Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Hôn Một Cái

Diệp Ức Lạc

2024-11-22 00:11:43

Trình Chu quay trở lại phòng dành cho khách trong biệt thự Đàm gia, vừa mở cửa vào phòng thì đã nhìn thấy Dạ U đang xụ mặt ngồi ở trên giường nên cũng bị giật mình mà nhảy dựng lên.

Trình Chu nhìn Dạ U thì có chút cứng đờ nói: “Làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế này?”

Dạ U: “Ngươi sống cũng khá tốt rồi đó.”

Trình Chu: “Cũng được …” Dạ U như vậy là làm sao thế này? Sao tự dưng lại nói chuyện thành thế này rồi?

Dạ U: “Hôm nay ngươi đi xem mắt sao?”

Trình Chu: “…” Hình như là hôm nay cũng không tính là xem mắt, nhưng không biết thế nào mà hắn lại cảm thấy hơi chột dạ một chút, mà hắn cũng không biết vì cái gì mà lại chột dạ nữa. Sau đó hắn cũng lên tiếng thanh minh: “Không phải mà.”

Dạ U nghiêng mắt nhìn rồi hừ lạnh một tiếng, trong lòng Trình Chu tự dưng lại nổi lên cái cảm giác là hắn vừa đi vụng trộm mà đã bị bắt gặp vậy.

“Ngươi không được phép đi xem mắt.” Sắc mặt Dạ U cực kỳ âm trầm mà nói.

Trình Chu nghe vậy thì mừng thầm, sao Dạ U lạ không cho phép hắn đi xem mắt chứ? Có phải là cậu ấy đã thích hắn trong vô thức rồi không? Nên hắn giả bộ hỏi: “Vì sao tôi không được đi xem mắt?”

Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu rồi hung dữ nói: “Không được chính là không được. Ngươi làm gì mà được thắc mắc nhiều như vậy chứ?”

Trình Chu mỉm cười trấn an: “Được, được, nghe cậu, không đi vậy thì không đi nữa.”

Dạ U hài lòng gật đầu nói: “Vậy mới đúng.”

Trình Chu do dự hỏi: “Tôi có một vấn đề muốn hỏi.”

Được Trình Chu đảm bảo nên tâm tình của Dạ U cũng tốt hơn nhiều, cậu gật đầu nói: “Vấn đề gì? Nói đi.”

Trình Chu: “Chúng ta đang có khế ước đúng không? Nếu tôi mà hôn người khác thì cậu sẽ có cảm giác gì?”

Dạ U đỏ mặt rồi nổi giận nói: “Vô liêm sỉ.”

Trình Chu: “…” Hôn nhau là chuyện cơ bản thôi mà, sao lại trở thành vô liêm sỉ rồi?

“Coo coo.” Phong Ngữ đang ở trạng thái chim bồ câu cũng từ trong ngăn tủ thò đầu ra hỏi: “Em cũng muốn biết.”

Dạ U trừng mắt nhìn Phong Ngữ nói: “Em biết cái gì? Mau cút ra ngoài.”

Phong Ngữ nghiêng đầu nói: “Anh cùng người khác hôn môi, có lẽ anh Dạ U cũng có cảm giác bị hôn. Vậy cảm cảm giác đó như thế nào? Chẳng lẽ lại giống như anh đang hôn chính mình sao? Mà hình như là anh cũng không thể tự hôn chính mình mà.”

Trình Chu: “….” Phong Ngữ đang nói năng lộn xộn cái gì thế? Là do đang biến thành chim nên não cũng bị teo lại thành con chim rồi sao?

Dạ U tức giận nói: “Câm miệng.”

Trình Chu chớp mắt nói: “Vậy tôi sẽ cảm thấy thế nào khi cậu hôn người khác?”

Dạ U đen mặt nói: “Tại sao ta phải hôn người khác?”

“Khục Khục.” Phong Vũ vỗ cánh: “Muốn biết cảm giác ra sao thì hôn một cái là biết rồi.”

Chớp lấy thời cơ, Trình Chu nhanh như chớp lén hôn một cái, khuôn mặt Dạ U nháy mắt đỏ bừng.

“Ngươi!!!” Ngay tại lúc Dạ U chuẩn bị nổi giận thì có gõ cửa dồn dập vang lên ở ngoài cửa, Trình Chu cũng đành phải đứng dậy mở cửa.

Đàm Thiếu Thiên đứng ngoài cửa nhìn vào phòng với vẻ mặt như đang bắt gian tại trận.

“Đang làm gì vậy?” Trình Chu hỏi.

Đàm Thiếu Thiên đi vào phòng với vẻ nghi ngờ mà hỏi: “Trong phòng anh có người sao?”

Trình Chu lắc đầu nói: “Không có.”

“Anh đừng làm quá, vừa mới về nhà mà đã dẫn người tới ở qua đêm.” Đàm Thiếu Thiên lên mặt tỏ vẻ dạy đời mà nói.

“Anh đã nói là không có.” Đàm Thiếu Thiên cũng quá xem trọng hắn rồi, giờ cũng chỉ mới hôn được 1 cái, nói tới qua đêm thì cũng quá sớm rồi.

“Không tin, nhất định anh đang giấu người.” Đàm Thiếu Thiên đi vào phòng, nhìn chung quanh một vòng rồi tìm những vị trí có thể cất giấu người như tủ quần áo đem mở ra kiểm tra một lượt, nhưng mà cũng không tìm thấy ai nên lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Trình Chu: “Đã nói không có ai rồi sao còn không tin?”

Đàm Thiếu Thiên quay đầu có chút không cam lòng nói: “Nếu không có người vậy thì nãy anh đang nói chuyện với ai?”

Trình Chu nhàn nhạt nói: “Gọi điện thoại.”

Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu với ánh mắt bất thiện nói: “Gọi điện thoại? Anh đang hẹn hò sao?”

Trình Chu: “….” Có thể tính như vậy sao?

“Anh thật sự thích …” Đàm Thiếu Thiên nói nửa chừng liền dừng lại.

Trình Chu: “Thích cái gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đàm Thiếu Thiên khịt mũi đổi chủ đề: “Hôm nay anh đã từ chối Lâm Thiến Thiến sao? Làm tốt lắm.”

Trình Chu: “Cô ta nói cô ta đã có người yêu, như vậy cũng khá tốt, với lại đàn ông thì sợ gì không có vợ chứ?”

Đàm Thiếu Thiên hếch cằm kiêu ngạo nói: “Tính ra thì anh cũng có cốt khí.” Nếu Trình Chu mà đi thích Lâm Thiến Thiến thì sẽ bị Đàm Diệu cười đến chết mất.

“Cốt khí? Cái này mà cũng tính là có cốt khí sao?”

Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: “Còn không phải sợ anh mặt nóng dán mông lạnh (舔狗: Tiǎn gǒu - liếm cẩu*) sao? Làm tôi bị mất mặt đó.”

Trình Chu: “Em cũng xem phim trên TV quá nhiều rồi đấy, em cho rằng trên đời này còn có thể loại yêu từ cái nhìn đầu tiên với nữ chính rồi bỏ tiền bỏ lực ra không cầu hồi báo sao? Nam hai, nam ba, … yêu sống yêu chết si tình ngu ngốc sao? Tình tiết như vậy dạo này cũng không còn lưu hành nữa rồi.”

Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Anh hiểu là được, nhưng mà anh không thích Lâm Thiến Thiến sao?”

“Anh cũng chưa từng gặp qua cô ta thì sao lại phải thích chứ?” Trình Chu hỏi.

“Lâm Thiến Thiến điều kiện không tồi, lớn lên cũng đẹp, bằng cấp cũng cao, năng lực cũng tốt.” Đàm Thiếu Thiên nói.

Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Hoá ra em thích dạng này sao? Là cái kiểu nữ cường như vậy à?”

Nhìn vẻ mặt Trình Chu thêm ánh mắt tỏ vẻ đã hiểu làm Đàm Thiếu Thiên tức giận nói: “Không hề.”

“Em không thích thì được còn anh không thích có gì lạ sao?” Trình Chu nói.

Đàm Thiếu Thiên khịt mũi nói: “Anh ngại cô ta lớn lên không đủ xinh đẹp sao?”

Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là không đủ đẹp.”

Đàm Thiếu Thiên oán hận nói: “Đúng như tôi nghĩ, đồ nhan cẩu (颜狗: Yán gǒu – Nhan cẩu) háo sắc”

“Sắc thực tính dã (食色性也: Shí sè xìng yě), có gì lạ sao? Nếu không còn chuyện gì nữa thì ra ngoài đi.” Trình Chu lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách.

Đàm Thiếu Thiên chống nạnh nhìn Trình Chu nói: “Anh cũng không hiếu kỳ là người Lâm Thiến Thiến thích là ai sao?”

Trình Chu lắc đầu nói: “Không.”

Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu không mắc mưu thì có chút chán nản tự khai: “Cô ta thích Đàm Diệu.”

“Đàm Diệu? Ai vậy?”

Đàm Thiếu Thiên nhăn mũi nói: “Con trai của bác cả, một tên không biết tốt xấu, ăn mặc loè loẹt như diễn kịch, suốt ngày lượn từ nước này sang nước khác, người này có sở thích giống Lâm Thiến Thiến là luôn muốn hưởng cái tự do ở nước ngoài nên cảm thấy môi trường trong nước quá ngột ngạt, không đủ tự do.”

Trình Chu gật đầu nói: “Là vậy sao?” Đàm Thiếu Thiên biến đầu mình thành cái ổ gà mà còn chê người khác ăn mặc như diễn kịch?

Nhìn vẻ mặt Trình Chu thì Đàm Thiếu Thiên cũng đoán được đại khái Trình Chu đang suy nghĩ gì nên tức giận nói: “Ánh mắt của anh là sao?”

Trình Chu cười cười nói: “Không có gì, cảm thấy đầu em rất cool.”

“Anh chưa từng ra nước ngoài phải không?” Đàm Thiếu Thiên nói.

Trình Chu: “…” Không xuất ngoại thì sao? Hắn không xuất ngoại nhưng hắn lại có thể xuyên vị diện đấy. Tầm nhìn của Đàm Thiếu Thiên chỉ hạn chế ở một thế giới này mà thôi, quá hạn hẹp. “Thiếu niên à, chưa từng đi ra nước ngoài thì làm sao? Anh trai của em hướng tới chính là thiên hà rộng lớn.”

Đàm Thiếu Thiên: “Thiên hà? Anh còn muốn ngồi tàu con thoi ra mặt trăng …”

Trình Chu ghét bỏ nhìn Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Trí tưởng tượng vẫn quá thiếu, thế giới bên ngoài rất rộng lớn, không chỉ hạn chế ở hành tinh này đâu. Không gian ngoài kia có bao nhiêu hệ ngân hà cơ chứ, tên nhóc này tầm mắt cũng chỉ có vậy, vũ trụ ngoài kia còn có rất nhiều sinh vật bí ẩn đấy.

Trình Chu xua tay nói: “Cũng không thể cùng em nói rõ được, anh muốn ngủ rồi, về đi.”

Đàm Thiếu Thiên: “….”

Đàm Thiếu Thiên có chút không cam lòng đưa mắt quét quanh phòng một lần nhưng vẫn không thể tìm được ai nên đành ủ rũ đi ra

Đàm Thiếu Thiên vừa rời đi thì Dạ U xuất hiện.

Dạ U nhìn Trình Chu hỏi: “Nhan cẩu? Đó là cái gì? Ngươi thích chó đẹp à?”

Trình Chu: “…” Mối liên hệ của khế ước giữa họ càng ngày càng yếu đi rồi sao? Dạo gần đây khi nói đến một số từ mới thì Dạ U càng ngày càng không thể lý giải được. Nếu như khế ước giữa bọn họ biến mất thì hắn cũng không cần lo lắng bị người khác quản chế nữa rồi. Chỉ là vì cái gì mà hắn lại không thể vui vẻ được chứ?

Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ngươi đang nghĩ gì đó?”

Trình Chu lắc đầu nói: “Không có gì.”

Dạ U cúi đầu nói: “Sao ngươi lại muốn hôn ta?”

Trình Chu: “…” Hắn còn tưởng Dạ U đã quên vụ này rồi. “Bởi vì tôi muốn hôn.”

Phong Ngữ: “Cuckooo! Em cũng muốn thử.”

Dạ U quay lại lườm Phong Ngữ mắng: “Lăn.”

Phong Ngữ vỗ cánh rồi bực bội mà bay qua cửa sổ ra ngoài.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


…..

Sáng hôm sau.

Trình Chu xuống lầu, Đàm Thiếu Thiên cũng đang ngồi ở phòng khách dưới lầu xem TV.

“Đang xem TV sao?” Trình Chu hỏi.

Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy. Anh xem loạt series Superhero: Pretty Country chưa?”

Trình Chu gật đầu lười biếng nói: “Xem qua một ít, em thích mấy cái này sao?”

Đàm Thiếu Thiên nói: “Tôi cảm thấy dị năng của mấy siêu anh hùng này rất thú vị, anh nghĩ sao?”

Trình Chu nhìn dáng vẻ đắc ý của Đàm Thiếu Thiên chỉ cảm thấy đối phương giống một con công đang xoè đuôi. Thôi, rốt cuộc thì tuổi cũng còn quá nhỏ lại thiếu kiên nhẫn. Vất vả lắm mới có được dị năng mà không được khoe khoang, nhịn cũng nghẹn rồi đúng không?

“Nghệ thuật khác xa thực tế, em còn không biết sao? Trong thời kỳ chiến tranh lạnh giữa đại bàng (Mỹ) và gấu nâu (Nga), đại bàng nghi ngờ gấu nâu tiến hành hàng loạt thí nghiệm kích thích tiềm năng trên cơ thể con người nên họ đã sợ bị tụt hậu, cho nên đại bang cũng bắt chước muốn làm các loại thực nghiệm kiểu như vậy đó, ví dụ như tiêm Radium (Radi) vào cơ thể trẻ em hoặc là đưa 20 microgram Plutonum (phóng xạ do uranium 239 hoặc 235 sinh ra) vào cơ thể trẻ em, họ cố gắng sử dụng phóng xạ để tạo ra một thế hệ có siêu năng lực. Bọn họ là một đám bệnh thần kinh đó biết không? Superhero là không tồn tại, hiểu chứ?”

Đàm Thiếu Thiên: “…”

Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Mấy cái này em chỉ coi cho biết là được, đừng luẩn quẩn trong lòng rồi lại đi làm chuyện ngu xuẩn, hiểu chưa?”

Đàm Thiếu Thiên trầm mặt xuống, Trình Chu nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Đàm Thiếu Thiên cảm thấy rất mỹ mãn rồi rời đi.

…..

Sau khi rời biệt thự thì Trình Chu đi đến tập đoàn Đàm thị.

Ngay khi Trình Chu bước chân vào tập đoàn thì nhân viên lễ tân đã ngay lập tức chạy ra tiếp đón.

“Đại thiếu gia, sao cậu lại đến đây?” Nhân viên lễ tân hỏi thăm.

Trình Chu: “Em tới thăm ba, mọi người tiếp tục làm việc đi, em có thể đi lên không?”

Nhân viên lễ tân nhanh chóng nói: “Tất nhiên là có thể, Đàm tổng biết cậu tới thì nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Trình Chu mỉm cười rồi lên lầu cùng với mấy chậu hoa.

“Đại thiếu gia cũng thật lễ phép, Đàm tổng và phu nhân hình như rất thích vị đại thiếu gia này. Hình như là Đàm tổng còn muốn sắp xếp cho cậu ấy vào công ty để thực tập nữa.”

“Nói như vậy thì Đàm thị này sẽ giao cho đại thiếu gia sao?”

“Cũng khó nói, nghe nói đại thiếu gia là … gay.”

Một số lễ tân tụ tập lại hưng phấn mà tán gẫu.

“Không thể nào, tin tức chính xác không?”

“Hẳn là không sai, tin tức là từ vị Lâm tiểu thư kia truyền ra.”

“Mấy người có nhớ là lần trước Lâm tổng đến đây nói là muốn Đàm thị và Lâm thị liên hôn không? Nhưng mà Đại thiếu gia là …. Nên hôn sự này chắc chắn là thất bại rồi.”

“Thời buổi này thì trai đẹp đều thích trai đẹp, chúng ta nên làm sao giờ?”

“….”

Đàm Tiềm đang ở văn phòng xem văn kiện, nhìn thấy Trình Chu tới thì trong lòng rất vui vẻ mà nói: “Tiểu Chu, con tới rồi.”

“Nghe nói gần đây tâm tình của ba có chút nóng nảy nên con mang mấy chậu hoa đến ạ.” Trình Chu đặt một chậu Bàn Kiều Thuý Điệp lên bàn còn tặng kèm thêm một túi hạt hướng dương.

Đàm Tiềm hài lòng nói: “Con có tâm rồi.”

Trình Chu mỉm cười nói: “Công việc tuy quan trọng nhưng ba cũng nhớ phải chú ý đến việc nghỉ ngơi và chăm sóc thân thể.”

Lúc trước Trình Chu bị thái độ của Lâm Thiến Thiến chọc tức nên đã không cẩn thận nói ra tính hướng của mình. Sau khi suy nghĩ lại thì hắn cảm thấy bản thân cũng có chút bốc đồng, để tránh việc sau này cha mẹ biết chuyện sẽ bị kích động quá mức nên Trình Chu cũng phải đề phòng tai nạn trước khi xảy ra. Nghe nói Bàn Kiều Thuý Điệp có tác dụng trấn an tinh thần nên mặc kệ là hữu dụng hay không thì hắn cũng nên mang một vài chậu lại đây, coi như là một chút tâm ý đi.

Đàm Tiềm gật đầu nói: ”Được, ba biết rồi.”

Trình Chu ngồi trong văn phòng của Đàm Tiềm một lúc rồi rời đi.

----^.^-----

* Liếm cẩu: trong mối quan hệ bình thường, một bên không thích người còn lại lắm nên luôn xa gần, không nóng không lạnh. Nhưng người còn lại thì luôn cư xử hết mực, chiều chuộng nghe lời, la liếm mặt dày. Hành động đó nhìn như chó liếm nên dùng luôn để mô tả hành động “liếm cẩu” trong mối quan hệ. Luôn vẫy đuôi và tuân lệnh miễn là có đô ăn ngon.

* Nhan cẩu: y trên nhưng đối với sắc đẹp, ý là những người mê đắm vẻ đẹp.

End chap 60

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0