Khách Hàng Của Annie
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 02:02:08
Viện điều dưỡng Thánh Tuyết
“Chuyên gia Annie, vị khách đầu tiên đã rời đi rồi sao?” Người phụ trách đi lên hỏi.
Annie gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, đã đi rồi.”
Người phụ trách: “Vậy chúng ta có thể gọi người thứ 2 được chưa? Người cũng đã đến rồi.”
Annie vừa mới chơi xong một ván game thì ngẩng đầu lên rồi có chút khó xử mà nói: “Không tốt lắm đâu?”
Người phụ trách cẩn thận hỏi lại: “Cháu đã hao hết dị năng rồi sao? Cháu có cần thời gian để khôi phục không?”
Annie nghiêng đầu nói: “Dị năng hao hết? Cũng không phải như vậy. Theo như cháu biết thì chế độ làm việc ở đây là ngày làm 8 tiếng đúng không ạ? Nếu cháu gọi người thứ 2 vào luôn thì công việc sẽ kết thúc. Cháu không bù đủ 8 tiếng đâu ạ.”
Người phụ trách nhìn Annie rồi thầm nghĩ: Cho nên cô bé này muốn ngồi đây chơi cho đủ 8 tiếng đúng không? Phải nói đây là chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp trong công việc đây?
Người phụ trách: “Cháu không cần phải làm như vậy đâu. Cháu cũng đâu phải nhân viên chính thức nên cháu không cần phải thực hiện đúng quy định là ngày làm 8 tiếng đâu. Nếu cháu đã làm xong nhiệm vụ trong ngày thì cháu có thể tan tầm được rồi.” Dù sao thì Dịch Thù Tuyết cũng chỉ cho tiếp 2 khách 1 ngày thôi.
Annie: “Có chuyện tốt như vậy sao? Chuyện này không ảnh hưởng đến tiền chuyên cần chứ ạ?”
Người phụ trách: “……” Phí một lần Annie ra tay đã là 100 vạn vậy mà cô bé này còn để ý 100 tệ tiền chuyên cần sao?
Người phụ trách lắc đầu nói: “Không đâu.” Dù sao thì tiền chuyên cần cũng là do Dịch phu nhân chi ra, hơn 100 tệ thôi ấy mà, Dịch Thù Tuyết cũng không keo kiệt như vậy.
Annie gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi ạ. Chú gọi người tiếp theo đi ạ.”
Người phụ trách đi ra mời vị khách hàng thứ hai tiến vào. Vị khách thứ 2 là một người phụ nữ đeo kính râm và quấn khăn lụa kín mít.
Phong Ngữ nhìn người đi vào thì chớp mắt nói: “Cô đã đi nhầm chỗ rồi.”
Phong Ngữ nhìn người phụ nữ đi vào thì cảm nhận là đối phương hoàn toàn khỏe mạnh, nên người này không cần phải trị liệu.
Phong Ngữ thầm nghĩ: Hay là người này tới đây để điều dưỡng thật hả? Không được đâu, bọn họ chỉ là mấy tên treo đầu dê bán thịt chó thôi mà. Họ hoàn toàn không có tí kiến thức nào để hiểu về điều dưỡng đâu.
Phong Ngữ nhìn vào cuốn sổ trên bàn, cuốn sổ này đã được Dịch Thù Tuyết ghi chú lại theo kiểu anime về người thứ 2 này, đại ý là người thứ hai này đã chen hàng, cũng đã bỏ thêm 50 vạn để cướp được danh ngạch thứ 2 này.
Người phụ nữ này bỏ cái khăn lụa ra rồi xuất hiện một khuôn mặt sưng phồng và méo mó.
Annie nhìn người phụ nữ rồi chớp mắt nói: “Xương mũi của cô đã có bị gãy, con mắt cũng có dấu hiệu bị thương.”
Phong Ngữ thò lại gần nói: “Cái mũi này lẽ ra phải cao hơn, đôi mắt cũng không phải là bị thương mà là cắt mí.” Có lẽ việc toàn bộ khuôn mặt này đang bị sưng phù là do phẫu thuật chỉnh hình quá mức.
Lâm Mông nhìn Annie rồi có chút khẩn trương nói: “Cô muốn phục hồi khuôn mặt có được không?”
Annie gật đầu nói: “Có thể ạ. Nhưng mà sau khi chữa trị thì khuôn mặt của cô sẽ trở lại hình dáng khuôn mặt lúc trước khi phẫu thuật, và những chỗ mà cô đã làm đẹp thì sẽ biến mất.”
Nghe nói có nhiều người đã chi ra mấy trăm vạn để phẫu thuật khuôn mặt, nên nếu giờ mà ra tay thì mấy chỗ sửa đó sẽ phí hết tiền.
Lâm Mông nghe vậy thì vội vàng gật đầu nói: “Được, được, có thể trở lại như trước là được.”
Annie vươn hai tay ra, một luồng ánh sáng màu trắng mờ bao lấy khuôn mặt của Lâm Mông. Ngay sau đó thì khuôn mặt của Lâm Mông cũng phục hồi lại diện mạo vốn có, khuôn mặt có chút mờ nhạt nhìn giống người qua đường hơn diễn viên nổi tiếng.
Lâm Mông lấy gương cầm tay ra nhìn rồi không do dự mà thanh toán luôn 300 vạn phí trị liệu và rời đi.
Annie chống cằm nói: “Phong Ngữ, cô ta nhìn có chút quen quen.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Là nữ minh tinh đóng vai quý phi kia, bà còn thích quần áo của người ta mà.”
Annie chớp mắt rồi kinh ngạc nói: “Là người diễn vai quý phi cái kia á? Nhìn không giống mà. Cô ta xấu.”
Phong Ngữ: “Là do chưa hoá trang đó, hoá trang xong cũng đẹp ngay.”
Annie không khỏi thở dài mà nói: “Kỹ thuật hoá trang ở đây quả nhiên là tà thuật mà. Có thể giúp người ta đổi mặt luôn.”
Phong Ngữ gật đầu như chấp nhận nói: “Đúng thế.”
Annie chống cằm nói: “300 vạn đấy. Thanh toán không chớp mắt luôn. Xem ra minh tinh rất có tiền.”
Trước khi Annie tới đây thì Dịch Thù Tuyết cũng đã tiến hành kiểm duyệt khách hàng một lần rồi, cũng gửi báo giá và tư vấn cho khách hàng luôn. Trước đây Lâm Mông cũng là nữ minh tinh rất nổi tiếng, thời điểm hot nhất thì phí xuất hiện 1 lần cũng phải mấy trăm vạn tới mấy ngàn vạn, nên người này cũng không thiếu tiền và Dịch Thù Tuyết cũng định giá cao hơn một chút.
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Annie cười cười nói: “Khách hàng như vậy cũng khá tốt, nhiều tiền ít phiền toái.”
Trị liệu cho Trương Cường tiêu hao quá nhiều dị năng, trị liệu cho 1 Trương cường bằng 10 lần trị liệu cho Lâm Mông rồi.
“Chúng ta có thể tan làm rồi đúng không?” Phong Ngữ nói.
Annie gật đầu nói: “Hình như là vậy.”
Lúc nãy Annie cũng đã hỏi người phụ trách rồi nên chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì có thể tan tầm. Ngay sau đó thì Phong Ngữ cũng chở Annie bay đi.
………
Nhân viên của viện điều dưỡng nhìn Annie rời đi thì lại bàn tán sôi nổi.
“Chuyên gia sao lại đi rồi? Làm sao vậy? Không làm nữa sao?”
“Hình như không phải, nghe nói là tan làm.”
“Mới đến có 2 tiếng mà đã tan làm rồi?”
“Nghe nói là đã hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay nên có thể tan làm sớm.”
“Làm người hâm mộ quá đi. Chuyên gia cũng thật giỏi, thời gian làm việc có thể rút ngắn, nghe nói còn có nghỉ cuối tuần nữa.”
“…..”
……
Cục dị năng.
“Sao rồi? Có gặp được Dị năng giả hệ trị liệu kia không?” Lý Thanh Văn nhìn Hàn Đình hỏi.
“Gặp được, đúng là Annie, Dị năng giả hệ trị liệu cấp A, thích chơi game, rất có năng lực.” Hàn Đình nói.
Lý Thanh Văn gật đầu nói: “Nếu có thể tuyển vào cục thì tốt rồi.” Cục dị năng cũng có Dị năng giả hệ trị liệu nhưng dùng đủ loại biện pháp thì cũng chỉ tăng lên tới cấp C.
Hàn Đình lắc đầu nói: “Đối phương không có hứng thú.”
Chắc là Annie và Phong Ngữ cũng đã nhận được không ít lời mời từ các thế lực nhưng cũng không thấy hai cô bé đáp lại.
Lý Thanh Văn thở dài nói: “Vậy thôi.”
Hàn Đình cau mày nói: “Còn một vấn đề, dị năng của Annie và Phong Ngữ rất lợi hại, nhưng mà hoàn toàn không tra ra lai lịch.”
Lý Thanh Văn gật đầu cũng không thấy kinh ngạc nói: “Bọn họ sao? Rất có thể họ là người tị thế mới xuất hiện. Có vẻ như thời gian trước họ chưa từng xuất hiện.”
Cũng có một nhóm người cổ tộc (种花家: Zhònghuā jiā - ngôn ngữ mạng – người trồng Hoa) như vậy đã xuất hiện, họ xuất thân từ những gia tộc cổ võ, tu luyện nội công, nên họ mạnh hơn người bình thường và sống lâu hơn người bình thường. Cũng bởi vì thế giới bên ngoài đã quá ô nhiễm nên họ cũng ẩn cư tị thế không xuất hiện trước mặt người đời nữa. Dạo gần đây do thời đại đã thay đổi nên thế lực của gia tộc cổ võ này cũng không thể lánh đời được nữa mà phải xuống núi rồi nhập cư vào hiện thế.
Phương pháp tu luyện của những người thuộc gia tộc cổ võ này tuy hơi khác với cách tu luyện của Dị năng giả nhưng năng lực của họ rất mạnh. Thời đại dị năng rồi nên những thứ phản khoa học cũng lần lượt xuất hiện hết rồi.
Hàn Đình cau mày nói: “Tôi không nghĩ vậy.”
Người tu luyện cổ võ sẽ vì vinh qua của tổ tiên mà tự cao tự đại, nhưng mà Annie và Phong Ngữ cũng không hề giống những người này.
……
Phim trường Phượng khuynh thiên hạ.
“Đạo diễn, Lâm Mông đã khôi phục.” Trợ lý đạo diễn đi lên nói.
Đạo diễn Giả Ba kinh ngạc nói: “Cô ta á? Hình như cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ quá độ nên không thể cữu vãn được sao? Sao lại khôi phục?”
Trợ lý đạo diễn cười cười nói: “Quá khứ thì tất nhiên là không thể cứu vãn, nhưng hiện tại thì đâu có giống. Nghe nói là cô ta đã đi tìm Dị năng giả hệ trị liệu chữa trị cho. Đạo diễn, ông đoán xem Dị năng giả kia là ai?”
Đạo diễn Giả Ba tò mò nói: “Ai?”
Trợ lý đạo diễn nói: “Annie. Là 1 trong 2 cô bé còn lại đi cùng Trình Chu tới đây.”
Đạo diễn Giả Ba ôm ngực, một lần nữa ông lại có cảm giác làm mất một trăm triệu rồi run rẩy mà nói: “Con nhóc kia cũng là Dị năng giả?”
Trợ lý đạo diễn gật đầu nói: “Chẳng những là Dị năng giả mà còn là Dị năng giả hệ trị liệu rất giỏi.”
Đạo diễn Giả Ba vỗ đầu thầm nghĩ: Vì sao hắn lại có mắt không tròng như vậy chứ? Sao lúc đó hắn lại không tìm thêm 2 vai khách mời cho 2 cô bé đó chứ? Một người có thể biểu diễn “Ma thuật”, một người là Dị năng giả hệ trị liệu, nếu hắn có thể nắm chắc cơ hội thì kịch bản còn ko hot được sao?
……
Đàm gia.
“Anh lại tăng ca sao? Sao bây giờ anh mới trở về?” Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm hỏi.
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Không phải tăng ca, do hôm nay bị kẹt xe!”
Đàm Tiềm quay sang nhìn Annie mà có chút hâm mộ. Khi ông trở về nhà thì trên đường có vụ tai nạn giao thông nên bị kẹt một đoạn rất dài, lại còn phải chờ đèn giao thông nên ông cũng về trễ hơn 30 phút.
Chạy siêu xe thì có ích lợi gì đâu chứ? Khi tắc đường thì siêu xe hay xe hỏng cũng giống nhau cả thôi. Còn con nhóc Annie kia hạnh phúc hơn nhiều, con bé ngồi trên con bồ câu khổng lồ bay qua bay lại hoàn toàn cần phải không lo tắc đường.
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm nói: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Không có gì, nhà mình còn sầu riêng không?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Đã hết rồi ba. Nhưng mà anh hai cũng mang theo nhiều loại trái cây khác lại đây. Ba có muốn thử không?”
Có vài loại trái cây mà hắn còn chưa thấy bao giờ, nhưng mà hương vị cũng rất tốt. Cục dị năng cũng mua lại rất nhiều linh quả từ tay hắn. Sau khi nghiên cứu thì báo cáo cũng cũng cho thấy là số linh quả đó có tác dụng với Dị năng giả. Nhưng mà tăng nhiều cháo ít nên mua được cũng không đủ chia.
“Đã hết rồi?” Đàm Tiềm thở dài có chút tiếc nuối.
Thái độ của Dạ U cũng rất kỳ lạ mà nhìn về phía Đàm Tiềm rồi lại nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nhịn không được mà hoang mang,t làm sao mà một nhà Trình Chu lại thích ăn quả thối tới vậy cơ chứ? Quả thối ăn ngon như vậy sao? Nhưng mà thối quá? Trước thì cậu còn tưởng là do khẩu vị của Trình Chu hơi đặc biệt, không nghĩ tới đây lại là điều bình thường ở đây.
Trình Chu từ trên lầu đi xuống nói: “Nếu ba thích thì lần sau đi nhập hàng thì con sẽ mang về thêm một ít cho ba.”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Vậy tốt quá.”
Dạ U: “……”
Đàm Tiềm ngồi ở trên sofa nói: “Dạo gần đây có nhiều người muốn tìm ba hợp tác, họ muốn nhảy hàng để nhờ Annie trị bệnh.”
Công việc kinh doanh của Đàm Tiềm cũng chưa bao giờ thuận lợi đến vậy, các loại đơn hàng cũng ùn ùn kéo tới hơn nữa thì đối phương ra tay cũng rất hào phóng, những người này cũng nhiệt tình quá mức làm Đàm Tiềm cũng rất khó xử.
Annie ngẩng đầu nói: “Có thể ạ. Cháu cảm thấy tiếp 2 khách một ngày có chút thiếu. Nếu được thì xếp thêm vài người tới cũng được ạ. Với năng lực hiện tại của cháu thì người bị nặng như người đầu tiên hôm nay có thể trị được 3 người 1 ngày, mà nhẹ như người thứ 2 thì có thể trị được 30 người 1 ngày cũng không thành vấn đề.”
Đàm Tiềm có chút tò mò nói: “Cháu biết người thứ 2 tới trị bệnh thôm nay không? Là nữ tinh Lâm Mông đúng không?”
Annie gật đầu nói: “Chú cũng biết ạ?”
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Chú cũng không quen biết, nhưng trước kia chú đã nghe nói cô ta bị huỷ dung rồi. Nhưng mà người đại diện của cô ta đã thông báo là cô ta sắp quay lại showbiz và khuôn mặt đã khôi phục về trạng thái ban đầu.”
Dạ U cau mày nói: “Sao gấp vậy ạ?” Vừa mới khôi phục thì đã làm việc luôn?
Dịch Thù Tuyết cười nói: “Thời gian mà nữ minh tinh có thể nổi tiếng là rất ngắn, cũng chỉ có thể hưởng được vài năm thôi nên cô ấy phải nắm chắc cơ hội. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt nhất để quay lại showbiz.”
Xu hướng của ngành giải trí này cũng thay đổi rất nhanh, nghệ sĩ nổi tiếng 2 ngày trước thì hôm nay đã bay màu. Mà gần đây thì mấy người có thể debut trong giới giải trí đều là Dị năng giả.
“Đúng rồi, người của Đường gia cũng tới tìm anh để hợp tác.” Đàm Tiềm nói.
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Chuyên gia cây thuốc nam Đường gia kia sao?”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Đúng là nhà đó.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Hình như Đàm Côn Đỉnh vẫn luôn muốn hợp tác với Đường gia thì phải.”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dịch Thù Tuyết híp mắt nghĩ: Đàm Côn Đỉnh vẫn luôn muốn hợp tác mà Đường gia không chịu, hiện giờ thì người của Đường gia lại tìm họ để hợp tác. Chậc, Đàm Côn Đỉnh mà biết chắc tức chết mất.
“Trung dược thế gia sao? Thật ra thì ba có thể tiếp xúc một chút.” Trình Chu nói.
Đàm Tiềm kéo Trình Chu qua một bên rồi nói thầm: “Con trai, có rất nhiều tổ chức rất coi trọng dị năng của Annie nên họ cũng có ý đồ mời chào con bé. Con có biết không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Dạ biết.” Nhưng mà Annie không biết.
Sau hôn lễ của Trình Dương thì cũng có không ít người đã đoán ra được nên mỗi ngày cái hòm mail của Annie cũng nhận được rất nhiều tin tức cùng đãi ngộ của các tổ chức khác nhau với mong muốn mời Annie gia nhập.
Phong Ngữ cũng thu được không ít lời mời. Nhưng đáng tiếc là cả Phong Ngữ hay là Annie thì đều…… không nhận được văn tự của thế giới này. Nên hai đứa nhỏ cũng hoàn toàn không hề biết mấy cái mail đó viết cái gì. Mấy cái đãi ngộ của tmấy ổ chức kia căn bản cũng là bày ra cho người mù thưởng thức thôi ấy mà.
……
Nhà Đàm Côn Đỉnh.
“Ba, Annie là Dị năng giả hệ trị liệu?” Đàm Diệu nói.
Đàm Côn Đỉnh gật đầu nói: “Đúng vậy, thời gian trước có đợt ma lực bạo động đấy. Chắc chắn là Đàm Thiếu Thiên cũng gặp phải một đợt ma lực phản phệ, mà chẳng qua lúc đó có Dị năng giả hệ trị liệu đang ở đó nên nó mới sống sót.”
Đàm Diệu cau mày nói: “Đàm Thiếu Thiên cũng quá may mắn.”
Đoạn Khánh chính là vì bị phản phệ nên chết cháy, nếu lúc đó mà không có Dị năng giả hệ trị liệu ở cạnh thì có lẽ Đàm Thiếu Thiên cũng biến thành than rồi.
Đàm Diệu tò mò nói: “Ba, con nghe nói là cục dị năng cũng có Dị năng giả hệ trị liệu mà?”
Đàm Côn Đỉnh gật đầu nói: “Đúng là có nhưng cấp bậc quá kém nên không bằng Annie.”
Đối với Dị năng giả dạng này cũng không có ai ngại nhiều đâu. Làm gì có ai không sợ chết chứ? Nghe nói dạo gần đây đã có rất nhiều thế lực muốn vươn cành oliu để lôi kéo Đàm Tiềm rồi. Đàm Tiềm đúng là số tốt thật, đứa con út thì là lôi điện Dị năng giả mà đứa con cả lại chiêu mộ được một thú hoá Dị năng giả và một Dị năng giả hệ trị liệu.
Thú hóa Dị năng giả cũng tàm tạm, cũng chỉ là loại dị năng gân gà, không có tác dụng gì đặc biệt. Nhưng Dị năng giả hệ trị liệu kia thì khác biệt rất lớn nên dù là thế lực nào hay tổ chức nào đi chăng nữa thì dị năng hệ trị liệu vẫn luôn nóng phỏng tay và người người tranh giành.
Đàm Diệu nghi ngờ hỏi: “Trình Chu tìm đâu ra hai người kia chứ?”
Đàm Côn Đỉnh lắc đầu nói: “Không tra được lai lịch của mấy người Dạ U, mấy người này cứ như từ khe đá lọt ra vậy. Nghe nói Annie và Phong Ngữ là đồng hương, và vẫn luôn sinh hoạt ở một sơn thôn tị thế cách biệt với bên ngoài.”
Đàm Diệu ghen tị nói: “Vận khí của Trình Chu cũng thật tốt, hắn có tài đức gì chứ?”
End chap 112
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Chuyên gia Annie, vị khách đầu tiên đã rời đi rồi sao?” Người phụ trách đi lên hỏi.
Annie gật đầu nói: “Đúng vậy ạ, đã đi rồi.”
Người phụ trách: “Vậy chúng ta có thể gọi người thứ 2 được chưa? Người cũng đã đến rồi.”
Annie vừa mới chơi xong một ván game thì ngẩng đầu lên rồi có chút khó xử mà nói: “Không tốt lắm đâu?”
Người phụ trách cẩn thận hỏi lại: “Cháu đã hao hết dị năng rồi sao? Cháu có cần thời gian để khôi phục không?”
Annie nghiêng đầu nói: “Dị năng hao hết? Cũng không phải như vậy. Theo như cháu biết thì chế độ làm việc ở đây là ngày làm 8 tiếng đúng không ạ? Nếu cháu gọi người thứ 2 vào luôn thì công việc sẽ kết thúc. Cháu không bù đủ 8 tiếng đâu ạ.”
Người phụ trách nhìn Annie rồi thầm nghĩ: Cho nên cô bé này muốn ngồi đây chơi cho đủ 8 tiếng đúng không? Phải nói đây là chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp trong công việc đây?
Người phụ trách: “Cháu không cần phải làm như vậy đâu. Cháu cũng đâu phải nhân viên chính thức nên cháu không cần phải thực hiện đúng quy định là ngày làm 8 tiếng đâu. Nếu cháu đã làm xong nhiệm vụ trong ngày thì cháu có thể tan tầm được rồi.” Dù sao thì Dịch Thù Tuyết cũng chỉ cho tiếp 2 khách 1 ngày thôi.
Annie: “Có chuyện tốt như vậy sao? Chuyện này không ảnh hưởng đến tiền chuyên cần chứ ạ?”
Người phụ trách: “……” Phí một lần Annie ra tay đã là 100 vạn vậy mà cô bé này còn để ý 100 tệ tiền chuyên cần sao?
Người phụ trách lắc đầu nói: “Không đâu.” Dù sao thì tiền chuyên cần cũng là do Dịch phu nhân chi ra, hơn 100 tệ thôi ấy mà, Dịch Thù Tuyết cũng không keo kiệt như vậy.
Annie gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi ạ. Chú gọi người tiếp theo đi ạ.”
Người phụ trách đi ra mời vị khách hàng thứ hai tiến vào. Vị khách thứ 2 là một người phụ nữ đeo kính râm và quấn khăn lụa kín mít.
Phong Ngữ nhìn người đi vào thì chớp mắt nói: “Cô đã đi nhầm chỗ rồi.”
Phong Ngữ nhìn người phụ nữ đi vào thì cảm nhận là đối phương hoàn toàn khỏe mạnh, nên người này không cần phải trị liệu.
Phong Ngữ thầm nghĩ: Hay là người này tới đây để điều dưỡng thật hả? Không được đâu, bọn họ chỉ là mấy tên treo đầu dê bán thịt chó thôi mà. Họ hoàn toàn không có tí kiến thức nào để hiểu về điều dưỡng đâu.
Phong Ngữ nhìn vào cuốn sổ trên bàn, cuốn sổ này đã được Dịch Thù Tuyết ghi chú lại theo kiểu anime về người thứ 2 này, đại ý là người thứ hai này đã chen hàng, cũng đã bỏ thêm 50 vạn để cướp được danh ngạch thứ 2 này.
Người phụ nữ này bỏ cái khăn lụa ra rồi xuất hiện một khuôn mặt sưng phồng và méo mó.
Annie nhìn người phụ nữ rồi chớp mắt nói: “Xương mũi của cô đã có bị gãy, con mắt cũng có dấu hiệu bị thương.”
Phong Ngữ thò lại gần nói: “Cái mũi này lẽ ra phải cao hơn, đôi mắt cũng không phải là bị thương mà là cắt mí.” Có lẽ việc toàn bộ khuôn mặt này đang bị sưng phù là do phẫu thuật chỉnh hình quá mức.
Lâm Mông nhìn Annie rồi có chút khẩn trương nói: “Cô muốn phục hồi khuôn mặt có được không?”
Annie gật đầu nói: “Có thể ạ. Nhưng mà sau khi chữa trị thì khuôn mặt của cô sẽ trở lại hình dáng khuôn mặt lúc trước khi phẫu thuật, và những chỗ mà cô đã làm đẹp thì sẽ biến mất.”
Nghe nói có nhiều người đã chi ra mấy trăm vạn để phẫu thuật khuôn mặt, nên nếu giờ mà ra tay thì mấy chỗ sửa đó sẽ phí hết tiền.
Lâm Mông nghe vậy thì vội vàng gật đầu nói: “Được, được, có thể trở lại như trước là được.”
Annie vươn hai tay ra, một luồng ánh sáng màu trắng mờ bao lấy khuôn mặt của Lâm Mông. Ngay sau đó thì khuôn mặt của Lâm Mông cũng phục hồi lại diện mạo vốn có, khuôn mặt có chút mờ nhạt nhìn giống người qua đường hơn diễn viên nổi tiếng.
Lâm Mông lấy gương cầm tay ra nhìn rồi không do dự mà thanh toán luôn 300 vạn phí trị liệu và rời đi.
Annie chống cằm nói: “Phong Ngữ, cô ta nhìn có chút quen quen.”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Là nữ minh tinh đóng vai quý phi kia, bà còn thích quần áo của người ta mà.”
Annie chớp mắt rồi kinh ngạc nói: “Là người diễn vai quý phi cái kia á? Nhìn không giống mà. Cô ta xấu.”
Phong Ngữ: “Là do chưa hoá trang đó, hoá trang xong cũng đẹp ngay.”
Annie không khỏi thở dài mà nói: “Kỹ thuật hoá trang ở đây quả nhiên là tà thuật mà. Có thể giúp người ta đổi mặt luôn.”
Phong Ngữ gật đầu như chấp nhận nói: “Đúng thế.”
Annie chống cằm nói: “300 vạn đấy. Thanh toán không chớp mắt luôn. Xem ra minh tinh rất có tiền.”
Trước khi Annie tới đây thì Dịch Thù Tuyết cũng đã tiến hành kiểm duyệt khách hàng một lần rồi, cũng gửi báo giá và tư vấn cho khách hàng luôn. Trước đây Lâm Mông cũng là nữ minh tinh rất nổi tiếng, thời điểm hot nhất thì phí xuất hiện 1 lần cũng phải mấy trăm vạn tới mấy ngàn vạn, nên người này cũng không thiếu tiền và Dịch Thù Tuyết cũng định giá cao hơn một chút.
Phong Ngữ gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Annie cười cười nói: “Khách hàng như vậy cũng khá tốt, nhiều tiền ít phiền toái.”
Trị liệu cho Trương Cường tiêu hao quá nhiều dị năng, trị liệu cho 1 Trương cường bằng 10 lần trị liệu cho Lâm Mông rồi.
“Chúng ta có thể tan làm rồi đúng không?” Phong Ngữ nói.
Annie gật đầu nói: “Hình như là vậy.”
Lúc nãy Annie cũng đã hỏi người phụ trách rồi nên chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì có thể tan tầm. Ngay sau đó thì Phong Ngữ cũng chở Annie bay đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
………
Nhân viên của viện điều dưỡng nhìn Annie rời đi thì lại bàn tán sôi nổi.
“Chuyên gia sao lại đi rồi? Làm sao vậy? Không làm nữa sao?”
“Hình như không phải, nghe nói là tan làm.”
“Mới đến có 2 tiếng mà đã tan làm rồi?”
“Nghe nói là đã hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay nên có thể tan làm sớm.”
“Làm người hâm mộ quá đi. Chuyên gia cũng thật giỏi, thời gian làm việc có thể rút ngắn, nghe nói còn có nghỉ cuối tuần nữa.”
“…..”
……
Cục dị năng.
“Sao rồi? Có gặp được Dị năng giả hệ trị liệu kia không?” Lý Thanh Văn nhìn Hàn Đình hỏi.
“Gặp được, đúng là Annie, Dị năng giả hệ trị liệu cấp A, thích chơi game, rất có năng lực.” Hàn Đình nói.
Lý Thanh Văn gật đầu nói: “Nếu có thể tuyển vào cục thì tốt rồi.” Cục dị năng cũng có Dị năng giả hệ trị liệu nhưng dùng đủ loại biện pháp thì cũng chỉ tăng lên tới cấp C.
Hàn Đình lắc đầu nói: “Đối phương không có hứng thú.”
Chắc là Annie và Phong Ngữ cũng đã nhận được không ít lời mời từ các thế lực nhưng cũng không thấy hai cô bé đáp lại.
Lý Thanh Văn thở dài nói: “Vậy thôi.”
Hàn Đình cau mày nói: “Còn một vấn đề, dị năng của Annie và Phong Ngữ rất lợi hại, nhưng mà hoàn toàn không tra ra lai lịch.”
Lý Thanh Văn gật đầu cũng không thấy kinh ngạc nói: “Bọn họ sao? Rất có thể họ là người tị thế mới xuất hiện. Có vẻ như thời gian trước họ chưa từng xuất hiện.”
Cũng có một nhóm người cổ tộc (种花家: Zhònghuā jiā - ngôn ngữ mạng – người trồng Hoa) như vậy đã xuất hiện, họ xuất thân từ những gia tộc cổ võ, tu luyện nội công, nên họ mạnh hơn người bình thường và sống lâu hơn người bình thường. Cũng bởi vì thế giới bên ngoài đã quá ô nhiễm nên họ cũng ẩn cư tị thế không xuất hiện trước mặt người đời nữa. Dạo gần đây do thời đại đã thay đổi nên thế lực của gia tộc cổ võ này cũng không thể lánh đời được nữa mà phải xuống núi rồi nhập cư vào hiện thế.
Phương pháp tu luyện của những người thuộc gia tộc cổ võ này tuy hơi khác với cách tu luyện của Dị năng giả nhưng năng lực của họ rất mạnh. Thời đại dị năng rồi nên những thứ phản khoa học cũng lần lượt xuất hiện hết rồi.
Hàn Đình cau mày nói: “Tôi không nghĩ vậy.”
Người tu luyện cổ võ sẽ vì vinh qua của tổ tiên mà tự cao tự đại, nhưng mà Annie và Phong Ngữ cũng không hề giống những người này.
……
Phim trường Phượng khuynh thiên hạ.
“Đạo diễn, Lâm Mông đã khôi phục.” Trợ lý đạo diễn đi lên nói.
Đạo diễn Giả Ba kinh ngạc nói: “Cô ta á? Hình như cô ta đã phẫu thuật thẩm mỹ quá độ nên không thể cữu vãn được sao? Sao lại khôi phục?”
Trợ lý đạo diễn cười cười nói: “Quá khứ thì tất nhiên là không thể cứu vãn, nhưng hiện tại thì đâu có giống. Nghe nói là cô ta đã đi tìm Dị năng giả hệ trị liệu chữa trị cho. Đạo diễn, ông đoán xem Dị năng giả kia là ai?”
Đạo diễn Giả Ba tò mò nói: “Ai?”
Trợ lý đạo diễn nói: “Annie. Là 1 trong 2 cô bé còn lại đi cùng Trình Chu tới đây.”
Đạo diễn Giả Ba ôm ngực, một lần nữa ông lại có cảm giác làm mất một trăm triệu rồi run rẩy mà nói: “Con nhóc kia cũng là Dị năng giả?”
Trợ lý đạo diễn gật đầu nói: “Chẳng những là Dị năng giả mà còn là Dị năng giả hệ trị liệu rất giỏi.”
Đạo diễn Giả Ba vỗ đầu thầm nghĩ: Vì sao hắn lại có mắt không tròng như vậy chứ? Sao lúc đó hắn lại không tìm thêm 2 vai khách mời cho 2 cô bé đó chứ? Một người có thể biểu diễn “Ma thuật”, một người là Dị năng giả hệ trị liệu, nếu hắn có thể nắm chắc cơ hội thì kịch bản còn ko hot được sao?
……
Đàm gia.
“Anh lại tăng ca sao? Sao bây giờ anh mới trở về?” Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm hỏi.
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Không phải tăng ca, do hôm nay bị kẹt xe!”
Đàm Tiềm quay sang nhìn Annie mà có chút hâm mộ. Khi ông trở về nhà thì trên đường có vụ tai nạn giao thông nên bị kẹt một đoạn rất dài, lại còn phải chờ đèn giao thông nên ông cũng về trễ hơn 30 phút.
Chạy siêu xe thì có ích lợi gì đâu chứ? Khi tắc đường thì siêu xe hay xe hỏng cũng giống nhau cả thôi. Còn con nhóc Annie kia hạnh phúc hơn nhiều, con bé ngồi trên con bồ câu khổng lồ bay qua bay lại hoàn toàn cần phải không lo tắc đường.
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm nói: “Anh đang nghĩ gì thế?”
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Không có gì, nhà mình còn sầu riêng không?”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu nói: “Đã hết rồi ba. Nhưng mà anh hai cũng mang theo nhiều loại trái cây khác lại đây. Ba có muốn thử không?”
Có vài loại trái cây mà hắn còn chưa thấy bao giờ, nhưng mà hương vị cũng rất tốt. Cục dị năng cũng mua lại rất nhiều linh quả từ tay hắn. Sau khi nghiên cứu thì báo cáo cũng cũng cho thấy là số linh quả đó có tác dụng với Dị năng giả. Nhưng mà tăng nhiều cháo ít nên mua được cũng không đủ chia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đã hết rồi?” Đàm Tiềm thở dài có chút tiếc nuối.
Thái độ của Dạ U cũng rất kỳ lạ mà nhìn về phía Đàm Tiềm rồi lại nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi nhịn không được mà hoang mang,t làm sao mà một nhà Trình Chu lại thích ăn quả thối tới vậy cơ chứ? Quả thối ăn ngon như vậy sao? Nhưng mà thối quá? Trước thì cậu còn tưởng là do khẩu vị của Trình Chu hơi đặc biệt, không nghĩ tới đây lại là điều bình thường ở đây.
Trình Chu từ trên lầu đi xuống nói: “Nếu ba thích thì lần sau đi nhập hàng thì con sẽ mang về thêm một ít cho ba.”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Vậy tốt quá.”
Dạ U: “……”
Đàm Tiềm ngồi ở trên sofa nói: “Dạo gần đây có nhiều người muốn tìm ba hợp tác, họ muốn nhảy hàng để nhờ Annie trị bệnh.”
Công việc kinh doanh của Đàm Tiềm cũng chưa bao giờ thuận lợi đến vậy, các loại đơn hàng cũng ùn ùn kéo tới hơn nữa thì đối phương ra tay cũng rất hào phóng, những người này cũng nhiệt tình quá mức làm Đàm Tiềm cũng rất khó xử.
Annie ngẩng đầu nói: “Có thể ạ. Cháu cảm thấy tiếp 2 khách một ngày có chút thiếu. Nếu được thì xếp thêm vài người tới cũng được ạ. Với năng lực hiện tại của cháu thì người bị nặng như người đầu tiên hôm nay có thể trị được 3 người 1 ngày, mà nhẹ như người thứ 2 thì có thể trị được 30 người 1 ngày cũng không thành vấn đề.”
Đàm Tiềm có chút tò mò nói: “Cháu biết người thứ 2 tới trị bệnh thôm nay không? Là nữ tinh Lâm Mông đúng không?”
Annie gật đầu nói: “Chú cũng biết ạ?”
Đàm Tiềm lắc đầu nói: “Chú cũng không quen biết, nhưng trước kia chú đã nghe nói cô ta bị huỷ dung rồi. Nhưng mà người đại diện của cô ta đã thông báo là cô ta sắp quay lại showbiz và khuôn mặt đã khôi phục về trạng thái ban đầu.”
Dạ U cau mày nói: “Sao gấp vậy ạ?” Vừa mới khôi phục thì đã làm việc luôn?
Dịch Thù Tuyết cười nói: “Thời gian mà nữ minh tinh có thể nổi tiếng là rất ngắn, cũng chỉ có thể hưởng được vài năm thôi nên cô ấy phải nắm chắc cơ hội. Nhưng mà bây giờ cũng không phải là thời điểm tốt nhất để quay lại showbiz.”
Xu hướng của ngành giải trí này cũng thay đổi rất nhanh, nghệ sĩ nổi tiếng 2 ngày trước thì hôm nay đã bay màu. Mà gần đây thì mấy người có thể debut trong giới giải trí đều là Dị năng giả.
“Đúng rồi, người của Đường gia cũng tới tìm anh để hợp tác.” Đàm Tiềm nói.
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Chuyên gia cây thuốc nam Đường gia kia sao?”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Đúng là nhà đó.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Hình như Đàm Côn Đỉnh vẫn luôn muốn hợp tác với Đường gia thì phải.”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dịch Thù Tuyết híp mắt nghĩ: Đàm Côn Đỉnh vẫn luôn muốn hợp tác mà Đường gia không chịu, hiện giờ thì người của Đường gia lại tìm họ để hợp tác. Chậc, Đàm Côn Đỉnh mà biết chắc tức chết mất.
“Trung dược thế gia sao? Thật ra thì ba có thể tiếp xúc một chút.” Trình Chu nói.
Đàm Tiềm kéo Trình Chu qua một bên rồi nói thầm: “Con trai, có rất nhiều tổ chức rất coi trọng dị năng của Annie nên họ cũng có ý đồ mời chào con bé. Con có biết không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Dạ biết.” Nhưng mà Annie không biết.
Sau hôn lễ của Trình Dương thì cũng có không ít người đã đoán ra được nên mỗi ngày cái hòm mail của Annie cũng nhận được rất nhiều tin tức cùng đãi ngộ của các tổ chức khác nhau với mong muốn mời Annie gia nhập.
Phong Ngữ cũng thu được không ít lời mời. Nhưng đáng tiếc là cả Phong Ngữ hay là Annie thì đều…… không nhận được văn tự của thế giới này. Nên hai đứa nhỏ cũng hoàn toàn không hề biết mấy cái mail đó viết cái gì. Mấy cái đãi ngộ của tmấy ổ chức kia căn bản cũng là bày ra cho người mù thưởng thức thôi ấy mà.
……
Nhà Đàm Côn Đỉnh.
“Ba, Annie là Dị năng giả hệ trị liệu?” Đàm Diệu nói.
Đàm Côn Đỉnh gật đầu nói: “Đúng vậy, thời gian trước có đợt ma lực bạo động đấy. Chắc chắn là Đàm Thiếu Thiên cũng gặp phải một đợt ma lực phản phệ, mà chẳng qua lúc đó có Dị năng giả hệ trị liệu đang ở đó nên nó mới sống sót.”
Đàm Diệu cau mày nói: “Đàm Thiếu Thiên cũng quá may mắn.”
Đoạn Khánh chính là vì bị phản phệ nên chết cháy, nếu lúc đó mà không có Dị năng giả hệ trị liệu ở cạnh thì có lẽ Đàm Thiếu Thiên cũng biến thành than rồi.
Đàm Diệu tò mò nói: “Ba, con nghe nói là cục dị năng cũng có Dị năng giả hệ trị liệu mà?”
Đàm Côn Đỉnh gật đầu nói: “Đúng là có nhưng cấp bậc quá kém nên không bằng Annie.”
Đối với Dị năng giả dạng này cũng không có ai ngại nhiều đâu. Làm gì có ai không sợ chết chứ? Nghe nói dạo gần đây đã có rất nhiều thế lực muốn vươn cành oliu để lôi kéo Đàm Tiềm rồi. Đàm Tiềm đúng là số tốt thật, đứa con út thì là lôi điện Dị năng giả mà đứa con cả lại chiêu mộ được một thú hoá Dị năng giả và một Dị năng giả hệ trị liệu.
Thú hóa Dị năng giả cũng tàm tạm, cũng chỉ là loại dị năng gân gà, không có tác dụng gì đặc biệt. Nhưng Dị năng giả hệ trị liệu kia thì khác biệt rất lớn nên dù là thế lực nào hay tổ chức nào đi chăng nữa thì dị năng hệ trị liệu vẫn luôn nóng phỏng tay và người người tranh giành.
Đàm Diệu nghi ngờ hỏi: “Trình Chu tìm đâu ra hai người kia chứ?”
Đàm Côn Đỉnh lắc đầu nói: “Không tra được lai lịch của mấy người Dạ U, mấy người này cứ như từ khe đá lọt ra vậy. Nghe nói Annie và Phong Ngữ là đồng hương, và vẫn luôn sinh hoạt ở một sơn thôn tị thế cách biệt với bên ngoài.”
Đàm Diệu ghen tị nói: “Vận khí của Trình Chu cũng thật tốt, hắn có tài đức gì chứ?”
End chap 112
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro