Lôi Điện Dị Năng
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Đàm gia.
Mẹ Đàm không ngừng bận rộn ở trong nhà, cũng luôn tay luôn chân mà kiểm tra nội thất trong phòng và đồ trang trí trong nhà.
"Thiếu Thiên, con đã trở lại rồi sao."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu chua lòm nói: "Mama, mẹ căng thẳng quá, anh trai sắp tới đây sao?"
Mẹ Đàm vui vẻ nói: "Đúng thế, mẹ nuôi của anh con nói hôm nay anh con sẽ sang đây, ba con đã đến sân bay để đón anh con rồi."
Đàm Thiếu Thiên bĩu môi ủ rũ nói: "Ba bận như vậy mà còn phải đích thân đến đón, không phải là chỉ cần tìm tài xế tới đón là được rồi sao?" Có trời mới biết là khi trường hắn tổ chức họp phụ huynh thì ba hắn cũng rất hiếm khi có mặt.
Mẹ Đàm không vui nói: "Thiếu Thiên, đó là anh trai của con."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng, tất nhiên, mẹ đã nói hàng trăm lần rồi, con biết đó là anh trai con chứ không phải là em trai con mà."
Mẹ Đàm: "..."
Trình Chu vác balo đi vào biệt thự, biệt thự của Đàm gia nằm ở vị trí khá tốt, trang trí cũng rất sang trọng.
Để có thể chiếm được một căn biệt thự như này ở khu thủ đô tấc đất tấc vàng này thì nguồn lực tài chính và vật chất cần có là vô cùng đáng kinh ngạc đấy.
Mẹ Đàm nhìn Trình Chu bước vào cửa thì cũng ân cần tiến lên nói: "Con đã đến rồi, mẹ cũng không biết con thích ăn gì nên tuỳ tiện làm một chút."
Trình Chu mỉm cười nhìn mẹ Đàm nói: "Phiền phu nhân lo lắng rồi, con ăn gì cũng được."
Mặc dù biết người trước mắt là mẹ ruột của mình nhưng trong chốc lát thì Trình Chu vẫn không thể quen được.
"Một đường bôn ba nên con cũng vất vả rồi, ăn cơm trước thôi." Ba Đàm nói.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu lẩm bẩm: "Trong balo của anh có cái gì vậy? Thoạt nhìn trông rất nặng."
Trình Chu: "Anh mang theo chút đặc sản bản địa."
Đàm Thiếu Thiên tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
Trình Chu mở ba lô ra rồi bình tĩnh nói: "Hạt hướng dương."
Đàm Thiếu Thiên nhịn không được mà nở nụ cười: "Đặc sản thổ địa của bên kia là hạt hướng dương sao?"
Trình Chu gật đầu nói: "Xem như là vậy."
"Anh cho rằng tôi là thằng khờ sao? Tôi cũng chưa từng nghe nói đặc sản địa phương ở chỗ đó là hạt hướng dương đấy."
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Lần trước gặp mặt sao hắn không phát hiện ra ông anh trai của hắn là một tên ngô nghê như vậy chứ? Tặng hạt hướng dương làm quà, ông anh này đang sống ở thời đại nào vậy?
Trình Chu có chút thương hại nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Nếu em không thích ăn thì anh cũng không cần để lại cho em."
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Trình Chu hùng hổ nói: "Hừ, ai thèm hiếm lạ cái đồ này." Ánh mắt của Trình Chu như vậy là thế nào? Chẳng lẽ hắn còn không mua nổi một túi hạt hướng dương để ăn sao?
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nghĩ thầm: Ngu ngốc. Đây chính là linh dược tự nhiên đấy, tên ngu ngốc này chú định là không có lộc ăn rồi.
Hạt hướng dương mà Trình Chu mang tới là đợt hạt mới nhất mà Quỳ Quỳ dục sinh, mà Trình Chu còn phải cho thêm các loại hương liệu phụ trợ rồi mang đi rang rất lâu nữa.
Sau khi rang hạt xong thì Phong Ngữ còn lập tức từ bỏ luôn mấy món ăn vặt dành cho chim mà con bé thích bấy lâu này và lao vào vòng tay của hạt hướng dương này đấy.
Đoạ ma giả không thể khế ước Tinh Linh trùng nhưng cũng có thể sử dụng linh dược do Tinh Linh trùng dục sinh ra, thân là Đoạ ma giả thì Đàm Thiếu Thiên hẳn là cũng có thu hoạch không nhỏ khi cắn số hạt hướng dương linh dược này.
Mẹ Đàm cười nói: "Ăn thôi, ăn thôi."
Cha Đàm nhìn Trình Chu nói: "Nếu mai Tiểu Chu rảnh thì tới công ty ba nhìn qua một chút."
Trình Chu cau mày nghĩ thầm: Tiến triển nhanh vậy sao? Giờ đã chuyển qua phần bàn giao sản nghiệp rồi hả? "Dạ, cũng được ạ." Hắn cũng muốn đi tham quan công ty lớn.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: "Người trong gia tộc muốn tiến vào công ty đều phải bắt đầu từ tầng chót, anh cũng đừng nên vọng tưởng một bước lên trời."
Ba Đàm nhăn mày trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên một cái.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhớ, anh đã biết."
......
Trình Chu cũng đi theo Đàm Tiềm vào công ty, lĩnh vực kinh doanh của Đàm thị chủ yếu là bất động sản, hình thức kinh doanh cũng rất rộng.
Trình Chu đi theo Đàm Tiềm vào công ty nên cũng nhanh chóng khiến cho nhân viên trong Đàm thị bàn tán sôi nổi.
"Đó là con trai lớn của Đàm tổng sao?"
"Đi theo chủ tịch, hẳn là đại thiếu gia rồi."
"Nghe nói họ đã tìm hơn 20 năm mới có thể tìm được."
"Nghe nói năm đó đại thiếu gia mất tích là có liên quan đến nội bộ tranh đấu của Đàm gia, cũng bởi vì chuyện này nên Đàm tổng mới phân gia tự mình khởi nghiệp."
"Đã tìm được đại thiếu gia, vậy vị tiểu thiếu gia phải làm sao giờ?"
"Lo lắng làm gì chứ? Đàm thị lớn như vậy cơ mà, còn không đủ đển phân cho hai vị thiếu gia sao?"
"Đại thiếu gia tướng mạo nhìn rất ổn."
"..."
Trình Chu đi theo Đàm Tiềm vào văn phòng, văn phòng của Đàm Tiềm có một bức tường thuỷ tinh rất lớn. Trình Chu cũng đứng trước bức tường thuỷ tinh mà quan sát dòng xe cộ đông đúc chạy phía dưới, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một niềm tự hào.
Đàm Tiềm nhìn Trình Chu mỉm cười nói: "Đàm thị của chúng ra chủ yếu kinh doanh bất động sản, ngoài ra còn tham gia một số ngành khác như khách sạn và du lịch. Nếu con quan tâm thì con có thể vào công ty để học tập một chút, hoặc cũng có thể tìm một chi nhánh để thực tập."
Trình Chu lắc đầu tiếc nuối nói: "Xin lỗi, con không có hứng thú."
Đàm Tiềm nhìn Trình Chu rồi thất vọng nói: "Nếu con không có hứng thú thì cũng không sao, con có thể đến công ty đi dạo nhiều hơn một chút cũng được."
Trình Chu gật đầu nói: "Cũng được ạ."
Trình Chu đối với việc quản lý công ty cũng không phải là không có hứng thú, nếu đổi là 1 năm trước, khi gặp được miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy thì hắn chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên mất, nhưng mà hiện tại thì hắn đã có mục tiêu cao hơn để theo đuổi rồi. Có được khả năng du hành xuyên không gian thì tiền cũng không phải là điều quá quan trọng với hắn nữa.
Đàm Tiềm cau mày, sau khi con trai út thức tỉnh dị năng thì nó càng ngày càng phản nghịch, nó cũng nói rõ ràng là nó sẽ không tiếp nhận sản nghiệp của ông, không nghĩ tới đến con trai cả cũng không có hứng thú với việc kế nghiệp gia sản.
Trong khoảng thời gian ngắn thì Đàm Tiềm cũng không biết nên vui mừng vì nhà họ sẽ không xuất hiện tình trạng tranh đoạt gia sản hay là nên buồn vì sản nghiệp mà mình gây dựng cả đời không có đứa con nào hứng thú nữa.
.....
Chạng vạng, khi Trình Chu đang ngồi ở sảnh của biệt thự để xem TV thì Đàm Thiếu Thiên đi vào.
Khi Đàm Thiếu Thiên bước vào thì TV đang phát một bản tin về một người đang đi xe đạp cướp túi của một người phụ nữ, sau đó thì bị một người đàn ông đuổi theo đá xuống đất.
Tin tức cũng khá ồn ào và trên mạng cũng có nhiều cuộc thảo luận.
Nếu đây đơn giản chỉ là việc chính nghĩa cà dũng cảm thì cũng sẽ không nổ ra quá nhiều cuộc thảo luận như vậy. Việc khiến người ta phải chú ý chính là tốc độ của người đàn ông đá tên cướp là quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn quán quân Olympic nữa. Cư dân mạng cũng đã đặt biệt danh cho người đàn ông đó là "Scud (飞毛腿: Fēimáotuǐ)".
"Đang xem TV sao?" Đàm Thiếu Thiên tiến lên hỏi.
Trình Chu nhìn về phía thằng em trai ngu ngốc rồi gật đầu nói: "Ừ."
Đàm Thiếu Thiên đắc ý nói: "Anh nghĩ gì về tin tức này?"
Đàm Thiếu Thiên xem TV rồi nghĩ: Người đàn ông dũng cảm trong TV hẳn là dị năng tốc độ.
Hiện nay Dị năng giả đã lần lượt xuất hiện, đa số cũng là các loại dị năng phổ thông như sức mạnh, tốc độ, thị lực, thính giác, ....Cũng đã có không ít dị năng được quốc gia mời chào, người đàn ông vừa rồi hẳn là mới thức tỉnh.
Trình Chu nhìn đứa em ngốc nghếch này thì cảm thấy có vẻ thằng em này là đang muốn khoe khoang thành tích muốn nhận kẹo đây mà.
Trình Chu nheo mắt nói: "Tin tức giả thôi, hiện tại thì có rất nhiều người làm truyền thông rất thích phóng đại sự việc cũng vì muốn kiếm thêm lượt truy cập, em cũng nên biết rằng bây giờ người ta có thể làm tất cả chỉ để nổi tiếng. Điều này cũng là phương pháp quảng bá khá tốt, xã hội hiện nay rất cần năng lượng chính nghĩa như vậy."
Đàm Thiếu Thiên sắc mặt tối sầm lại "Hừ" một tiếng.
Hình ảnh trên TV lập tức bị nhiễu lại còn vâng lên tiếng xè xè.
"Có phải đường truyền TV có vấn đề hay không?" Trình Chu hỏi.
Đàm Thiếu Thiên lại hừ hừ, TV lại khôi phục bình thường.
Trình Chu: "À, tốt trở lại rồi, xem ra là không cần phải sửa chữa nữa."
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Trình Chu không vui hỏi: "Ba nói anh không muốn kế thừa sản nghiệp đúng không? Tại sao vậy?"
Trình Chu thản nhiên nói: "Tiền đủ tiêu là được rồi, vì tiền mà phải làm dốc hết sức lực thì cũng quá khổ."
Đàm Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn Trình Chu: "Anh thực sự không muốn sản nghiệp lớn như vậy sao? Hay muốn lấy lui làm tiến?"
Đàm Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Trình Chu, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu kịch bản của người đối diện rồi vậy.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên mỉm cười nói: "Anh chỉ thích tiền nhưng lại không thích quản lý tài sản. Nếu ba trực tiếp đưa luôn cho anh mấy trăm triệu thì anh lại càng thích."
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nhìn Trình Chu cáu kỉnh nói: "Mấy trăm triệu? Anh cho rằng tiền là gió thổi tới đấy à? Tên khốn anh không có chí tiến thủ mà đòi ngồi mát ăn bát vàng đấy à?"
"Nếu thích tiền thì là tên khốn, vậy em không thích tiền sao?" Trình Chu nói.
Đàm Thiếu Thiên: "Tôi cũng thích tiền, nhưng mà sau này tôi sẽ tự mình kiếm ra tiền."
Trình Chu bắt chéo chân lắc đầu nói: "Kiếm tiền sao? Cũng không đơn giản như vậy đâu. Người trẻ tuổi cũng không nên đua đòi như vậy. Em biết vì sao một số đại gia tộc lại suy bại không? Còn không phải đều là vì con cháu trong nhà quá đua đòi, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến khởi nghiệp. Còn chưa hiểu khởi nghiệp chính là đốt tiền sao? Đốt kiểu gì thì cũng là đốt thôi, thực ra có nhiều tiền như vậy thì chỉ cần ăn no chờ chết cũng được rồi, cần gì mà phải đua đòi như vậy chứ?"
Đàm Thiếu Thiên kích động nói: "Đồ Muggle ngu xuẩn, nói một đống lời nguỵ biện."
"Muggle?" Trình Chu ánh mắt sắc bén nhìn Đàm Thiếu Thiên nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trình Chu làm Đàm Thiếu Thiên lập tức căng da đầu.
Đàm Thiếu Thiên là một thành viên của cục dị năng quốc gia, khi gia nhập thì hắn đã phải ký một bản thoả thuận bảo mật đó là không thể tiết lộ với ngoại giới là hắn có thân phận Dị năng giả, một khi bị phát hiện làm trái quy định thì sẽ bị cục dị năng trừng phạt.
Đàm Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Chu thì cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, Trình Chu tuy là anh ruột của mình nhưng hắn cũng hoàn toàn không biết gì về đối phương.
Trình Chu cười nói: "Anh là Muggle thì em là cái gì? Ma pháp sư sao? Em xem TV quá nhiều rồi đấy. Em tưởng chính mình có thể sử dụng ma pháp sao? Tuổi còn trẻ cũng đừng quá mộng mơ. Chúng ta đang sống trong một xã hội khoa học kỹ thuật đấy, bớt dính líu đến những thứ tà giáo ảo tưởng kia đi."
"Anh ..." Đàm Thiếu Thiên hừ một tiếng, oán hận nói: "Kỳ thật anh nói không hứng thú với công ty là muốn lạt mềm buộc chặt đúng không? Ngoài miệng thì nói không muốn nhưng không biết trong lòng anh nghĩ cái gì chứ? Cho dù ba muốn giao công ty cho anh thì anh nghĩ mình quản được chắc."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Đúng vậy, anh từ nhỏ chỉ được tiếp thu giáo dục của người bình thường nên cũng không hiểu rõ quy tắc trong thương giới. Nhưng em thì không giống như vậy. Chẳng lẽ là do em quá vô dụng nên sau khi anh về ba đã muốn giao luôn công ty cho anh?"
Đàm Thiếu Thiên nổi giận lôi đình nói: "Anh thì biết cái quái gì? Tôi chỉ là có mục tiêu cao hơn muốn theo đuổi ..."
Trình Chu khinh thường nói: "Mục tiêu cao hơn muốn theo đuổi sao? Tán gái, chơi game, hay là đua xe, đánh bạc?"
Đàm Thiếu Thiên khẽ hừ một tiếng nói: "Anh cho rằng tôi sẽ theo đuổi những thứ tục tằng như vậy sao?"
Trình Chu dựa vào ghế sofa thảnh thơi nói: "Vậy em nói xem, em theo đuổi cái gì?"
Đàm Thiếu Thiên đỏ mặt lên nói: "Cái này thì không thể nói cho anh."
"Khó có thể mở miệng sao? Anh đã hiểu rồi." Trình Chu nói.
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: "Anh hiểu cái gì? Anh chẳng hiểu cái gì cả."
Trình Chu nhìn vẻ mặt đau khổ của Đàm Thiếu Thiên thì hài lòng đứng đậy nói: "Anh mệt rồi, đi ngủ trước đây."
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: "Lúc này mới bao nhiêu giờ mà anh đã đi ngủ, thói quen ngủ nghỉ của anh không khác gì người già vậy."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Giấc ngủ rất quan trọng, nếu không ngủ đủ giấc thì sẽ bị lão hoá sớm. Em trai, em cũng nên ngủ sớm đi, ngủ trễ sẽ không thể cao lên được. Trẻ con mà không cao thì sau này rất khó lấy vợ đấy."
Đàm Thiếu Thiên: "Đồ khốn, anh mới không cao..."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Mắt em có vấn đề đúng không? Nhìn không ra anh trai em là một anh chàng đẹp trai chân dài sao?"
Đàm Thiếu Thiên mặt đỏ lên gắt: "Không biết xấu hổ."
Trình Chu bước lên lầu còn Đàm Thiếu Thiên la hét chửi rủa ở phía sau.
Đàm Thiếu Thiên còn đang lảm nhảm không biết nổi điên mà nói linh tinh, Trình Chu chỉ cảm thấy đối phương giống một con Husky ngáo.
......
Trình Chu bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Dạ U cũng hiện thân ra: "Em trai ngươi hẳn là lôi điện Đoạ ma giả."
Trình Chu: "Đã nhìn ra."
Đàm Thiếu Thiên có lẽ là đã bị cảnh cáo là không được sử dụng năng lực của mình trước mặt người thường, tuy nhiên thì thằng em này của hắn đang ở độ tuổi nổi loạn, thích thể hiện bản thân nên muốn hắn giữ bí mật về năng lực là điều rất khó.
TV vừa rồi gặp sự cố hẳn là do Đàm Thiếu Thiên sử dụng năng lực của mình làm ảnh hưởng đến chức năng của TV, lôi điện Đoạ ma giả cũng là một loại năng lực cũng là hiếm gặp, khó trách Đàm Thiếu Thiên là 250 (Đồ ngốc) như vậy.
"Có thể biết được trình độ của tên ngốc kia thế nào không?"
Dạ U đánh giá một chút nói: "Chắc là ngang với dùi cui điện mà ngươi đã sử dụng."
Trình Chu: "Cho nên là cũng không phải quá lợi hại."
Năng lực của Trình Chu vẫn đang ngày càng tiến bộ, hiện tại thì dùi cui điện thông thường mà bật mức tối đa cũng không ảnh hưởng gì đến hắn nữa rồi.
Dạ U gật đầu nói: "Đại khái là vậy, nhưng mà ma lực của tên ngốc đó vẫn có thể tăng lên, chỉ cần Ma lực triều tịch đến vài lần nữa là được."
Trình Chu: "Nói vậy thì thằng em này của tôi cũng có thể là 1 thiên tài sao?"
"Ma lực có thể ảnh hưởng đến tình tình của người sở hữu. Em trai ngươi là lôi điện Đoạ ma giả nên tính tình hẳn cũng rất ác liệt. Cẩn thận không là bị điện giật." Dạ U nói.
Trình Chu cong môi nói: "Làm sao có thể chứ? Thực lực của tôi rất mạnh đấy" Nếu thằng em ngu ngốc của hắn có thể tiến bộ thì hắn cũng đâu thể dừng lại một chỗ.
Dạ U: "Cũng đúng." Trình Chu tiến bộ cũng rất nhanh, nếu so với Đàm Thiếu Thiên, người cũng mới tiếp xúc với ma lực không lâu thì Trình Chu cũng có thể được coi là cao thủ. "Trên người em trai ngươi có một cái vòng sắt, có lẽ là hàng đặc chế."
"E là vậy." Kim loại có thể dẫn điện nên đeo loại vòng như vậy cũng có lợi cho việc phát huy năng lực, cũng không đơn thuần là làm màu.
End chap 58
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Mẹ Đàm không ngừng bận rộn ở trong nhà, cũng luôn tay luôn chân mà kiểm tra nội thất trong phòng và đồ trang trí trong nhà.
"Thiếu Thiên, con đã trở lại rồi sao."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu chua lòm nói: "Mama, mẹ căng thẳng quá, anh trai sắp tới đây sao?"
Mẹ Đàm vui vẻ nói: "Đúng thế, mẹ nuôi của anh con nói hôm nay anh con sẽ sang đây, ba con đã đến sân bay để đón anh con rồi."
Đàm Thiếu Thiên bĩu môi ủ rũ nói: "Ba bận như vậy mà còn phải đích thân đến đón, không phải là chỉ cần tìm tài xế tới đón là được rồi sao?" Có trời mới biết là khi trường hắn tổ chức họp phụ huynh thì ba hắn cũng rất hiếm khi có mặt.
Mẹ Đàm không vui nói: "Thiếu Thiên, đó là anh trai của con."
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: "Đúng, tất nhiên, mẹ đã nói hàng trăm lần rồi, con biết đó là anh trai con chứ không phải là em trai con mà."
Mẹ Đàm: "..."
Trình Chu vác balo đi vào biệt thự, biệt thự của Đàm gia nằm ở vị trí khá tốt, trang trí cũng rất sang trọng.
Để có thể chiếm được một căn biệt thự như này ở khu thủ đô tấc đất tấc vàng này thì nguồn lực tài chính và vật chất cần có là vô cùng đáng kinh ngạc đấy.
Mẹ Đàm nhìn Trình Chu bước vào cửa thì cũng ân cần tiến lên nói: "Con đã đến rồi, mẹ cũng không biết con thích ăn gì nên tuỳ tiện làm một chút."
Trình Chu mỉm cười nhìn mẹ Đàm nói: "Phiền phu nhân lo lắng rồi, con ăn gì cũng được."
Mặc dù biết người trước mắt là mẹ ruột của mình nhưng trong chốc lát thì Trình Chu vẫn không thể quen được.
"Một đường bôn ba nên con cũng vất vả rồi, ăn cơm trước thôi." Ba Đàm nói.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu lẩm bẩm: "Trong balo của anh có cái gì vậy? Thoạt nhìn trông rất nặng."
Trình Chu: "Anh mang theo chút đặc sản bản địa."
Đàm Thiếu Thiên tò mò hỏi: "Cái gì vậy?"
Trình Chu mở ba lô ra rồi bình tĩnh nói: "Hạt hướng dương."
Đàm Thiếu Thiên nhịn không được mà nở nụ cười: "Đặc sản thổ địa của bên kia là hạt hướng dương sao?"
Trình Chu gật đầu nói: "Xem như là vậy."
"Anh cho rằng tôi là thằng khờ sao? Tôi cũng chưa từng nghe nói đặc sản địa phương ở chỗ đó là hạt hướng dương đấy."
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Lần trước gặp mặt sao hắn không phát hiện ra ông anh trai của hắn là một tên ngô nghê như vậy chứ? Tặng hạt hướng dương làm quà, ông anh này đang sống ở thời đại nào vậy?
Trình Chu có chút thương hại nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Nếu em không thích ăn thì anh cũng không cần để lại cho em."
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Trình Chu hùng hổ nói: "Hừ, ai thèm hiếm lạ cái đồ này." Ánh mắt của Trình Chu như vậy là thế nào? Chẳng lẽ hắn còn không mua nổi một túi hạt hướng dương để ăn sao?
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nghĩ thầm: Ngu ngốc. Đây chính là linh dược tự nhiên đấy, tên ngu ngốc này chú định là không có lộc ăn rồi.
Hạt hướng dương mà Trình Chu mang tới là đợt hạt mới nhất mà Quỳ Quỳ dục sinh, mà Trình Chu còn phải cho thêm các loại hương liệu phụ trợ rồi mang đi rang rất lâu nữa.
Sau khi rang hạt xong thì Phong Ngữ còn lập tức từ bỏ luôn mấy món ăn vặt dành cho chim mà con bé thích bấy lâu này và lao vào vòng tay của hạt hướng dương này đấy.
Đoạ ma giả không thể khế ước Tinh Linh trùng nhưng cũng có thể sử dụng linh dược do Tinh Linh trùng dục sinh ra, thân là Đoạ ma giả thì Đàm Thiếu Thiên hẳn là cũng có thu hoạch không nhỏ khi cắn số hạt hướng dương linh dược này.
Mẹ Đàm cười nói: "Ăn thôi, ăn thôi."
Cha Đàm nhìn Trình Chu nói: "Nếu mai Tiểu Chu rảnh thì tới công ty ba nhìn qua một chút."
Trình Chu cau mày nghĩ thầm: Tiến triển nhanh vậy sao? Giờ đã chuyển qua phần bàn giao sản nghiệp rồi hả? "Dạ, cũng được ạ." Hắn cũng muốn đi tham quan công ty lớn.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: "Người trong gia tộc muốn tiến vào công ty đều phải bắt đầu từ tầng chót, anh cũng đừng nên vọng tưởng một bước lên trời."
Ba Đàm nhăn mày trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên một cái.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên cười nói: "Cảm ơn đã nhắc nhớ, anh đã biết."
......
Trình Chu cũng đi theo Đàm Tiềm vào công ty, lĩnh vực kinh doanh của Đàm thị chủ yếu là bất động sản, hình thức kinh doanh cũng rất rộng.
Trình Chu đi theo Đàm Tiềm vào công ty nên cũng nhanh chóng khiến cho nhân viên trong Đàm thị bàn tán sôi nổi.
"Đó là con trai lớn của Đàm tổng sao?"
"Đi theo chủ tịch, hẳn là đại thiếu gia rồi."
"Nghe nói họ đã tìm hơn 20 năm mới có thể tìm được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nghe nói năm đó đại thiếu gia mất tích là có liên quan đến nội bộ tranh đấu của Đàm gia, cũng bởi vì chuyện này nên Đàm tổng mới phân gia tự mình khởi nghiệp."
"Đã tìm được đại thiếu gia, vậy vị tiểu thiếu gia phải làm sao giờ?"
"Lo lắng làm gì chứ? Đàm thị lớn như vậy cơ mà, còn không đủ đển phân cho hai vị thiếu gia sao?"
"Đại thiếu gia tướng mạo nhìn rất ổn."
"..."
Trình Chu đi theo Đàm Tiềm vào văn phòng, văn phòng của Đàm Tiềm có một bức tường thuỷ tinh rất lớn. Trình Chu cũng đứng trước bức tường thuỷ tinh mà quan sát dòng xe cộ đông đúc chạy phía dưới, trong lòng cũng không khỏi dâng lên một niềm tự hào.
Đàm Tiềm nhìn Trình Chu mỉm cười nói: "Đàm thị của chúng ra chủ yếu kinh doanh bất động sản, ngoài ra còn tham gia một số ngành khác như khách sạn và du lịch. Nếu con quan tâm thì con có thể vào công ty để học tập một chút, hoặc cũng có thể tìm một chi nhánh để thực tập."
Trình Chu lắc đầu tiếc nuối nói: "Xin lỗi, con không có hứng thú."
Đàm Tiềm nhìn Trình Chu rồi thất vọng nói: "Nếu con không có hứng thú thì cũng không sao, con có thể đến công ty đi dạo nhiều hơn một chút cũng được."
Trình Chu gật đầu nói: "Cũng được ạ."
Trình Chu đối với việc quản lý công ty cũng không phải là không có hứng thú, nếu đổi là 1 năm trước, khi gặp được miếng bánh từ trên trời rơi xuống như vậy thì hắn chắc chắn sẽ mừng rỡ như điên mất, nhưng mà hiện tại thì hắn đã có mục tiêu cao hơn để theo đuổi rồi. Có được khả năng du hành xuyên không gian thì tiền cũng không phải là điều quá quan trọng với hắn nữa.
Đàm Tiềm cau mày, sau khi con trai út thức tỉnh dị năng thì nó càng ngày càng phản nghịch, nó cũng nói rõ ràng là nó sẽ không tiếp nhận sản nghiệp của ông, không nghĩ tới đến con trai cả cũng không có hứng thú với việc kế nghiệp gia sản.
Trong khoảng thời gian ngắn thì Đàm Tiềm cũng không biết nên vui mừng vì nhà họ sẽ không xuất hiện tình trạng tranh đoạt gia sản hay là nên buồn vì sản nghiệp mà mình gây dựng cả đời không có đứa con nào hứng thú nữa.
.....
Chạng vạng, khi Trình Chu đang ngồi ở sảnh của biệt thự để xem TV thì Đàm Thiếu Thiên đi vào.
Khi Đàm Thiếu Thiên bước vào thì TV đang phát một bản tin về một người đang đi xe đạp cướp túi của một người phụ nữ, sau đó thì bị một người đàn ông đuổi theo đá xuống đất.
Tin tức cũng khá ồn ào và trên mạng cũng có nhiều cuộc thảo luận.
Nếu đây đơn giản chỉ là việc chính nghĩa cà dũng cảm thì cũng sẽ không nổ ra quá nhiều cuộc thảo luận như vậy. Việc khiến người ta phải chú ý chính là tốc độ của người đàn ông đá tên cướp là quá nhanh, thậm chí còn nhanh hơn quán quân Olympic nữa. Cư dân mạng cũng đã đặt biệt danh cho người đàn ông đó là "Scud (飞毛腿: Fēimáotuǐ)".
"Đang xem TV sao?" Đàm Thiếu Thiên tiến lên hỏi.
Trình Chu nhìn về phía thằng em trai ngu ngốc rồi gật đầu nói: "Ừ."
Đàm Thiếu Thiên đắc ý nói: "Anh nghĩ gì về tin tức này?"
Đàm Thiếu Thiên xem TV rồi nghĩ: Người đàn ông dũng cảm trong TV hẳn là dị năng tốc độ.
Hiện nay Dị năng giả đã lần lượt xuất hiện, đa số cũng là các loại dị năng phổ thông như sức mạnh, tốc độ, thị lực, thính giác, ....Cũng đã có không ít dị năng được quốc gia mời chào, người đàn ông vừa rồi hẳn là mới thức tỉnh.
Trình Chu nhìn đứa em ngốc nghếch này thì cảm thấy có vẻ thằng em này là đang muốn khoe khoang thành tích muốn nhận kẹo đây mà.
Trình Chu nheo mắt nói: "Tin tức giả thôi, hiện tại thì có rất nhiều người làm truyền thông rất thích phóng đại sự việc cũng vì muốn kiếm thêm lượt truy cập, em cũng nên biết rằng bây giờ người ta có thể làm tất cả chỉ để nổi tiếng. Điều này cũng là phương pháp quảng bá khá tốt, xã hội hiện nay rất cần năng lượng chính nghĩa như vậy."
Đàm Thiếu Thiên sắc mặt tối sầm lại "Hừ" một tiếng.
Hình ảnh trên TV lập tức bị nhiễu lại còn vâng lên tiếng xè xè.
"Có phải đường truyền TV có vấn đề hay không?" Trình Chu hỏi.
Đàm Thiếu Thiên lại hừ hừ, TV lại khôi phục bình thường.
Trình Chu: "À, tốt trở lại rồi, xem ra là không cần phải sửa chữa nữa."
Đàm Thiếu Thiên trừng mắt nhìn Trình Chu không vui hỏi: "Ba nói anh không muốn kế thừa sản nghiệp đúng không? Tại sao vậy?"
Trình Chu thản nhiên nói: "Tiền đủ tiêu là được rồi, vì tiền mà phải làm dốc hết sức lực thì cũng quá khổ."
Đàm Thiếu Thiên nghi ngờ nhìn Trình Chu: "Anh thực sự không muốn sản nghiệp lớn như vậy sao? Hay muốn lấy lui làm tiến?"
Đàm Thiếu Thiên nhìn chằm chằm Trình Chu, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu kịch bản của người đối diện rồi vậy.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên mỉm cười nói: "Anh chỉ thích tiền nhưng lại không thích quản lý tài sản. Nếu ba trực tiếp đưa luôn cho anh mấy trăm triệu thì anh lại càng thích."
Đàm Thiếu Thiên trợn mắt nhìn Trình Chu cáu kỉnh nói: "Mấy trăm triệu? Anh cho rằng tiền là gió thổi tới đấy à? Tên khốn anh không có chí tiến thủ mà đòi ngồi mát ăn bát vàng đấy à?"
"Nếu thích tiền thì là tên khốn, vậy em không thích tiền sao?" Trình Chu nói.
Đàm Thiếu Thiên: "Tôi cũng thích tiền, nhưng mà sau này tôi sẽ tự mình kiếm ra tiền."
Trình Chu bắt chéo chân lắc đầu nói: "Kiếm tiền sao? Cũng không đơn giản như vậy đâu. Người trẻ tuổi cũng không nên đua đòi như vậy. Em biết vì sao một số đại gia tộc lại suy bại không? Còn không phải đều là vì con cháu trong nhà quá đua đòi, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến khởi nghiệp. Còn chưa hiểu khởi nghiệp chính là đốt tiền sao? Đốt kiểu gì thì cũng là đốt thôi, thực ra có nhiều tiền như vậy thì chỉ cần ăn no chờ chết cũng được rồi, cần gì mà phải đua đòi như vậy chứ?"
Đàm Thiếu Thiên kích động nói: "Đồ Muggle ngu xuẩn, nói một đống lời nguỵ biện."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muggle?" Trình Chu ánh mắt sắc bén nhìn Đàm Thiếu Thiên nói.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trình Chu làm Đàm Thiếu Thiên lập tức căng da đầu.
Đàm Thiếu Thiên là một thành viên của cục dị năng quốc gia, khi gia nhập thì hắn đã phải ký một bản thoả thuận bảo mật đó là không thể tiết lộ với ngoại giới là hắn có thân phận Dị năng giả, một khi bị phát hiện làm trái quy định thì sẽ bị cục dị năng trừng phạt.
Đàm Thiếu Thiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trình Chu thì cảm thấy bản thân có chút lỗ mãng, Trình Chu tuy là anh ruột của mình nhưng hắn cũng hoàn toàn không biết gì về đối phương.
Trình Chu cười nói: "Anh là Muggle thì em là cái gì? Ma pháp sư sao? Em xem TV quá nhiều rồi đấy. Em tưởng chính mình có thể sử dụng ma pháp sao? Tuổi còn trẻ cũng đừng quá mộng mơ. Chúng ta đang sống trong một xã hội khoa học kỹ thuật đấy, bớt dính líu đến những thứ tà giáo ảo tưởng kia đi."
"Anh ..." Đàm Thiếu Thiên hừ một tiếng, oán hận nói: "Kỳ thật anh nói không hứng thú với công ty là muốn lạt mềm buộc chặt đúng không? Ngoài miệng thì nói không muốn nhưng không biết trong lòng anh nghĩ cái gì chứ? Cho dù ba muốn giao công ty cho anh thì anh nghĩ mình quản được chắc."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Đúng vậy, anh từ nhỏ chỉ được tiếp thu giáo dục của người bình thường nên cũng không hiểu rõ quy tắc trong thương giới. Nhưng em thì không giống như vậy. Chẳng lẽ là do em quá vô dụng nên sau khi anh về ba đã muốn giao luôn công ty cho anh?"
Đàm Thiếu Thiên nổi giận lôi đình nói: "Anh thì biết cái quái gì? Tôi chỉ là có mục tiêu cao hơn muốn theo đuổi ..."
Trình Chu khinh thường nói: "Mục tiêu cao hơn muốn theo đuổi sao? Tán gái, chơi game, hay là đua xe, đánh bạc?"
Đàm Thiếu Thiên khẽ hừ một tiếng nói: "Anh cho rằng tôi sẽ theo đuổi những thứ tục tằng như vậy sao?"
Trình Chu dựa vào ghế sofa thảnh thơi nói: "Vậy em nói xem, em theo đuổi cái gì?"
Đàm Thiếu Thiên đỏ mặt lên nói: "Cái này thì không thể nói cho anh."
"Khó có thể mở miệng sao? Anh đã hiểu rồi." Trình Chu nói.
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: "Anh hiểu cái gì? Anh chẳng hiểu cái gì cả."
Trình Chu nhìn vẻ mặt đau khổ của Đàm Thiếu Thiên thì hài lòng đứng đậy nói: "Anh mệt rồi, đi ngủ trước đây."
Đàm Thiếu Thiên ủ rũ nói: "Lúc này mới bao nhiêu giờ mà anh đã đi ngủ, thói quen ngủ nghỉ của anh không khác gì người già vậy."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Giấc ngủ rất quan trọng, nếu không ngủ đủ giấc thì sẽ bị lão hoá sớm. Em trai, em cũng nên ngủ sớm đi, ngủ trễ sẽ không thể cao lên được. Trẻ con mà không cao thì sau này rất khó lấy vợ đấy."
Đàm Thiếu Thiên: "Đồ khốn, anh mới không cao..."
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: "Mắt em có vấn đề đúng không? Nhìn không ra anh trai em là một anh chàng đẹp trai chân dài sao?"
Đàm Thiếu Thiên mặt đỏ lên gắt: "Không biết xấu hổ."
Trình Chu bước lên lầu còn Đàm Thiếu Thiên la hét chửi rủa ở phía sau.
Đàm Thiếu Thiên còn đang lảm nhảm không biết nổi điên mà nói linh tinh, Trình Chu chỉ cảm thấy đối phương giống một con Husky ngáo.
......
Trình Chu bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Dạ U cũng hiện thân ra: "Em trai ngươi hẳn là lôi điện Đoạ ma giả."
Trình Chu: "Đã nhìn ra."
Đàm Thiếu Thiên có lẽ là đã bị cảnh cáo là không được sử dụng năng lực của mình trước mặt người thường, tuy nhiên thì thằng em này của hắn đang ở độ tuổi nổi loạn, thích thể hiện bản thân nên muốn hắn giữ bí mật về năng lực là điều rất khó.
TV vừa rồi gặp sự cố hẳn là do Đàm Thiếu Thiên sử dụng năng lực của mình làm ảnh hưởng đến chức năng của TV, lôi điện Đoạ ma giả cũng là một loại năng lực cũng là hiếm gặp, khó trách Đàm Thiếu Thiên là 250 (Đồ ngốc) như vậy.
"Có thể biết được trình độ của tên ngốc kia thế nào không?"
Dạ U đánh giá một chút nói: "Chắc là ngang với dùi cui điện mà ngươi đã sử dụng."
Trình Chu: "Cho nên là cũng không phải quá lợi hại."
Năng lực của Trình Chu vẫn đang ngày càng tiến bộ, hiện tại thì dùi cui điện thông thường mà bật mức tối đa cũng không ảnh hưởng gì đến hắn nữa rồi.
Dạ U gật đầu nói: "Đại khái là vậy, nhưng mà ma lực của tên ngốc đó vẫn có thể tăng lên, chỉ cần Ma lực triều tịch đến vài lần nữa là được."
Trình Chu: "Nói vậy thì thằng em này của tôi cũng có thể là 1 thiên tài sao?"
"Ma lực có thể ảnh hưởng đến tình tình của người sở hữu. Em trai ngươi là lôi điện Đoạ ma giả nên tính tình hẳn cũng rất ác liệt. Cẩn thận không là bị điện giật." Dạ U nói.
Trình Chu cong môi nói: "Làm sao có thể chứ? Thực lực của tôi rất mạnh đấy" Nếu thằng em ngu ngốc của hắn có thể tiến bộ thì hắn cũng đâu thể dừng lại một chỗ.
Dạ U: "Cũng đúng." Trình Chu tiến bộ cũng rất nhanh, nếu so với Đàm Thiếu Thiên, người cũng mới tiếp xúc với ma lực không lâu thì Trình Chu cũng có thể được coi là cao thủ. "Trên người em trai ngươi có một cái vòng sắt, có lẽ là hàng đặc chế."
"E là vậy." Kim loại có thể dẫn điện nên đeo loại vòng như vậy cũng có lợi cho việc phát huy năng lực, cũng không đơn thuần là làm màu.
End chap 58
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro