Lòng Người Thay Đổi
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Một khu dân cư nghèo trên đảo San Hô.
“Thiết Trụ, mày mới đi ăn tiệc về sao?” Một phụ nữ bụ bẫm dò hỏi.
Thiết Trụ gật đầu nói: “Đúng thế.”
Phụ nữ bụ bẫm có chút đồng tình mà nhìn Thiết Trụ rồi nói: “Không ngờ là mày cũng dám ăn đấy. Kia chính là đồ ăn của đám người ngoại vực làm ra đấy. Mày không sợ chết à?”
Thiết Trụ cũng chẳng để ý nói: “Quan hệ gì đâu? Dù sao thì không có gì ăn thì tôi cũng đói chết, mà ăn thì cũng có thể chết. Dù sao thì cũng chết cho nên tôi thà làm ma no còn hơn làm quỷ đói. Tôi cũng có lợi.”
Phụ nữ bụ bẫm cũng có chút tò mò mà dò hỏi: “Đồ ăn của Đọa ma giả làm thấy thế nào? Rất khó ăn đúng không?”
Thiết Trụ lắc đầu nói: “Không hề khó ăn. Chẳng những không khó ăn mà lúc ăn còn rất ngon nữa. Cũng không biết là bọn họ đã dùng cách gì để nướng nhưng mà đồ ăn không hề có mùi tanh, mà ngửi còn cực kỳ thơm nữa.”
Phụ nữ bụ bẫm tiếc hận mà nhìn Thiết Trụ rồi lắc đầu nói: “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Hừ, làm gì có chuyện đồ ăn dâng đến tận mồm như vậy chứ? Mấy người kia làm vậy thì khẳng định là bọn họ đang có âm mưu quỷ kế gì đó đúng không?”
Thiết Trụ cũng không thèm để ý nói: “Âm mưu gì bà nói tôi nghe thử đi. Bà thấy tôi có cái gì cho người ta có âm mưu quỷ kế gì sao? Bà nhìn tôi đi, tôi là một nghèo hai trắng ba còn đúng cái thân tàn này, mà tôi cũng chẳng có tí tài sản nào. Bà nhìn thử coi trên người tôi có món đồ gì tốt không? À, bà còn chưa nếm thử cho nên bà cũng không biết là mấy món kia ngon tới cỡ nào đâu. Ban đầu tôi cũng sợ, tôi đâu có dám ăn uống gì đâu. Nhưng mà bá tước đại nhân cũng đã mang thêm người tới đó ăn. Nhìn họ ăn nhiều tới vậy thì tôi cũng chạy tới ăn thử thôi. Không ngờ lại ngon nhưu vậy đấy, tôi nghĩ rồi, được ăn đồ ăn ngon như vậy mà có chết thì tôi cũng cảm thấy đáng giá.”
Phụ nữ bụ bẫm có chút tò mò nói: “Mày ăn cái gì vậy?”
Ánh mắt Thiết Trụ cũng bừng sáng nói: “Đều là thịt của đám hải thú đó đấy. Đều là thịt của đám thượng phẩm hải thú đấy. Ngày bình thường mà người ta muốn có mua một cân thôi cũng phải tốn vài đồng vàng mới mua được, mà mấy quý tộc kia còn khó mà mua được kìa. Hiện tại tôi còn được ăn miễn phí mà không phải trả tiền nha. Lời rồi.”
Phụ nữ bụ bẫm nghe đến đó thì bỗng nhiên bà đã cảm giác bản thân bà đã bị tổn thất mất vài đồng vàng.
Phụ nữ bụ bẫm vô cùng hoài nghi mà nói: “Mày xác định là số thịt hải thú này không có vấn đề gì chứ? Nói không chừng là ma quỷ đang bám vào người mày rồi đấy.”
Phụ nữ bụ bẫm vừa nói rồi tròng mắt cũng tràn ngập đề phòng mà nhìn chằm chằm vào người Thiết Trụ một hồi, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới rồi không ngừng đánh giá cái gì đó, sau đó mặt cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
Thiết Trụ liếc người phụ nữ bụ bẫm rồi tức giận nói: “Làm gì mà có tên ma quỷ nào có thời gian rảnh nhàn rỗi tới vậy chứ? Bá tước Michael và đại nhân Rogulei cũng ăn rất nhiều kìa. Nếu có vấn đề thì bọn họ dám ra đó ăn không?”
Phụ nữ bụ bẫm có chút kinh ngạc nói: “Ý mày là bá tước cũng ăn sao?”
Thiết Trụ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà bá tước cũng không ăn giống chúng tôi.”
Phụ nữ bụ bẫm chống nạnh hất cằm mà vẻ mặt đắc ý như bắt được nhược điểm của người khác rồi nói: “Đấy, xem đi, vẫn không giống còn gì.”
Thiết Trụ liếc người phụ nữ bụ bẫm một cái rồi nói: “Chúng tôi chỉ ăn thịt hải thú sơ cấp còn bá tước đại nhân lại ăn thịt hải thú cao giai, là cái loại thịt mà năng lượng tràn ngập ra ấy. Thể chất của chúng tôi quá yếu cho nên chúng tôi không có cách nào thừa nhận được dòng năng lượng của thịt đám hải thú cao giai đó đánh sâu vào cơ thể. Kỳ thật thì thịt của hải thú cao giai kia cũng là miễn phí nhưng mà tôi cũng đâu có tu luyện đấu khí đâu, cho nên tôi có muốn ăn loại thịt này thì cũng không thể tiêu hoá được, có khi ăn xong rồi tôi cũng thăng thiên luôn cũng nên. Đấy, tôi không có tư cách ăn.”
“Tuy rằng phẩm cấp của mấy loại thịt hải thú này là không giống nhau nhưng mà cách chế biến đồ ăn của những loại thịt này lại không khác biệt lắm. Nghe nói là thịt của mấy loại kia có hương vị rất ngon. Nghe đồn là do lần này Trình Chu đại nhân bắt được nhiều hải thú quá, hải thú chất đống ở bờ biển dẫn đến không thể xử lý kịp được cho nên Trình Chu đại nhân mới nghĩ ra kế đem đi phân phát cho người dân chúng ta ăn cùng. Nếu không thì bà nghĩ là chúng ta sẽ có cơ hội được hưởng cái chuyện tốt này chắc? Bà nằm mơ hay gì, bình thường quý tộc muốn ăn còn phải bỏ đồng vàng ra mà mua đấy.”
Thiết Trụ ăn no căng hết cả bụng, lúc ấy hắn đã ăn đến mức không thể ăn thêm được nữa thì hắn mới rời đi. Hiện tại ngồi đây nghĩ lại cái hương vị tuyệt hảo của số thịt nướng kia thì hắn cũng không nhịn được mà thèm thuồng. Do Thiết Trụ cũng có mối quan hệ, cũng được đi đây đi đó rồi, lúc đầu thì Thiết Trụ còn ảo tưởng là hắn đã từng được thưởng thức nhiều món ngon của lạ ở trên đời này rồi chứ, thật không ngờ là sau khi hắn đi ăn ké một đợt ở chỗ Đoạ ma giả kia về thì hắn cũng nhận ra là tầm nhìn của hắn cũng quá hạn hẹp rồi, mấy cái món mà từng ăn trước kia hắn căn bản không phải là đồ ăn, cái đó chỉ là nguyên liệu nấu ăn, và hắn cũng chỉ ăn trực tiếp nguyên liệu nấu ăn thôi.
Thiết Trụ có chút cảm thán nói: “Thật đáng tiếc là tôi không thể tu luyện đấu khí được. Thịt của đám hải thú cao giai này rất có ích đối với những kỵ sĩ đã tu luyện đấu khí. Mấy người mà bá tước đại nhân dẫn đến ăn còn trực tiếp đột phá luôn ngay sau khi ăn nữa kìa. Nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thất cực kỳ hâm mộ rồi.”
Phụ nữ bụ bẫm kinh ngạc nói: “Những tên tuỳ tùng của bá tước ăn thịt xong thì trực tiếp đột phá luôn sao?”
Thiết Trụ gật đầu rồi giọng nói cũng cực kỳ hâm mộ mà nói: “Còn không thì sao?”
Phụ nữ bụ bẫm có chút không tin mà nói: “Không phải là người ta đã nói tu luyện đấu khí rất khó sao? Làm sao mà chỉ ăn thịt thôi đã có thể đột phá được chứ?”
Thiết Trụ liếc người phụ nữ bụ bẫm một cái nói: “Thịt mà mấy người kia ăn chính là thịt của cao giai hải thú đấy, mà bà cũng biết rồi còn gì, hải thú cao giai kia cũng tương đương với Hoàng kim kỵ sĩ của Nhân tộc đấy. Hừ, cái loại thịt này quý đến mức nào chắc bà cũng hiểu rồi còn gì, những ngày bình thường thì các quý tộc còn không có mà ăn nữa kìa. Ăn loại thịt này chẳng khác nào chuyện với uống linh dược cao cấp rồi còn gì, bà nghĩ có thể không đột phá được sao? Bà cũng quá thiển cận rồi.”
Phụ nữ bụ bẫm kinh ngạc mà trừng mắt nói: “Còn có loại chuyện tốt như vậy sao? Vậy mày về đây làm gì? Mau đi ăn nhiều một chút. Ăn nhiều biết đâu lại có chút đột phá gì đấy thì sao? Quay lại kia ăn tiếp đi.”
Thiết Trụ gãi đầu có chút ảo não nói: “Nhưng mà tôi thật sự ăn không nổi nữa.”
Phụ nữ bụ bẫm lắc đầu cũng có chút ghét bỏ nói: “Mày cũng quá vô dụng rồi.”
Thiết Trụ cũng không biện minh mà chỉ ngây ngốc mỉm cười nói: “Mấy người mà Trình Chu đại nhân mang lại đây mới kỳ lạ, theo tôi quan sát thì người nào người nấy đều ăn rất tốt, có người còn ăn hơn chục cân trung giai hải thú cơ. Ngày bình thường mà muốn ăn nhiều thịt hải thú cao cấp như vậy thì cũng tốn mấy trăm đồng vàng đấy. À, cái này là với điều kiện đang có phải hải thú mà bán cho người ta đấy.”
Phụ nữ bụ bẫm có chút kinh ngạc và cảm thán nói: “Thật, bọn họ có thể ăn uống tốt như vậy sao?”
Thiết Trụ gật đầu nói: “Thịt đã nướng muốn ăn cũng được, nhưng mà không được phép mang đi chỗ khác, chỉ có thể ăn luôn ở đấy. Trình Chu đại nhân nói có thể ăn nhiều thì cứ ở đó mà ăn cho thoả thích. Đáng tiếc cho mấy lão kỵ sĩ ở trên đảo sợ nguy hiểm này nọ cho nên bọn họ đã chạy trốn luôn rồi, chậc, là bọn họ đã tự lãng phí một cơ hội ăn đồ cao cấp mà không phải trả tiền. Nếu bọn họ mà chịu ở lại mà ăn có khi cũng trực tiếp đột phá luôn quá.”
Phụ nữ bụ bẫm bĩu môi nói: “Mày còn có lòng tốt mà lo cho mấy tên quý tộc kia làm gì? Đúng là hoàng đế chưa lo thái giám vội. Mày cứ lo cho bản thân mày đi.”
Thiết Trụ gãi đầu có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng chỉ tuỳ tiện nói chút với bà thôi ấy mà. Nghe nói là Trình Chu đại nhân sẽ tổ chức tiệc này tiệc này trong 3 ngày cơ mà. Hôm nay tôi ăn không nổi nữa thì tôi có thể quay về nhà nghỉ ngơi rồi làm chút việc cho tiêu hao bớt năng lượng, chờ tới ngày mai lại tranh thủ tới ăn tiếp.”
Mấy câu chuyện tương tự như vậy cũng phát sinh khắp các khu dân cư của đảo San Hô.
…….
Sau khi chứng thực là không phải trả tiền cho đồ ăn, đồ ăn đồ uống hoàn toàn miễn phí, sau đó thì dân chúng cũng phải chạy đi chứng thực thêm là đồ ăn không có độc nữa. Ngày đầu tiên cũng chỉ có gần 1/5 dân cư của đảo San Hô dám chạy tới ăn thử. Ngay sáng sớm ngày hôm sau thì số dân chúng còn lại này cũng nhanh chân mà chạy tới tận nhà mấy người dân to gan đã đi ăn thử vào ngày hôm qua để kiểm tra coi bọn họ có làm sao không? Ngay sau khi nhìn thấy một đám người vẫn khoẻ mạnh như bình tường, có khi còn thanh sảng mà tràn đầy năng lượng hơn trước kia thì bọn họ cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào, cuối cùng thì một phần đông dân chúng cũng chạy tới gia nhập vào tiệc cơ động.
Tới ngày thứ 3 thì hầu như là toàn bộ dân chúng đều gia nhập vào công cuộc ăn uống, khách tới quá đông cho nên nhân viên phụ trách đứng nướng cũng không kịp để phục vụ cho tất cả mọi người. Cuối cùng thì nhân viên phụ trách nướng đã phải yêu cầu tất cả người dân phải xếp hàng để nhận đồ ăn. Dân số hiện tại của đảo San Hô cũng chỉ còn lại khoảng mấy vạn người, mà mấy vạn người này còn tập trung lại trong cùng lúc thì sức chiến đấu cũng biến thành cực kỳ khủng bố.
Mà lúc ban đầu thì dân cư của đảo San Hô cũng rất là bài xích với mấy người mà Trình Chu mang đến, nhưng sau một đợt tụ tập ăn chung như vậy thì quan hệ cũng đã hoà hoãn hơn rất nhiều.
Mấy người này sở dĩ lưu lại đảo San Hô là vì họ không có cách nào rời khỏi thôi, nhưng giờ thì họ lại cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình không thể đi được, đồ ăn ở đây cũng quá mỹ vị rồi, hơn nữa bọn họ còn được ăn toàn là đồ cao cấp, cách chế biến cũng rất mới lạ nữa.
………
Phi Ưng nhìn những người đang tụ tập ở bên bờ biển ăn thịt nướng thì nói thầm: “Sao hôm nay mọi người tới đây nhiều như vậy nhỉ?”
Tố Dạ cũng có chút lười biếng nói: “Chuyện bình thường thôi. Ngày hôm qua đã có rất nhiều người chạy tới đây quan sát rồi còn gì, bọn họ thấy an toàn cho nên ngày hôm nay mọi người cũng không thể nhịn được nữa.”
Phi Ưng lắc đầu nói: “Làm tôi còn tưởng là bọn họ phải sợ chết này nọ cho nên bọn họ không dễ dàng thoả hiệp mà buông tâm đề phòng xuống chứ?”
Tố Dạ cười cười nói: “Mấy người bọn họ sợ chết thật, nhưng mà bọn họ lại càng sợ khổ hơn chứ sao?”
Phi Ưng cũng tán đồng mà gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Đây cũng không chỉ là đồ ăn mà đây còn là kim tệ đấy, ăn ba ngày thôi thì bọn họ cũng tiết kiệm được bao nhiêu kim tệ rồi không biết. Mà lãng phí một ngày không ăn thôi là lãng phí một đống tiền vàng rồi. Mấy bình dân này làm lụng quanh năm suốt tháng còn không biết đến bao giờ thì bọn họ có thể tiết kiệm được mấy đồng vàng này đâu. Nếu như quy đổi số thịt kia ra thành kim tệ thì chỉ cần tính toán một chút thôi cũng hiểu được không tới đây ăn uống là một việc làm quá lỗ rồi.
Giá cả của sơ cấp hải thú thôi đã không hề rẻ rồi thì đừng nói đến giá cả của đám hải thú cao cấp kia. Nhưng mà tên Trình Chu kia lại là tên đại tài khí thô cho nên hắn ta mới có thể hào phóng mà mời nhiều người tới ăn như vậy. Bình thường thì mấy quý tộc giàu có kia cũng không dám lãng phí tới vậy đâu.
Theo như những gì mà hắn biết được thì mấy tên kỵ sĩ tuỳ tùng của Michael sau khi ăn thịt đám hải thú kia xong thì bọn họ cũng đột phá luôn, có ví dụ ngay trước mắt như vậy thì sao đám bình dân này làm sao mà không động tâm được chứ.
Tác dụng của tiệc cơ động ba ngày cũng đã lộ ra hiệu quả rất rõ ràng.
Một số bình dân sau khi ăn tiệc còn kích động mà hò hét: “Thiên tuyển giả vạn tuế.”
Làm mọi người xung quanh cũng kích động mà hô theo: “Thiên tuyển giả vạn tuế.”
Tiếng hô càng ngày càng lan rộng làm đám người Phi Ưng tới ăn thêm mấy bữa cũng phải chấn động không thôi. Đúng là khí thế của mấy vạn người mà.
Phi Ưng cau mày nói: “Tôi còn đang lo là mấy bình dân này rất cổ hủ chứ? Chắc chắn là bọn họ phải khó khăn lắm trong việc thay đổi nhận thức của bọn họ chứ? Không ngờ là bọn họ chỉ cần ăn có mấy bữa cơm thôi mà bọn họ đã đổi luôn cái nhận thức cổ hủ của bọn họ rồi hả? Có chuyện tốt như vậy sao?”
Nếu không phải là chính bản thân hắn cũng ăn loại thịt nướng này rồi thì hắn cũng cho là Trình Chu đang hạ dược gì đấy vào trong đồ ăn đấy.
Mir cười cười nói: “Dù sao thì đây cũng là thịt của ma thú mà, còn là cao giai ma thú nữa chứ. Dù sao thì lần này Trình Chu cũng đã bỏ cả vốn lẫn gốc.”
Phi Ưng gật đầu nói: “Nói cũng đúng.”
Tổng kết cho lần tổ chức tiệc lưu động này thì Trình Chu cũng được coi là đã cực kỳ thành công rồi.
Mà sau 3 ngày tổ chức tiệc liên tục thì thái độ của cư dân đảo San Hô với Đoạ ma giả cũng thay đổi rất nhiều và có xu hướng cũng tốt lên thấy rõ.
Ngày đầu tiên thì những người này cũng tới để quan sát và nghe ngóng thêm nhiều thông tin về những đã dám chạy tới ăn thử này. Chờ xem coi họ có làm sao không? Có chết bất đắc kỳ tử không?
Ngày thứ hai thì không những không có ai chết mà những dũng sĩ này lại tăng lên rất nhiều, hơn nữa bọn họ còn tranh nhau để đến, phục vụ còn không kịp cho mấy người tới ăn. Đến ngày thứ ba thì tất cả mọi người đều ăn và chia sẻ đồ nướng. Cuối cùng thì tất cả người dân trên hòn đảo San Hô này đều được nếm thử đồ ăn trong buổi tiệc này rồi. Sau 3 ngày ăn uống thì nhiều người còn cảm thấy hình như là sức lực của bọn họ cũng mạnh hơn trước rất nhiều, người ăn càng nhiều thì hiệu quả càng tốt.
Lúc này thì mấy người còn quá sợ hãi lúc trước mà bỏ lỡ mấy ngày ăn uống miễn phí cũng không biết là bọn họ có cảm thấy hối hận không nhỉ? Nhưng mà tiệc cơ động cũng chỉ chiêu đãi cho tất cả mọi người trong vòng đúng 3 ngày mà thôi. Sau 3 ngày là dừng toàn bộ mọi hoạt động. Tất nhiên là người muốn ăn thêm cũng được, mọi người cũng có thể đi tới phố mỹ thực của đảo San Hô sắp xấy dựng kia. Nhưng mà giá cả niêm yết trong phố mỹ thực này cũng quá đắt chô nên mấy bình dân nhìn vào bảng giá cả cũng chùn bước không dám tới ăn.
Sau đó thì mấy bình dân cũng nhìn vào bảng giá đang niêm yết trên quán nướng rồi bọn họ cũng bắt đầu tính toán coi mấy ngày hôm nay bọn họ đã ăn được bao nhiêu kim tệ vào người rồi, có người thì cảm thấy vui mừng vì bản thân đã ăn quá nhiều thì cũng có người đã hối hận vì sự chậm trễ chứ bản thân họ.
Đám người dám tới ăn từ ngày đầu tiên thì đắc ý vì vừa được ăn miễn phí mà sức lực cũng mạnh hơn trước, bọn họ còn chạy đi khoe khoang khắp nơi là bản thân nhìn xa trông rộng nên kiếm được một đống tiền.
………
Trang viên của tổ chức Quang Minh.
“Trình Chu các hạ, tôi đã chặn được mấy tin tình báo.” Michael nói.
Trình Chu có chút tò mò nói: “Tình báo sao? Viết cái gì vậy?”
Dạ U đưa tay về phía Michael nói: “Đưa tôi xem chút.”
Michael giao mấy cái tin tình báo đã thu được vào tay Dạ U rồi Dạ U cũng nhanh chóng mở vài tin ra đọc.
Dạ U mỉm cười tổng kết: “Mấy trang tin này đều viết về việc anh đã mở tiệc thịt nướng để chiêu đãi người dân trên đảo. Thịt nướng này dùng một loại bột gì đó có thể là một loại linh dược nào đó để rải lên. Người ăn qua thịt nướng đều xuất hiện tình trạng tâm thần có vấn đề và lúc nào cũng cảm thấy nhớ mãi không quên đám thịt nướng đó, thậm chí có người còn đang ca ngợi công đức của anh nữa.”
Trình Chu nhướn mày nói: “Thật sao? Có người còn ca tụng công đức của anh á? Anh lợi hại như vậy sao?”
Dạ U nhún vai nói: “Là mấy tên này đã viết như vậy đó. Trên mấy tin này cũng có rất nhiều tin tức khác nữa, đám người bán tin còn nói là mấy người anh mang lại đây ăn uống như hạm, một người có thể ăn được mấy cân thịt nướng, người nào người nấy đều là cái thùng cơm.”
Trình Chu: “…”
Những người mà hắn mang lại đây đúng là ăn tốt hơn những người ở dị giới này thật, cái này thì hắn công nhận thật. Lý do thì cũng là vì những người kia đang tu luyện cổ võ cho nên bọn họ cũng cần phải bổ sung thêm một nguồn năng lượng cực lớn để tẩm bổ mới có thể tiến giai được. Kỳ thật thì kỵ sĩ ở thế giới này cũng có thể ăn nhưng mà mấy người đó cũng chạy sạch rồi mà, hiện tại đảo San Hô này toàn là bình dân cho nên đám người kia cũng đâu có người để so sánh chứ?
Dạ U tiếp tục nói: “Tin tình báo này thì viết là tiệc lưu động anh tổ chức lần này là chiêu đãi toàn đảo nên cũng tốn mấy ngàn vạn đồng vàng. Họ đang hoài nghi là anh hào phóng như vậy thì chắc chắn là đang có âm mưu gây rối gì đấy.”
Trình Chu lắc đầu cũng có chút khinh thường nói: “Tên này đúng là không có tầm mắt mà. Hừ, một đám tiểu nhân mà đo lòng quân tử nữa.”
Dạ U: “Còn tin tình báo này thì viết là anh đã mang theo rất nhiều bột gia vị tới đây. Loại bột này có thể biến đồ ăn tanh hôi thành mỹ vị, cho nên người kia có thể suy tính tới chuyện mua một ít rồi sau này có thể đem bán cho đám quý tộc kiếm tiền.”
Trình Chu kinh ngạc nói: “Thông tin này rất được.”
Hắn đang vô cùng hoài nghi cái tin tình báo này là người của một cửa hàng nào đó đang đi khảo sát thị trường. Đúng là ánh mắt của thương nhân mà, nhìn đâu cũng thấy cơ hội. Ánh mắt rất độc đấy chứ. Rất tốt.
Dạ U cũng nhìn qua một lượt mấy tin tình báo, nội dung cũng na ná giống nhau là cùng cường điệu mà khen ngợi tiệc cơ động ngoài trời 3 ngày này.
Michael nhìn Trình Chu dò hỏi: “Các hạ tính làm gì mấy cái tin tình báo này?”
Trình Chu khoanh tay nói: “Không làm gì cả, cứ thả mấy tin tình báo này ra ngoài đi. Cho người viết thêm vào, tập trung vào việc quảng bá mỹ thực của chúng ta.”
Michael có chút khó hiểu nói: “Cứ thả tin tức như vậy sao? Mấy cái tin hoài nghi các hạ đang hạ dược cũng thả sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Trình Chu không thèm để ý nói: “Không sao cả. Phố mỹ thực cũng sắp khai trương rồi, nên làm càng rộn ràng lên càng tốt, như vậy chúng ta có thể hút thêm khách hàng tới đây.”
Lúc trước khi hắn mang đồ đi dạo thì mấy người kia cũng xưng tụng kem mà hắn bán là đồ ăn của ma quỷ mà, nhưng ngay sau đó thì bọn họ vẫn cứ lén lút chạy tới mua còn gì. Con em quý tộc đều như vậy cả, cả một đám ưa thích các trò mạo hiểm cho nên tin báo cứ nói là có độc đi, có khi bọn họ còn ngay chạy tới đây để ăn thử cũng nên. Hiện thế cũng như vậy mà, ai cũng biết là cá nóc là có độc đấy, nhưng mà người nào người nấy lại châu đầu vào cái món ăn được gọi là này ăn thử, mà bán rất đắt nữa. Cái món này mà không biết cách chế biến thì đúng là ăn vào cũng đi gặp ông bà vì ăn ngu mà.
Michael gật đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Trình Chu chống cằm rồi dò hỏi: “Trên đảo San Hô này có rất nhiều chuột đúng không?”
Michael gật đầu nói: “Chắc là không ít, các hạ muốn bắt sao?”
Trình Chu híp mắt nói: “Đổ không bằng sơ (堵不如疏: Dǔ bùrú shū) vậy thì thành chủ cho thành lập một ban thông tin đi rồi thu nhận những người này vào.”
Michael có chút khó tin mà nhìn Trình Chu nói: “Thu nhận đám chuột này vào sao?”
Dạ U chống cằm thầm nghĩ: Trình Chu đúng là thiên tài mà, thu nhận những thám tử này trên đảo rồi để cho bọn họ tuyên truyền tin tức của hòn đảo này với bên ngoài, đây cũng là những nhân viên truyền thông đầu tiên của Hiệp Loan quần đảo đấy. Từ một góc độ nào đó mà nói thì bọn họ không thu nhận những người này tới làm việc cũng quá lãng phí rồi. Có lẽ bọn họ có thể biến những người này thành bảo vật cũng không biết chừng.
Trình Chu gật đầu nói: “Đám người ở bên ngoài kia có muốn tin tức dạng nào thì chúng ta sẽ cho họ công bố tin tức như vậy cũng được, hợp tác cùng có lợi.”
Dạ U: “.…”
Cái hình thức thông tin mà Trình Chu nói có chút giống với đám paparazzi chuyên săn tin minh tinh ở hiện thế thì phải, phương thức hoạt động này quen thuộc lắm. Minh tinh yêu cầu độ nổi tiếng và độ phố biến với truyền thông, còn đám paparazzi yêu cầu KPI để đăng bài thêm đề tài. Đúng là hợp tác cùng có lợi.
-----^.^----
Đổ không bằng sơ: ngăn chặn một cách mù quáng không bằng khơi thông và hướng dẫn cho đi vào đúng quỹ đạo (ngăn đập)
End chap 208
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Thiết Trụ, mày mới đi ăn tiệc về sao?” Một phụ nữ bụ bẫm dò hỏi.
Thiết Trụ gật đầu nói: “Đúng thế.”
Phụ nữ bụ bẫm có chút đồng tình mà nhìn Thiết Trụ rồi nói: “Không ngờ là mày cũng dám ăn đấy. Kia chính là đồ ăn của đám người ngoại vực làm ra đấy. Mày không sợ chết à?”
Thiết Trụ cũng chẳng để ý nói: “Quan hệ gì đâu? Dù sao thì không có gì ăn thì tôi cũng đói chết, mà ăn thì cũng có thể chết. Dù sao thì cũng chết cho nên tôi thà làm ma no còn hơn làm quỷ đói. Tôi cũng có lợi.”
Phụ nữ bụ bẫm cũng có chút tò mò mà dò hỏi: “Đồ ăn của Đọa ma giả làm thấy thế nào? Rất khó ăn đúng không?”
Thiết Trụ lắc đầu nói: “Không hề khó ăn. Chẳng những không khó ăn mà lúc ăn còn rất ngon nữa. Cũng không biết là bọn họ đã dùng cách gì để nướng nhưng mà đồ ăn không hề có mùi tanh, mà ngửi còn cực kỳ thơm nữa.”
Phụ nữ bụ bẫm tiếc hận mà nhìn Thiết Trụ rồi lắc đầu nói: “Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Hừ, làm gì có chuyện đồ ăn dâng đến tận mồm như vậy chứ? Mấy người kia làm vậy thì khẳng định là bọn họ đang có âm mưu quỷ kế gì đó đúng không?”
Thiết Trụ cũng không thèm để ý nói: “Âm mưu gì bà nói tôi nghe thử đi. Bà thấy tôi có cái gì cho người ta có âm mưu quỷ kế gì sao? Bà nhìn tôi đi, tôi là một nghèo hai trắng ba còn đúng cái thân tàn này, mà tôi cũng chẳng có tí tài sản nào. Bà nhìn thử coi trên người tôi có món đồ gì tốt không? À, bà còn chưa nếm thử cho nên bà cũng không biết là mấy món kia ngon tới cỡ nào đâu. Ban đầu tôi cũng sợ, tôi đâu có dám ăn uống gì đâu. Nhưng mà bá tước đại nhân cũng đã mang thêm người tới đó ăn. Nhìn họ ăn nhiều tới vậy thì tôi cũng chạy tới ăn thử thôi. Không ngờ lại ngon nhưu vậy đấy, tôi nghĩ rồi, được ăn đồ ăn ngon như vậy mà có chết thì tôi cũng cảm thấy đáng giá.”
Phụ nữ bụ bẫm có chút tò mò nói: “Mày ăn cái gì vậy?”
Ánh mắt Thiết Trụ cũng bừng sáng nói: “Đều là thịt của đám hải thú đó đấy. Đều là thịt của đám thượng phẩm hải thú đấy. Ngày bình thường mà người ta muốn có mua một cân thôi cũng phải tốn vài đồng vàng mới mua được, mà mấy quý tộc kia còn khó mà mua được kìa. Hiện tại tôi còn được ăn miễn phí mà không phải trả tiền nha. Lời rồi.”
Phụ nữ bụ bẫm nghe đến đó thì bỗng nhiên bà đã cảm giác bản thân bà đã bị tổn thất mất vài đồng vàng.
Phụ nữ bụ bẫm vô cùng hoài nghi mà nói: “Mày xác định là số thịt hải thú này không có vấn đề gì chứ? Nói không chừng là ma quỷ đang bám vào người mày rồi đấy.”
Phụ nữ bụ bẫm vừa nói rồi tròng mắt cũng tràn ngập đề phòng mà nhìn chằm chằm vào người Thiết Trụ một hồi, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới rồi không ngừng đánh giá cái gì đó, sau đó mặt cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
Thiết Trụ liếc người phụ nữ bụ bẫm rồi tức giận nói: “Làm gì mà có tên ma quỷ nào có thời gian rảnh nhàn rỗi tới vậy chứ? Bá tước Michael và đại nhân Rogulei cũng ăn rất nhiều kìa. Nếu có vấn đề thì bọn họ dám ra đó ăn không?”
Phụ nữ bụ bẫm có chút kinh ngạc nói: “Ý mày là bá tước cũng ăn sao?”
Thiết Trụ gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng mà bá tước cũng không ăn giống chúng tôi.”
Phụ nữ bụ bẫm chống nạnh hất cằm mà vẻ mặt đắc ý như bắt được nhược điểm của người khác rồi nói: “Đấy, xem đi, vẫn không giống còn gì.”
Thiết Trụ liếc người phụ nữ bụ bẫm một cái rồi nói: “Chúng tôi chỉ ăn thịt hải thú sơ cấp còn bá tước đại nhân lại ăn thịt hải thú cao giai, là cái loại thịt mà năng lượng tràn ngập ra ấy. Thể chất của chúng tôi quá yếu cho nên chúng tôi không có cách nào thừa nhận được dòng năng lượng của thịt đám hải thú cao giai đó đánh sâu vào cơ thể. Kỳ thật thì thịt của hải thú cao giai kia cũng là miễn phí nhưng mà tôi cũng đâu có tu luyện đấu khí đâu, cho nên tôi có muốn ăn loại thịt này thì cũng không thể tiêu hoá được, có khi ăn xong rồi tôi cũng thăng thiên luôn cũng nên. Đấy, tôi không có tư cách ăn.”
“Tuy rằng phẩm cấp của mấy loại thịt hải thú này là không giống nhau nhưng mà cách chế biến đồ ăn của những loại thịt này lại không khác biệt lắm. Nghe nói là thịt của mấy loại kia có hương vị rất ngon. Nghe đồn là do lần này Trình Chu đại nhân bắt được nhiều hải thú quá, hải thú chất đống ở bờ biển dẫn đến không thể xử lý kịp được cho nên Trình Chu đại nhân mới nghĩ ra kế đem đi phân phát cho người dân chúng ta ăn cùng. Nếu không thì bà nghĩ là chúng ta sẽ có cơ hội được hưởng cái chuyện tốt này chắc? Bà nằm mơ hay gì, bình thường quý tộc muốn ăn còn phải bỏ đồng vàng ra mà mua đấy.”
Thiết Trụ ăn no căng hết cả bụng, lúc ấy hắn đã ăn đến mức không thể ăn thêm được nữa thì hắn mới rời đi. Hiện tại ngồi đây nghĩ lại cái hương vị tuyệt hảo của số thịt nướng kia thì hắn cũng không nhịn được mà thèm thuồng. Do Thiết Trụ cũng có mối quan hệ, cũng được đi đây đi đó rồi, lúc đầu thì Thiết Trụ còn ảo tưởng là hắn đã từng được thưởng thức nhiều món ngon của lạ ở trên đời này rồi chứ, thật không ngờ là sau khi hắn đi ăn ké một đợt ở chỗ Đoạ ma giả kia về thì hắn cũng nhận ra là tầm nhìn của hắn cũng quá hạn hẹp rồi, mấy cái món mà từng ăn trước kia hắn căn bản không phải là đồ ăn, cái đó chỉ là nguyên liệu nấu ăn, và hắn cũng chỉ ăn trực tiếp nguyên liệu nấu ăn thôi.
Thiết Trụ có chút cảm thán nói: “Thật đáng tiếc là tôi không thể tu luyện đấu khí được. Thịt của đám hải thú cao giai này rất có ích đối với những kỵ sĩ đã tu luyện đấu khí. Mấy người mà bá tước đại nhân dẫn đến ăn còn trực tiếp đột phá luôn ngay sau khi ăn nữa kìa. Nhìn thôi cũng khiến cho người ta cảm thất cực kỳ hâm mộ rồi.”
Phụ nữ bụ bẫm kinh ngạc nói: “Những tên tuỳ tùng của bá tước ăn thịt xong thì trực tiếp đột phá luôn sao?”
Thiết Trụ gật đầu rồi giọng nói cũng cực kỳ hâm mộ mà nói: “Còn không thì sao?”
Phụ nữ bụ bẫm có chút không tin mà nói: “Không phải là người ta đã nói tu luyện đấu khí rất khó sao? Làm sao mà chỉ ăn thịt thôi đã có thể đột phá được chứ?”
Thiết Trụ liếc người phụ nữ bụ bẫm một cái nói: “Thịt mà mấy người kia ăn chính là thịt của cao giai hải thú đấy, mà bà cũng biết rồi còn gì, hải thú cao giai kia cũng tương đương với Hoàng kim kỵ sĩ của Nhân tộc đấy. Hừ, cái loại thịt này quý đến mức nào chắc bà cũng hiểu rồi còn gì, những ngày bình thường thì các quý tộc còn không có mà ăn nữa kìa. Ăn loại thịt này chẳng khác nào chuyện với uống linh dược cao cấp rồi còn gì, bà nghĩ có thể không đột phá được sao? Bà cũng quá thiển cận rồi.”
Phụ nữ bụ bẫm kinh ngạc mà trừng mắt nói: “Còn có loại chuyện tốt như vậy sao? Vậy mày về đây làm gì? Mau đi ăn nhiều một chút. Ăn nhiều biết đâu lại có chút đột phá gì đấy thì sao? Quay lại kia ăn tiếp đi.”
Thiết Trụ gãi đầu có chút ảo não nói: “Nhưng mà tôi thật sự ăn không nổi nữa.”
Phụ nữ bụ bẫm lắc đầu cũng có chút ghét bỏ nói: “Mày cũng quá vô dụng rồi.”
Thiết Trụ cũng không biện minh mà chỉ ngây ngốc mỉm cười nói: “Mấy người mà Trình Chu đại nhân mang lại đây mới kỳ lạ, theo tôi quan sát thì người nào người nấy đều ăn rất tốt, có người còn ăn hơn chục cân trung giai hải thú cơ. Ngày bình thường mà muốn ăn nhiều thịt hải thú cao cấp như vậy thì cũng tốn mấy trăm đồng vàng đấy. À, cái này là với điều kiện đang có phải hải thú mà bán cho người ta đấy.”
Phụ nữ bụ bẫm có chút kinh ngạc và cảm thán nói: “Thật, bọn họ có thể ăn uống tốt như vậy sao?”
Thiết Trụ gật đầu nói: “Thịt đã nướng muốn ăn cũng được, nhưng mà không được phép mang đi chỗ khác, chỉ có thể ăn luôn ở đấy. Trình Chu đại nhân nói có thể ăn nhiều thì cứ ở đó mà ăn cho thoả thích. Đáng tiếc cho mấy lão kỵ sĩ ở trên đảo sợ nguy hiểm này nọ cho nên bọn họ đã chạy trốn luôn rồi, chậc, là bọn họ đã tự lãng phí một cơ hội ăn đồ cao cấp mà không phải trả tiền. Nếu bọn họ mà chịu ở lại mà ăn có khi cũng trực tiếp đột phá luôn quá.”
Phụ nữ bụ bẫm bĩu môi nói: “Mày còn có lòng tốt mà lo cho mấy tên quý tộc kia làm gì? Đúng là hoàng đế chưa lo thái giám vội. Mày cứ lo cho bản thân mày đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiết Trụ gãi đầu có chút ngượng ngùng nói: “Tôi cũng chỉ tuỳ tiện nói chút với bà thôi ấy mà. Nghe nói là Trình Chu đại nhân sẽ tổ chức tiệc này tiệc này trong 3 ngày cơ mà. Hôm nay tôi ăn không nổi nữa thì tôi có thể quay về nhà nghỉ ngơi rồi làm chút việc cho tiêu hao bớt năng lượng, chờ tới ngày mai lại tranh thủ tới ăn tiếp.”
Mấy câu chuyện tương tự như vậy cũng phát sinh khắp các khu dân cư của đảo San Hô.
…….
Sau khi chứng thực là không phải trả tiền cho đồ ăn, đồ ăn đồ uống hoàn toàn miễn phí, sau đó thì dân chúng cũng phải chạy đi chứng thực thêm là đồ ăn không có độc nữa. Ngày đầu tiên cũng chỉ có gần 1/5 dân cư của đảo San Hô dám chạy tới ăn thử. Ngay sáng sớm ngày hôm sau thì số dân chúng còn lại này cũng nhanh chân mà chạy tới tận nhà mấy người dân to gan đã đi ăn thử vào ngày hôm qua để kiểm tra coi bọn họ có làm sao không? Ngay sau khi nhìn thấy một đám người vẫn khoẻ mạnh như bình tường, có khi còn thanh sảng mà tràn đầy năng lượng hơn trước kia thì bọn họ cũng cảm thấy yên tâm hơn phần nào, cuối cùng thì một phần đông dân chúng cũng chạy tới gia nhập vào tiệc cơ động.
Tới ngày thứ 3 thì hầu như là toàn bộ dân chúng đều gia nhập vào công cuộc ăn uống, khách tới quá đông cho nên nhân viên phụ trách đứng nướng cũng không kịp để phục vụ cho tất cả mọi người. Cuối cùng thì nhân viên phụ trách nướng đã phải yêu cầu tất cả người dân phải xếp hàng để nhận đồ ăn. Dân số hiện tại của đảo San Hô cũng chỉ còn lại khoảng mấy vạn người, mà mấy vạn người này còn tập trung lại trong cùng lúc thì sức chiến đấu cũng biến thành cực kỳ khủng bố.
Mà lúc ban đầu thì dân cư của đảo San Hô cũng rất là bài xích với mấy người mà Trình Chu mang đến, nhưng sau một đợt tụ tập ăn chung như vậy thì quan hệ cũng đã hoà hoãn hơn rất nhiều.
Mấy người này sở dĩ lưu lại đảo San Hô là vì họ không có cách nào rời khỏi thôi, nhưng giờ thì họ lại cảm thấy cực kỳ may mắn vì mình không thể đi được, đồ ăn ở đây cũng quá mỹ vị rồi, hơn nữa bọn họ còn được ăn toàn là đồ cao cấp, cách chế biến cũng rất mới lạ nữa.
………
Phi Ưng nhìn những người đang tụ tập ở bên bờ biển ăn thịt nướng thì nói thầm: “Sao hôm nay mọi người tới đây nhiều như vậy nhỉ?”
Tố Dạ cũng có chút lười biếng nói: “Chuyện bình thường thôi. Ngày hôm qua đã có rất nhiều người chạy tới đây quan sát rồi còn gì, bọn họ thấy an toàn cho nên ngày hôm nay mọi người cũng không thể nhịn được nữa.”
Phi Ưng lắc đầu nói: “Làm tôi còn tưởng là bọn họ phải sợ chết này nọ cho nên bọn họ không dễ dàng thoả hiệp mà buông tâm đề phòng xuống chứ?”
Tố Dạ cười cười nói: “Mấy người bọn họ sợ chết thật, nhưng mà bọn họ lại càng sợ khổ hơn chứ sao?”
Phi Ưng cũng tán đồng mà gật đầu nói: “Cũng đúng.”
Đây cũng không chỉ là đồ ăn mà đây còn là kim tệ đấy, ăn ba ngày thôi thì bọn họ cũng tiết kiệm được bao nhiêu kim tệ rồi không biết. Mà lãng phí một ngày không ăn thôi là lãng phí một đống tiền vàng rồi. Mấy bình dân này làm lụng quanh năm suốt tháng còn không biết đến bao giờ thì bọn họ có thể tiết kiệm được mấy đồng vàng này đâu. Nếu như quy đổi số thịt kia ra thành kim tệ thì chỉ cần tính toán một chút thôi cũng hiểu được không tới đây ăn uống là một việc làm quá lỗ rồi.
Giá cả của sơ cấp hải thú thôi đã không hề rẻ rồi thì đừng nói đến giá cả của đám hải thú cao cấp kia. Nhưng mà tên Trình Chu kia lại là tên đại tài khí thô cho nên hắn ta mới có thể hào phóng mà mời nhiều người tới ăn như vậy. Bình thường thì mấy quý tộc giàu có kia cũng không dám lãng phí tới vậy đâu.
Theo như những gì mà hắn biết được thì mấy tên kỵ sĩ tuỳ tùng của Michael sau khi ăn thịt đám hải thú kia xong thì bọn họ cũng đột phá luôn, có ví dụ ngay trước mắt như vậy thì sao đám bình dân này làm sao mà không động tâm được chứ.
Tác dụng của tiệc cơ động ba ngày cũng đã lộ ra hiệu quả rất rõ ràng.
Một số bình dân sau khi ăn tiệc còn kích động mà hò hét: “Thiên tuyển giả vạn tuế.”
Làm mọi người xung quanh cũng kích động mà hô theo: “Thiên tuyển giả vạn tuế.”
Tiếng hô càng ngày càng lan rộng làm đám người Phi Ưng tới ăn thêm mấy bữa cũng phải chấn động không thôi. Đúng là khí thế của mấy vạn người mà.
Phi Ưng cau mày nói: “Tôi còn đang lo là mấy bình dân này rất cổ hủ chứ? Chắc chắn là bọn họ phải khó khăn lắm trong việc thay đổi nhận thức của bọn họ chứ? Không ngờ là bọn họ chỉ cần ăn có mấy bữa cơm thôi mà bọn họ đã đổi luôn cái nhận thức cổ hủ của bọn họ rồi hả? Có chuyện tốt như vậy sao?”
Nếu không phải là chính bản thân hắn cũng ăn loại thịt nướng này rồi thì hắn cũng cho là Trình Chu đang hạ dược gì đấy vào trong đồ ăn đấy.
Mir cười cười nói: “Dù sao thì đây cũng là thịt của ma thú mà, còn là cao giai ma thú nữa chứ. Dù sao thì lần này Trình Chu cũng đã bỏ cả vốn lẫn gốc.”
Phi Ưng gật đầu nói: “Nói cũng đúng.”
Tổng kết cho lần tổ chức tiệc lưu động này thì Trình Chu cũng được coi là đã cực kỳ thành công rồi.
Mà sau 3 ngày tổ chức tiệc liên tục thì thái độ của cư dân đảo San Hô với Đoạ ma giả cũng thay đổi rất nhiều và có xu hướng cũng tốt lên thấy rõ.
Ngày đầu tiên thì những người này cũng tới để quan sát và nghe ngóng thêm nhiều thông tin về những đã dám chạy tới ăn thử này. Chờ xem coi họ có làm sao không? Có chết bất đắc kỳ tử không?
Ngày thứ hai thì không những không có ai chết mà những dũng sĩ này lại tăng lên rất nhiều, hơn nữa bọn họ còn tranh nhau để đến, phục vụ còn không kịp cho mấy người tới ăn. Đến ngày thứ ba thì tất cả mọi người đều ăn và chia sẻ đồ nướng. Cuối cùng thì tất cả người dân trên hòn đảo San Hô này đều được nếm thử đồ ăn trong buổi tiệc này rồi. Sau 3 ngày ăn uống thì nhiều người còn cảm thấy hình như là sức lực của bọn họ cũng mạnh hơn trước rất nhiều, người ăn càng nhiều thì hiệu quả càng tốt.
Lúc này thì mấy người còn quá sợ hãi lúc trước mà bỏ lỡ mấy ngày ăn uống miễn phí cũng không biết là bọn họ có cảm thấy hối hận không nhỉ? Nhưng mà tiệc cơ động cũng chỉ chiêu đãi cho tất cả mọi người trong vòng đúng 3 ngày mà thôi. Sau 3 ngày là dừng toàn bộ mọi hoạt động. Tất nhiên là người muốn ăn thêm cũng được, mọi người cũng có thể đi tới phố mỹ thực của đảo San Hô sắp xấy dựng kia. Nhưng mà giá cả niêm yết trong phố mỹ thực này cũng quá đắt chô nên mấy bình dân nhìn vào bảng giá cả cũng chùn bước không dám tới ăn.
Sau đó thì mấy bình dân cũng nhìn vào bảng giá đang niêm yết trên quán nướng rồi bọn họ cũng bắt đầu tính toán coi mấy ngày hôm nay bọn họ đã ăn được bao nhiêu kim tệ vào người rồi, có người thì cảm thấy vui mừng vì bản thân đã ăn quá nhiều thì cũng có người đã hối hận vì sự chậm trễ chứ bản thân họ.
Đám người dám tới ăn từ ngày đầu tiên thì đắc ý vì vừa được ăn miễn phí mà sức lực cũng mạnh hơn trước, bọn họ còn chạy đi khoe khoang khắp nơi là bản thân nhìn xa trông rộng nên kiếm được một đống tiền.
………
Trang viên của tổ chức Quang Minh.
“Trình Chu các hạ, tôi đã chặn được mấy tin tình báo.” Michael nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu có chút tò mò nói: “Tình báo sao? Viết cái gì vậy?”
Dạ U đưa tay về phía Michael nói: “Đưa tôi xem chút.”
Michael giao mấy cái tin tình báo đã thu được vào tay Dạ U rồi Dạ U cũng nhanh chóng mở vài tin ra đọc.
Dạ U mỉm cười tổng kết: “Mấy trang tin này đều viết về việc anh đã mở tiệc thịt nướng để chiêu đãi người dân trên đảo. Thịt nướng này dùng một loại bột gì đó có thể là một loại linh dược nào đó để rải lên. Người ăn qua thịt nướng đều xuất hiện tình trạng tâm thần có vấn đề và lúc nào cũng cảm thấy nhớ mãi không quên đám thịt nướng đó, thậm chí có người còn đang ca ngợi công đức của anh nữa.”
Trình Chu nhướn mày nói: “Thật sao? Có người còn ca tụng công đức của anh á? Anh lợi hại như vậy sao?”
Dạ U nhún vai nói: “Là mấy tên này đã viết như vậy đó. Trên mấy tin này cũng có rất nhiều tin tức khác nữa, đám người bán tin còn nói là mấy người anh mang lại đây ăn uống như hạm, một người có thể ăn được mấy cân thịt nướng, người nào người nấy đều là cái thùng cơm.”
Trình Chu: “…”
Những người mà hắn mang lại đây đúng là ăn tốt hơn những người ở dị giới này thật, cái này thì hắn công nhận thật. Lý do thì cũng là vì những người kia đang tu luyện cổ võ cho nên bọn họ cũng cần phải bổ sung thêm một nguồn năng lượng cực lớn để tẩm bổ mới có thể tiến giai được. Kỳ thật thì kỵ sĩ ở thế giới này cũng có thể ăn nhưng mà mấy người đó cũng chạy sạch rồi mà, hiện tại đảo San Hô này toàn là bình dân cho nên đám người kia cũng đâu có người để so sánh chứ?
Dạ U tiếp tục nói: “Tin tình báo này thì viết là tiệc lưu động anh tổ chức lần này là chiêu đãi toàn đảo nên cũng tốn mấy ngàn vạn đồng vàng. Họ đang hoài nghi là anh hào phóng như vậy thì chắc chắn là đang có âm mưu gây rối gì đấy.”
Trình Chu lắc đầu cũng có chút khinh thường nói: “Tên này đúng là không có tầm mắt mà. Hừ, một đám tiểu nhân mà đo lòng quân tử nữa.”
Dạ U: “Còn tin tình báo này thì viết là anh đã mang theo rất nhiều bột gia vị tới đây. Loại bột này có thể biến đồ ăn tanh hôi thành mỹ vị, cho nên người kia có thể suy tính tới chuyện mua một ít rồi sau này có thể đem bán cho đám quý tộc kiếm tiền.”
Trình Chu kinh ngạc nói: “Thông tin này rất được.”
Hắn đang vô cùng hoài nghi cái tin tình báo này là người của một cửa hàng nào đó đang đi khảo sát thị trường. Đúng là ánh mắt của thương nhân mà, nhìn đâu cũng thấy cơ hội. Ánh mắt rất độc đấy chứ. Rất tốt.
Dạ U cũng nhìn qua một lượt mấy tin tình báo, nội dung cũng na ná giống nhau là cùng cường điệu mà khen ngợi tiệc cơ động ngoài trời 3 ngày này.
Michael nhìn Trình Chu dò hỏi: “Các hạ tính làm gì mấy cái tin tình báo này?”
Trình Chu khoanh tay nói: “Không làm gì cả, cứ thả mấy tin tình báo này ra ngoài đi. Cho người viết thêm vào, tập trung vào việc quảng bá mỹ thực của chúng ta.”
Michael có chút khó hiểu nói: “Cứ thả tin tức như vậy sao? Mấy cái tin hoài nghi các hạ đang hạ dược cũng thả sao? Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Trình Chu không thèm để ý nói: “Không sao cả. Phố mỹ thực cũng sắp khai trương rồi, nên làm càng rộn ràng lên càng tốt, như vậy chúng ta có thể hút thêm khách hàng tới đây.”
Lúc trước khi hắn mang đồ đi dạo thì mấy người kia cũng xưng tụng kem mà hắn bán là đồ ăn của ma quỷ mà, nhưng ngay sau đó thì bọn họ vẫn cứ lén lút chạy tới mua còn gì. Con em quý tộc đều như vậy cả, cả một đám ưa thích các trò mạo hiểm cho nên tin báo cứ nói là có độc đi, có khi bọn họ còn ngay chạy tới đây để ăn thử cũng nên. Hiện thế cũng như vậy mà, ai cũng biết là cá nóc là có độc đấy, nhưng mà người nào người nấy lại châu đầu vào cái món ăn được gọi là này ăn thử, mà bán rất đắt nữa. Cái món này mà không biết cách chế biến thì đúng là ăn vào cũng đi gặp ông bà vì ăn ngu mà.
Michael gật đầu nói: “Được, tôi hiểu rồi.”
Trình Chu chống cằm rồi dò hỏi: “Trên đảo San Hô này có rất nhiều chuột đúng không?”
Michael gật đầu nói: “Chắc là không ít, các hạ muốn bắt sao?”
Trình Chu híp mắt nói: “Đổ không bằng sơ (堵不如疏: Dǔ bùrú shū) vậy thì thành chủ cho thành lập một ban thông tin đi rồi thu nhận những người này vào.”
Michael có chút khó tin mà nhìn Trình Chu nói: “Thu nhận đám chuột này vào sao?”
Dạ U chống cằm thầm nghĩ: Trình Chu đúng là thiên tài mà, thu nhận những thám tử này trên đảo rồi để cho bọn họ tuyên truyền tin tức của hòn đảo này với bên ngoài, đây cũng là những nhân viên truyền thông đầu tiên của Hiệp Loan quần đảo đấy. Từ một góc độ nào đó mà nói thì bọn họ không thu nhận những người này tới làm việc cũng quá lãng phí rồi. Có lẽ bọn họ có thể biến những người này thành bảo vật cũng không biết chừng.
Trình Chu gật đầu nói: “Đám người ở bên ngoài kia có muốn tin tức dạng nào thì chúng ta sẽ cho họ công bố tin tức như vậy cũng được, hợp tác cùng có lợi.”
Dạ U: “.…”
Cái hình thức thông tin mà Trình Chu nói có chút giống với đám paparazzi chuyên săn tin minh tinh ở hiện thế thì phải, phương thức hoạt động này quen thuộc lắm. Minh tinh yêu cầu độ nổi tiếng và độ phố biến với truyền thông, còn đám paparazzi yêu cầu KPI để đăng bài thêm đề tài. Đúng là hợp tác cùng có lợi.
-----^.^----
Đổ không bằng sơ: ngăn chặn một cách mù quáng không bằng khơi thông và hướng dẫn cho đi vào đúng quỹ đạo (ngăn đập)
End chap 208
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro