Michael Kế Vị
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Biệt thự của Đàm gia.
Trình Chu kéo từng sọt từng sọt sầu riêng đầy ắp từ tầng ngầm đi lên.
Phong Ngữ che mũi lại rất còn lời mà nhìn Trình Chu và Dạ U đang lăn lộn với đám quả thối rồi nói: “Hai anh đi dị giới chỉ để mang cái đống này về sao?”
Trình Chu cười cười nói: “Không nhé. Anh qua bên đó là làm việc. Cái này chỉ là thuận tiện mang về thôi. Hàng quý đấy. Dù sao cũng là đặc sản.”
Sắc mặt của Phong Ngữ có chút cổ quái nói: “Hình như anh rất thích đặc sản này.”
Trình Chu gật đầu nói: “Số sầu riêng lần trước mang về không đủ ăn nên lần này anh cũng lấy nhiều hơn một chút.”
Phong Ngữ: “Thực ra cái đặc sản này chỉ có anh thích thôi. Mọi người ở đó cũng không có ai đoạt với anh đâu.”
Tinh Linh thế giới có nhiều thứ tốt như vậy mà cứ nhìn chằm chằm vào quả thối này làm cái gì chứ? Anh Dạ U còn không thèm khuyên nhủ nữa luôn hả.
Đàm Thiếu Thiên từ trên lầu đi xuống nhìn thấy từng sọt sầu riêng thì nhảy cẫng lên rồi nói: “Sầu riêng? Anh hai, anh lại đi nhập hàng ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên hưng phấn nói: “Để em, em tới bổ.”
Đàm Thiếu Thiên dùng tay không mà tách mấy trái sầu riêng ra, mấy múi sầu riêng vừa được tách ra thì cả căn phòng tràn ngập một mùi thum thủm.
Đàm Thiếu Thiên say mê nói: “Oà, chính là hương vị này.”
Phong Ngữ bóp mũi, nhìn Đàm Thiếu Thiên mà ngao ngán, không hổ là anh em, phẩm vị cũng y nhau.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu có chút cạn lời nói: “Nếu anh đã thích thì sao không dứt khoát khế ước với con hạ Tinh Linh quả thối kia luôn đi.”
Trình Chu: “Cũng đang có ý định vậy. Nhưng hiện tại anh mà khế ước thì cũng rất dễ bị chú ý. Nhưng mà, sau khi Michael kế vị thì việc hợp tác cũng đã thành công. Lúc đó thì anh danh chính ngôn thuận khế ước thì thuận tiện hơn rất nhiều.”
Hiện tại thì hắn cũng chỉ hái trộm một ít sầu riêng mà thôi, một lần hái cũng chỉ hơn 10 trái, có chút thiếu, nhưng mà chờ đến khi Michael thành bá tước thì hắn sẽ vặt sạch trái ở trong khu rừng sầu riêng đó. Hơn nữa thì khế ước con hạ Tinh Linh sầu riêng kia thì chỉ cần 2 đến 3 ngày là lại có một đợt sầu riêng mới rồi. Lúc đó thì hắn cũng quang minh chính đại mà thu hoạch sầu riêng đi bán cũng được.
Dạ U nhìn một phát là ra ngay cái ảo tưởng to bự về sự nghiệp làm ông trùm sầu riêng của Trình Chu nên có chút cạn lời rồi nói: “Cũng đâu chỉ có như vậy. Sau khi Michael trở thành bá tước đảo San Hô thì anh có thể nhờ hắn ta cắt cho vài mảnh đất để trồng thêm vài loại sầu riêng nữa, tốt nhất là một khu đất đủ để trồng mấy ngàn cây càng tốt.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi gật đầu rất tán thưởng mà nói: “May mà có em nhắc anh đấy. Một con hạ Tinh Linh sầu riêng này một lần có thể xử lý mấy trăm cây sầu riêng lận đúng không? Nhưng mà, anh thấy hình như đảo San Hô đang cố tình khoanh vùng quy mô phát triển của rừng sầu riêng thì phải. Nếu Michael thượng vị thì anh phải nói hắn ra mặt giải quyết vụ này thôi.”
Con hạ Tinh Linh sầu riêng ở đảo San Hô thì Trình Chu cũng đã sớm theo dõi rồi. Chỉ là sầu riêng hạ Tinh Linh một khi bị khế ước thì quá gây chú ý mà thôi. Nên sau khi Michael kế vị thì hắn mới thuận tiện ra tay.
Dạ U: “……” Nói giỡn thôi mà. Trình Chu lại còn tưởng thật nữa chứ. Quả thối ngon đến vậy sao? Hương vị ngon tới cỡ nào mà làm Trình Chu chấp nhất như vậy chứ?
……
Đảo San Hô.
Michael vừa trở về đảo San Hô thì cũng danh chính ngôn thuận mà nhanh chóng làm xong nhiệm vụ kế nhiệm chức vị thành chủ và cũng kế nhiệm tước vị mà cha hắn đã để lại. Michael vừa kế nhiệm thì việc đầu tiên mà hắn làm chính là ban lệnh giảm thuế má, xoả bỏ những công bố mà Hebron đã từng ban hành trước kia. Trước đây, do Hebron đánh thuế quá cao khiến dân oán thán, hiện nay thì Michael đã cắt giảm mấy khoản thuế quá đáng kia nên cũng chiếm được khá nhiều cảm tình từ dân chúng.
Clarence và Cleo đã bị Michael đưa tới làng Raspberry, cái tên làng Raspberry này được đặt theo tên của giống cây trồng mà thôn dân này đã từng phải trồng trước đây. Và hoàn cảnh sống ở ngôi làng này cũng khá dễ chịu. Làng Raspberry cũng khá xa đảo San Hô, Michael đem hai người tới đây với lý do .
Michael chọn làng Raspberry này cũng là có lý do, mới cách đây không lâu thì Clarence cũng đã tới đây thu thuế và cũng ra tay đánh chết hai thôn dân ở nơi này.
Với hành động ngay trước mắt của Michael thì thôn dân làng Raspberry cũng đã hiểu là thời đại đã thay đổi rồi, Hebron cũng đã chết rồi, hiện tại thì người thừa kế chính thức cũng đã quay lại kế vị tước vị rồi. Và Michael cũng có mâu thuẫn với Clarence nên dân làng Raspberry bọn họ cũng không cần quá kiêng kị hai anh em nhà này, việc cần làm cũng đều có thể làm.
Cleo thù hận mà mắng: “Thằng khốn nạn.”
Lúc thành chủ phủ bị trộm bảo khố thì tài sản cũng thu hẹp nên phải ăn uống cam khổ, chi tiêu đều bị hạ xuống đến mức rất khó khăn, việc này cũng làm cho Cleo cũng không hài lòng gì nhưng tình cảnh hiện tại thì Cleo lại rất hoài niệm tình cảnh túng quẫn trước kia.
Cleo đen mặt tức giận nói: “Thằng Michael kia dám đem anh em mình đến sung quân ở nơi hẻo lánh như nơi này?”
Làng Raspberry cũng vì đã lâu chưa từng được tu sửa nên phòng ốc rất lộn xộn, nóc nhà còn nhìn thấy rõ trăng sao, bên cạnh thì gió thổi lồng lộng không thể kín gió.
Hebron chết cũng quá đột ngột mà ngay sau đó thì Clarence liền có chuyện không may.
Nhiều năm qua thì Cleo vẫn luôn sống trong nhưng lụa, làm đại tiểu thư của thành chủ phủ cho nên kiến thức sinh hoạt bình thường cũng rất kém cỏi. Hơn nữa thì cô cũng không bao giờ có thể dự đoán thế cục có thể biến đổi nhanh tới như vậy.
Michael vừa trở về thì Cleo vẫn còn chưa hề ý thức được là thời đại cũng đã thay đổi không còn như xưa nữa cho nên cô đã ngầm đi liên hệ với mấy thân tín cũ của Hebron với ý đồ đẩy Clarence lên làm bá tước.
Nhưng mà đám tiểu quý tộc kia cũng không hề ngốc, so với người có tư chất tầm thường là Clarence thì mọi người vẫn cảm thấy người có hậu thuẫn như bá tước Royer là Michael vẫn thích hợp để làm thành chủ phủ mới của bọn họ hơn.
Huống hồ thì cái tước vị ở đảo San Hô vốn dĩ chính là của bá tước Gabriel đã phải dùng quân công đổi được, Hebron vốn dĩ là tu hú chiếm tổ nên việc Michael quay về thừa kế tước vị khi đủ tuổi là hoàn hợp lý, đây cũng là việc danh chính ngôn thuận mà lấy lại quyền thừa kế thôi.
Sau khi tước vị bá tước thay đổi thì Cleo còn không kịp phản ứng lại đã bị Michael đuổi cổ ra khỏi nhà cùng với Clarence rồi.
Cleo cũng rất phẫn nộ và không ngừng liên hệ với thân tín của Hebron, nhưng mà mấy người đó cũng không hề có ý định sẽ để ý đến cô.
Thật ra những cấp dưới của Hebron cũng không phải là hạng người quá trung thành, cũng đều là những kẻ gió chiều nào thì lay theo chiều đó, kẻ nào mạnh thì theo kẻ đó thôi. Hơn nữa thì đợt đi hải tuần ở Xà đảo thì Hebron cũng đã làm mất nhân tâm của đám thân tín rồi.
Vì điều tra Đọa ma giả mà Hebron đã bắt buộc thuộc hạ của mình phải mạo hiểm cả tính mạng, tới cuối cùng còn bị thương và tử vong, mà cuối cùng toàn mạng trở về thì Hebron còn không thèm trợ cấp cho người bị thương nên cũng đã khiến cho đám thuộc hạ cũng tâm lạnh luôn rồi.
“Chân của tao hiện tại đang rất đau. Mày nghĩ biện pháp tìm cho tao một tên luyện dược sư tới đây đi.” Clarence nói.
Cleo bực mình nói: “Luyện dược sư mà có thể dễ thỉnh đến được sao?”
“Thằng Tiểu Ngũ kia trốn ở chỗ nào rồi? Sai nó mang có một chậu nước nóng đến mà nó còn chưa xuất hiện nữa là sao?” Clarence phẫn nộ nói.
Cleo nhìn Clarence nói: “Nó chạy rồi.”
Clarence khó tin mà nói: “Mày nói cái gì cơ?”
Cleo cau mày nói: “Nó chạy rồi.”
Lúc vừa tới đây thì Clarence và Cleo cũng có mang theo vài hạ nhân tới đây, nhưng hai ngày trước thì không biết có phải là đám hạ nhân đã thương lượng hết rồi hay không mà vừa tới đây thì cả đám đó đã cuốn gói chạy đi hết rồi.
Sau khi phát hiện đồ vật đều bị trộm hết thì Cleo cũng rất tức giận muốn ra lệnh người đi dán thông cáo tìm người. Nhưng rốt cuộc thì cô cũng nhìn lại là bản thân mình không còn là con gái của bá tước nữa. Hơn nữa thì chắc chắn là Michael cũng sẽ không vì cô mà lên tiếng truy đuổi mà còn có khả năng rất hả hê vui sướng khi thấy hai anh em cô gặp hoạ nữa cơ. Cleo nổi giận đùng đùng bước chân ra khỏi làng Raspberry rồi lại xám xịt mà quay về.
Chỉ mới mấy ngày thôi mà biến hoá cũng nghiêng trời lệch đất như vậy khiến cho Cleo vẫn chưa thể chấp nhận được sự chênh lệch này.
……
Trình Chu không tiếng động mà xuất hiện ở bên trong thành chủ phủ. Sau khi nhìn thấy Michael thì hắn cũng lên tiếng: “Chúc mừng thành chủ đại nhân.”
Michael cười cười nói: “Nhờ phúc, lần trước các hạ yêu cầu một mảnh đất để trồng trọt đúng không? Tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
Michael vốn còn đang muốn quyết đấu với Clarence để quang minh chính đại mà ngồi lên tước vị. Nhưng ai mà ngờ được là Clarence cũng không biết là nghĩ cái gì mà nửa đêm chạy tới trại ngựa, mục đích chủ yếu hình như là muốn hạ dược đàn ngựa thì phải.
Nhưng con hoả mã thủ lĩnh của đàn ngựa tựa hồ lại phát hiện ra điều bất ổn nên nó đã nổi điên mà đá cho Clarence một cái.
Clarence trực tiếp bị đá cho gãy chân, ngay lúc đó thì đàn ngựa cũng ngay lập tức ý thức được có việc chẳng lành nên con thủ lĩnh đã điều khiển đàn ngựa xông ra khỏi trại ngựa. Hiện tại thì đàn ngựa đã chạy đi đâu cũng không ai biết được.
Clarence cũng chỉ là thanh đồng kỵ sĩ, Michael còn đang tính toán sau khi kế nhiệm thì cũng tìm cách xử lý tên này, không nghĩ tới là hắn còn chưa kịp làm gì thì Clarence đã tự gây hoạ cho bản thân mình luôn rồi. Tuy là việc này cũng giúp hắn đỡ phí công sức nhưng hắn cũng khá mất mát vì không thể trả thù được.
Có câu nói cũng rất hay, đánh quốc thì dễ, thủ quốc mới khó. Tình hình của đảo San Hô hiện tại thì cũng không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào đâu, Michael sau khi ngồi lên vị trí này thì cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
Michael mở một tấm bản đồ của đảo San Hô ra nói: “Các hạ nhìn thử coi có nhìn trúng mảnh đất nào thì cứ trực tiếp chọn đi.”
Trình Chu nhìn Michael nói: “Không cần vội vàng như thế, thực ra thì bản thân tôi cũng không quá rảnh để xử lý đồng ruộng. Nhưng mà, sắp tới thì tôi sẽ mang một lô hạt giống đến đây nên hy vọng thành chủ có thể phân công sắp xếp cho dân làng tới để giúp đỡ.”
Michael sửng sốt hắn cũng không nghĩ tới là Trình Chu sẽ yêu cầu việc này. Sau khi ngẫm lại thì Michael cũng gật đầu nói: “Được.”
Cây bắt ruồi hạ Tinh Linh cũng đã từng đi qua Hắc Mạch thôn rồi nên Michael cũng biết Hắc Mạch thôn có gieo trồng rất nhiều loại thực vật kỳ lạ. Nghe nói là những câu trồng này đều là Trình Chu tự mình mang tới. Michael cũng rất tò mò không biết là Trình Chu có thể mang tới thêm những loại thực vật gì, nếu trên đảo có thể xuất hiện thêm một số loại linh dược đặc thù thì việc phát triển kinh thương của đảo cũng không còn đáng ngại nữa.
“Còn việc này nữa, con hạ Tinh Linh sầu riêng kia tôi sẽ lấy đi.” Trình Chu nói.
Michael có chút nghi hoặc nói: “Hạ Tinh Linh sầu riêng?”
Trình Chu nhún vai rồi giải thích nói: “Hạ Tinh Linh quả thối?”
Michael sửng sốt một chút, làm hắn còn tưởng là Trình Chu coi trọng con hạ Tinh Linh nào quý giá lắm chứ? Hoá ra là coi trọng con hạ Tinh Linh quả thối kia, còn doạ hắn kinh hãi một lúc.
Michael sảng khoái nói: “Các hạ yên tâm, con Tinh Linh này thì nhất định là không có bất kỳ ai đoạt với các hạ đâu.” Phỏng chừng cũng không ai thèm đoạt.
Michael cũng đã tiếp thu lại toàn bộ công việc của thành chủ phủ nên hắn cũng nhớ tới một việc, lúc trước Michael cũng đã thấy một văn kiện treo thưởng của thành chủ phủ với tên đã trộm bảo khố.
Không ít thôn dân cũng rất tích cực với cái tin tức này, phát hiện trộm cắp ở đâu như nhà ai bị trộm gà, trộm vịt gì cũng đều tới báo, Michael cũng có thấy trong đó có tin tức con hạ Tinh Linh thối quả bị mất nhiều trái cây nên nó tức giận. Hơn nữa thì số lượng quả thối trong khu rừng đó cũng bị thiếu rất nhiều.
Nhớ tới đây thì Michael bỗng nhiên nhớ tới là khi bảo khố của thành chủ phủ bị dọn sạch thì rừng quả thối đó cũng đột nhiên bị mất cắp. Nên là tên trộm bảo khố và tên trộm quả thối có thể là cùng một người.
Đáng tiếc là người báo có suy đoán cỡ nào thì cũng chẳng có ai tin tưởng cái tin tức này,
Trình Chu nhìn Michael rồi cười cười nói: “Thành chủ đại nhân mới kế nhiệm chức vụ nên chắc cũng không dư giả gì, thuận tiện thì tôi cũng vừa có được mấy cái rương huyết mạch luyện khí vừa tới tay, không biết là thành chủ đại nhân có muốn hợp tác không?”
Michael hiểu ý nói: “Đôi bên cùng có lợi nên tôi cũng tự nhiên là nguyện ý hợp tác.”
Michael thầm nghĩ: Quả nhiên là ở trong tay Trình Chu, nếu có thể có thể lấy được một nửa đồ vật trong mấy cái rương huyết mạch luyện khí thì tình cảnh của hắn cũng được cải thiện rất nhiều, hiện tại hắn cũng quá nghèo túng rồi.
Vấn đề lớn nhất hiện tại của Michael không phải là đám Clarence, mà là đám cáo già trên đảo San Hô lúc nào cũng rình rập kia.
Tuy là dựa vào thế lực của bá tước Royer thì có thể tạm thời lấy được quyền kiểm soát đảo San Hô đấy nhưng đám cáo già kia cũng sẽ không bao giờ để yên cho hắn, một khi không cẩn thận thì đám cáo già đó chắc chắn sẽ tìm cách phế hắn xuống thôi.
Muốn duy trì cho đảo San Hô vận hành trơn tru thì phải chi ra rất nhiều. Mà thời gian trước cũng vì Hebron không còn tiền nữa nên hắn mới làm ra những chuyện táng tận lương tâm kia, Michael cũng không nghĩ sẽ lặp lại vết xe đổ của Hebron.
Michael cũng đã mượn không ít tiền của ông ngoại hắn là bá tước Royer rồi, tuy là ông ngoại hắn cũng rất muốn giúp đỡ nhưng mà người anh họ Rogulei kia cũng đã có ý kiến. Nhân tình đã thiếu của ông ngoại thì tương lai hắn cũng sẽ phải trả gấp đôi nên bản thân hắn cũng không nghĩ muốn quá dựa dẫm vào bá tước Royer.
End chap 129
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Trình Chu kéo từng sọt từng sọt sầu riêng đầy ắp từ tầng ngầm đi lên.
Phong Ngữ che mũi lại rất còn lời mà nhìn Trình Chu và Dạ U đang lăn lộn với đám quả thối rồi nói: “Hai anh đi dị giới chỉ để mang cái đống này về sao?”
Trình Chu cười cười nói: “Không nhé. Anh qua bên đó là làm việc. Cái này chỉ là thuận tiện mang về thôi. Hàng quý đấy. Dù sao cũng là đặc sản.”
Sắc mặt của Phong Ngữ có chút cổ quái nói: “Hình như anh rất thích đặc sản này.”
Trình Chu gật đầu nói: “Số sầu riêng lần trước mang về không đủ ăn nên lần này anh cũng lấy nhiều hơn một chút.”
Phong Ngữ: “Thực ra cái đặc sản này chỉ có anh thích thôi. Mọi người ở đó cũng không có ai đoạt với anh đâu.”
Tinh Linh thế giới có nhiều thứ tốt như vậy mà cứ nhìn chằm chằm vào quả thối này làm cái gì chứ? Anh Dạ U còn không thèm khuyên nhủ nữa luôn hả.
Đàm Thiếu Thiên từ trên lầu đi xuống nhìn thấy từng sọt sầu riêng thì nhảy cẫng lên rồi nói: “Sầu riêng? Anh hai, anh lại đi nhập hàng ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên hưng phấn nói: “Để em, em tới bổ.”
Đàm Thiếu Thiên dùng tay không mà tách mấy trái sầu riêng ra, mấy múi sầu riêng vừa được tách ra thì cả căn phòng tràn ngập một mùi thum thủm.
Đàm Thiếu Thiên say mê nói: “Oà, chính là hương vị này.”
Phong Ngữ bóp mũi, nhìn Đàm Thiếu Thiên mà ngao ngán, không hổ là anh em, phẩm vị cũng y nhau.
Phong Ngữ nhìn Trình Chu có chút cạn lời nói: “Nếu anh đã thích thì sao không dứt khoát khế ước với con hạ Tinh Linh quả thối kia luôn đi.”
Trình Chu: “Cũng đang có ý định vậy. Nhưng hiện tại anh mà khế ước thì cũng rất dễ bị chú ý. Nhưng mà, sau khi Michael kế vị thì việc hợp tác cũng đã thành công. Lúc đó thì anh danh chính ngôn thuận khế ước thì thuận tiện hơn rất nhiều.”
Hiện tại thì hắn cũng chỉ hái trộm một ít sầu riêng mà thôi, một lần hái cũng chỉ hơn 10 trái, có chút thiếu, nhưng mà chờ đến khi Michael thành bá tước thì hắn sẽ vặt sạch trái ở trong khu rừng sầu riêng đó. Hơn nữa thì khế ước con hạ Tinh Linh sầu riêng kia thì chỉ cần 2 đến 3 ngày là lại có một đợt sầu riêng mới rồi. Lúc đó thì hắn cũng quang minh chính đại mà thu hoạch sầu riêng đi bán cũng được.
Dạ U nhìn một phát là ra ngay cái ảo tưởng to bự về sự nghiệp làm ông trùm sầu riêng của Trình Chu nên có chút cạn lời rồi nói: “Cũng đâu chỉ có như vậy. Sau khi Michael trở thành bá tước đảo San Hô thì anh có thể nhờ hắn ta cắt cho vài mảnh đất để trồng thêm vài loại sầu riêng nữa, tốt nhất là một khu đất đủ để trồng mấy ngàn cây càng tốt.”
Trình Chu nhìn Dạ U rồi gật đầu rất tán thưởng mà nói: “May mà có em nhắc anh đấy. Một con hạ Tinh Linh sầu riêng này một lần có thể xử lý mấy trăm cây sầu riêng lận đúng không? Nhưng mà, anh thấy hình như đảo San Hô đang cố tình khoanh vùng quy mô phát triển của rừng sầu riêng thì phải. Nếu Michael thượng vị thì anh phải nói hắn ra mặt giải quyết vụ này thôi.”
Con hạ Tinh Linh sầu riêng ở đảo San Hô thì Trình Chu cũng đã sớm theo dõi rồi. Chỉ là sầu riêng hạ Tinh Linh một khi bị khế ước thì quá gây chú ý mà thôi. Nên sau khi Michael kế vị thì hắn mới thuận tiện ra tay.
Dạ U: “……” Nói giỡn thôi mà. Trình Chu lại còn tưởng thật nữa chứ. Quả thối ngon đến vậy sao? Hương vị ngon tới cỡ nào mà làm Trình Chu chấp nhất như vậy chứ?
……
Đảo San Hô.
Michael vừa trở về đảo San Hô thì cũng danh chính ngôn thuận mà nhanh chóng làm xong nhiệm vụ kế nhiệm chức vị thành chủ và cũng kế nhiệm tước vị mà cha hắn đã để lại. Michael vừa kế nhiệm thì việc đầu tiên mà hắn làm chính là ban lệnh giảm thuế má, xoả bỏ những công bố mà Hebron đã từng ban hành trước kia. Trước đây, do Hebron đánh thuế quá cao khiến dân oán thán, hiện nay thì Michael đã cắt giảm mấy khoản thuế quá đáng kia nên cũng chiếm được khá nhiều cảm tình từ dân chúng.
Clarence và Cleo đã bị Michael đưa tới làng Raspberry, cái tên làng Raspberry này được đặt theo tên của giống cây trồng mà thôn dân này đã từng phải trồng trước đây. Và hoàn cảnh sống ở ngôi làng này cũng khá dễ chịu. Làng Raspberry cũng khá xa đảo San Hô, Michael đem hai người tới đây với lý do .
Michael chọn làng Raspberry này cũng là có lý do, mới cách đây không lâu thì Clarence cũng đã tới đây thu thuế và cũng ra tay đánh chết hai thôn dân ở nơi này.
Với hành động ngay trước mắt của Michael thì thôn dân làng Raspberry cũng đã hiểu là thời đại đã thay đổi rồi, Hebron cũng đã chết rồi, hiện tại thì người thừa kế chính thức cũng đã quay lại kế vị tước vị rồi. Và Michael cũng có mâu thuẫn với Clarence nên dân làng Raspberry bọn họ cũng không cần quá kiêng kị hai anh em nhà này, việc cần làm cũng đều có thể làm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cleo thù hận mà mắng: “Thằng khốn nạn.”
Lúc thành chủ phủ bị trộm bảo khố thì tài sản cũng thu hẹp nên phải ăn uống cam khổ, chi tiêu đều bị hạ xuống đến mức rất khó khăn, việc này cũng làm cho Cleo cũng không hài lòng gì nhưng tình cảnh hiện tại thì Cleo lại rất hoài niệm tình cảnh túng quẫn trước kia.
Cleo đen mặt tức giận nói: “Thằng Michael kia dám đem anh em mình đến sung quân ở nơi hẻo lánh như nơi này?”
Làng Raspberry cũng vì đã lâu chưa từng được tu sửa nên phòng ốc rất lộn xộn, nóc nhà còn nhìn thấy rõ trăng sao, bên cạnh thì gió thổi lồng lộng không thể kín gió.
Hebron chết cũng quá đột ngột mà ngay sau đó thì Clarence liền có chuyện không may.
Nhiều năm qua thì Cleo vẫn luôn sống trong nhưng lụa, làm đại tiểu thư của thành chủ phủ cho nên kiến thức sinh hoạt bình thường cũng rất kém cỏi. Hơn nữa thì cô cũng không bao giờ có thể dự đoán thế cục có thể biến đổi nhanh tới như vậy.
Michael vừa trở về thì Cleo vẫn còn chưa hề ý thức được là thời đại cũng đã thay đổi không còn như xưa nữa cho nên cô đã ngầm đi liên hệ với mấy thân tín cũ của Hebron với ý đồ đẩy Clarence lên làm bá tước.
Nhưng mà đám tiểu quý tộc kia cũng không hề ngốc, so với người có tư chất tầm thường là Clarence thì mọi người vẫn cảm thấy người có hậu thuẫn như bá tước Royer là Michael vẫn thích hợp để làm thành chủ phủ mới của bọn họ hơn.
Huống hồ thì cái tước vị ở đảo San Hô vốn dĩ chính là của bá tước Gabriel đã phải dùng quân công đổi được, Hebron vốn dĩ là tu hú chiếm tổ nên việc Michael quay về thừa kế tước vị khi đủ tuổi là hoàn hợp lý, đây cũng là việc danh chính ngôn thuận mà lấy lại quyền thừa kế thôi.
Sau khi tước vị bá tước thay đổi thì Cleo còn không kịp phản ứng lại đã bị Michael đuổi cổ ra khỏi nhà cùng với Clarence rồi.
Cleo cũng rất phẫn nộ và không ngừng liên hệ với thân tín của Hebron, nhưng mà mấy người đó cũng không hề có ý định sẽ để ý đến cô.
Thật ra những cấp dưới của Hebron cũng không phải là hạng người quá trung thành, cũng đều là những kẻ gió chiều nào thì lay theo chiều đó, kẻ nào mạnh thì theo kẻ đó thôi. Hơn nữa thì đợt đi hải tuần ở Xà đảo thì Hebron cũng đã làm mất nhân tâm của đám thân tín rồi.
Vì điều tra Đọa ma giả mà Hebron đã bắt buộc thuộc hạ của mình phải mạo hiểm cả tính mạng, tới cuối cùng còn bị thương và tử vong, mà cuối cùng toàn mạng trở về thì Hebron còn không thèm trợ cấp cho người bị thương nên cũng đã khiến cho đám thuộc hạ cũng tâm lạnh luôn rồi.
“Chân của tao hiện tại đang rất đau. Mày nghĩ biện pháp tìm cho tao một tên luyện dược sư tới đây đi.” Clarence nói.
Cleo bực mình nói: “Luyện dược sư mà có thể dễ thỉnh đến được sao?”
“Thằng Tiểu Ngũ kia trốn ở chỗ nào rồi? Sai nó mang có một chậu nước nóng đến mà nó còn chưa xuất hiện nữa là sao?” Clarence phẫn nộ nói.
Cleo nhìn Clarence nói: “Nó chạy rồi.”
Clarence khó tin mà nói: “Mày nói cái gì cơ?”
Cleo cau mày nói: “Nó chạy rồi.”
Lúc vừa tới đây thì Clarence và Cleo cũng có mang theo vài hạ nhân tới đây, nhưng hai ngày trước thì không biết có phải là đám hạ nhân đã thương lượng hết rồi hay không mà vừa tới đây thì cả đám đó đã cuốn gói chạy đi hết rồi.
Sau khi phát hiện đồ vật đều bị trộm hết thì Cleo cũng rất tức giận muốn ra lệnh người đi dán thông cáo tìm người. Nhưng rốt cuộc thì cô cũng nhìn lại là bản thân mình không còn là con gái của bá tước nữa. Hơn nữa thì chắc chắn là Michael cũng sẽ không vì cô mà lên tiếng truy đuổi mà còn có khả năng rất hả hê vui sướng khi thấy hai anh em cô gặp hoạ nữa cơ. Cleo nổi giận đùng đùng bước chân ra khỏi làng Raspberry rồi lại xám xịt mà quay về.
Chỉ mới mấy ngày thôi mà biến hoá cũng nghiêng trời lệch đất như vậy khiến cho Cleo vẫn chưa thể chấp nhận được sự chênh lệch này.
……
Trình Chu không tiếng động mà xuất hiện ở bên trong thành chủ phủ. Sau khi nhìn thấy Michael thì hắn cũng lên tiếng: “Chúc mừng thành chủ đại nhân.”
Michael cười cười nói: “Nhờ phúc, lần trước các hạ yêu cầu một mảnh đất để trồng trọt đúng không? Tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi.”
Michael vốn còn đang muốn quyết đấu với Clarence để quang minh chính đại mà ngồi lên tước vị. Nhưng ai mà ngờ được là Clarence cũng không biết là nghĩ cái gì mà nửa đêm chạy tới trại ngựa, mục đích chủ yếu hình như là muốn hạ dược đàn ngựa thì phải.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng con hoả mã thủ lĩnh của đàn ngựa tựa hồ lại phát hiện ra điều bất ổn nên nó đã nổi điên mà đá cho Clarence một cái.
Clarence trực tiếp bị đá cho gãy chân, ngay lúc đó thì đàn ngựa cũng ngay lập tức ý thức được có việc chẳng lành nên con thủ lĩnh đã điều khiển đàn ngựa xông ra khỏi trại ngựa. Hiện tại thì đàn ngựa đã chạy đi đâu cũng không ai biết được.
Clarence cũng chỉ là thanh đồng kỵ sĩ, Michael còn đang tính toán sau khi kế nhiệm thì cũng tìm cách xử lý tên này, không nghĩ tới là hắn còn chưa kịp làm gì thì Clarence đã tự gây hoạ cho bản thân mình luôn rồi. Tuy là việc này cũng giúp hắn đỡ phí công sức nhưng hắn cũng khá mất mát vì không thể trả thù được.
Có câu nói cũng rất hay, đánh quốc thì dễ, thủ quốc mới khó. Tình hình của đảo San Hô hiện tại thì cũng không biết có bao nhiêu con mắt đang nhìn chằm chằm vào đâu, Michael sau khi ngồi lên vị trí này thì cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
Michael mở một tấm bản đồ của đảo San Hô ra nói: “Các hạ nhìn thử coi có nhìn trúng mảnh đất nào thì cứ trực tiếp chọn đi.”
Trình Chu nhìn Michael nói: “Không cần vội vàng như thế, thực ra thì bản thân tôi cũng không quá rảnh để xử lý đồng ruộng. Nhưng mà, sắp tới thì tôi sẽ mang một lô hạt giống đến đây nên hy vọng thành chủ có thể phân công sắp xếp cho dân làng tới để giúp đỡ.”
Michael sửng sốt hắn cũng không nghĩ tới là Trình Chu sẽ yêu cầu việc này. Sau khi ngẫm lại thì Michael cũng gật đầu nói: “Được.”
Cây bắt ruồi hạ Tinh Linh cũng đã từng đi qua Hắc Mạch thôn rồi nên Michael cũng biết Hắc Mạch thôn có gieo trồng rất nhiều loại thực vật kỳ lạ. Nghe nói là những câu trồng này đều là Trình Chu tự mình mang tới. Michael cũng rất tò mò không biết là Trình Chu có thể mang tới thêm những loại thực vật gì, nếu trên đảo có thể xuất hiện thêm một số loại linh dược đặc thù thì việc phát triển kinh thương của đảo cũng không còn đáng ngại nữa.
“Còn việc này nữa, con hạ Tinh Linh sầu riêng kia tôi sẽ lấy đi.” Trình Chu nói.
Michael có chút nghi hoặc nói: “Hạ Tinh Linh sầu riêng?”
Trình Chu nhún vai rồi giải thích nói: “Hạ Tinh Linh quả thối?”
Michael sửng sốt một chút, làm hắn còn tưởng là Trình Chu coi trọng con hạ Tinh Linh nào quý giá lắm chứ? Hoá ra là coi trọng con hạ Tinh Linh quả thối kia, còn doạ hắn kinh hãi một lúc.
Michael sảng khoái nói: “Các hạ yên tâm, con Tinh Linh này thì nhất định là không có bất kỳ ai đoạt với các hạ đâu.” Phỏng chừng cũng không ai thèm đoạt.
Michael cũng đã tiếp thu lại toàn bộ công việc của thành chủ phủ nên hắn cũng nhớ tới một việc, lúc trước Michael cũng đã thấy một văn kiện treo thưởng của thành chủ phủ với tên đã trộm bảo khố.
Không ít thôn dân cũng rất tích cực với cái tin tức này, phát hiện trộm cắp ở đâu như nhà ai bị trộm gà, trộm vịt gì cũng đều tới báo, Michael cũng có thấy trong đó có tin tức con hạ Tinh Linh thối quả bị mất nhiều trái cây nên nó tức giận. Hơn nữa thì số lượng quả thối trong khu rừng đó cũng bị thiếu rất nhiều.
Nhớ tới đây thì Michael bỗng nhiên nhớ tới là khi bảo khố của thành chủ phủ bị dọn sạch thì rừng quả thối đó cũng đột nhiên bị mất cắp. Nên là tên trộm bảo khố và tên trộm quả thối có thể là cùng một người.
Đáng tiếc là người báo có suy đoán cỡ nào thì cũng chẳng có ai tin tưởng cái tin tức này,
Trình Chu nhìn Michael rồi cười cười nói: “Thành chủ đại nhân mới kế nhiệm chức vụ nên chắc cũng không dư giả gì, thuận tiện thì tôi cũng vừa có được mấy cái rương huyết mạch luyện khí vừa tới tay, không biết là thành chủ đại nhân có muốn hợp tác không?”
Michael hiểu ý nói: “Đôi bên cùng có lợi nên tôi cũng tự nhiên là nguyện ý hợp tác.”
Michael thầm nghĩ: Quả nhiên là ở trong tay Trình Chu, nếu có thể có thể lấy được một nửa đồ vật trong mấy cái rương huyết mạch luyện khí thì tình cảnh của hắn cũng được cải thiện rất nhiều, hiện tại hắn cũng quá nghèo túng rồi.
Vấn đề lớn nhất hiện tại của Michael không phải là đám Clarence, mà là đám cáo già trên đảo San Hô lúc nào cũng rình rập kia.
Tuy là dựa vào thế lực của bá tước Royer thì có thể tạm thời lấy được quyền kiểm soát đảo San Hô đấy nhưng đám cáo già kia cũng sẽ không bao giờ để yên cho hắn, một khi không cẩn thận thì đám cáo già đó chắc chắn sẽ tìm cách phế hắn xuống thôi.
Muốn duy trì cho đảo San Hô vận hành trơn tru thì phải chi ra rất nhiều. Mà thời gian trước cũng vì Hebron không còn tiền nữa nên hắn mới làm ra những chuyện táng tận lương tâm kia, Michael cũng không nghĩ sẽ lặp lại vết xe đổ của Hebron.
Michael cũng đã mượn không ít tiền của ông ngoại hắn là bá tước Royer rồi, tuy là ông ngoại hắn cũng rất muốn giúp đỡ nhưng mà người anh họ Rogulei kia cũng đã có ý kiến. Nhân tình đã thiếu của ông ngoại thì tương lai hắn cũng sẽ phải trả gấp đôi nên bản thân hắn cũng không nghĩ muốn quá dựa dẫm vào bá tước Royer.
End chap 129
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro