cô gái đều không thể bước chân được nữa nên Dịch Thù Tuyết cũng rất tri kỷ mà mang theo người tiến vào trong cửa hàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Carey và Carol rất thích những cái kẹp tóc và vương miện giả của cửa hàng nên Dịch Thù Tuyết cũng hỗ trợ mà mua một chồng.
Dịch Thù Tuyết nhìn thấy Palmyra đang nhìn chằm chằm một con búp bê Tây Dương trong cửa hàng thì cũng trực tiếp mua luôn ba con.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán trà cụ thì Đông Đông dừng chân lại, Dịch Thù Tuyết cứ như vậy mà mua cho Đông Đông mấy bộ trà cụ về chơi.
Đông Đông đã từng làm hầu gái cho một tiểu thư quý tộc, vị tiểu thư đó cũng có mấy bộ trà cụ rất tinh xảo nên thỉnh thoảng cũng lôi ra khoe với Đông Đông. Lúc đấy thì Đông Đông cũng vẫn đang sinh hoạt trong tình trạng bữa nay lo bữa mai nên cô bé cũng rất ghen tị, hiện giờ nhìn thấy mấy bộ trà cụ này nên cô bé cũng không kìm được mà nhìn vài lần.
Đông Đông cũng không nghĩ tới là mình chỉ nhìn nhiều hơn vài lần mà thôi thì đã được Dịch Thù Tuyết mua luôn cho mấy bộ làm quà nên cô bé cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Cầm mấy bộ trà cụ mà Đông Đông cũng rất chân thành mà nói lời “Cảm ơn” với Dịch Thù Tuyết.
Dịch Thù Tuyết lắc đầu nói: “Không cần khách khí như vậy.”
Dịch Thù Tuyết cũng có chút rất bất đắc dĩ, Dị năng giả ở hiện thế từng đáng từng đám mặt vênh lên trời (二五八万: Èrwǔbā wàn – 258 vạn), vậy mà mấy cô gái này lại rất dễ thoả mãn, khác biệt này cũng quá lớn rồi.
Dịch Thù Tuyết mang người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại rồi tìm một tiệm cafe vào ngồi.
Dịch Thù Tuyết cũng đã từng nghe Trình Chu nói qua là Dạ U rất thích ăn đồ ngọt như bánh kem, trà sữa, … nên bà nghĩ đám Clara cũng có khẩu vị y như vậy, vì cùng là đồng hương nên sở thích cũng không khác biệt lắm.
Dịch Thù Tuyết chọn một ít trà sữa, lại chọn thêm mấy cái bánh kem dễ thương, quả nhiên là mấy cô gái mới nhìn thấy thì đã rất thích.
Clara quay qua cửa kính của quán cafe nhìn ra bên ngoài thì thấy đối diện trung tâm thương mại có một mặt tường, cô cũng nhìn thấy một cô gái đang ngồi ở cạnh bức tường lớn mà vẽ tranh.
Bức tranh mà cô gái kia đang vẽ chính là bức , bức trang đã gần xong và đang trong quá trình hoàn thiện.
Phía trên bức tường đang vẽ tranh là sương khói mênh mông cuồn cuộn, núi non trùng điệp, sóng vỗ dập dờn, mưa sa gió giật và có môt con thuyền nhỏ đang ngược sóng mà đi, nhìn nguy hiểm trùng trùng, tạo hình của bức tranh cũng khiền người ta kinh động tâm phách và cũng cảm thấy vô cùng tráng lệ.
Khi ngắm nhìn bức tranh thì người xem cũng có cảm giác là đang ngồi trên chiếc thuyền nhỏ đung đưa trước sóng gió.
Chung quanh cũng có không ít người qua đường đang vây xem rồi ríu rịt quay phim chụp ảnh lại, những âm thanh tán thưởng cũng không ngớt mà vang lên, cũng có không ít người nhìn nữ hoạ sĩ bằng ánh mắt hâm mộ không thôi.
Clara nhướng mày nói nhỏ: “Đọa ma giả?”
Dịch Thù Tuyết quay qua hướng cửa kính nhìn một chút thì cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, là Dị năng giả có thiên phú hội hoạ. Nhìn bức tranh mà cô bé kia vẽ rất sống động y như thật nên khiến cho người xem cũng như lạc vào trong bức tranh vậy. Có vẻ như là ông chủ của trung tâm này đã phải trả rất nhiều tiền để mời cô gái kia đến.”
Clara có chút ngoài ý muốn nói: “Trả rất nhiều tiền sao?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy. Dị năng giả ở bên này được coi là các nhân tài hiếm có nên muốn mời họ thì phải trả cái giá rất cao.”
Dạ U cũng đã nói sơ qua với Dịch Thù Tuyết về dị năng của đám Clara nên Dịch Thù Tuyết cũng biết Clara có dị năng hệ mộc. Hiện nay thì dị năng hệ mộc rất khan hiếm nên người có dị năng này muốn tiến vào viện nghiên cứu nông nghiệm của cục dị năng, hay là ở viện nghiên cứu thuốc của cục dị năng, … rất được trọng dụng.
Clara nhìn người bên ngoài cửa kính mà sắc mặt cũng có chút khác lạ.
Dạ U cũng đã sớm nói với cô là Dị năng giả ở hiện thế chẳng những không bị người ta bài xích mà còn được hâm mộ không thôi. Theo tư duy quán tính của Clara thì cô đã nghĩ là Dạ U đang nói nói giảm nói tránh để cô sang bên này. Nhưng nhìn thấy Dị năng giả hội hoạ ở bên ngoài thì cô cũng có thể cảm nhận là lời mà Dạ U nói có lẽ đúng sự thật.
Carey nhìn Dị năng giả ở bên ngoài cửa kính thì cũng có chút hâm mộ.
Vốn dĩ thì Carey cũng là người yêu thích sự náo nhiệt và ồn ào nên cô vẫn luôn hy vọng có người nhìn mình với ánh mắt hâm mộ như vậy. Mà ở thế giới bên kia cô lại xuất thân là Đạo ma giả nên chú định là bị người người bài xích. Nhìn thấy người đang vẽ bên ngoài cửa kinh kia thì Carey cũng rất hâm mộ và cô cũng nhận ra là mình cũng có thể sẽ trở thành người được mọi người tán thưởng như vậy.
Nhìn đám Clara trong nháy mắt có thể xử lý hơn 30 ly đồ uống và mấy chục cái bánh kem thì Dịch Thù Tuyết cũng cơ bản cũng xác định luôn là khẩu vị đồng bạn của Dạ U cũng không khác Dạ U là mấy, ai nấy đều thiên ngọt và sức ăn cũng rất lớn.
……
Sau khi dùng điểm tâm ngọt và đồ uống thì Dịch Thù Tuyết lại tiếp tục mang người đi dạo phố.
“Bên kia họ đang làm gì vậy?” Melissa hỏi.
Dịch Thù Tuyết nhìn theo hướng mà Melissa vừa mới chỉ thì cô cũng thấy thấy một đôi tình nhân đang chơi bắn bóng bay.
Có vẻ như là kỹ thuật bắn súng hơi icủa chàng trai cũng không tốt lắm nên cậu ta cũng liên tục bắn hụt làm cho cô gái đi bên cạnh rất tức giận.
“Bên kia đang chơi bắn bóng bay, 1 vòng có 30 cơ hội bắn, chỉ cần bắn nổ 10 bóng là lấy giải 3. 20 bóng là được giải 2 và bắn nổ toàn bộ thì được giải nhất.” Dịch Thù Tuyết nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Melissa cũng rất hào hứng nói: “Nhìn rất vui, cháu có thể đi thử không?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể.”
Dịch Thù Tuyết mang đám Clara đi qua, đôi nam nữ kia cũng đang cãi nhau rất gay gắt, trò chơi đã kết thúc nhưng hai người họ cũng chịu không rời đi.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn cô gái rồi giải thích: “Kiều Kiều, trò này thực sự rất khó, mấy cái súng ngắm kia của bọn họ đều đã bị chỉnh rồi, không phải là do anh làm không tốt. Nếu em thích giải nhì kia thì anh trực tiếp đi mua cho em là được rồi, không phải sao?”
Ông chủ quầy trò chơi nhìn thanh niên đội mũ lưỡi trai thì khó chịu nói: “Chàng trai trẻ à, chính cậu bắn không trúng thì không có nghĩa là tất cả mọi người đều kém như cậu.”
Ông chủ quầy trò chơi nhìn thấy đoàn người Dịch Thù Tuyết tiến lại thì đứng lên và chào đón rất nhiệt tình nói: “Mỹ nữ, muốn chơi trò chơi sao?”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dịch Thù Tuyết trực tiếp mua 500 tệ cho mỗi người rồi quay lại nói: “Được rồi, các cháu chơi đi.”
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn thấy đám Clara thì mắt sáng lên, thực sắc tính dã, nhìn thấy phía bên cạnh xuất hiện nhiều mỹ nữ như vậy thì cậu ta cũng bị sắc đẹp làm cho ngẩn ngơ, sau đó cậu ta còn bị bạn gái nhéo cho một cái thì mới phục hồi tinh thần.
Sau khi anh chàng đội mũ lưỡi trai tỉnh lại thì cũng cười lấy lòng cô gái đứng bên cạnh nói: “Mấy cô gái kia khẳng định bắn không trúng.”
Tất nhiên là Melissa nghe cũng không hiểu thanh niên kia nói gì nên cô cũng vươn tay lấy một cây súng hơi lên rồi nói: “Để cháu thử trước.”
Dịch Thù Tuyết gật đầu nói: “Được.”
Melissa cũng đã từng dùng qua súng, nhưng mà mấy cây súng hơi của quầy trò chơi này cô cũng chưa từng sử dụng qua nên cũng bị bắn lệch 2 phát đầu tiên, những phát súng sau thì căn bản là không chệch một ly.
Vòng đầu kết thúc, Melissa vui vẻ ôm một con búp bê lớn.
Melissa đi xuống thì Clara tiến lên.
Có Melissa mở màn nên Clara trực tiếp cầm giải nhất, là một cái máy tính bảng.
Kế tiếp thì Carey, Carol, Đông Đông đều bắn hụt vài lần nên đều cầm giải nhì về.
Cuối cùng là Palmyra, Dịch Thù Tuyết cũng rất tò mò về Palmyra, bà muốn giao lưu với đám Clara thì đều thông qua Palmyra để phiên dịch lại nên Dịch Thù Tuyết cũng rất muốn xem Dị năng giả này thực lực như thế nào. Không nghĩ tới là cô bé vẫn luôn trầm mặc ít nói này là cao thủ thâm tàng bất lộ nha, bắn một vòng cũng chưa hề trật một viên đạn nào luôn.
Ông chủ quầy trò chơi run run trao giải nhất cho Palmyra và cũng rất lo sợ mấy người đẹp này lại nổi hứng chơi thêm một vòng thì công sức ông làm cả tháng nay cũng đổ sông đổ biển hết rồi.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn mấy cô gái xinh đẹp chơi xong thì xanh mặt thầm nghĩ: Hoá ra ông chủ này nói đúng rồi, hắn bắn không trúng là do kỹ thuật của hắn quá kém chứ không phải là trò chơi có độ khó cao thì phải.
Cô bạn gái của thanh niên đội mũ lưỡi trai tức giận nói: “Người ta còn dễ dàng đoạt giải nhất mà anh giải nhì cũng khó lấy là sao?”
Thanh niên ngượng ngùng nói: “Ừ, là do anh kém.”
Thanh niên nhìn qua thì thấy sắc mặt của ông chủ quầy trò chơi còn khó coi hơn hắn nhiều.
Thấy mỹ nữ chơi trò chơi nên không ít khách hàng cũng kéo lại nhìn. Mấy nam thanh niên bên cạnh còn muốn thanh toán giúp mấy cô gái nữa cơ. Đám thanh thiên thấy mấy cô gái dễ dàng đoạt được giải thưởng nên cũng hào hứng nhào vào chơi thử, sau khi chơi thì ngoài việc cống tiền lại cho ông chủ quầy trò chơi thì cũng không lấy được bất kỳ thứ gì cả. Ai mà ngờ được là trò chơi này lại có độ khó cao tới vậy.
Thanh niên đội mũ lưỡi trai nhìn thấy một đám người trình độ cũng không khác mình mấy thì trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi phần. May, cũng may không chỉ có một mình hắn là quá kém cỏi.
-------^.^------
二五八万: Èrwǔbā wàn – 258 vạn - tiếng lóng của dân Bắc Kinh, bắt nguồn từ thú chơi mạt chược, 258 là tướng, nếu không có tướng thì không thắng được, mà nếu thắng thì thắng rất nhiều điểm. Nên mấy người chơi mạt chượt mà chạm tới con tướng thì rất vui vẻ và chắc thắng.
小舟: Xiǎozhōu - Tiểu Chu – là thuyền nhỏ. Vì tên của nam chánh là Chu – có nghĩa là con thuyền nhỏ nên chap 1 ông bạn Trần Hổ mới kêu đổi thành chiến hạm đó. Trình Hạm. Ông bạn này sau cũng xuất hiện vài chap. Số cũng khổ lắm cơ.
À, mới thấy Diệp Ức Lạc tung thêm 2 bộ nữa mà không biết nhà nào dịch không, tui không biết tay nghề của bà Lạc bị sao í, có vài bộ đọc hợp gu tui lắm mà có vài bộ bị saoooo í. Cái bộ mới tên là Trọng sinh chi tình hữu độc chung này nè, hơn 800 chap, gu tui á, mà đọc hơn chục chap đã muốn drop rồi, không muốn ráng nữa. Sao í nhỉ. Tay viết của bà í bị sao í.
End chap 117
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro