Hầu Tước Perry Và Tiểu Thuyết
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Vương đô.
Một số lượng lớn thuyền bè đang được cập bến rồi đi qua đi lại để tiến hành giao thương trong khu bến tàu.
Thanh danh của đám thương phẩm của đảo san Hô gần như là đã được lan truyền rộng rãi khắp Hiệp Loan quần đảo rồi, cho nên những người đến đảo San Hô thường cũng mang theo một ít đặc sản về nhà. Những người này mang đủ loại vật tư kỳ lạ và hiếm có nên cũng làm cho không ít người cả thấy thích thú và khát khao.
Nhưng mà đồ vật mà đảo San Hô bán ra lại trở thành những món hàng cấm ở vương đô và phải chịu những luật lệ cực kỳ hà khắc khi nhập bến.
Nhưng mà đã con người ấy mà, càng cấm thì càng khoái làm, ai cũng phạm tiện như nhau cả thôi. Đồ không được sử dụng lại càng là món đồ mà người người hướng tới.
Người mong muốn mua những món hàng thương phẩm của đảo San Hô cũng quá nhiều, giá mà bọn họ phải trả cũng cao hơn hẳn so với những hòn đảo khác cho nên những thương nhân này cũng vì lợi nhuận mà bọn họ đã nghĩ ra đủ các cách để thay đổi bao bì rồi tuồn hàng vào vương đô buôn bán. Hiện tại mà nói thì tuy những món đồ ở đảo San Hô đều là các mặt hàng cấm nhưng mà những món hàng này vẫn được giao dịch ngầm ở vương đảo, lẽ tất nhiên mà tất cả các quý tộc cũng có một ít trong nhà.
Bản tính của thương nhân từ xưa đến nay đã là vậy rồi, chỉ vì lợi nhuận thì bất chấp nguy hiểm và nhân tính.
Mấy con thuyền của lái thương ở khu bến tàu cũng càng ngày càng tăng, đây đa số là những con thuyền rời bến để đến đảo San Hô nhập hàng.
Cũng theo những con đường khác nhau và những cách thức khác nhau mà hàng hoá vào các gia đình quý tộc và danh khí của đảo San Hô lại từng bước bay lên không kiểm soát được.
Trong một buổi yến hội của quý tộc thì những thiếu nữ, tiểu thư con em nhà quý tộc cũng tụ tập lại với nhau mà bàn tán và khát khao cái gọi là tình yêu nhất kiến chung tình đó.
Lẽ tất nhiên là cuốn sách này cũng đã lưu truyền khắp vương đô rồi. Hơn nữa thì những nữ quý tộc ở vương đô này lại là những người trung gian hỗ trợ phát tán cho quyển tiểu thuyết này được phổ biến rộng rãi hơn. Cuốn sách này cũng thành sách gối đầu của những nữ quý tộc này.
Giới chị em phụ nữ đều mộng mơ và bọn họ luôn yêu thích những cái là lãng mạn nên cũng khao khát cái tình yêu nhất kiến chung tình này của hai người bọn họ. Thậm chí là có không ít cô gái còn ảo tưởng mà đi tìm kiếm một Năng lực giả nào đó rồi oanh oanh liệt liệt mà yêu đương mãnh liệt y như vậy.
Thực ra thì mấy cô gái này nói chuyện với nhau cũng tương đối là hàm súc đấy, nhưng mà mọi người đều đã đọc qua cuốn sách này một vài lần rồi, cho nên khi mà người nào đó nói tới một đoạn tình tiết nào đó thì mắt người nào người nấy cũng sáng rực lên và hưng phấn không thôi. Mấy người họ nhìn nhau một chút rồi gật gật đầu rồi lại tủm tỉm cười như thể chỉ hỏi thăm rồi xác nhận qua là đã xem rồi.
……..
Vương thành
“Phụ vương, Trình Chu đã tu sửa thành công truyền tống trận nối liền đảo Bạch Sa và đảo San Hô.” Hoàng Tử York nói.
Đại công tước Oss cau mày nói: “Đã biết.”
Hoàng Tử York cau mày nói: “Hình như là đảo San Hô đã bán ra một lượng lớn quả nham. Có vẻ như bên đảo Bạch Sa có một con thượng Tinh Linh hoặc là …. đại Tinh Linh.
Đại công tước Oss cau mày nói: “Đã biết.”
Thực ra thì đại công tước Oss cũng đã sớm biết trước là phía đảo Bạch Sa có tồn tại một con đại Tinh linh rồi, nhưng mà số lượng của đám nham thạch cự ngao ở đảo Bạch Sa kia cũng quá nhiều, hơn nữa hòn đảo Bạch Sa đó còn có một con Địa giai nham thạch cự ngao khổng lồ vẫm luôn canh giữ không rời ở trên hòn đảo đó nữa, mà con Địa giai hải thú này cũng không hề dễ chọc tới, tất nhiên thì con đại Tinh Linh này cũng không dễ mà chạm tới nó. Đại công tước Oss cũng cân nhắc trước sau một hồi rồi ông cũng đành phải từ bỏ không nghĩ tới con đại Tinh Linh đó nữa. Kết quả là ông chần chừ một hồi thì con đại Tinh Linh đó lại thành tiện nghi cho tên Trình Chu kia tóm được tới tay.
Hoàng Tử York cau mày nói: “Phụ vương, đấu khí của Zoe cũng đã khôi phục rồi. Hắn ta có thể tiến giai lên Địa giai kỵ sĩ không ạ?”
Đại công tước Oss nhàn nhạt nói: “Muốn tiến giai lên Địa giai kỵ sĩ làm gì mà dễ như vậy chứ? Đặc biệt là tiến giai ở Hiệp Loan quần đảo này.”
Thực ra thì đại công tước Oss cũng không biết là Zoe có nhận ra vấn đề của Hiệp Loan quần đảo này hay không, nhưng mà ở cái khối đại rộng lớn này nếu như có người muốn tiến giai lên cấp bậc Địa giai thì người đó vẫn luôn phạm phải một vài sai lầm nào đó rồi dễ dàng biến thành phế nhân hoặc là một thi thể luôn. Và cái thời điểm mà Zoe tiến giai lên cấp bậc Địa giai thì chắc chắn là ma lực và đấu khí trong cơ thể cậu ta sẽ xảy ra xung đột không đáng có mà nổ tung luôn. Cho nên vương thất bọn họ cũng chẳng cần phải làm gì quá đáng, cứ để như thế một thời gian thì Zoe cũng tự động mà như thế mà phế đi thôi.
Hoàng Tử York cau mày thầm nghĩ: Có vẻ như thời gian gần đây phụ vương không muốn ra tay là vì đang muốn chờ Zoe tự mình đi tới con đường chịu phản phệ hay sao? Nhưng mà hắn lại cảm thấy chuyện này cũng không thuận lợi như vậy đâu.
Đại công tước Oss cau mày nói: “Thôi cứ từ từ rồi xem đã.”
Đại công tước Oss cũng không phải là không nghĩ tới việc ra tay thêm một vài lần nữa. Nhưng mà mấy lần trước ra tay thì ông cũng đã rước lấy thất bại trở về cho nên ông có muốn ra tay nữa cũng chẳng có tác dụng gì, có khi còn tạo thành kích thích giúp cho hai người này bật lên nữa. Đến nước này thì đại công tước Oss cũng chỉ đứng yên quan sát chứ cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ nữa.
…….
Hoàng Kim đảo.
Cũng y như Trình Chu suy đoán thì cái quyển sách về trình yêu của hai người đúng thật là đã truyền thẳng tới Hoàng Kim đảo.
Mà Hoàng Kim đảo cũng có không ít người, cuốn sách này cũng quá nổi bật cho nên mọi người đều mua sách về đọc.
Dạo gần đây thì đảo San Hô phát triển vô cùng tốt, nên cuộc sống và sinh hoạt của mọi người dân trên đảo cũng được cải thiện rất nhiều. Nhưng mà vị trí của Hoàng Kim đảo này ở hiện tại lại càng ngày càng xấu hổ hơn nữa, các quý tộc của các hòn đảo khác còn thường xuyên chạy tới đây khiêu khích, cuộc sống của người dân trên đảo cũng càng ngày càng khốn khó.
Tính tình của hầu tước Perry càng ngày càng không xong, người ở thành chủ phủ cũng đã bị xử tử không ít, hiện tại những người đang nhậm chức trong thành chủ phủ cũng nơm lớp lo sợ không biết khi nào sẽ tới lượt mình phải lên đoạn đầu đài. Bầu không khí trong thành chủ phủ lúc nào cũng âm u đầy chướng khí.
Đã có một thời gian rất lâu thì những người dân trên đảo còn tưởng niệm tới cái ý định như mong cầu cho Zoe thiếu gia quay trở về làm thiếu đảo chủ của bọn họ. Chỉ cần thiếu gia Zoe có thể làm cho cuộc sống của mọi người được yên ổn thì Đoạ ma giả hay không Đoạ ma giả gì đi nữa cũng chẳng làm sao cả.
Người ở nơi đây đều mến mộ cường giả cho nên người nào đủ mạnh thì phẩm hạnh có vấn đề hay có khiếm khuyết gì thì vẫn làm cho người khác kinh sợ.
Cuốn sách cũng nhanh chóng tới tay thành chủ phủ.
Các loại đặc sản và thương phẩm của đảo San Hô rất được giới quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo hoan nghênh, không mua trực tiếp được thì bọn họ cũng lén mua mang về. Hơn nữa có rất nhiều lái thương vì để bán được thêm hàng hoá mà bọn họ đã tổ chức rất nhiều hoạt động khuyến mãi thúc đẩy doanh thu. Một trong những khuyến mãi đó chính là chỉ cần khách hàng doanh số mua hàng rồi đạt một tiêu chuẩn nhất định nào đó thì khách hàng sẽ được tặng một cuốn sách viết về tình yêu của Trình Chu và Zoe.
Thực sự thì Lance cũng không muốn đọc bất kỳ thông tin quỷ gì có liên quan đến hai người Trình Chu và Zoe kia đâu, nhưng mà đây đã là lần thứ 5 mà hắn nhận được cuốn sách này trong một thời gian cực ngắn rồi.
Darren đi vào phòng nói: “Anh cũng có cuốn sách này sao?”
Lance gật đầu rất bất đắc dĩ nói: “Mới đưa tới nữa đó, đã là quyển thứ 5 rồi.”
Darren hít sâu một hơi nói: “Hình như là phụ thân cũng thu được mấy cuốn sách này, cũng đã mấy chục quyển rồi.”
Dạo gần đây thì đã có không ít hầu tước, bá tước của các hòn đảo khác cũng nhiệt tình mà liên hệ với phụ thân và dò hỏi coi phụ thân có biết gì về câu chuyện tình yêu của Zoe và Trình Chu hay không? Phụ thân hắn đã nói là không quá hiểu biết nên bọn họ cũng rất nhiệt tình mà mỗi người gửi vài quyển sang cho phụ thân hắn đọc.
Mấy quý tộc đưa sách tới đây còn tỏ vẻ cực kỳ hàm súc nữa chứ, ví dụ như cái tên đảo chủ của đảo Sao Biển kia còn chạy tìm phụ thân hắn để hàn huyên một hồi rồi người này còn ráng ngồi thêm chút thời gian nữa, như thể người này còn sợ phụ thân hắn không muốn đọc sách cho nên người này còn tự tay mà mở từng trang ra đọc một lần cho phụ thân hắn nghe. Không biết mục đích của ông ta là gì nhưng mà phụ thân hắn đã nghe mấy lần cuốn sách này rồi đấy.
Nghe nói là đứa con trai của hầu tước đảo Sao Biển kia sau khi tới đảo San Hô rồi thì hắn ta cũng ở lỳ đó luôn không muốn rời đi nữa, hơn nữa tên đó còn tình nguyện ở lại đảo San Hô làm chân sai vặt trong nhà hàng chứ không chịu rời đi. Một ông cha đã vậy tới ông con có kỳ lạ hơn thì cũng là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được.
Darren: “Chương cuối cùng trong cuốn sách này viết là vì Zoe ăn uống không tốt nên Trình Chu đã vì Zoe mà tự mình đến đảo Bạch Sa săn giết Địa giai nham thạch cự ngao về để cải thiện khẩu vị.”
Lance cau mày thầm nghĩ: Cũng chẳng biết là ai đã viết cuốn sách này, nhưng mà theo hắn biết thì Dạ U thường xuyên ăn các loại Địa giai hải thú, mỗi ngày đều ăn các loại cao giai hải thú, còn ăn uống không tốt hả, đúng là vớ vẩn.
Lance: “Dạ U ăn uống không tốt hẳn là giả, nhưng mà Trình Chu xử lý con Địa giai nham thạch cự ngao kia lại là sự thật.”
Darren cau mày có chút kinh hãi mà nói: “Con này đã là con thứ mấy rồi?”
Coi như con rồng lửa ở quần đảo núi lửa kia là ăn hôi đi, sau đó thì con bạch tuộc khổng lồ kia có thể gọi là ngoài ý muốn cũng được, con Định phong thuỷ thú kia có thể nói là trùng hợp, nhưng mà con nham thạch cự ngao dạo gần đây đã là con Địa giai hải thú thứ tư rồi đấy. Với cái thế này của Trình Chu thì e là toàn bộ Địa giai hải thú ở cái Hiệp Loan quần đảo này cũng không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với hắn mà lại thành món ăn trên đĩa cho hắn đổi món mất. Thực lực của đại công tước Oss cũng chỉ ngang ngửa với một con Đại giai hải thú mà thôi, cho nên với thực lực hiện tại của hai người Zoe và Trình Chu thì e là vương thất phải lo sợ chứ không phải là hai người kia cảm thấy lo sợ. Đợt này vương đô cũng nguy cơ ngập tràn rồi.
Lance hít sâu một hơi nói: “Với cái thế ăn liên tục này của Zoe thì e là không bao lâu nữa sẽ phải tiến giai lên Địa giai kỵ sĩ rồi.”
Darren nhíu lại mày nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà Hiệp Loan quần đảo này cũng không hề xuất hiện thêm một tên Địa giai kỵ sĩ mới nào cả, vậy mà đại công tước Oss còn ngồi yên và không có động tĩnh gì sao?”
Lance hít sâu một hơi nói: “Anh còn nghe nói là có lẽ trên đảo Bạch Sa có một con đại Tinh Linh.”
Tin tức này cũng là mấy lái thương trên thuyền truyền ra, lúc trước mấy lái thương này cũng đã phái người đi tới đảo Bạch Sa để thám thính, những người này cũng phát hiện ra các dấu hiệu của đại Tinh Linh hoạt động. Nhưng mà khi những lính của lái thương này tranh giành quyền sở hữu đại Tinh Linh thì cũng bị con Địa giai nham thạch cự ngao không dấu vết mà cắt làm đôi. Hiện nay thì đảo Bạch Sa này đã thuộc quyền sở hữu của Trình Chu rồi cho nên những lái thương này cũng cảm thấy đại Tinh Linh là vô vọng với bọn họ, cuối cùng thì bọn họ cũng nhanh chóng đưa tin tức này phát tán ra bên ngoài.
Hiện nay thì có một lượng lớn quả nham của đảo San Hô tràn vào thị trường, và cũng càng chứng minh cho cái thông tin này là chính xác.
…………….
Đảo San Hô.
Roland mang theo mấy hộ vệ quay trở về khách sạn. Trong tay mấy hộ vệ cũng ôm mỗi người một quả nham.
Roland lên tiếng: “Mọi người đặt ở trên mặt đất là được.”
“Mua quả nham về uống sao?” Yisi nói.
Roland gật đầu nói: “Thượng phẩm quả nham là em không thể mua được rồi. Giá quá đắt. Trung phẩm là dễ mua nhất mà hương vị cũng ngon nữa, giá cả cũng không quá đắt nên em cũng mua một ít về đây.”
Yisi gật đầu nói: “Hình như cũng có không ít lái thương chạy tới mua trung phẩm quả nham này để đi bán ở hòn đảo khác. Giá bán ra tất nhiên là cao hơn ở đây rồi.”
Roland: “Em mua 6 quả lận, còn tặng thêm cái này nữa.”
Roland lấy một quyển sách ra rồi như hiến vật quý mà đưa sang cho Yisi. Ngay sau đó thì Roland cũng chú ý tới một cuốn sách nhìn rất quen thuộc đang ở trên mặt bàn rồi dò hỏi: “Chị, chị cũng mua ạ?”
Yisi gật đầu nói: “Sách này rất thú vị.”
Roland chớp mắt nói: “Em nghe nói là có rất nhiều tiểu thư của giới quý tộc đều thích xem cuốn sách này. Họ còn trầm mê vào mấy câu chuyện nhỏ viết trong cuốn sách. Không nghĩ là chị cũng không ngoại lệ.”
Yisi nhàn nhạt nói: “Chị tuỳ ý xem một chút thôi.”
Roland thầm nghĩ: Dù chị gái hắn có hung dữ tới cỡ nào đi chăng nữa thì chị ấy cũng là con gái mà thôi. Mà đã là con gái thì đều hướng tới cái gọi là tình yêu nhất kiến chung tình này đúng không? Cũng vì cuốn sách này mà Roland bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách của hắn và chị gái cũng gần gũi hơn không ít.
Yisi mở một quả nham ra uống rồi lên tiếng: “Hương vị cũng không tồi.”
Roland gật đầu nói: “Em nghe nói là thượng phẩm quả nham thì hương vị còn tốt hơn nữa, năng lượng cũng dồi dào hơn. Em cũng nghe nói là trên tay Trình Chu còn có loại quả nham cấp bậc còn cao hơn nữa.”
Yisi híp mắt mắt, nói: “Cực phẩm quả nham sao?”
Roland gật đầu nói: “Đúng vậy. Em nghe nói là đảo Bạch Sa có tồn tại một con đại Tinh Linh, những trái cực phẩm kia chính là mọc trên cây bản mạng của con đại Tinh Linh này, không biết tin tức này có chính xác không?”
Yisi híp mắt nói: “Có khả năng là chính xác. Trên đảo Bạch Sa này có nhiều nham thạch cự ngao như vậy cơ mà, nếu trên đó chỉ là một con thượng Tinh Linh thì không thể cung cấp đủ đồ ăn cho đám hải thú kia đâu.”
Yisi vuốt vuốt cái vòng tay trên tay rồi thầm nghĩ: Hiện tại cô đã không thể do dự được nữa rồi. Tới đại Tinh Linh cũng đã tới tay bọn họ rồi, nếu để càng lâu thì lợi thế trong tay e là cũng không còn giá trị gì nữa.
…….
Thành chủ phủ.
Michael đem một chồng danh sách ra giao cho Trình Chu.
Trình Chu nhìn cái chồng danh sách tính bằng kg kia thì nhướng mày nói: “Sao lại nhiều như vậy chứ?”
Michael gật đầu nói: “Đây là những giao dịch ra bên ngoài thôi, toàn là mỳ gói, bánh mỳ. Mấy thương phẩm này có kịp sản xuất không? Sẽ không bị đoạn hàng chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không.”
Mấy sản phẩm này ở hiện thế đều được sản xuất và đóng gói sẵn trong nhà máy luôn rồi. Đây là các nhà máy lớn với các trang thiết bị máy móc vô cùng hiện đại và hoàn thiện cho nên ở nơi hắn không thể có chuyện không kịp sản xuất mấy sản phẩm này đâu. Hơn nữa thì mấy sản phẩm nông nghiệp do Tinh Linh sản xuất phát triển cũng không tồi, sản lượng của nhiều loại cây trồng cũng tăng lên đáng kể.
Michael gật đầu nói: “Dạo gần đây có rất nhiều lái thương đã đến đảo San Hô mua sắm vật tư rồi mang đi các đảo, mà số lượng lái thương này cũng càng ngày càng nhiều.”
Trình Chu híp mắt nói: “Thành chủ có thể suy xét đếnn việc tự mình thành lập một thương hội đi, như thế cũng tiện quản lý luôn.”
Michael rất có hứng thú nói: “Thương hội? Làm sao mà thành lập được chứ?”
Trình Chu chớp mắt nói: “Chuyện này thì đừng có hỏi tôi, tôi không biết gì đâu. Thành chủ hỏi Bạch Nham đi.”
Michael: “……" Vị Trình Chu các hạ này từ xưa đến nay đều lười biếng thích phủi tay làm chưởng quầy như vậy mà.
Micharl tiếp tục nói: “Trình Chu các hạ, dạo gần đây tôi cũng nghe được một lời đồn đang lan truyền trên đảo.”
Trình Chu nhìn qua Michael hỏi: “Lời đồn gì?”
Michael nhìn Trình Chu rồ nói: “Nghe nói là đảo Bạch Sa bên kia có một con đại Tinh Linh đang cư ngụ và con đại Tinh Linh này đã ở trong tay các hạ rồi. Không biết các hạ có muốn bác bỏ tin đồn này hay không?”
Trình Chu: “Không cần……” Đây là sự thật mà, hiện tại có muốn bác bỏ cũng không có tác dụng gì đâu.
“Tin tức này từ đâu truyền ra?” Trình Chu hỏi.
Michael hít sâu một hơi nói: “Hình như là đám lái thương trên thuyền đã truyền ra. Những người kia không bắt được đến tay cho nên bọn họ đã ghen tị rồi tung tin này ra. Hơn nữa thì mọi người cũng tự có phỏng đoán riêng của mình.”
Vốn dĩ là đảo Bạch Sa có một con Địa giai nham thạch cự ngao, ban đầu thì những người này cũng không dám nghĩ tới chuyện này đâu, nhưng mà sau khi con nham thạch cự ngao này bị giết thì những người kia cũng nhanh chóng phân tích ra không ít sự việc thôi. Dù sao thì có thể sống sót trong cái giới quý tộc này thì ai cũng là ma lanh cả.
Trình Chu gật đầu nói: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Michael có chút tò mò nói: “Chuyện này là sự thật đúng không?”
Trình Chu nhún vai cũng không có trả lời.
Michael cúi đầu cũng không hỏi tiếp nữa.
Michael thầm nghĩ: Trình Chu giết Địa giai hải thú cũng như giết gà thôi, được rồi, việc này cứ vậy đi. Đã giết được Địa giải hải thú rồi thì người này có thuận tiện thu hoạch thêm một hay hai con đại Tinh Linh cũng chẳng sao, mà hình như chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái thì phải.
End 245
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Một số lượng lớn thuyền bè đang được cập bến rồi đi qua đi lại để tiến hành giao thương trong khu bến tàu.
Thanh danh của đám thương phẩm của đảo san Hô gần như là đã được lan truyền rộng rãi khắp Hiệp Loan quần đảo rồi, cho nên những người đến đảo San Hô thường cũng mang theo một ít đặc sản về nhà. Những người này mang đủ loại vật tư kỳ lạ và hiếm có nên cũng làm cho không ít người cả thấy thích thú và khát khao.
Nhưng mà đồ vật mà đảo San Hô bán ra lại trở thành những món hàng cấm ở vương đô và phải chịu những luật lệ cực kỳ hà khắc khi nhập bến.
Nhưng mà đã con người ấy mà, càng cấm thì càng khoái làm, ai cũng phạm tiện như nhau cả thôi. Đồ không được sử dụng lại càng là món đồ mà người người hướng tới.
Người mong muốn mua những món hàng thương phẩm của đảo San Hô cũng quá nhiều, giá mà bọn họ phải trả cũng cao hơn hẳn so với những hòn đảo khác cho nên những thương nhân này cũng vì lợi nhuận mà bọn họ đã nghĩ ra đủ các cách để thay đổi bao bì rồi tuồn hàng vào vương đô buôn bán. Hiện tại mà nói thì tuy những món đồ ở đảo San Hô đều là các mặt hàng cấm nhưng mà những món hàng này vẫn được giao dịch ngầm ở vương đảo, lẽ tất nhiên mà tất cả các quý tộc cũng có một ít trong nhà.
Bản tính của thương nhân từ xưa đến nay đã là vậy rồi, chỉ vì lợi nhuận thì bất chấp nguy hiểm và nhân tính.
Mấy con thuyền của lái thương ở khu bến tàu cũng càng ngày càng tăng, đây đa số là những con thuyền rời bến để đến đảo San Hô nhập hàng.
Cũng theo những con đường khác nhau và những cách thức khác nhau mà hàng hoá vào các gia đình quý tộc và danh khí của đảo San Hô lại từng bước bay lên không kiểm soát được.
Trong một buổi yến hội của quý tộc thì những thiếu nữ, tiểu thư con em nhà quý tộc cũng tụ tập lại với nhau mà bàn tán và khát khao cái gọi là tình yêu nhất kiến chung tình đó.
Lẽ tất nhiên là cuốn sách này cũng đã lưu truyền khắp vương đô rồi. Hơn nữa thì những nữ quý tộc ở vương đô này lại là những người trung gian hỗ trợ phát tán cho quyển tiểu thuyết này được phổ biến rộng rãi hơn. Cuốn sách này cũng thành sách gối đầu của những nữ quý tộc này.
Giới chị em phụ nữ đều mộng mơ và bọn họ luôn yêu thích những cái là lãng mạn nên cũng khao khát cái tình yêu nhất kiến chung tình này của hai người bọn họ. Thậm chí là có không ít cô gái còn ảo tưởng mà đi tìm kiếm một Năng lực giả nào đó rồi oanh oanh liệt liệt mà yêu đương mãnh liệt y như vậy.
Thực ra thì mấy cô gái này nói chuyện với nhau cũng tương đối là hàm súc đấy, nhưng mà mọi người đều đã đọc qua cuốn sách này một vài lần rồi, cho nên khi mà người nào đó nói tới một đoạn tình tiết nào đó thì mắt người nào người nấy cũng sáng rực lên và hưng phấn không thôi. Mấy người họ nhìn nhau một chút rồi gật gật đầu rồi lại tủm tỉm cười như thể chỉ hỏi thăm rồi xác nhận qua là đã xem rồi.
……..
Vương thành
“Phụ vương, Trình Chu đã tu sửa thành công truyền tống trận nối liền đảo Bạch Sa và đảo San Hô.” Hoàng Tử York nói.
Đại công tước Oss cau mày nói: “Đã biết.”
Hoàng Tử York cau mày nói: “Hình như là đảo San Hô đã bán ra một lượng lớn quả nham. Có vẻ như bên đảo Bạch Sa có một con thượng Tinh Linh hoặc là …. đại Tinh Linh.
Đại công tước Oss cau mày nói: “Đã biết.”
Thực ra thì đại công tước Oss cũng đã sớm biết trước là phía đảo Bạch Sa có tồn tại một con đại Tinh linh rồi, nhưng mà số lượng của đám nham thạch cự ngao ở đảo Bạch Sa kia cũng quá nhiều, hơn nữa hòn đảo Bạch Sa đó còn có một con Địa giai nham thạch cự ngao khổng lồ vẫm luôn canh giữ không rời ở trên hòn đảo đó nữa, mà con Địa giai hải thú này cũng không hề dễ chọc tới, tất nhiên thì con đại Tinh Linh này cũng không dễ mà chạm tới nó. Đại công tước Oss cũng cân nhắc trước sau một hồi rồi ông cũng đành phải từ bỏ không nghĩ tới con đại Tinh Linh đó nữa. Kết quả là ông chần chừ một hồi thì con đại Tinh Linh đó lại thành tiện nghi cho tên Trình Chu kia tóm được tới tay.
Hoàng Tử York cau mày nói: “Phụ vương, đấu khí của Zoe cũng đã khôi phục rồi. Hắn ta có thể tiến giai lên Địa giai kỵ sĩ không ạ?”
Đại công tước Oss nhàn nhạt nói: “Muốn tiến giai lên Địa giai kỵ sĩ làm gì mà dễ như vậy chứ? Đặc biệt là tiến giai ở Hiệp Loan quần đảo này.”
Thực ra thì đại công tước Oss cũng không biết là Zoe có nhận ra vấn đề của Hiệp Loan quần đảo này hay không, nhưng mà ở cái khối đại rộng lớn này nếu như có người muốn tiến giai lên cấp bậc Địa giai thì người đó vẫn luôn phạm phải một vài sai lầm nào đó rồi dễ dàng biến thành phế nhân hoặc là một thi thể luôn. Và cái thời điểm mà Zoe tiến giai lên cấp bậc Địa giai thì chắc chắn là ma lực và đấu khí trong cơ thể cậu ta sẽ xảy ra xung đột không đáng có mà nổ tung luôn. Cho nên vương thất bọn họ cũng chẳng cần phải làm gì quá đáng, cứ để như thế một thời gian thì Zoe cũng tự động mà như thế mà phế đi thôi.
Hoàng Tử York cau mày thầm nghĩ: Có vẻ như thời gian gần đây phụ vương không muốn ra tay là vì đang muốn chờ Zoe tự mình đi tới con đường chịu phản phệ hay sao? Nhưng mà hắn lại cảm thấy chuyện này cũng không thuận lợi như vậy đâu.
Đại công tước Oss cau mày nói: “Thôi cứ từ từ rồi xem đã.”
Đại công tước Oss cũng không phải là không nghĩ tới việc ra tay thêm một vài lần nữa. Nhưng mà mấy lần trước ra tay thì ông cũng đã rước lấy thất bại trở về cho nên ông có muốn ra tay nữa cũng chẳng có tác dụng gì, có khi còn tạo thành kích thích giúp cho hai người này bật lên nữa. Đến nước này thì đại công tước Oss cũng chỉ đứng yên quan sát chứ cũng không muốn hành động thiếu suy nghĩ nữa.
…….
Hoàng Kim đảo.
Cũng y như Trình Chu suy đoán thì cái quyển sách về trình yêu của hai người đúng thật là đã truyền thẳng tới Hoàng Kim đảo.
Mà Hoàng Kim đảo cũng có không ít người, cuốn sách này cũng quá nổi bật cho nên mọi người đều mua sách về đọc.
Dạo gần đây thì đảo San Hô phát triển vô cùng tốt, nên cuộc sống và sinh hoạt của mọi người dân trên đảo cũng được cải thiện rất nhiều. Nhưng mà vị trí của Hoàng Kim đảo này ở hiện tại lại càng ngày càng xấu hổ hơn nữa, các quý tộc của các hòn đảo khác còn thường xuyên chạy tới đây khiêu khích, cuộc sống của người dân trên đảo cũng càng ngày càng khốn khó.
Tính tình của hầu tước Perry càng ngày càng không xong, người ở thành chủ phủ cũng đã bị xử tử không ít, hiện tại những người đang nhậm chức trong thành chủ phủ cũng nơm lớp lo sợ không biết khi nào sẽ tới lượt mình phải lên đoạn đầu đài. Bầu không khí trong thành chủ phủ lúc nào cũng âm u đầy chướng khí.
Đã có một thời gian rất lâu thì những người dân trên đảo còn tưởng niệm tới cái ý định như mong cầu cho Zoe thiếu gia quay trở về làm thiếu đảo chủ của bọn họ. Chỉ cần thiếu gia Zoe có thể làm cho cuộc sống của mọi người được yên ổn thì Đoạ ma giả hay không Đoạ ma giả gì đi nữa cũng chẳng làm sao cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người ở nơi đây đều mến mộ cường giả cho nên người nào đủ mạnh thì phẩm hạnh có vấn đề hay có khiếm khuyết gì thì vẫn làm cho người khác kinh sợ.
Cuốn sách cũng nhanh chóng tới tay thành chủ phủ.
Các loại đặc sản và thương phẩm của đảo San Hô rất được giới quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo hoan nghênh, không mua trực tiếp được thì bọn họ cũng lén mua mang về. Hơn nữa có rất nhiều lái thương vì để bán được thêm hàng hoá mà bọn họ đã tổ chức rất nhiều hoạt động khuyến mãi thúc đẩy doanh thu. Một trong những khuyến mãi đó chính là chỉ cần khách hàng doanh số mua hàng rồi đạt một tiêu chuẩn nhất định nào đó thì khách hàng sẽ được tặng một cuốn sách viết về tình yêu của Trình Chu và Zoe.
Thực sự thì Lance cũng không muốn đọc bất kỳ thông tin quỷ gì có liên quan đến hai người Trình Chu và Zoe kia đâu, nhưng mà đây đã là lần thứ 5 mà hắn nhận được cuốn sách này trong một thời gian cực ngắn rồi.
Darren đi vào phòng nói: “Anh cũng có cuốn sách này sao?”
Lance gật đầu rất bất đắc dĩ nói: “Mới đưa tới nữa đó, đã là quyển thứ 5 rồi.”
Darren hít sâu một hơi nói: “Hình như là phụ thân cũng thu được mấy cuốn sách này, cũng đã mấy chục quyển rồi.”
Dạo gần đây thì đã có không ít hầu tước, bá tước của các hòn đảo khác cũng nhiệt tình mà liên hệ với phụ thân và dò hỏi coi phụ thân có biết gì về câu chuyện tình yêu của Zoe và Trình Chu hay không? Phụ thân hắn đã nói là không quá hiểu biết nên bọn họ cũng rất nhiệt tình mà mỗi người gửi vài quyển sang cho phụ thân hắn đọc.
Mấy quý tộc đưa sách tới đây còn tỏ vẻ cực kỳ hàm súc nữa chứ, ví dụ như cái tên đảo chủ của đảo Sao Biển kia còn chạy tìm phụ thân hắn để hàn huyên một hồi rồi người này còn ráng ngồi thêm chút thời gian nữa, như thể người này còn sợ phụ thân hắn không muốn đọc sách cho nên người này còn tự tay mà mở từng trang ra đọc một lần cho phụ thân hắn nghe. Không biết mục đích của ông ta là gì nhưng mà phụ thân hắn đã nghe mấy lần cuốn sách này rồi đấy.
Nghe nói là đứa con trai của hầu tước đảo Sao Biển kia sau khi tới đảo San Hô rồi thì hắn ta cũng ở lỳ đó luôn không muốn rời đi nữa, hơn nữa tên đó còn tình nguyện ở lại đảo San Hô làm chân sai vặt trong nhà hàng chứ không chịu rời đi. Một ông cha đã vậy tới ông con có kỳ lạ hơn thì cũng là chuyện hoàn toàn có thể hiểu được.
Darren: “Chương cuối cùng trong cuốn sách này viết là vì Zoe ăn uống không tốt nên Trình Chu đã vì Zoe mà tự mình đến đảo Bạch Sa săn giết Địa giai nham thạch cự ngao về để cải thiện khẩu vị.”
Lance cau mày thầm nghĩ: Cũng chẳng biết là ai đã viết cuốn sách này, nhưng mà theo hắn biết thì Dạ U thường xuyên ăn các loại Địa giai hải thú, mỗi ngày đều ăn các loại cao giai hải thú, còn ăn uống không tốt hả, đúng là vớ vẩn.
Lance: “Dạ U ăn uống không tốt hẳn là giả, nhưng mà Trình Chu xử lý con Địa giai nham thạch cự ngao kia lại là sự thật.”
Darren cau mày có chút kinh hãi mà nói: “Con này đã là con thứ mấy rồi?”
Coi như con rồng lửa ở quần đảo núi lửa kia là ăn hôi đi, sau đó thì con bạch tuộc khổng lồ kia có thể gọi là ngoài ý muốn cũng được, con Định phong thuỷ thú kia có thể nói là trùng hợp, nhưng mà con nham thạch cự ngao dạo gần đây đã là con Địa giai hải thú thứ tư rồi đấy. Với cái thế này của Trình Chu thì e là toàn bộ Địa giai hải thú ở cái Hiệp Loan quần đảo này cũng không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với hắn mà lại thành món ăn trên đĩa cho hắn đổi món mất. Thực lực của đại công tước Oss cũng chỉ ngang ngửa với một con Đại giai hải thú mà thôi, cho nên với thực lực hiện tại của hai người Zoe và Trình Chu thì e là vương thất phải lo sợ chứ không phải là hai người kia cảm thấy lo sợ. Đợt này vương đô cũng nguy cơ ngập tràn rồi.
Lance hít sâu một hơi nói: “Với cái thế ăn liên tục này của Zoe thì e là không bao lâu nữa sẽ phải tiến giai lên Địa giai kỵ sĩ rồi.”
Darren nhíu lại mày nói: “Đã bao nhiêu năm trôi qua rồi mà Hiệp Loan quần đảo này cũng không hề xuất hiện thêm một tên Địa giai kỵ sĩ mới nào cả, vậy mà đại công tước Oss còn ngồi yên và không có động tĩnh gì sao?”
Lance hít sâu một hơi nói: “Anh còn nghe nói là có lẽ trên đảo Bạch Sa có một con đại Tinh Linh.”
Tin tức này cũng là mấy lái thương trên thuyền truyền ra, lúc trước mấy lái thương này cũng đã phái người đi tới đảo Bạch Sa để thám thính, những người này cũng phát hiện ra các dấu hiệu của đại Tinh Linh hoạt động. Nhưng mà khi những lính của lái thương này tranh giành quyền sở hữu đại Tinh Linh thì cũng bị con Địa giai nham thạch cự ngao không dấu vết mà cắt làm đôi. Hiện nay thì đảo Bạch Sa này đã thuộc quyền sở hữu của Trình Chu rồi cho nên những lái thương này cũng cảm thấy đại Tinh Linh là vô vọng với bọn họ, cuối cùng thì bọn họ cũng nhanh chóng đưa tin tức này phát tán ra bên ngoài.
Hiện nay thì có một lượng lớn quả nham của đảo San Hô tràn vào thị trường, và cũng càng chứng minh cho cái thông tin này là chính xác.
…………….
Đảo San Hô.
Roland mang theo mấy hộ vệ quay trở về khách sạn. Trong tay mấy hộ vệ cũng ôm mỗi người một quả nham.
Roland lên tiếng: “Mọi người đặt ở trên mặt đất là được.”
“Mua quả nham về uống sao?” Yisi nói.
Roland gật đầu nói: “Thượng phẩm quả nham là em không thể mua được rồi. Giá quá đắt. Trung phẩm là dễ mua nhất mà hương vị cũng ngon nữa, giá cả cũng không quá đắt nên em cũng mua một ít về đây.”
Yisi gật đầu nói: “Hình như cũng có không ít lái thương chạy tới mua trung phẩm quả nham này để đi bán ở hòn đảo khác. Giá bán ra tất nhiên là cao hơn ở đây rồi.”
Roland: “Em mua 6 quả lận, còn tặng thêm cái này nữa.”
Roland lấy một quyển sách ra rồi như hiến vật quý mà đưa sang cho Yisi. Ngay sau đó thì Roland cũng chú ý tới một cuốn sách nhìn rất quen thuộc đang ở trên mặt bàn rồi dò hỏi: “Chị, chị cũng mua ạ?”
Yisi gật đầu nói: “Sách này rất thú vị.”
Roland chớp mắt nói: “Em nghe nói là có rất nhiều tiểu thư của giới quý tộc đều thích xem cuốn sách này. Họ còn trầm mê vào mấy câu chuyện nhỏ viết trong cuốn sách. Không nghĩ là chị cũng không ngoại lệ.”
Yisi nhàn nhạt nói: “Chị tuỳ ý xem một chút thôi.”
Roland thầm nghĩ: Dù chị gái hắn có hung dữ tới cỡ nào đi chăng nữa thì chị ấy cũng là con gái mà thôi. Mà đã là con gái thì đều hướng tới cái gọi là tình yêu nhất kiến chung tình này đúng không? Cũng vì cuốn sách này mà Roland bỗng nhiên cảm thấy khoảng cách của hắn và chị gái cũng gần gũi hơn không ít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Yisi mở một quả nham ra uống rồi lên tiếng: “Hương vị cũng không tồi.”
Roland gật đầu nói: “Em nghe nói là thượng phẩm quả nham thì hương vị còn tốt hơn nữa, năng lượng cũng dồi dào hơn. Em cũng nghe nói là trên tay Trình Chu còn có loại quả nham cấp bậc còn cao hơn nữa.”
Yisi híp mắt mắt, nói: “Cực phẩm quả nham sao?”
Roland gật đầu nói: “Đúng vậy. Em nghe nói là đảo Bạch Sa có tồn tại một con đại Tinh Linh, những trái cực phẩm kia chính là mọc trên cây bản mạng của con đại Tinh Linh này, không biết tin tức này có chính xác không?”
Yisi híp mắt nói: “Có khả năng là chính xác. Trên đảo Bạch Sa này có nhiều nham thạch cự ngao như vậy cơ mà, nếu trên đó chỉ là một con thượng Tinh Linh thì không thể cung cấp đủ đồ ăn cho đám hải thú kia đâu.”
Yisi vuốt vuốt cái vòng tay trên tay rồi thầm nghĩ: Hiện tại cô đã không thể do dự được nữa rồi. Tới đại Tinh Linh cũng đã tới tay bọn họ rồi, nếu để càng lâu thì lợi thế trong tay e là cũng không còn giá trị gì nữa.
…….
Thành chủ phủ.
Michael đem một chồng danh sách ra giao cho Trình Chu.
Trình Chu nhìn cái chồng danh sách tính bằng kg kia thì nhướng mày nói: “Sao lại nhiều như vậy chứ?”
Michael gật đầu nói: “Đây là những giao dịch ra bên ngoài thôi, toàn là mỳ gói, bánh mỳ. Mấy thương phẩm này có kịp sản xuất không? Sẽ không bị đoạn hàng chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không.”
Mấy sản phẩm này ở hiện thế đều được sản xuất và đóng gói sẵn trong nhà máy luôn rồi. Đây là các nhà máy lớn với các trang thiết bị máy móc vô cùng hiện đại và hoàn thiện cho nên ở nơi hắn không thể có chuyện không kịp sản xuất mấy sản phẩm này đâu. Hơn nữa thì mấy sản phẩm nông nghiệp do Tinh Linh sản xuất phát triển cũng không tồi, sản lượng của nhiều loại cây trồng cũng tăng lên đáng kể.
Michael gật đầu nói: “Dạo gần đây có rất nhiều lái thương đã đến đảo San Hô mua sắm vật tư rồi mang đi các đảo, mà số lượng lái thương này cũng càng ngày càng nhiều.”
Trình Chu híp mắt nói: “Thành chủ có thể suy xét đếnn việc tự mình thành lập một thương hội đi, như thế cũng tiện quản lý luôn.”
Michael rất có hứng thú nói: “Thương hội? Làm sao mà thành lập được chứ?”
Trình Chu chớp mắt nói: “Chuyện này thì đừng có hỏi tôi, tôi không biết gì đâu. Thành chủ hỏi Bạch Nham đi.”
Michael: “……" Vị Trình Chu các hạ này từ xưa đến nay đều lười biếng thích phủi tay làm chưởng quầy như vậy mà.
Micharl tiếp tục nói: “Trình Chu các hạ, dạo gần đây tôi cũng nghe được một lời đồn đang lan truyền trên đảo.”
Trình Chu nhìn qua Michael hỏi: “Lời đồn gì?”
Michael nhìn Trình Chu rồ nói: “Nghe nói là đảo Bạch Sa bên kia có một con đại Tinh Linh đang cư ngụ và con đại Tinh Linh này đã ở trong tay các hạ rồi. Không biết các hạ có muốn bác bỏ tin đồn này hay không?”
Trình Chu: “Không cần……” Đây là sự thật mà, hiện tại có muốn bác bỏ cũng không có tác dụng gì đâu.
“Tin tức này từ đâu truyền ra?” Trình Chu hỏi.
Michael hít sâu một hơi nói: “Hình như là đám lái thương trên thuyền đã truyền ra. Những người kia không bắt được đến tay cho nên bọn họ đã ghen tị rồi tung tin này ra. Hơn nữa thì mọi người cũng tự có phỏng đoán riêng của mình.”
Vốn dĩ là đảo Bạch Sa có một con Địa giai nham thạch cự ngao, ban đầu thì những người này cũng không dám nghĩ tới chuyện này đâu, nhưng mà sau khi con nham thạch cự ngao này bị giết thì những người kia cũng nhanh chóng phân tích ra không ít sự việc thôi. Dù sao thì có thể sống sót trong cái giới quý tộc này thì ai cũng là ma lanh cả.
Trình Chu gật đầu nói: “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Michael có chút tò mò nói: “Chuyện này là sự thật đúng không?”
Trình Chu nhún vai cũng không có trả lời.
Michael cúi đầu cũng không hỏi tiếp nữa.
Michael thầm nghĩ: Trình Chu giết Địa giai hải thú cũng như giết gà thôi, được rồi, việc này cứ vậy đi. Đã giết được Địa giải hải thú rồi thì người này có thuận tiện thu hoạch thêm một hay hai con đại Tinh Linh cũng chẳng sao, mà hình như chuyện này cũng không phải là chuyện gì quá kỳ quái thì phải.
End 245
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro