Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Gặp Lại Michael

Diệp Ức Lạc

2024-11-21 00:04:52

Đảo San Hô.

Trình Chu và Dạ U xuất hiện ở thư phòng của Michael. Michael thì không có có phản ứng gì thái quá nhưng mà Rogulei bị doạ cho hoảng sợ mà lùi liên tục về phía sau.

Thời gian trước, mỗi khi tới gặp Michael thì Trình Chu và Dạ U vẫn luôn đi cùng nhau, nhưng mà Dạ U vẫn trong tình trạng ẩn thân. Sau trận đối địch trên quần đảo núi lửa thì Dạ U cũng bị bại lộ luôn rồi, cho nên hiện tại thì Dạ U và Trình Chu cũng quang minh chính đại mà xuất hiện luôn.

Trình Chu cũng không nghĩ là trong thư phòng của Michael có thêm người, cũng may là trước nay Trình Chu vẫn luôn cẩn thận nên khi tiến vào thư phòng của Michael thì hắn cũng nhanh chóng thành lập một vách chắn không gian trước rồi. Mà cũng nhờ vách chắn không gian này mà tiếng hét thất thanh của Rogulei không bị truyền ra ngoài.

Michael nhìn Trình Chu và Dạ U thì cười khan rồi nói: “Hai vị đã đến rồi sao?”

“Ừ, hai vị đang nói chuyện sao?” Trình Chu kéo ghế dựa qua một bên qua cho Dạ U rồi cũng tuỳ tiện ngồi xuống ở một ghế khác.

Michael gật đầu nói: “Đúng thế, nhưng mà nói cũng gần xong rồi.”

Trận chiến ở quần đảo núi lửa đã làm cục diện hiện tại của Hiệp Loan quần đảo biến đổi nghiêng trời. Rogulei và Michael may mắn ở trên thuyền của hầu tước Monte nên đã may mắn giữa được cái mạng. Vừa rồi thì Michael và Rogulei đang ngồi thảo luận về thế cục hiện tại của Hiệp Loan quần đảo trong tương lai.

“Hình như lá gan của anh họ thành chủ cũng quá nhỏ rồi. Kém xa thành chủ đại nhân đấy nhỉ?” Dạ U nhìn Rogulei đang kinh hồn bạt vía rồi hài hước lên tiếng.

Michael cười cười nói: “Nào có, Zoe các hạ cũng quá khen rồi.”

Rogulei trừng mắt nhìn ba người đang ngồi trước mặt đang rất tự nhiên mà trò chuyện với nhau thì hắn cũng cảm thấy tình hình trước mắt cũng không quá thích hợp, sao ba người này lại thế này chứ?

Michael nhìn người anh họ đang dựa sát vào tường thì thầm nghĩ: Phản ứng của anh họ hắn như vậy cũng quá mất mặt rồi, nhưng mà phản ứng của anh họ hắn như vậy cũng chẳng trách được, dù sao thì bất kỳ cá nhân nào mà gặp được cái tình huống như thế này mà được giữ bình tĩnh thì người đó mới là kỳ quái đấy. Lúc trước, hắn ở trong cái tình trạng hoàn toàn không biết gì cho nên mới có thể giữ được bình tĩnh mà không sợ như vậy. Nếu như năm đó mà hắn từng được chứng kiến một trận chiến như ở quần đảo núi lửa như thế kia, sau này hắn có thể gặp mặt Trình Chu và Zoe thì chắc hắn cũng ngất xỉu luôn quá.

Michael: “Sao hai vị đột nhiên tới đây?”

Trình Chu tùy ý nói: “Công việc trên tay tôi cũng xử lý xong hết, rảnh được một chút cho nên tôi muốn dắt Dạ U ra ngoài hít thở không khí.”

Michael gật đầu nói: “À, hoá ra là vậy.”

Chắc là mấy ngày nay tên Trình Chu này đang vội vã đếm tiền đây mà. Hiện nay sao? Xong rồi sao? Có lẽ là đếm xong rồi nên hai người này mới chạy ra ngoài. Ôi, cái cuộc sống như thế này cũng làm cho người ta quá hâm mộ mà, đánh cướp rồi đếm tiền, đếm tiền xong thì lại tiếp tục đánh cướp. Thật lòng thì hắn cũng muốn có cuộc sống thần tiên như vậy.

Rogulei nhìn ba người đang không coi ai ra gì mà nói chuyện phiếm thì trừng mắt, hai chân đang run run không ngừng.

Cho dù là Rogulei cũng đã sớm đoán ra được chuyện đứa em họ này của hắn đang hợp tác với Đoạ ma giả rồi, nhưng mà Rogulei hoàn toàn không thể nghĩ được rằng đối tượng Đoạ ma giả đó lại là hai con người trước mặt này.

Đột nhiên thì Rogulei nhớ lại cái chết bất đắc kỳ tử của Hebron thì hắn như được khai sáng, hoá ra em họ hắn có thể chính thức kế thừa tước vị cũng không phải là dựa vào may mắn mà là do có người đã lót đường sẵn cho rồi, đúng không?

Trình Chu nhìn Michael rồi quay qua nhìn Rogulei rồi hất cằm lên nói: “Hình như … người này cũng biết nhiều quá rồi, muốn xử lý sao?”

Michael sửng sốt một chút rồi cười cười nói: “Anh họ tôi sẽ không nói lung tung đâu.”

Michael và Trình Chu cũng giao thiệp được một thời gian rồi nên hắn cũng biết là Trình Chu đang nói giỡn.

Trình Chu gật đầu nói: “Vậy cũng được.”

Michael nhìn Rogulei nói: “Anh họ, anh ra ngoài chờ em một chút.”

Rogulei nhìn Trình Chu và Dạ U rồi quay lại nhìn Michael sau đó lảo đảo vịn tường mà bước ra ngoài.

Michael nhìn Trình Chu khen ngợi: “Một trận ở quần đảo núi lửa đã làm cho danh tiếng của hai vị nhiếp chấn cả cái Hiệp Loan quần đảo. Chúc mừng chúc mừng.”

Trình Chu: “Không dám, không dám. Tình hình của Hiệp Loan quần đảo hiện nay ra sao rồi?”

Michael cũng sớm dự đoán được Trình Chu sẽ hỏi những chuyện này nên hắn cũng chạy đi thăm dò trước rồi.

Michael vô cùng bình tĩnh mà thuật lại: “Sau trận chiến kia thì đại công tước bị trọng thương, chết 6 hầu tước. Sau khi ổn định thì đã có 7 công tước đã tuyên bố tự lập và không nhận đại công tước điều khiển nữa.”

Trình Chu có chút ngoài ý muốn nói: “Nếu mấy người này tuyên bố tự lập thì phản ứng của đại công tước ….”

“Đại công tước cũng trọng thương rồi thì ông ta nào rảnh mà lo mấy chuyện này chứ.” Michael nói.

Trình Chu: “Ồ, cũng đúng”

Sắc mặt Michael có chút phức tạp mà nhìn Dạ U rồi ấp úng nói: “Mấy ngày nay Hiệp Loan quần đảo còn một sự kiện nữa.”

Trình Chu nhìn biểu tình của Michael thì thầm nghĩ: Có quan hệ với Dạ U sao?

Trình Chu nhướn mày nói: “Chuyện gì?”

Michael có chút khác thường nói: “Mấy hầu tước, bá tước đã liên kết với nhau chạy tới Hoàng Kim đảo đòi nợ.”

Trình Chu nghe vậy thì hứng thú bừng bừng nói: “Thành chủ đang nói tới đám hầu tước Leon kia sao?”

Michael gật đầu nói: “Đúng là mấy người hầu tước Leon đã tới.”

Trình Chu hưng phấn nói: “Quả nhiên là đi đòi nợ mà. Thành chủ không đi sao?”

Michael có chút xấu hổ nói: “Không đi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Chu lắc đầu, rất tiếc hận mà nói: “Thành chủ nên đi đòi nợ chứ? Thiếu nợ phải trả tiền là chuyện nên từ xưa đến nay rồi, sao thành chủ lại bỏ qua chứ? Cũng quá đáng tiếc rồi.”

Michael: “……” Ý gì? Tiếc gì? Là tên Trình Chu này đang hy vọng hắn đi sao? Mối quan hệ cha con phức tạp gì thế này cơ chứ?

Trình Chu có chút tò mò nói: “Đáng tiếc ghê. Đáng tiếc là tôi không được nhìn thấy cảnh đòi nợ này. Vậy vị nhạc phụ đại nhân thân ái kia của tôi có trả nợ không?”

Michael lắc đầu nói: “Không.”

Trình Chu: “Chậc chậc, quá keo kiệt.”

Michael: “……”

Tên Trình Chu này … hắn ta đi hố nhiều Tinh Linh của người ta như vậy mà hắn ta dám nói hầu tước Perry đi bồi thường sao? Tất cả Tinh Linh đang có trên hay hầu tước Perry còn không đủ để bồi thường cho người ta đâu. Hơn nữa hầu tước Perry mà dám trả nợ cho Zoe sao? Cũng làm khó cho hầu tước Perry quá rồi.

“Những quý tộc kia không có biện pháp gì sao?” Trình Chu hỏi.

Michael: “Bọn họ hợp lực lại đánh cướp bảo khố Hoàng Kim đảo.”

Trình Chu: “Ồ, bọn họ còn dám nghĩ ra cái kế hoạch này. Hẳn là vị nhạc phụ đại nhân thân yêu kia của tôi sẽ rất kích động đây.”

Michael: “……” Sao cái vẻ mặt của tên Trình Chu lại lại cao hứng như vậy chứ?

Hầu tước Perry cũng thuận buồm xuôi gió hơn nửa đời người rồi nên có vẻ là hiện tại vận khí cũng đã bị hao hết. Lúc trước bảo khố đã bị tên này càn quét một đợt, hiện tại lại bị mấy tên quý tộc kia vét sạch thêm một lần nữa. Quá xui xẻo.

Hơn nữa là có Trình Chu và Dạ U thì đại công tước cũng chướng mắt ông ta, và Đoạ ma giả cũng nhìn ông ta không thuận mắt.

Michael nhìn qua Dạ U thì thấy sắc mặt của Dạ U cũng rất lạnh lẽo, khoé miệng còn nhếch lên tựa hồ như đang vui sướng khi người gặp nạn.

Trình Chu cười cười rồi nói: “Thôi, đừng nói về ông già kia nữa.”

Trình Chu lấy một hộp linh dược ra nói: “Quy củ cũ, thành chủ giúp tôi bán linh dược, tất cả đổi thành linh thảo.”

Michael gật đầu nói: “Được.”

Trận chiến trước làm chết không ít quý tộc, hiện tại nhiều thế lực cũng đang phải lần nữa cải tổ nên linh dược đang làloại kim tệ mạnh nhất, mà giá cả của linh thảo lại hạ không phanh.

Trình Chu lấy một phần linh dược ra rồi nói: “Phần này cho thành chủ đại nhân, Long huyết linh dược, được điều phối từ máu của con rồng lửa kia. Có thể hạ thấp tác dụng phụ của hạt giống Bạch ngân đấu khí.”

Michael kích động nói: “Các hạ nói thật sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Tất nhiên.”

Michael kích động nói: “Đa tạ các hạ.”

Trình Chu nhàn nhạt nói: “Đừng khách khí.”

Michael nhìn lọ Long huyết linh dược thì nói: “Đây là Hoàng kim linh dược sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Michael có chút tò mò hỏi: “Chẳng lẽ là các hạ luyện chế ra?”

Trình Chu cười cười nói: “Ánh mắt của thành chủ cũng không tồi.”

Michael: “……” Lúc trước thì Trình Chu cũng đã nói hắn ta là luyện dược sư rồi nhưng Michael cũng chỉ nghĩ là Trình Chi đang nói giỡn.

Sau đó thì Trình Chu cũng đã bị bại lộ năng lực không gian, lại thêm việc Trình Chu có thể tu luyện đấu khí thì Michael mới ý thức được là lời của Trình Chu có khả năng là sự thật.

Trình Chu vươn tay ra, trên tay cũng xuất hiện một con Huyết san hô trung Tinh Linh rồi nói: “Đây là con Tinh Linh của thành chủ, trả lại cho thành chủ vậy.”

Hiện thế không có loại hoa huyết san hô này nên con Tinh Linh này ở trên tay Trình Chu cũng không có tác dụng gì, thôi thì đưa lại cho Michael rồi sau đó hắn lại thu mua thành phẩm của hoa huyết san hô cũng được.

Michael có chút ngượng ngùng nói: “Vậy thì phải cảm ơn các hạ rồi.”

Trình Chu: “Không khách khí. Tôi còn có một việc nữa muốn làm phiền thành chủ.”

Michael có chút tò mò nói: “Việc gì?”

Trình Chu: “Tôi cần một lượng lớn cấm ma thạch, nên nhờ thành chủ mua giúp tôi mua trước một đám. Nếu không có thì thành chủ biết vị trí nào có cấm ma thạch thì có thể đánh dấu để tôi tự mình đi lấy cũng được.”

Michael gật đầu nói: “Được, tôi sẽ thu xếp giúp các hạ.”

Michael tự nghĩ: Trước kia thì Đoạ ma giả thấy cấm ma thạch như thấy ôn dịch, hiện nay Đoạ ma giả lại tự mình đi sưu tập cấm ma thạch. Thế đạo này biến đổi cũng quá nhanh rồi.

“Bá tước đại nhân có nghe được thông tin gì về các nhân tài chuyên về đóng thuyền không?” Trình Chu hỏi.

Lần trước, Trình Chu mang thuyền tới xưởng đóng tàu quốc gia thì ngay sau đó hắn lại nghe tin là Mạc Lạc từ chuyên gia ngoại quốc của phòng thí nghiệm ông ngoại hắn lại trở thành chuyên gia nước ngoài của xưởng tàu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạc Lạc cũng không ham cái danh chuyên gia này đâu nhưng người của xưởng đóng tàu cũng mạnh mẽ mà đem cái danh này gán cho hắn ta.

Nhân tài đúng là quá khó tìm, người của xưởng đóng tàu quốc gia hận không thể xé Mạc Lạc thành 8 phần để sử dụng.

Trình Chu cũng đã ghé qua xưởng đóng tàu thăm Mạc Lạc rồi, lúc ấy thì Mạc Lạc còn bùng cháy mà vừa gào vừa mắng hắn, nói cái gì mà hiện tại hắn ta còn không bằng con lừa. Hắn ta đang gào thét lên yêu cầu người giúp đỡ, kiếm người tới giúp ngay không thì hắn ta bỏ hết đi về.

Nhìn thấy dáng vẻ nổi giận một cách bùng cháy của Mạc Lạc thì Trình Chu cũng phải động lòng trắc ẩn rồi, thôi thì lương tâm của hắn cũng phải trỗi dậy rồi. Suy nghĩ kỹ lại thì hắn cũng cảm thấy bản thân hình như hắn đã bóc lộc Mạc Lạc quá mức rồi thì phải, Mạc Lạc cũng coi như là một trợ thủ khá đắc lực đấy, nếu mà trợ thủ này mà lao lực rồi chết thì hắn cũng không có điểm nào tốt cả.

Michael suy nghĩ một chút nói: “Huyết hoa hồng hầu tước, hầu tước Durank chắc là có.”

Dạ U híp mắt nói: “Durank sao? Suýt nữa thì quên luôn người này rồi.”

Lúc trước Hebron và Durank còn sử dụng chuông diệt ma để càn quét Đoạ ma giả mà, Trình Chu cũng nhận được tin tức mà đem đám Clara tới hiện thế. Sau này cũng xảy ra nhiều chuyện nên Trình Chu và Dạ U cũng sắp quên luôn con người này rồi.

Trình Chu híp mắt nói: “Durank còn sống sao?”

Trận quyết chiến kia cũng chết không ít quý tộc, mà chết ai thì Trình Chu cũng không hề biết đến.

Michael gật đầu nói: “Hắn vẫn còn sống.”

Durank vẫn luôn như hổ rình mồi với đảo San Hô, mà hiện này Durank không những còn sống mà còn sống rất tốt nên Michael cũng rất khó xử về nhân vật này.

Michael suy nghĩ một chút rồi nói: “Durank có mấy chục thuộc hạ là tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc, chuyên phụ trách duy trì cho đội tàu vận hành, chuyên môn của những người này là duy tu tàu thuyền. Có lẽ những người này có thể sửa chữa những con Hoàng kim thuyền chiến kia …”

Dạ U: “Hắc Kim nhất tộc sao? Hình như tôi đã nghe nói rồi.”

Hắc Kim nhất tộc trước giờ vẫn nổi danh ở mảng tàu biển. Họ rất có thiên phú trong mảng này nên Hắc Kim nhất tộc vẫn luôn thắng lớn ở mảng kinh doanh tàu biển này cũng đã được mấy trăm năm nay rồi.

Michael chua lòm nói: “Đúng vậy. Thực ra mấy chục tộc nhân của gia tộc này là bị Durank lừa tới làm thủ hạ.”

Dạ U: “Lừa tới?”

Michael gật đầu nói: “Mấy năm trước, mấy tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc này đã xung đột với người của một cửa hàng buôn bán. Mấy người này bị lừa và làm mất một lô hàng hoá nên đã bị yêu cầu đền bù một số tiền cực lớn, tất nhiên là mấy người của Hắc Kim nhất tộc không thể bồi thường nổi nên họ đã bị bán để trở thành nô lệ cho người của cửa hàng đó.”

“Thời điểm đang căng thẳng thì Durank cũng chạy tới làm người tốt, vì để cảm kích Durank nên mấy người của Hắc Kim nhất tộc đồng ý làm cho Durank 10 năm với giá thuê cực kỳ rẻ. Thực chất là mấy người Hắc Kim nhất tộc kia xung đột với người của cửa hàng và mất hàng hoá là do Durank đứng đằng sau chỉ đạo.”

Trình Chu lắc đầu cũng có chút khinh thường nói: “Đúng là đồ đê tiện.”

Michael gật đầu nói: “Đúng thế. Còn có một chuyện nữa, sau trận chiến ở quần đảo núi lửa thì phía đại công tước cũng đã phái người đi điều tra, tra cũng được vài tin tức rồi. Cái cửa hàng Phi Thiên là cửa hàng do liên minh Thiên Tuyển giả đứng sau lưng hậu thuẫn. Bọn họ đã chế tạo ra một loại nước sơn cho các con tàu ra khơi. Thuyền của đại công tước chắc đã sử dụng loại nước sơn này nên mới bị con rồng lửa đó nhắm tới. Sau khi biết chuyện thì đại công tước đã vô cùng giận dữ nhưng mà người của cửa hàng Phi Thiên đó cũng đã bỏ chạy rồi.”

Trình Chu gật đầu nói: “Thì ra là thế.”

Đúng như hắn nghĩ, con rồng lửa đó chỉ nhắm vào đại công tước quả nhiên là do liên minh Thiên Tuyển Giả động tay mà.

Michael có chút hâm mộ nói: “Tên Durank này đúng là may mắn. Đội ngũ tàu biển của hắn là Hắc Kim nhất tộc đã tự chế ra một loại nước sơn để bảo dưỡng những con thuyền chiến của tên này. Loại nước sơn này có tác dụng che giấu khí tức của con tàu nên hắn mới thuận lợi mà trốn thoát. Mà mọi người cũng biết là nước sơn của của hàng Phi Thiên kia cũng cực kỳ nổi tiếng nên tất cả các vị quý tộc khác cũng muốn sử dụng loại nước sơn kia để trang bị luôn cho con thuyền của mình. Vậy mà tên kia lại chẳng bị làm sao cả, con thuyền của hắn là một trong những con thuyền lành lặn nhất đấy.”

Trình Chu chống cằm nói: “Nếu vậy thì chúng ta đoạt người của hắn thôi.”

……

Rogulei đứng ở ngoài cửa đợi nửa ngày thì cánh cửa ở thư phòng của Michael cũng mở ra, lúc này thì Rogulei mới rón rén tiến lại kiểm tra.

Rogulei lén lút hỏi: “Em họ, hai người kia đã đi rồi sao?”

Michael gật đầu nói: “Đi rồi.”

Vẻ mặt Rogulei kiêng dị mà nhìn Michael, hiện tịa thì Rogulei cũng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu cả nên cũng dè dặt mà hỏi: “Em họ, sao em …”

Michael lạnh nhạt nói: “Kẻ thức thời trang tuấn kiệt. Có gì không tốt sao?”

Rogulei ngượng ngùng cười cười nói: “Đúng vậy, em nói rất đúng.”

Sau cuộc chiến lần trước thì giới quý tộc cũng không dám nhắc tới việc đi bắt Đoạ ma giả nữa rồi.

Không gian Đoạ ma giả đi lại như một con gió nên cũng không có biện pháp nào để khắc chế, cho dù là đại công tước thì cũng không làm được gì.

Mà hình như người của liên minh Thiên Tuyển giả kia cũng không bị cấm ma thạch khắc chế. Mà họ cũng rất bênh vực người của mình, mấy quý tộc cũng không có ai muốn làm chim đầu đàn nên giờ người nào người nấy cũng đã im lặng hết rồi. Hiện giờ thì chúng quý tộc còn đang sợ người của liên minh Thiên Tuyển giả và tổ chức Quang Minh kia tìm tới cửa đòi nợ.

Rogulei nhìn con huyết san hô trung Tinh Linh đang ngồi ở trên vai Michael thì sửng sốt một chút nói: “Đây không phải là con Tinh Linh lúc trước sao?”

Michael gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Trước Rogulei còn lo lắng là thiếu một con huyết san hô trung Tinh Linh thì sản lượng hoa huyết san hô trên đảo sẽ bị hạ thấp xuống, không nghĩ là hiện tại nó đang ngồi trên vai của Michael rồi. Hắn lại còn lãng phí cỏng sức đi lo lắng cho Michael mà đối phương lại chẳng hề có cái suy nghĩ đó.

End chap 169

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0